Nghiêm Tiệp lại buông tiếng thở dài, nói tiếp:
– Tuy nhiên, Nhiêm Công cũng đã lưu ý đến vấn đề ấy. Trong số các đại kế mọi người đang bàn thảo, vấn đề tiêu diệt Hoàng Long là điều tiên quyết. Theo ta được biết, phía ta đã đặc phái một số cao thủ chuyên trách để đối phó với hắn rồi.
Hạng Chân ơ hờ hỏi:
– Chẳng hay đó là những ai vậy?
– Hãy chưa quyết định, có lã người được đề cử từ Trường Hồng Phái và Thanh Tùng sơn trang.
Hạng Chân thầm cười khẩy, thản nhiên nói:
– Trường Hồng phái ư?
Nghiêm Tiệp gật đầu:
– Mai cô nương bên cạnh đây chính là cao thủ của Trường Hồng phái, đừng thấy nàng còn tuổi còn trẻ, e rằng hai Nghiêm Tiệp cũng chẳng phải đối thủ đấy.
Hạng Chân ngạc nhiên:
– Trường Hồng phái chẳng phải chỉ có bảy người đàn ông ư? Sao lại có thêm một phụ nữ thế này?
Nghiêm Tiệp cười khẽ:
– Mai cô nương là nghĩa nữ của chưởng môn nhân Trường Hồng phái đã thu nhận từ lâu, lẽ đương nhiên là rất ít ai biết đến. Nhưng võ công của nàng cao cường lắm, chẳng kém gì các vị sư thúc, kể ra thì nàng ta cũng là một phần tử của Trường Hồng phái.
Hạng Chân gật đầu:
– Ra vậy! Thế thì bảy cao thủ của Trường Hồng phái đều đã đến đây cả rồi ư?
– Đúng vậy! Ngay cả việc này mà ngươi cũng không biết sao? Hôm họ đến đây, Nhiêm Công lão gia đã đích thân ra nghênh đón, thật đáng kiêu hãnh …
Hạng Chân vội cười khỏa lấp:
– Tại hạ lo về ngoại vụ, đôi chân chạy suốt cả ngày lẫn đêm, thật sự hiểu hãy còn kém hơn cô nương nhiều!
Nghiêm Tiệp đưa tay bụm miệng ngáp:
– Mệt quá!
Hạng Chân khom mình:
– Không dám quấy rầy cô nương an nghỉ, xin cáo lui!
Nghiêm Tiệp khúc khích cười:
– Chờ lát đã, bây giờ ta còn chưa buồn ngủ, trò chuyện với ngươi cũng khá là vui, đằng nào thì cũng hãy còn sớm, vả lại đêm nay chưa chắc gì đã ngủ được!
Hạng Chân thấy thời gian cũng chẳng còn nhiều nữa, từ miệng đối phương thăm dò tin tức cũng không ít, giờ đây chỉ còn hai điều quan trọng nhất, chàng phải thăm dò ngay mới được.
Thế là chàng bèn tiến tới một bước, ra chiều bí ẩn nói:
– Nghiêm cô nương, phen này Hắc Thủ Đảng thảm bại nặng nề, Xích Xam Đội bị liên lụy cũng thất điên bát đảo, để rồi diễn tiến đến cuộc chiến đẫm máu hôm nay, nguyên nhân chủ yếu nghe đâu chỉ vì một thiếu nữ trẻ đẹp phải không?
– Hừ, còn gì nữa!
Nghiêm Tiệp bỉu môi nói tiếp:
– Chính vì ả Thiết nương nương, con gái độc nhất của chưởng môn Vô Song phái?
Hạng Chân vờ bực tức:
– Rõ là mầm họa!
Nghiêm Tiệp cũng lộ vẻ bực tức:
– Hừ, chưa từng thấy một người đàn bà nào mà lại như thế, phụ thân ả đã vì ả mà dấy động can qua, máu chảy thành sông, vậy mà ả lại điềm nhiên suốt ngày quấn lấy Khang Ngọc Đức, không rời một bước, thấy mà phát tởm, mỗi lần nghĩ đến là ngán ngẩm làm sao! Chúng ta bán mạng dốc sức ở đây là vì lẽ gì? Nếu không vị tình Nhiêm công lão gia ngàn dặm gửi thư thỉnh mời và lão Tiêu của Xích Xam Đội, hừ, bất kỳ thế nào ta cũng chẳng bao giờ can dự vào việc này. Ngặt vì sự việc mỗi lúc càng khuếch đại, đã đến lúc không còn đơn thuần là vì vấn đề của Thiết nương nương nữa. Nay thì cả Nhiêm công lão gia và lão Tiêu cũng đã bị lôi kéo vào, chúng ta đâu thể viện cớ thoát thân được nữa. Trong võ lâm chú trọng là hai chữ “Nghĩa khí”, song nếu truy cứu căn nguyên về hai chữ “Nghĩa khí” đôi khi cũng thật là chán nản, hễ nhắc đến là thấy khó chịu rồi.
Hạng Chân gật đầu, dè dặt hỏi:
– Khang Ngọc Đức và Thiết nương nương ở trong Bảo Hổ Trang mà lại không tị hiềm vậy ư?
Nghiêm Tiệp nhướng mày buột miệng:
– Ở trong Bảo Hổ Trang thì cũng chẳng nói gì, họ ở ngay Hồi Vân Các trong phủ, hệt như là trong động phòng đêm tân hôn vậy.
Hạng Chân thầm nhớ lấy lại hỏi:
– Nghiêm nương nương có từng gặp Thiết nương nương chưa?
Nghiêm Tiệp hằn học:
– Có gặp một lần, nhan sắc cũng rất khá, nhưng chẳng có gì là ghê gớm, đôi mắt ướt sượt, nhìn qua đã biết ngay là số đào hoa, chẳng gì tốt lành cả!
Hạng Chân xoa tay:
– Khang Ngọc Đức vẫn suốt ngày chui rúc trong Hồi Vân Các ư?
Nghiêm Tiệp bỉu môi:
– Có lẽ hai người đã bị ma quỷ mê hoặc rồi, bên ngoài gay cấn thế này mà họ vẫn điềm nhiên như không hề hay biết, cũng khá khen cho họ đã có định lực đến như vậy … Mấy hôm gần đây, có lẽ lão Tam đã bị lão Đại của y quở trách cho nên mới thỉnh thoảng ra ngoài cho có mặt. Hừ, hiện nay Hắc Thủ Đảng chỉ còn lại bốn năm trăm người, thảy đều là thuộc hạ của Huyết Hồn Đường, bọn họ sẵn sớm muộn gì cũng sẽ tiêu ma trong tay Khang lão tam, thật đáng tiếc cho những kẻ trung thành ấy.
