Đinh Tiểu Nam chẳng muốn tranh cãi nữa, chàng cơ hồ có thể khẳng định thần kinh của Lộ Văn Lan đã có vấn đề, bằng không quyết chẳng bao giờ nàng nói như vậy.
Lộ Văn Lan cũng chẳng nói thêm gì nữa. Một hồi sau, nàng bỗng nở nụ cười hờ hững, lại nói :
– Sơn động này cũng khá yên tĩnh, chúng ta hãy nghỉ ngơi một lát đi!
Đinh Tiểu Nam khẽ gật đầu :
– Hẳn Lan tỷ đã mệt mỏi rồi… xin cứ việc ngồi nghỉ, để tiểu đệ canh gác cho.
Lộ Văn Lan nhoẻn miệng cười :
– Cũng được, nhưng nếu Nam đệ mệt mỏi thì cứ việc ngồi nghỉ dưỡng thần, sơn động này rất hẻo lánh, có lẽ chẳng xảy ra biến cố gì đâu!
Đinh Tiểu Nam mỉm cười, bước ra cửa động nhìn ra ngoài lặng thinh.
Chàng không hiểu Lộ Văn Lan có tọa tức thật hay không, nhưng một lát sau chàng nghe có tiếng ngáy khe khẽ.
Đinh Tiểu Nam ngoái lại nhìn, chỉ thấy Lộ Văn Lan đã nghiêng người dựa vào vách động ngủ say, hẳn là nàng đã quá mệt nhọc trong suốt mấy ngày qua.
Khí hậu trong núi rất lạnh lẽo, gió lồng lộng thổi vào sơn động, Đinh Tiểu Nam thoáng ngẫm nghĩ, đoạn cởi áo ngoài ra nhẹ nhàng khoác lên mình Lộ Văn Lan.
Chàng quay ra lẳng lặng ngồi nơi của động, lòng dâng ngập bao cay đắng ngọt bùi.
Ngay khi chàng đang mơ màng sắp đi vào giấc ngủ, bỗng nghe có tiếng bước chân vọng đến.
Do bởi đêm khuya vắng lặng nên tiếng bước chân dù ở khá xa song chàng vẫn nghe thấy rõ ràng, và đang đi về phía sơn động này.
Đinh Tiểu Nam không khỏi cảm thất hồi hộp, ai lại vòa trong thâm sơn đêm khuya thế này? Chẳng chút nghi ngờ, đó là người trong võ lâm, nhưng thuộc phe phái nào?
Lát sau, tiếng bước chân tiến đến gần sơn động, Đinh Tiểu Nam đã trông thấy rõ diện mạo người ấy, chàng bất giác mừng rỡ, thì ra đó chính là Du Cái Mộc Hóa.
Tuy chàng mừng rỡ, song không khỏi cảm thấy nghi ngờ và lo lắng, bởi chàng đã từng chứng kiến tận mắt Mộc Hóa bị Kim Xà phu nhân thi thuật Kim Xà thần công.
Vậy Mộc Hóa ngày nay phải chăng vẫn là Mộc Hóa khi xưa? Tâm thần của y phải chăng đã bị Kim Xà phu nhân thi thuật mà đã biến thành một người khác?
Đang suy nghĩ, chỉ thấy Mộc Hóa men theo vách núi tiến về sơn động, song qua dáng vẻ của y, rõ ràng không hề hay biết trong sơn động có người.
Đinh Tiểu Nam hết sức phân vân, ngay khi ấy Mộc Hóa đã đi đến trước cửa động, dù muốn dù không chàng cũng phải chạm mặt với y, bởi Mộc Hóa đã đi vào trong sơn động.
Hiển nhiên Mộc Hóa định vào trong sơn động đẻ nghỉ ngơi một hồi, nhưng không bao giờ ngờ tới Đinh Tiểu Nam cũng có mặt trong sơn động.
Thế là hai người cùng trông thấy nhau.
Mộc Hóa sửng sốt quát :
– Ai đó?
Hiển nhiên y chưa nhận ra Đinh Tiểu Nam.
– Tiểu đệ đây, đại ca còn nhận ra Đinh Tiểu Nam này chăng?
Mộc Hóa kinh ngạc :
– Lão đệ… Sao đệ lại có mặt ở đây?
Đinh Tiểu Nam hỏi ngược lại :
– Đại ca thì sao? Sao cũng có mặt tại đây?
