Thiên Thu Tình Hận

Chương 6 - Máu Nhuộm Khương Gia

trước
tiếp

Một ngày ở phương bắc không dài, thoáng chốc màn đêm bao trùm lên cảnh vật.

Âu Dương Ngạo Thiên một mình đứng trước cửa phòng trọ có vẻ suy tư nghĩ ghê lắm. Thật lòng chàng không muốn dây dưa với lão hòa thượng chính tà bất phân. Nhưng… Giữa lúc chàng còn chưa quyết định thì bên trong có giọng Xú hòa thượng vọng ra, như thể lão có tài nhìn xuyên qua cửa :

– Tiểu tử còn trở lại đây làm gì?

Ngạo Thiên chẳng đặng đừng liền đẩy cửa bước vào. Hòa thượng đang ngồi độc ẩm, nói mà không ngẩng lên :

– Ngươi quả thật không sợ lão phu lấy mạng sao mà còn trở lại?

Ngạo Thiên cười gượng :

– Vãn bối có mỗi cái mạng nhỏ này, tiền bối muốn lấy bao giờ mà chẳng được.

Lúc này hòa thượng mới ngẩng lên, hai mắt lom lom nhìn chàng :

– Sao bỗng dưng ngươi ăn nói dễ nghe thế?

– Vãn bối… Vãn bối muốn tháp tùng tiền bối đến Khương gia.

– Ngươi đến đó làm gì?

– Vãn bối… chỉ vì hiếu kỳ.

Xú hòa thượng không phải là kẻ hồ đồ, lão quắc mắt vẻ nghi ngờ :

– Ngươi là tên tiểu tử nhà quê, một chút võ công cũng không biết, sao bỗng dưng lại hiếu kỳ chuyện võ lâm thị phi?

– Vãn bối…

– Ngươi nói thật đi, rõ ràng ngươi chán ghét lão phu nhưng vẫn quay lại tìm ta là có ý gì?

Ngạo Thiên biết mình không thể chối quanh nên đành khai thật :

– Vãn bối xin tiền bối đến tương trợ Khương gia.

– Thế thì lạ thật, bỗng dưng sao ngươi lại muốn ta giúp họ Khương?

– Tiền bối có thể không hỏi được chăng?

– Đã thế lão phu cũng không đi.

Ngạo Thiên thở dài, gương mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ rần lên :

– Vãn bối… Sợ cô cháu họ Tạ không đủ sức đối phó cường địch. Xem ra, bọn người thần bí kia không phải hạng tầm thường.

Nghe xong, hòa thượng bỗng bật cười khanh khách :

– Ha ha… Hóa ra không phải ngươi nghĩ cho Khương gia, mà là lo cho con nhãi họ Tạ xinh xắn kia.

– Người ta đã có ơn cứu mạng, vãn bối không thể không nghĩ đến.

– Không ngờ tiểu tử ngươi cũng si tình gớm.

Ngạo Thiên không biết nói sao đành ậm từ cho xong. Thật ra, lòng chàng còn có chí lớn khó thể nói ra. Hào khí chính nghĩa khiến chàng không thể làm ngơ trước vận hạn của Khương gia. Chàng chỉ hận mình không có sức lực để đích thân ra tay tương trợ.

Xú hòa thượng vẫn mải mê nốc rượu, khiến Ngạo Thiên trong lòng lo lắng :

– Tiền bối! Chúng ta đi thôi!

– Ngươi cứ thư thả! Ta xem tướng con nhãi họ Tạ không phải là người yểu mệnh đâu.

– Nhưng tiền bối uống say rồi.

– Ha ha… Hòa thượng ta càng say thì cây bát xà mâu càng cứng.

Ngạo Thiên đành lắc đầu chịu thua. Hòa thượng cứ mặc nhiên đánh chén không thèm đếm xỉa gì đến chàng gù lòng nóng như lửa.

Mãi đến nửa khuya, lão mới đứng lên vươn tay xách vũ khí :

– Đến giờ rồi đây.

Ngạo Thiên mừng rỡ :

– Chúng ta đi thôi.

– Ai bảo ta cho ngươi đi cùng?

Ngạo Thiên ngơ ngác :

– Tiền bối nói thế là sao?

Xú hòa thượng bỗng nghiêm sắc mặt :

– Ngươi tưởng lần này là đi dạo hay sao? Ngay cả ta còn chưa biết có giúp gì cho họ không, nữa là…

Ngạo Thiên thở dài :

– Chả lẽ người của Thuận Thiên giáo ghê gớm đến thế sao?

– Ngươi đúng là tên ngốc! Nếu người ta không cao tay thì sao dám giương cao sáu chữ “Thuận thì sống, nghịch thì chết”?

– Đã thế, vãn bối nhất định phải đi xem.

– Ngươi thật không sợ chết sao?

– Hay tiền bối sợ vãn bối làm vướng tay chân?

Xú hòa thượng bỗng giương mắt nhìn chàng lom lom rồi gục gặc cái đầu trọc lóc :

– Hảo tiểu tử! Ngươi đúng là hảo tiểu tử! Lão phu mấy mươi năm bôn tẩu giang hồ chưa từng thấy ai to gan như ngươi. Được! Đã thế, ta cho ngươi đi. Nếu lần này mất mạng mà có người đi cùng xuống Diêm La điện cũng gọi là bạn đồng hành.

Dứt lời, lão nắm tay chàng phóng mình qua cửa sổ, nhắm hướng Khương gia vận dụng tuyệt đỉnh khinh công lao đi.