Hạng Chân ngẫm nghĩ một hồi, đoạn tươi cười nói:
– Nghiêm cô nương, theo thiển kiến của tại hạ, khả năng chúng ta thua bại cũng chẳng nhiều.
Nghiêm Tiệp trố mắt ngạc nhiên:
– Vậy là sao?
Hạng Chân thấp giọng:
– Chúng ta hãy còn một đòn sát thủ chưa dùng đến, nếu đòn sát thủ ấy được dùng đến, e Vô Song Phái dù lợi hại đến mấy cũng phải bó tay thôi.
Nghiêm Tiệp thoáng chau mày:
– Thôi, đừng ỡm ờ nữa, nói huỵch toẹt ra đi, chẳng lẽ còn sợ ta tiết lộ hay sao?
– Ở trên Bi Thạch Sơn, Hắc Thủ đảng chẳng đã bắt giữ một số nhân vật trọng yếu của Vô Song Phái đó ư? Nếu chúng ta đến đường cùng, mang họ ra ngăn cản kẻ địch, như vậy chẳng phải là một vũ khí rất hữu hiệu hay sao?
Nghiêm Tiệp lừ mắt, ra vẻ sớm đã hiểu nói:
– Tưởng đâu là điều cơ mật gì to tát lắm, thì ra chỉ là việc ấy, bổn cô nương đã hiểu từ lâu rồi, cho nên khi nãy ta chẳng nói với ngươi là Vô Song Phái không đang lo ngại đấy ư? Số người ấy đều là nhân vật thủ yếu quyền cao chức trọng của bọn họ. Vô Song phái muốn tấn công cũng phải sợ ném chuột vỡ đồ, họ cũng rất hiểu người của Như Ý phủ chẳng phải là những kẻ nhân từ, nếu thật sự quẫn bách, nhất định sẽ thủ tiêu tù binh.
Hạng Chân lại xoa tay thăm dò:
– Nhưng mà tại hạ nhận thấy số tù nhân ấy giam cầm tại Bảo Hổ Trang không được an toàn cho lắm, hôm trước bọn Hoàng Long đã đột nhập vào đó, hẳn là có ý định giải cứu cho bọn họ.
Nghiêm Tiệp cười liến thoắng:
– Bọn Hoàng Long đã lầm rồi, mấy tù nhân của Vô Song phái thật ra không hề ở trong Bảo Hổ Trang, họ đã được đưa đến Như Ý Phủ trước một hôm lúc Hắc Thủ Đảng lui đến Đại Hà Trấn rồi.
Hạng Chân cắn răng:
– Chẳng rõ chỗ giam cầm có bảo đảm hay không? Nếu họ mà bị cứu thoát thì đó là một sự tổn thất hết sức to tát đối với chúng ta.
Nghiêm Tiệp lắc đầu:
– Ta chỉ biết họ bị giam cầm trong Như Ý phủ, còn chính xác ở tại đâu thì ta cũng chẳng rõ, chỉ Nhiêm Công lão gia với vài người trong phủ, Tiêu Hùng và các đầu lĩnh của Hắc Thủ Đảng là biết thôi.
Hạng Chân trầm ngâm, chàng định dò hỏi về tình hình phòng thủ bên ngoài phủ, song lại nhất thời chưa tìm ra được lý do để mở lời. Hiện chàng đang đóng vai người của Như Ý Phủ, nếu ngay cả sự mai phục của Như Ý Phủ mà cũng không biết, lại đi hỏi người khác thì thật là điều vô lý hết sức, chắc chắn sẽ bại lộ ngay tức khắc.
Nghiêm Tiệp bỗng nói:
– Này, ngươi làm gì mà ngớ ra vậy?
Hạng Chân giật mình vội cười nói:
– Tại hạ cũng chẳng hiểu sao mấy hôm nay cứ cảm thấy lòng trĩu nặng như có một tảng đá đè lên vậy …
Nghiêm Tiệp thoáng nhướng mày:
– Đó cũng chẳng trách ngươi, hiếm khi cục diện to và trong lòng lại có nhiều nỗi lo toan, không mụ người ra sao được? Thành thật mà nói, tình thế hiện nay thật là gay go …
Hạng Chân định nói gì nữa, bên ngoài hành lang có tiếng bước chân khe khẽ vang lên, chàng liền ngưng thần lắng nghe, tiếng bước chân ấy dừng lại trước cửa, rồi thì tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
Nghiêm Tiệp nhíu mày, thấp giọng quát:
– Ai đó?
Một giọng lảnh lót vang lên:
– Mai Nhụy đây. Nghiêm tỷ đã đi nằm rồi ư?
Nghiêm Tiệp liền tươi cười:
– Ồ, ra là Mai cô nương, xin mời vào, tôi chưa ngủ đâu!
Hạng Chân khẽ nói:
– Để tại hạ lánh mặt …
Nghiêm Tiệp lắc đầu:
– Không sao đâu, chúng ta đường hoàng chính đáng, sợ gì kia chứ? Vả lại, Mai cô nương rất thân với ta, không bép xép như những phụ nữ khác đâu.
Ngay khi ấy, cửa đã khẽ hé mở, một thiếu nữ tha thướt đi vào, lập tức trong nhà như bừng sáng lên. Quả là đẹp tuyệt trần, đôi mắt chim phụng, chiếc mũi thẳng thớm, đôi môi nhỏ nhắn tươi hồng, phối hợp với gương mặt bầu bĩnh, thân hình mảnh mai, làn da trắng hồng, thật chẳng khác tiên nữ giáng thế. Nếu có khuyết điểm thì đó là đôi mày hơi rậm một chút, có vẻ lạnh lùng và tàn bạo.
Thiếu nữ có tên Mai Nhụy ấy vừa bước vào nhà cũng liền tức ngớ người.
Nàng không ngờ trong khuê phòng của Nghiêm Tiệp lại có một người đàn ông và người đàn ông này lại hết sức anh tuấn nho nhã, chẳng khác nào Phan An tái thế.
