Đại Sát Tinh

Chương 3 - Sóng Chưa Lặng, Sóng Khác Dậy

trước
tiếp

Hạng Chân dựa người trên chạc cây, thận trọng đặt cho Yến Lập ngồi vững vàng, y thọ thương chẳng nhẹ, nhưng may là ngọn trủy thủ không đâm trúng vào nơi yếu hại.

Trước tiên Hạng Chân rút trủy thủ ra, cầm máu, trong tay không có sẵn thuốc kim sang, đành phải băng bó vết thương cho y trước, lần này y đang ngủ say hoặc vẫn hôn mê bất tỉnh.

Hạng Chân biết thương thế của mình cũng hết sức nghiêm trọng, song tạm thời chàng chưa thể lo cho bản thân được. Quân Tâm Di nằm trong lòng chàng, gương mặt kiều diễm sưng húp, trên má, trên vai, trên cổ tay đều có vết bỏng bầm tím và đầy bọc nước, trông rất khiếp người.

Hạng Chân rất lấy làm mừng đã viện cứu kịp thời, chàng biết chỉ cần được điều dưỡng kỹ lưỡng, nhan sắc của Quân Tâm Di sẽ không bị ảnh hưởng gì. Còn như chàng chỉ chậm nửa bước thì gương mặt xinh đẹp này có lẽ đã bị hủy hoại hoàn toàn và hậu quả Hạng Chân thật chẳng dám nghĩ đến.

Trên bả vai Quân Tâm Di bị chém một vết đao, vết thương rất sâu, máu đã ngừng chảy nhưng đặc cứng và bầm đen, khiến Hạng Chân nghe lòng đau thắt.

Ngôi nhà nhỏ xinh xắn của chàng giờ đây đã trở thành một đống tro tàn, khói xanh vẫn còn bốc lên nghi ngút. Những cánh thu cúc sặc sỡ trước nhà cũng bị giày xéo nát tan, xung quanh ngổn ngang tử thi, khắp nơi máu tươi lai láng, binh khí vứt bừa bộn, cảnh tượng thật thê thảm.

Hạng Chân thở ra một hơi dài, dưới mạn sườn phải chàng có một vết thương kiếm dài chừng ba tấc, máu đã bịt kín vết thương, đau đã đến mức tê dại, chỉ vết bỏng sau lưng lúc này đau nhức đến độ như hằng ngàn mũi dao cứa vào, khổ sở khôn tả.

– Trước mắt phải làm sao đây? Người bị thương cần phải được cấp cứu, nhưng dù mình có thể mang hai người tìm đến lang trung, nếu bị kẻ thù phát hiện thì biết ứng phó thế nào?

Hạng Chân biết rất rõ, trong bao năm lăn lộn trên chốn giang hồ, kẻ thù của chàng nhiều hơn bạn bè lắm lắm.

Chàng đang cố gắng suy tìm một biện pháp chu toàn, bỗng nghe tiếng vó câu dồn dập từ xa vọng đến, trực giác báo cho chàng biết đối phương đến đây nhất định là với ý đồ chẳng lành.

Chẳng bao lâu tiếng vó ngựa lần lượt dừng lại ở ngoài rừng, rồi thì hơn hai mươi đại hán hung hãn thảy đều mặc võ phục xám, nhanh nhẹn lao vào, liền sau đó lại là hơn năm mươi người khác ăn vận như nhau.

Những người này vừa vào đến trong rừng lập tức tản ra thành hình cánh quạt, chiếc nỏ liên hoàn trong tay họ cùng giơ thẳng ra, mắt không chớp nhìn về phía này, về phía cảnh điêu tàn tan hoang.

Khoảng tám mươi người đó vừa dàn xong thế trận, hơn hai mươi người nữa hình dạng khác nhau từ các phía lao vào. Sau đó một người mặc áo bào xám vạt đôi có thêu hai chữ Nghĩa to cỡ nắm tay, tuổi chừng ba mươi, răng trắng môi hồng, dưới sự hộ tống của bốn gã đại hán uy mãnh ung dung tiến vào, theo sau bốn gã đại hán chính là Hồng kỳ chấp pháp Ngụy Vũ, kẻ đã dùng roi đánh Yến Lập ngày hôm qua.

