Khi bọn họ đang lượn vòng trên mặt hồ bốn con thuyền đang bao vây cùng nhanh chóng tiến lại, một con thuyền trong số đó đã nhắm thẳng đến con thuyền của Lữ Chính Anh đâm thẳng vào ngang hông, trên thuyền có tiếng cười vang lên :
– Xuống uống nước sông đi!
Con thuyền của Lữ Chính Anh liền đánh một vòng cung tránh thoát sát nút cú đâm ngang hông của đối phương, đồng thời tay phải đánh mạnh xuống mặt nước tạo thành một tia nước bắn vọt vào hán tử ở đầu thuyền.
Hán tử lực lưỡng này do tầm nhìn bị cản trở sợ sẽ bị ám toán, không đợi tia nước bắn tới đã vội nằm úp người xuống mặt thuyền, con thuyền nhỏ đó của y cũng đồng thời bị chao đảo mạnh.
Phản ứng của hán tử này cố nhiên là không chậm nhưng vẫn còn có hơi chần chừ trễ nải vai trái của y vẫn bị trúng một phần mạt gỗ do thanh y phụ nhân ném ra, y đau đớn phát ra tiếng rên rồi cất giọng quát lên :
– Mọi người hãy nhất tề xông lên!
Thật ra không đợi y kêu lên, ba con thuyền kia cũng đã phân thành ba hướng xông tới.
Thanh y phụ nhân vén tấm khăn che mặt lên, kêu lên :
– Kiếm đâu?
Lữ Chính Anh dạ một tiếng, vội vàng mang thanh kiếm đồng xanh của mình đưa cho thanh y phụ nhân. Thanh y phụ nhân có kiếm trong tay thì như hổ chấp thêm cánh.
Không đợi ba con thuyền kia hợp vây thân hình đã phi thân vọt lên, một quầng xanh bừng lên quét một vòng trong không trung, sáu hán tử lực lưỡng trên ba con thuyền kia sau một loạt những tiến kêu thảm thiết đã biến thành mười hai khúc thịt còn bản thân của thanh y phụ nhân đã nhẹ nhàng linh hoạt đáp nhẹ xuống con thuyền của mình. Cũng đúng vào lúc đó ba con thuyền nhỏ đang lao nhanh tới, Lữ Chính Anh đã khéo léo điều khiển thuyền tránh thoát còn ba con thuyền đã mất đà đâm sầm vào nhau, rầm một tiếng chao đảo muốn lật úp.
Những kẻ phong tỏa mặt sông sau khi đã chịu thất bại liên tiếp, lúc này tuy tiến tới mấy con thuyền nữa nhưng không dám tiến sát lại con thuyền của Lữ Chính Anh mà chỉ đánh vòng lượn lờ ra xa.
Lữ Chính Anh nhìn thấy như vậy, ha hả cười lớn nói :
– Không có gì đáng sợ cả, chúng ta hãy mau tiến nhanh thêm!
Thanh y phụ nhân thấp giọng nói :
– Hãy kêu kẻ cầm đầu bọn chúng ra mặt đi.
Lữ Chính Anh cất giọng kêu to :
– Này! Đừng quay vòng lượn đi lượn lại nữa, hãy kêu người cầm đầu các ngươi ra đây ta có lời muốn nói.
Trên con thuyền nhỏ bên phải vang lên một tiếng cười nhạt :
– Đừng háo thắng, Trại chủ của bọn ta sẽ đến ngay đây.
Không sai, trên tuyến phong tỏa đó đã xuất hiện một con thuyền lớn nhiều tầng ngược dòng nhanh chóng tiến lại.
Lữ Chính Anh ngạc nhiên hỏi :
– Lẽ nào các ngươi không phải là người của Vô Địch bảo?
Người ở trên con thuyền nhỏ nói :
– Bọn ta là Tương Giang thủy trại, nhưng chịu sự tiết chế của Vô Địch bảo.
Lữ Chính Anh ồ lên một tiếng nói :
– Hóa ra là bằng hữu của Tương Giang thủy trại, Lữ gia trang ta và Tương Giang thủy trại không hề có hiềm khích, tại sao lại làm cái chuyện tồi tệ này?
Người trên con thuyền nhỏ nói :
– Lữ công tử, chuyện này nói với ta cũng không có tác dụng gì đâu!
Thanh y phụ nhân thấp giọng nói :
– Đừng phí lời với bọn chúng hãy chuẩn bị tinh thần, chuẩn bị chiến đấu.
Lữ Chính Anh thấp giọng cười nói :
– Tiền bối, nếu là người của Tương Giang thủy trại vãn bối nghĩ trận chiến này có thể tránh được chỉ là không biết Thủy trại Trại chủ đã có thay đổi chưa?
Thanh y phụ nhân ngạc nhiên hỏi :
– Thế nào? Ngươi có quan hệ với Trại chủ của Tương Giang thủy trại hay sao?
Lữ Chính Anh nói :
– Không phải tiểu khả có quan hệ với y mà thế bá của tiểu khả là Tổng quản của Thất Sát lệnh chủ Chu Tứ Nương Thông Tý Thần Phán Lưu Tử kỳ Lưu bá bá, bọn họ đều là môn hạ của Bài giáo có thể coi là đồng môn huynh đệ.
Thanh y phụ nhân thở dài nói :
– Có thể giải quyết hòa bình thì tốt lắm, nhưng chỉ sợ hy vọng này của ngươi sẽ vô ích thôi.
Lữ Chính Anh ngơ ngác :
– Tại sao?
Thanh y phụ nhân nói :
– Một thủy trại nhỏ bé ở dưới tay của Vô Địch bảo thì làm gì được chứ? Hắn có thể chủ động được hay sao?
Lữ Chính Anh hơi nhíu mày lại, không nói gì.
Con thuyền đó từ tuyến phong tỏa ngược dòng nước tiến lại, càng lúc càng đến gần. Trong ánh lửa bập bùng đã có thể nhìn thấy rõ ràng những lá cờ bay phần phật trên cột cờ. Trên cao nhất là một lá cờ tam giác màu đen thêu hai chữ vàng Thuần Vu lớn đại diện cho Vô Địch bảo, bên dưới là lá cờ khá nhỏ, chữ bạc nền đen có một chữ Hình.
Lữ Chính Anh nhìn thấy nói thầm :
– Vẫn là y, vẫn không thay đổi.
Thanh y phụ nhân nói :
– Thủy trại chủ họ Hình này tên gọi là gì?
Lữ Chính Anh nói :
– Tên Hình Vô Cửu, ngoại hiệu là Lăng Lý Bạch Điều.
Chàng dừng lời rồi đột nhiên như chợt nhớ điều gì, liền cười bảo :
– Tiền bối là người của Vô Địch bảo lại không biết Thủy trại chủ thuộc hạ là ai ư?
Thanh y phụ nhân nói :
– Bình thường ta vốn không quan tâm đến mọi chuyện làm sao mà biết được?
Chiếc thuyền lớn đó càng lúc càng tiến lại gần, thanh y phụ nhân đột nhiên buồn buồn than thở :
– Chính Anh để đạt được mục đích tự lập môn hộ của ngươi cũng cần phải chú ý tạo liên hệ với cố cựu thế giao của phụ thân ngươi trước đây.
Lữ Chính Anh nghiêm mặt nói :
– Đa tạ tiền bối tiểu khả xin ghi nhớ.
Con thuyền lớn lúc này đã đến cách mười trượng trên mặt thuyền lửa đèn sáng rực, bóng người thấp thoáng rồi có người cất giọng nói :
– Xin Lữ công tử trả lời cho.
Lữ Chính Anh cất giọng nói :
– Các hạ có gì kiến giáo?
Bên mạn chiếc thuyền lớn xuất hiện một hán tử lực lưỡng, cúi người xuống nói :
– Chúng ta nói chuyện như thế này thật không thuận tiện, Lữ công tử vừa rồi đã tiêu diệt những kẻ tiên phong của bổn trại không biết nay có gan lên thuyền của bọn ta không?
Lữ Chính Anh cười ha hả nói :
– Nam Thất Tỉnh lục lâm Tổng đà Tây Môn Nhuệ ta còn chưa xem ra gì! Một con thuyền lầu nhỏ nhoi của Tương Giang thủy trại thì đáng cái gì chứ!
Hán tử lực lưỡng cười nói :
– Lữ công tử, công tử có thể phá vỡ Tổng đà của Tây Môn Nhuệ trại chủ nhưng chưa chắc có thể phá vỡ được con thuyền lầu nhỏ nhoi này của bổn trại.
Lữ Chính Anh cười nhạt nói :
– Đừng khích tướng lúc cần thiết ta sẽ phá vỡ cho.
Thanh y phụ nhân truyền âm nói :
– Hỏi rõ là ai rồi chuẩn bị lên thuyền.
Lữ Chính Anh gật gật đầu nói :
– Các hạ là ai?
Hán tử lực lưỡng nói :
– Tại hạ là Tương Giang thủy trại Trần Giang đường Đường chủ Đỗ Uy.
Lữ Chính Anh nói :
– Hóa ra là Đỗ đường chủ, tại hạ thất kính.
Tiếp đó lại hỏi :
– Hình trại chủ có ở trên thuyền không?
Đỗ Uy trả lời :
– Đây là tọa hạm của Trại chủ, Trại chủ đương nhiên có ở trên thuyền.
Lữ Chính Anh nói :
– Vậy thì tại hạ sẽ lên thuyền.
Đỗ Uy cười nói :
– Hoan nghênh, hoan nghênh.
Vừa nói, tự trên mạn thuyền đã thòng xuống một cái thang.
Lữ Chính Anh điều khiển thuyền của mình tiến sát lại con thuyền lớn, sau khi đã cột chặt thuyền của mình vào thuyền lớn liền cùng thanh y phụ nhân leo lên thuyền lớn. Thanh y phụ nhân trả thanh kiếm đồng xanh lại cho Lữ Chính Anh nói :
– Trả lại cho ngươi món đồ chơi đây.
Lữ Chính Anh cười nói :
– Tiền bối, có lẽ sẽ có lúc phải dùng đến nó.
Thanh y phụ nhân nói :
– Lúc cần thiết, ta có thể hỏi mượn bọn chúng mà dùng.