Nhất thời Mai Nhụy sượng sùng đứng lại, đỏ mặt ấp úng nói:
– Xin lỗi! Nghiêm tỷ, tiểu muội không biết trong nhà có người …
Nghiêm Tiệp đứng lên, đi đến thân mật nắm lấy tay Mai Nhụy cười nói:
– Không hề gì, Ngô Nhị đây cũng là người trong phủ từ tiền phương về đây, tôi gọi vào đây hỏi thăm tin tức vậy mà!
Hạng Chân cũng liền vòng tay thi lễ nói:
– Tại hạ Ngô Nhị xin ra mắt Mai cô nương!
Mai Nhụy gật đầu đáp lễ, đỏ mặt lúng búng nói:
– Không dám!
Nghiêm Tiệp kéo Mai Nhụy ngồi xuống phản, nói:
– Mai cô nương chẳng phải đã đến Bảo Hổ Trang ư? Tình hình bên ấy thế nào?
Mai Nhụy lập tức vẻ mặt trở nên u ám, đưa mắt nhìn Hạng Chân, Nghiêm Tiệp hiểu ý vội nói:
– Nói đi, không sao đâu, đều là người nhà cả, Ngô Nhị đây là thuộc hạ của Ngụy Quang!
Hạng Chân nghe vậy không khỏi nực cười, song Mai Nhụy thì như đã yên tâm, khẽ buông tiếng thở dài, cất giọng lảnh lót nói:
– Hắc Thủ Đảng hiện chỉ còn không đầy năm trăm người là còn có khả năng chiến đấu, họ thảy đều là thành phần tinh nhuệ của Huyết Hồn Đường. Lúc chiều tối họ đã trích huyệt minh thệ, quyết tâm tử chiến đến người cuối cùng, cảnh tượng hết sức cảm động, do thủ lĩnh Hắc Thủ Đảng “Kim Oản” Hà Đình chủ trì. Còn người của Xích Xam Đội tại Hạt Thanh Giản có thể nói là đã toàn quân diệt vong, nay cũng chỉ còn lại chừng hai trăm người, họ đều tập trung tại Bảo Hổ Trang, chuẩn bị quyết một phen sinh tử với Vô Song Phái …
Nghiêm Tiệp chau mày:
– Nghiêm trọng đến vậy ư?
Mai Nhụy nặng nề gật đầu:
– Tin tức nơi tiền phương rất xấu, Vô Song Phái tuy hy sinh thảm trọng, song vẫn tiếp tục tiến công. Theo nguồn tin của chúng ta cho biết, lực lượng chủ công của đối phương là thuộc Phi Tự Môn, đạo quân dũng mãnh nhất trong lục môn nhất đường và Măng Tự Môn chia làm hai cánh yểm trợ. Vô Song Phái cung mạnh tôn sắc, hỏa khí lợi hại, cộng thêm người nào cũng liều mạng xông tới, người của Thất Hà Hội phòng thủ tuyến đầu đã triệt thoái, hiện giờ đội đằng bài và đội giáp mã của Thanh Tùng sơn trang đang cố chống cự …
Mai Nhụy đưa tay vén làn tóc mai bên tai lên, nói tiếp:
– Tình hình của Như Ý Phủ và tàn dư của Thất Hà Hội hiện đang được chỉnh đốn, chuẩn bị giáng một đòn phản công, nhưng xem tình hình cũng khó mà giành được phần thắng. Theo thám mã hồi báo, đối phương cũng đang bố trí lại trận thế, chỉnh đốn binh lực, tình hình hết sức khẩn trương, e rằng một cuộc đại chiến đã sắp diễn ra …
Nghiêm Tiệp ra vẻ lo lắng, hỏi:
– Vậy Vô Song Phái còn cách Đại Hà Trấn bao xa nữa?
Mại Nhụy cười cay đắng:
– Không đầy ba mươi dặm!
Nghiêm Tiệp thoáng ngẫm nghĩ:
– Nhóm của gia huynh không sao cả chứ?
Mai Nhụy lắc đầu:
– Họ đều bình yên cả, còn những người triệt thoái thì thọ thương đến hơn một ngàn …
Nghiêm Tiệp chau mày:
– Bây giờ Nhiêm Công lão gia định thế nào?
Nghe đâu lão nhân gia ấy định rút ra một phần lực lượng trấn thủ của Đại Đao Giáo và Thất Hà Hội đưa đi chống cự, nhưng thành bại cũng chưa dám chắc, đâu thể chỉ lo bên ngoài rồi trong nhà lại bỏ bê …
Nghiêm Tiệp im lặng một hồi, đoạn rầu rĩ nói:
– Cuộc chiến này quả là thảm khốc!
Mai Nhụy thở dài:
– Ngay cả trời đất cũng đau buồn, suốt ngày âm u …
Hạng Chân lặng lẽ đứng cạnh, bỗng Nghiêm Tiệp quay sang chàng hỏi:
– Này Ngô Nhị, ngươi thừ người ra suy nghĩ gì vậy?
Hạng Chân gượng cười:
– Tại hạ nghĩ sống kiếp giang hồ quả chẳng phải dễ. Phải dùng máu và tính mạng chống chỏi mới được, sống ngày nay nhưng chẳng rõ ngày mai sẽ ra sao?
Mai Nhụy kinh ngạc, nàng không ngờ Hạng Chân lại có cảm xức tế nhị như vậy. Thế là nỗi kinh ngạc ấy đã hòa hợp với mối thiện cảm đã phát sinh ngay từ cái nhìn đầu tiên đối với Hạng Chân, càng nhận thấy người thanh niên này có khí chất bất phàm, có một vẻ đặc biệt khiến người quý mến.
Nàng e lệ nhìn Hạng Chân, lúng túng hỏi:
– Ngô … Ngô Nhị, ngươi tên là Ngô Nhị ư?
Hạng Chân gật đầu cung kính:
– Vâng, chính là tiện danh!
Mai Nhụy thoáng cuối thấp đầu, bẽn lẽn nói:
– Gần đây các ngươi hẳn là rất mệt mỏi?
Hạng Chân ưỡn ngực, ra vẻ kiên cường nói:
– Phải vậy thôi, nghĩ các vị cô nương vì việc người mà còn chẳng quản nhọc nhằn tương trợ, bọn tại hạ là những người có trách nhiệm thì càng phải chịu khó hơn nữa!
