Hôm sau Tùng viên mọi việc như cũ, bình yên như không có việc gì xảy ra tối qua. Ở một góc phòng của Tùng viên, Súy Chấn Vũ đang ăn bữa sáng thịnh soạn, lông ngươi đẹp đôi má phấn, tam tiểu thư đẹp như tiên bước đến bên Súy Chấn Vũ, theo nàng còn có luồng gió lạnh làm Chấn Vũ rất quen với mùi hương này.
– Nhị vị tiểu muội, xin ngồi.
Chỉ nghe nữ quỷ hỏi :
– Tối qua, ở thoải mái không?
– Ta thoải mái hay không Chân muội đã biết.
Nữ quỷ giọng sa sầm :
– Súy Chấn Vũ, chuyện quá khứ không cần nhắc nữa, giữa chúng ta như tối qua đã bàn, chuyện Tùng viên ngươi không cần hỏi nữa, chuyện song thân nếu bất hạnh bị ngộ độc, ta sẽ phái tam muội đến báo để ngươi tìm cách giải độc cho song thân, để tam muội giúp ngươi trong việc trừ ma vệ đạo.
– Ý Chân muội là muốn ta đi khỏi đây ngay.
– Có thể nói như vậy được.
– Khoan đã…
Nữ quỷ kêu.
– Chân muội còn gì nữa?
– Nếu cần sẽ tìm huynh ở đâu?
– Trong thời gian ngắn, ta chưa rời Hàng Châu, nếu có chuyện cần đến Tây Hồ, trên chiếc thuyền hai đầu có sơn trắng hình răng cưa, hỏi Chung Thập Đầu là được.
Nữ quỷ nói với Tố Quyên :
– Tam muội hãy ghi nhớ đó.
– Muội nhớ rồi…
Và hỏi Súy Chấn Vũ :
– Nhưng, Tây Hồ lớn như vậy, tìm chiếc thuyền như thế cũng khó.
– Không khó đâu, vả lại lúc đó có lẽ ta đã công khai hoạt động sẽ dễ tìm.
Bên ngoài vọng tiếng của Túc Thừa Cân :
– Đại tiểu thư, tam tiểu thư, lão chờ phụng sự.
Nữ quỷ nói :
– Giúp ta tiễn Súy công tử.
– Không cần đâu ta tự đi, nhị vị biểu muội hãy trân trọng, ngu huynh cáo từ.
– Lý quản sự, hãy theo ta đi…
Khi đi ngang Túc Thừa Cân đang cúi đầu thi lễ, Súy gằn giọng nói :
– Túc quản sự ta cảnh cáo ngươi, từ nay về sau ngươi phải an phận thủ thường.
Túc lại cười âm hiểm :
– Thưa thiếu gia, Túc này lúc nào cũng an phận.
* * * * *
… Lúc trời tối, hai chiến mã phóng đi ra khỏi thành Quế Lâm, hai người này chính là Súy Chấn Vũ với tâm trạng bàng hoàng u uất vô hạn cùng với Lý Điển Tu rời khỏi đây.
Ba hôm sau, Súy Chấn Vũ đã có mặt ở Tương Nam trong trấn Hoàng Châu, bên chàng không còn Lý Điển Tu nữa mà ngay cả chiến mã cũng không còn, chắc chàng đã bỏ ngựa và sắp xếp chỗ cho Lý Điển Tu, tự mình chuẩn bị đi bằng thuyền theo dòng Tương Giang mà xuống. Đúng vậy, sau khi ăn uống xong, chàng xuống bến tàu, xuống một chiếc tàu chở hàng, khi thuyền ra được vài trượng, đột nhiên một bóng người phóng xuống mũi tàu và hô lên :
– Lão chủ thuyền, xin chậm một chút.
Khoảng cách như vậy có thể nhẹ nhàng nhảy qua, rõ là võ lâm cao thủ, nên Súy Chấn Vũ liền cho thuyền dừng và cười hỏi người khách lạ :
– Lão gia có dặn dò gì?
Té ra lão này khoảng trên dưới lục tuần, mặc áo xám, mình thấp và ốm, đôi mắt trắng nhiều hơn đen, với chùm râu để dưới cằm, nhìn có vẻ giống Võ lâm Tứ quỷ Thời Phùng Nguyên, nhưng thật ra không phải đó là Phùng Nguyên, so ra võ công có phần thua Phùng Nguyên, tuy hắn cũng là người trong hắc đạo, nhưng so với Thời Phùng Nguyên hắc tâm địa, hắn còn đạo đức hơn nhiều, hắn chính là Diệu Thủ Thần Du (kẻ cắp kỳ diệu) Nam Cung Kiệt. Nam Cung Kiệt đang nói chuyện với chủ tàu, bên trong một ánh mắt ngó ra mỉm cười, đó là Súy Chấn Vũ.
Nam Cung Kiệt nói :
– Lão thuyền chủ, ta muốn bàn với ngươi.
– Lão gia định bàn chuyện gì?
– Ta muốn mướn hết chiếc thuyền này.
– Vậy không được đâu, vì thuyền đã lên hàng của khách, vả lại khách hàng cũng không thể đuổi đi được.
Nam Cung Kiệt nói :
– Ta cho tiền bù một người mười lạng để cho họ qua thuyền khác, vậy được chứ?
Tiền của lão này ăn cắp nên mới xài hào phóng như vậy, bù như vậy trên thuyền đã có hai mươi người khách nhân lên, đã đủ tiền mua một chiếc thuyền khác.
Chủ tàu ngạc nhiên :
– Chuyện này dĩ nhiên được, chỉ là ta thắc mắc sao lão gia lại muốn bao chiếc thuyền và xem ra lão chỉ đi có một mình, cần gì phải bao chiếc tàu lớn như vậy?
– À, bởi vì ở bến đò này chỉ có chiếc tàu này là lớn nhất và ta thích nhất, còn thuyền không phải ta thuê mà là công tử nhà ta mướn, đó là con trai của Chúc đại hiệp chủ nhân Cúc viên, chắc lão ở giang hồ lâu biết chữ Thiên hạ đệ nhất gia, chắc không ai không biết.
– A, té ra là Thiên hạ đệ nhất gia, ta đã nghe qua…
Và quay lại vẫy tay các thủy thủ :
– Không cần đậu nữa mà cho thuyền cập bến.
Ở trong khoang tàu, Súy Chấn Vũ bất giác mỉm cười :
– Oan gia đường chật.
– Lão gia, Chúc công tử khi nào lên tàu?
– Trễ nhất là tối ngày mai.
– Tối mai lận à?
– Có gì phiền không?
– Không, không, nhưng hàng bị chậm một ngày sẽ bị tổn thất.
Nam Cung Kiệt cười :
– Thiên hạ đệ nhất gia làm gì để mọi người thiệt được, ngươi hãy an tâm, tiền thuê tăng gấp đôi, có thiệt hại gì, lão này bù thêm hết, được không?
– Được, được, đa tạ lão gia, nhưng thuyền sẽ được mướn bao lâu? Và tới đâu?
Nam Cung Kiệt nói :
– Thuyền sẽ đến Phiên Dương hồ bốn mươi dặm, từ Cửu Giang đi vào Phiên Dương hồ biết chứ?
Thuyền chủ nói :
– Dạ biết, biết!
– Vậy mau mau đi kêu các hành khách rời khỏi tàu.
Nói xong đưa cho chủ tàu bao tiền nói :
– Lão đứng đây, ai xuống thuyền lãnh mười lạng.
Lúc này thuyền vừa cập trở lại bến, các hành khách được thuyền chủ xin lỗi và nhận lại tiền, không những không phản đối mà còn vui mừng vì được thêm tiền, rõ ràng đó là sức lực của mười lạng bạc, nếu dùng cách khác đưa họ lên bờ không đơn giản vậy đâu.
Người cuối cùng đi đến chỗ Nam Cung Kiệt là Súy Chấn Vũ. Nam Cung Kiệt như thường đưa mười lạng và nói :
– Xin lỗi, xin các hạ thông cảm cho.
Súy Chấn Vũ hơi đưa tay đẩy tay đối Nam Cung Kiệt nói :
– Lão già, tiền này lão cứ giữ mà uống rượu.