Lữ Chính Anh cười nói :
– Nếu được như vậy thì hay quá!
Trong lúc nói hai người đã bước lên mặt thuyền, mặt thuyền rất là thoáng rộng. Dựa sát khoang thuyền là hai chiếc ghế bành phủ da hổ.
Ngồi trên ghế là một đại hán râu quai nón và thanh y văn nhân tuổi khoảng ba mươi hơn.
Hai bên mạn thuyền cắm hơn hai mươi bó đuốc bằng dầu thông chiếu sáng các hán tử lực lưỡng đứng hai bên uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng.
Lữ Chính Anh bước lên mặt thuyền đưa mắt quan sát, thanh y phụ nhân hướng đến chàng truyền âm nói :
– Chính Anh, thanh y văn nhân đó hãy để cho ta lo liệu.
Lữ Chính Anh truyền âm hỏi :
– Hắn là ai?
Thanh y phụ nhân truyền âm nói :
– Là Tư Đại Niên đệ tử của Thuần Vu Khôn.
Trong lúc truyền âm nói chuyện hai người đã đi tới giữa thuyền, thanh y phụ nhân truyền âm nói :
– Chính Anh, tạm thời đừng tỏ sự quan hệ với Hình trại chủ, đợi truyền âm của ta thông báo sau.
Lữ Chính Anh tất nhiên hiểu rõ dụng ý của thanh y phụ nhân.
Tại vì có Tư Đại Niên đệ tử của Thuần Vu Khôn ở đó, Hình Vô Cửu cho dù có muốn giữ thể diện cũng không cách gì chủ động được vì vậy cần phải đợi thời cơ mà hành động.
Lúc này, trên mặt thuyền ngoại trừ gió sông rào rào và tiếng bậc bậc của các bó đuốc dầu thông ra còn thì hoàn toàn yên tĩnh không chút tiếng động gì khác.
Lữ Chính Anh và thanh y phụ nhân song song đứng cách Tư Đại Niên và Hình Vô Cửu xa ngoài một trượng, Tư Đại Niên cười nhạt một tiếng nói :
– Hai người các ngươi to gan lắm!
Lữ Chính Anh trong lòng đã biết đối phương là ai, nhưng vẫn cố ý giả vờ mỉm cười hỏi :
– Vị đây là Hình trại chủ phải không?
Hình Vô Cửu ở bên cạnh vội trả lời :
– Không! Vị này là Tư Đại Niên Tư tướng công, đệ tử thân tín nhất của Thuần Vu bảo chủ của Vô Địch bảo.
Thanh y phụ nhân hỏi tiếp :
– Vậy thì các hạ là Hình trại chủ?
Đại hán râu quái nón là Hình Vô Cửu gật đầu nói :
– Không sai!
Tư Đại Niên nhíu mày nhìn thanh y phụ nhân hỏi :
– Ngươi là ai?
Thanh y phụ nhân lạnh lùng nói :
– Ngươi không đáng hỏi!
Ngữ khí này khiến cho Tư Đại Niên ngơ ngác :
– Ngươi là Thất Sát lệnh chủ?
Thanh y phụ nhân cười nói :
– Ta nếu là Thất Sát lệnh chủ thì ngươi đã mất mạng từ lâu rồi!
Tiếp đó, trừng mắt nhìn Hình Vô Cửu gằn giọng nói :
– Hình trại chủ, nơi đây ai là chủ?
Hình Vô Cửu nói :
– Tất nhiên Tư tướng công là chủ.
Ánh mắt sắc bén của thanh y phụ nhân nhìn thấu qua tấm mạng che mặt, nhìn trừng trừng Tư Đại Niên, gằn giọng hỏi :
– Tư Đại Niên ngươi nói thế nào?
Tư Đại Niên lạnh lùng cười nói :
– Ý của ta là hai người các ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, thúc thủ chịu hàng để không phải chịu đau đớn da thịt.
Thanh y phụ nhân nhíu mày nói :
– Tư Đại Niên, ngươi dẫn đến bao nhiêu trợ thủ từ Vô Địch bảo?
Tư Đại Niên ha hả cười nói :
– Thật là chuyện tức cười! Tư Đại Niên ta đây còn cần phải có trợ thủ hay sao!
Dụng ý của thanh y phụ nhân là muốn biết rõ lúc này, tóm lại có bao nhiêu người của Vô Địch bảo để tiện hiểu rõ thực lực của đối phương.
Bây giờ có câu trả lời của Tư Đại Niên chuyện đã dễ dàng hơn nhiều rồi.
Phụ nhân quay đầu hướng về Lữ Chính Anh gằn giọng nói :
– Chính Anh, tục ngữ đã có nói bắn người trước hết bắn ngựa, bắt giặc trước hết bắt chủ, kẻ họ Tư này giao cho ta, còn ngươi hãy đối phó với Hình trại chủ.
Lữ Chính Anh dạ! một tiếng rồi rút soạt thanh kiếm đồng xanh ra, chỉ thẳng vào Hình Vô Cửu gằn giọng quát lớn :
– Hình trại chủ, xin mời!
Hình Vô Cửu liền nhấc cây đại đao để ở bên cạnh chỗ ngồi, đứng bật dậy cười nhạt nói :
– Tiểu cẩu không muốn sống nữa, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!
Lưỡi đao đã nhắm ngang hông Lữ Chính Anh chém tới, nhưng đồng thời dùng chân khí truyền âm nói :
– Hiền điệt, Hình bá bá vì hoàn cảnh bắt buộc không thể bảo vệ cho hiền điệt được, ta biết hiền điệt có tài lặn lội hãy nhảy xuống sông đào tẩu đi.
Lữ Chính Anh né tránh đường đao của đối phương đánh trả một kiếm vừa truyền âm nói :
– Đa tạ Hình bá bá, tiểu điệt có cách thoát thân chỉ đợi Tư Đại Niên bị chế ngự thôi…
Hai người bọn họ cố làm ra vẻ rất thật, những người xung quanh nhìn thấy hai bên đánh nhau rất quyết liệt nhưng thật ra chỉ là sự ứng phó hư giả, bọn họ đang dùng kế truyền âm để nói chuyện với nhau.
Hình Vô Cửu truyền âm hỏi :
– Vị phu nhân đó là ai thế?
Lữ Chính Anh truyền âm nói :
– Tiểu điệt cũng không rõ là ai nhưng người này đã giúp tiểu điệt không ít.
Lúc này, thanh y phụ nhân cũng đã giao thủ với Tư Đại Niên.
Tư Đại Niên tất nhiên không phải là địch thủ của thanh y phụ nhân, vì vậy vừa giao thủ đã bị bức ép liên tục thoái lui.
Tư Đại Niên không ngờ địch thủ lại lợi hại như vậy, bị liên tiếp ép lùi ba bước không khỏi kinh ngạc hỏi :
– Ngươi… biết rành kiếm pháp của bổn bảo, ngươi là ai?
Thanh y phụ nhân là một trong những sư mẫu của Tư Đại Niên tất nhiên hiểu rõ kiếm pháp của Vô Địch bảo. Thanh y phụ nhân tuy dùng tay không đối phó với trường kiếm nhưng trong lúc quần thảo đối với kiếm pháp của đối phương như xe thuộc đường, hiểu rõ như lòng bàn tay của mình khiến cho Tư Đại Niên chịu áp lực nặng nề như núi mới thốt ra câu hỏi đầy kinh ngạc như vậy. Thanh y phụ nhân lúc này trong lòng cũng cảm thấy hơi khó xử.
Tại vì phụ nhân muốn giữ bí mật thân phận, lại muốn thay cho Lữ Chính Anh bảo toàn thực lực của Tương Giang thủy trại, thật là một chuyện khó mà lưỡng toàn.
Nếu lúc này giết Tư Đại Niên thì Hình Vô Cửu của Tương Giang thủy trại không có lý do gì để có thể sống sót, nhưng tha cho Tư Đại Niên thì thân thế của mình có thể sẽ bị Tư Đại Niên khám phá ra.
Lúc này thanh y phụ nhân không thể dứt khoát, công thế vô tình lơi lỏng đi miệng cười nhạt nói :
– Người của Thất Sát lệnh chủ đối với võ công của các ngươi thì hiểu rõ như lòng bàn tay, tiểu cẩu nhà ngươi ít thấy nên lấy làm lạ!
Tư Đại Niên gằn giọng nói :
– Ta hỏi ngươi là ai?
Thanh y phụ nhân cười nhạt nói :
– Tiểu cẩu nhà ngươi đi gặp Diêm Vương mà hỏi!
Lúc này cuộc đối thoại truyền âm giữa Lữ Chính Anh và Hình Vô Cửu đã dứt.
Tư Đại Niên vì chịu áp lực trận đấu nên không để ý gì, chỉ thấy Hình Vô Cửu và Lữ Chính Anh đánh nhau bất phân thắng bại, bất giác thét lớn :
– Hình trại chủ, tại sao lại dây dưa như thế hãy ép tên tiểu tử này lọt xuống sông đi!
Hình Vô Cửu cất giọng nói :
– Ta cũng đang nghĩ như thế!
Lời nhắc ép Lữ Chính Anh xuống sông của Tư Đại Niên khiến cho thanh y phụ nhân trong lòng hơi chấn động, liền truyền âm hỏi Hình Vô Cửu :
– Hình trại chủ, tài lặn lội của Tư Đại Niên như thế nào?
Hình Vô Cửu hơi ngơ ngác rồi mới nghĩ ra là thanh y phụ nhân bí mật đang hỏi mình, liền lập tức truyền âm trả lời :
– Hồi bẩm phu nhân, có thể nói y là một con vịt cạn.
Thanh y phụ nhân truyền âm nói tiếp :
– Ta sẽ ép hắn rơi xuống sông, ngươi sẽ nhảy xuống cứu hắn nhưng phải đợi cho hắn sắp chết đuối mới cứu.
Hình Vô Cửu truyền âm trả lời :
– Tại hạ hiểu.
– Còn nữa.
Thanh y phụ nhân truyền âm nói tiếp :
– Lát nữa ngươi cũng ở dưới nước giả như bị Lữ Chính Anh khống chế để tiện cho bọn ta đào thoát.
Hình Vô Cửu truyền âm trả lời :
– Được!