Đêm nay, Khương gia đèn đuốc sáng rực, từ trong ra ngoài chỗ nào cũng có võ sĩ đứng gác.

Xú hòa thượng vẫn nắm tay Ngạo Thiên thì thầm dặn dò :

– Nhất cử nhất động, ngươi đều phải làm theo lão phu, tốt nhất là ngậm miệng lại.

Dứt lời, lão cắp chàng phóng lên ngọn cây, nương theo bóng tối chuyền từ cây này sang cây kia mà không mảy may phát ra tiếng động, bọn võ sĩ Khương gia vẫn không hề hay biết! Thoáng chốc đã nhìn thấy đại sảnh sáng choang ánh đèn.

Khương Khắc Triệu ngồi trên chính đường, đứng sau lưng là con trai Khương Ninh Bảo. Trong sảnh còn tụ tập hơn chục cao thủ, tất cả đều là người của Khương gia.

Xú hòa thượng đảo mắt quan sát cục diện một chút rồi ghé tai Ngạo Thiên thì thầm :

– Bọn Ngũ Kiếm kỳ cũng có mặt rồi đấy.

Ngạo Thiên cố hạ giọng thật thấp :

– Vãn bối không thấy chúng đâu cả?

– Nếu chúng để tiểu tử ngươi thấy thì mới là lạ.

– Còn hai người họ…

– Im miệng!

Ngạo Thiên chưa dứt lời đã bị hòa thượng chặn ngang. Cùng lúc đó, bỗng vang lên một giọng cười chói tai, kèm theo ánh chớp lóe lên, nhìn lại đã thấy lá cờ “Thuận Thiên” cắm phập vào cây cột to giữa sảnh đường, cán cờ vẫn còn rung bần bật. Đám cao thủ Khương gia nhốn nháo cả lên, chỉ riêng Khương Ngũ lang vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, quả không hổ danh là đệ nhất gia chủ. Ông ta vẫn ngồi trên đại kỷ, cất giọng hùng dũng :

– Người đã đến sao còn không ra mặt?

Tiếng cười chói tai lại nổi lên một tràng, đầy vẻ uy hiếp. Giọng cười vừa dứt, lập tức từ ngoài bay vào bốn thân ảnh phiêu hốt tựa như khói vàng. Nhìn lại là bốn tên trung niên võ sĩ ăn mặc kỳ dị theo lối người quan ngoại. Bọn chúng mặc áo vàng, tóc xõa cắt ngang vai, tay cầm đoản kiếm, lưỡi kiếm uốn cong hình bán nguyệt.

Một tên trong bọn bước lên một bước, vòng tay hướng về phía họ Khương :

– Tại hạ là Mã Siêu, Đường chủ Ngoại Biên đường, cùng các huynh đệ Thuận Thiên giáo xin chào Khương Ngũ hiệp.

Khương Khắc Triệu vẫn ngồi trên đại kỷ, giọng nói hùng hồn :

– Ta còn tưởng Thuận Thiên giáo là ma quỷ gì ghê gớm lắm, hóa ra là bọn ngoại bang dị tộc.

Mã Siêu nhếch mép cười khẩy :

– Khương Ngũ hiệp khẩu khí quá lớn.

– Khương gia xưa nay vẫn đường đường chính chính, lấy đại nghĩa làm trọng.

– Khương Ngũ hiệp chẳng hay đã suy nghĩ lời đề nghị của bổn giáo chưa?

– Ta đang muốn hỏi Thuận Thiên giáo các ngươi trả lời thế nào về việc thảm sát đệ tử của bổn môn đây?

– Đó là cái giá phải trả cho những ai dám buông lời nhục mạ thánh hiệu của bổn giáo. Bổn giáo không chủ trương giết người bừa bãi, nhưng phàm ai chống đối hoặc có lời lẽ xúc phạm bổn giáo đều phải chuốc họa sát thân.

– Thuận Thiên giáo các người muốn gồm thâu thiên hạ chăng?

Mã Siêu ngửa mặt nhìn trời, khẩu khí kiêu ngạo :

– Đó là tôn chỉ của bổn giáo.

– E rằng các ngươi mơ tưởng rồi đó.

Mã Siêu quắc mắt nhìn lên, tia mắt rờn rợn sát khí :

– Ngũ hiệp có ý trái mệnh trời chăng?

– Còn phải xem bản lĩnh các ngươi thế nào đã.

– Ngũ hiệp bất chấp tính mạng toàn gia ư?

– Người của Khương gia không hề biết khuất phục bao giờ.

– Ngũ hiệp suy nghĩ kỹ chưa?

Khương Khắc Triệu từ từ đứng lên, tư thế hiên ngang, hào khí ngất trời :

– Đêm nay Khương gia sẽ trảm ma trừ yêu.

Khương Ninh Bảo từ phía sau bước lên nói :

– Xin thân phụ để Bảo nhi trả thù cho các huynh đệ chết oan.

Họ Khương con đẩy lùi lại :

– Không phải việc của ngươi.

Lời vừa dứt chân điểm nhẹ trên đại sảnh, thân hình cất lên như cánh đại bàng nhằm thẳng Mã Siêu lao tới. Ông ta dừng lại giữa thinh không, lưỡi kiếm xoay tròn phát ra hàng trăm tia kiếm khí, hào quang lấp lóe bủa vây đối phương.

