Huyết Chỉ Đoạt Hồn

Chương 20 - Ma Nữ Tuyệt Vời

trước
tiếp

Lục Siêu Quang phóng vút mình đến, định xuất một tử chiêu kết liễu tính mạng lão ma đầu cho rồi.

Nhưng chàng chợt nghĩ lại.

Giết nốt lão này thì còn ai để chàng truy tìm tổng đàn Bạch Ma Giáo và tung tích Tứ Độc Lão Quái.

Chàng liền chuyển mình bay xẹt ngang, kẹp lão già vào nách rồi phi hành tới một góc rừng.

Tam Nhãn Tôn Giả được chàng quăng xuống vạt cỏ tía. Lão oằn mình phun ra mấy búng máu tươi.

Lát sau, lão ác ma dần dần tỉnh lại, hé mắt bàng hoàng nhìn chàng.

Lục Siêu Quang thét lớn:

– Tam Nhãn, hãy trả lời câu hỏi của ta. Tứ Độc Lão Quái đang ở nơi nào?

Lão già quắc mắt:

– Oắt con, dù sao ta cũng là một đường chủ, dưới quyền giáo chủ Bạch Ma. Lẽ nào ta để ngươi hăm dọa?

Lục Siêu Quang cười lạt:

– Đừng ngu si, nói mau kẻo chết.

– Ta không nói …

– Được lắm, ta sẽ có cách buộc lão nói.

Dứt lời, chàng xỉa thiết chỉ vào một hung huyệt của Tam Nhãn Tôn Giả, khiến lão đau đớn quằn quại.

Lão cắn răng lại, nhưng rồi cũng phải rú lên:

– Ngươi dừng tay, để ta nói …

Lục Siêu Quang thu thiết chỉ và quắc mắt:

– Nói mau.

Tam Nhãn Tôn Giả nhăn mặt:

– Tứ Độc Lão Quái vẫn còn sống …

Sắc diện Lục Siêu Quang tươi hẳn lên. Nếu chàng nắm được bốn lão già quái ác kia thì chàng sẽ phăng ra được tên Vạn Độc Bá Giả, kẻ thù đã giết sư thúc và tiêu diệt Hỏa Long Bang …

Điều chàng cần biết, đã sắp được biết rồi đây.

Chàng chiếu tia nhãn quang vào lão già:

– Bốn lão độc còn sống, vậy các ngươi nhốt nơi đâu?

Tam Nhãn Tôn Giả lắc đầu:

– Chỉ có giáo chủ của ta mới biết nơi giam giữ tứ lão quái …

Câu trả lời của lão làm cho Lục Siêu Quang thất vọng, “như lưới đã thủng, cá lại về sông”, chẳng có kết quả gì.

Nổi nóng lên, Lục Siêu Quang lại xỉa thiết chỉ vào hung huyệt khác, khiến Tam Nhãn Tôn Giả nhức buốt tận xương tủy. Lão ma đầu đau đớn oằn oại.

Thu tàn lực, lão hét:

– Ôi, buông ta ra … ta nói đây.

Lão rên lên từng tiếng trong lúc Lục Siêu Quang thu lại chỉ phong. Lão ngập ngừng, chậm rãi:

– Bốn lão quái ấy đang ở …

Muốn nghe cho rõ điều quan trọng, Lục Siêu Quang nhắm mắt vận dụng thính lực …

Tam Nhãn Tôn Giả cố kéo dài thời gian, cặp mắt lờ đờ của lão bỗng đảo nhanh. Lão trườn mình đến gần một tảng đá nhọn như mũi kiếm.

Rồi thừa lúc chàng nhắm mắt lắng nghe, lão lật mình lại và lao đầu vào mũi đá nhọn.

Tiếng rú cuối cùng của Tam Nhãn Tôn Giả làm Lục Siêu Quang mở lớn mắt. Chàng trông thấy lão ác ma đã tự tử. Máu và óc nhầy nhụa tảng đá.

Quá bực tức vì câu hỏi cần thiết tưởng sắp được trả lời, nào ngờ lão đường chủ này lại tránh câu trả lời bằng cái chết.

Lục Siêu Quang đá vào thi thể lão ma đầu một cái, rồi chàng căm phẫn nói lớn:

– Được rồi, ta sẽ khuấy động võ lâm, nhất định tìm ra bốn tên độc lão, dù chúng chui rúc chốn nào.