Nam Cung Kiệt ngạc nhiên ngước lên nhìn, vì trước mặt hắn là một trang thanh niên tuấn tú :
– Tiểu đệ, vậy là sao?
Chấn Vũ cười :
– Ta muốn bàn với lão một việc.
– Có việc gì lão đệ cứ nói, chỉ cần ở trong tầm tay là lão đều làm được.
– Ta định không rời chiếc thuyền này.
– Tại sao?
– Thứ nhất, ta có chuyện gấp đến Hạ Khẩu, không tiện tìm thuyền khác, thứ hai ta cũng nhắm vào chiếc thuyền này, không muốn đi thuyền khác.
– Lão đệ, nhưng cả chiếc thuyền ta đã bao rồi.
– Sự việc phải quyền trước hơn sau, đệ đã đến thuyền trước, phải có quyền ưu tiên.
– Vậy ý lão đệ cũng định bao chiếc thuyền này à?
– Ta không phải nhất định bao thuyền này, ta như khi nãy nói muốn thương lượng với lão.
Nam Cung Kiệt hỏi :
– Thương lượng thế nào?
– Lão gia công tử xuống tàu chắc có nhiều tùy tùng, ta chỉ ở lại một mình chắc không đến nỗi không có chỗ nằm.
– Tiểu đệ nói có lý nhưng ta không quyết định được, phải hỏi lại công tử.
– Chúc đại hiệp nhân đức quảng bá, Chúc công tử hiệp môn hổ tử, được phụ phong, ta chắc nếu chỉ cần lão đồng ý không đến nỗi không được.
Nam Cung Kiệt nhíu mày, Súy Chấn Vũ nói tiếp :
– Lão gia, có câu tứ hải giai huynh đệ. Ta đối với Chúc đại hiệp phụ tử lòng tôn đã lâu, chỉ trách không có dịp hội kiến dung nhan, hôm nay có cơ hội khó được này, ta muốn được diện kiến.
Nam Cung Kiệt hỏi :
– Lão đệ cũng là người võ lâm à?
Vì Súy Chấn Vũ ăn mặc bình thường trông như một con người bình dị nên Nam Cung Kiệt nhìn không ra Chấn Vũ có võ nghệ cao siêu nên hỏi vậy.
Chấn Vũ nói :
– Ta thật lấy làm xấu hổ bởi vì học văn học võ đều không thành, tuy cũng có thể nói là người giang hồ nhưng đến nay không tên tuổi.
– Lão đệ khiêm tốn, xin hỏi…
– Tiểu đệ là Súy Chấn Vũ.
– Á, vậy là Súy lão đệ, lão đệ ở đâu?
– Ta ở Quế Lâm.
– Quế Lâm phong cảnh giáp thiên hạ, lão gia công tử hôn thê cũng ở Quế Lâm, chắc lão đệ biết?
– Vâng có nghe qua, chủ nhân Tùng viên Mỹ Nhiêm kiếm khách Triệu Nguyên Lượng đại hiệp.
Nam Cung Kiệt suy nghĩ xong nói :
– Lão đệ đã là đồng hương của thông gia, ta nghĩ việc yêu cầu đồng thuyền chắc được công tử cho phép, để lão phu đi trình công tử xong mới quyết định.
– Vậy tiểu đệ này xin đa tạ trước.
– Súy lão đệ quá khách sáo, khách sáo…
– Tiểu đệ vẫn chưa biết quý danh lão gia.
– Ta Nam Cung Kiệt, có cái biệt danh không đẹp là Diệu Thủ Thần Du.
Súy Chấn Vũ có ý vui mừng la lên :
– Té ra lão là danh chấn thiên hạ Nam Cung lão nhân, thật là hạnh ngộ, hạnh ngộ. Nam Cung lão nhân lát nữa xin được mời lão một chầu, chúng ta cùng cụng ly.
– Lão nhất định dự, nhưng phải để lão đãi mới đúng.
– Trưởng giả là lệnh, ta không dám từ, tiểu đệ xin phép cáo từ.
Tiếp theo đó Nam Cung Kiệt bận chỉ huy xếp dọn khoang thuyền, giao tiền cho chủ thuyền xong, mới cùng Súy Chấn Vũ đi đến một quán ở phía bắc bến tàu, hai người tìm một nơi thanh tịnh ngồi, thức ăn rượu uống đầy đủ.
Súy Chấn Vũ hỏi :
– Nam Cung lão nhân lúc nào cũng đi về một mình, sao nay lại tham gia vào Thiên hạ đệ nhất gia?
– Lão đệ! Chúc đại hiệp đức uy quảng bá, tứ hải đáng khâm, lão tuy có chút ít danh trong giang hồ, nhưng việc bắt chó chụp gà đều bị người đời chê trách, cho nên…
Súy Chấn Vũ cười :
– Từ nay bồn vàng rửa tay, không làm những chuyện đó chắc?
Nam Cung Kiệt liền đáp :
– Vâng, đúng vậy, đúng vậy.
Súy đưa ly cung kính và cười :
– Nam Cung lão nhân, chuyện này chắc có ẩn khúc gì đây?
Nam Cung Kiệt hơi thừ ra, Súy Chấn Vũ liền giơ ly rượu lên, thay đổi xưng hô nói nhỏ :
– Thời lão nhân, xin cạn ly.
Lời tuy nhỏ, nhất là tiếng Thời càng nhỏ đến nổi chỉ hai người nghe được, nhưng ở tai Nam Cung Kiệt thì như là sấm rầm, hắn giật mình đến nỗi cả ly rượu trong tay cũng sém chút đổ.
– Súy lão đệ, huynh là…
Súy Chấn Vũ cười, liền dùng chân khí truyền âm :
– Thời lão nhân, Nam Cung Kiệt thật chắc nay đã mất đi tự do rồi?
Nam Cung Kiệt định thần, truyền âm hỏi :
– Lão đệ, thật ra ngươi là ai?
Súy truyền âm nói :
– Súy Chấn Vũ cũng là Chung Thập Đầu.
Nam Cung Kiệt như trút được gánh nặng :
– Thiếu hiệp đùa quá trớn, suýt chút làm bể mặt lão.
Té ra Nam Cung Kiệt này là hàng giả. Nam Cung Kiệt thật đã bị nhốt, và người này chính là Thời Phùng Nguyên giả dạng. Lãnh Diện Tu La Phương Xích Viên đã thuyết phục được Thời Phùng Nguyên cải tà quy chính và giả như là Thời Phùng Nguyên đã bị giết Cúc viên tin, và Thời Phùng Nguyên đã giả dạng là Nam Cung Kiệt để xuất hiện và tiếp tục lẩn vào Cúc viên làm môn đồ. Chuyện này chỉ là kế hoạch, không ngờ Thời Phùng Nguyên đã sớm hoàn thành. Thời Phùng Nguyên và Nam Cung Kiệt có dáng dấp giống nhau, và ngày thường có thâm giao nên giả rất giống, không ai phát hiện, vả lại được hóa trang sư Phương Xích Viên thì càng tuyệt. Vì thế khi Diệu Thủ Thần Du Nam Cung Kiệt lên thuyền, Súy Chấn Vũ đã nhìn ra Thời Phùng Nguyên là người cùng phe, còn Chúc công tử lại là kẻ thù của Súy Chấn Vũ biết nhưng chưa giáp mặt, và cùng đường muốn về Tương Giang nên Súy Chấn Vũ mới chớp lấy thời cơ này.
– Thời lão gia, xin thứ lỗi tiểu đệ.
– Lão đệ quá khách sáo, này thiếu hiệp định đi đâu?
– Ta định đến Võ Đang điều tra một việc.
– Thiếu hiệp định cùng Chúc Thiên Thu đồng thuyền?
– Đúng vậy, nay ta muốn biết Chúc Thiên Thu lần này có nhiệm vụ gì và ai cùng đi.
– Thiếu hiệp, Thiên Thu lần này đi nhiệm vụ gì, lão cũng chưa biết.
– Vậy, lần này Thời lão gia đi chuyến này với nhiệm vụ gì?
