Thất Sát Lệnh

Chương 28 - Hô Diên Phản Chánh

trước
tiếp

Hai mắt Diệu Thiện đằng đằng sát khí đưa tay tung ra Phách Không chưởng đồng thời giận dữ quát :

– Ngươi tự tìm đường chết!

Nhưng chưởng lực mạnh mẽ vô song của Diệu Thiện lại bị Kim Lão Lão lách người né tránh, và cười ha hả nói :

– Rõ ràng biết khinh công của ta không tệ, tại sao lại dùng Phách Không chưởng? Diệu Thiện, có giỏi thì cứ đấu chính thức với ta!

Diệu Thiện tỏ ra muốn xông vào nhưng suy nghĩ gì đó lại thôi.

Kim Lão Lão cười nói :

– Sao hả? Không có gan à?

Diệu Thiện tức tối quát :

– Họ Kim kia, ngươi đừng có quên tính mạng của ngươi đang nằm trong tay ta.

Kim Lão Lão cười khổ sở :

– Không có quên nhưng ta đã thông suốt. Con người cho dù có sống đến trăm tuổi rốt cuộc cũng chỉ có một cỗ quan tài và một nấm mồ. Vì vậy chết không có gì đáng sợ, huống hồ ta vẫn còn tới sáu canh giờ, bấy nhiêu cũng đủ rồi.

Từ miệng của ái đồ Thủy Cô Nương, Kim Lão Lão hiểu thấu đáo bên phía bọn quần hùng trên thực tế đã phát động tiến công cho nên mới có những lời như vậy. Đồng thời cũng kiên quyết lập trường kiên định của mình.

Diệu Thiện hình như vẫn còn chưa tỉnh ngộ được câu nói của Kim Lão Lão, bất chợt nhíu mày hỏi :

– Hôm nay là ngày gì?

Đột nhiên, Lữ Chính Anh từ trên cao hạ xuống trước mặt Diệu Thiện như một thiên thần, đồng lúc cười nhạt nói :

– Là ngày tàn của bọn gian tà các ngươi!

Thì ra Lữ Chính Anh nghe bên trong có tiếng sát phạt, tuy Chu Quân Ngọc còn chưa phát ra tiếng thanh tiêu cứu viện nhưng chàng cảm thấy không yên tâm cho nên một mình vào trong xem thử.

Thủy Cô Nương tự nhiên cười nhẹ :

– Phó lệnh chủ đến thật đúng lúc…

Lúc ấy Diệu Thiện bất giác không tự chủ lùi ra sau ba bước lớn. Lữ Chính Anh lập tức quát khẽ :

– Chạy thoát sao?

Diệu Thiện giả vờ không nhận ra Lữ Chính Anh, lãnh đạm hỏi tiếp :

– Ngươi là ai?

Thủy Cô Nương liền cướp lời :

– Lão ni cô, ngươi đã không biết Phó lệnh chủ vậy tại sao vừa nhìn thấy người ngươi lại hoảng sợ lùi ra sau?

Trong khi ấy Thủy Ngân Cô và Thủy Tương Vân cũng đã đuổi đến nơi, Thủy Tương Vân liền lên tiếng hỏi :

– Chu tỷ tỷ, cần muội tiếp tay không?

Chu Quân Ngọc cất giọng nói :

– Không cần, ta phải tự tay kết liễu lão tặc này.

Lữ Chính Anh nhìn thấy tình thế như vậy cũng lên tiếng nói :

– Sư muội đừng bướng bỉnh, chúng ta liên thủ lại giải quyết xong ở đây, còn phải mau mau đến Vô Địch bảo nữa.

Chu Quân Ngọc không còn cách nào khác, đành cười nói :

– Được, muội nghe lời huynh…

Lữ Chính Anh vội nói :

– Di mẫu và Tương Vân sư muội mau liên thủ lại kết liễu lão tặc này.

– Được…

Hai mẫu nữ Thủy Ngân Cô và Thủy Tương Vân đồng hô một tiếng, Hoàng Phủ Thuật nhìn thấy nguy cơ trước mắt, dùng toàn lực đánh bạt thanh trường kiếm của Chu Quân Ngọc lợi dụng cơ hội thoát thân.

Nhưng trong lúc hoảng loạn lão ta đã chọn sai hướng, lão ta chạy lại vị trí của Lữ Chính Anh.

Lữ Chính Anh lập tức đưa tay lên xuất chiêu Phách Không chưởng, đồng thời quát lớn :

– Trở về chỗ cũ.

Hoàng Phủ Thuật đối với Lữ Chính Anh như kẻ thù gặp mặt, cực kỳ giận dữ. Đồng thời lão nhìn thấy đã rơi vào trong vòng vây kẻ địch, không còn cơ hội thoát chết.

Vì vậy đối với Phách Không chưởng vừa rồi của Lữ Chính Anh, Hoàng Phủ Thuật chỉ hơi né tránh sang bên mà không hề có ý định thối lui. Đồng thời lão đưa song chưởng đánh về Lữ Chính Anh, còn miệng thì quát :

– Tiểu tử, trả lại cho ngươi chưởng này.

Thì ra thiết chưởng của Hoàng Phủ Thuật cũng giống như Hô Diên Bách Văn trước đây bị Chu Á Nam chém đứt một tay. Thiết chỉ đó không những có kịch độc mà còn có thể phóng ra ám khí.

Lão ta dùng hết sức, năm ngón tay sắt của tay trái cũng xé không nhằm vào ba yếu huyệt trước ngực của Lữ Chính Anh chém tới, còn tay phải cứng như sắt của lão nhắm vào đầu Lữ Chính Anh đánh xuống.

Khoảng cách giữa song phương tương đối gần, chiêu thức của Hoàng Phủ Thuật lại nhanh lẹ. Nếu như Lữ Chính Anh không phải một đại cao thủ thỉ quả thật khó mà thoát khỏi tử thần.

Mọi người xung quanh chỉ thấy một tia sáng lóe lên, tiếp theo là một loạt tiếng kêu của kim loại phát ra, không những năm ngón tay sắt có kịch độc gãy mất, ngay cả tay phải cũng bị đánh văng ra, chỉ nghe thấy tiếng cười của Lữ Chính Anh :

– Lão tặc, lần này ngươi hết cơ hội rồi!

Lữ Chính Anh rất hiểu tâm tình của Chu Quân Ngọc cho nên sau khi chàng chặn đứng thế công của Hoàng Phủ Thuật không vội ra tay xuất thủ, mà tung mình bay ra xa ngoài năm trượng.

Vừa đúng lúc ấy, Chu Quân Ngọc băng mình lướt tới chắn ngang lối thoát của Hoàng Phủ Thuật và lạnh lùng nói :

– Lão tặc, đừng hòng chạy thoát!

Trong khi nói, Chu Quân Ngọc đã đánh liền ba kiếm vù vù vù, ép Hoàng Phủ Thuật trở lại vị trí cũ.

Vừa rồi Hoàng Phủ Thuật mang ý phục thù nên đã muốn thí mạng với Lữ Chính Anh. Cho dù lúc ấy lão ta đã tránh được thế Phách Không chưởng của Lữ Chính Anh, nhưng công lực hùng hậu của Lữ Chính Anh vẫn khiến cho lão ta thọ thương.

Vì vậy, lần này lão cùng Chu Quân Ngọc giao đấu tình huống hoàn toàn trái ngược.

Chu Quân Ngọc tiến công tới tấp, dồn Hoàng Phủ Thuật vào tận góc đại sảnh.

Thủy Ngân Cô và Thủy Tương Vân đang muốn nhúng tay vào.

Chu Quân Ngọc mỉm cười bảo họ :

– Hai vị không cần phải vào trận, nếu như trong vòng một trăm chiêu mà ta không giết được lão tặc này, lúc đó sẽ nhờ vào sự giúp đỡ của hai vị.

Trong khi tất cả mọi người đang tập trung vào trận đấu giữa Chu Quân Ngọc và Hoàng Phủ Thuật thì Diệu Thiện lão ni ngược lại tìm đường âm thầm rút lui êm.

Nhưng Lữ Chính Anh sau lưng dường như có mắt, đột nhiên cười lanh lảnh :

– Hãy để mạng lại!

Chưa dứt lời, người đã lộn về sau một vòng chắn trước mặt Diệu Thiện, khiến cho Diệu Thiện vừa mới tung người lên đành phải quay trở lại chỗ cũ, đồng thời tức giận nói :

– Tiểu tử, ai sợ nhà ngươi chứ!

Chính Anh cười cười hỏi :

– Không sợ thì đâu cần phải trốn.

Trong khi Diệu Thiện đảo mắt nhìn quanh, Lữ Chính Anh cười đắc ý tiếp :

– Lão ni cô, ngươi hãy tỏ ra là nhân vật có bản lĩnh một chút. Hãy mang Thất Tuyệt độc chưởng của ngươi ra thì triển đi.

Kim Lão Lão lên tiếng :

– Đúng đấy, nếu bỏ lỡ cơ hội hôm nay sau này sẽ không có cơ hội thi triển đấy.

Diệu Thiện nghiến răng quát :

– Ta không cần dùng Thất Tuyệt độc chưởng cũng có thể đối phó với các ngươi.

Chưa dứt lời, Diệu Thiện đã huơ kiếm xông vào tấn công ngay.