Màn kiếm khí chụp xuống một vùng hơn trượng, tưởng đâu Mã Siêu không tài nào tránh khỏi, thế nhưng hắn vẫn bình chân như vại, đợi cho kiếm của đối phương đến gần, hắn khẽ xoay người, tả thủ rút kiếm, hữu thủ phát chưởng nhằm một cao thủ của Khương gia đứng gần nhất đánh tới. Lưỡi kiếm trong tay hắn khẽ vung lên lập tức phát ra màng hào quang đỡ lấy kiếm của họ Khương. Cục trường bỗng vang lên hàng loạt tiếng kim khí va vào nhau đinh tai. Hai thanh kiếm chạm vào nhau phát ra hàng trăm tia lửa như ánh pháo hoa, ngay sau đó là tiếng thét thảm thiết của tên cao thủ Khương gia.

Thoáng chốc, cục trường trở lại im ắng, nhưng là cái im ắng rờn rợn, chết chóc. Khương Khắc Triệu mặt mày nhợt nhạt, tay cầm kiếm run run đứng chết lặng giữa sảnh đường. Tên võ sĩ thuộc hạ miệng hộc máu tươi không ngồi dậy nổi nữa.

Nên biết Khương Khắc Triệu không phải vô danh mà là chủ Khương gia. Mặc dù là một gia trang ở nơi hẻo lánh nhưng hơn trăm năm nay nhờ vào thanh kiếm mà giữ được uy danh. Thế mà hôm nay một chiêu sử dụng hết mười hai thành công lực chẳng những không đả thương đối phương mà còn bị đánh bật lại, điều đáng nói là đối thủ không chỉ đánh bại kình địch mà cùng lúc còn ra tay đả thương một cao thủ khác. Công lực ghê hồn ấy, lối ra chiêu tinh xảo ấy quả thật làm chấn động lòng người, huống chi hắn mới chỉ là một tên Đường chủ cỏn con.

Đến ngay cả Xú hòa thượng cũng phải rúng động :

– Chao ôi! Hắn chẳng qua chỉ là tên Đường chủ nhãi nhép mà còn có công lực nhường ấy thì…

Ngạo Thiên cũng bàng hoàng :

– Không lẽ Thuận Thiên giáo còn có cao thủ nữa sao?

– Im lặng! Ngươi cứ chờ xem sẽ thấy.

Dưới kia tên áo vàng vừa đắc thủ cất giọng cười làm chấn động đương trường.

– Ha ha… Khương Ngũ hiệp dựa vào bấy nhiêu công lực mà muốn chống đối bổn giáo ư?

Ninh Bảo bước tới thét lên :

– Mã Siêu! Ngươi chớ có ngông cuồng, hôm nay thiếu gia liều mạng với ngươi.

Khương Ngũ lang kéo con trai lại, ông ta thừa biết con mình có cố lắm cũng không đỡ nổi nửa chiêu của đối phương. Họ Khương sắc mặt nhợt nhạt căm phẫn nhìn đối phương :

– Khương mỗ luyện nghệ chưa tinh, tài nghệ thấp kém đành chịu tội với tổ tiên Khương gia.

– Khương Ngũ hiệp! Bổn giáo nhập quan không phải để ra tay lạm sát. Tiêu chí của bổn giáo là thống nhất võ lâm ổn định giang hồ, đưa lòng người về một hướng. Tuy Khương Ngũ hiệp trót chống đối nhưng niệm tình ngươi chưa biết, nên cho Khương gia một cơ hội. Nếu giờ đại hiệp nghĩ lại chịu gia nhập bổn giáo, từ nay cùng đứng dưới ngọn cờ Thuận Thiên thì tốt đẹp biết mấy.

– Ha ha…

Khương Khắc Triệu bỗng ngửa mặt cười to, giọng cười phẫn uất chứa đầy bi tráng nhưng hào khí vẫn còn đó.

– Ha ha… Khương mỗ tuy bất tài nhưng quyết không làm kẻ tội danh của võ lâm thiên hạ, quyết không làm nhục sư môn. Muốn ta đầu hàng tà ma ngoại đạo ư? Thà đầu ta rơi xuống đất chứ quyết không chịu nhục.

Dứt lời, ông ta thét to lên :

– Tất cả Khương gia đệ tử bảo vệ sư môn!

Trong ngoài nhất loạt vang lên tiếng dạ rân trời. Toàn bộ Khương gia đệ tử mấy chục người cùng với cha con họ Khương vung kiếm vây chặt bốn tên áo vàng. Khí thế ngút trời ấy tưởng đâu có thể đẩy lùi địch nhân, nhưng thật là không ngờ, bọn võ sĩ Thuận Thiên giáo quả là tài nghệ hơn người. Chúng múa kiếm giữa vòng vây của Khương gia như chỗ không người, kiếm đi đến đâu thây người ngã gục đến đó. Tiếng kêu thét thảm thương của Khương gia đệ tử làm chấn động cả một góc trời.

Ở trên này, Xú hòa thượng lẩm bẩm :

– Khương Khắc Triệu thật hồ đồ, mình hắn chết được rồi sao còn kéo theo lũ chuột con kia làm gì.

Ngạo Thiên sốt ruột giục :

– Bây giờ người không ra tay tương trợ còn đợi đến khi nào?

Hòa thượng chắt lưỡi thở dài :

– Ta vốn không ưa xen vào chuyện thị phi, nhưng hôm nay xem ra phải phá lệ mất thôi. Thảm quá… Thảm quá…

Lão vừa dứt lời, bỗng có tiếng thét lanh lảnh :

– Không được lạm sát!

