Hạng Chân lướt ra nhanh như chớp, xích sắt vung lên, sáu ngọn quỷ đầu đao lập tức bị cuốn bay lên không. Tả chưởng cũng đồng thời vang động, năm đại hán chưa kịp nhận rõ đối phương là ai thì đã hồn lìa khỏi xác.
Ba gã đại hán còn lại hồn phi phách tán, thét lên một tiếng kinh hoàng rồi co giò bay chạy.
Hạng Chân như thể quỷ ma đuổi theo, xích sắt quét ngang, ba chiếc đầu người nhầy nhụa máu thịt bay vào trong bóng tối. Ba cái xác không đầu còn chạy thêm vài bước nữa rồi mới chịu ngã xuống.
Nơi đây là một khu vườn u ám, hồ sen với hòn giả sơn cơ hồ chiếm hết nửa diện tích khu vườn. Trước mặt có một cánh cửa tròn, bên kia là một ngôi lầu trang nhã, có lẽ đó là Đệ Nhất Viện của Thanh Tùng Sơn Trang.
Hạng Chân sải bước đi tới, tiến thẳng về một ngôi nhà gần nhất mà có ánh đèn hắt ra.
Phía trước ngôi nhà ấy có hai bồn hoa nhỏ, trải đá vụn trắng tinh, dây trường xuân leo đầy tường nhà, trông rất tao nhã thanh tú.
Hạng Chân vòng qua hông nhà, nơi đó có một cửa sổ khép kín, từ ngoài có thể trông thấy màn cửa sổ bằng the xanh buông rũ. Hạng Chân chẳng chút đắn đo, hệt như một làn khói nhẹ lướt qua bờ tường. Đến trước cửa sổ chàng nắm lấy thử kéo ra thì thấy ô cửa không cài, có lẽ người trong phòng đã quên.
Vén màn ra bước vào, lập tức chàng ngớ người ra, vì đây là khuê phòng của phụ nữ.
Chỉ thấy một cái bàn trang điểm đặt cạnh cửa sổ, chiếc kính đồng bên trên bóng loáng. Một bức tranh thêu dở còn căng trên giá, bên kia là bàn sách sơn đen, có đầy đủ văn phòng tứ bảo. Phía bên trong có một chiếc giường gấm với màn hồng buông rũ, cạnh giường là một đôi giầy thêu tinh xảo.
Trong phòng nghe mùi u hương thoang thoảng, Hạng Chân chẳng màng thưởng thức, chàng thừ người ra một hồi rồi khẽ lắc đầu định bỏ đi. Song vừa quay lại được hai bước thì bỗng bên kia màn the vang lên tiếng nói lạnh lùng:
– Đứng lại, mau báo danh tánh.
Hạng Chân thoáng ngẩn người, quay nghiêng lại hỏi:
– Sao vậy?
Tiếng nữ nhân trong màn the như hết sức tức giận:
– Cuồng đồ, đang đêm xâm nhập khuê phòng phụ nữ, thật là hết sức vô sỉ.
Ngày mai ta bẩm lại với ca ca thì dù ngươi không báo lại danh tánh vẫn bị trừng trị về tội có ý đồ bất chính như thường.
Hạng Chân mỉm cười:
– Thế này mà gọi là ý đồ bất chính ư? Ta chẳng qua là đi lầm chỗ, ngươi không thấy là ta đang quay trở ra ư?
Nữ nhân cười khảy:
– Nếu ta không thức dậy thì ngươi có trở ra không? Ngươi thật to gan, còn dám cãi lại ta…
– Cô nương là ai? Tại sao ta không được quyền cãi lại?
– Hừ, ngươi đang đêm lẻn vào phòng ngủ của ta, đối với ta đã là một sự sỉ nhục to lớn, lại còn giả câm vờ điếc nữa ư? Nếu ngươi còn chưa chịu báo ra danh tánh thì ta sẽ tức khắc đến Như Minh Tịnh Xá gọi ca ca…
– Ca ca cô nương là ai?
Bóng người lay động trong màn the, đanh giọng nói:
– Ngươi còn vờ vĩnh ư? Ca ca ta chính là Viện chủ Hề Hòe.
Hạng Chân vụt sầm nét mặt, chàng cất tiếng cười gằn, bước tới cạnh giường, sợi xích trên tay xiết thật chặt.
Nữ nhân trên giường hoảng hốt nói:
– Ngươi… đứng lại… ngươi định làm gì vậy?