Lữ Chính Anh một mặt đưa gươm lên tiếp chiêu, một mặt a lên một tiếng :

– Quả nhiên là Thiên Hạc kiếm pháp của Lãnh Vô Tình.

Diệu Thiện cười nhạt :

– Đâu có gì là lạ, Linh Xà kiếm pháp của các ngươi ta cũng có thể sử dụng.

Lữ Chính Anh cười nói :

– Người của Vô Địch bảo biết sử dụng toàn bộ võ công bổn môn, điều này chẳng có gì mới lạ. Nhưng ta cũng không thể không nhắc cho ngươi biết, dẫu sao người vẫn là ni cô nửa đường xuất gia, tuy học trộm được không ít tuyệt kỹ, nhưng chẳng có thứ nào lợi hại cả.

Trong lúc ấy, cả hai đã giao đấu trên năm chiêu.

Hơn nữa lời của Lữ Chính Anh vừa dứt, đột nhiên chiêu thức đánh ra liên tục, bắt Diệu Thiện phải liên tiếp lùi ra sau.

Diệu Thiện một mặt đưa kiếm chống đỡ mặt khác cho tay vào người, Kim Lão Lão đứng bên cạnh thấy vậy liền nói lớn :

– Phó lệnh chủ hãy cẩn thận lão tặc ni sử dụng độc.

Lữ Chính Anh cao giọng cười nói :

– Đa tạ lão nhắc nhở, lão tặc ni này sẽ không có cơ hội để sử dụng độc đâu.

Kim Lão Lão hối thúc nói :

– Tuyệt đối đừng để tay trái của thị rút ra.

Trong khi ấy ở trong góc đại sảnh phát ra tiếng kêu thảm thiết, Thiên Lý Độc Hành Đạo Hoàng Phủ Thuật đã chết thảm dưới lưỡi kiếm của Chu Quân Ngọc.

Tiếng kêu này làm chấn động tâm can của Diệu Thiện, thị giận dữ quát :

– Tiểu tử, mau nộp mạng!

Chưa dứt lời, ba thế kiếm hiểm ác trong Thiên Hạc kiếm pháp của Diệu Thiện chặn đứng thế tấn công của Lữ Chính Anh. Đồng thời bàn tay trái của Diệu Thiện cũng thừa cơ tung ra.

Nhưng trong lúc Diệu Thiện vừa rút tay ra khỏi người thì Lữ Chính Anh đã cười nhạt nói :

– Muốn chết.

Chỉ thấy tay trái chàng nhanh như chớp điểm trúng vào tay trái của Diệu Thiện, tiếp theo là một tiếng thảm thiết vang lên.

Nhưng Diệu Thiện bản thân công lực cao siêu. Tuy tay trái bị Lữ Chính Anh điểm trúng nhưng vẫn dồn sức phát ra một chiêu rồi tung mình vọt người ra sau tẩu thoát.

Lữ Chính Anh quát lớn :

– Mau để mạng lại!

Tiếng chưa dứt người đã bắn mình đuổi theo.

Kim Lão Lão thấy vậy liền nói lớn :

– Phó lệnh chủ, xin giữ lại mạng y thị.

Nhưng bà ta hơi muộn một chút. Gần như trong khi Kim Lão Lão thốt ra câu này thì đầu của Diệu Thiện lão ni đã rơi xuống đất nhưng cái xác không đầu vẫn còn đòi chạy ra khỏi cửa.

Trong khi ấy Lữ Chính Anh đột nhiên quay đầu lại hỏi :

– Việc gì?

Kim Lão Lão gượng cười nói :

– Không có việc gì, chỉ là ta bị sự khống chế của Thuần Vu Khôn và lão tặc ni mới làm việc cho họ.

Lữ Chính Anh ồ một tiếng :

– Lão lão nói sớm một chút quá tốt rồi.

Kim Lão Lão vẻ bối rối nói :

– Nói sớm một chút à! Làm gì có thời gian!

Nói đoạn liền nghiêm sắc mặt nói :

– Nhưng mà không sao loại thuốc giải lão thân có thể nhận biết, để thử tìm trong phòng và trên người của lão tặc ni xem sao.

Hóa ra Kim Lão Lão không những bị Thuần Vu Khôn dùng thủ pháp đặc biệt, đồng thời cũng bị Diệu Thiện dùng thuốc khống chế. Vì vậy cứ cách ba ngày Kim Lão Lão được Thuần Vu Khôn giải huyệt một lần, và mỗi ngày phải uống thuốc giải một lần. Nếu không thì đã khó mà bảo toàn tính mạng.

Có thể nói Kim Lão Lão vẫn còn vận may, thuốc giải mà lão cần đã tìm thấy trên người của Diệu Thiện.

Đối với các huyệt đạo bị Thuần Vu Khôn điểm do vì Thuần Vu Khôn, Lữ Chính Anh, Chu Quân Ngọc đồng một sư môn, nên cách điểm huyệt không mấy khác biệt. Vì vậy Chu Quân Ngọc lập tức giải hết huyệt đạo cho Kim Lão Lão.

Sau một canh giờ Chu Quân Ngọc hoàn toàn hoàn thành trách nhiệm, nàng thở phào như trút được gánh nặng nói :

– Mạng lão còn lớn, bây giờ vận khí thử xem sao?

Kim Lão Lão cười cười nói :

– Đa tạ cô nương! Thiết nghĩ không cần phải thử, ta đã cảm thấy khí huyết hoàn toàn lưu thông.

Khi ấy Lữ Chính Anh dưới sự hướng dẫn của Thủy Cô Nương và Tiểu Đào, dẫn theo tám vị nữ kiếm sĩ bắt hết tất cả mọi người trong tòa nhà cổ này, tập trung vào một gian.

Do vì trên dưới, trong ngoài tòa nhà này đều bị người của Thất Sát lệnh bao vây, cho nên trừ những tên bị giết chết ra không có một tên nào lọt lưới.

Trong khi Kim Lão Lão hoàn toàn dần dần hồi phục lại, cũng đúng lúc Lữ Chính Anh trở lại bên cạnh bọn họ và hướng mắt về phía Kim Lão Lão hỏi :

– Lão tặc Thuần Vu Khôn bắt lão lão đến đây mục đích chủ yếu là chế độc dược cho bọn chúng?

Kim Lão Lão cười gượng :

– Đúng vậy, ngoài ra còn điều giáo một số độc trùng.

Lữ Chính Anh hỏi tiếp :

– Phải chăng lão lão đem độc trùng đã luyện xong giao cho lão tặc Thuần Vu Khôn?

Kim Lão Lão đáp :

– Vẫn còn chưa, ta đã vì nói chưa đủ hỏa hầu không thể sử dụng được…

– Thật là tạ ơn trời đất.

Lữ Chính Anh lại cười hỏi :

– Nói vậy, Thuần Vu Khôn bảo lão lão đi đến đây vẫn chưa được lợi ích gì.

Kim Lão Lão gật đầu đáp :

– Đúng vậy, nhưng mà ta đã giao cho lão tặc Thuần Vu Khôn một số lượng lớn thuốc giải.

– Thuốc giải?

Lữ Chính Anh không khỏi ngạc nhiên :

– Thuốc giải gì?

Thủy Cô Nương vội cướp lời nói :

– Chính là loại thuốc giải ta giao cho Phó lệnh chủ, nó có thể hóa giải và dự phòng độc trùng của bổn môn và thanh xà.

Lữ Chính Anh à một tiếng :

– Thuần Vu Khôn suy nghĩ thật chu đáo. Có một số lượng thuốc giải lớn, tương lai lão ta có thể tự sử dụng độc trùng mà không hề phải lo sợ.

Kim Lão Lão gật đầu nói :

– Chính là vậy…

Lữ Chính Anh đột nhiên nhớ điều gì, quay sang nói với Thủy Cô Nương :

– Thủy Cô Nương, mau tìm cách thông báo cho lệnh sư huynh và Điền Bân một tiếng.

Thủy Cô Nương ngạc nhiên :

– Việc gì chứ?

Lữ Chính Anh nghiêm giọng nói :

– Thủy Cô Nương còn nhớ nhiệm vụ của ba chúng ta là gì không?

Thủy Cô Nương lúc ấy mới chợt hiểu nói :

– À! Việc này quả thật có chút không hay…

Thì ra Giả Nam Tinh không ngờ rằng Thuần Vu Khôn sẽ có con cờ là Kim Lão Lão, mới đặc biệt giao cho Phong Lang Quân và Thủy Cô Nương hai người tương kế tựu kế tiếp nhận lời mời của Điền Bân, và ngầm kéo Điền Bân về.

Như vậy Phong Lang Quân, Thủy Cô Nương, Điền Bân ba người bề ngoài làm việc cho Vô Địch bảo, bên trong ngầm giúp cho Thất Sát lệnh chủ Chu Tứ Nương, mục đích lợi dụng thời cơ ra tay hạ độc những nhân vật đầu não của đối phương, để giảm bớt sự lợi hại của đối phương.

Bây giờ biết rõ Thuần Vu Khôn có Kim Lão Lão trong tay, sau khi có được một số lượng không ít thuốc giải thì nước cờ này đã mất đi hiệu dụng. Hơn nữa, Điền Bân và Phong Lang Quân cũng dễ dàng lộ tông tích và nguy hiểm tới tính mạng.

Cho nên Lữ Chính Anh và Thủy Cô Nương mới có đoạn đối thoại mà khiến cho mọi người không hiểu gì cả.