– Thiếu hiệp, ta cũng chỉ mới hoàn thành việc Nam Cung Kiệt và trên đường ra phố gặp Độc Nhãn Độc Quỷ Trọng Tôn Nghiêm…
Súy Chấn Vũ sáng mắt lên :
– Trọng Tôn Nghiêm cũng ở Hoàng Châu?
– Đúng vậy, hắn là tùy viên của Chúc Thiên Thu?
– Bên mình của Chúc Thiên Thu còn ai?
– Lúc đó ta chỉ thấy có Trọng Tôn Nghiêm, không hiểu còn có ai nữa.
– Thời lão gia đã từng quen Chúc Thiên Thu?
– Không, do Trọng Tôn Nghiêm giới thiệu.
– Vì thế Chúc Thiên Thu đã phái lão gia mướn thuyền ư?
– Vâng?
– Giao tình giữa Nam Cung Kiệt và Trọng Tôn Nghiêm thế nào?
– Nam Cung lão cùng Võ lâm Tứ quỷ giao hảo rất thân thiết, hôm trước lão chỉ nhờ một chút việc, Trọng Tôn Nghiêm đã đề cử liền cho Chúc Thiên Thu, từ điểm này ta thấy đôi bên sống rất nhờ nhau.
– Thời lão gia có được thuốc giải của Vô Ảnh Chi Độc không?
Thời Phùng Nguyên ngơ ngác :
– Đó là sinh mạng của Trọng Tôn Nghiêm, muốn có một chút cũng không dễ, chả lẽ chúng ta có người trúng độc của lão Trọng Tôn?
– Trước mắt vẫn chưa biết đích xác, ta bất quá là muốn phòng xa, chuẩn bị dùng hoặc chưa.
– Thiếu hiệp có ý vậy, lão sẽ cố gắng, nhưng chuyện gấp không được, phải lập kế hoạch từ từ.
Súy Chấn Vũ suy tư :
– Thời lão, xem ra kế hoạch đáp thuyền của ta phải thay đổi.
– Thiếu hiệp định thay đổi thế nào?
Súy Chấn Vũ thần bị kề lỗ tai nói. Đôi bên mật đàm một lúc, Súy Chấn Vũ mới lên tiếng :
– Nam Cung Kiệt lão gia, tiểu đệ xin kính lão một ly.
Chầu rượu này uống hơn hai thời khắc. Hai người vẻ say rượu rời đi, lúc này đã chiều tà, Súy Chấn Vũ tiễn Thời Phùng Nguyên, liền đó đi vào một ngõ hẻm, ý Súy Chấn Vũ là định tìm một quán trọ ngủ một đêm, mai sẽ lên thuyền, nhưng khi sắp quẹo qua góc phố, có một bóng người cũng đi theo nhanh nhẹn, rõ là một cao thủ nhưng cũng không thoát khỏi tai mắt của Súy Chấn Vũ. Súy Chấn Vũ giả vờ như quên việc gì quay qua phố khác, tên đó cũng quẹo theo. Đó là một lão khoảng ngũ tuần, mặc áo dài đen dài, bước theo với bước đi nhanh nhẹn, thái dương cao, rõ là một cao thủ. Súy Chấn Vũ đi vào một hẻm cụt, không nhìn thấy người, tên đó bước theo, không thấy Súy Chấn Vũ định quay đầu lại, nhưng giọng sang sảng :
– Ta ở đây này.
Hắn giật mình và nói lắp :
– Người lão muốn kiếm không phải là ngươi.
– Ngươi theo dõi ta làm gì?
– Lão đệ, ta theo ngươi hồi nào?
– Các hạ tay chân không yếu, chắc là một cao thủ, sao nhút nhát vậy?
– Thật lạ, đường ta, ta đi, ngươi đi được sao ta không đi được?
– Nói có lý, đường ai cũng đi được, nhưng không ai đi cùng ta từ bến tàu, đến quán rồi đến đây, chắc không phải ngẫu nhiên.
– Bằng hữu thật cao minh, đã phát hiện thật sớm, bằng hữu tên gì?
– Súy Chấn Vũ.
– Cái tên này lạ.
– Chung Thập Đầu chắc ngươi biết?
– Ngươi, ngươi là Chung Thập Đầu?
– Chung Thập Đầu là Súy Chấn Vũ, Súy Chấn Vũ là Chung Thập Đầu, ngươi hiểu chưa?
Gã áo đen biến sắc, định khi Súy Chấn Vũ ngó trời không chú ý sẽ bỏ chạy, nhưng vô ích, lão xoay qua định tấn công lén Súy Chấn Vũ.
Súy Chấn Vũ cười :
– Các hạ quá tự tin!
Tay phải quơ lên lão liền ôm mặt đau đớn và vươn tay như chim ưng vồ gà nắm lấy ngực lão đằng thân bay lên phóng qua bãi đất trống.
Khoảng khắc đã đến bên bờ sông Tương, Súy liền lao xuống, giải huyệt cho lão, trầm mặt nói :
– Ngươi hãy thật thà khai báo mới được an thân, nếu thành thật, ta sẽ cho ngươi sống, nếu không chỉ một con đường.
– Bằng hữu, ngươi sẽ tha chết cho ta, vậy ngươi nói đi.
– Ngươi phụng mệnh ai theo dõi ta?
– Lão phụng mệnh Trọng Tôn lão gia theo dõi Nam Cung Kiệt, nhưng sau đó gặp thiếu gia, thấy khả nghi nên theo dõi thiếu gia.
– Trọng Tôn Nghiêm và Chúc Thiếu Thu ở đâu?
– Không biết.
– Họ định đi đâu?
– Không biết.
– Mục đích đến Hoàng Châu này, không đến nỗi không biết.
– Cái này lão biết được một chút nhưng không rõ mấy.
– Được, biết bao nhiêu cứ nói ra.
– Chúng tôi đến đây là để tìm một người.
– Tìm ai?
– Dường như là Nam Cực Cư Sĩ Thượng Quan Kỳ…
Nam Cực Cư Sĩ Thượng Quan Kỳ là bạn thân của Thiên Diện Du Long Đinh Tứ, Súy Chấn Vũ học thành hạ sơn đã được thầy dặn đến thăm lão, nhưng khi Súy Chấn Vũ đến Nam Cực Chúc Dưỡng sơn nơi ở của Thượng Quan Kỳ thăm viếng, thì thấy trống trơn nên quay về. Nay vô tình nghe Chúc Thiếu Thu cũng đang tìm Thượng Quan Kỳ nên giật mình hỏi :
– Tìm được Thượng Quan đại hiệp chưa?
Lão Hắc y cười âm hiểm :
– Chuyện này lão trả lời không được?
– Chừng nào chúng về?
– Khoảng trưa nay.
– Đi cùng Chúc Thiếu Thu ngoài Trọng Tôn Nghiêm còn có ai?
– Còn có Đế, Quân, tọa hạ Nhất Công, Nhất Hầu.
– Đế, Quân, Công, Hầu, do ai phong?
– Người là đồ đệ Đinh Tứ, dĩ nhiên biết do ai phong.
Súy Chấn Vũ nhíu mày :
– Do Độc Cô Phong phong chứ gì?
– Đúng vậy, cả Công tước, Hầu tước đều võ công cao cường, chỉ Hầu tước thôi cũng hơn Thiên hạ đệ nhất gia.
– Được, ta tin ngươi nói thật, bây giờ ngươi cứ tấn công ta, nếu tránh được một chiêu phản kích của ta, mạng ngươi sẽ sống.
Rõ là lời vừa dứt, tên áo đen đã vận công tay phải, tay trái giương ra như năm mũi kim độc hướng Súy Chấn Vũ chụp xuống, rõ là hắn không cần biết kết quả chiêu tấn công mà đã vội vàng nhảy xuống sông. Dưới chân hắn cũng có ám khí, khi hắn phóng mình từ đế giày phóng ra các mũi kim độc hướng Súy Chấn Vũ phóng đi làm ta không ngờ được, rõ là độc hại.
Súy Chấn Vũ hừ một tiếng :
– Lão tặc muốn chết?
Bây giờ những mũi kim khi nãy bị đẩy ngược đều ghim vào mình lão áo đen, lão đã chết liền rơi xuống sông.
Súy Chấn Vũ sợ hắn giả bộ chết, hô lên :
– Về đây!