Ngay lập tức thanh y phụ nhân liền xuất kỳ chiêu ép Tư Đại Niên đến sát mạn thuyền, Tư Đại Niên còn chưa kịp phản ứng gì thì thanh y phụ nhân đã quát lớn một tiếng :
– Tiểu cẩu xuống nước ngay!
Lúc này bọn lâu la trên thuyền mới thét lớn lên :
– Không xong rồi, Tư tướng công đã rơi xuống sông rồi!
Thanh y phụ nhân gằn giọng quát lớn :
– Muốn khỏi chết thì hãy bỏ vũ khí xuống!
Dưới nước vang lên những tiếng ục ục, tiếp đó nghe vang lên những tiếng kêu kinh hãi của Tư Đại Niên :
– Cứu! cứu…
Hình Vô Cửu đánh một hư chiêu rồi phi thân nhảy xuống sông, nhưng Tư Đại Niên đã mất tăm tích.
Hai nhân vật đầu não trên thuyền đã rớt xuống sông lại thêm tiếng quát chấn động của thanh y phụ nhân, bọn lâu la và tiểu đầu mục trên thuyền đều bị trấn áp tinh thần mạnh mẽ, trên thuyền liền trở nên yên lặng.
Nhưng Hình Vô Cửu trước khi rớt xuống sông đã dùng chân khí truyền âm truyền đạt cho Lữ Chính Anh ý của thanh y phụ nhân, vì vậy Hình Vô Cửu vừa nhảy xuống nước Lữ Chính Anh liền lập tức cười lớn nói :
– Hình Vô Cửu, ngươi cho dù đã thoát xuống thủy tinh cung tiểu gia cũng phải bắt ngươi trở lại!
Dứt lời liền tung người lên, ầm một tiếng người đã chúi xuống sông.
Lúc này trên thuyền chỉ còn có một mình thanh y phụ nhân và bọn lâu la của Tương Giang thủy trại đối mặt với nhau.
Thanh y phụ nhân thấy đối phương tỏ ra biết nghe lời nhưng cũng gằn giọng nói :
– Ta và Lữ công tử chỉ là từ nơi đây mượn đường đi Hạ Khẩu, chỉ cần các ngươi an phận một chút thì bọn ta sẽ không hại gì các ngươi.
Lúc đó từ mặt nước trồi lên một đại hán đang vác một người sắp chết đuối, miệng thét lớn :
– Mau đỡ lấy Tư tướng công!
Hóa ra đó là Hình Vô Cửu và Tư Đại Niên. Hình Vô Cửu thật không hổ với ngoại hiệu Lăng Lý Bạch Điều, tay y đang mang vác Tư Đại Niên nhưng mặt sông lại chỉ ngập đế đầu gối của y mà thôi!
Một chiếc thuyền con phóng tới, đón lấy Tư Đại Niên đã gần như sắp chết đuối.
Cùng lúc đó từ xa ngoài một trượng nổi lên Lữ Chính Anh cười ha hả nói :
– Hình Vô Cửu, ta cuối cùng đã tìm được ngươi! Nào, nào, nào bọn ta lại đánh một trăm chiêu nữa xem!
Hình Vô Cửu cười nhạt nói :
– Tiểu cẩu ai còn sợ ngươi nữa chứ, đi! Chúng ta hãy lên thuyền.
Lữ Chính Anh cười nói :
– Trên thuyền giết ngươi thì đáng cái gì chứ, đối với kẻ cầm đầu thủy tặc Lăng Lý Bạch Điều nhà ngươi cần phải ở trong nước mới có thể tỏ rõ được bản lãnh của tiểu gia!
Hình Vô Cửu tức giận quát lớn :
– Tiểu cẩu muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!
Chưa dứt lời, thân hình đã đạp nước mà xông tới Lữ Chính Anh.
Một tia nước bắn lên nhắm thẳng mặt Hình Vô Cửu phóng tới, rồi tiếng cười sằng sặc của Lữ Chính Anh vang lên :
– Ngươi hãy nếm thử này!
Một tia nước tất nhiên không chặn nối Hình Vô Cửu, vì vậy Lữ Chính Anh vừa dứt lời Hình Vô Cửu đã xông thẳng tới Lữ Chính Anh một trận thủy chiến long tranh hổ đấu nổ ra. Tuy hai người đang giả vờ nhưng vì bọn họ biểu diễn như thật, nhất là ở giữa dòng sông, từ mặt sông đánh nhau xuống tận lòng sông rồi từ lòng sông đánh lên mặt sông chỉ thấy nước cuộn bọt nước văng bắn tung trời, không ai có thể thấy ra là bọn họ đang làm trò cả.
Trận thủy chiến này của bọn họ biểu diễn thật tinh xảo vô cùng, khiến cho những người trên thuyền đứng xem căng mắt há hốc miệng không nói gì cả. Còn hai người trong trận thủy chiến thì Hình Vô Cửu truyền âm nói :
– Hiền điệt, gần đây trên giang hồ truyền tụng sự tích uy trấn Ác Hổ câu của hiền điệt, ta còn cho rằng chắc có hơi hư cấu nhưng bây giờ thì ta đã hoàn toàn tin thật.
Lữ Chính Anh truyền âm nói :
– Hình bá bá quá khen, kỳ thật với tình hình võ lâm lúc này mà nói chút thành tựu đó của tiểu điệt cũng chỉ là mới nhập môn mà thôi.
Hình Vô Cửu nói :
– Nói vậy cũng không sai, sau này hiền điệt phải cố gắng học thêm nhiều công phu hơn nữa.
Lữ Chính Anh nói :
– Tiểu điệt biết rõ.
Hình Vô Cửu truyền âm nói :
– Đúng rồi, lúc Lưu bá bá của hiền điệt đi qua nơi đây bọn ta đã nói chuyện với nhau, cũng đã nhắc đến hiền điệt đấy.
Lúc này một con thuyền con tiến lại, một giọng nói vang lên :
– Khải bẩm Trại chủ, Tư tướng công đã tỉnh dậy rồi.
Hình Vô Cửu nói :
– Vậy thì để Tư tướng công nghỉ ngơi ở trên chiếc thuyền con! Bổn tọa sẽ đến ngay bây giờ!
Lữ Chính Anh ha hả cười lớn nói :
– Kẻ họ Hình kia, đừng có mà nằm mơ ngươi cũng nên nằm xuống nghỉ ngơi đi!
Hình Vô Cửu tức giận quát lớn :
– Đồ khốn!
Rồi dùng chân khí truyền âm nói :
– Không nên kéo dài nữa, bọn ta hãy lặn xuống sông đi.
Lữ Chính Anh quát lớn :
– Lão nhi, hãy chìm xuống ngay!
Theo tiếng hét, hai người cơ hồ đồng thời lặn sâu xuống lòng sông, để lại trên mặt nước những cuộn sóng trắng xóa.
Lúc này thanh y phụ nhân hướng về người trên chiếc thuyền con nói :
– Này hãy mau đưa Tư Đại Niên lên đây!
Người trên thuyền con cười nhạt nói :
– Tại sao ta phải nghe ngươi chứ?
Thanh y phụ nhân gằn giọng nói :
– Hãy ngoan ngoãn đưa lên đây, ta không hãm hại hắn đâu.
Người trên thuyền con nói :
– Nếu có bản lĩnh thì ngươi hãy tự xuống đây!
Thanh y phụ nhân cười nói :
– Ngươi cho rằng chút khoảng cách này có thể gây khó khăn cho ta ư?
Ụp một tiếng Lữ Chính Anh đã trồi lên mặt nước, hai tay vác Hình Vô Cửu ha hả cười lớn nói :
– Lăng Lý Bạch Điều đã trở thành con cá trạch rồi.
Bọn người của Tương Giang thủy trại tất thảy đều biến sắc, Lữ Chính Anh liền nói to :
– Tiền bối, xin đỡ lấy hắn.
Nói xong liền thuận tay ném cái thân thể cứng đờ của Hình Vô Cửu lên trên thuyền.
Thanh y phụ nhân đón lấy thân thể Hình Vô Cửu, liền lập tức cất giọng nói :
– Chính Anh, ném Tư Đại Niên lên đây luôn.
Lữ Chính Anh cất giọng hỏi :
– Tư Đại Niên ở đâu?
Thanh y phụ nhân đưa tay chỉ nói :
– Ở trên con thuyền cách ngươi năm trượng bên phải!
Phụ nhân chưa nói hết lời, Lữ Chính Anh đã lao tới con thuyền con đó. Sự thay đổi tình hình trong nháy mắt này đối với người của Tương Giang thủy trại mà nói quả thật là quá bất ngờ, cũng quá mau khiến cho bọn chúng không kịp có phản ứng gì. Còn với những kẻ trên con thuyền con! Vừa nhìn thấy Lữ Chính Anh đang lao về phía họ thì như tỉnh giấc mộng liền quay gạt mũi thuyền, định lao thuyền về phía hạ du.
Nhưng với thân thủ của Lữ Chính Anh con thuyền con đó vừa mới khai động thì chàng đã phóng tới, túm lấy ngực của hán tử lực lưỡng trên thuyền, gầm giọng quát lên :
– Bằng hữu, ngươi phải biết điều chút chứ!
Hán tử đó liền vội vàng khẩn cầu bi thiết :
– Lữ công tử tha mạng, tiểu tử còn có một lão mẫu bảy mươi tuổi.
Lữ Chính Anh cắt lời nói :
– Ta không giết ngươi, nhưng hãy đưa chiếc thuyền con này đến con thuyền lớn cho ta!
Hán tử đó vội vàng cung kính đáp :
– Dạ, dạ…
Lúc này, bọn đầu mục và lâu la của Tương Giang thủy trại ở trên con thuyền lớn nhìn thấy Trại chủ của bọn chúng đã bị chế ngự ở trong tay của thanh y phụ nhân liền bất chấp sự an nguy của tính mạng nhất tề thét lên một tiếng vây lại.
Thanh y phụ nhân nhíu mày gằn giọng quát lớn :
– Chư vị mỗi người hãy đứng nguyên ở vị trí của mình, Trại chủ của các ngươi chẳng qua chỉ là bị chế ngự huyệt đạo mà thôi. Ta và Lữ công tử tuyệt đối không có ý làm hại Trại chủ của các ngươi.
