Dưới ánh đèn chập choạng, người đầu tiên đập vào mắt Hạng Chân chính là Nghiêm Tiệp, chưa đầy một ngày mà nàng đã tiều tụy hơn rất nhiều, sắc mặt nhợt nhạt và ánh mắt đờ đẫn.
Cạnh Nghiêm Tiệp là một hán tử trung niên ngồi dựa vào tường, thân hình y chắc nịch bị băng bó khắp nơi. Người này mặt vuông mày rậm, mũi lân miệng rộng, râu ngắn tua tủa. Lúc này y đang định đứng lên, nhưng hết sức khó nhọc …
Còn Mai Nhụy thì đứng lặng yên như một pho tượng đá trong góc tường, mặt trơ lạnh và hai mắt đờ đẫn.
Hạng Chân lẳng lặng nhìn ba người một hồi, đoạn mới trầm giọng nói:
– Hạng mỗ đến đây không có nguyên nhân nào khác, chỉ muốn nói với các vị vài lời. Sự tạo thành thù hận là do trách nhiệm của cả đôi bên, đến khi bắt buộc phải giải quyết bằng vũ lực là phải đổ máu. Và kết quả là oán thù càng thêm sâu, hoặc là từ đó kết thúc. Sở dĩ Hạng mỗ đã xin chưởng môn nhân Vô Song phái phóng thích các vị, mục đích là mong muốn hận thù sẽ kết thúc từ đây, không nên kéo dài nữa. Hạng mỗ đã bày tỏ tấc lòng với các vị, còn sau này hành động thế nào thì là do ở các vị …
Người trung niên khàn giọng nói:
– Các hạ chính là Hoàng Long ư?
Hạng Chân gật đầu:
– Vâng! Có lẽ các hạ đây là “Thao Hải Long” Nghiêm Chương?
Người trung niên cười chua xót:
– Tỏa Luyện Tứ Tuyệt chỉ còn lại mỗi mình Nghiêm Chương này thôi.
Nghiêm Tiệp bỗng lạnh lùng nói:
– Hoàng Long, ngươi là một tên bịp bợm!
Thượng Nguyên Khôn đứng sau lưng Hạng Chân nghe nói liền phừng lửa giận, gằn giọng nói:
– Nghiêm Tiệp, thị hãy thận trọng lời nói, đừng quên là ai đã cứu mạng cho mình chứ!
Hạng Chân khoát tay ngăn cản Thượng Nguyên Khôn, mỉm cười nói:
– Nghiêm cô nương, sao lại bảo Hạng mỗ là tên bịp bợm?
Nghiêm Tiệp cười khảy:
– Hừ, Hạng Chân. Ngươi đã lợi dụng tình cảm gạt lấy tin tức, khiến bọn ta bị lừa mà không hay biết.
Hạng Chân thản nhiên:
– Chúng ta ở thế đối lập nhau, lưỡng quốc giao tranh, binh bất yếm trá, không phải Hạng mỗ giỏi tài lừa gạt mà là các vị quá khinh suất.
Nghiêm Tiệp tức tối:
– Chớ bẻm mép! Hạng Chân, ngươi cũng không phải ban ơn bố đức cho bọn ta. Nếu như ngươi thật sự có lòng xóa bỏ hận thù thì tại sao không nghĩ cách cứu cho Thường nhị ca?
Hạng Chân lắc đầu chua xót nói:
– Nghiêm cô nương nghĩ ngây thơ quá, nên biết rằng Hạng mỗ chỉ là khách của Vô Song Phái, không có quyền và cũng không có lý do gì để làm như vậy. Vô Song Phái là đương sự và Thường nhị ca của cô lại sát hại nhân vật trọng yếu của Vô Song Phái. Hẳn cô nương hiểu rất rõ truyền thống trong giới giang hồ “nợ máu phải đền bằng máu”. Thẳng thắn mà nói, Hạng mỗ xin tha mạng cho cô nương đã là quá lắm rồi. Bất luận về phương diện nào, Hạng mỗ cũng chẳng thể cầu xin cho Thường nhị ca của cô nương nữa.
Nghiêm Tiệp mắt đỏ hoe, hai giòng lệ chảy xuống má, nghẹn ngào nói:
– Ngươi … ngươi đâu biết Thường nhị ca tử tế với ta đến dường nào … thật chẳng khác nào cốt nhục … Ngươi khó mà hiểu được tình cảm chân thành ấy … vậy mà các ngươi lại giết chết Thường nhị ca ngay trước mắt ta …
Hạng Chân bình tĩnh nói:
– Nghiêm cô nương, ngay khi các vị từ Bách Hoa cốc đến Như Ý phủ tham dự vào cuộc huyết chiến này, lẽ ra phải chuẩn bị đón nhận sự thật tệ hại ấy rồi. Chiến tranh vốn là tàn bạo và vô tình, cô nương không thể mong muốn có sự nhân từ và khoan thứ. Thảm sự xảy đến là bởi vốn đã có thể xảy đến và còn như không xảy đến thì mới là sự may mắn.