Ngạo Thiên buột miệng kêu lên :

– Họ đến rồi!

Nhìn xuống đã thấy cô cháu Tuyết Từ đứng giữa sảnh đường bây giờ ngổn ngang xác người. Ngay cả Khương Ninh Bảo cũng bị một nhát kiếm vào tay máu tuôn đỏ cả áo. Tạ Tam Cô bừng bừng nổi giận :

– Bọn tà ma ngoại đạo kia sao dám ra tay lạm sát người vô tội thế này?

Tuyết Từ thường ngày hiền lành nhưng giờ đứng trước cảnh tượng thương tâm cũng không tránh khỏi kích động :

– Cô cô đừng nói gì nữa, cứ ra tay bắt chúng đền mạng cho người của Khương gia đi!

Mã Siêu bước tới một bước, chiếu tia mắt lạnh lẽo nhìn hai cô cháu :

– Tạ tiền bối! Thuận Thiên giáo một ngày gần đây sẽ tới thăm Tạ gia. Bây giờ, ta khuyên người tốt nhất đừng can dự vào chuyện của bổn giáo.

Trên này, Xú hòa thượng lại lẩm bẩm :

– Không ngờ bọn chúng võ công cao cường mà kiến thức cũng hơn người.

– Tiền bối muốn nói chúng đã nhìn ra lai lịch của Tạ tiền bối ư?

Hòa thượng không đáp, bỗng nắm tay Ngạo Thiên dặn dò :

– Ngươi phải nấp kín ở đây. Cho dù dưới kia xảy ra chuyện gì ngươi cũng không được phát tác.

– Tiền bối xuống dưới chăng?

– Lão phu ngứa ngáy chân tay rồi đây.

– Tiền bối hãy bảo trọng.

– Hãy nhớ lời ta, đừng chường mặt ra uổng mạng.

– Tiền bối không tự tin ư?

Hòa thượng cười khẩy :

– Với lũ chuột nhắt kia thì lão phu một tay nắm cả bốn tên. Chỉ e…

Lão không nói hết câu, vù một cái đã bay xuống đại sảnh, kèm theo tiếng cười to như sấm nổ.

– Ha ha… Lão phu đến rồi đây.

Tạ Tam Cô nhìn hòa thượng nói kháy :

– Hừ! Ta còn tưởng ngươi chết khiếp đã chạy mất rồi chứ.

Xú hòa thượng ung dung mỉm cười, lão không có vẻ gì là phật ý khi bị Tạ Tam Cô mắng mỏ :

– Lẽ nào hòa thượng ta lại thế!

Rồi lão quay sang họ Khương :

– Khương Ngũ hiệp vẫn bình an chứ?

– Tại hạ chưa chết được. Đa tạ các vị đến tương trợ.

– Không cần… Không cần đa lễ!

Hòa thượng xua tay :

– Xong việc, chỉ cần ngươi đãi lão phu một bữa rượu thịt no say là được.

Dứt lời, lão xoay qua bọn võ sĩ áo vàng :

– Người của Thuận Thiên giáo hay nhỉ! Lão phu cả đời giết chóc nhưng cũng chưa từng lạm sát thế này. Các ngươi quả là đệ nhất tà giáo rồi đấy.

Mã Siêu giương mắt lạnh lùng nhìn đối phương :

– Hòa thượng cũng muốn can dự chuyện này chăng?

– Nhất định… nhất định rồi! Các ngươi nhãn lực tinh tường đã nhận ra Tạ Tam Cô, thế có biết lão phu là ai chăng?

– Ha ha… Xú hòa thượng! Ngươi đố ta đấy ư?

Lão hòa thượng không khỏi thán phục :

– Cao minh! Quả là nhãn lực tinh tường.

– Các ngươi nhất định can dự vào việc của bổn giáo ư?

Hòa thượng không thèm đếm xỉa đến bọn áo vàng, mà quay sang cô cháu họ Tạ :

– Tạ Tam Cô! Lão phu ngứa ngáy tay chân rồi, xin nhường cho ta phen này vậy.

Nói rồi không đợi Tạ Tam Cô có phản ứng gì, lão xốc thanh bát xà mâu nhằm ngay đầu Mã Siêu đánh tới. Xú hòa thượng không chỉ tính tình quái đản mà ngay cả lối ra chiêu của lão cũng khác người. Đúng hơn là lão chẳng có chiêu pháp gì, thanh bát xà mâu nặng có đến mấy mươi cân hết bổ ngang bổ dọc rồi lại trên đánh xuống, dưới móc lên, kình lực phát ra tiếng rít vù vù nghe rất ghê rợn…

Ấy thế mà chiêu thức chẳng ra chiêu thức của lão lại làm cho Mã Siêu chỉ biết loay hoay tìm đường né tránh. Thanh kiếm mảnh mai trong tay hắn bỗng chốc trở thành vô dụng. Có lẽ hắn biết rõ với công lực của hắn chẳng thể nào đỡ nổi một chiêu lấy thịt đè người của lão hòa thượng.

Mã Siêu nhảy nhót tránh né như con khỉ. Còn Xú hòa thượng thì vừa đánh vừa cười khùng khục ra chiều đắc ý lắm. Mã Siêu bỗng thét lên :

– Các ngươi sao còn đứng đó làm gì?