Hạng Chân nhếch môi cười cay đắng, rõ là trùng hợp, Song Nghĩa Bang lại tìm đến đây đúng vào lúc này.

Người áo xám như ngơ ngẩn bởi cảnh tượng dưới mắt, dưới ánh ban mai, có thể thoáng thấy trên gương mặt anh tú của y có một vết sẹo hình quả ấu ở ngay giữa trán, vết sẹo to cỡ đồng tiền ấy lúc này thoáng hiện màu đỏ tía, y quét mắt nhìn quanh, đoạn trầm giọng nói:

– Ngụy Hồng Kỳ, trong mười sáu giờ qua chúng ta đã dùng hết mọi cách dò la được nơi trú của Hoàng Long, vậy mà giờ đây chẳng khác nào như tìm được một khu chứa xác chết.

Ngụy Vũ cũng ngớ ra một lúc giọng thấp vội nói:

– Đây là nơi trú của Hạng Chân chẳng thể lầm được, tên tiểu tử này có rất nhiều kẻ thù, xem ra hẳn là đã có người đến sớm hơn chúng ta một bước rồi!

Người áo xám tay mân mê chữ Nghĩa, bên vạt áo phải rồi vẻ bực tức nói:

– Hừ theo sự điều tra của Ngụy Hồng Kỳ, Hạng Chân có bao nhiêu thủ hạ để cùng sống trong nhà?

Ngụy Vũ ngẫm nghĩ một lúc, đoạn thấp giọng nói:

– Dường như chỉ có một lão nãi nương, ngoài ra không còn ai khác, xưa nay hắn đều một mình đi lại trên giang hồ!

Người áo xám quắc mắt lớn tiếng nói:

– Dưới đất có những mấy mươi tử thi, bổn bang chủ chẳng tin một mình hắn mà có thể hạ sát mấy mươi người thế này.

Đoạn ngoảng sang một lão nhân có ba chòm râu dài đứng bên phải nói tiếp:

– Thôi đường chủ Thanh Tâm Đường, phiền đường chủ hãy dẫn người lục soát thử xem!

Lão nhân ấy khom người, dẫn trước phóng đi, liền tức mười mấy đại hán áo xám nối gót theo sau, bắt đầu xem xét kỹ lưỡng từng thi thể một, bỗng lão nhân Thôi đường chủ kinh hãi hét lên:

– Trời đây là lão tam Thủy Trụ Tử Lương Sâm trong Ngũ Hành Trụ Tử!

Đoạn quay lại thảng thốt nói tiếp:

– Ô kia là Mộc Trụ Tử Phan Lực, Thiên Hành Giáo tổng giáo đầu Triệu Vi Cường, Thập Nhị Phi Thoa trên Nam Vụ Sơn, giáo luyện vũ thuật Dương Tái Sinh của Vạn Tự Bảo, phó bang chủ Vương Phác của Ô Bổng Bang ở Đại Vũ Hà…

Theo tiếng nói của Thôi đường chủ, sắc mặt của người bào xám mỗi lúc một sa sầm không dằn được nữa, cất giọng lạnh lùng nói:

– Thôi đường chủ hãy tìm thi thể của Hạng Chân!

Đoạn lại trừng mắt nhìn Ngụy Vũ đứng cạnh. Ngụy Vũ nghe mặt nóng bừng, ngượng ngùng bước nhanh đi, một lòng tìm kiếm thi thể của Hạng Chân.

Một hồi lâu Thôi đường chủ hai tay dính đầy máu đi tới lắc đầu nói:

– Hồi bẩm bang chủ, tổng cộng là ba mươi hai tử thi, thảy đều là nhân vật tiếng tăm thuộc ba tỉnh phương bắc chúng ta. Qua mười mấy năm ngang dọc giang hồ, bổn đường đã quá quen thuộc, trong số ba mươi hai tử thi, bổn đường biết được hơn hai mươi.

Đoạn buông tiếng thở dài nói tiếp:

– Như Dương Tái Sinh lão đệ ở Vạn Tự Bảo, mới cách đây hai hôm hãy còn ngồi uống rượu với nhau, vậy mà giờ đây bổn đường đã phải thu xác cho ỵ..

Người áo xám trợn trừng mắt lặng thinh.