Hạng Chân vén phắt tấm màn the lên, trước mặt chàng là một khuôn mặt đẹp tuyệt trần, mặc dù đang kinh hoàng song vẫn không che dấu được vẻ kiều diễm.
Lúc này nàng đang e thẹn và sợ hãi, che lấy ngực bằng một tấm chăn màu xanh nhạt, cố rụt người vào trong. Gương mặt bê bết máu và sưng húp của Hạng Chân đã làm nàng sợ đến rụng rời.
Thiếu nữ trạc đôi mươi, nàng luống cuống dùng chăn che lấy thân người, run run giọng nói:
– Ngươi… ngươi… ra mau… ngươi muốn gì?
Hạng Chân lạnh lùng nói:
– Hề Hòe là anh trai cô nương?
Thiếu nữ sợ rúm người, song vẫn đánh bạo nói:
– Phải, ngươi còn chưa chịu cút ra mau ư? Ca ca ta sẽ không tha cho ngươi…
Hạng Chân gật đầu, chậm rãi nói:
– Đương nhiên, cũng như kẻ này sẽ không bao giờ tha cho y.
Thiếu nữ sững sờ khi nghe giọng đối phương đầy vẻ thù hằn, nàng rụt rè hỏi:
– Ngươi… là…ai?
Hạng Chân nhếch môi cười:
– Hạng Chân!
Thiếu nữ tái mặt:
– Hạng Chân?
Hạng Chân gật đầu:
– Chính là ta.
Thiếu nữ toàn thân run rẩy, lắp bắp:
– Các ha… chẳng phải đang bị giam… giam trong Long Vương Lao dưới hồ sen sao?
Hạng Chân lạnh lùng nói:
– Đã từng là như vậy! Nhưng kẻ này đâu thể ở mãi trong đấy được, đúng chăng?
– Các ha… làm sao… làm sao thoát ra được?
Hạng Chân nhếch môi cười, giọng đanh lạnh:
– Kẻ này muốn ra, vậy là ra thế thôi. Cô nương thấy bộ dạng của kẻ này gớm ghiếc lắm phải không? Đó hoàn toàn là kiệt tác của lệnh huynh đó.
Thiếu nữ ngớ người, sợ hãi nói:
– Các ha… các hạ định tìm gia huynh báo thù ư?
Hạng Chân buông tiếng cười lạnh lùng nói:
– Tất nhiên, và cả mọi người trong trang viện này nữa, kể cả cô nương cũng sẽ được báo đền một cách thích đáng.
Thiếu nữ bàng hoàng run rẩy:
– Các hạ không toại ý được đâu… Thanh Tùng Sơn Trang không phải dễ trêu…
Hạng Chân bật cười:
– Hoàng Long Hạng Chân cũng không phải là người dễ trêu đâu. Giờ đây kẻ đầu tiên được đền đáp là cô nương đó.
Thiếu nữ sợ hãi, lại rụt người vào trong, nhưng phía sau là vách tường, chẳng còn chỗ tránh nữa, run rẩy nói:
– Đừng… đừng…
Tiếng kêu của thiếu nữ đầy bi thiết, như tiếng rên la của một chú dê non sắp bị làm thịt trên tế đài. Hạng Chân cảm giác như có một bàn tay vô hình khuấy động lòng chàng, khiến chàng lưỡng lự, lặng nhìn thiếu nữ hồi lâu rồi nói:
– Cô nương tên gì?
– Hề… Hề Tần!
Hạng Chân chau mày:
– Hề Hòe đã gần ngũ tuần mà sao lại có em gái trẻ thế này?
Hề Tần lúng túng đáp:
– Chúng tôi… chúng tôi là đồng phụ dị mẫu.
Hạng Chân nhếch môi cười:
– Hạng mỗ tạm để cho cô nương sống, nhưng đó không phải là buông tha cho cô nương. Khi nào lòng dạ Hạng mỗ cứng lại thì cô nương vẫn khó mà thoát chết.
Chàng buông màn xuống, song lại vén màng lên, lạnh lùng nói:
– Còn hai nam và hai nữ đã bị lệnh huynh bắt về hiện giờ đang bị giam ở đâu? Có bị dùng cực hình hành hạ không?
Hề Tần sợ hãi:
– Tôi… tôi… không biết!
Hạng Chân quắc mắt:
– Cô nương đã biết Hạng mỗ bị giam ở đâu thì lý nào lại không biết nơi họ bị giam giữ chứ? Nếu như cô nương không muốn nói thì đừng trách lòng dạ Hạng mỗ lại trở nên cứng rắn…
Hề Tần kinh hãi, nước mắt tuôn trào nói:
– Thật không ngờ Hạng Chân đại danh lừng lẫy mà lại đi hiếp đáp một thiếu nữ… nếu… nếu tôi tiết lộ thì… gia huynh sẽ đánh chết tôi mất thôi…
Hạng Chân thoáng ngẩn người, thở dài nói:
– Thôi thì đành kể như là cô nương không biết vậy.