Mộc Hóa khẽ thở ra một tiếng, liền thì trông thấy Lộ Văn Lan đang ngủ trong sơn động, bèn thấp giọng hỏi :
– Nàng ta là ai vậy?
Đinh Tiểu Nam nhất thời không sao trả lời được, bởi lòng chàng chung quy vẫn còn bị ám ảnh, cho rằng Mộc Hóa đã bị Kim Xà phu nhân làm rối loạn tâm trí.
Đinh Tiểu Nam lưỡng lự, bỗng nghe Mộc Hóa trầm giọng nói :
– Lão đệ, ta biết lão đệ nghi ngờ, hãy ra ngoài động nói chuyện được chăng?
Đinh Tiểu Nam để ý xem xét, nhận thấy lời nói cùng cử chỉ của Mộc Hóa hết sức tỉnh táo, chẳng giống kẻ bị rối loạn thần kinh chút nào cả.
Đinh Tiểu Nam thoáng ngẫm nghĩ, đoạn nhẹ nhàng bước đi ra ngoài sơn động.
Đến sau một tảng đá to, Đinh Tiểu Nam ngồi xuống, vì ở chỗ ấy có thể trông thấy rõ cửa động hầu canh phòng cho Lộ Văn Lan.
Mộc Hóa đến ngay, ra chiều cảm khái nói :
– Huynh đệ ta gặp lại nhau quả tựa giấc chiêm bao!
Đinh Tiểu Nam giọng gượng gạo :
– Đại ca đến đây một mình ư?
Mộc Hóa gật đầu :
– Dĩ nhiên là một mình, chả lẽ lão đệ còn trông thấy ai khác nữa sao?
Đinh Tiểu Nam vẻ trầm ngâm :
– Đại ca rời khỏi Kim Xà cung bằng cách nào?
Mộc Hóa cười :
– Lão đệ nghi vớ vẩn gì vậy?
Đinh Tiểu Nam cười gượng :
– Chẳng giấu gì đại ca, tiểu đệ hơi cảm thấy nghi ngờ!
– Nghi ngờ gì kia?
– Tiểu đệ nhớ dường như Kim Xà phu nhân đã thi dụng Kim Xà thần công đối với đại ca!
Mộc Hóa nhoẻn cười :
– Không sai, định di thần dịch trí biến ta thành một kẻ ngoan ngoãn vâng theo mệnh lệnh của bà ta.
Đinh Tiểu Nam giật mình :
– Đại ca có bị chế ngự chăng?
Mộc hóa mỉm cười :
– Lão đệ thấy sao?
Đinh Tiểu Nam cười gượng :
– Dường như đại ca vẫn như trước.
– Đó chứng tỏ là ta không bị khống chế.
Đinh Tiểu Nam cười :
– Vậy mà tiểu đệ chẳng nhận thấy được.
Mộc Hóa cười đắc ý :
– Ta không hề bị ảnh hưởng bởi Kim Xà thần công của bà ta, nhưng lại giả vờ bị khống chế, cũng như lão đệ đối với Hồng Thái phu nhân vậy.
Đinh Tiểu Nam thắc mắc :
– Nhưng làm sao mà đại ca không bị khống chế vậy?
Mộc hóa bật cười :
– Hóa tử này có một món báu vật hộ thân tên là Thiên Niên Ngọc Thiềm, chính là khắc tinh của thuật Di Thần Dịch Chí của Kim Xà phu nhân, vì vậy mới không bị hại.
Đinh Tiểu Nam vỡ lẽ :
– Thì ra đại ca cậy có báu vật trên mình nên mới chấp nhận cho Kim Xà phu nhân thi thuật.
Mộc Hóa cười hề hề :
– Hóa tử này đâu có vô tích sự đến vậy, lại thật sự chấp nhận thuật Di Thần Dịch Chí của bà ta sao?
Đinh Tiểu Nam bỗng hỏi :
– Vậy đại ca chuyến này đến núi Phục Ngưu hẳn là do mệnh lệnh của Kim Xà phu nhân?
Mộc Hóa gật đầu :
– Đúng vậy!
Đinh Tiểu Nam trầm ngâm :
– Chẳng hay Kim Xà phu nhân phái đại ca ra đây để làm gì vậy?
Mộc Hóa buột miệng :
– Tìm kiếm Mai Hoa kiếm phổ!
Đinh Tiểu Nam kinh ngạc :
– Ồ… Sao bà ta lại phái đại ca đi tìm, chả lẽ đại ca biết hay sao?