Lữ Chính Anh nhíu mày nói tiếp :

– Cứu người như cứu hỏa, vì vậy cô nương phải lập tức đi ngay, hơn nữa phải cải trang hình dung mới được.

Thủy Cô Nương gật gật đầu đáp :

– Vâng, ta lập tức đi ngay.

Lữ Chính Anh hạ giọng :

– Chú ý, phải can đảm lên ta sẽ ngầm phái người theo giúp đỡ.

Thủy Cô Nương đột nhiên cười đáp :

– Đa tạ Phó lệnh chủ.

Sau khi Thủy Cô Nương đi khỏi, Lữ Chính Anh mới quay qua hỏi Kim Lão Lão :

– Lão lão, Diệu Thiện lão tặc ni ở đây đã làm những việc xấu gì?

Kim Lão Lão thở dài một tiếng :

– Diệu Thiện và Pháp Bổn, đôi bại hoại Phật môn này đã gây ra không ít việc xấu!

Lữ Chính Anh hỏi tiếp :

– Đúng rồi tại sao không thấy Pháp Bổn.

Kim Lão Lão đáp :

– Pháp Bổn cũng ở chỗ này, nhưng mà đã đến Vô Địch bảo còn chưa trở về.

Tiếp theo lão gượng cười nói :

– Hai người họ hành sự rất cẩn thận nên ta cũng không rõ việc của họ. Ta chỉ biết bọn họ muốn luyện số lượng lớn độc dược gì đó để giúp cho Thuần Vu Khôn lên chức võ lâm bá chủ.

Lữ Chính Anh nghiêm giọng hỏi :

– Đã luyện thành bao nhiêu rồi?

– Ta không nhớ rõ ràng lắm.

Ngừng một lát lão lão tiếp :

– Nhưng ta biết, yêu cầu của Thuần Vu Khôn đối với bọn họ cũng giống như yêu cầu đối với ta, là phải trước ngày mười hai tháng giêng giao hàng.

Lữ Chính Anh không khỏi thở dài một tiếng :

– Quả là người tính không bằng trời tính. Nếu như chúng ta sớm phát động tổng tiến công nhất định sẽ gặp thất bại nặng nề. May mà chúng ta quét sạch nơi này trước, nếu không hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.

Kim Lão Lão hiểu được thở dài nói :

– Đúng thế, những việc hại người không dễ gì thực hiện được.

Lữ Chính Anh ngẩng đầu nhìn trời, nhíu mày nói :

– Bây giờ trời cũng đã gần sáng, hay là chúng ta đến Vô Địch bảo.

Nói đoạn, đưa mắt nhìn Kim Lão Lão nghiêm giọng nói :

– Còn công việc ở đây làm phiền lão lão lo liệu giúp.

Kim Lão Lão liền vội gật đầu :

– Được, công việc ở đây cứ để ta lo liệu.

Dừng lại một lát, lão quay sang hỏi Tiểu Đào :

– Đào nhi, thủ hạ của Diệu Thiện vẫn còn sống chứ?

A đào gật đầu.

Kim Lão Lão nói :

– Như vậy rất tốt, muốn xử lý những độc dược phải có trợ thủ hợp tác mới được…

Thế rồi cả đoàn người dưới sự dẫn đường của Lữ Chính Anh, Thủy Ngân Cô và Thủy Tương Vân âm thầm nhắm hướng Vô Địch bảo thẳng tiến.

* * * * *

Vô Địch bảo tọa lạc ở Lạc Giả sơn trước mặt có hồ sau lưng là núi. Xung quanh cây cối xanh rì, cảnh sắc mê mẩn lòng người.

Đêm nay do tình hình đặc biệt cho nên cả tòa Vô Địch bảo đều đã trong tình trạng canh phòng nghiêm ngặt, nhưng không hề nghe tiếng một người. Cả tòa Vô Địch bảo rộng lớn giống như một nghĩa địa đầy chết chóc.

Nhưng vòng ngoài của Vô Địch bảo trừ một mặt hồ, ba mặt còn lại đều có cây cối rậm rạp, có không ít bóng người đang đứng với dáng vẻ chờ đợi. Cũng có một số âm thầm di động qua lại.

Đương nhiên đám người bên ngoài này đều là môn hạ của Thất Sát lệnh và những giang hồ hảo hán mới đầu quân làm môn hạ của Thất Sát lệnh.

Đám người này tuy đông nhưng bọn họ không để phát ra tiếng động nhỏ nào.

Vì vậy bên trong và ngoài Vô Địch bảo đều vô cùng yên lặng.

Đột nhiên một làn khói nhẹ bay từ trong đám rừng cây phía ngoài vào thẳng bên ngoài tường. Thì ra đó chính là một vị cô nương trang phục toàn màu đỏ còn tay cầm một thanh trường kiếm.

Vị cô nương này chẳng phải ai khác chính là thứ nữ Chu Á Nam của Chu Tứ Nương vừa đặt chân xuống đất. Lộ Thanh Bình và Thượng Quan Tố Vân cũng theo sát bên.

Dưới tình trạng canh phòng cẩn mật của Vô Địch bảo, đột nhiên xông vào ba kẻ địch vậy mà không có chút phản ứng gì.

Chu Á Nam đảo mắt một vòng, cười nhạt nói :

– Bọn chết nhát này không có chút động tĩnh gì cả.

Thượng Quan Tố Vân cười nói :

– Bọn chúng biết rõ ngăn cản không được nên đành phải giả câm giả điếc!

Chu Á Nam à một tiếng :

– Thượng Quan tỷ tỷ vết thương vừa khỏi, nếu không phải tình thế nguy ngập thì không cần phải xuất thủ…

Thượng Quan Tố Vân cắt ngang :

– Ta đến đây không phải để xem cảnh náo nhiệt. Ta cảm thấy nội gia chân khí sung mãn hơn nhiều so với trước đây!

Lộ Thanh Bình liền xen vào :

– Đó là nhờ uống Thiên Niên Thạch Khuẩn. Nói thật ta có chút đố kỵ đấy.

Thượng Quan Tố Vân vội cắt ngang :

– Đừng có nói chơi.

Sau đó đưa mắt nhìn sang Chu Á Nam cười hỏi :

– Tiểu muội, chúng ta không thể cứ ở đây mãi chứ!

Chu Á Nam nghiến răng nói :

– Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Chúng ta hãy xông vào Ỷ Thúy lầu.

Lộ Thanh Bình và Thượng Quan Tố Vân đều tỏ ý tán đồng, đột nhiên từ chỗ không xa có tiếng truyền đến :

– Các người giết Điền Bân ta thì chẳng có chuyện gì, nhưng sẽ có người lập tức báo thù cho ta…

Chỉ nghe một âm thanh giận dữ quát :

– Đừng nằm mơ, không có ai đến cứu ngươi…

Tuy Chu Á Nam không mấy thích Điền Bân nhưng Điền Bân và nàng đã từng quen biết nhau, hơn nữa trước mắt Điền Bân vì mình mà hành sự.

Vì vậy Chu Á Nam xoay người vọt đi, và hối thúc nói :

– Nhị vị tỷ tỷ, hãy mau theo tiểu muội…

Chưa dứt lời, người đã ngoài mười trượng. Sau khi người của Vô Địch bảo biết được mục đích của Chu Á Nam là muốn cứu Điền Bân, đã kêu gọi đồng bọn hiện thân ngăn chặn lại. Đồng thời các loại vũ khí từ nhiều phía bắn về phía bọn Chu Á Nam.

Chu Á Nam đã nhìn thấy ngoài bảy tám trượng có ánh đao chém xuống cổ của Điền Bân và Phong Lang Quân.

Nhưng đại đao trong tay của bọn họ bay ngược trở lại, cùng lúc phát ra tiếng kêu thảm thiết, rồi ngã xuống.

Thì ra Chu Á Nam nhìn thấy mạng sống của Điền Bân và Phong Lang Quân giống ngàn cân treo đầu sợi tóc, không cách chi giải cứu kịp. Dưới tình thế nguy cấp đó nàng liền vung kiếm chém chết hai tên cản đường nàng. Đồng thời tay trái đoạt lấy thanh trường kiếm của hai người phóng mạnh về phía trước, nhờ vậy mà Điền Bân và Phong Lang Quân mới thoát khỏi tay thần chết.

Điền Bân và Phong Lang Quân không khỏi vui mừng cám ơn rối rít :

– Đa tạ nhị tiểu thư…

Chu Á Nam vội cắt ngang :

– Tại sao hai vị bị bại lộ thân phận?

Trong khi hỏi nàng đã nhanh tay giải huyệt cho hai người. Điền Bân gượng cười nói :

– Nhị tiểu thư, chuyện này nói ra rất dài dòng…

Lộ Thanh Bình và Thượng Quan Tố Vân lúc ấy đã đến bên cạnh Chu Á Nam. Trong khi ấy bên ngoài của Vô Địch bảo có một ngọn tên lửa bay vút lên cao giữa bầu trời tối om.

– Lệnh chủ đã hạ lệnh phát động tổng tấn công.

Chu Á Nam quay sang hỏi Điền Bân và Phong Lang Quân :

– Hai người không việc gì chứ?

Điền Bân và Phong Lang Quân đồng đáp :

– Không sao!

Chu Á Nam nói tiếp :

– Vậy thì hãy cùng ta xông vào trong!