Quay sang Nghiêm Chương nói tiếp:
– Nghiêm bằng hữu, mong rằng các hạ cũng nhận thức được đạo lý ấy!
Nghiêm Chương mặt co giật mấy cái, đoạn khản giọng nói:
– Hạng Chân, không cần các hạ nói thì Nghiêm Chương này cũng mấy mươi năm lăn lộn trên chốn giang hồ, nhận thức về cuộc đời cũng không ít ỏi hơn các hạ đâu …
Buông tiếng thờ dài, đoạn nói tiếp:
– Giờ đây tất cả đã tiêu tan, Nghiêm mỗ không còn ham muốn gì nữa … sau khi trở về Bách Hoa cốc, Nghiêm mỗ sẽ vĩnh viễn làm bạn với non xanh nước biếc, không bao giờ bước chân vào chốn giang hồ nữa.
Hạng Chân cười thâm trầm:
– Như vậy là thượng sách!
Đoạn quay sang Mai Nhụy đang đứng trong góc nhà, cười nói:
– Mai cô nương cũng đã được tự do rồi đấy!
Mai Nhụy mắt bỗng rực lên sắc lạnh nhìn chốt vào mặt Hạng Chân, giọng căm hận nói:
– Hạng Chân, lòng dạ ngươi thật tốt đẹp!
Hạng Chân ôn tồn:
– Hạng mỗ mong là giữa chúng ta không nên thù nghịch nhau nữa!
Mai Nhụy xẵng giọng:
– Sau khi sát hại nghĩa phụ và sáu vị thúc thúc của ta, sau khi hủy diệt toàn bộ Trường Hồng Phái, sau khi ngươi ám toán bổn cô nương ư?
Hạng Chân thở dài:
– Nghĩa phụ và thúc thúc của cô nương toan sát hại Hạng mỗ, bắt buộc Hạng mỗ phải tự vệ thôi.
– Hạng Chân, bổn cô nương với ngươi bất cộng đới thiên!
Hạng Chân lắc đầu:
– Đừng dại dột, cô nương không phải đối thủ của Hạng mỗ đâu, và xưa nay Hạng mỗ đã có thói quen, không dễ dàng khoan thứ cho bất kỳ ai toan báo thù Hạng mỗ.
Mai Nhụy cười khảy:
– Vậy thì ngươi hãy giết ta ngay bây giờ để trừ hậu hoạn.
Hạng Chân cười nhạt:
– Cô nương biết rất rõ là Hạng mỗ không muốn giết cô nương, không thì Hạng mỗ đâu phải tốn công mất sức thế này. Mai cô nương, Hạng mỗ không cần cô nương thông cảm cho. Với địa vị hiện nay Hạng mỗ không cần phải như vậy, nhưng Hạng mỗ phải cho cô nương biết, sự may mắn và khoan thứ sẽ không đến với cô nương thêm một lần nữa đâu.
Mai Nhụy gật đầu đầy căm hận:
– Đúng vậy … nếu như bổn cô nương tối nay không chết, một ngày còn hơi thở là nhất định sẽ tìm cách giết chết ngươi, cho ngươi chết lần chết mòn, nhìn ngươi quằn quại và rên la trong đau đớn …
Ánh mắt nàng tựa hồ rực lửa, và ngọn lửa ấy không chỉ thiêu đốt trong mắt mà còn thiêu đốt cõi lòng nàng.
Mai Nhụy hất đầu mạnh, lại dằn từng tiếng nói:
– Hạng Chân, ngươi hãy nghe cho rõ. Bổn cô nương nguyện thề với máu của mình, nếu ta còn sống tiếp, nhất định sẽ với hết khả năng và bằng mọi cách báo thù ngươi, bất kể cao thượng hay đê hèn, quang vinh hay mờ ám, chỉ muốn ngươi chết một cách đau khổ nhất …
Thượng Nguyên Khôn tức giận hét vang, đại loan đao “Soạt” một tiếng rút ra cầm tay, gằn giọng nói:
– Tiện nhân để ta thanh toán cho ngươi ngay bây giờ, để cho ngươi từ từ nếm trải cái cách mà ngươi đã nói …
Hạng Chân vội nắm giữ Thượng Nguyên Khôn toan xông tới, thở dài nói:
– Mai cô nương muốn như vậy thật ư?