Mộc Hóa lắc đầu :
– Nếu hóa tử này mà biết thì đã cuỗm đi lâu rồi!
Đinh Tiểu Nam thắc mắc :
– Vậy chứ tại sao bà ta lại phái đại ca đi tìm?
Mộc Hóa cười bí ẩn :
– Đó là vì bà ta tin tưởng Mộc mỗ, tưởng đâu hóa tử này đã trở thành nô bộc trung thành nên mới phái Mộc mỗ đi tìm…
Đoạn hạ thấp giọng nói tiếp :
– Tin về Mai Hoa kiếm phổ chính là bà ta được mật báo đấy!
Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên :
– Mai Hoa kiếm phổ đã xuất hiện thật ư?
Mộc Hóa cười cười :
– Chẳng những xuất hiện mà mộc mỗ còn biết được địa điểm đích xác nữa.
– Vậy là đại ca định đi lấy phải không?
Mộc Hóa lắc đầu :
– Mộc mỗ đang đi tìm lão đệ đấy!
Đinh Tiểu Nam kinh ngạc :
– Tìm tiểu đệ? Đại ca làm sao biết tiểu đệ ở đây?
Mộc Hóa cười :
– Quả là kỳ diệu, giữa lúc Mộc mỗ vô phương thì lại gặp lão đệ tại đây!
– Mai Hoa kiếm phổ ở đâu vậy?
– Thái Sơn!
Đinh Tiểu Nam ngẩn người :
– Chỉ e Kim Xà phu nhân cũng có mặt tại Thái Sơn, đến đó quả là nguy hiểm.
Mộc Hóa cười lắc đầu :
– Vậy là lão đệ định tránh mặt bà ta mãi ư?
Đinh Tiểu Nam cười chua chát :
– Võ công kém quá xa, tốt hơn là không nên gặp bà ta, kẻo bị bà ta sử dụng Kim Xà thần công hoặc loại thuốc mất trí nhớ gì đó thì khốn.
Mộc Hóa lắc đầu :
– Sai rồi, cách tốt hơn hết chi bằng vờ vĩnh ứng phó với bà ta, chỉ khi nào học thành Mai Hoa kiếm phổ thì hãy trở mặt.
Đinh Tiểu Nam phấn chấn tinh thần :
– Trên đời này quả có võ công chống lại được bà ta thật ư?
Mộc Hóa cười :
– Người này giỏi còn có kẻ khác giỏi hơn, Kim Xà phu nhân đâu dám tự phụ là võ công đệ nhất thiên hạ, tất nhiên là có võ công chế phục được bà ta…
Ngưng giây lát, đoạn khẽ nói tiếp :
– Khi luyện thành Mai Hoa kiếm phổ là có thể chỉnh được bà ta.
– Mộc đại ca có chắc chắn lấy được Mai Hoa kiếm phổ chăng?
Mộc Hóa đầy tự tin :
– Theo dự đoán của Mộc mỗ thì chẳng có vấn đề gì đâu!
Đinh Tiểu Nam hớn hở :
– Vậy thì xin chúc mừng cho đại ca.
Mộc Hóa hai tay xua lia lịa :
– Mai Hoa kiếm phổ phải trao cho lão đệ luyện tập.
Đinh Tiểu Nam ngẩn người :
– Không được, tiểu đệ đâu có thể vô công thọ lộc!
Mộc Hóa nghiêm chỉnh :
– Chẳng phải vậy, Mai Hoa kiếm phổ vốn là thuộc về lão đệ, hơn nữa muốn luyện kiếm pháp trong ấy cần phải có tấm thân nguyên dương mới được thành tựu.
Đinh Tiểu Nam thắc mắc :
– Tại sao kiếm phổ ấy vốn thuộc về lão đệ chứ?
Mộc Hóa cười :
– Mai Hoa kiếm phổ tái xuất giang hồ là nằm trong tay một lão nhân họ Vân, vị lão nhân ấy là nghĩa phụ của lệnh tiên tôn…
Đinh Tiểu Nam chợt hiểu, thảo nào bọn Hải Nội thất ma đã nghi ngờ Mai Hoa kiếm phổ lọt vào Bạch Vân sơn trang, để rước lấy cái họa diệt môn.