Nghiêm Tiệp cười xen lời:
– Thật là bẻm mép quá, chắc là có rất nhiều thiếu nữ bị ngươi lừa dối phải không?
Hạng Chân nghiêm giọng:
– Thưa cô nương, tại hạ rất ít khi tiếp xúc với nữ giới!
Nghiêm Tiệp gật đầu, cười khúc khích:
– Nhưng có lẽ ngươi vô tâm với người ta mà người ta lại hữu ý với ngươi thì sao?
Hạng Chân mỉm cười:
– Vậy thì tại hạ không được rõ!
Mai Nhụy đỏ mặt, cúi thấp đầu lặng thinh:
Nghiêm Tiệp đưa ta xô nàng, liến thoắng nói:
– Mai cô nương làm gì mà đỏ mặt lên thế này? Nam nữ thương mến là việc thường, cớ gì mà phải e ngại?
Bỗng buông tiếng thở dài:
– Nhưng nói đi thì phải nói lại, lúc tôi trạc tuổi cô nương, hãy còn nhút nhát hơn cô nương nữa là. Trải qua bao năm lận đận truân chuyên, tôi cũng ngán ngẩm tình đời, kể từ khi tên khốn kiếp ấy chết đi. Ôi! Cuộc đời thật là tẻ lạnh …
Mai Nhụy hãy còn là hoàng hoa khuê các, lại ở trước mặt một người đàn ông xa lạ, nàng càng nghe càng thấy ngượng ngùng, vội nói:
– Nghiêm tỷ …
Nghiêm Tiệp phì cười:
– Được rồi, tôi không nói nữa, trông cô nương e thẹn thế này …
Đoạn quay sang Hạng Chân nói tiếp:
– À Ngô Nhị, đêm nay ngươi có phải quay trở về không?
Hạng Chân gật đầu:
– Tại hạ phải trở về hầu lệnh trước lúc canh hai!
Nghiêm Tiệp lại quay sang Mai Nhụy nói:
– Mai cô nương, cuộc họp của Nhiêm công lão gia đã kết thúc chưa vậy?
Mai Nhụy nhẹ lắc đầu:
– Họ đều ở trong Thủy Tinh thất trên lầu cũng chẳng phải họp bàn gì, mà chỉ là Nhiêm công lão gia đích thân tọa trận, nhận tin và điều khiển binh tướng. Nếu cuộc chiến này mà không kết thúc, có lẽ họ sẽ phải mãi mãi ở trong ấy.
– À vậy thì Ngô Nhị có tin gì hãy lên bẩm báo mau đi, khỏi phải chờ nữa, buổi họp biết đến bao giờ mới kết thúc?
Hạng Chân gật đầu:
– Vâng, tại hạ đi đây!
Đoạn vòng tay thi lễ với Nghiêm Tiệp và Mai Nhụy, chàng giả vờ trở ra đại sảnh, lại chú ý quan sát một hồi, sau đó quay trở vào. Chỉ thấy hai nàng vẫn đang chuyện trò với nhau, thấy Hạng Chân trở vào, Nghiêm Tiệp liền cười hỏi:
– Đã bẩm báo xong rồi ư?
Hạng Chân gật đầu:
– Vâng, giờ tại hạ xin cáo biệt nhị vị cô nương!
Chàng lại vòng tay thi lễ, quay người vừa định đi ra, bỗng Mai Nhụy cất tiếng:
– Khoan đã, giờ cũng đã đến phiên ta tuần tra, nhân tiện đi cùng ngươi một thể!
Hạng Chân mừng thầm, vội nói:
– Vậy thì xin phiền Mai cô nương!
Mai Nhụy quay sang Nghiêm Tiệp, nhoẻn cười nói:
– Nghiêm Tỷ hãy an nghỉ, tiểu muội xin cáo lui!
Nghiêm Tiệp gật đầu, quay sang Hạng Chân cười nói:
– Vậy thì ngươi hãy khéo mà phụng hầu Mai cô nương đấy!
Hạng Chân vội nói:
– Nghiêm cô nương khỏi phải nhọc tâm, tại hạ đâu dám chểnh mảng!
Thế là hai người sóng vai khỏi nhà, chờ cho Nghiêm Tiệp đóng cửa xong, Mai Nhụy bỗng quay sang Hạng Chân hỏi:
– Ngô Nhị, chúng ta đi theo cửa chính hay cửa hông?
Hạng Chân vờ ngẫm nghĩ, đoạn đáp:
– Đi cửa hông cho khỏi gặp rắc rối!
Thế là Mai Nhụy bèn dẫn Hạng Chân đi về phía bên kia hành lang, phía trước là một vườn hoa nhỏ, nơi đầu hành lanh có bốn gã đại hán áo da canh gác.
Bốn gã đại hán ấy cũng đồng thời trong thấy Mai Nhụy và Hạng Chân, tuy họ chưa từng gặp Hạng Chân, song Mai Nhụy thì họ biết rất rõ. Lập tức bốn người khom mình thi lễ, một gã có đôi mày dựng ngược, toét miệng cười, nói:
– Mai cô nương, tối thế này mà chưa nghỉ ư?
Mai Nhụy vẻ phóng khoáng gật đầu:
– Các vị vất vả quá, ta đang đến phiên tuần đêm!
Gã mày ngược giơ ngón tay cái lên, giọng xiểm nịnh:
– Cũng may là nhờ có quý phái giúp sức, không thì chúng tiểu nhân còn phải nhọc nhằn hơn nữa!
Mai Nhụy mỉm cười:
– Đó cũng là phải lẽ thôi!
Đoạn ngoảnh lại nhìn Hạng Chân, dịu dàng nói:
– Ngô Nhị, ta đi thôi!
Hạng Chân gật đầu, thăm hỏi bốn gã Đại hán vài câu rồi cùng Mai Nhụy băng qua vườn hoa, mở một cánh cửa sắt gắn trên vách tường đi ra ngoài.
Hạng Chân luôn đi theo sau Mai Nhụy, xem ra là vì phép lịch sự, song thật sự là bởi Mai Nhụy rành rẽ về những mai phục trong Như Ý Phủ. Hơn nữa canh phòng lại quen biết nàng, có nàng đi trước thì sẽ giảm đi rất nhiều sự rắc rối cho chàng.