Trong lúc ấy tứ phía Vô Địch bảo đều vang lên tiếng hò hét dậy cả một vùng.

Lộ Thanh Bình bỗng nhiên í lên một tiếng :

– Nhị tiểu thư, tình hình có chút không ổn.

Chu Á Nam ngạc nhiên hỏi :

– Có gì không ổn?

Lộ Thanh Bình nhíu mày đáp :

– Trong Vô Địch bảo tại sao không có người ứng chiến?

Chu Á Nam thoáng chốc suy nghĩ nói :

– Hay là chúng ta xông vào Ỷ Thúy lầu trước.

Chỉ nghe thấy giọng nói âm u :

– Không cần, nơi đây chính là nơi chôn xác các ngươi.

Tiếp sau đó từ trên đỉnh Ỷ Thúy lầu khu trung tâm sào huyệt của Vô Địch bảo phát ra hỏa tiễn tín hiệu.

Tất cả mọi nơi trong Vô Địch bảo bỗng chốc đèn đuốc rực rỡ. Tiếng binh khí va chạm và tiếng kêu la cũng bắt đầu dữ dội hơn. Một cảnh thảm sát ác liệt xảy ra, khắp nơi trong Vô Địch bảo.

Người chắn đường bọn họ chính là sư đệ của Thuần Vu Khôn tên Tuyên Tất Tín. Bên cạnh Tuyên Tất Tín là một lão tăng và một gã đầu đà to béo. Ngoài ra còn có hai gã thanh niên mặt mày lạnh ngắt lưng mang trường kiếm.

Chu Á Nam nhìn một lượt, lập tức dùng cách truyền âm nói với cả bọn :

– Hãy cảnh giác hai gã thanh niên, rất có thể đó là sát thủ…

Chu Á Nam truyền âm chưa dứt, Tuyên Tất Tín đã nhìn Chu Á Nam hỏi :

– Ngươi là ai?

Chu Á Nam cười nhạt :

– Ta chính là Đoạt Mệnh sứ giả đến đây để thâu mạng chó của ngươi.

Tuyên Tất Tín hừ một tiếng :

– Hóa ra là Chu nhị tiểu thư, thật may! thật may!

Chu Á Nam hứ khẽ một tiếng :

– Ngươi là ai?

Tuyên Tất Tín trước nay một mạch bế quan khổ luyện, người trong Thất Sát lệnh ngoài Hô Diên Mỹ và Điền Bân ra hầu như không có ai nhận ra y.

Điền Bân truyền âm nói với Chu Á Nam :

– Nhị tiểu thư, đây chính là tên sư đệ duy nhất còn sống của Thuần Vu Khôn tên Tuyên Tất Tín. Do vì hắn một mạch bế quan khổ luyện, lại được sự chỉ dẫn đặc biệt của Thuần Vu Khôn. Thành tựu trước mắt của người này có thể vượt xa Hô Diên Bách Văn đã chết…

Chu Á Nam ồ một tiếng, nhưng nàng không thốt lên lời nào.

Điền Bân lại truyền âm nói :

– Còn nữa lão hòa thượng và lão đầu đà kia đều là bằng hữu của tiên sư thỉnh đến, họ có võ công rất uyên thâm, không hề thấp hơn so với Diệu Thiện và Pháp Bổn…

Tuyên Tất Tín đã nhìn ra Điền Bân đang dùng truyền âm nói với Chu Á Nam. Vì vậy đợi sau khi Điền Bân truyền âm xong mới cười lạnh lùng nói :

– Nếu như hậu sự còn chưa thương lượng xong, các ngươi có thể tiếp tục thương lượng.

Lúc ấy tiếng kêu la hò hét đã mỗi lúc một gần.

Tình hình này đã rất rõ ràng, phía Thất Sát lệnh tuy tiến công thần tốc đang dốc toàn lực đánh vào Ỷ Thúy lầu của Vô Địch bảo. Nhưng mà số thương vong cũng không phải ít.

Khi ấy số hung khuyển mà bên Thất Sát lệnh dùng để tấn công Vô Địch bảo liên tiếp kêu lên. Số hung khuyển to lớn chừng bằng những chú bê này mạnh mẽ và dữ tợn hơn những con báo. Nếu là cao thủ bình thường thì không thể nào có sức lực chống cự lại bọn chúng.

Nhưng trong khi ấy liên tục phát ra những tiếng kêu thảm thương. Tình hình này khiến cho mọi người kinh ngạc.

Chu Á Nam không hề để ý đến lời châm biếm của Tuyên Tất Tín, quay sang Điền Bân chau mày hỏi :

– Điền Bân, bọn chúng dùng phương pháp gì đối phó với bầy khuyển của chúng ta?

Điền Bân gượng cười nói :

– Điều này tại hạ cũng không biết.

Tuyên Tất Tín cười nhạt nói :

– Nhị tiểu thư, Điền Bân chẳng qua chỉ là ngọn cỏ, gió thổi chiều nào ngã theo chiều đó hắn biết gì, hiểu gì chứ?

Điền Bân nghiến răng quát :

– Ngươi là thứ gì và biết gì?

Tuyên Tất Tín cười nói :

– Ít nhất ta biết bọn hung khuyển kia vì sao mà chết!

Chu Á Nam mỉm cười tiếp lời :

– Ngươi thử nói xem!

– Dùng lửa!

Tuyên Tất Tín cười nhạt tiếp :

– Vô Địch bảo là chỗ nào? Người còn không dám ra vào tự do, há là lũ súc sinh đó sao?

Chu Á Nam cười tươi :

– Nhưng sự thật bọn ta đã thu hẹp vòng vây và chỉ chốc lát thôi sẽ đánh đến trung tâm sào huyệt của bọn ngươi.

Đúng ngay lúc ấy ở chỗ không xa một hung khuyển nửa thân sau bị cháy, vừa chạy vừa la như điên rồi đâm đầu vào một gốc thông già, chết tươi.

Tuyên Tất Tín cười nham hiểm nói :

– Nhị tiểu thư, ngươi đã thấy rõ chưa?

Trong không trung bỗng nhiên truyền ra tiếng của Giả Nam Tinh :

– Môn hạ Thất Sát lệnh nghe lệnh! Mỗi người hãy dừng lại nguyên vị trí của mình, không được tiến tới trước và chờ mệnh lệnh.

Lão đầu đà cười ha hả nói :

– Nếu tiếp tục tiến vào e rằng sẽ nộp mạng hết.

Chu Á Nam hừ khẽ một tiếng :

– E rằng chưa chắc, những vũ khí ấy có hiệu quả với lũ súc sanh, còn đối với người thì khác hẳn.

Chu Á Nam dừng lại một chút rồi cười nói tiếp :

– Ngươi có thể sử dụng cho ta xem không?

Lão đầu đà cười một cách gian tà nói :

– Đây không phải là việc chơi, đẹp giống như mỹ nhân đây Phật gia đâu nỡ để nàng mạo hiểm.

Chưa dứt lời, lão ta liền cười hô hố hướng về phía Chu Á Nam vẫy tay gọi :

– Lại đây mỹ nhân, mau bỏ vũ khí xuống, ngoan ngoãn hầu hạ Phật gia đêm nay.

Cười cười chưa dứt, trên không đã có tiếng truyền xuống :

– Đến mà bảo Diêm vương hầu hạ?

Lời chưa dứt người đã đến, một ánh sáng lóe lên một tiếng thảm thiết phát ra liền theo sau. Đầu của lão đầu đà đã bị bắn xa ra ngoài, mang theo một dòng máu tươi. Thuận thế đường kiếm quét ngang đúng lúc thanh trường kiếm của Tuyên Tất Tín và cây tích trượng của lão tăng liên hợp lại nghiêng đỡ.

Do vì cây tích trượng của lão tăng quá nặng lại dùng đủ lực, quả thật uy lực không phải nhỏ. Huống hồ có thêm sự phụ giúp từ thanh trường kiếm của Tuyên Tất Tín. Bởi vậy trước tình thế đó dù là nhân vật có võ công cao thâm tới đâu cũng khó mà chống đỡ nổi.

Cho nên chỉ nghe keng một tiếng, người kia đã mượn thế kiếm lách người bay ra xa hơn trượng.

Sự biến hóa nhanh lẹ này khiến cho mọi người hoa cả mắt, há hốc miệng ra nhìn. Đến lúc này mới nhìn rõ người chém rơi đầu của gã đầu đà chính là Lữ Chính Anh.

Thân hình Lữ Chính Anh vừa rơi xuống đất, Chu Quân Ngọc, Thủy Ngân Cô và Thủy Tương Vân cũng đồng loạt hạ mình xuống.

Chu Á Nam vui mừng kêu lên :

– Chính Anh ca, bên ấy đắc thủ chứ?

Lữ Chính Anh cười nói :

– Toàn bộ đã giải quyết xong.

Dừng một lát chàng ủa một tiếng :

– Tại sao im lìm như vậy? Lệnh chủ đâu?

Có lẽ vì kẻ địch quá mạnh, cũng có thể là vì một âm mưu khác nào đó mà không muốn chính diện công kích, cho nên bọn người Tuyên Tất Tín đã lợi dụng trong lúc Lữ Chính Anh nói chuyện âm thầm rút lui êm. Bọn Lữ Chính Anh vì muốn giải quyết tình huống nên cũng không ngăn cản.

Lúc ấy có tiếng của Chu Tứ Nương vang đến :

– Lão tặc Thuần Vu Khôn mau ra chịu chết!