Chỉ nghe Mộc Hóa nói tiếp :
– Những cao thủ hay tin nhưng khi tìm gặp lão nhân họ Vân đã phơi xác tại Thái Sơn, Mai Hoa kiếm phổ đã mất tăm…
Đoạn trầm giọng buông tiếng thở dài, lại nói tiếp :
– Do đó… Bạch Vân sơn trang mới gặp thảm họa…
Đinh Tiểu Nam nghiến răng :
– Thực ra thì Mai Hoa kiếm phổ ở đâu?
– Hẳn là vị lão nhân họ Vân đã cất giấu trong Hắc Long đàm!
– Hắc Long đàm! Vậy là đại ca cũng chẳng khẳng định được phải không?
Mộc Hóa cười bí ẩn :
– Nếu không nắm chắc mười mươi thì Mộc mỗ đâu nói với lão đệ như vậy! Thôi, việc không thể trễ nải, chúng ta hãy đi nhanh lên.
Đoạn nắm tay Đinh Tiểu Nam toan kéo đi.
Đinh Tiểu Nam vội xua tay nói :
– Tiểu đệ không thể đi ngay lúc này được.
Vừa dứt lời, bỗng thấy một bóng người loạng choạng chạy tới. Định thần nhìn kỹ, Đinh Tiểu Nam hoảng kinh, thì ra người ấy là Liễu Tâm Mỹ.
Đinh Tiểu Nam vội lao tới, đồng thời cất tiếng gọi :
– Tâm Mỹ… Tâm Mỹ làm sao vậy?
Ngay khi ấy, Liễu Tâm Mỹ không còn gượng nổi nữa ngã lăn ra đất.
Đinh Tiểu Nam hốt hoảng, vội cúi xuống bồng Liễu Tâm Mỹ lên. Chưa kịp hỏi đã thấy một bóng người từ trong sơn động vọt ra, đó chinh là Lộ Văn Lan.
Lộ Văn Lan đến trước mặt Đinh Tiểu Nam, trừng mắt nhìn Liễu Tâm Mỹ, đoạn ánh mắt chốt vào mặt chàng nói :
– Hừ, thân mật quá nhỉ!
Đinh Tiểu Nam chưng hửng, mặt đỏ bừng bối rối :
– Lan tỷ…
Lộ Văn Lan hậm hực :
– Đinh Tiểu Nam, không ngờ ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa đến vậy. Thôi thì đường ai nấy đi, tạm biệt…
Chưa dứt tiếng đã phi thân vọt đi.
– Lan tỷ…
Đinh Tiểu Nam luống cuống gọi với theo. Nhưng Lộ Văn Lan chẳng thèm đếm xỉa đến chàng, tiếp tục phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Đinh Tiểu Nam trông theo khẽ buông tiếng thở dài, đoạn cúi xuống nhìn Liễu Tâm Mỹ trong vòng tay khẽ nói :
– Tâm Mỹ thấy trong người thế nào?
Liễu Tâm Mỹ thở dài não nuột :
– Đã khá hơn chút rồi!
Đoạn đảo tròn mắt, nói tiếp :
– Vị cô nương vừa rồi… là ai vậy?
Đinh Tiểu Nam ấp úng :
– Một người bạn đã tình cờ gặp gỡ… bởi nàng ta có thù với Hải Nội thất ma cho nên… cho nên…
Liễu Tâm Mỹ tiếp lời :
– Cho nên Nam ca mới thân nhau với nàng ta chứ gì? Nhưng tại sao nàng ta lại có vẻ căm ghét tiểu muội, giận dỗi bỏ đi vậy?
Đinh Tiểu Nam vội an ủi :
– Hãy gác qua việc ấy đi, điều quan trọng trước mắt là lo chữa trị vết thương cho Tâm Mỹ, khi nào khỏi ngu ca sẽ thong thả kể rõ cho Tâm Mỹ nghe.
Mộc Hóa bỗng xen lời :
– Đúng đấy, lão đệ hãy mau bồng nàng vào trong sơn động đi!
Đinh Tiểu Nam liền bồng Liễu Tâm Mỹ vào trong sơn động, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống đất.
Liễu Tâm Mỹ thở hổn hển nói :
– Nam ca, bây giờ đã có thể kẻ rõ với tiểu muội được chưa?
Đinh Tiểu Nam mỉm cười :
– Chưa đâu, khi nào Tâm Mỹ lành thương thế thì ngu ca sẽ thong thả kể cho Tâm Mỹ nghe!