Ba tên còn lại nghe lệnh, đồng loạt múa kiếm xông vào. Bên này, Tạ Tam Cô cũng xách Long Đầu trượng xông tới, kèm theo tiếng thét lanh lảnh :

– Đến lúc các ngươi đền nợ máu cho Khương gia rồi.

Nên biết bọn Mã Siêu tuy chiêu thức linh hoạt nhưng dẫu sao công lực vẫn còn kém xa hai bậc tiền bối lão thành như Tạ Tam Cô và Xú hòa thượng. Vũ khí chúng sử dụng lại là tiểu kiếm, nên một khi công lực kém, người chúng lại càng yếu thế trước hai vũ khí thuộc hạng nặng của đối phương. Tuy được lợi thế hai đánh một, nhưng vì công lực cách biệt quá xa nên chẳng mấy chốc bốn tên đều bị đả thương miệng hộc máu tươi.

Xú hòa thượng chống thanh bát xà mâu lợi hại quắc mắt nhìn bốn tên áo vàng :

– Các ngươi tự kết liễu hay đợi lão phu ra tay?

Mã Siêu búng ra một bụm máu tươi. Hắn trúng một đòn rất nặng nhưng khẩu khí vẫn không giảm :

– Hòa thượng! Ngươi đừng đắc ý vội. Hôm nay các ngươi đắc thủ, nhưng bọn ta chẳng qua chỉ là tiểu tốt trong bổn giáo thì ngươi thắng cũng chẳng vinh quang gì.

– Đã thế, lão phu cứ giết bọn ngươi rồi chờ xem Thuận Thiên giáo còn có nhân vật lợi hại nào nữa.

– Xú hòa thượng muốn gặp người của bổn giáo ư?

Giọng nói phát ra gần như thể người đã tới nơi, đó chính là tiếng nói khủng bố có lần đã xuất hiện trong khách điếm làm cho Xú hòa thượng phải một phen ngẩn ngơ. Lần này nó lại xuất hiện ở đây. Tuy lúc này lực lượng của Khương gia có được sự trợ lực của nhóm ba người Tạ Tam Cô và Xú hòa thượng uy thế không nhỏ, nhưng đám võ sĩ địch lực còn non kém cả thảy đều rúng động.

Thực ra, tiếng nói đến nơi nhưng người vẫn còn xa lắm. Lúc này trăng đã lên cao, xa xa giữa khoảng không gian tràn ngập ánh trăng, bỗng xuất hiện một cỗ kiệu hoa chập chờn bay tới.

Cỗ kiệu không to, không nhỏ, màu sắc trang trí cực kỳ thanh nhã. Hai bên thành kiệu có gắn tám chiếc lục lạc tạo thành tiếng kêu leng keng thanh thoát như một điệu nhạc.

Kiệu hoa đáp xuống sân sảnh đường nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ. Chiếc kiệu do bốn thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi nhan sắc thập phần xinh đẹp cùng khiêng. Nhưng điều đáng nói không phải là thanh sắc của họ, mà chính là khinh công thượng thừa có một không hai trên chốn võ lâm.

Chiếc kiệu tuy không to nhưng cũng không phải là quá nhỏ, cộng thêm ít nhất một người bên trong, thế mà bốn cô gái mảnh mai kia cùng lướt đi trên không với một tốc độ kinh hồn, quả thật khiến người ta phải thầm bái phục.

Ngoài bốn thiếu nữ khiêng kiệu, còn có hai nhân vật một nam một nữ mà Xú hòa thượng vừa nhìn thấy đã kêu lên :

– Hóa ra là các ngươi!

– Xú hòa thượng! Lâu ngày không gặp!

Người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi, thân hình loắt choắt, đôi mắt ti hí như mắt rắn, nhưng giọng nói phát ra kình lực tưởng xé rách màng nhĩ đối phương, đó chính là giọng nói khủng bố đã xuất hiện hai lần trước đây.

Trái ngược với người đàn ông gầy nhom, mụ đàn bà mập mạp, phốp pháp như cái bị thịt. Hai mắt mụ lồi ra, gương mặt rỗ chằng rỗ chịt trông xấu xí đến phát khiếp.

Mã Siêu và ba tên thuộc hạ đồng thanh :

– Ngoại Biên đường đệ tử xin ra mắt tiểu chủ và nhị vị Linh Vương.

Người đàn ông cất giọng thị uy :

– Mã Siêu.

– Xin Cự Hỏa Linh Vương dạy bảo.

– Các ngươi làm nhục thánh mệnh của bổn giáo, đã biết tội chưa?

Mã Siêu cúi đầu thật thấp :

– Thuộc hạ bất tài xin chịu trừng phạt.

Cự Hỏa Linh Vương cung tay hướng về phía cỗ kiệu hoa dáng vẻ rất cung kính :

– Xin tiểu chủ nhân phát lạc.

– Cho bọn chúng lui về điều trị thương thế.

Giọng nói phát ra từ cỗ kiệu thánh thót, du dương và mềm mại như tiếng đàn tranh. Giọng nói còn rất trẻ của một người con gái tuổi có lẽ chưa quá đôi mươi. Cự Hỏa Linh Vương quay sang đám Mã Siêu.

– Các ngươi sao không tạ ơn tiểu chủ rồi cút đi!

Bốn tên đồng thanh :

– Chúng thuộc hạ tạ ơn tiểu chủ nhân. Chúng thuộc hạ xin đi trước.

Nói rồi, bọn chúng động thân định ra khỏi sảnh đường. Xú hòa thượng thấy thế liền cười khẩy :

– Các ngươi giết người bừa bãi, bây giờ nói đi là đi hay sao?