Qua khỏi bên hông Kim Bình điện, Mai Nhụy đưa tay chỉ khoảng đất trống trước điện, khẽ nói:
– Chỗ này đâu đâu cũng giăng đầy “Huyết tuyến” phía đầu không phải chuông báo động thì là tên độc, chỗ nào không có xây gạch thì không được đi, xung quanh đều là bẫy rập. Trên lối đi chỗ nào lót đá hoa cũng không đi được, bên dưới toàn là hầm chông và trên mỗi ngọn cây đều có bố trí tên nỏ, chỉ cần giẫm lên những sợi dây thép trong bụi cỏ là những mũi tên độc tức khắc bắn ra như mưa.
Dù võ công cao đến mấy cũng khó mà tránh kịp …
Mai Nhụy vừa nói vừa chậm rãi bước đi trong bóng tối, lúc rẽ sang đông khi lại ngoặt sang tây, thỉnh thoảng lại có tiếng quát hỏi. Mai Nhụy đều lần lượt ứng đối qua đi, đôi khi cũng có một số kẻ canh phòng hiện thân ngăn cản song vừa thấy Mai Nhụy liền khom mình lui đi.
Mai Nhụy bỗng quay sang nhìn Hạnh Chân, rụt rè nói:
– Ngô Nhị, sao các hạ lại tên là Ngô Nhị?
Hạng Chân ngẩn người, đoạn liền cười hỏi:
– Đó là tên do song thân đặt cho, bởi tại hạ tổng cộng có bốn huynh muội, tại hạ thứ hai, người nhà quê ít học, thật chẳng nghĩ ra được tên gì khác, thôi thì cứ đặt quách cái tên ấy. Mai cô nương, vậy chẳng tốt lắm ư? Vừa dễ viết lại vừa dễ nhớ!
Mai Nhụy nhoẻn cười:
– Nhưng có vẻ tầm thường quá, không tương xứng với người của các hạ!
Hạng Chân vờ ngơ ngẩn:
– Không tương xứng ư? Tại sao? Tại hạ thấy cũng đâu có gì là tầm thường …
Mai Nhụy lắc đầu:
– Các hạ tướng mạo rất khá, khí chất lại tao nhã khác người theo tôi thì lẽ ra các hạ không chỉ ở vào địa vị như ngày hôm nay. À các hạ làm gì trong Như Ý Phủ?
Hạng Chân cười:
– Làm gì ư? Theo Ngụy Quang đầu mục theo sự sai bảo chứ còn làm gì nữa?
Mai Nhụy chững bước:
– Ý tôi muốn nói là thân phận và địa vị của các hạ kia!
Hạng Chân ngẫm nghĩ chốc lát, mỉm cười nói:
– Cao hơn một số huynh đệ khác, dưới tay tại hạ còn có hơn hai mươi người, thấp hơn Ngụy Quang đầu mục, y quản lý hai mươi người có địa vị như tại hạ!
Mai Nhụy gật đầu:
– À, vậy là các hạ chỉ là một tiểu đầu mục, còn Ngụy Quang nào đó bất quá cũng chỉ là một đại đầu mục, thế thì các hạ thật là khuất tuất …
Hạng Chân dang ngửa hai tay:
– Nhưng tại hạ cảm thấy rất là hài lòng …
Mai Nhụy nhướn mày:
– Các hạ không nghĩ đến thế giới bên ngoài rộng lớn dường nào ư? Ngô Nhị, các hạ là nam nhi đại trượng phu, lẽ ra phải có chí hướng bốn phương mới phải chứ?
Hạng Chân cười thầm:
– Nhưng … nhưng tại hạ đâu biết phải làm sao?
Mai Nhụy định nói gì đó, song lại thôi, hồi lâu nàng mới rụt rè nói:
– Ngô Nhị, tôi … muốn hỏi các hạ một điều Mai Nhụy do dự một lúc, đoạn quay mặt đi thẹn thùng nói:
– Các hạ …các hạ …
– Xin cô nương cứ thẳng thắn nói ra, tại hạ đang nghe đây!
Mai Nhụy hất đầu, mặt đỏ như hoa lựu tháng năm, lúng búng nói:
– Các hạ … có bằng lòng … bằng long làm bạn với tôi không?
Hạng Chân vờ làm ra vẻ mừng đến bàng hoàng, ấp úng nói:
– Làm bạn với cô nương ư? Tại hạ … chỉ sợ … chỉ sợ với không tới … Cô nương, Ngô Nhị này thân phận thấp hèn, được nói chuyện với cô nương … đã là vinh hạnh lắm rồi!
Mai Nhụy bực tức:
– Các hạ làm sao thế này? Tôi … tôi vì quý trọng các hạ nên mới đề nghị như vậy … đâu phải là tôi không biết thân phận của các hạ … kết bạn đâu cần phân biệt cao thấp.
Hạng Chân xoa tay ấp úng:
– Được cô nương quý trọng … tại hạ đương nhiên là hết sức bằng lòng, nhưng chỉ sợ … là gia tộc và trưởng bối của cô nương không cho phép, thân phận và địa vị giữa chúng ta quả là cách quá xa … thẳng thắn mà nói, tại hạ chỉ là một tên nô bộc để người ta sai khiến …
Mai Nhụy dậm chân giận dỗi:
– Các hạ làm sao vậy? Tôi đã không quản ngại vấn đề ấy, các hạ còn sợ gì nữa chứ? Các hạ có bằng lòng … hay không hở?
Hạng Chân ra chiều vạn bất đắc dĩ, gật đầu nói:
– Vậy thì tại hạ xin bằng lòng!
Mai Nhụy nhoẻn miệng cười:
– À, vậy mới là đàn ông chứ! Thôi, bây giờ chúng ta đã là bạn với nhau rồi, khi nào làm xong việc ở đây tôi sẽ bẩm rõ với gia phụ, mời các hạ đến chơi ở chỗ chúng tôi vài hôm!
Hạng Chân cười gượng:
– Chỉ sợ không được vui vẻ đón tiếp đó chứ!
Mai Nhụy lừ mắt:
– Tại sao các hạ biết là không vui vẻ đón tiếp? Tôi đã khôn lớn thế này, chả lẽ một chút tự do như vậy cũng không có? Hứ, các hạ xem thường ta quá!
Hạng Chân vội nói:
– Cô nương đã quá lời, tại hạ sao dám xem thường cô nương!
Mai Nhụy cười nhẹ:
– Trông các hạ luống cuống thế này, xem ra còn nhát gan hơn tôi nữa! Thôi, chúng ta đi tiếp, kẻo trễ nại công việc của các hạ.