Giọng nói của Giả Nam Tinh cũng cùng lúc vang lên :

– Thuần Vu Khôn hãy tỏ ra là một kẻ cầm đầu, đừng kêu bọn thủ hạ ra thế mạng.

Trên tầng đỉnh của Ỷ Thúy lầu, truyền ra một giọng cười cuồng dại của Thuần Vu Khôn :

– Lão phu ở đây, có bản lĩnh hãy tấn công vào.

Ngừng giây lát, lão ta chợt ồ một tiếng hỏi :

– Ta còn chưa thỉnh giáo các hạ là ai?

Giọng nói của Giả Nam Tinh tiếp lời lão :

– Lão phu là Giả Nam Tinh.

– Ồ! Hóa ra là Giả lão gia. Theo lễ giáo giang hồ thì ta phải gọi lão bằng sư tổ mới phải. Nhưng dưới tình thế trước mắt chúng ta ngược lại trở thành tử oan gia.

Giả Nam Tinh giận dữ cắt ngang :

– Đừng nhiều lời vô ích, hãy mau ra đây chịu chết!

Thuần Vu Khôn cười đáp :

– Giả lão gia, nói thật cho ngươi biết ta không cùng các ngươi thí mạng. Bây giờ ta coi các ngươi như cá ở trong hồ, chỉ đợi đưa các ngươi lên cân mà thôi.

Giả Nam Tinh cười nhạt :

– Ngươi tưởng rằng cứ rút đầu như rùa là bọn ta hết cách hay sao?

Thuần Vu Khôn cười đắc ý nói :

– Nhưng sự thật là vậy. Xung quanh Ỷ Thúy lầu của ta mai phục thiên la địa võng nếu có bản lĩnh cứ việc tấn công vào.

Tiếp theo lão ta quát lớn :

– Tắt đèn!

Lập tức tất cả đèn đuốc đều tắt hết, từ trong bóng đen dày đặc truyền ra tiếng của Thuần Vu Khôn :

– Giả lão gia dẫu sao lão cũng đã gián tiếp truyền dạy công phu cho ta, hãy nghe ta khuyên một câu thật lòng: Việc giang hồ không cần lão phải bận tâm, hay là lão dẫn Chu Tứ Nương tìm một nơi tiên cảnh cùng nhau hưởng thụ hạnh phúc…

Chu Tứ Nương giận tím mặt quát :

– Lão tặc câm mồm!

Thuần Vu Khôn cười đắc ý :

– Tứ Nương, Ỷ Thúy lầu này cũng có thể nói là chỗ ở cũ của ngươi. Ở đây đã có dấu tích phong lưu của ngươi cũng có nước mắt và món nợ của người tình của ngươi. Nếu như ngươi nhất định muốn tính sổ thì đến đây là thích hợp nhất.

Khi ấy bốn bề đều yên tĩnh, Chu Tứ Nương tức giận đến nỗi nghe cả tiếng nghiến răng ken két.

Thuần Vu Khôn lại cười nói :

– Đến đây ta bảo đảm sẽ không ngăn cản các ngươi. Các ngươi có thể đi thẳng đến trước Ỷ Thúy lầu.

Đột nhiên Chu Tứ Nương cất cao giọng :

– Á Nam ở đâu?

Chu Á Nam vội đáp :

– Nương nương, Á Nam ở đây Chính Anh ca và Chu tỷ tỷ cũng đều ở đây.

– Được lắm, ta lập tức đến gặp các ngươi.

Thuần Vu Khôn liền nói :

– Tốt, trận chiến này cho dù mở ra một cuộc hội nghị chiến thuật cũng không tính toán cho hết, vả lại lão phu bảo đảm tuyệt đối sẽ không can thiệp vào.

Thuần Vu Khôn vừa dứt lời, Chu Tứ Nương, Giả Nam Tinh, Hô Diên Mỹ cả ba đã lướt người đến sát bên cạnh Lữ Chính Anh. Chu Tứ Nương trước tiên hỏi thăm tình hình ra sao? Lát sau gượng cười nói :

– Sự việc của ngươi tiến hành tuy thuận lợi, nhưng mà bên phía ta thì gặp trở ngại rất lớn.

Chu Á Nam chau mày hỏi :

– Có phải do loại hỏa khí kia không?

– Không sai!

Chu Tứ Nương gật đầu nói :

– Đó là loại ống sắt được dùng các cơ quan thiết kế, lửa mạnh từ trong phun ra. Những nơi cách xa ngoài ba trượng, người còn có thể nghe tiếng tránh né, nhưng súc vật thì không thể.

Chu Tứ Nương nói tiếp :

– Hung khuyển của chúng ta chết rất nhiều. Thiệt mạng hơn một nửa, ngay cả Đại Hoàng, Tiểu Hoàng gần như cũng đều bị thọ thương.

Lữ Chính Anh chen vào hỏi :

– Lệnh chủ, người của chúng ta không bị thương vong chứ?

Chu Tứ Nương thản nhiên đáp :

– Trước mắt người của ta cơ bản không có thương vong. Nhưng những người vừa gia nhập vào Thất Sát lệnh của chúng ta ngược lại tử thương trên ba mươi người.

Nói đoạn bà ta nghiến răng nói tiếp :

– Nhưng mà bọn tặc tử chết rất nhiều, tuy không đến một trăm nhưng cũng không dưới tám mươi.

Lữ Chính Anh quay sang Giả Nam Tinh nhíu mày hỏi :

– Sư phụ, người có từng nghe qua trong võ lâm đương thời có người chế tạo ra loại vũ khí này không?

Giả Nam Tinh lắc lắc đầu đáp :

– Chưa từng nghe qua, hơn nữa gần một trăm năm trở lại đây về phương diện vũ khí cũng không có xuất hiện nhân vật có thành tựu đặc thù như vậy.

Chu Tứ Nương thở dài một tiếng :

– Đây cũng giống như chiêu thức võ công, là kinh nghiệm của người trước, cộng thêm sự chuyên tâm nghiên cứu của bản thân. Cho nên người chế tạo ra hỏa khí này tất nhiên là một thiên tài về chế tạo mà còn là một nhân vật mới vô danh.

– Rất có lý!

Giả Nam Tinh gật gật đầu, thở dài nói :

– Lão tặc Thuần Vu Khôn này quả thật rất lợi hại. Ta tự tin đã điều tra được tất cả bí mật của hắn, nhưng nghĩ không ra hắn còn có những tên sát thủ như vậy.

Hô Diên Mỹ cười gượng nói :

– Lão gia, người mà cảm thấy hổ thẹn nhất chính là vãn bối. Vãn bối thường bên cạnh lão nhưng những bí mật trọng đại như vậy vãn bối một chút cũng không biết.

Chu Tứ Nương nghiêm sắc mặt nói :

– Những việc này không cần phải bàn đến, việc trước mắt là chúng ta làm thế nào để tấn công.

Lữ Chính Anh trầm tư giây lát rồi lên tiếng :

– Lệnh chủ, xem tình hình thì vũ khí của lão tặc Thuần Vu Khôn không phải chỉ có hỏa khí đâu!

Chu Tứ Nương nhướng mày nói :

– Không cần biết lão tặc có những vũ khí gì, không cần quan tâm lão ta có âm mưu gì, ta cũng phải quyết định tấn công…

Giả Nam Tinh ngăn cản nói :

– Lệnh chủ đừng quá xung động, chúng ta phải nghĩ cách mới là thượng sách.

Lữ Chính Anh lại trầm tư nói :

– Sư phụ, cứ như vậy hoài cũng không phải cách, hay là để đệ tử dẫn người ngầm vào trước thám thính.

Giả Nam Tinh cười gượng nói :

– Bây giờ không phải là lúc để thám thính mà là lúc phải xông vào. Nhưng ngươi và Chu Tứ Nương đều không phải là người thích hợp.

Chu Tứ Nương không khỏi ngạc nhiên :

– Tại sao?

Tiếp theo lại gượng cười nói :

– Trước mắt hiểm trở trùng trùng. Ta thân là Lệnh chủ, nếu không phải tự mình mạo hiểm vậy gọi ai đi đây!

Lữ Chính Anh cũng nghiêm nét mặt nói :

– Đệ tử cũng nghĩ như vậy.

Giả Nam Tinh lắc đầu nói :

– Không được, hai người do vì thù hằn đối với Thuần Vu Khôn quá nặng nên không tránh khỏi những khi không tự chủ mà để rơi vào bẫy. Cho nên ta chuẩn bị phái đi một người tương đối khách quan một chút.

Trong lúc đó lão cố ý đưa mắt nhìn Chu Quân Ngọc và Chu Á Nam. Chu Quân Ngọc bản chất thông minh, không đợi sư phụ nói hết lập tức cười nói :

– Sư phụ, hay là phái đệ tử đi vậy?

Chu Á Nam cũng lập tức lên tiếng :

– Đệ tử cũng muốn đi!

Giả Nam Tinh gật đầu nói :

– Được, nhưng ta nhắc cho hai ngươi biết đây không phải là chuyện đùa, các ngươi phải hết sức cẩn thận.

Chu Quân Ngọc và Chu Á Nam đồng thanh đáp :

– Dạ biết!

Giả Nam Tinh ra hiệu cho hai người :

– Các ngươi qua đây, sư phụ có lời muốn nói với hai ngươi.