Tay phải chụp lấy thân hình lão đáng lẽ rơi xuống sông nhưng đã được bốc lên bởi Đại Ấn Dẫn thần công buông hắn xuống bãi cát, sau đó cúi xuống kiểm tra biết lão hắc y này quả chết thật, lạnh lùng cười buồn. Trong một khoảnh khắc Súy Chấn Vũ như u hồn trở về chiếc thuyền truyền âm kêu Thời Phùng Nguyên ra, lắng nghe không có ai khả nghi, mới kể lại cho chuyện tên hắc y khi nãy cho hắn nghe và cảnh cáo :
– Trọng Tôn Nghiêm có ý nghi ngờ nên có ác ý theo dõi lão, từ nay phải cẩn thận.
Phùng Nguyên gật đầu hỏi :
– Thiếu hiệp, Trọng Tôn Nghiêm có thể nghi ngờ lão hắc y do ta giết không?
– Trọng Tôn Nghiêm chưa giao lão hắc y cho lão nhân, mà hắn đã mất xác, nên không thể nghi lão được, càng thấy an tâm hơn là Thời lão gia bây giờ là hóa thân của Nam Cung Kiệt, mà lão hắc y chết kia của lão, thử với khả năng Nam Cung Kiệt làm được không?
Thời Phùng Nguyên cười :
– Thiếu hiệp có lý. Súy Chấn Vũ tiếp :
– Nhưng tất cả hành động phải cẩn thận.
Tiếp theo hai người mật đàm, sau đó Súy Chấn Vũ mới cáo biệt, lúc này đã là canh ba, về tới thành, Súy Chấn Vũ tìm đến khách điếm Toàn Ký rửa mặt và bước vào quán ăn kêu vài món cùng với Huỳnh tửu của Hồ Nam, tự mình nhâm nhi.
Hoàng Châu vốn là trọng trấn của Tương tỉnh, thủy bộ giao thông đều thuận tiện, thương mại phồn hoa cho nên tuy đã nửa đêm khách điếm, quán ăn đều còn mở cửa, và phòng ăn cũng đang còn đầy người, nào thương gia, giang hồ, hào khách, ngay cả vô danh tiểu tốt cũng đều tề tựu ở đây. Súy Chấn Vũ ngồi ở góc tương đối tối, mọi người ít chú ý, nhưng hắn lại quan sát được cả phòng. Thức ăn đầy bàn, rượu rót đầy ly, huyên thuyên tiếng nói, đột nhiên có một giọng nói như tiếng trống bể :
– Mẹ nó, chuyện lạ năm nào cũng có, lão Vương, nhưng năm nay lại nhiều nhất.
Một giọng khác :
– Lại có chuyện gì vậy?
– Lão Vương thật là cổ lỗ, tin này người ta đồn cả nửa tháng rồi, truyền trong cả giới giang hồ, huynh không biết à?
Súy Chấn Vũ liền chú ý, chỉ thấy nơi đó đang ngồi hai người, một mặc áo xám, một mặc áo vàng. Lão áo vàng như không bận tâm hỏi :
– Lão Hồ ngươi nói xem.
– Ta muốn nói đến chuyện ma ở Cúc viên Thiên hạ đệ nhất gia, ngươi có nghe qua chưa?
– Cái này ta đã nghe qua, không thể nói là tin mới được.
– Nhưng ngươi biết còn nhiều việc nữa.
– Nhưng phải xem tin tức có chính xác không hay chỉ là tin đồn.
– Tuyệt đối chính xác và có giá trị cao. Lão Vương ngươi biết tên đuổi ma Chung Thập Đầu ở Thiên hạ đệ nhất gia không và nữ quỷ là ai không? Ta sẽ cho ngươi biết nhưng ngươi phải đãi ta chầu tối nay.
– Chuyện nhỏ, thì cứ để ta bao, nói đi.
Nghe nói tên đuổi ma là đệ tử của Thiên Diện Du Long Đinh Tứ.
– A, quả là tin mới.
– Còn nữa, ngươi biết trợ thủ của Chung Thập Đầu là ai không, chính là Lãnh Diện Tu La Phương Xích Viên đại hiệp, Phương đại hiệp là sư huynh của Chung đại hiệp.
– Được, tin này ta kính ngươi một ly.
– Phương đại hiệp và Chung đại hiệp hai người tuy đã đuổi quỷ ra khỏi Cúc viên mà cũng làm cho Cúc viên chủ mất mặt và bị thương khá nhiều người.
Súy Chấn Vũ nhíu mày suy nghĩ:
“Lạ thật, chuyện này chỉ có người Cúc viên biết, sao lại truyền ra tùm lum, chả lẽ Chúc Thiên Thu còn muốn mình bể mặt thêm khi truyền chuyện này ra sao?”
– Nghe nói ma quỷ bị truy đuổi là nữ quỷ. Nữ quỷ này lúc sinh tiền cũng thật hiển hách.
Súy Chấn Vũ tự hỏi :
– Chưa chắc ngươi đã biết lai lịch nữ quỷ.
– Nữ quỷ là đương đại võ lâm Đệ Nhất Mỹ Nhân, ngươi chắc nghe qua.
– Đương đại võ lâm Đệ Nhất Mỹ Nhân, dĩ nhiên là đại tiểu thư Tùng viên Triệu Tố Chân và cũng là thiếu phu nhân của Thiên hạ đệ nhất gia…
Tên áo vàng kia hiu hiu tự đắc kể tiếp :
– Và nữ quỷ Thiên hạ đệ nhất gia cũng chính là võ lâm Đệ Nhất Mỹ Nhân Triệu Tố Chân…
Súy Chấn Vũ giật mình tự suy nghĩ:
“Tin này ta đã phải tốn biết bao công phu mới truy ra, sao lại nhanh chóng loan truyền ở giang hồ vậy?”
Tên áo vàng nói :
– Lão Hồ, lần này ngươi nói dối quá đi. Thiên hạ đệ nhất gia thiếu phu nhân còn sống sờ sờ đó.
– Đúng vậy, thiếu phu nhân Thiên hạ đệ nhất gia còn sống, nhưng người đang sống bây giờ không phải là đương đại võ lâm mỹ nhân Triệu Tố Chân.
– Vậy là ai?
– Muội muội của Triệu Tố Chân, Triệu Tố Ngọc.
– Rõ là nói dối. Năm vừa rồi, Chúc thiếu chủ mừng thọ, có rất nhiều người đến chúc mừng Chúc thiếu chủ phu nhân, sao không ai phát hiện ra khác?
– Ngươi quên rằng cả hai giống nhau như đúc vì là tỷ muội sinh đôi, chỉ khác là Triệu Tố Chân mũi trái có một vết ruồi duyên dáng, cũng vì điểm đó mà nàng được mệnh danh là võ lâm Đệ Nhất Mỹ Nhân, mà cũng vì vậy mà nàng phải chết thảm.
– Vậy nàng chết bằng cách nào?
– Tương truyền rằng Chúc đại hiệp người già nhưng tâm không già, nhỏ dải thiên hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân này cũng là con dâu mình, và đêm động phòng hoa chúc đã cưỡng hiếp con dâu mình.
– Hừ, ngươi coi chừng họa từ miệng ra, chuyện này cho là sự thật cũng đâu có thể nói ở đây.
– An tâm đi lão Vương, chuyện này đã truyền đi khắp thiên hạ, ai ai cũng có thể công khai kể, cũng chưa thấy Chúc gia, Triệu gia can thiệp, và cũng không có ai nói phao tin.
– Có chuyện này, quả là quá quắt.
Súy Chấn Vũ suy nghĩ:
“Chuyện lớn vậy ai đã làm lộ ra kìa? Triệu Tố Chân nhẫn nhục để giữ danh dự Triệu gia, công đã hóa dã tràng… Chả lẽ do Chúc Thiên Thu cố ý làm lộ, không đúng, nếu vậy mặt nạ y cũng bị bể, chuyện này ngay cả một người hắc đạo tà ma cũng không chấp nhận được”.
Tên áo xám tiếp :
– Nghe nói lúc đó vì thể diện hai nhà họ Chúc và họ Triệu đều giấu kín chuyện, nhưng này đã bị người ta làm lộ, sẽ không còn mặt mũi nhìn ai.