Mụ đàn bà xấu xí nãy giờ chung quy chẳng nói câu nào, giờ mụ mới lên tiếng, giọng nói rổn rảng khó nghe chẳng khác gì dung nhan của mụ :

– Xú hòa thượng! Ngươi muốn gì?

– Lão phu muốn bốn cái mạng của chúng.

– Ha ha…

Mụ đàn bà cất giọng cười làm đám thuộc hạ Khương gia định lực kém cỏi phải bịt tai thối lui liên tục. Qua đó chứng tỏ công lực của mụ cao thâm chẳng kém gì gã đàn ông được gọi là Cự Hỏa Linh Vương.

Mụ cười dứt liền cất giọng khinh bạc :

– Xú hòa thượng muốn mạng người thì đã có vợ chồng lão nương ta đây rồi.

Hóa ra, họ là đôi vợ chồng, trên thế gian này có lẽ chỉ có mỗi vợ chồng mụ là trông khó coi và buồn cười đến thế.

Tạ Tam Cô nãy giờ mới lên tiếng :

– Không ngờ vợ chồng ngươi năm xưa tạo nghiệt trên chốn võ lâm Trung Nguyên bị Bạch Hạc lão nhân một chưởng đuổi ra quan ngoại, giờ lại đầu quân vào Thuận Thiên giáo, rước giặc về nhà, tàn sát võ lâm đồng đạo. Lý Thị! Ngươi và…

– Mụ họ Tạ kia có im miệng đi không? Ta nay chẳng phải là Lý thị nữa mà đường đường là Mộc Sát Linh Vương, môn hạ Thuận Thiên giáo.

– Ha ha… Còn ta là Cự Hỏa Linh Vương. Vợ chồng ta mười năm ôm hận trục xuất, nay quay về Trung Nguyên quyết một phen làm đảo điên trời đất, gồm thâu thiên hạ với Thuận Thiên giáo.

Xú hòa thượng cũng cất giọng cười rổn rảng chẳng kém gì đối phương.

– Ha ha.. Ta nhổ vào cái gì gọi là Cự Hỏa Linh Vương, Mộc Sát Linh Vương gì gì đó. Lão phu nhổ cả vào Thuận Thiên giáo các ngươi. Ha ha…

Mộc Sát bà bà giận quá thét lên :

– Hòa thượng dám buông lời nhục mạ thánh hiệu của bổn giáo. Hôm nay tới ngày tận số của ngươi rồi.

Giữa lúc đương trường rừng rực sát khí, bỗng vang lên tiếng nói thánh thót từ trong cỗ kiệu hoa :

– Nhị vị Linh Vương không nên đôi co với họ làm gì, hãy hỏi lại Khương Ngũ hiệp xem, liệu người có gia nhập bổn giáo chăng?

Vợ chồng Lý thị năm xưa tạo thành một đôi ác sát, hung danh lừng lẫy có phần hơn chứ không kém Xú hòa thượng, hôm nay trước khẩu lệnh nhẹ nhàng của một cô gái tuổi đời có lẽ chỉ gần bằng phân nửa họ, thế mà họ một mực cung kính vâng lời.

Lập tức, Cự Hỏa Linh Vương quay sang họ Khương :

– Khương Khắc Triệu! Ngươi đã nghe rõ rồi đấy. Tiểu chủ nhân niệm tình mở ra cho ngươi một con đường sống, ngươi có muốn đi chăng?

– Khương mỗ trước sau như một, quyết không gia nhập tà giáo.

Giọng nói trong kiệu lại vọng ra hết sức nhu mì :

– Khương Ngũ hiệp! Thế nào là tà giáo?

– Các ngươi vô cớ giết người, ngoại bang dị tộc.

– Thứ nhất, bổn giáo không giết người vô tội. Phàm những người bị giết hoặc là buông lời nhục mạ thánh hiệu, hoặc là cố tình chống đối bổn giáo. Thứ hai, bổn giáo nhập quan tuy là người ngoại tộc, xét cho cùng cũng là người giống người. Ngày nay, cục diện võ lâm Trung Nguyên dầu sôi lửa bỏng, không có người đứng ra làm chủ, thế thì bổn giáo muốn thống nhất thiên hạ, trấn áp quần hùng, làm cho giang hồ sóng lặng gió yên, có gì là không đúng?

Những lời lẽ nhẹ nhàng nhưng sắc bén có lý có tình khiến họ Khương bất giác trong một lúc không biết nói gì.

Tạ Tam Cô khẽ hừ trong cổ họng :

– Hừ! A đầu giọng lưỡi sắc sảo nhỉ!

– Tạ tiền bối có gì muốn nói chăng?

– Thứ nhất, các ngươi ép người quá đáng, ỷ mạnh hiếp yếu, tàn sát võ lâm. Thứ hai, cho dù võ lâm Trung Nguyên đang hồi suy kiệt cũng không cần đến bọn ngoại bang các ngươi can dự.

– Tạ tiền bối bảo thủ quá rồi đấy. Xét nhân lực võ lâm Trung Nguyên hiện tại liệu có ai đủ sức đứng ra lãnh đạo quần hùng, trấn áp thiên hạ? Hay tiền bối muốn võ lâm quần hùng rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, chém giết lẫn nhau?

– Trung Nguyên đất rộng người đông, địa linh nhân kiệt lẽ nào không có người tài giỏi mà phải cậy đến bọn ngoại bang các ngươi?