Hạng Chân thận trọng hỏi:
– Mai cô nương, chúng ta có đi đến tường bảo xem xét không?
Mai Nhụy có vẻ ngạc nhiên, nhìn Hạng Chân thoáng nhíu mày nói:
– Tường bảo ư? Mọi người trong Như Ý Phủ đều gọi là tường phủ, sao các hạ lại gọi là tường bảo?
Hạng Chân giật mình, song vẫn điềm tĩnh nói:
– Nhưng tại hạ cứ thích gọi là tường bảo bởi nó kiên cố hệt như một tòa thành bảo. Mai cô nương thấy có đúng không?
Mai Nhụy quay nhìn quanh, cười khẽ nói:
– Thôi, các hạ lúc nào cũng có lý cả, bất kể ai đúng ai sai chúng ta cũng phải đến xem thử!
Hạng Chân khom mình chìa tay ra:
– Vậy thì xin mời!
Thế là hai người lại đi thẳng về phía bờ tường, giờ đây Hạng Chân cùng sóng bước với Mai Nhụy, khiến nàng nghe một chút ngọt ngào dâng lên trong lòng, tưởng là Hạng Chân đã dẹp bỏ lòng tự ti mặc cảm, bằng lòng tiếp cận với nàng hơn.
Hạng Chân cùng lợi dụng tâm lý ấy hầu thực hiện một mục đích riêng, đó là dẫn dụ Mai Nhụy về phía chàng đã định, tức là địa điểm ẩn nấp của nhóm Tây Môn Triều Ngọ.
Kẻ vô tâm, người hữu ý, Mai Nhụy với Hạng Chân thấp giọng nói cười, cùng đi về phía trái bờ tường theo đúng dự định của Hạng Chân.
Mai Nhụy bỗng ngước mặt lên trời nói:
– Bất kể là ngày hay đêm, mấy hôm nay trời âm u, ngày không ánh nắng, đêm không trăng sao, mây đen vần vũ thật là buồn chán …
Hạng Chân chậm rãi tiếp lời:
– Vâng ngay cả trời cao cũng đau buồn vì cuộc chiến đẫm máu dưới mặt đất này … Mai cô nương, theo nhận xét của cô nương thì chúng ta với Vô Song Phái bên nào sẽ thắng?
Mai Nhụy ngẫm nghĩ hồi lâu, đoạn ủ dột nói:
– Tôi cũng không biết chắc!
Hạng Chân nghiêng mắt nhìn nàng, bình thản nói:
– Còn tại hạ thì có thể nhận định được!
Mai Nhụy lắc đầu:
– Nhưng các hạ đừng nói ra là hơn!
Hạng Chân kinh ngạc, không ngờ Mai Nhụy lại nói ra câu ấy. Chàng ngơ ngẩn nhìn người con gái xinh đẹp ánh mắt ngập vẻ ưu tư, chứng tỏ nàng chẳng chút sốt sắng về sự giết chóc tanh máu, thậm chí còn khẳng định cuộc chiến này sẽ thảm bại. Song thật đáng tiếc, nàng lại dấn thân vào, muốn rút chân ra khỏi vũng lầy mà không bị hoen ố, thật không phải dễ dàng.
Hai người chậm rãi bước lên một bậc cấp dẫn lên thành tường. Hạng Chân bỗng thấp giọng nói:
– Mai cô nương có từng giết người không?
Mai Nhụy sững sờ:
– Sao bỗng dưng lại hỏi vậy?
Hạng Chân mỉm cười:
– Cô nương rất đẹp, dáng người lại mảnh mai như thế … một cơn gió cũng thổi bay được, một con chuột cũng có thể làm cho cô nương khiếp vía, ấy vậy mà cô nương lại là người trong giới võ lâm và nghe nói võ công của cô nương đây rất cao.
Mai Nhụy cười khẽ:
– Các hạ đừng nên xét người qua ngoại hình, phải biết kẻ to lớn chưa chắc đã can đảm, mà người ốm yếu cũng chưa hẳn là nhút nhát. Đừng thấy tôi bề ngoài yếu đuối và có phần nhút nhát, khi tôi mà tức giận lên cũng hung dữ lắm đấy!
Hạng Chân nhếch môi cười quái lạ:
– Thật ư? Cô nương đã từng giết người sao?
Mai Nhụy gật đầu:
– Vâng, ba người!
Hạng Chân ra chiều thú vị:
– Ba người như thế nào vậy?
Mai Nhụy nhướn mày:
– Ba người hết sức là tội lỗi!
– Kể nghe được chăng?
Lúc này hai người đã lên đến thành tường, bắt đầu bước trên lối đi rộng chừng bảy thước.
Mai Nhụy khẽ nói:
– Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, lúc ấy tôi mới mười bảy tuổi, tức là hồi năm trước. Một mình tôi ra sau núi hái hoa thuốc, đó là một loài hoa chữa được bệnh ho. Ngay khi đang hái, bỗng từ trong rừng phóng ra ba người đàn ông đầu bù mặt lấm, họ nhìn tôi cười ghê rợn và từ từ đi tới … Lúc đầu tôi không biết họ định làm gì, nhưng đến khi họ lao bổ tới, trong lúc tức giận và hoảng hốt, tôi cũng chẳng hiểu ra làm sao, vừa xuất thủ ba người đã ngã gục, rất nhiều máu từ thân thể họ chảy ra. Tôi sợ quá, vừa khóc vừa la bỏ chạy về, nghĩa phụ cùng tam thúc, tứ thúc thấy thế hết sức làm lạ hỏi, tôi bèn theo đúng sự thật kể lại. Thế là họ liền tức giận đi đến đó, khi quay về họ đều xúm nhau cười trêu tôi, lúc ấy tôi mới biết ba người kia thảy đều bị tôi giết chết.
Mai Nhụy thở ra một hơi, vẻ mặt ngây thơ ngẩng lên hỏi:
– Muốn biết tôi đã dùng vật gì giết chết họ không?
Hạng Chân cười:
– Bằng lòng cho tại hạ xem thử chăng?
Mai Nhụy duỗi thẳng hai tay ra, nhìn Hạng Chân cười bí ẩn. Ngay khi nụ cười còn vương đọng trên môi, bỗng “choang, choang” hai tiếng lánh lói, ánh thép chớp ngời, hai thanh đoản kiếm dài hơn thước và rộng chừng nửa tấc đã từ trong tay áo nàng bắn ra, vừa vặn nằm gọn trong hai bàn tay nàng.