Chưa dứt lời, ở dưới sông đã vang lên tiếng nói của Lữ Chính Anh :
– Tiền bối đỡ lấy hắn.
Tư Đại Niên đã bị Lữ Chính Anh ném lên, thanh y phụ nhân đưa một tay ra đỡ lấy Tư Đại Niên đặt nằm trên mặt thuyền.
Một bóng người vụt lên, Lữ Chính Anh toàn thân ướt sũng đã bay lên mặt thuyền hướng đến bọn đầu mục đang vây quanh xua xua tay nói :
– Chư vị hãy lui ra sau, ta muốn nói mấy câu với Trại chủ của các ngươi.
Những người của Tương Giang thủy trại tuy trong lòng kinh ngạc, nghi hoặc bất an, nhưng trong hoàn cảnh chuột nằm trong rọ cũng đành phải nghe lời lui ra sau, một người trong số đó gằn giọng nói :
– Lữ công tử, hy vọng công tử sẽ tuân thủ lời hứa không được làm tổn hại Trại chủ và Tư tướng công của bọn ta, nếu không thì bọn ta tuy biết rõ không địch nổi nhưng cũng liều một phen sống chết đấy.
Lữ Chính Anh cười nói :
– Vị bằng hữu, xin cứ an tâm ta tuyệt sẽ không làm tổn thương dù một sợi lông của Trại chủ ngươi.
Tiếp đó liền vọt lên không trung giương chỉ giải khai huyệt đạo của Hình Vô Cửu, Tư Đại Niên rồi mỉm cười nói :
– Thật vô cùng thất lễ, xin nhị vị đứng dậy.
Hình Vô Cửu ưỡn người đứng dậy, còn Tư Đại Niên bị nhấn chìm chết đi sống lại chưa điều hòa hơi thở nổi phải vật vã một hồi mới cố gắng ngồi dậy nổi :
Lữ Chính Anh mỉm cười nói :
– Hình trại chủ, ta không đòi hỏi gì chỉ xin nhị vị tạo điều kiện cho.
Hình Vô Cửu nhíu mày hỏi :
– Điều kiện gì?
Lữ Chính Anh nói :
– Đơn giản thôi, đó là mượn tạm tọa thuyền này của Trại chủ để thực hiện cuộc hành trình.
Thanh y phụ nhân vội nói :
– Không! Chỉ cần Trại chủ bãi bỏ tuyến phong tỏa bọn ta vẫn sẽ dùng con thuyền của mình.
Lữ Chính Anh liền phụ họa nói :
– Được! Hãy thực hiện như vậy đi.
Hình Vô Cửu gượng cười nói :
– Lữ công tử, vừa rồi ta đã nói lúc này ta không còn là chủ ở đây nữa.
Lữ Chính Anh đưa mắt nhìn Tư Đại Niên hỏi :
– Tư Đại Niên, ngươi nói thế nào?
Tư Đại Niên chỉ cười nhạt không nói gì.
Thanh y hụ nhân đã nhìn thấy Tư Đại Niên đang âm thầm vận chân lực, sẵn sàng có phản ứng nên ngay lập tức cười nhạt nói :
– Tiểu tử nhà ngươi đừng làm trò quỷ đấy nhé!
Dứt lời liền vọt người lên không, giương chỉ điểm hai đại huyệt của Tư Đại Niên rồi thuận tay điểm lại huyệt của Hình Vô Cửu. Tất nhiên thủ đoạn của thanh y phụ nhân không phải là sợ Hình Vô Cửu có hành động gì mà là cố ý tỏ ra cho Tư Đại Niên thấy.
Tư Đại Niên cũng cười nhạt nói :
– Thế thì bọn ta sẽ phải kéo dài sự việc ra thôi!
Lữ Chính Anh nộ quát một tiếng :
– Tư Đại Niên, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao!
Tư Đại Niên cười nói :
– Vậy tại sao ngươi chưa giết đi?
Lữ Chính Anh nói :
– Ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Tiếp đó hướng về thanh y phụ nhân nói :
– Tiền bối hắn đã tự mình muốn chết, bọn ta hãy dẫn hắn đi qua tuyến phong tỏa rồi kết thúc tính mạng của hắn.
Thanh y phụ nhân gật gật đầu nói :
– Được! hãy làm như thế!
Hình Vô Cửu vội vàng hướng đến Lữ Chính Anh khẩn cầu :
– Lữ công tử, xin đợi một chút để cho ta khuyên nhủ Tư tướng công.
Lữ Chính Anh lạnh lùng nói :
– Được! Vậy ngươi phải nhanh lên, bọn ta không có thời gian đợi lâu đâu.
– Dạ dạ!
Hình Vô Cửu vội vàng ứng thanh, rồi quay về phía Tư Đại Niên gượng cười nói :
– Tư tướng công, tục ngữ có nói người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đêm nay bọn ta đã vấp ngã phải nhẫn nhịn một chút để cho bọn họ đi sẽ bảo toàn được cái thân hữu dụng của bọn ta, ngày sau rồi sẽ phục thù rửa hận.
Dưới thuyền chợt vang lên tiếng nói sang sảng :
– Đúng đấy! Kẻ thức thời là tuấn kiệt, kẻ không thức thời là đại ngu!
Tư Đại Niên rít giọng thét lên :
– Ai đấy?
Tiếng nói dưới thuyền vang lên :
– Một lão đầu tồi tệ qua đường, muốn nương nhờ Lữ công tử một chút để cùng xuôi dòng.
Tư Đại Niên thở dài một tiếng nói :
– Thời thế suy bại lại bị bọn quỷ quấy phá, được rồi. Hình trại chủ, ngươi hãy giải quyết đi.
Hình Vô Cửu nói :
– Vậy thì ta sẽ khai phóng tuyến phong tỏa.
Tư Đại Niên mệt mỏi nói :
– Ta đã nói ngươi hãy tự giải quyết.
– Đa tạ Tư tướng công!
Hình Vô Cửu quay đầu hướng về một đầu mục đứng bên cạnh, gằn giọng nói :
– Vương hương chủ, truyền lệnh xuống để cho bọn người Lữ công tử đi qua.
Hương chủ họ Vương liền cung kính nói :
– Thuộc hạ tuân mệnh.
Lữ Chính Anh vội vàng nói :
– Còn nữa ta không muốn bị quấy rối thêm, tất cả cung tiễn thủ trên tuyến phong tỏa hãy nhất loạt giải tán hết.
Hình Vô Cửu cười nói :
– Lữ công tử, thuyền bè trên tuyến phong tỏa đã giải tán hết rồi thì làm sao còn có cung tiễn thủ nữa chứ?
Lữ Chính Anh lạnh lùng nói :
– Hy vọng lời ngươi đáng tin.
Tiếp đó chàng hướng về thanh y phụ nhân nói :
– Tiền bối, hãy quay về con thuyền của chúng ta!
– Được!
Thanh y phụ nhân quét mắt nhìn Tư Đại Niên và Hình Vô Cửu nói :
– Hai người các ngươi nghe đây, các huyệt đạo bị điểm của các ngươi trong một giờ nữa sẽ tự giải, hy vọng sau này các ngươi sẽ không lọt vào tay ta nữa.
Nói xong, cùng Lữ Chính Anh nhảy nhẹ xuống con thuyền nhỏ mà họ đã đi lúc đầu. Lữ Chính Anh và thanh y phụ nhân thấy trên một con thuyền nhỏ bên cạnh có hai người đang ngồi song song với nhau. Hai người đó một là Vân Nhi, một trong ba người đã từng nói chuyện về Lữ Chính Anh tổ tôn tam đại ngồi chung một bàn ăn ở Tiêu Tương biệt quán trong Hoành Sơn thành.
Còn vị kia là hoàng y lão nhân đã một lần muốn thu nhận Lữ Chính Anh làm đồ đệ, tự xưng là sư phụ của Bảo chủ Vô Địch bảo.
Lữ Chính Anh đưa mắt nhìn liền ngẩn người ra, hoàng y lão nhân lại nhe răng hướng về chàng cười nói :
– Tiểu tử uy phong dữ ha!
Lữ Chính Anh khiêm tốn cười nói :
– Lão gia quá khen.
Nói xong, đã đưa tay cởi sợi dây thừng buộc con thuyền nhỏ vào con thuyền lớn.
Hoàng y lão nhân mỉm cười nói :
– Lữ Chính Anh, ngươi biết tiểu tử này chứ?
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Biết, ta biết y tên là Vân Nhi.
Tiếp đó lại sảng khoái cười nói :
– Cung hỉ lão gia đã thu nhận được một đồ nhi tài giỏi.
Hoàng y lão nhân vuốt râu cười nói :
– Ngươi khỏi phải ngưỡng mộ cũng không phải ganh tị, ta đây luôn luôn sẵn sàng hoan nghênh ngươi đầu nhập vào dưới trướng của ta mọi lúc mọi nơi.
Sợi dây thừng đã cởi ra xong, Lữ Chính Anh vừa điều khiển con thuyền nhỏ rời xa con thuyền lớn, vừa cười nói :
– Ta không ngưỡng mộ cũng không ganh tị càng không bao giờ hối hận, ta chỉ chúc mừng vị tiểu đệ Vân Nhi này.
Vân Nhi lại hơi ngượng ngùng cười nói :
– Lữ công tử, sao công tử không gia nhập vào dưới trướng của sư phụ tiểu đệ đây? Bản lĩnh của sư phụ tiểu đệ không tầm thường đâu.
Con thuyền nhỏ của Lữ Chính Anh đã xuôi dòng trôi đi, chàng cất giọng nói :
– Tiểu đệ, ta bây giờ vẫn còn chưa muốn bái nhận sư phụ.
Tiếp đó lại nói :
– Nhị vị chuẩn bị đi đâu thế?
Nguyên là con thuyền nhỏ của bọn họ đang bơi về phía tả ngạn.
Vân Nhi cất giọng cười nói :
– Chúng ta sẽ đi đường bộ.
Hoàng y lão nhân cất giọng cười nói :
– Tiểu tử ta không muốn dựa chút hơi gì của ngươi đâu, vượt qua tuyến phong tỏa lần này là cốt ý đưa Vân Nhi đến để cho các ngươi làm quen với nhau để tránh sau này có gặp mặt hai bên đừng…
Trong lúc hoàng y lão giả nói thì con thuyền nhỏ đã phóng như bay về phía tả ngạn, chân trời phía đông đã hiện một màu trắng bạc.