– Lúc đó vì thể diện đôi bên đã bàn đưa nhị tiểu thư hao hao giống đại tiểu thư thay thế.
– Biện pháp hay nhưng đại tiểu thư đã chết quả oan uổng.
– Đúng vậy, đại tiểu thư nghe nói vì không muốn cam chịu làm nhục mà cắn lưỡi chết, với lòng khí trinh liệt khó tan nên đã trở thành quỷ dữ nên không lâu Thiên hạ đệ nhất gia mới có chuyện ma.
– Chỉ là không biết Chung đại hiệp làm cách nào đuổi được quỷ đi.
– Nghe nói Chung đại hiệp không phải đuổi quỷ đi mà giúp đôi bên hòa giải. Và nghe nói cũng bàn đến việc vợ chồng Triệu đại hiệp chủ nhân Tùng viên bị Chúc Thiên Thu giam lỏng mấy năm và nay đã được hóa giải bởi Chung Thập Đầu và được tự do.
Súy Chấn Vũ giật mình :
– Chuyện này đã lộ hết, chỉ còn có tên thật của ta là chưa ai biết. Chả trách mấy năm nay Tùng viên chìm trong âm thầm và danh vọng Tùng viên cũng trên đà đi xuống.
– Còn nữa, tin sốt dẻo thứ hai là canh ba tối nay sẽ được chứng thực, nhưng tin này có hơi nguy hiểm, ta không dám công khai nói ra.
Mắt nhìn quanh hạ giọng :
– Ngươi đưa tai đây nghe.
Điều đó làm Súy Chấn Vũ hiếu kỳ, vận huyền công chăm chú nghe, và hai người tuy nói nhỏ nhưng Súy Chấn Vũ cũng nghe được từng câu một :
– Ngươi có nghe nói Bích Nhãn Ma Vương Độc Cô Phong không?
– Chả lẽ tin này có liên quan đến lão ma vương?
– Đúng vậy, lão ma vương này công lực đầy mình, đến điểm vô địch. Lão kiêm trưởng nhóm của chính và tà, bốn mươi năm trước hợp Võ Lâm Tam thánh chỉ mới đẩy được hắn ra mà chưa trảm thảo trừ căn được. Bây giờ thì mạng bùa của hắn Cô Cốt huyết lệnh đã tái xuất giang hồ.
– Có chuyện này à, vậy lão mà này chắc đã hơn trăm tuổi.
– Đúng vậy Độc Cô Phong nếu còn đã hơn trăm tuổi, nhưng xuất hiện Cô Cốt huyết lệnh là bản thân hắn hay người kế thừa chưa ai biết được.
– Lão Vương, Cô Cốt huyết lệnh ở đâu xuất hiện, sao ngươi biết?
– Ngươi biết Lưu Bán Tăng tiền bối không?
– Không nghe nói.
– Lưu Bán Tăng chính là người cùng thời với Võ Lâm Tam thánh Nam Cực Cư Sĩ Lưu Tích Hầu lão tiền bối.
Súy Chấn Vũ chỉ được ân sư giao trách nhiệm ghé thăm Nam Cực bái kiến người bạn lâu năm của sư phụ và không được báo tên họ, nay mới biết Nam Cực Cư Sĩ là Lưu Bán Tăng, sự việc đã trở nên phức tạp, và chàng đã từ miệng tên Hắc y bị giết nói rằng Chúc thiếu chủ định đi tìm Nam Cực Cư Sĩ để hành động ám sát. Trước mắt chàng chưa biết hành tung của Nam Cực Cư Sĩ, chưa tiếp tay hỗ trợ và lấy làm tiếc, vì vậy nghe được tin này, chàng phấn khởi lên.
Tên áo xám nói tiếp :
– Bán Tăng nghĩa là nửa hòa thượng. Lão là người uy chấn Giang Nam đại kiếm khách, giang hồ có tên Giang Nam Nhất Kiếm nhưng đến giữa đời, phong kiếm quy ẩn nơi Nam Cực Chúc Dưỡng sơn tự cho là Nam Cực Cư Sĩ, cúng Phật ăn chay, chỉ là chưa cạo đầu, nên được gọi là phân nửa hòa thượng.
– Nhưng Cô Cốt huyết lệnh có liên quan gì đến Lưu Bán Tăng?
– Người tiếp Cô Cốt huyết lệnh là đệ tử chân truyền của Lưu Bán Tăng, danh chấn Tam Tương Tiêu Tương kiếm khách Lữ Dung Chi đại hiệp.
– Vậy tin trọng đại này ngươi lấy được từ đâu?
– Đó là một gia đinh của Lữ phủ nói ra, chỉ là chuyện tối qua, lão gia đinh có họ hàng xa với ta, tối qua lúc hắn dẫn đứa con sáu tuổi nhờ ta coi sóc, và kể ra chuyện này.
– Nghĩa là tin Lữ đại hiệp đã nhận được Cô Cốt huyết lệnh.
– Đúng vậy, Cô Cốt huyết lệnh còn có tên là Thiệp Diêm Vương, nghĩa là ai nhận lệnh không hoàn thành sẽ không sống.
– Vậy Cô Cốt huyết lệnh muốn Lữ đại hiệp hoàn thành chuyện gì?
– Huyết lệnh đó muốn Lữ đại hiệp cho biết hành tung của ân sư Lưu Bán Tăng.
Súy Chấn Vũ bất giác hiểu ra chuyện và liền làm ra quyết định trọng đại :
– Nhưng Nam Cực Cư Sĩ đã rời Nam Cực, trước mắt Lữ đại hiệp không biết, cho là biết Lữ đại hiệp cũng không báo cho lão ma.
– Đây là chuyện quả tàn ác, chỉ hạn đến canh ba đêm nay.
Súy Chấn Vũ giật mình, bây giờ đã hơn canh hai, đường lại quá xa, chàng muốn đến cứu kịp lúc nên không nghe tiếp, gọi tiểu nhị hỏi thăm nhà Lữ đại hiệp, rất may tên Tiêu Tương kiếm khách ai cũng biết, và Lữ gia trang ở ngoại ô cách thành năm dặm, vậy là có thể đến kịp trước canh ba.
Lữ gia trang chỉ là một gia trang vùng nông thôn, trong đó chỉ có khoảng trăm hộ, trú thất của Lữ Dung Chi là một ngôi nhà ba gian so với các hào môn cự phú còn nhỏ.
Nơi Lữ gia trang đang chìm trong đêm tối, ngoài tiếng chó sủa từ xa, không nghe được tiếng động tịnh gì, rõ ràng cả thôn đang chìm trong giấc ngủ.
Đúng vậy, đã nửa đêm rồi. Nắng chiếu ra làm, nắng tàn thì nghỉ, một nắng hai sương nên ai cũng mệt rồi ngủ, trong đêm tĩnh mịch đó, một bóng trắng như u hồn rơi xuống nhà Lữ Dung Chi, người này là Súy Chấn Vũ kịp đến tiếp cứu Lữ gia trang.
Súy Chấn Vũ vừa xuống nghe vọng lên một tiếng cười khẩy :
– Chưa tới canh ba, ngươi đã đến hơi sớm đấy.
Súy Chấn Vũ biết bị tưởng là lâu la của Độc Cô Phong, nên liền hỏi :
– Lữ đại hiệp phải không?
– Đúng vậy, lão là Lữ Dung Chi, ngươi đến sớm giải quyết sớm càng tốt.
Súy Chấn Vũ cười :
– Xin Lữ đại hiệp đừng hiểu lầm, tiểu đệ còn sợ bị trễ, xin Lữ đại hiệp hiện mình tương ngộ để cùng bàn kế sách.
Một người thân mình trung đẳng, mặc bộ áo lam dài, vẻ uy nghiêm khoảng ngũ tuần, từ bóng tối hiện ra, đứng trước Súy Chấn Vũ khoảng một trượng, mắt sáng nhìn Súy Chấn Vũ kinh ngạc hỏi :
– Xin hỏi huynh đài là ai?
– Tiểu đệ là Súy Chấn Vũ, xin bái kiến Lữ đại hiệp.
– Lão đệ, tối nay chuyện bất thường, xin phiền lão không tiếp khách được, nếu tiểu đệ có gì khó khăn, xin báo số lượng, lão sẽ giúp cho.