Hạng Chân mỉm cười, buột miệng khen:
– Quả là kiếm báu!
Mai Nhụy hai tay đưa lên, hai thanh đoản kiếm sắc bén đã rụt trở vào trong tay áo chỉ nghe “cách cách”, tất cả lại trở về như trước.
Mai Nhụy vẫn hồn nhiên, cười nói vui vẻ:
– Hai thanh đoản kiếm này chỉ dài thước hai, được rèn bằng thép xanh hòa với sắt ròng, hết sức sắc bén. Thanh sắt to cỡ ngón tay chỉ cần cắt nhẹ là đứt ngay, được lắp trong hai ống đồng đặc chế trong tay áo, chỉ cần đẩy chốt lò xo xuống, hai tay duỗi thẳng là chúng sẽ tức khắc bắn ra, đưa tay lên là chúng lại rụt trở vào và đồng thời làm cho chốt lò xo tự động cài lại. Hai thanh đoản kiếm này lúc bắn ra rất nhanh và mạnh, nếu kẻ địch không lưu ý sẽ bị thương vong ngay tức khắc.
Hạng Chân gật đầu lia lịa, ra chiều hâm mộ, nói:
– Hai thanh kiếm này hẳn phải có tên gọi rất hay phải không?
Mai Nhụy đắc ý:
– Vâng, thanh bên phải tên là Chu Thiệp (lưỡi đỏ), bên trái là Lục Mang (ánh sáng xanh).
Hạng Chân vẻ trầm ngâm:
– Mai cô nương, giả sử tại hạ đứng ngoài một trượng dùng tay ném mạnh một hòn đá tới cô nương có thể ngay trong khoảnh khắc hòn đá bay tới xuất kiếm đâm trúng chăng?
Mai Nhụy ngẫm nghĩ:
– Hòn đá ấy chừng bao lớn?
Hạng Chân cười:
– To cỡ chén cơm!
Mai Nhụy gật đầu:
– Được!
– To cỡ đồng tiền thì sao?
Mai Nhụy thoáng do dự:
– Tám phần là được!
– Nếu bé cỡ hạt gạo thì sao?
Mai Nhụy ngớ người, có vẻ ngượng ngùng nói:
– Vậy thì … E rằng không thể được!
Vậy là Hạng Chân đã nắm rõ về trình độ và võ công của Mai Nhụy.
Bỗng Mai Nhụy phụng phịu nói:
– Thôi đi, các hạ đã đánh lừa ta, làm cho người ta bêu xấu …
Hạng Chân cười dịu dàng:
– Tại hạ sao dám đánh lừa cô nương bêu xấu! Chính tại hạ mới xấu hổ đây, chỉ sợ cô nương ném tới một chiếc bàn, tại hạ cũng chẳng đâm trúng nữa là.
Mai Nhụy không nén được, cười ngặt ngoẽo hồi lâu mới đưa tay dụi mắt, nói:
– Các hạ hư lắm, cứ hay trêu người ta cười dở khóc dở …
Hạng Chân cũng buông tiếng cười thâm trầm, thầm nhủ:
– Lát nữa đây chỉ sợ cô nương lại càng dở khóc dở cười hơn nữa đấy!
Lúc này hai người đã đến đối diện với chỗ ẩn nấp của Tây Môn Triều Ngọ.
Mai Nhụy còn định đi tiếp, song Hạng Chân đã đứng lại hỏi:
– Mai cô nương, có cần xuống ám thất” xem xét không?
Mai Nhụy khúc khích cười, lát sau lại nói:
– Sao các hạ hay tự đặt danh thế nhỉ? Đó đâu phải là ám thất, những hầm ngăn bên dưới có tên là “Tiễn huyệt” (hầm tên). À phải rồi, các hạ là người của Như Ý Phủ, biết xung quanh bờ tường có bao nhiêu “Tiễn Huyệt” không?
Hạng Chân vờ ngẫm nghĩ:
– Dường như có bảy mươi mấy …
– Bậy nào! Có những một trăm hai mươi “Tiễn Huyệt” xem đó, các hạ còn thiếu hiểu biết hơn tôi nữa!
Hạng Chân đưa ta gõ gõ lên đầu thở dài:
– Oại, rõ thật là lẩn thẩn, đến bao nhiêu “Tiễn Huyệt” mà cũng quên mất.
Thật là …!
Mai Nhụy đảo mắt nhìn quanh, giọng cảm thán nói:
– Thú thật, tôi hết sức bội phục những mai phục của Như Ý Phủ, quả đúng là bậc thiên tài! Hãy xem, Như Ý Phủ chẳng khác nào một thành trì kiên cố, bốn mặt đều có rừng rậm và cách bờ tường khá xa, nếu vạn nhất xảy ra sự cố thì cũng không sợ kẻ địch lợi dụng sự che chở của rừng rậm tấn công. Và bờ tường cũng có hai tầng tầng, trên tường thành có thể kiên thủ, tầng dưới lối hẹp có thể phục binh, nơi giữa có cửa sổ quan sát, không sợ kẻ địch áp sát mà lúc khẩn cấp còn có thể trèo lên cự địch. Tầng trên bên dưới đường hầm bố trí “Tiễn Huyệt”, tên nỏ đã được định hướng, hoàn toàn phủ trùm khoảng đất trống chung quanh Như Ý Phủ, trong huyệt còn có khe hở để quan sát động tịnh bên ngoài, không cần phải thêm người canh phòng. Khi kẻ địch kéo đến, chỉ cần một tiếng hiệu lệnh, hàng vạn mũi tên sẽ cùng lúc bắn ra, thử nghĩ xem, e rằng thiên binh vạn mã cũng phải bị diệt sạch trong mưa tên.
Hạng Chân nghe lạnh cả sống lưng, thảo nào đối phương tiền tuyến liên tiếp thất bại mà vẫn bình chân như vại, thì ra họ đã bố trí sẵn thiên la địa võng tại Đại Hà Trấn và Như Ý Phủ để chờ đối phương kéo đến nộp mạng, thủ đoạn thật là tàn ác.
Mai Nhụy khều nhẹ chàng, ngạc nhiên hỏi:
– Này Ngô Nhị, các hạ đang nghĩ gì vậy?