Hô Diên Mỹ mỉm cười nói :

– Lão gia, ta nghĩ rằng ta cũng là người thích hợp nhất, vậy tại sao không phải ta chứ?

Giả Nam Tinh cười nói :

– Không sai, ngươi thích hợp hơn cả hai đệ tử của ta. Bởi vì ngươi thuộc địa hình và hoàn cảnh ở đây. Nhưng vì ngươi thân phận là khách cho nên ta không tiện…

Hô Diên Mỹ liền cười cắt ngang :

– Ta không hề gì, việc này có thể giao cho ta một phần không?

Giả Nam Tinh liên tục gật đầu đáp :

– Có thể, có thể, hơn nữa còn rất hoan nghênh.

Thế rồi Giả Nam Tinh sau khi căn dặn ba người mới xua tay nói :

– Được rồi, chúc các ngươi mọi việc thuận lợi.

Sau khi Hô Diên Mỹ dẫn Chu Á Nam và Chu Quân Ngọc hai người đi khỏi, Giả Nam Tinh mới gượng cười nói :

– Lệnh chủ, trước mắt chúng ta nên tạm thời nhẫn nại.

Chu Tứ Nương chỉ biết cắn răng không lên tiếng. Từ trên Ỷ Thúy lầu vọng xuống tiếng của Thuần Vu Khôn :

– Tứ Nương! Nể tình trước đây ta thành thật khuyên ngươi một câu: Xung quanh Vô Địch bảo đều là những hào sâu không có cách gì công phá. Bây giờ ngươi thừa cơ sớm rút lui, ta sẽ không truy kích ngươi. Nếu không trước khi trời sáng mà chưa tiến được đến Ỷ Thúy lầu, sau khi trời sáng các ngươi mở mắt ra xem. Đến lúc ấy ta cũng không còn nghĩ tình phu thê.

Chu Tứ Nương nghiêm giọng quát :

– Lão tặc câm miệng!

Từ trong màn đêm phát ra tiếng cười ha hả của Thuần Vu Khôn.

* * * * *

Hô Diên Mỹ dẫn Chu Quân Ngọc và Chu Á Nam. Theo sự thông thuộc địa hình và hoàn cảnh ở đây, lợi dụng sự che bóng của rừng cây, cả ba người nhanh chóng đến một con đường mà hai bên toàn là tre.

Hô Diên Mỹ thấp giọng nói :

– Hai vị đều đã nhìn thấy. Những tịnh xá trong khu rừng tre này cách Ỷ Thúy lầu chừng ba bốn trượng, lại có một cây đại thụ có thể ẩn thân. Cho nên chỉ cần chiếm lĩnh khu tịnh xá thì tiến lên Ỷ Thúy lầu rất tiện lợi.

Chu Á Nam cười miễn cưỡng nói :

– Nói rất đúng, nhưng khu tịnh xá này nhất định có người canh giữ. Địch trong tối ta ở ngoài sáng, nếu muốn…

Hô Diên Mỹ vội cắt ngang :

– Việc đó không hề gì, nơi khác ta không dám nói nhưng một ngọn cỏ, một gốc cây ở đây ta đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Chu Quân Ngọc ồ một tiếng :

– Đây là nhà mà trước đây Hô Diên phu nhân đã từng ở qua.

– Không sai!

Hô Diên Mỹ gật đầu thừa nhận :

– Hơn nữa, ở đây còn có một đoạn đường hầm dài chừng mười năm, mười sáu trượng có thể lợi dụng được.

Chu Á Nam hai mắt sáng rực lên :

– A! Thế thì thật là tốt.

Hô Diên Mỹ cười cười nói :

– Bây giờ ta chui vào trước, hai vị phải nín thở nếu không nghe thấy ám hiệu của ta thì không nên vào.

Hô Diên Mỹ định thần quan sát một lượt, đột nhiên vươn người phóng đi như một làn khói vào trong khu hàng rào trúc. Hơn nữa thân hình còn chưa rơi xuống đất đã nhanh tay điểm huyệt hai bóng người đang nấp sau hai gốc cây. Hai tên này chẳng hứ lên được tiếng nào liền té ngã xuống đất.

Hô Diên Mỹ nhanh nhẹn cởi y phục ngoài của hai tên, đồng thời đưa tay vẫy vẫy Chu Á Nam và Chu Quân Ngọc ở bên ngoài hàng rào. Chu Quân Ngọc và Chu Á Nam lập tức tung mình bay vào bên trong đến sát bên cạnh Hô Diên Mỹ.

Hô Diên Mỹ thúc giục nói :

– Mau lấy y phục của hai tên này khoác vào…

Chưa dứt lời có một tên đại hán mặc hắc y vội vã chạy đến, đồng thời hạ giọng hỏi :

– Trương Đắc Công, Ngô Đức Quí, ở đây có động tĩnh gì không?

Hô Diên Mỹ đáp khẽ một tiếng, nhanh như chớp thanh trường kiếm của Hô Diên Mỹ đã chĩa ngay ngực của hắn, cùng lúc đó quát :

– Muốn sống thì im mồm.

Gã đại hán liên tục gật đầu đáp :

– Dạ, dạ! Xin phu nhân sai bảo!

Hô Diên Mỹ nhìn thẳng vào hắn hỏi :

– Lão gia đâu?

Lão gia mà Hô Diên Mỹ nói chính là chỉ Hô Diên Kỳ.

Gã đại hán sợ hãi đáp :

– Nghe nói lão gia đã bị Bảo chủ giam lỏng.

– Lão gia bị giam lỏng ở nơi nào?

– Hình như là ở trong gian nhà bên dưới Ỷ Thúy lầu.

– Ngươi biết tình hình địa đạo ở đây không? Ý ta là bên trong đường hầm phải chăng có người canh giữ cẩn mật?

– Việc này tiểu nhân không biết!

– Ở đây ngoài ba đứa ngươi ra, còn có ai?

– Không giấu gì phu nhân, ngoài bọn tiểu nhân ra còn có bốn người sử dụng hỏa khí.

Hô Diên Mỹ ồ một tiếng :

– Đúng rồi, những tên sử dụng hỏa khí đó từ đâu đến?

Tên hán tử cười khổ sở :

– Điều này tiểu nhân không biết.

– Bốn tên sử dụng hỏa khí đó đang ở đâu?

– Ở phía trên lầu.

– Tốt!

Hô Diên Mỹ cắt ngang :

– Mau cởi áo ngoài ra, nếu như những lời của ngươi là giả thì lát nữa ta quay lại lấy đầu ngươi.

Gã đại hán vội vàng cởi y phục ra, đồng thời cười gượng nói :

– Tiểu nhân nói toàn là sự thật cả!

Hô Diên Mỹ điểm vào huyệt đạo của đại hán, thuận tiện mang cả ba tên giấu vào một góc kín đáo. Sau đó mặc y phục của gã đại hán vào rồi vẫy tay cho Chu Á Nam và Chu Quân Ngọc nói :

– Hãy mau theo ta!

Do vì cả ba đã cải trang, hơn nữa Hô Diên Mỹ lại thuộc đường đi nước bước ở nơi đây, vì vậy mà cả bọn dễ dàng lên thẳng đến lầu hai.

Chưa lên đến lầu hai Hô Diên Mỹ đã nhìn thấy bốn gã hán tử, mỗi tên trong tay đang cầm một loại vũ khí màu đen, chia nhau đứng ba phía cửa sổ hướng vũ khí xuống bên dưới.

Trong đó có một tên quay đầu lại hỏi :

– Ba vị chạy lên đây làm gì?

Hô Diên Mỹ quay sang nháy mắt với Chu Á Nam và Chu Quân Ngọc, cả ba nhanh như tên bắn phóng đến khống chế các huyệt đạo của chúng. Vì sự việc xảy ra quá bất ngờ nên cả bốn tên hán tử không sao trở tay kịp.

Đã toàn bộ đắc thủ, Hô Diên Mỹ mới cười nói :

– Bây giờ các ngươi đã hiểu tại sao chưa?

Do vì các huyệt đạo bị khống chế, thân không thể cử động được, miệng không thể nói được mà chỉ nhìn bọn Hô Diên Mỹ một cách kinh ngạc.

Hô Diên Mỹ cười tươi nói :

– Nếu như các ngươi không muốn chết thì hãy thành thật trả lời những câu hỏi của ta.

Nói đoạn liền giải á huyệt cho tên hán tử đứng gần nhất.

Hô Diên Mỹ nhìn hắn hỏi :

– Chủ nhân của bọn ngươi ở đâu?

Gã hán tử đáp :

– Câu hỏi này ta không thể trả lời được.

– Tại sao?

– Bởi vì rất có thể người đang ở gần đây, cũng có thể là đang ở chỗ Bảo chủ.

Chủ nhân của các ngươi là người như thế nào?

– Chủ nhân của bọn ta họ Đông Phương, còn tên là Tự. Người ở nước Thiên Trúc nhiều năm, trong võ lâm Trung Nguyên e rằng càng không có ai biết được lai lịch của người.

Hô Diên Mỹ ồ một tiếng :

– Hóa ra là vậy!

Dừng một lát, Hô Diên Mỹ nhìn thẳng vào hán tử hỏi tiếp :

– Các ngươi đến đây đã bao lâu?

– Còn chưa đến hai canh giờ.

– Tổng cộng bọn ngươi có bao nhiêu tên?

– Hai trăm bốn mươi người.