Lúc này Súy Chấn Vũ bắt buộc phải dùng truyền âm để báo :
– Lữ đại hiệp, tiểu đệ là Súy Chấn Vũ, môn đệ của Thiên Diện Du Long, không phải vì khó khăn mà đến.
Lữ Dung Chi mắt sáng lên vui mừng, chạy đến nắm tay Súy Chấn Vũ cảm kích :
– Lão đệ, thế gian có chuyện kỳ tích này sao, thật là như đang trong mộng, như một người đang tuyệt vọng, đột nhiên gặp một người giúp họ chuyển nguy thành an, luôn tưởng là đang mơ.
– Lữ đại ca, không phải là mộng đâu.
– Lão đệ, ngươi biết tối nay ta gặp nguy?
– Vâng.
– Tin từ đâu vậy?
Súy Chấn Vũ nói :
– Lữ đại ca, chúng mình vào trong bàn.
– Lão đệ, nhiệt tình của ngươi, ta cảm kích lắm, nhưng không ta không muốn ngươi bị liên lụy, bây giờ còn kịp, mau bỏ đi nhanh.
– Lữ đại ca, huynh không tin ta có sức giúp sao?
– Lão đệ, ngươi biết kẻ thù đêm nay là ai chứ?
Súy Chấn Vũ cười :
– Lữ đại ca cho rằng là bản thân Độc Cô Phong đến ta cũng có dũng khí để xem.
– Lão đệ thật là hào khí.
Súy Chấn Vũ biết rằng tại đối phương cho là huynh quá trẻ nên không muốn cho chàng tham gia vào vụ này, cho nên tự mình phải nói thêm :
– Lữ đại ca, chắc nghe qua Chung Thập Đầu đại náo Thiên hạ đệ nhất gia chưa?
Lữ Dung Chi gật đầu :
– Nghe nói qua! – Và hỏi – Chung đại hiệp là sư huynh của Súy huynh à?
– Chung đại hiệp, xa ở góc trời, gần ở trước mắt.
– À, té ra huynh là người đại nào Thiên hạ đệ nhất gia, xin thứ lỗi cho…
– Lữ đại ca khi nãy có ý lo cho đệ, đệ thật cảm kích.
Lữ Dung Chi cười :
– Lão đệ, ngươi chỉ là do ta phục, nào chúng ta cùng nhau vào nhà đã.
Bên trong tuy không có ánh đèn nhưng khắp nơi đều có phục sẵn cao thủ, cảnh giới rõ rất chặt chẽ, cả hai bước vào phòng khách.
– Lão đệ, nhân viên bổn thất được phái đi nên tiếp đãi hơi không chu đáo, xin niệm tình.
– Không sao, để lát nữa chúng ta giết thêm vài tên giặc là được.
Sau đó Súy Chấn Vũ kể lại việc nghe được ở quán, nghe xong Lữ Dung Chi thở dài :
– Lão đệ, đây rõ là thiên ý, hàn môn may mắn thoát nạn này, sai quỷ sử thần khiến lão đệ đến giúp ta, có lẽ là do ở tấm lòng nghĩa của nô bộc, cảm động tăng thêm mới được vậy.
Súy Chấn Vũ ngạc nhiên :
– Lữ đại ca, chuyện này nghĩa là sao?
Lữ Dung Chi chầm chậm nói :
– Lão đệ tưởng là đứa bé mà gia đinh đưa đến nhà lão áo xám là con hắn à?
– Chả lẽ đó là con của Lữ đại hiệp?
– Đúng, con của gia đinh hiện đang khoác áo con độc nhất của ta đóng giả vai để chờ thần chết đến.
– Lữ đại ca, nghĩa bộc của huynh thật nghĩa khí đáng nêu bảng hổ thiên thu, và Lữ đại ca, huynh có người nghĩa bộc như vậy, mới nói lên thái độ huynh trong thời gian qua đối với nô bộc và sự xử đời đáng phục mới được hậu quả như vậy, đệ cũng rất lấy làm vinh hạnh giúp Lữ đại ca.
Súy Chấn Vũ nói tiếp :
– Tiểu đệ học thành tài hạ sơn có đến phụng gặp Lưu tiền bối…
– Vào lúc nào vậy?
– Nửa năm trước. Lúc đó tiểu đệ không gặp lão tiền bối, nên chỉ có nuối tiếc trở về, vậy Lữ đại ca, lão nhân gia đã đi đâu rồi?
– Lão đệ, hành tung của lão nhân gia ta cũng không được rõ.
– Vậy lão tiền bối vừa rời khỏi Chúc Dưỡng phong lúc nào?
– Chuyện này không rõ được, nói tóm lại lão nhân gia đã mất tịch năm năm rồi. Trước đó cũng không có triệu chứng gì, sau này cũng không có một dấu vết để mà tìm.
Súy Chấn Vũ đột nhiên nhướng mày hô im. Tiếp liền dùng chân khí truyền âm. Lữ Dung Chi liền giao cho chàng một đồng bạc tròn và đứng lên bước vào trong nhà. Phía trước sân nhà lúc này hiện lên tiếng gọi :
– Lữ đại hiệp có nhà không?
Súy Chấn Vũ quát :
– Người nào đó, ban đêm khuya khoắt làm mất giấc ngủ của mọi người.
Nói xong bước ra khỏi nhà, đi qua sân nhà, bước tới gần cổng, nơi đó đang đứng một bóng người như u linh mặc áo đen, mặt ngựa vẻ ảm đạm nhưng đôi mắt tỏa hai đạo hàn quang.
Lão mặt ngựa đó thấy Chấn Vũ liền hỏi :
– Người trả lời khi nãy là ngươi?
– Đúng vậy.
– Ngươi là ai?
– Sư gia của Lữ gia.
– Lão phu không có thì giờ nói chuyện với ngươi, hãy kêu Lữ Dung Chi ra.
– Bổn chủ viên là người danh chấn thiên hạ Tam Tương đại hiệp, làm gì có thì giờ gặp những kẻ chó, mèo như ngươi, chắc các hạ nửa đêm bái kiến có lẽ có chuyện liên quan sinh tử, ngươi hãy báo danh trước đã để bản tịch nghe xem.
Lão mặt ngựa liền lạnh lùng cười :
– Được, tiểu cẩu tử, ngươi đứng vững đã, bản tước chính là Đế Quân giá hạ Thân Đông Hầu Bốc Doãn Văn.
– Ồ, té ra các hạ là một Hầu gia, chỉ không biết Bốc hầu gia do Đế quân nào phong?
Thêm một giọng nói khác vang lên :
– Bốc huynh, huynh đã kiên nhẫn quá đáng.
Bốc Doãn hầu cung kính nói :
– Vâng, thuộc hạ biết sai rồi… – Và hướng về Súy Chấn Vũ – Tên tiểu tốt nhỏ xíu kia, đừng có bày đặt giả vờ, bản Tước đến đây không có ác ý, cũng không ra tay với ngươi, ngươi hãy mau gọi Lữ Dung Chi ra đây.
Chấn Vũ cười nhạo :
– Bổn tịch đã nói rõ, nửa đêm canh ba, bổn trang chủ không muốn tiếp khách, các hạ có gì nói cho ta biết được rồi.
Bốc Doãn Văn hỏi :
– Ngươi quyết định được à?
– Đúng vậy, bổn tịch làm chủ quyết định được, chả lẽ các hạ cấm được?
– Được, vậy ta hỏi ngươi ba hôm trước Cô Cốt huyết lệnh ngươi chắc phải biết?
– Té ra các hạ là vì trò chơi quái ác này mà đến à?
Bốc Doãn Văn sa sầm mặt. Súy Chấn Vũ đưa ra đồng tiền lấy từ tay Lữ Dung Chi khi nãy, đó là Cô Cốt huyết lệnh, cười nói :
– Phải cái này không?
Bốc Doãn Văn cười :
– Bây giờ đưa ngươi ra điều đình à? Ngươi trả lời xem?
Súy Chấn Vũ kinh ngạc :
– Các hạ hỏi gì?
– Chả lẽ ngươi không đọc lệnh kèm của Cô Cốt huyết lệnh?