– Tạ tiền bối nói thế thì e rằng chúng ta phải tranh cao thấp một phen rồi.

– Ngươi muốn tranh tài thế nào đây?

– Thế này vậy, trong các nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên có mặt ở đây, nếu ai vén được tấm rèm hoa của tiểu tử thì lập tức Thuận Thiên giáo rút lui khỏi Trung Nguyên vĩnh viễn không trở lại nữa.

– Lời ngươi nói có chắc không?

– Tiểu nữ tuy thân phận thấp kém nhưng có thể xem những lời tiểu nữ nói ra là thánh lệnh của bổn giáo, Tạ tiền bối cứ yên tâm. Nhị vị Linh Vương! Ta nói thế có đúng không?

Cự Hỏa Linh Vương lớn giọng :

– Các ngươi đã nghe rõ rồi đấy, lời của tiểu chủ nhân ta chính là thánh mệnh. Nếu trong số các ngươi có ai vén được rèm kiệu thì Cự Hỏa Linh Vương ta sẽ vui vẻ tự cắt đầu mình để lại.

– Kể cả đầu của Mộc Sát bà bà ta, các ngươi cũng cứ đem về làm ghế ngồi.

Xem ra người của Thuận Thiên giáo không chỉ tự tin mà còn thập phần cao ngạo.

Nhân vật ngồi trong kiệu lại lên tiếng :

– Phiền nhị vị Linh Vương lui ra ba trượng, tuyệt đối không được ra tay can thiệp.

– Chúng thuộc hạ xin tuân lệnh.

Lập tức hai vợ chồng và cả bốn thiếu nữ khiêng kiệu thối lui đúng ba trượng. Thoáng chốc, chỉ còn có cỗ kiệu đơn độc đối đầu với hào kiệt võ lâm Trung Nguyên. Xem ra việc vén tấm màn kiệu đối với Tạ Tam Cô hay Xú hòa thượng đều không có gì khó khăn, thế nhưng dường như hai bậc võ lâm tiền bối ấy hiểu rõ mình đang phải đối đầu với một nhân vật vô cùng lợi hại. Bất giác họ ngần ngừ, mất cả tự tin.

Trong cỗ kiệu hoa bỗng vang lên giọng cười hết sức trong trẻo, có phần hồn nhiên, ngây thơ lạ lùng. Quả thật, không ai ngờ người ta có thể cười thanh thản như vậy trong tình thế cực kỳ căng thẳng lúc bấy giờ. Cô gái nói như nhìn thấu tận tim gan mọi người :

– Các vị còn chờ gì nữa sao không ra tay đi? Hay mọi người mất cả tự tin rồi?

Câu nói có phần kiêu ngạo quá đáng đánh mạnh vào lòng tự ái của mọi người, đặc biệt là với Xú hòa thượng, một mình xưa nay vốn chẳng xem trời đất ra gì. Lão vận công cắm mạnh cây bát xà mâu xuống nền sảnh, thét lên một tiếng thật to rồi vung cả song chưởng nhắm vào cỗ kiệu hoa đánh tới. Chưởng của lão đi đến đâu phát ra kình lực cuốn phăng cát đá tạo thành một cơn lốc xoáy tưởng chừng sẽ đánh nát cỗ kiệu mỏng manh.

Chỉ thấy tấm màn vải hoa đột nhiên căng phồng lên…

Bùng… bùng…

Hai tiếng nổ đinh tai vang lên gần như cùng lúc, song chưởng của Xú hòa thượng bị đánh dạt sang hai bên, kình lực đập nát hai con sư tử đá trước sảnh đường. Nhìn lại thì thấy Xú hòa thượng liên tiếp thối lui, hai mép rỉ máu tươi xem chừng thương thế không nhẹ.

– Ồ… ồ…

Đám cao thủ võ lâm không nhịn được đồng loạt kêu lên thất thanh. Quả thật, không ai có thể ngờ Xú hòa thượng lừng lẫy giang hồ, hơn hai mươi năm tung hoành thiên hạ, thế mà hôm nay một chưởng đánh ra trong lúc tức giận đã phát huy đến cực điểm võ công tu luyện cả đời lại dễ dàng bại trận đến thế.

Trong lúc Xú hòa thượng vẫn còn ngơ ngác thì giọng nói trong trẻo lại phát ra :

– Tiểu nữ quên không nói trước, trong bổn giáo có một thứ võ công gọi là Tá Lực Đả Lực, đối phương nội công càng thâm hậu thì lực phản hồi càng nặng, thương thế càng trầm trọng hơn. Xin tiền bối lượng thứ cho tiểu nữ.

Xú hòa thượng nghiến răng cố nuốt ngược máu tươi vào bụng, gương mặt vẫn chưa hết bàng hoàng :

– Lão phu thua rồi… thua rồi… Lão phu tâm phục khẩu phục.

Nên biết Xú hòa thượng cả đời tung hoành ngang dọc cũng vì có chút tài nghệ mà bạo ngược hơn người, hôm nay chính miệng lão phải thốt lên những lời lẽ đắng cay như thế cũng đủ biết đối phương là nhân vật tài ba đến bực nào.

Ngay cả Tạ Tam Cô lời lẽ cũng mềm mỏng hơn nhiều :

– Vị cô nương trong kiệu có thể cho mụ được khai nhãn chăng?

– Ý Tạ tiền bối muốn gì?