Tên hán tử có vẻ hợp tác, lập tức nói thêm :

– Trước đây bọn ta đều phân tán ra ở các nơi trong thành Vũ Xương.

Hô Diên Mỹ không khỏi chau mày, gượng cười nói :

– Lão tặc này quả thật là mưu mô xảo quyệt.

Chu Quân Ngọc nãy giờ lặng im, bây giờ mới lên tiếng :

– Hơn hai trăm tay hỏa khí bảo vệ Ỷ Thúy lầu, cho dù võ công có uyên thâm tới đâu cũng phải hi sinh rất nhiều tính mạng. Vì vậy chúng ta không thể chánh diện tấn công.

Tiếp theo chỉ thấy nàng mỉm cười, thấp giọng nói với Hô Diên Mỹ :

– Hô Diên phu nhân, ta có một phương pháp, phu nhân xem có thể dùng được không?

Đến lúc ấy tên hán tử đã trấn tĩnh lại và hắn đã nhận ra đó là giọng nữ, bất giác í lên một tiếng :

– Hóa ra các vị đều là nữ…

Chu Quân Ngọc cười nói :

– Điều này có gì là đáng kinh ngạc.

Hô Diên Mỹ cười hỏi :

– Tiểu muội có hảo kế gì?

Chu Quân Ngọc dùng cách truyền âm, đem tất cả kế sách nói cho Hô Diên Mỹ, sau đó cười nói :

– Có thể tại hạ nghĩ còn quá trẻ con.

Hô Diên Mỹ trầm tư giây lát :

– Biện pháp này có thể dùng thử. Nhưng mà chúng ta trước hết phải tìm cho ra điều kiện hợp tác giữa bọn chúng mới được.

Chu Quân Ngọc đồng ý nói :

– Đúng! Nếu như hợp tác với chúng bằng tiền bạc thì càng dễ tiến hành hơn.

Hô Diên Mỹ quay sang nhìn tên hán tử, đồng thời nghiêm sắc mặt nói :

– Các ngươi biết được tình thế nguy hiểm trước mắt chưa?

Tên hán tử hoảng sợ đáp :

– Đương nhiên là biết, sinh mạng của bọn ta đều nằm trong tay của ba vị.

– Biết vậy thì tốt!

Hô Diên Mỹ nói tiếp :

– Nhưng chỉ cần ngươi có thể hợp tác chân thành với bọn ta thì không những giữ được mạng sống, mà còn có được một số tiền lớn, ngươi muốn hay không chứ?

Gã hán tử liên tục gật đầu đáp :

– Đương nhiên là muốn, đương nhiên là muốn.

– Thế thì…

Ngừng lại một lát, Hô Diên Mỹ lại tiếp :

– Ngươi biết chủ nhân của bọn ngươi cùng với Thuần Vu Khôn hợp tác với điều kiện gì không?

Gã hán tử gượng cười đáp :

– Điều kiện hợp tác giữa họ đương nhiên là tiền. Nhưng cụ thể là bao nhiêu thì tiểu nhân không được rõ.

Hô Diên Mỹ lại hỏi :

– Ngươi biết sự kết oán giữa Chu lệnh chủ và Thuần Vu Khôn không?

Gã hán tử có vẻ lo sợ đáp :

– Việc này tiểu nhân không biết!

Hô Diên Mỹ nghiêm nét mặt nói :

– Được, ta sẽ kể cho ngươi biết…

Thế rồi, Hô Diên Mỹ đem việc giữa Chu Tứ Nương và Thuần Vu Khôn, giữa Thuần Vu Khôn và Giả Nam Tinh kể lại sơ lược cho hắn nghe. Sau đó nói rõ thân phận của chính mình cùng với Chu Á Nam và Chu Quân Ngọc.

Gã hán tử nghe vậy ồ lên một tiếng kinh ngạc :

– Thì ra việc này bên trong còn có nhiều uẩn khúc như vậy.

Gã lại nói tiếp :

– Hô Diên phu nhân kể cho tiểu nhân nghe những việc này có ý gì?

Hô Diên Mỹ nghiêm giọng nói :

– Ta muốn ngươi hiểu rõ, trong ba người bọn ta đều có thể thay mặt Chu lệnh chủ nói chuyện.

Gã hán tử gật đầu ra vẻ hiểu ý nói :

– Việc này… tiểu nhân cũng tin tưởng.

Hô Diên Mỹ cười nói :

– Tốt, nếu như bây giờ ngươi vừa muốn bảo toàn tính mạng lại vừa muốn phát tài thì phải trong thời gian chừng bữa ăn, tìm mọi cách mời cho bằng được chủ nhân của các ngươi đến đây.

Gã hán tử hỏi ngược lại :

– Ý của phu nhân là muốn cùng chủ nhân của chúng tôi bàn điều kiện?

– Không sai!

Hô Diên Mỹ nghiêm giọng nói :

– Các ngươi đã vì tiền, còn Chu lệnh chủ của chúng ta của cải châu báu chất như núi, vậy tại sao không đổi lấy giá cao hơn chứ? Huống hồ dưới tình hình hai bên giao tranh như thế này, không phải là số thương vong giữa hai chúng ta giảm đến mức tối thiểu sao? Thậm chí còn có thể hoàn toàn tránh được thương vong. Hơn nữa ngươi còn có một phần thù lao không phải nhỏ, vì ngươi là công thần có công lao lớn nhất.

Câu nói này quả thật rất có lý, đồng thời cũng có sức hấp dẫn. Bởi vậy gã hán tử liên tục gật đầu :

– Đúng đúng! Tiểu nhân lập tức đi ngay. Nhưng mà thời gian trong chừng bữa ăn e rằng không dễ gì làm được. Hay là cho tiểu nhân thêm một ít thời gian để tiểu nhân còn phải đi tìm chủ nhân.

Hô Diên Mỹ ừ một tiếng :

– Được! Nhưng không được quá nửa canh giờ.

Gã hán tử đáp :

– Tiểu nhân sẽ cố hết sức.

Hô Diên Mỹ giải các huyệt đạo cho gã. Nhưng lại điểm vào Thiên Huyệt, rồi nghiêm giọng nói :

– Trong nửa canh giờ ngươi phải trở lại đây, nếu không ngươi sẽ cảm thấy sống không được mà chết cũng không xong. Hơn nữa cách điểm huyệt của ta không ai giải được.

Gã hán tử gượng cười đáp :

– Tiểu nhân biết.

Hô Diên Mỹ liền xua tay nói :

– Mau đi đi!

Gã hán tử sau khi cúi người thi lễ mới chuyển mình đi khỏi. Hô Diên Mỹ nghiêm sắc mặt nói với Chu Quân Ngọc và Chu Á Nam :

– Nhị vị tiểu muội, vì để cho Lệnh chủ an tâm trong ba chúng ta phải có một người trở về hồi báo mới được.

Chu Quân Ngọc liền lên tiếng :

– Để ta đi!

– Vậy thì phải cẩn thận một chút, nhớ đi sớm về sớm!

Hô Diên Mỹ nhìn một lượt nói :

– Khoan đã tiểu muội, đem những ống phun lửa này về. Đến khi cần cũng có thể cho Thuần Vu Khôn vài điều bất ngờ chơi.

Sau khi lấy hết những ống phun lửa của bọn hán tử và hỏi rõ cách sử dụng.

Chu Quân Ngọc mới lặng lẽ rời khỏi Ỷ Thúy lầu.

Cũng trong khi ấy, ở tầng dưới đất của Ỷ Thúy lầu. Thuần Vu Khôn cùng phu nhân Cổ Phi Quỳnh đang ngồi im lặng đối diện với Hô Diên Kỳ. Sắc mặt cả ba người đều có vẻ rất nghiêm trọng, đặc biệt là Hô Diên Kỳ. Có thể là lão đã bị điểm huyệt nên trông mặt lão càng khó coi hơn. Bên ngoài cửa tầng hầm là một gian thạch thất thoáng rộng. Tại cửa có hai tên đại hán tay cầm trường kiếm lớn, trước bàn là Lãnh Vô Tình đang thì thầm bàn tính với một người mặc hoàng bào trạc ngũ tuần. Xem tình hình thì họ nói chuyện rất là hợp ý, thần thái thanh thản. Bên ngoài đều bị cường địch bao vây, vậy mà họ thản nhiên không chút lo lắng.

Sau một hồi yên lặng, Thuần Vu Khôn mới mỉm cười nói :

– Làm người thì không nên quên gốc, bất luận là lão đối xử với ta thế nào thì lão vẫn là sư phụ của ta. Vì vậy cho dù ra sao đi nữa, ta cũng không nỡ giết lão.

Hô Diên Kỳ hứ một tiếng :

– Ngươi còn thừa nhận ta là sư phụ của ngươi?

Thuần Vu Khôn gật đầu cười nói :

– Đương nhiên!

Hô Diên Kỳ hứ một tiếng :

– Trên thế gian có đệ tử ám toán sư phụ…

Thuần Vu Khôn cắt ngang :

– Sư phụ, người quên hành vi của mình đối với Giả Nam Tinh?

Hô Diên Kỳ gượng cười nói :

– Đây có thể xem là báo ứng.

Thuần Vu Khôn cười âm u :

– Nếu đem so sánh, đệ tử như ta còn biết đạo lý hơn nhiều. Bởi vì ta không có ý định giết lão, nhưng lão lại có dã tâm muốn hủy diệt ta trước.