Hoàng y lão nhân và Vân Nhi đã nhanh chóng mất dần trong tầm nhìn, những con thuyền chặn ngang mặt sông cũng đang tản rời ra.
Lữ Chính Anh và thanh y phụ nhân trong những tia sáng yếu ớt ban mai xuôi dòng xuống hạ lưu.
Thanh y phụ nhân thở nhẹ nói :
– Trong võ lâm quả là nhân thượng hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Lữ Chính Anh cười nói :
– Tiền bối, tại sao có sự cảm thán như vậy?
Thanh y phụ nhân nói :
– Hoàng y lão nhân đó, nếu ta nhìn không lầm thì thành tựu võ học đã đạt đến hóa cảnh cao thâm không thể tưởng được.
Lữ Chính Anh không khỏi ngơ ngác :
– Kỳ quái thật? Lẽ nào tiền bối không quen lão?
Thanh y phụ nhân ngạc nhiên hỏi :
– Tại sao ta quen lão?
Lữ Chính Anh gượng cười nói :
– Lão không phải là sư phụ của Thuần Vu Khôn sao?
Thanh y phụ nhân ngơ ngác nói :
– Không đúng! Tuy vẻ ngoài của lão so với sư phụ của Thuần Vu Khôn bảy phần giống nhau nhưng ta dám chắc lão không phải là sư phụ của Thuần Vu Khôn.
Lữ Chính Anh nói :
– Có lẽ lão sử dụng dị dung thuật?
Thanh y phụ nhân rất tự tin nói :
– Dị dung thuật không thể nào qua mắt được ta.
Vừa dứt lời liền lập tức hỏi tiếp :
– Nghe lời lão nói vừa rồi, dường như có ý muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ?
Lữ Chính Anh gật gật đầu nói :
– Đúng vậy, đã nói với vãn bối mấy lần rồi.
Thanh y phụ nhân nói :
– Cơ hội tốt như vậy, sao ngươi không đáp ứng?
Lữ Chính Anh gượng cười nói :
– Vì lão tự xưng là sư phụ của Thuần Vu Khôn nên vãn bối từ chối.
Thanh y phụ nhân nói :
– Ta dám tuyệt đối khẳng định rằng hoàng y lão nhân không phải là sư phụ của Thuần Vu Khôn!
Lữ Chính Anh cười hỏi :
– Tiền bối căn cứ vào đâu mà dám khẳng định như vậy?
Thanh y phụ nhân nói :
– Sư phụ của Thuần Vu Khôn là một con quỷ háo sắc, nhìn thấy nữ nhân có chút sắc thì đều không tha. Ta lúc này tuy mang mạng che nhưng ta tin rằng hình dạng cũng không đến nỗi quá khó nhìn, nếu hoàng y lão nhân là sư phụ của Thuần Vu Khôn hừ, lão chắc chắn sẽ không bỏ đi mà không hỏi ta một tiếng nào!
Lữ Chính Anh nhíu mày nói :
– Sự phân tích như thế của tiền bối rất có lý, nhưng nếu lão không phải là sư phụ của Thuần Vu Khôn thì tại sao lại dám mạo xưng?
Thanh y phụ nhân ồ lên một tiếng nói :
– Chuyện này quả thật khó hiểu.
Vừa dứt lời, lại nhíu mày nói :
– Chính Anh, sau này nếu có gặp lại lão hy vọng ngươi đừng bỏ lỡ cơ hội đấy.
– Được.
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Thế nhưng ta cũng phải hỏi lão trước tóm lại lão là ai, ta không thể bái một người không rõ lai lịch làm sư phụ được!
Thanh y phụ nhân thở dài một tiếng không nói gì.
Lữ Chính Anh tỏ ra tinh ý nói :
– Tiền bối, Thuần Vu Khôn tại sao muốn giết toàn gia vãn bối, vãn bối nghĩ tiền bối nhất định phải biết?
Thanh y phụ nhân thở nhẹ một tiếng nói :
– Chính Anh, bọn ta không thể đi tiếp thủy lộ được.
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
– Vừa rồi là một con chim câu đưa tin ư?
Thanh y phụ nhân gật gật đầu nói :
– Phải, nếu lại đụng sự ngăn trở nữa cho dù ta có tiết lộ thân thế của ta thì e rằng cũng không bảo vệ được cho ngươi đâu!
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
– Vậy thì ý của tiền bối là…?
Thanh y phụ nhân nói một cách cương quyết :
– Trước khi trời sáng tỏ phải nhanh chóng rời thuyền lên bờ.
– Được…!
Lữ Chính Anh liền tận sức quạt mạnh hai mái chèo, con thuyền nhỏ lao vút về phía tả ngạn.
* * * * *
Nơi đến là một thôn nhỏ tiếp giới giữa Hoành Sơn và Tương Đàm, thôn nhỏ này vẫn còn thuộc huyện Tương Đàm. Nơi phân giới của hai huyện là một đạo lộ kỳ hiểm, đoạn đạo lộ này như là từ một vách núi khai thông ra rộng chỉ đủ cho hai người cưỡi ngựa đi song song dài hơn nửa dặm, bên trái là vách núi bên phải là Tương Giang, cứ nhìn dòng sông cuồn cuộn mấy mươi trượng bên dưới kẻ nhát gan có thể sợ hãi phát run người lên!
Bây giờ trên đoạn đạo lộ kỳ hiểm này có hơn mười hán tử tay cầm đơn đao đang lớn tiếng cười nói làm như bên cạnh không có ai để ý vậy.
Những người này không phải là người thu thuế của quan phủ, cũng không phải là cường đạo chặn đường nhưng thật sự bọn họ lại đang kiểm tra các hành lữ đi qua, chỉ là đối tượng bọn họ kiểm tra là những người từ Hoành Sơn đi lên phía bắc, còn những người đi xuống phía nam thì lại không hỏi gì. Hành động kiểm tra không phải là sự quấy nhiễu, cũng không phải là cướp tài vật nhưng tuyệt đối không sơ sài, phàm là người lên phía bắc ai cũng phải trải qua kiểm tra mới có thể thả cho đi.
Hơn nữa, gặp các nữ khách trẻ trung hơi có nhan sắc khó tránh khỏi bị sờ soạng xúc phạm thân thể, vì vậy phần lớn các thương lữ đều rất căm hận nhưng chỉ dám để trong bụng chớ không dám nói ra.
Lúc màn đêm dần dần buông xuống một đoàn vệ sĩ áp tải hơn mười lăm người cưỡi ngựa cũng đang tiến đến hiểm đạo này.
Đoàn vệ sĩ áp tải này lại không hộ tống một xe nào cả.
Từ lá cờ có thể nhìn thấy đây là của một tiêu cục phồn thịnh nhất của Nam Thất Tỉnh Võ Dương tiêu cục.
Nhưng đoàn người của tiêu cục rất nổi tiếng này không ngoại lệ cũng bị chặn lại, khi bọn họ tiến đến thì một người tướng dạng như một đầu mục của trạm kiểm soát tạm thời gằn giọng quát :
– Tất cả xuống ngựa chịu sự kiểm tra!
* * * * *
Viên vệ sĩ áp tải cầm cờ đi đầu trong đoàn người của Võ Dương tiêu cục hơi ngẩn người, rồi mỉm cười nói :
– Bằng hữu, tại hạ là người của Võ Dương tiêu cục.
Đầu mục đó cười nhạt nói :
– Ta đã nhìn thấy tiêu ký của các ngươi.
Vệ sĩ cầm cờ nhíu mày hỏi :
– Xin hỏi bằng hữu thuộc về phe nào?
Đầu mục hai tay chắp sau lưng ngẩng mặt ngạo nghễ nói :
– Vô Địch bảo.
Vệ sĩ cầm cờ nói :
– Võ Dương tiêu cục và Vô Địch bảo xưa nay chung sống hòa bình không có xích mích, hơn nữa có thể nói là giao tình rất tốt!
Đầu mục vẫn ngẩng mặt nói :
– Chuyện này ta cũng đã biết.
Lúc này, mười bốn kỵ sĩ phía sau đều đã dừng lại, đều đã xuống ngựa, một vị thân thể cao lớn dường như là đầu não của tốp này đứng ở phía trước gằn giọng hỏi :
– Chuyện gì?
Vệ sĩ cầm cờ cung kính nói :
– Hồi bẩm Tổng tiêu đầu, bằng hữu Vô Địch bảo chặn đường đòi kiểm tra.
Đầu mục của Vô Địch bảo nhìn thấy trong hàng ngũ của đối phương có Tổng tiêu đầu, lúc này mới bớt ngạo nghễ hướng về vị Tổng tiêu đầu đang nhìn dò xét mình, hơi gật đầu nói :
– Xin chào Châu đại hiệp!
Vị Tổng tiêu đầu đó bĩu môi nói :
– Được! Được!
Tiếp đó ánh mắt như phóng điện, gằn giọng nói :
– Rất tiếc, Châu Tử Chân lại không biết ngươi!
Hóa ra vị Tổng tiêu đầu này chính là Thiết Bút Thần Phán Châu Tử Chân rất nổi tiếng ở Nam Thất Tỉnh.
Danh vọng của Thiết Bút Thần Phán so với Tiêu Dương kiếm khách Lữ Duy Bính phụ thân của Lữ Chính Anh thì nổi danh hơn nhiều, thế nhưng người này ra nhận nhiệm vụ Tổng tiêu đầu của Võ Dương tiêu cục thì e rằng chỉ là chuyện của mấy ngày gần đây.
Với thân phận và địa vị của người này đối với một tiểu đầu mục của Vô Địch bảo thì quả nhiên y coi không ra gì là đúng. Nhưng đầu mục đó vẫn thản nhiên cười nói :
– Tại hạ và bọn tiểu đầu mục của Vô Địch bảo với một quý nhân như Châu đại hiệp tất nhiên là không quen biết.
Châu Tử Chân lạnh lùng hỏi :
– Ngươi còn muốn kiểm tra chứ?
Đầu mục đó mỉm cười nói :
– Đương nhiên!