Chàng chầm chậm buông màn xuống, tiến ra phía cửa sổ. Ngay lúc ấy bỗng có tiếng chuông hối hả vang lên, loáng thoáng ở đằng xa có tiếng người la hét.
Hạng Chân ngoảnh lại hỏi:
– Đó là gì vậy?
Hề Tần im lặng một hồi rồi nói:
– Tiếng chuông báo động triệu tập nhân mã.
Hạng Chân nhẹ gật đầu:
– Chắc hẳn họ đã phát hiện ra Hạng mỗ trốn thoát rồi.
Bên ngoài có tiếng bước chân lẫn với tiếng người ồn ào qua lại, Hạng Chân vẫn bình thản đưa mắt nhìn ngọn đèn trên bàn, sự hỗn loạn và căng thẳng bên ngoài dường như không hề ảnh hưởng đến chàng.
Bỗng nghe Hề Tần thấp giọng nói:
– Hạng Chân…
Hạng Chân ngước nhìn lên:
– Có điều chi chỉ giáo?
– Các hạ không sợ ư?
Hạng Chân cười thú vị:
– Có gì mà phải sợ?
– Họ đang tìm bắt các hạ đó.
Hạng Chân đưa mắt nhìn sợi xích sắt trong tay nói:
– Họ không bắt được Hạng mỗ đâu. Hoàng Long này đã từng biết bao lần từ Quỷ Môn Quan về rồi, là khách rất quen của Ngưu Đầu Mã Diện nhưng Thập Điện Diêm Vương dường như không thích tiếp đón Hạng mỗ.
Hề Tần im lặng một chút rồi thở dài:
– Các hạ thật vui tính, khéo nói chuyện…
Hạng Chân ngắt lời:
– Nhưng lúc Hạng mỗ không vui tính thì ắt có kẻ phải khốn đốn đó.
Hề Tần lại im lặng, lúc sau mới nói:
– Hiện giờ tôi lại hy vọng các hạ không bị bắt.
Hạng Chân hừ lạnh:
– Vì Hạng mỗ vui tính ư?
Hề Tần thoáng đỏ mặt:
– Cũng vì lòng dạ của các hạ rất tốt.
– Hừ, Hạng mỗ trở mặt bất thường lắm, lát nữa cô nương sẽ thấy ngay.
Bỗng lúc đó có tiếng bước chân tới gần, có tiếng gõ cửa phòng bên rồi nghe kẹt một tiếng, phòng bên đã mở cửa. Một giọng ồm ồm nói:
– Thúy Hoa tiểu thư đã ngủ chưa?
Một giọng thiếu nữ bực bội đáp:
– Làm gì mà la lối om sòm vậy hả? Đêm khuya thế này ta không ngủ thì còn làm gì nữa?
Giọng ồm ồm cười giả lả:
– Thúy Hoa tiểu thư xin đừng giận, việc nghiêm trọng lắm đấy. Tên tiểu tử Hạng Chân đã thoát khỏi Long Vương Lao, bảy chốt canh không còn một ai sống sót, khóa sắt cũng bị hắn bẻ gãy. Những xác chết đều phải chịu cơn cuồng nộ của hắn, người thì vỡ sọ, kẻ thì vỡ mặt, trông khiếp đảm lắm.
Thúy Hoa bật một tiếng la hoảng nói:
– Hắn tàn ác đến thế ư? Nguy hiểm quá…
Giọng ồm ồm ra chiều khí khái nói:
– Đừng sợ Thúy Hoa, có Chấn Thiên Xử (chùy) này ở đây thì mặc cho Hạng Chân có ba đầu sáu tay cũng chẳng dám động đến sợi tóc nào của nàng đâu.
Nghe tiếng Thúy Hoa nũng nịu:
– Ừ, lão nhớ phải bắt hắn cho bằng được nhé, vạn nhất có điều gì xảy ra…
Người tự xưng là Chấn Thiên Sử vỗ ngực nói:
– Cô nương cứ an tâm, Kim mỗ chính là phụng mệnh viện chủ đến đây bảo vệ cho các người. Tất cả các cao thủ ba viện trong toàn trang đều đã được tung ra truy lùng, Đồng đạo bên ngoài cũng đã được thông báo, giúp chúng ta truy nã hắn.