Đoạn với giọng thật dịu ngọt nói tiếp :
– Để ngu ca vận công giúp Tâm Mỹ, Tâm Mỹ tự trị thương được chưa?
Liễu Tâm Mỹ cười ngọt lịm :
– Được, mặc dù thương thế của tiểu muội chẳng nhẹ, nhưng không phải là do công lực bình thường gây ra…
Đinh Tiểu Nam tiếp lời :
– Vậy thì điều quan chân khí chuẩn bị tiếp dẫn…
Quay sang Mộc Hóa nói tiếp :
– Nhờ Mộc đại ca tạm hộ vệ giùm cho!
Mộc Hóa vội gật đầu :
– Lão đệ cứ yên tâm đìều thương cho vị cô nương này, dù có ai đến thì đại ca có thể ứng phó được…
Chưa rứt lời đã quay ra cửa động ngồi xuống.
Liễu Tâm Mỹ quả y lời nhắm mắt ngồi xếp bằng, bảo nguyên thủ nhất, đề tụ hết chân khí nơi Đan Điền chờ Đinh Tiểu Nam đưa chân lực qua giúp sức.
Đinh Tiểu Nam không chần chừ, lập tức vận khí và đặt tay phải lên bối tâm Liễu Tâm Mỹ, một luồng hơi ấm chầm chậm đưa sang.
Khi chân lực hai người vừa tiếp xúc nhau, Đinh Tiểu Nam mới cảm thấy tuy thương thế của Liễu Tâm Mỹ không nặng lắm, nhưng ít ra phải mất ba bốn giờ mới có thể phục nguyên.
Trong ba bốn giờ đó hai người đều không được bị một chút kinh nhiễu, không được di động mảy may, bằng không Liễu Tâm Mỹ nặng thì táng mạng, nhẹ thì cung bị tàn phế.
Mộc Hóa ngồi canh chừng nơi cửa động, chăm chú nhìn quanh, bốn bề hết sức tĩnh lặng, chăng thấy một bóng người nào cả.
Đinh Tiểu Nam tập trung hết tinh thần điều thương cho Liễu Tâm Mỹ, nội lực dồn vào cơ thể chàng mỗi lúc một thêm gấp rút.
Thời gian chầm chậm trôi qua, độ chừng hơn nửa giờ thì bỗng Đinh Tiểu Nam nghe có tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân dần gần, sau cùng dừng lại trước sơn động.
Đinh Tiểu Nam khấn vái, những nguyện đó chỉ là tiều phu hay thợ săn gì đó tình cờ đi ngang qua, còn không thì là nhân vật giang hồ bình thường, một mình Mộc Hóa cũng có thể đối phó được.
Thế nhưng, sự phán đoán và hy vọng của chàng đều không chính xác, chỉ nghe Mộc Hóa quát lớn :
– Ai đó? Đứng lại…
Rồi nghe “bịch” một tiếng sau đó lại trở về với im lặng.
Đinh Tiểu Nam chẳng cần xem cũng biết kẻ vừa ngã xuống chính là Du Cái Mộc Hóa chứ không phải người mới đến.
Tiếng bước chân khe khẽ tiếp tục tiến tới, cuối cùng dừng lại sau lưng Đinh Tiểu Nam.
Đinh Tiểu Nam vô cùng hồi hộp lo lắng, Mộc Hóa chưa kịp xuất chiêu thì đã bị chế ngự, có thể bị điểm huyệt, và cũng có thể bị táng mạng.
Vậy thì người đến ắt phải có võ công cực cao.
Chàng biết Liễu Tâm Mỹ tất nhiên cũng hiểu rõ như chàng, đã có cường định đến phía sau lưng. Trong khi đang vận công điều thương, hai người không thể dừng lại giữa chừng, không được động đậy, vậy thì tính mạng của hai người đều nằm trong tay kẻ vừa đến, kể chi y là người có võ công cao cường, mà dù y không biết võ công thì trong lúc này vẫn có thể lấy mạng hai người rất dễ dàng.
Nếu muốn, người vừa đến chỉ cần xô nhẹ một cái hoặc tung cho một đá, hai người sẽ bị tụ máu nơi tim mạch, khí ngưng tại Đan Điền mà chết.
Chẳng hiểu Tâm trạng của Liễu Tâm Mỹ ra sao, nhưng chàng thì căng thẳng đến cực điểm, chàng không thể ngoái lại nhìn, đành cứ thế chờ đối phương hạ thủ.