Mai Nhụy gật đầu:
– Hoàn toàn thật!
– Cô nương không sợ Hạng mỗ đổi ý sẽ bất lợi cho cô nương, sẽ ra tay sát hại cô nương rất dễ dàng ư?
Mai Nhụy cười rắn lạnh:
– Bổn cô nương đang đợi đây!
Tây Môn Triều Ngọ tức giận trừng mắt quát:
– Hạng huynh để lại mầm họa này chi vậy? Hãy nhìn bộ dạng của ả ta xem?
Như thể là chúng ta chẳng làm được gì ả ta cả. Tây Môn mỗ chẳng thể nào chịu được, hãy cho ả nếm mùi đau khổ để biết trời cao đất dày …
Hạng Chân lắc đầu:
– Đại dương gia chớ giận, nàng ta thì miệng nói vậy, nhưng làm được hay không thì cũng còn là một vấn đề, đại dương gia hà tất chấp nhất làm gì? Hãy cho nàng ta ra đi thôi.
Tây Môn Triều Ngọ xoa tay:
– Để cho ả ta đi ư? Hạng huynh, vậy khác nào thả hổ về rừng ư?
Thượng Nguyên Khôn cũng khom mũ nói:
– Hạng sư thúc, ả ta quá là ngoan cố, khó mà cảm hóa được, xin Hạng sư thúc hãy cân nhắc cho kỹ, cho phép để tự giết đi để trừ hậu họa.
Hạng Chân nhếch môi cười rồi chậm rãi nói:
– Hãy để cho nàng ta ra đi!
Tây Môn Triều Ngọ ngẩn người rồi thở dài nói:
– Hạng huynh đã sai lầm rồi!
Hạng Chân cười chua chát:
– Có lẽ tại hạ đã sai lầm nhưng cũng đành vậy thôi.
Mai Nhụy chòng chọc nhìn Hạng Chân với ánh mắt lạ lùng, hồi lâu mới lạnh lùng nói:
– Hạng Chân, bổn cô nương không cảm kích ngươi đâu.
Hạng Chân đanh giọng:
– Mai cô nương, xin hãy nghe cho kỹ. Bất luận lúc nào và tại đâu, cô nương dùng bất kỳ phương pháp và thủ đoạn gì Hạng mỗ đều sẵn sàng đón tiếp, nhưng trước khi hành động cô nương hãy nhớ cho kỹ một điều, khi nào thật chắc chắn lấy được mạng Hạng mỗ thì hắng tìm đến, còn không thì vận mệnh của cô nương kể đến ngày đó là chấm dứt.
Đoạn tránh sang bên hai bước, nói tiếp:
– Giờ các vị có thể rời khỏi đây được rồi.
Mai Nhụy hất đầu mạnh, đanh giọng nói:
– Bổn cô nương sẽ nhớ kỹ lời nói của ngươi.
Đoạn cất bước đi thẳng ra ngoài, mặc dù bước chân chệch choạng bởi đã hôn mê quá lâu, song nàng vẫn gắng gượng bước đi.
Hai anh em Nghiêm Chương và Nghiêm Tiệp cũng dìu nhau đi ra. Đến bên cạnh Hạng Chân, Nghiêm Chương dừng bước, sâu lắng nhìn Hạng Chân hồi lâu, đoạn thấp giọng:
– Hoàng Long, xin đa tạ!
Hạng Chân mỉm cười không nói gì, và ánh mắt Nghiêm Tiếp cũng có vẻ hết sức kỳ lạ lướt qua mặt Hạng Chân. Trong khoảnh khác ấy Hạng Chân đã đọc được những lời nói trong lòng họ, đó là cảm kích, biết ơn và chân thành …
Trông theo bóng dáng thất thểu của họ khuất trong bóng tối bên ngoài, nghe tiếng bước chân nặng trĩu của họ xa dần. ….Hồi lầu, Hạng Chân khẽ buông tiếng thở phào.
Tây Môn Triều Ngọ chau mày nói; – Để rồi xem, ả nha đầu ấy sớm muộn gì cũng sẽ gây rắc rồi cho Hạng huynh, không nhiều thì ít nhưng dứt khoát là phải có.
Hạng Chân mỉm cười:
– Tại hạ rất hiểu, nhưng nàng ta cũng phải suy nghĩ cặn kẽ, Hoàng Long này đâu phải lúc nào cũng có lòng từ bi, đúng chăng?