Hắn dù có cánh cũng không thoát được đâu.
Hạng Chân thản nhiên cười, trong khi đó thì Hề Tần lại run giọng nói:
– Các hạ đã giết người ư?
Hạng Chân lạnh lùng nói:
– Đúng vậy.
– Tất cả những gì họ nói đều là do các hạ gây ra cả ư?
– Phải.
Hề Tần giọng đượm căm thù:
– Ngươi là tên hung đồ khát máu…
Hạng Chân chẳng chút tức giận, bình thản nói:
– Cô nương nên nói vậy với lệnh huynh mới đúng, giá mà cô nương chứng kiến được kiệt tác mà lệnh huynh đã dành cho Hạng mỗ…
Hề Tần tức giận:
– Ta không tin, mà cho dù có thì cũng là do ngươi tự chuốc lấy.
Hạng Chân nhếch môi cười:
– Giang hồ vốn khó phân biệt được phải trái, cho dù cô nương có muốn kêu là thì Hạng mỗ cũng có thể giết cô nương trước khi bọn họ vào đây, chỉ có điều là Hạng mỗ không thích làm như vậy.
Hề Tần gằn giọng:
– Ngươi tưởng ta không dám kêu…
Chưa kịp dứt lời thì nghe soạt soạt hai tiếng, màn the đã bị thủng hai lỗ to cỡ đồng tiền, có hai vật gì đó chia ra tả hữu cắm vào bức tường trên đỉnh đầu nàng.
Nàng vội đưa mắt nhìn lên, bất giác bật kêu một tiếng thảng thốt. Thì ra đó là hai cánh hoa bạch lan trong chiếc bình màu tím nhạt trên bàn.
Ngoảnh lại nhìn thì bóng dáng Hạng Chân đã biến mất tự bao giờ.
Ngoài kia Hạng Chân như làn khói nhẹ, phi thân lên thành tường, chỉ thấy trong vườn đèn đuốc sáng choang, bóng người lố nhố, ánh thép chói ngời, tiếng quát tháo ầm ĩ, không khí hết sức căng thẳng.
Chàng hít sâu một hơi, hiên ngang đứng thẳng trên thành tường. Chỉ lát sau đã có người trông thấy, lập tức có tiếng kêu:
– Hoàng Long kìa, mọi người đến đây mau.
Lập tức mọi người đổ dồn đến, một đại hán vạm vỡ râu ria xồm xoàm, tay cầm một ngọn Vi Đà Chử to nặng bước thẳng tới mắng:
– Hạng Chân ngươi có gan thì hãy xuống đây mà chịu chết, Kim đại gia sẽ hóa kiếp cho người, đừng có trốn trên đó làm gì cho thêm nhục.
Hạng Chân cười nhạt, lạnh lùng nói:
– Các ngươi náo loạn đến trời long đất lở thì cũng chỉ là một lũ túi cơm giá áo mà thôi. Cứ yên tâm, Hạng mỗ sẽ xuống đó, các ngươi sẽ phải trả giá gấp ngàn lần với bao nhiêu máu mà Hạng mỗ đã chảy, bao nhiêu đau khổ mà Hạng mỗ đã phải trả qua.
Chàng chưa dứt lời thì tiếng cung đã vang lên tách tách, vô số mũi tên từ bốn phương tám hướng bay tới, kèm với rất nhiều tiếng la hét:
– Bắn, bắn chết tên khốn kiếp đó đi.
– Các huynh đệ hãy nhắm thật chuẩn, bắn thủng tim nó đi.
– Giơ đuốc cao lên, nhắm cho thật kĩ…
Hạng Chân buông tiếng cười gằn, người như cánh đại bàng bay vút lên không rồi lao thẳng xuống. Chỉ thấy bóng người loang loáng rồi mười mấy gã đại hán đã liên tục la lên thảm thiết, ngã gục xuống.
Bóng trắng lại loang loáng, chỉ thoáng chốc Thanh Tùng sơn trang đã có hơn năm mươi thủ hạ bỏ mạng, máu chảy lênh láng, cung đao vất đầy đất, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên như địa ngục chốn trần gian.
Chiến Thiển Sử người lảo đảo, máu lênh láng, không thể theo kịp đối phương, chỉ biết đứng một chỗ la hét ỏm tỏi, trông thật buồn cười.
Người của Thanh Tùng sơn trang vẫn còn hơn một trăm tên, song chúng cũng chỉ đứng ngoài la hét chứ không dám bén mảng đến gần nữa.