– Nghe chừng giọng nói của cô nương thì tuổi tác chưa quá đôi mươi, nhưng người có công lực nhường ấy quả thật làm cho mụ không sao tin được.

– Tạ tiền bối xin lượng thứ, tiểu tử dung mạo xấu xí chẳng tiện chường mặt. Chẳng hay nhị vị tiền bối có còn muốn cản trở công việc của bổn giáo nữa chăng?

– Đêm nay Thuận Thiên giáo các người nhất định phải giết người sao?

– Cái đó còn phải xem chủ kiến của Khương Ngũ hiệp.

– Đã thế, mụ già này không lượng sức mình cũng muốn thử tài một phen.

– Tạ tiền bối liệu có hơn được hòa thượng chăng?

– Cho dù đêm nay có bỏ mạng tại đây, mụ cũng quyết không nhắm mắt làm ngơ, để mặc tà giáo các ngươi hoành hành bá đạo.

– Tiền bối nói như thế là không thức thời rồi.

Có lẽ Tạ Tam Cô nhẫn nhịn bấy nhiêu đã quá sức chịu đựng, bà ta thét to lên một tiếng rồi tung mình bay tới, một chiêu Phượng Hoàng Vũ Nội vận đủ mười hai thành công lực nhắm thẳng kiệu hoa đánh xuống.

Chiêu này, Tạ Tam Cô đánh ra kình lực có phần hơn chứ không kém hòa thượng. Một chiêu từ trên đánh xuống cố ý nghiền nát cỗ kiệu, chứ không đơn thuần là vén tấm màn hoa nữa.

Người trong kiệu khẽ hừ một tiếng :

– Tạ tiền bối sao ra tay ác độc thế?

Lời vừa dứt đã nghe nổ “bùng” một tiếng long trời lở đất. Cỗ kiệu vẫn không hề hấn gì, nhưng Tạ Tam Cô thì bị hất ngược lại, lảo đảo rơi xuống đất như con chim bị trúng tên. Máu tươi từ trong miệng bà ta phún ra có vòi trông rất ghê rợn.

– Cô cô…

Tuyết Từ thét lên thất thanh rồi phóng đến đỡ lấy cô nàng. Tạ Tam Cô gắng gượng ngồi dậy, nhưng thương thế xem chừng quá nặng khiến cả người rũ xuống không còn cựa quậy nổi. Giọng trong cỗ kiệu lại phát ra :

– Tiểu nữ đã cảnh cáo rồi, chỉ trách Tạ tiền bối lòng dạ ác độc ra tay quá nặng.

Tuyết Từ phẫn uất thét lên :

– Chính ngươi mới là độc ác. Bổn cô nương không tự lượng sức mình cũng muốn tiếp ngươi một chiêu xem sao.

Dứt lời, nàng rút kiếm ra chiêu lập tức. Tuyết Từ trong lúc phẫn uất làm liều chứ nàng hiểu rõ sức mình chẳng đáng gì so với đối phương.

Trong lúc kiếm nàng còn chưa đến nơi, thì bỗng nghe một tiếng “hừ” lạnh lẽo phát ra, rồi bỗng đâu xuất hiện một bóng trắng nhanh như tia chớp bay xẹt xuống đẩy nàng lùi lại mấy bước.

Bóng trắng không dừng lại mà tiếp tục di chuyển một cách rất quái dị, nó vụt tiến vụt lùi thoắt tả thoắt hữu cực kỳ nhanh nhẹn làm mọi người hoa cả mắt, tưởng chừng đâu đâu cũng có bóng người áo trắng.

Giữa lúc đám cao thủ võ lâm còn chưa kịp định thần thì bỗng nghe một tiếng huýt sáo thật to, lập tức có tiếng hí dài của linh mã đáp lại. Không đầy một khắc sau, ngựa Bạch Mao Huyết Hoa xuất hiện nhanh như một tia chớp, phút chốc cả người và ngựa cùng biến mất, chỉ để lại đương trường một tiếng hí dài hùng tráng của linh mã.

Từ khi bóng người áo trắng xuất hiện đẩy lui Tuyết Từ, huýt sáo gọi linh mã đến, rồi người ngựa cùng biến mất, tất cả diễn ra nhanh đến nỗi không kịp chớp mắt. Bọn người có mặt trong sảnh đường, cả phe họ Khương lẫn phe Thuận Thiên giáo đều ngẩn ngơ như mất hồn, chừng định thần nhìn lại thì thấy màn kiệu hoa đã vén lên từ lúc nào rồi.

Có giọng ai đó thất thanh kêu lên :

– Bạch Hạc lão nhân!

Trong lúc mọi người còn chưa hết bàng hoàng thì nhân vật ngồi trong kiệu phất tay hạ tấm rèm hoa xuống, không ai kịp nhìn thấy dung mạo người đó chỉ thoáng nhận ra một bóng áo hồng. Người trong kiệu cất giọng có phần ấm ức :

– Khởi kiệu!

Lập tức bốn thiếu nữ khiêng kiệu lướt tới, cỗ kiệu cất bổng lên bay vụt đi, thoáng chốc đã không nhìn thấy nữa, chỉ còn giọng nói trong trẻo để lại hòa lẫn tiếng lục lạc leng keng trong gió :

– Một ngày gần đây bổn giáo sẽ trở lại thăm Khương gia. Tạ Tam Cô! Xú hòa thượng! Hai người liệu mà giữ lấy thân, lần sau gặp lại, nếu còn cản trở công việc của bổn giáo sẽ không toàn mạng đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.