Súy Chấn Vũ à một tiếng :
– Té ra ngươi muốn tìm hành tung của ân sư trang chủ, thật đáng tiếc, bổn tịch trả lời chắc ngươi không vừa ý.
– Nghĩa là sao?
– Vì trang chủ của ta cũng không biết.
– Chuyện này ngươi nói. Vậy thì hãy xem bản Hầu phụng Đế Quân chỉ ý, Đế Quân đối với Nam Cực Cư Sĩ để tâm đã lâu, định phong cho lão tước vị tối cao, do đó Nam Cực Cư Sĩ là kẻ thượng cấp của ta, Lữ Dung Chi sẽ ngang hàng bổn tước, cùng là nhất điện chi thần, xin hãy báo Lữ đại hiệp liền, đây là việc trọng đại, đừng có lỡ chuyến.
– Mang giàu sang danh vọng đến quả là chuyện đại sự, chỉ đáng tiếc hành tung lão gia chưa định, không thể liên hệ được, làm sao được? Bốc lão, chúng ta hãy thương lượng nhau một chút.
– Có gì thương lượng?
Súy Chấn Vũ nói :
– Bản trang ân sư tìm không ra, vả lại lão muốn xa lánh cõi trần, nếu có tìm thấy đi nữa, cũng chưa chắc chịu làm cao đức của Đế Quân. Có lẽ chỉ có tiểu đệ này sống nhờ nơi đất khách quê người, cảm thấy không ổn, nên muốn nhờ Bốc đại nhân trình với Đế Quân để ta được tham gia…
– Ngươi định gia nhập bản cung?
– Đúng vậy, đúng vậy.
– Nhưng chỉ cần ngươi có tuyệt kỹ gì, chúng ta sẽ thu nhận.
– Tiểu đệ không có công phu bao nhiêu, chỉ có tài mọn đuổi quỷ và nhất là đối phó với bọn tay sai chưa chết rất hiệu nghiệm.
Một tràng cười phát ra từ tường rào :
– Ha ha ha… quá đã, quá đã, ta say xỉn đã hiểu rõ.
Liền đó một giọng từ xa truyền tới :
– Bốc huynh thu lệnh bài rồi sẽ tính sau.
– Thuộc hạ tuân lệnh.
Mặt giận đến trắng bợt, Bốc Doãn Văn quát :
– Đưa đây!
Súy Chấn Vũ cười :
– Chỉ là trò đùa này, ai thèm đồ quỷ này, lấy này!
Tay phải đưa ra Cô Cốt huyết lệnh nằm trên tay. Lúc này hai người đứng cách xa nhau năm trượng, Bốc Doãn Văn phóng mình chụp tới bay lên.
Súy Chấn Vũ :
– Các hạ, thật cao minh! Đại Tiếp Dẫn thần công!
Nói vừa xong tay phải nhún một cái, Cô Cốt huyết lệnh sắp bị Doãn Văn chụp được, Súy Chấn Vũ hô về đây, thật là lạ, lệnh bài đang ở gần Bốc Doãn Văn theo lời hô của Súy Chấn Vũ giật trở về, và về tới giữa hai người lại treo lơ lửng, dừng lại. Súy Chấn Vũ mỉm cười như không có việc gì, còn Bốc Doãn Văn lạnh toát mồ hôi, dùng toàn công lực cố kéo Cô Cốt huyết lệnh về, nhưng vô ích.
Súy Chấn Vũ nói :
– Đây là lệnh bài tôn nghiêm của quý cung, muốn thu về hãy nhanh lên, đừng khách sáo.
Thường võ lâm cao thủ đang sử dụng huyền công, không thể nói chuyện để tập trung chân khí vận hành, nhưng Súy Chấn Vũ nói tự nhiên, chứng tỏ công lực của hắn quá cao minh. Bốc Doãn Văn cắn răng, mồ hôi nhỏ giọt, nhưng không dám mở miệng trả lời và không dám buông tay, chỉ còn cách đưa toàn bộ công lực chịu trận.
Tiếng cười lại nổi lên :
– Lão đệ, muốn lấy hẳn, chỉ hơi tốn công thôi, Dung Chi, mau đốt đèn.
Từ đầu ẩn mình nơi phòng khách, nhìn thấy Súy Chấn Vũ chọc phá Bốc Doãn Văn với thần công tuyệt thế đã rất an tâm. Nay nghe tiếng gọi của sư phụ cũng đã ám trung đến trợ giúp càng vững lòng như núi Thái Sơn, nên liền đáp :
– Thưa vâng. – Và hô gia đinh – Hay đốt đèn lên.
Tiếng vừa dứt, khắp nhà đã đốt lên hai mươi bó đuốc do hai mươi tráng đinh cầm lấy, chạy đến đứng khắp các góc nhà.
Dưới ánh sáng của đèn nhựa thông, Súy Chấn Vũ khuôn mặt như ngọc, thái độ bình tĩnh nhu thường và mặt vẻ bối rối nham hiểm của Bốc Doãn Văn lúc này đều nhìn thấy rõ.
Một giọng truyền âm vào tai Súy Chấn Vũ nói :
– Lão đệ, cường địch đã đến, không còn thì giờ nữa, tên Bốc Doãn Văn trước mặt là tên nổi tiếng ma đầu ở Quan Ngoại, có thể giết liền, đừng chần chờ.
Súy Chấn Vũ nghe được tiếng nói, biết đó là tiếng của một lão già, người khách núp trên cây cổ thụ chăng, khi đang suy nghĩ, một loạt tiếng binh khí từ xa vọng tới. Tiếp liền bóng người dày đặc như chim từ cao đáp xuống, đồng thời có ba tên dạ hành. Tên cầm đầu cao lớn, đầu to, mắt sáng tròn, tuổi khoảng lục tuần, mặc áo cà sa đỏ. Ở giữa là một tên ngũ đoản mặc áo màu bạc, mặt che mạng bạc, từ bên ngoài đoán khoảng tam tuần, tên cuối mình ốm, mặt mày kỳ lạ và đui một mắt trái, mặc bộ đồ đen, tuổi khoảng trên lục tuần. Từ lúc trên cây cổ thụ báo động đến khi bọn họ đến chỉ trong khoảnh khắc.
Súy Chấn Vũ nhìn vào ba người này, tên áo tăng đỏ nói :
– Bốc huynh lui ra sau.
Súy Chấn Vũ bậm môi :
– Còn lui được à?
Đúng vậy, lúc này Bốc Doãn Văn không có sức lấy Cô Cốt huyết lệnh về, ngay cả mình hắn cũng bị Súy Chấn Vũ dùng Đại Dẫn thần công hút đến nỗi không cử động được.
Tên áo tăng đỏ ngó qua dường như hiểu được vấn đề, cười nói :
– Ngươi là ngọc vụn cũng đòi phát quang.
Tạch, một tiếng dùng tay phải phóng đến chụp Cô Cốt huyết lệnh.
Súy Chấn Vũ không chờ đối phương chưởng lực phát huy uy lực đã hất tay phải quát :
– Cho cái lệnh bài rách nát cho ngươi.
Nói vừa xong chỉ thấy người Bốc Doãn Văn lui ra sau, lúc đó lực Đại Dẫn thần công của tên tăng áo đỏ cũng tới được Cô Cốt huyết lệnh nhưng hắn nhận được không phải là huyết lệnh hoàn chỉnh mà bị rách tả tơi, Súy Chấn Vũ đã truyền công phá cho rách nát.
Lúc đó lão Hắc y cũng vừa bước tới phải đỡ lấy thân hình của Bốc Doãn Văn đổ xuống. Lão tăng áo đỏ vẻ mặt biến sắc :
– Tiểu tử, chừa ngươi không được.
Lúc đó đống đồng vụn của Cô Cốt huyết lệnh vừa mới hút về đã phóng ra như tên bắn nhắm vào Súy Chấn Vũ bay tới. Thật là lợi hại, nhưng đáng lấy làm lạ là Súy Chấn Vũ đứng đó cười như không có việc gì và cũng không lấy tay phản kích, làm cho Tiêu Tương kiếm khách Lữ Dung Chi đứng bên cũng giật mình.