Câu nói của chàng vừa dứt, bỗng có tiếng cười thanh thoát và tiếng người nữ vang lên:

– Dữ quá nhỉ? Định khuấy động võ lâm kia à? Tiểu nữ đang mong được sánh vai với một người hiên ngang như thế.

Lục Siêu Quang ngạc nhiên, hỏi lớn:

– Ai đó, hãy đối mặt với ta, đừng núp lấp ló như vậy.

Những khóm cây lay động, rồi một cô gái hiện vút ra, mùi hương thơm sực nức.

Lục Siêu Quang ngẩn ngơ nhìn cô gái vừa xuất hiện. Chàng nghĩ thầm trong đầu:

– Ôi, sao lại có một thiếu nữ tuyệt sắc ở chốn này?

Cô gái vẫn chầm chậm bước tới. Hương thơm từ thân hình nàng tỏa ra, một mùi hương kỳ lạ làm chàng trai ngây ngất.

Lắc đầu mấy cái để định thần, Lục Siêu Quang vừa sửa bộ chững chạc, cô gái đã đến sát bên.

Chàng vội lên tiếng:

– Nàng là ai? Tại sao rình rập ta?

Thiếu nữ liếc cặp mắt xếch, nở nụ cười tươi như hoa:

– Tiểu nữ có rình rập gì chàng đâu, chỉ là tình cờ trông thấy thôi mà, xin đừng giận.

Nàng trỏ tay vào xác chết của Tam Nhãn Tôn Giả:

– Huynh mới giết chết người này phải không?

Lục Siêu Quang nhếch mép:

– Phải, chính ta giết hắn.

Cô gái ngước đôi mắt long lanh nhìn chàng:

– Huynh biết người này là ai không?

Lục Siêu Quang lạnh lùng:

– Ta chẳng cần biết lão là ai cả.

Nghe giọng đáp cộc lốc của chàng, cô gái vẫn kiên nhẫn:

– Lão ta chính là Tam Nhãn Tôn Giả.

Nhún vai một cái, Lục Siêu Quang nói:

– Cái tên của hắn đối với ta không quan trọng.

Cô gái kêu lên:

– Tam Nhãn Tôn Giả là một trong ba đường chủ dưới quyền giáo chủ Bạch Ma. Huynh đã giết lão ta, mà không cho là quan trọng sao?

Lục Siêu Quang nhếch miệng cười:

– Ta không chỉ giết hắn, mà còn giết cả Tuyệt Mạng Tôn Giả và Thiên Thủ Tôn Giả nữa.

Tuyết Sơn Tam Lão đã bị ta cho về chầu diêm chúa cả rồi.

Thiếu nữ trừng mắt:

– Ôi, chỉ vì ba lão không trả lời, câu hỏi của huynh hay sao?

Chàng lơ đãng nhìn đi nơi khác:

– Chuyện đó có liên quan gì đến cô nương?

Cô gái lắc đầu:

– Huynh quả là một kẻ kiêu ngạo, lần đầu tiên tiểu muội gặp trong giới giang hồ đây.

Vừa nói, nàng vừa bước lại gần hơn. Sắc đẹp quyến rũ, mùi hương mê hồn như cắt đứt lý trí chàng trai, để dục tình khơi động rần rật trong cơ thể người kề cận.

Lục Siêu Quang vội thối lui vài bước. Trước gươm đao chàng chưa từng phải lùi, nhưng trước nữ sắc dục tình … tự nhiên chàng cảm thấy mình chao đảo.

Cô gái lại nở nụ cười như hoa hàm tiếu:

– Huynh là đệ tử của Hồng Huyết Linh Quân phải không?

Lục Siêu Quang biết cô gái đã núp trong bụi rình nghe những lời trao đổi của chàng với bọn Bạch Ma Giáo, nên chàng gằn giọng:

– Phải, ta là Hắc Diêm Vương, đệ tử đời thứ hai của Hồng Huyết Linh Quân, dưới vực Ma Phong. Nàng là ai mà dám cật vấn ta?

Những lời cứng rắn của Lục Siêu Quang không làm cô gái phiền giận.

Nàng đong đưa đôi mắt nhìn chàng:

– Tiểu muội tên Phương Tuyết Vân.

Chàng trai nhíu cặp chân mày, cái tên Phương Tuyết Vân … nhất là hai chữ Tuyết Vân nghe như quen quen … chàng đã nghe được ở đâu đây?

Vô tình chàng lập lại:

– Tuyết Vân, Tuyết Vân …

Cô gái bỗng thấy chàng trai nhắc lại tên mình với nét mặt xúc động thì tưởng chàng đã xiêu lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.