Không đợi đối phương mở lời, y nhếch miệng nói tiếp :
– Xin Châu đại hiệp đừng nổi giận, thân phận của tại hạ tuy không đủ cân lượng nhưng tất nhiên người khác có đủ cân lượng…
Chợt có một tiếng nói sang sảng cắt lời quát lớn :
– Câm mồm đi!
Dứt tiếng liền có bóng người vọt tới, một người trẻ tuổi lực lưỡng mặc đồ xanh toàn thân xuất hiện, đưa tay chỉ vào Châu Tử Chân gằn giọng quát lớn :
– Châu Tử Chân, ngươi đừng tự cao tự đại. Vô Địch bảo bọn ta đều là hạng tam cấp cao nhân, huống hồ còn có một vị Hương chủ…
Châu Tử Chân cười nhạt cắt lời hỏi :
– Ngươi là ai?
Đầu mục ban đầu giành lời nói :
– Nói cho Châu đại hiệp hay, đây là thủ đệ của Bảo chủ bọn ta, Kim tướng công Kim Thạch Minh.
Châu Tử Chân cười nói :
– Một cái tên thật kêu chỉ là không biết công phu có xứng hay không?
Kim Thạch Minh cười nhạt nói :
– Không để cho ngươi thất vọng là được rồi!
Tiếp đó hướng về đầu mục nói :
– Giang hương chủ, người phía sau đang dồn ứ lại càng lúc càng nhiều, bọn ta không thể gây trở ngại hành trình của các hành lữ, bây giờ hãy bắt đầu kiểm tra đi nếu kẻ nào cả gan phản đối thì giết ngay!
Châu Tử Chân điềm nhiên cười nói :
– Khẩu khí lớn lắm, thật không hổ là người của Vô Địch bảo.
Kim Thạch Minh rít giọng quát lớn :
– Giang hương chủ, ngươi còn đợi gì nữa?
Giang hương chủ run người nói :
– Dạ! thuộc hạ xin tuân mệnh…
Châu Tử Chân cười nhạt nói :
– Vậy hãy kiểm tra ta trước tiên!
Kim Thạch Minh gằn giọng cười nói :
– Châu đại hiệp, Vô Địch bảo và Võ Dương tiêu cục xưa nay không hề có xích mích, đêm nay bổn bảo vì phải truy lùng một phạm nhân quan trọng mới tạm thời lập trạm kiểm tra ở đây, ta không muốn Châu đại hiệp vừa mới nhậm chức đã ngay lập tức gây ra sự xung đột.
Châu Tử Chân ồ lên một tiếng nói :
– Điều này nói hay đấy!
Kim Thạch Minh biến sắc nói :
– Các hạ dường như vẫn có ý muốn gây hấn?
Châu Tử Chân cười cười nói :
– Ngươi nói đúng, nơi đây cách Võ Dương tiêu cục không xa, bọn ta không cho phép ai giở thói côn đồ ra ở đây cả.
Kim Thạch Minh tức giận xanh xám cả mặt, một lúc sau mới nén nổi nộ hỏa trong lòng cười nhạt một tiếng nói :
– Lời này do ngươi nói đấy chứ?
Châu Tử Chân ngạo nghễ gật đầu nói :
– Đúng vậy!
Kim Thạch Minh bật cười ha hả nói :
– Thế mà Võ Dương tiêu cục lại dùng kẻ thất phu cuồng vọng này làm Tổng tiêu đầu, xem ra Cổ Đại Xuyên muốn tự đập chiêu bài của mình đây.
Châu Tử Chân lạnh lùng nói :
– Chuyện không biết tốt nhất là đừng tỏ ra thông minh?
Kim Thạch Minh ngơ ngác :
– Ta nói sai ư?
Châu Tử Chân nói :
– Võ Dương tiêu cục không những Tổng tiêu đầu đổi cho ta, Cục chủ cũng đã đổi người rồi, ngươi vẫn cho rằng Cổ Đại Xuyên còn đang tại chức há không phải là kiến thức nông cạn làm ra thông minh hay sao!
Kim Thạch Minh nhíu mày hỏi :
– Vậy bây giờ Cục chủ của quý cục là ai?
Châu Tử Chân nghiêm mặt nói :
– Lạt Thủ Tiên Nương Tân Ngọc Phụng.
Kim Thạch Minh ngơ ngác nói :
– Lạt Thủ Tiên Nương ư?
Châu Tử Chân cười nói :
– Này người trẻ tuổi, đừng ăn nói lôi thôi nữa, ta không đếm xỉa gì đến những lời ăn nói hồ đồ vừa rồi của ngươi, để tránh làm tổn hại hòa khí đôi bên ta khuyên ngươi phải biết điều một chút, hãy tự giải tán đi!
Kim Thạch Minh ha hả cười lớn nói :
– Thật đúng là hổ già không phát uy thì bị người ta xem như một con mèo bệnh.
Tiếp đó lại cười nhạt nói :
– Châu đại tiêu đầu, các hạ cho rằng đưa ra chiêu bài thì có thể hù dọa được người khác sao?
Châu Tử Chân hừ một tiếng nói :
– Ta không có thời giờ phí lời với ngươi?
Kim Thạch Minh gằn giọng nói :
– Châu đại tiêu đầu ta phải cảnh cáo ngươi một lần nữa, hãy ngoan ngoãn chịu sự kiểm tra…
Châu Tử Chân liền quay đầu gằn giọng quát lớn :
– Lên ngựa, chuẩn bị xông trận.
– Dạ!
Trong tiếng dạ ran đồng thanh của mười bốn vệ sĩ áp tải phía sau thì cũng đồng thời vang lên tiếng thét giận dữ của Kim Thạch Minh :
– Giang hương chủ, hãy trị lão thất phu này cho ta!
– Tuân mệnh!
Giang hương chủ vừa dứt lời liền thuận tay vung đơn đao lên nhắm thẳng tới trước ngực của Châu Tử Chân, chiêu thức nhanh chóng huyền ảo, đó chính là Phục Quỷ Đao Pháp của Vô Địch bảo.
Châu Tử Chân cười lớn nói :
– Đao pháp hay lắm! Tiểu tử nhà ngươi tâm tư thủ đoạn hiểm ác, vừa xuất thủ đã muốn hại mạng người khác, lão phu không thể tha mạng cho ngươi được!
Trong lúc nói, hai người đã nhanh chóng giao hoán ba chiêu. Châu Tử Chân không hổ là nhân vật xứng danh của Nam Thất Tỉnh, tuy dùng tay không đối phó với đơn đao của Giang hương chủ nhưng vẫn tỏ ra ung dung, hơn nữa còn ép Giang hương chủ lui dần về phía vách vực.
Kim Thạch Minh đã nhìn thấy ra tình huống không xong, vội thét lớn :
– Giang hương chủ hãy cẩn thận!
Châu Tử Chân cất giọng cười nói :
– Không kịp rồi?
Tiếp đó nộ quát một tiếng :
– Hãy nhảy xuống!
Chát một tiếng, một chưởng đã đánh trúng vai trái của Giang hương chủ, thân hình của Giang hương chủ bật lên khỏi đất, một tiếng thét thảm thiết vang lên, rớt xuống dòng Tương Giang mấy mươi trượng bên dưới.
Tình huống này khiến cho Kim Thạch Minh tức giận vô cùng, quát lớn lên một tiếng :
– Lão tặc! Mau nạp mạng!
Kim Thạch Minh sử dụng trường kiếm trong cơn phẫn nộ điên cuồng tuyệt chiêu liên tiếp xuất ra, khiến cho Châu Tử Chân không khỏi thoái lui hơn năm bước!
Kim Thạch Minh trong lòng thầm vui sướng, cười nhạt một tiếng nói :
– Thất phu, hóa ra ngươi cũng chẳng qua như thế mà thôi!
Nhưng y vừa dứt lời liền chợt cảm thấy vô cùng hối hận vì đã thốt ra quá sớm những lời như vậy.
Nguyên là Châu Tử Chân sau khi bị bức lùi năm bước đã lập tức thay đổi, chưởng pháp của y không những kỳ ảo vô song, hơn nữa thế trầm kinh mãnh liên tiếp tấn công ba chưởng giành lại vị trí ban đầu, liền cười nhạt nói :
– Tiểu lão đệ, mùi vị chưởng pháp của lão phu như thế nào hả?
Xem tình hình này thân thủ của Châu Tử Chân rõ ràng cao hơn Kim Thạch Minh không chỉ một hai bậc, nhưng sau khi y đã ép đối phương quay lại về vị trí ban đầu thì lại không tiếp tục tạo áp lực nữa chỉ duy trì thế bình đẳng giữa hai phe, dường như là không muốn khiến cho đối phương phải rơi vào thế khó khăn.
Kim Thạch Minh không phải là người ngu, đối phương hạ thủ lưu tình trong lòng y tất nhiên đã hiểu rõ nhưng y vẫn hỏi ngược lại :
– Ngươi ở đâu học trộm chưởng pháp của bổn bảo vậy?
Châu Tử Chân ha hả cười lớn nói :
– Thật là tức cười võ học của thiên hạ vạn lưu đồng nguyên, ngươi dựa vào đâu mà đoán chắc ta học trộm chưởng pháp của ngươi?
Không đợi đối phương mở lời, lại trầm giọng nói :
– Kim Thạch Minh, kết quả trận đấu của chúng ta như thế nào ngươi và ta đều hiểu rõ, theo ta thấy ngươi tốt hơn nên tiếp nhận sự khuyến cáo của ta, hãy triệt thoái quay về có việc gì hãy để cho cấp trên hai bên giải quyết, không biết tôn ý thế như thế nào?
Kim Thạch Minh hơi trầm tư nói :
– Các hạ có thể trả lời trước cho ta một câu hay không?
Châu Tử Chân hỏi :
– Chuyện chi?
Kim Thạch Minh nói :
– Lữ Chính Anh có phải là ở trong hàng ngũ của các hạ?
Châu Tử Chân hỏi tiếp :
– Người ngươi hỏi có phải là hậu sinh của Lữ Duy Bính đại hiệp phải không?
Kim Thạch Minh gật đầu nói :
– Đúng vậy!