Ngụy Vũ cũng đã qua trở về, ngượng ngùng nói:

–Trong đống tro tàn có hai tử thi một nam một nữ, nữ nhân y phục đơn sơ, có thể là lão nãi nương…

Người áo xám giậm chân quát:

– Còn nam thì sao?

Ngụy Vũ ấp úng:

– Bị cháy đen đến mức không còn trông thấy rõ được nữa, nhưng có điều y phục không phải màu vàng.

Người áo xám trừng mắt quát:

– Tả hữu lục soát cho ta.

Lập tức bảy tám mươi đại hán áo xám chia thành mười mấy nhóm, dưới sự lĩnh xuất của người cầm đầu túa ra lục soát.

Thôi đường chủ Thanh tâm đường dường như địa vị khá cao, y đứng ngay trước người áo xám giọng nghiêm nghị nói:

– Bang chủ, thành thật mà nói, mặc dù chúng ta chưa từng chứng kiến võ công của Hoàng Long Hạng Chân, song ít nhiều cũng có nghe nói, trước mắt đây là một bằng chứng cụ thể. Theo ý bổn đường, nếu bang chủ có thể nhẫn nhịn được thì nên nhẫn nhịn là hơn.

Người áo xám cố nén lửa giận, hậm hực nói:

– Thôi đường chủ việc này liên quan đến danh dự và uy tín của bổn bang chủ, nếu kẻ khác cố ý gây sự mà không phản kháng, vậy thì Song Nghĩa Bang của ta lấy gì để đứng chân trên chốn giang hồ, lấy gì để lãnh đạo bang chúng nữa chứ?

Thôi đường chủ chậm rãi vuốt râu nói:

– Bang chủ nói tuy không sai, nhưng chúng ta cũng nên cân nhắc thật kỹ lưỡng, nếu có thể giành được thì đương nhiên phải giành, còn như cái được chẳng bù lại cái mất thì không phải là thượng sách.

Người bào xám quắc mắt giận dữ lạnh lùng nói:

– Thôi đường chủ, đây là ý định không thay đổi của bổn bang chủ, bất luận hy sinh đến mức độ nào, nỗi căm tức này cũng không thể nào dằn nén được.

Thôi đường chủ lặng thinh lui sang bên. Trên cây bạch dương, Hạng Chân đều đã nghe và thấy hết, chàng chếch môi cười lạnh chát, đôi mắt nhìn từng nhóm bang chúng Song Nghĩa Bang tới lui lùng sục như lâm đại địch.

Một hồi lâu mặt trời đã lên cao, người bào xám tức giận và nóng nảy đi tới đi lui, bốn đại hán vạm vỡ tự nãy giờ vẫn rũ tay đứng lặng, vẻ mặt đều trơ khấc.

Hạng Chân biết họ chính là Tứ Quái Tử có tiếng trong Song Nghĩa Bang, hộ vệ thân tín của bang chủ Tam Mục Tú Sĩ Đơn Tuẫn.

Người bào xám chính là Tam Mục Tú Sĩ Đơn Tuẫn, y bỗng khoát tay quát vang:

– Thôi tất cả hãy quay về, bổn bang chủ không tin họ Hạng kia có thể bay lên trời hay chui xuống đất được.

Thôi đường chủ liền vỗ tay, lớn tiếng nói:

–Bang chủ có lệnh đình chỉ lục soát!

Những đại hán áo xám lập tức lũ lượt kéo nhau về. Ngay khi ấy bỗng nghe từ ngoài rừng vọng vào tiếng ván gỗ chạm nhau lốp cốp, lốp cốp rất giòn dã.

Tam Mục Tú Sĩ Đơn Tuẫn ngạc nhiên ngoảnh lại, ngoài rừng đã vang lên tiếng gay gắt nói:

– Bằng hữu kia hãy dừng bước, Song Nghĩa Bang đang có việc ở đây! Cờ xám cán xám đã được cắm ngoài hai dặm, chả lẽ bằng hữu không trông thấy sao?

Tiếng vang gỗ ngưng lặng, một giọng nói quái dị vang lên:

– Ủa! Ủa! Ủa! Mẹ kiếp dưới ban ngày ban mặt mà cũng dám chặn đường cản lối à? Bọn cướp đường cũng phải lựa lúc ban đêm trăng tối, gió cao, mẹ kiếp các người ngay cả giờ giấc cũng chẳng kể hả? Cũng may là lão tử đây chỉ có da bọc xương, cả người ép ra chẳng được hai giọt đầu, liệu các người có hung thì cũng chẳng hung đến đâu.