Tạch tạch tạch, tất cả đồng vụn đến sát mình Súy Chấn Vũ một thước như gặp phải tường đồng rơi xuống hết.
Lão tăng mặt biến sắc, Súy Chấn Vũ cười nói :
– Đại hòa thượng, đống đồng vụn này muốn xuyên qua lớp bộ thân cương khí, chắc là do đệ tử dưới khấu Độc Cô Phong công tước gì đó phải không?
– Đúng vậy, ta Đế Quân tọa trắc, Định Quốc Công. – Và nói tiếp – Sao ngươi dám kêu thẳng tên Đế Quân, quả là vô lễ.
– Kêu hắn là Độc Cô Phong, là quá khách sáo rồi.
Hồng y tăng hỏi :
– Chấn Đông Hầu thế nào rồi?
– Sinh mạng còn giữ được nhưng nội tạng chấn thương quá dữ, ít nhất phải tịnh dưỡng một tháng.
Không chờ lão Hắc y nói hết, lão Ngân y che mặt hai ánh mắt như điện quang chăm chú nhìn vào Súy Chấn Vũ nói :
– Các hạ võ công quả cao cường, nhưng phải biết hậu quả của việc hủy hoại Cô Cốt huyết lệnh.
– Chưa nghe qua, các hạ thử nói xem.
– Kẻ kháng lệnh giết cả nhà.
– Thật đáng tiếc, chỉ có một mình tại hạ.
Lão Ngân y nói :
– Lữ Dung Chi cũng sẽ bị liên lụy.
Lữ Dung Chi lạnh lùng cười nói :
– Lữ này cả nhà lớn nhỏ đều ở đây, chỉ cần ngươi có tài năng thì giết đi.
Lão Ngân y cao giọng nói :
– Kẻ kháng lệnh giết cả nhà, hủy hoại lệnh tội giống nhau, và làm bị thương người bổn cung xử cộng thêm tội…
Quay đầu gọi :
– Định Quốc Công, nghe lệnh.
Lão hồng y :
– Tệ chức có mặt.
– Bắt lấy hai tên này.
– Vâng.
– Bắt sống lấy.
– Vâng.
Trên cổ thụ giọng nói xuống :
– Đầy giọng quan liêu, làm càn công việc.
Ngân y quay lại quát :
– Ai.
– Ông cố ngươi.
– Đồ chó chết, hãy lộ mặt đi.
– Cháu của rùa, ngươi xéo đi.
Lão trên cây cổ thụ tự cho là ông cố chửi lão Ngân y là cháu của rùa, làm cho mọi người tức cười. Súy Chấn Vũ dùng truyền âm hỏi Lữ Dung Chi :
– Lão gia đó là ai vậy Lữ huynh?
Lữ dùng truyền âm trả lời :
– Đó là trưởng lão duy nhất của Cái bang, cũng là sư bá của Bang chủ đương nhiệm, Hồ Đồ Tửu Cái Thân Bá Truyền tiền bối.
Kẻ che mặt Ngân y định hành động nhưng rõ ràng đã được lão Hắc y dùng truyền âm ngăn lại :
– Thôi được, bắt lấy hai tên này trước đã.
Lão Hắc y nói :
– Khoan đã.
Lão Hồng y hỏi :
– Trọng Tôn huynh có gì chỉ bảo.
Lão Hắc y nói :
– Có đạo nói chim ngu bay trước, để ta xuất trận trước đã.
Quay đầu lại lão Ngân y hỏi hắn :
– Có được không đó?
Lão Ngân y nói :
– Cũng được.
Súy Chấn Vũ kêu :
– Lữ huynh, hãy lui ra mười trượng.
Đồng thời Hồ Đồ Tửu Cái cũng dùng truyền âm bảo cho Súy Chấn Vũ :
– Lão đệ, đây là tên nổi tiếng Độc Nhãn Độc Quỷ Trọng Tôn Nghiêm đấy, phải cẩn thận.
Súy Chấn Vũ dùng truyền âm trả lời :
– Đa tạ tiền bối lo lắng, vãn bối xin cẩn thận.
Trọng Tôn Nghiêm đã dừng trước mặt Súy Chấn Vũ khoảng một trượng. Súy Chấn Vũ mở miệng trước :
– Các hạ hãy lui lại một trượng để ta xuống thấp, nếu không các hạ sẽ lỗ vì ta đang ở trên cao ngó xuống.
Trọng Tôn Nghiêm :
– Được, với tính quang minh chính đại của ngươi, một lát nữa ta sẽ cho chết không đau đớn.
Nói xong lui lại trượng hơn, tên Hồng y tăng và lão Ngân y cũng đỡ Bốc Doãn Văn lùi ra sau một trượng. Súy Chấn Vũ vẫn mỉm cười thanh thản xuống nơi Trọng Tôn Nghiêm đứng khi nãy :
– Các hạ có thể xuất chưởng được rồi đó.
– Ngươi biết kiệt tác của lão là gì chưa?
Súy Chấn Vũ cười :
– Lão ngoài dùng độc tố ra, còn gì cao mình nào?
– Ngươi biết lai lịch của ta?
– Các hạ là tên ác danh trong Võ lâm Tứ quỷ Độc Nhãn Độc Quỷ Trọng Tôn Nghiêm, không những biết lai lịch của ngươi mà ngay cả đồng bọn ngươi Hắc Tâm Ải Quỷ Thời Phùng Nguyên đã về chín suối.
Trọng Tôn Nghiêm hét :
– Ngươi là ai?
Súy Chấn Vũ nói :
– Nói cho ngươi biết, ta chuyên gia bắt quỷ, Chung Quỳ chuyên bắt quỷ chết, còn ta là Chung Thập Đầu chuyên bắt quỷ sống.
– Ngươi… ngươi là tên bắt quỷ ở Cúc viên Chung Thập Đầu?
– Đúng vậy, nhưng tên thật ta là Súy Chấn Vũ.
Đôi mắt Trọng Tôn Nghiêm vẻ khó hiểu. Súy hỏi :
– Các hạ chắc từ sự việc Thời Phùng Nguyên mà đoán lai lịch của ta?
– Đúng vậy, nợ máu trả bằng máu, tối nay là họa báo của ngươi.
– Sao ngươi không động thủ?
– Động thủ? Hừ nhóc con, ngươi thử vận khí thử xem.
– Đúng rồi, ta quên là ngươi hạ độc nổi tiếng, có lẽ khi nãy lùi ra sau, ngươi đã dùng Vô Ảnh Chi Độc.
– Ngươi khá thông minh.
– Nếu không thông minh sao có thể xứng đáng là kẻ kế thừa của Thiên Diện Du Long.
Vừa nói vừa vận khí chống lại, và nhắm người mà phát, người thường nghe như thường, nhưng kẻ nghe thì như bị sấm đánh bên tai, chấn động khí huyết. Độc Nhãn nổi đóa như sao, bất giác lui lại ba bước, và giương mắt kinh ngạc :
– Ngươi không sợ Vô Ảnh Chi Độc?
– Ngươi thấy ta có vẻ bị trúng độc không?
Trọng Tôn Nghiêm lầm bầm :
– Lạ thật trên thế gian này lại có kẻ không sợ Vô Ảnh Độc.
– Có gì lạ đâu, người biết gì cũng biết, môn đồ Thiên Diện Du Long là người biết trong đám biết, chỉ với xảo thuật nhỏ này làm gì được ta? Trọng Tôn Nghiêm, ngươi ngoài hạ độc, võ công còn không bằng Thời Phùng Nguyên. Thời Phùng Nguyên ở thế cùng nước kiệt đã phải trả báo, nhưng trời cao và còn có đức, bổn hiệp còn sử dụng ngươi cải quá tự tân, thành tâm thành ý hợp tác với bổn hiệp, bổn hiệp sẽ chừa đường sống cho ngươi, để ngươi cải hối trở thành người tốt.
Trong khi Súy Chấn Vũ đang giáo huấn lão Hắc y Trọng Tôn Nghiêm, lão Ngân y cũng dùng truyền âm bàn với lão Hồng y tăng, chỉ thấy lão tăng bước ra trận nói :
– Trọng Tôn huynh, xin huynh lùi ra.
Trọng Tôn :
– Tệ chức tuân lệnh.
Và rút lui ra.