Châu Tử Chân nghiêm mặt nói :
– Vậy thì ta có thể nói rõ cho ngươi hay, Lữ công tử không phải ở trong hàng ngũ của ta, hơn nữa ta cũng đang tìm Lữ công tử.
Kim Thạch Minh đánh một hư chiêu rồi tung người vọt ra ngoài vòng chiến, nhíu mày hỏi :
– #á# hạ tìm y làm gì?
Châu Tử Chân nói :
– Đương nhiên là để bảo hộ sự an toàn của y.
Kim Thạch Minh nhíu mày hỏi :
– Tại sao ngươi lại xen vào chuyện người khác chứ?
Châu Tử Chân cười nói :
– Công hay tư ta đều cần phải quan tâm, nói về phương diện công ta phụng mệnh Cục chủ…
Kim Thạch Minh cắt lời hỏi :
– Còn tư thì thế nào?
Châu Tử Chân nghiêm mặt nói :
– Về phương diện tư, lão phu cùng Lữ Duy Bính đại hiệp tuy xưa nay vốn không quen biết nhưng về mặt đạo nghĩa thì trong lòng hâm mộ đã lâu, bây giờ hậu sinh của Lữ đại hiệp sinh mạng gặp nguy hiểm ta nếu không biết thì thôi, nhưng đã biết thì về mặt đạo nghĩa không thể làm lơ…
Kim Thạch Minh cắt lời hỏi :
– Nói như vậy các hạ đến đây là để chống đỡ cho y?
Châu Tử Chân nói :
– Ngươi muốn nói như vậy ta cũng không phủ nhận.
Kim Thạch Minh lạnh lùng nói :
– Các hạ đã suy nghĩ kỹ đến hậu quả khi đối đầu với Vô Địch bảo hay chưa?
Châu Tử Chân nghiêm mặt nói :
– Ta không những đã suy nghĩ đến, hơn nữa còn muốn gởi lời cho Thuần Vu bảo chủ nội cảnh vùng Hồ Nam là thuộc về phạm vi thế lực của Võ Dương tiêu cục, tuyệt đối không thể cho bất cứ ai giở thói côn đồ lưu manh ở đây.
Kim Thạch Minh cười nhạt một tiếng nói :
– Được! Ta sẽ nhắn lời của các hạ, bọn ta sẽ chờ đợi để xem kết quả hành động của các hạ!
Nói xong, y quay đầu thét lớn :
– Đi thôi!
Như một luồng gió, những hán tử như hung thần ác sát đó trong nháy mắt đã biến mất hút.
– Lúc đó những lữ khách đi về phía bắc bị ngăn trở ít nhất đã có bảy tám mươi người, những người này vốn đang muốn đến một thị trấn ở huyện Tương Đàm để nghỉ ngơi, sau khi đi qua đoạn hiểm lộ này không quá một dặm lộ trình ở đó là một thị trấn rất náo nhiệt.
Sau khi người của Vô Địch bảo đã giải tán đi hết, tốp người này đã bị chậm trễ không ít thời gian, hơn nữa còn có những lữ khách bị dồn ở phía sau vội vàng tiếp tục cuộc hành trình của bọn họ.
Tổng tiêu đầu của Võ Dương tiêu cục Châu Tử Chân đột nhiên cất giọng hỏi :
– Xin hỏi Lữ Chính Anh công tử có lẫn ở trong đám lữ khách đấy không ạ?
Lời hỏi của y không có hồi ứng.
Khoảnh khắc sau Châu Tử Chân lại cất giọng nói :
– Cục chủ của bọn ta và Lộ cô nương có lời nhắn với Lữ công tử, nếu Lữ công tử có lẫn ở trong đám lữ khách thì xin ra mặt trả lời.
Lần này y cũng không nhận được sự hồi ứng nào. Đám lữ khách đó đã mất hút dần vào trong bóng đêm dày đặc.
Châu Tử Chân trầm tư xua xua tay với đám thủ hạ của y :
– Bọn ta cũng đi tới tiểu trấn phía trước.
Lữ Chính Anh đã đi đâu rồi chứ?
– Thật ra, chàng đã cùng với thanh y phụ nhân giả như là mẫu tử lẫn vào trong đám lữ khách đó.
Đến khi đã vượt qua đoạn hiểm lộ, Lữ Chính Anh mới dùng chân khí truyền âm hỏi :
– Tiền bối vừa rồi tại sao tiền bối không để cho vãn bối nói chuyện với Châu tổng tiêu đầu?
Thanh y phụ nhân truyền âm thở dài nói :
– Hài tử, ngươi còn ngây thơ quá!
Lữ Chính Anh ngơ ngác nói :
– Ý của tiền bối phải hiểu thế nào?
Thanh y phụ nhân nói :
– Bọn ta dùng chân khí truyền âm nói chuyện như thế này, thật không tiện chút nào đợi lát sau hẵn nói.
Đi hơn một dặm đã đến tiểu trấn. Tiểu trấn này tên gọi là Lưu gia tập, tiểu trấn nhỏ nhưng cũng có đến bảy tám lữ quán.
Vì vậy những lữ khách này đếu có đủ chỗ nghỉ nhưng Lữ Chính Anh và thanh y phụ nhân lại không vào lữ quán, dưới sự hướng dẫn của thanh y phụ nhân hai người đi vào một con hẻm nhỏ tối tăm.
Trong con hẻm tối tăm duỗi tay ra thì sẽ khó nhìn thấy rõ năm đầu ngón tay, nhưng Lữ Chính Anh bây giờ bất luận là kình lực hay thị lực đều đã vượt hơn người, chỉ tập trung thần lực một chút chàng đã nhìn thấy ra ngay phòng ốc của hai bên con hẻm đều là những chỗ ở khá cao cấp.
Khi hai người bọn họ đang nhẹ nhàng tiến vào trong hẻm nhỏ, ngoại trừ những tiếng chó sủa vang lên từ những phòng ốc hai bên hẻm thì hoàn toàn không thấy những bóng người nào cả.
Thanh y phụ nhân đến trước một ngôi nhà cửa sơn đỏ dừng lại đưa tay lắc nhẹ cái vòng sắt ở trên cửa ba lần, khoảnh khắc sau bên trong vang lên một tiếng nói sang sảng :
– Ai đấy?
Thanh y phụ nhân thấp giọng nói :
– Lão Vương, ta đây.
Giọng nói sang sảng vang lên :
– A! Ngân Cô phải không?
Giọng nói tràn đầy sự kinh ngạc và hoan hỉ.
Thanh y phụ nhân vội vàng thấp giọng nói :
– Lão Vương, nói nhỏ một chút, mau mở cửa đi.
– Dạ, dạ…
Két một tiếng cánh cửa đỏ bật mở, một khôi y lão nhân râu tóc bạc trắng xuất hiện tay phải cầm một tẩu thuốc, tay trái sách một cái đèn lồng trên khuôn mặt chồng chất đầy nếp nhăn nở rộng một nụ cười, thấp giọng nói :
– Ngân Cô mau vào đi!
Thanh y phụ nhân và Lữ Chính Anh nhẹ nhàng lách người vào trong cửa, thanh y phụ nhân thuận tay đóng cửa rồi cài then lại, khôi y lão nhân ồ lên một tiếng :
– Ngân Cô sao lại ăn mặc như vậy, còn vị tiểu ca này là ai đây?
Thanh y phụ nhân nói nhỏ :
– Vào bên trong, ta sẽ nói cho biết.
Khôi y lão nhân thở dài một tiếng thật sâu không nói gì. Đây là một căn nhà lầu sâu hút tuy niên đại đã rất lâu nhưng mọi thứ đều hoàn chỉnh nguyên vẹn không hư tổn, trang trí khá hào nhoáng được dọn dẹp rất sạch sẽ không một vết tổn hại nhưng ngoại trừ ba người ra thì vắng lặng không một tiếng động nào khác.
Lữ Chính Anh vừa đi vừa nghĩ thầm: “Lẽ nào một chỗ ở lớn như thế này chỉ có một lão nhân thôi sao…”.
Khi bọn họ đi qua cái sân vườn thứ hai, khôi y lão nhân nhịn không được buột miệng hỏi :
– Ngân Cô trú ở gian phòng ngày xưa chứ?
Thanh y phụ nhân lắc lắc đầu nói :
– Không! Tạm thời trú ở gian phòng dưới đất.
Lúc này Lữ Chính Anh đã đại thể hiểu rõ nơi đây chín phần mười là nhà thân mẫu của thanh y phụ nhân này.
Khôi y lão nhân nghe thanh y phụ nhân nói vậy không khỏi ngạc nhiên, mở to đôi mắt đã mờ do tuổi già hỏi :
– Tại sao vậy? A ta hiểu ra rồi, nhìn Ngân Cô ăn mặc như vậy, thái độ như vậy tất có chuyện gì rắc rối phải không?
Thanh y phụ nhân gượng cười nói :
– Lão Vương đừng đoán mò nữa hãy mau dẫn đường đi.
Khôi y lão nhân cũng gượng cười nói :
– Ngân Cô, căn nhà này mỗi gian phòng ta đều hàng ngày quét dọn sạch sẽ cũng vẫn giữ lại dáng vẻ ngày xưa, riêng chỉ có gian phòng dưới đất ta không quét dọn, bao năm chưa từng quét dọn làm sao vào ở được?
Thanh y phụ nhân nhíu mày nói :
– Vậy thì bọn ta sẽ ngồi một lát ở tiểu sảnh đây, còn ngươi hãy mau đi quét dọn. Sau đó làm món gì đó cho bọn ta ăn.
Khôi y lão nhân liên tục gật đầu nói :
– Được, lão nô sẽ đi làm ngay lập tức.
Tiếp đó lại đi đầu dẫn đường nói :
– Hãy theo ta.
Rồi vừa đi vừa nói :
– Ngân Cô, một năm một lần cũng không quay lại, lão nô là người sắp xuống đất nằm rồi, vạn nhất có chuyện gì căn nhà này cũng phải sớm lo liệu sắp xếp…
Thanh y phụ nhân cắt lời cười nói :
– Căn nhà này đã có chủ nhân mới rồi!
Khôi y lão nhân vừa đấy cánh cửa của tiểu sảnh vừa ngạc nhiên hỏi :
– Ai vậy?