– Bằng hữu, trông tôn giá cũng là người lăn lộn trong giới giang hồ, chớ có mà giả điên giả khùng trước mặt chúng đại gia đây, có bản lĩnh gì thì hãy mau giở ra đi.

– Ôi da, lạ quá, lão tử lăn lộn hay bay chạy trên chốn giang hồ thì cũng là quyền tự do của lão tử, không một ai có quyền thắc mắc. Thế nào? Các người nhất quyết không chịu tránh đường hả?

Đơn Tuẫn sầm nét mặt lạnh lùng nói:

– Tên này không tốt lành gì đâu, bảo họ cứ cho hắn đi, để xem hắn có thể đi được đến đâu!

Một đại hán áo xám vội phóng bước bỏ đi. Lát sau, tiếng ván gỗ lốp cốp lại vang lên. Ô rõ ràng là đi về hướng này.

Hạng Chân bất giác kêu khổ thầm, người này chính là Lưỡng Khối Bản (hai miếng ván) Bao Yếu Hoa, một quái kiệt ở Cô Giả Sơn Phi Giang Lan, người bạn sinh tử chi giao của chàng.

Giờ đây y đã xuất hiện với bộ quần áo màu lam đã bạc thành màu xám bên lưng buộc một sợi dây bố dơ bẩn, bên dưới là đôi giày cỏ rách nát, đội trên đầu là mái tóc bù xù như tổ quạ, dưới đó là đôi mắt hấp háy như kẻ say, chiếc mũi cà chua to tướng, chiếc miệng rộng tuếch với hai hàm răng vàng ệch, sau lưng treo lòng thòng hai miếng ván cứng, bảo họ tên y là Bao Yếu Hoa thì thật sai lầm, phải gọi là Bao khiếu hóa ( ăn mày) mới đúng.

Đơn Tuẫn với ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chặp vị khách đột xuất này, còn Bao Yếu Hoa thì nhìn vị đại bang chủ này nhe răng cười, song liền sững sờ hỏi:

– Nhà ở đây bị thiêu rụi rồi ư?

Đơn Tuẫn lạnh lùng quắc mắt nhìn y nói:

– Vậy thì sao?

Bao Yếu Hoa hít hít mũi:

– Chính các người đã gây ra phải không?

Đơn Tuẫn ngước mặt lên trời:

– Phải thì sao?

Bao Yếu Hoa quét mắt nhìn quanh thật nhanh, như chợt biến thành một người khác, với giọng rắn lạnh đáp:

– Vậy thì huynh đệ ta Hạng Chân đâu rồi?

Đơn Tuẫn trầm giọng:

– Hừ bổn bang chủ đang định hỏi người đấy!

Bao Yếu Hoa thoáng ngẩn người bỗng buông tiếng cười vang, lúc lắc đầu đưa tay chỉ Đơn Tuẫn nói:

– Lão tử biết các người đây là một lũ vô tích sự. Mẹ kiếp nằm la liệt trước mắt thế này mà lại hỏi lão tử, chẳng phải rõ ràng là một lũ giá áo túi cơm hay sao?

Ha ha Hạng lão đệ khá lắm, khá lắm.

Bỗng một tiếng hét vang, một gã hán tử áo xám mặt mày xanh xao lao vút tới, ngọn đại đao trong tay bổ thẳng vào mặt Bao Yếu Hoa.

– Ủa, ngang tàng vậy hả?

Bao Yếu Hoa đứng yên, ngay cả đầu cũng không nhúc nhích, hai tay vung lên, choang một tiếng, ngọn đại đao đã bay chếch sang bên, và chủ nhân của nó cũng rú lên một tiếng đau đớn, ngã lăn ra đất.

Bao Yếu Hoa xoay tay, hai mảnh ván gỗ chẳng rõ tự bao giờ đã nằm trong tay vung lên loang loáng, y lắc đầu giọng bỡn cợt nói:

– Đánh cho người từ nay chừa bỏ thói vô lễ……..


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.