Gần sau một tuần trà, người đứng sau vẫn im hơi lặng tiếng. Đinh Tiểu Nam không còn dằn nén được nữa, bèn trầm giọng nói :
– Ngươi ra tay được rồi đấy!
Sau lưng vang lên một tiếng cười khe khẽ. Đinh Tiểu Nam giật mình, bởi tiếng cười rõ ràng là của phụ nữ, và có thể nhận ra hãy còn rất trẻ.
Đinh Tiểu Nam cắn răng :
– Cô nương là ai?
Tiếng nói nọ lạnh lùng :
– Bất kể là ai thì cũng có thể gây tử thương cho ngươi!
– Vì sao cô nương không hạ thủ?
– Ngươi có thể không chết, nhưng phải với một điều kiện.
– Điều kiện gì?
Sau lưng vang lên tiếng cười khe khẽ :
– Làm nô lệ cho ta cả đời!
Đinh Tiểu Nam giật mình sửng sốt :
– Tại hạ không bằng lòng thì sao?
Tiếng nói sau lưng trầm giọng :
– Bắt buộc ngươi phải bằng lòng vì tính mạng của ngươi đang nằm trong tay ta!
Một bàn tay mềm mại đặt lên bối tâm Đinh Tiểu Nam.
Đinh Tiểu Nam kiên quyết :
– Cô nương đã chọn lầm đối tượng rồi, phải biết tại hạ chẳng sợ chết đâu!
Tiếng nói sau lưng cười khẽ :
– Láo, chẳng có ai là không sợ chết thật sự cả… Khi một người chưa gặp lúc phải chết thì khoác lác là không sợ, nhưng khi gặp lúc thật sự phải chết thì chẳng ai là không sợ…
Đinh Tiểu Nam thản nhiên :
– Chả lẽ không có ngoại lệ sao?
Tiếng nói sau lưng quả quyết :
– Không!
Đinh Tiểu Nam cười khảy :
– Cô nương có thể hạ thủ rồi đấy!
Tiếng nói sau lưng gằn giọng :
– Chỉ cần ta nhả chưởng lực ra thì ngươi lập tức táng mạng ngay, ngươi biết chăng?
Đinh Tiểu Nam cười :
– Tại hạ hiểu rõ hơn cô nương nhiều!
Nữ lang sau lưng kinh ngạc :
– Vậy ra ta quả thực đã lầm, trên cõi đời thật sự lại có người không sợ chết.
Đinh Tiểu Nam nghiêm giọng :
– Tại hạ chỉ là một trong số ấy thôi, trên cõi đời thiếu gì kẻ chẳng e bạo lực, không sợ tử vong.
Nữ lang sau lưng thở dài :
– Thật đáng khen, nhưng…
Buông tiếng cười nhạt nói tiếp :
– Tuy ngươi không sợ chết, nhưng phải là người thủ tín chứ?
Đinh Tiểu Nam thoáng ngẩn người :
– Lẽ tất nhiên!
Nữ lang sau lưng bỗng cười và đổi cách xưng hô :
– Tôi có thể hỏi một điều này, các hạ có tận trung với Hồng Thái phu nhân chăng?
Đinh Tiểu Nam giật mình kinh hãi :
– Cô nương là ai?
Nữ lang sau lưng lạnh lùng :
– Các hạ chỉ cần trả lời, bất tất phải hỏi tôi là ai?
Đinh Tiểu Nam cắn răng :
– Việc giữa tai hạ và Hồng Thái phu nhân, bên trong có điều khúc chiết khác.
Nữ lang sau lưng buông giọng lạnh tanh :
– Tôi đã biết trước các hạ sẽ viện cớ để khỏa lấp, nhưng chính miệng các hạ đã hứa với Hồng Thái phu nhân, chả lẽ cũng có khúc chiết khác ư? Mặc dù có khúc chiết thì các hạ cũng phải có trách nhiệm với lời nói của chính mình, đúng chăng?
Đinh Tiểu Nam chau mày :
– Cô nương thật ra là ai?
Chàng không dằn được nhè nhẹ ngoái lại nhìn, thì ra sau lưng quả nhiên là một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy, mười tám, má đỏ môi hồng, rất xinh đẹp, nhưng xa lạ.
Thiếu nữ nọ chúm chím cười :
– Biết tôi chăng?
Đinh Tiểu Nam thở dài :
– Không!