Tây Môn Triều Ngọ thở dài:
– Đôi lúc Hạng huynh cũng quá ư rộng lượng, đến nỗi khiến Tây Môn mỗ phải nghi ngờ. Hạng huynh có đúng là Hoàng Long đã từng nghe nói hay không?
Hạng Chân bật cười:
– Không lầm được đâu!
Đoạn quét mắt nhìn khắp thạch thất, nói tiếp:
– Việc ở đây đã xong. Ta đi nào!
Thế là ba người ra khỏi ngôi nhà đá. Gió đêm lạnh buốt như thể len vào đến tận xương tủy. Ôi! Mùa đông thật thê lương …
Hạng Chân ngoảnh lại nói:
– Thương huynh đã chiến đấu liên tục, hẳn cũng mệt mỏi lắm rồi, xin hãy về nghỉ sớm và cũng hết sức cảm tạ Thượng huynh đã dẫn đường cho.
Thượng Nguyên Khôn lắc đầu:
– Đệ tử đâu có mỏi mệt, hạng sư thúc đã sắp chia tay nhau, ngày gặp lại hãy còn xa diệu vợi, xin Hạng sư thúc hãy cho phép đệ tử được cận kề lâu hơn.
Hạng Chân thoáng ngạc nhiên, cười nói:
– Đó thì tùy Thượng huynh thôi!
Tây Môn Triều Ngọ bỗng hỏi:
– À. Sáng sớm mai chúng ta đi ngay ư?
Hạng chân gật đầu:
– Vâng!
– Còn Kha huynh thì sao? Cũng đi cùng ư?
Hạng Chân gật đầu:
– Đương nhiên rồi!
– Đưa Kha huynh về Đan Châu ư?
– Vâng!
Tây Môn Triều Ngọ tiến tới hai bước, lại hỏi:
– Vậy sau khi rời khỏi Đan Châu thì sao?
Hạng Chân cười:
– Thì đại đương gia cũng phải trở về xem Thiên Kỳ Minh của mình chứ. Một bang phái lớn mà vắng người lãnh đạo quá lâu cũng không thể được.
Tây Môn Triều Ngọ cười ha hả:
– Hạng huynh, bất kể Hạng huynh có đến Đại thảo nguyên hay không, nhưng phải theo Tây Môn mỗ đến tham quan căn cứ địa của Thiên Kỳ Minh mới được, nhân tiện xem thử vua một cõi này oai phong đến mức độ nào.
Hạng Chân ngẫm nghĩ một hồi.
– Lúc này chưa thể đi được đâu!
Tây Môn Triều Ngọ trợn mắt:
– Tại sao vậy?
Hạng Chân trầm ngâm:
– Tại hạ còn phải đến thăm mấy người bạn. Họ đã thọ thương và đang được điều dưỡng … Hơn nữa, tỷ tỷ của tại hạ hiện cũng đang trông chờ …
Tây Môn Triều Ngọ ngạc nhiên.
– Tỷ tỷ của Hạng huynh ư? Hạng huynh còn có tỷ tỷ ư? Sao chưa từng nghe nói đến bao giờ vậy? Lạ thật … có phải tỷ tỷ thân sinh không?
Hạng Chân cười:
– Không phải, chỉ là nghĩa tỷ thôi, nhưng cũng chẳng khác gì thân sinh.
Tây Môn Triều Ngọ vỗ tay đánh bốp, hớn hở nói:
– Hay lắm, Tây Môn mỗ sẽ cùng đi với Hạng huynh, sau đó kết bạn bè và tỷ tỷ của Hạng huynh đến chỗ Tây Môn mỗ. Chúng ta phải vui vầy chín mười năm mới được.
Hạng Chân lắc đầu:
– Hãy để khi khác, tháng ngày còn dài, chúng ta hãy còn rất nhiều cơ hội, đại dương gia nên trở về Thiên Kỳ Minh trước là hơn.
Tây Môn Triều Ngọ xịu mặt:
– Thôi cũng được, nhưng một ngày gần đây Hạng huynh nhất định phải cùng mọi người đến chỗ Tây Môn mỗ đấy.
Hạng Chân gật đầu:
– Đương nhiên, nhưng chỉ sợ ăn hết lương thực của đại đương gia thôi.
Tây Môn Triều Ngọ cười ha hả:
– Đừng lo, hàng ngàn người ăn còn không hết sá chi là vài ba người.
Hạng Chân cười cười:
– Thôi chúng ta hãy về nghỉ ngơi là vừa, mấy ngày mấy đêm không hề chợp mắt, đã mệt mỏi quá rồi.