Hạng Chân giật mình, vội nói:
– Tại hạ đang nghĩ, lúc binh mã của Vô Song Phái gục ngã dưới mũi tên, chẳng rõ cảnh tượng sẽ ra sao … À Mai cô nương, vậy thì tại sao khi nãy cô nương lại tỏ ra lo lắng thế kia?
Mai Nhụy nhím môi:
– Tôi cũng chẳng hiểu tại sao, dường như đó là do trực giác, cứ cảm thấy như có một áp lực vô hình nào đó, khi nãy tôi không muốn các hạ nói ra là vì sợ ảnh hưởng đến lòng tin của chúng ta … Các hạ biết đấy, đôi khi quyết tâm và nghị lực, lòng dũng cảm van trí tuệ của con người luôn giải trừ được mọi khó khăn đạt được những thành quả không ngờ … Sự mai phục dù chặt chẽ đến mấy thì cũng là vô tri vô giác, còn con người thì có khối óc …
Hạng Chân thận trọng thăm dò:
– Mai cô nương cho là Vô Song Phái có đủ lòng can đảm, quyết tâm, nghị lực và trí tuệ như vậy ư?
Mai Nhụy nhắm mắt một hồi, như hết sức phiền não về vấn đề này, đoạn lắc đầu trái với lòng mình đáp:
– Tôi không rõ!
Hạng Chân nhếch môi cười, lái sang chuyện khác, nói:
– Tại chỗ chúng ta đang đứng dường như có một “Tiễn Huyệt”, có cần xuống xem không? Tại hạ biết, bọn này một khi không có người tra xét là tức khắc lộng hành ngay, không uống rượu cờ bạc thì là vùi đầu ngủ …
Mai Nhụy nhoẻn cười:
– Các hạ rành rẽ thế này, hẳn là trước đây cũng thường như vậy phải không?
Hạng Chân cười hóm hỉnh:
– Cũng không thường lắm! Ít ra tại hạ cũng quản lý hai mươi người mà.
Mai Nhụy gật đầu, vừa định khom xuống dưới bờ tường bỗng có ba bóng người phóng tới, cùng lúc cất tiếng quát hỏi:
– Ai đó?
Hạng Chân giật mình, theo bản năng lùi sau một bước, hai tay thoáng đưa lên, song Mai Nhụy thì vẫn bình thản đứng yên, điềm tĩnh nói:
– Mai Nhụy đây!
Ba bóng người ấy thảy đều có thân thủ kinh người, khi còn cách nhau hơn trượng đã từ dưới vọt lên theo ba hướng khác nhau.
Một người đàn ông trung niên, mặt xanh đen, mắt nhỏ mũi tẹt, môi mỏng và mặc áo da “vù” một tiếng đáp xuống trước mặt Hạng Chân và Mai Nhụy. Theo sau là một lão nhân râu đỏ cao to vạm vỡ, còn người thứ ba vọt lên cao hơn bờ tường hai trượng, lộn một vòng trên không, hạ xuống đứng lên mái hiên. Người này mặt trắng bệch và trơ lạnh, hệt như một cương thi, trông thấy rợn người ngay.
Song, Mai Nhụy chẳng chút nao núng, thoáng vòng tay thi lễ với người trung niên áo da, thấp giọng nói:
– Đỗ đại ca vất vả quá, đêm nay thế này mà còn đi tuần tra ư?
Người trung niên họ Đỗ vừa trông thấy Mai Nhụy, vẻ hung hãn liền tức tan biến, cười ha hả ôm quyền nói:
– Đỗ mỗ đâu đáng kể là vất vả, chính Mai cô nương mới thật là cực nhọc, cô nương cũng đang tuần tra ư?
Mai Nhụy cười khẽ:
– Đỗ đại ca chả lẽ đã quên lịch tuần canh đã quyết định lại tại Thúy Tinh Thất?
Người họ Đỗ cười ha hả:
– Đâu có quên, làm sao mà quên được? Nhưng có điều là … Ôi, lẽ ra Đỗ mỗ không nên nói ra ngặt vì lệnh dụ của Nhiêm Công …
Mai Nhụy hiểu ngay ý đối phương, bèn đảo tròn mắt, khẳng khái nói:
– Không hề gì, Đỗ đại ca muốn nói đến Kim Quán Lệnh chứ gì?
Đoạn nàng từ trong chiếc túi da đeo bên lưng lấy ra một vật lấp lánh ánh vàng, hình mũi tên chỉ dài chừng ba tấc, trên có khắc hình một vệ sĩ đầu đội mũ trụ hết sức tinh xảo.
Người họ Đỗ trông thấy Kim Quán Lệnh liền cười giả lả nói:
– Xin cô nương chớ trách Đỗ mỗ đã làm phiền, bởi chức trách trên mình chứ không phải Đỗ mỗ cố tình gây khó khăn.
Mai Nhụy cười:
– Lẽ là phải vậy, Đỗ đại ca khách sáo quá!
Người họ Đỗ đưa mắt nhìn Hạng Chân đứng sau Mai Nhụy, lại hỏi:
– Người này đi cùng với Mai cô nương ư?
Mai Nhụy lười giải thích, bèn gật đầu đáp:
– Vâng!
Người họ Đỗ quay sang Hạng Chân, giọng hống hách nói:
– Ngươi phải cẩn thận hầu hạ Mai cô nương đấy, biết chưa?
Hạng Chân liền khom mình cung kính đáp:
– Vâng, tại hạ biết rồi!
Người họ Đỗ bèn khoát tay ra hiệu với hai người kia, thế là họ nhanh chóng lui đi, thoáng chốc đã khuất dạng trong bóng tối dưới bờ tường.
Mai Nhụy hướng về phía khuất dạng của họ, bỉu môi, hậm hực nói:
– Tôi ghét nhất là mấy người ấy! Cứ tác oai, tác phúc, lúc nào cũng ra bộ hống hách …
Hạng Chân thở phào:
– Không sai, cầm lông gà mà cứ ngỡ là lệnh tiễn!
Mai Nhụy tức tối:
– Chẳng rõ gã Đỗ Tông này sử dụng thủ đoạn gì mà rất được Nhiêm Công lão gia sủng ái. Nếu tôi mà là Nhiêm Tông chắc chắn đã giáng y xuống mười tám tầng địa ngục từ lâu rồi!
Hạng Chân chớp mắt tiếp lời:
– Đừng vội, không còn lâu nữa đâu!