Song chàng lại nghĩ, hẳn cô nàng là người của Hồng Thái cung, bằng không đâu có thể biết được việc giữa chàng và Hồng Thái phu nhân?
Thiếu nữ nọ lại nói tiếp :
– Hồng Thái phu nhân đã bảo các hạ làm gì nào?
– Giết một người?
Thiếu nữ nọ gắt giọng :
– Sao các hạ không giết?
Đinh Tiểu Nam trầm ngâm :
– Cô nương, trước khi trả lời tại hạ có thể hỏi một điều chăng?
– Điều chi?
– Trước hết cô nương hãy cho tại hạ biết quan hệ của cô nương với Hồng Thái phu nhân.
Thiếu nữ nọ thoáng ngẫm nghĩ :
– Thôi được, bà ấy là mẫu thân tôi!
Đinh Tiểu Nam kinh ngạc :
– Ồ… Vậy cô nương là…
Thiếu nữ nọ đanh mặt :
– Bạch Hà Thanh! Nhị công chúa của Hồng Thái cung.
Đinh Tiểu Nam thở hắt ra :
– Vậy cô nương là con thân sinh của Hồng Thái phu nhân!
Bạch Hà Thanh bực tức :
– Các hạ nói vậy nghĩa là sao?
Đinh Tiểu Nam nghiêm nghị :
– Tại hạ cần phải biết rõ điều ấy!
Bạch Hà Thanh cố nén :
– Lẽ dĩ nhiên bà ấy là mẹ thân sinh của tôi!
Đinh Tiểu Nam gật gù :
– Vậy tại sao cô nương cũng muốn tại hạ giết người ấy?
Bạch Hà Thanh nghiến răng :
– Đương nhiên là vì chúng tôi với y có thâm thù đại hận!
Đinh Tiểu Nam vặn hỏi :
– Thâm thù đại hận gì :
– Các hạ hỏi nhiều quá!
Đinh Tiểu Nam cười gượng :
– Có lẽ tại hạ hỏi quá nhiều, nhưng vì việc này có quan hệ trọng đại, bắt buộc tại hạ phải thận trọng.
Bạch Hà Thanh hậm hực :
– Các hạ bất tất ra vẻ thần bí, quan hệ trọng đại ra sao?
Đinh Tiểu Nam giọng rề rà :
– Cô nương biết người mà Hồng Thái phu nhân bảo tại hạ giết quan hệ như thế nào với cô nương chăng?
Bạch Hà Thanh chẳng chút suy nghĩ đáp ngay :
– Kẻ thù!
Đinh Tiểu Nam lắc đầu buông tiếng thở dài :
– Ông ấy là phụ thân của cô nương đấy!
Bạch Hà Thanh rụt bàn tay đặt trên bối tâm Đinh Tiểu Nam về, nhảy dựng lên nói :
– Ngươi nói láo!
Đinh Tiểu Nam nghiêm túc :
– Tại hạ chưa dám khẳng định là xác thực hay không, nhưng đó là do chính miệng ông ấy đã nói, cô nương có biết tên họ của người ấy chăng?
Bạch Thanh Hà lắc đầu :
– Không!
Giọng nói của nàng có phần dịu hơn, Đinh Tiểu Nam nói tiếp :
– Để tại hạ nói rõ cho cô nương biết, ông ấy tên là Sở Tam Biến, ngoại hiệu Táng Môn Sát Tinh, nghe đâu lệnh đường là người vợ kết tóc của ông ấy, còn Hàn Nguyệt phu nhân là nhị thiếp…
– Im ngay… Ngươi nói vậy là quá đủ rồi.
Đinh Tiểu Nam nín lặng, nhưng trong lòng hết sức áy náy, chàng chẳng hiểu mình có nên thốt ra những lời ấy hay không, và cũng chẳng rõ phải chăng là đúng sự thật.
Thế nhưng, chàng đã chót lỡ nói ra rồi, không còn thu hồi được nữa, đành lặng thinh chờ phản ứng của Bạch Hà Thanh.
Song thật lâu, thấy nàng vẫn im hơi lặng tiếng, hẳn là nàng đang đắm chìm trong nỗi suy tư chua xót.
Đinh Tiểu Nam vừa định ngoái nhìn lại, nhưng nghe thấy nàng đã kéo lê bước chân nặng nề đi ra ngoài sơn động. Qua tiếng bước chân nặng nề đủ hiểu là Bạch Hà Thanh đau khổ đến dường nào.