Thanh y phụ nhân đưa tay chỉ Lữ Chính Anh nói :
– Chính là công tử này đây.
Câu nói này không những khiến cho khôi y lão nhân ngơ ngác, mà Lữ Chính Anh cũng phải ngẩn cả người ra.
Thanh y phụ nhân kéo Lữ Chính Anh đi vào tiểu sảnh cười cười nói :
– Hãy ngồi xuống đi, có gì rồi hẵn nói, bọn ta có thể nói chuyện suốt cả đêm nay.
Khôi y lão nhân nhíu mày nhìn Lữ Chính Anh, sau khi ngắm nhìn kỹ lưỡng một hồi mới ồ lên một tiếng nói :
– Lữ Chính Anh? Nhất định là thiếu gia của Ngọc cô nương.
Thanh y phụ nhân gật đầu nói :
– Đúng, lão Vương ngươi hãy đi làm việc đi có gì lát nữa chúng ta sẽ nói. Hãy nhớ vạn nhất có ai đến tra vấn thì nhất thiết đừng nói ta đã trở lại.
Khôi y lão nhân vừa như hiểu vừa như không hiểu gật gật đầu nói :
– Lão nô biết.
Khôi y lão nhân châm lửa ngọn đèn ở đầu bàn rồi quay người bỏ đi.
Thanh y phụ nhân đóng chặt các cánh cửa lại rồi kéo màn cửa sổ để tránh ánh sáng đèn không lọt ra ngoài, sau đó ngồi trở lại vị trí cũ buông nhẹ một tiếng thở dài.
Đôi mắt bao phủ một màu đau thương, sau khi đưa mắt chậm rãi quét nhìn bốn phía rồi dừng ánh mắt nhìn chăm chăm Lữ Chính Anh cười buồn nói :
– Hài tử, ta nghĩ bây giờ ngươi phải có sự liên tưởng gì chứ?
Lữ Chính Anh gật gật đầu nói :
– Đúng, nếu sự liên tưởng của vãn bối không sai, nơi đây có phải là nhà mẫu thân của tiền bối?
Thanh y phụ nhân ừm một tiếng nói :
– Không sai.
Phụ nhân trả lời tựa hồ như cho qua nhưng đôi mắt đã long lanh ngấn lệ.
Lữ Chính Anh hỏi tiếp :
– Tiền bối với tiên từ dường như có chút quan hệ thân thích?
Thanh y phụ nhân gượng cười nói :
– Há chỉ có chút quan hệ thân thuộc, sự thật ta cùng mẫu thân của ngươi còn là tỷ muội đồng mẫu dị phụ!
Lữ Chính Anh ngơ ngác :
– Điều này thật là kỳ quái?
Thanh y phụ nhân ngạc nhiên hỏi :
– Lời này phải hiểu thế nào?
Lữ Chính Anh nói :
– Tiên từ lúc còn sống tại sao không bao giờ nhắc đến ai cả?
Thanh y phụ nhân thở dài nói :
– Chuyện này nói ra thì rất dài.
Lữ Chính Anh thở nhẹ không nói gì.
Thanh y phụ nhân lơ đãng nhìn chăm chú vào ánh lửa đèn lung linh ở đầu bàn, buồn bã thấp giọng nói :
– Bây giờ ta tự giới thiệu ta một chút ta họ Thủy tên Ngân Cô ngươi đã biết tiểu trấn nhỏ này tên gọi là Lưu gia tập, theo tên gọi thì thấy cư dân nơi đây chín phần mười là họ Lưu, ước chừng bốn mươi năm trước đây Thủy gia của bọn ta là vượng tộc trong thiểu số người ngoại tính ở Lưu gia tập này.
Lữ Chính Anh không nhịn được nói :
– Nhưng tại sao bây giờ lại chỉ còn có một vị lão nhân gia này?
Thủy Ngân Cô gượng cười nói :
– Đây có lẽ là cái lẽ thịnh cực tất suy đấy! Nghĩ đến những năm đó, chỉ cần nhắc đến Tương Đàm Thủy gia không những nội trong tỉnh này mọi người đều biết mà trong võ lâm đồng đạo của Nam Thất Tỉnh cũng có địa vị rất cao.
Lữ Chính Anh không khỏi a lên một tiếng, muốn hỏi nhưng lại thôi.
Thủy Ngân Cô man mác thở dài nói :
– Hài tử, có lẽ ngươi còn chưa nghe nói đến, Võ Dương tiêu cục bây giờ do Lạt Thủ Tiên Nương Tân Ngọc Phụng nhận lãnh chính là cơ nghiệp của Thủy gia ta.
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
– Sau này sao lại thịnh cực tất suy?
Thủy Ngân Cô gượng cười nói :
– Tình hình tường tận cũng chưa hoàn toàn làm rõ, cho đến trước đây không lâu sau khi toàn bộ Lữ gia của ngươi ngộ nạn ta mới từ miệng của Thuần Vu Khôn biết được toàn bộ tình hình đã qua.
Phụ nhân Thủy Ngân Cô dừng lời, trầm tư nói tiếp :
– Khi phụ thân ta mất đi ta còn chưa đủ hai tuổi vì vậy mọi chuyện liên quan đến quá khứ đều nghe thấy từ miệng của lão Vương cả.
Lữ Chính Anh hỏi tiếp :
– Có phải lão quản gia vừa rồi không.
– Phải.
Thủy Ngân Cô gật đầu nói :
– Theo lão Vương nói, người trong nhà ta vốn rất ít ỏi, phụ thân ta tuy có ba vị phu nhân nhưng lại chỉ có ta là nữ nhi độc sinh duy nhất, mẫu thân ta cũng là ngoại tổ mẫu của ngươi là vị phu nhân nhỏ tuổi nhất, khi phụ thân ta mất đi mẫu thân ta cũng không quá hai mươi tuổi.
Lữ Chính Anh nói :
– Theo thời gian mà suy đoán, ngoại tổ mẫu của vãn bối vẫn còn sống?
Thủy Ngân Cô nói :
– Nhưng sự thật ngoại tổ mẫu sau khi sinh hạ mẫu thân ngươi thì mất đi, giống như phụ thân của ta bị bệnh ho mà chết.
– Bệnh ho à?
Lữ Chính Anh ngạc nhiên hỏi :
– Một võ lâm cao thủ sao lại mắc bệnh ho được?
Thủy Ngân Cô gượng cười đáp :
– Phải, lúc đó cũng có người hoài nghi như vậy nhưng không ai tìm hiểu kỹ cả, sự thật ra phụ thân ta và tam vị phu nhân đều trước sau mắc bệnh ho mà chết, có người nói loại bệnh này lây lan vì vậy từ đó đến này xem như là một cách giải thích hợp lý.
Lữ Chính Anh nghiêm mặt nói :
– Vãn bối phải gọi tiền bối là di mẫu mới đúng, theo di mẫu nói như vậy thì bệnh ho của bọn họ là do trúng âm mưu của người khác?
Thủy Ngân Cô gật gật đầu nói :
– Phải, nhưng chuyện này hãy đợi sau hẵn nói, bây giờ hãy nói đến năm đó.
Lữ Chính Anh gật gật đầu nói :
– Lúc đó, ngoại tổ mẫu của tiểu điệt sao lại cải giá?
Thủy Ngân Cô nói :
– Đó là do di mệnh của phụ thân ta, tại vì lúc đó ngoại tổ mẫu thật còn quá trẻ đồng thời đối tượng cải giá là ngoại tổ phụ của ngươi vốn đã thân thích với nhau từ lúc còn nhỏ với mẫu thân ta. Nhưng phụ thân ta đã chia lìa bọn họ vì thế sau khi phụ thân ta mất đi hai người liền tìm đến với nhau.
Lữ Chính Anh nghe xong gượng cười không nói gì.
Thủy Ngân Cô buông nhẹ một tiếng thở dài nói :
– Nhưng khi mẫu thân của ngươi được sinh ra không lâu, đôi phu phụ chắp nối này cũng kế tiếp nhau chết đi…
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
– Cũng bệnh ho à?
Thủy Ngân Cô nói :
– Ngoại tỗ mẫu ngươi chết vì bệnh ho nhưng ngoại tổ phụ của ngươi lại chết vì một chuyện bất ngờ ở tiêu cục, tại vì người cũng là một vệ sĩ áp tải của tiêu cục.
Thủy Ngân Cô dừng lời thở dài rồi nói tiếp :
– Ngoại tổ phụ của ngươi là người họ Sài, sau khi phu phụ bọn họ mất đi mẫu thân của ngươi lại quay về Thủy gia. Thủy gia thuê vú nuôi cùng ta nuôi dưỡng mẫu thân của ngươi cho đến bảy, tám tuổi Sài gia bọn họ mới cử người đến lãnh lại, điều này cũng chính là lý do vì sao vừa rồi lão Vương lại có thể buột miệng cho ngươi là thiếu gia của Ngọc cô nương, tại vì bộ mặt hiện nay của ngươi bảy phần mười giống với thời ấu niên của mẫu thân ngươi.
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
– Tại sao mẫu thân ta xưa nay không bao giờ nhắc đến chuyện quá khứ cả?
Thủy Ngân Cô nói :
– Điều này có hai khả năng, khả năng thứ nhất là đối với chuyện thời thơ ấu vốn không thể nhớ hết được, khả năng sau là vì ngoại tổ mẫu ngươi là phu nhân tái giá cảm thấy không có vinh hạnh gì nên không muốn nhắc đến.
Lữ Chính Anh thở dài rồi hỏi :
– Mẫu thân ta từ lúc bị Sài gia bọn họ dẫn đi, giữa tỷ muội hai người mất đi sự liên lạc hay sao?
Thủy Ngân Cô gật đầu nói :
– Phải, chỉ sau khi xảy ra diệt môn thảm án của Lữ gia các ngươi ta vô tình từ miệng của Thuần Vu Khôn mà nghe thấy cái tên Sài Ngọc Cô, còn thì chắc ta vẫn mờ mịt không biết gì!
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
– Thuần Vu Khôn tại sao muốn giết toàn gia ta?
Thủy Ngân Cô thở dài nói :
– Chỉ vì mẫu thân của ngươi.
Lữ Chính Anh ngơ ngác :
– Điều này phải hiểu như thế nào?