Hô Diên Kỳ giận dữ quát :

– Súc sanh, ngươi dựa vào việc gì mà dám ngậm máu phun người?

– Lão muốn chứng cứ?

Thuần Vu Khôn cười nhạt tiếp :

– Hô Diên Mỹ là người đồng tịch đồng sàng với lão, như vậy còn không đủ chứng minh sao?

Hô Diên Kỳ cười gượng :

– Súc sanh, ngươi đừng quên rằng Hô Diên Mỹ cũng là người tình của ngươi.

Thuần Vu Khôn cười cười nói :

– Đừng có gạt người, Thuần Vu Khôn ta không phải kẻ khờ. Ta đã nhìn ra từ lâu đó là cạm bẫy do lão cố ý bày ra.

Hô Diên Kỳ thở dài :

– Ta nhắc cho ngươi nhớ, ta là nghịch đồ của Giả Nam Tinh, nếu ta có thành ý với lão đối phó với ngươi. Liệu lão có tha thứ cho ta không?

Thuần Vu Khôn ồ một tiếng :

– Theo ta nghĩ lão định lấy công chuộc tội.

Hô Diên Kỳ trầm tư một hồi, lão thở dài nói :

– Nếu ngươi nói vậy thì ta đã hết cách, vậy ngươi hãy mau giết ta đi.

Thuần Vu Khôn cười nham hiểm :

– Muốn chết không đơn giản như vậy đâu. Nhưng ta cũng sẽ không đích thân giết lão.

Đoạn dừng lại quay sang phía Cổ Phi Quỳnh ra hiệu :

– Theo kế hoạch, mang lão ta đi!

Cổ Phi Quỳnh gật gật đầu, nhưng lại đáp :

– Trận này có thể yên lặng đến lạnh người.

Thuần Vu Khôn cười nói :

– Không cần phải nghi thần nghi quỷ, người bằng xương bằng thịt làm sao có thể cứng hơn hỏa khí! Ả tiện nhân kia nhất định ngừng tay lại để tìm phương pháp khác. Hơn nữa ta rất tin tưởng ả không thoát khỏi thần cơ diệu toán của ta…

Khi ấy lão nhân mặc hoàng bào đột nhiên xuất hiện trước cổng tầng hầm, nghiêm mặt nói với Thuần Vu Khôn :

– Bảo chủ, ta nghĩ ta phải ra ngoài tuần tra một vòng.

Thuần Vu Khôn nhìn thấy phía sau người mặc hoàng bào còn có một gã hán tử. Đó cũng chính là gã hán tử đã bị Hô Diên Mỹ uy hiếp.

Như vậy người mặc hoàng bào chính là thủ lĩnh của những tay hỏa khí có tên là Đông Phương Tự.

Thuần Vu Khôn đưa mắt lướt nhanh qua gã hán tử, sau đó nhìn vào người mặc áo hoàng bào hỏi :

– Đã xảy ra chuyện?

Người mặc hoàng bào cười nói :

– Không có, nhưng vừa rồi xảy trận hỗn chiến, thủ hạ của tiểu đệ thương vong không ít. Đệ muốn đi xem thử để bọn chúng yên tâm.

Thuần Vu Khôn gật gật đầu nói :

– Đông Phương lão đệ nói rất đúng!

Đông Phương Tự cung tay nói :

– Vậy tiểu đệ xin cáo từ.

Sau khi Đông Phương Tự và gã hán tử đi khỏi, Lãnh Vô Tình nghiêm sắc mặt với Thuần Vu Khôn :

– Ta thấy người này có chút khả nghi.

Thuần Vu Khôn vẻ ngạc nhiên :

– Lãnh huynh nói Đông Phương Tự?

Lãnh Vô Tình đáp :

– Không! Ta muốn nói gã thuộc hạ của hắn.

– Câu này có ý gì?

– Vừa rồi khi gã báo cáo với Đông Phương Tự thần sắc không được tự nhiên, lời nói thì úp úp mở mở.

Thuần Vu Khôn cười cười nói :

– Bọn người này đều vì tiền mới đến bán mạng, nhìn thấy thương vong quá nhiều trong lòng chúng cảm thấy không yên đó cũng là hợp lý thôi. Về điểm này Lãnh huynh không cần phải đa nghi.

Lãnh Vô Tình nghiêm giọng hỏi :

– Đối với con người này, Bảo chủ cảm thấy có đáng tin tưởng không?

Thuần Vu Khôn cười rất tự tin :

– Đông Phương Tự thọ ân của ta hơn nửa năm. Từ một gã lang bạt nghèo cùng biến thành một đại phú ông nhất hô bá ứng, như vậy hắn có thể bội nghĩa vong ân không?

Lãnh Vô Tình nghiêm túc nói :

– Bảo chủ, ta không thể không nhắc nhở người, một người vì tiền mà bán mạng thì người khác cũng có thể dùng cách ấy mua chuộc hắn.

Thuần Vu Khôn cười lớn hỏi :

– Lãnh huynh muốn ám chỉ Chu Tứ Nương?

– Không sai!

Lãnh Vô Tình nói :

– Bảo chủ đã nói qua, Chu Tứ Nương được thừa kế bảo tàng của Lý Sấm Vương châu báu nhiều vô kể.

Thuần Vu Khôn có vẻ không yên tâm :

– Nhưng mà người của Đông Phương Tự ở chỗ bọn ta. Trước mắt hai bên không giao tranh, Chu Tứ Nương dù tài giỏi đến đâu cũng không cách chi mua chuộc được Đông Phương Tự.

Lãnh Vô Tình vẫn nghiêm sắc mặt đáp :

– Tục ngữ có câu: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất”. Bảo chủ đã quên bài học của Kim Lão Lão? Đối với Kim Lão Lão Bảo chủ không phải cũng rất tự tin hay sao?

Thuần Vu Khôn gật gật đầu :

– Lãnh huynh nói rất phải. Ta sẽ đặc biệt để ý đến Đông Phương Tự.

Tiếp theo hai người lại nhỏ tiếng nói mấy câu gì đó, lát sau Thuần Vu Khôn mới đứng lên bước ra khỏi gian phòng.

* * * * *

Hô Diên Mỹ và Chu Á Nam đang ở trong tịnh xá đợi, tuy tứ bề đều yên lặng nhưng bên trong đang rất khẩn trương. May mà không bao lâu Chu Quân Ngọc đã trở lại, mang theo lời của Chu Tứ Nương là đồng ý với kế hoạch của bọn họ và căn dặn họ phải hết sức cẩn thận.

Sau khi Chu Quân Ngọc nói hết những lời của Chu Tứ Nương căn dặn, nàng liền hỏi :

– Còn tin tức của Đông Phương Tự?

Đột nhiên Chu Á Nam thấp giọng nói :

– Có người đến!

Không sai, cả ba người đều đã nghe thấy từ xa những tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn. Sau đó tiếng bước chân đã tiến đến cầu thang. Sau khi giới thiệu sơ lược, Hô Diên Mỹ lập tức nói thẳng vào vấn đề :

– Đông Phương bằng hữu, thuộc hạ của ngươi đã đem ý của ta nói với các hạ. Vậy các hạ tính như thế nào?

Đông Phương Tự cười cười nói :

– Tại hạ đã đến đây, ít nhiều cũng nói rõ thái độ của mình nhưng…

Ngừng lại giây lát, lão nghiêm sắc mặt nói :

– Ta muốn biết điều kiện của phu nhân mới có thể quyết định.

Hô Diên Mỹ nhìn thẳng vào mắt lão hỏi :

– Thuần Vu Khôn chấp thuận điều kiện gì của các hạ?

Đông Phương Tự đáp :

– Nửa năm nay, mỗi huynh đệ của tại hạ mỗi tháng được thưởng một trăm lượng. Còn riêng tại hạ thì mỗi tháng ba ngàn lượng vàng. Ngoài ra còn cung cấp đầy đủ tất cả những nhu cầu sinh hoạt hàng ngày.

Lúc ấy, từ một người bình thường mỗi tháng có hai ba ngàn lượng vàng, có thể nói là không đến nỗi tệ cho nên sự đối đãi này của Thuần Vu Khôn đối với một kẻ bình thường cũng có chút tự hào.

Chu Á Nam là người lớn lên trong cảnh giàu sang phú quý, nàng cười chế giễu nói :

– Vì một số bạc như vậy mà ngươi đồng ý bán mạng cho Thuần Vu Khôn?

Đông Phương Tự ngạc nhiên :

– Nhị tiểu thư muốn ra điều kiện gì?

Chu Á Nam cười nói :

– Ngươi tự mình nói đi.

Đông Phương Tự ồ một tiếng :

– Đúng rồi, tại hạ còn quên một việc rất quan trọng.

Hô Diên Mỹ vẻ nôn nóng :

– Vậy mau nói ra đi!

Đông Phương Tự đột nhiên mỉm cười :

– Đêm nay, Thuần Vu bảo chủ tăng tiền thù lao cho chúng tôi gấp ba lần những tháng bình thường. Nếu như có thương vong sẽ được tăng thêm gấp bội.

Hô Diên Mỹ nghiêm giọng nói :

– Chúng ta phải tranh thủ thời gian, các hạ dứt khoát một chút. Hãy nói giá ra đi.

– Phu nhân nói rất đúng.

Đông Phương Tự trầm tư giây lát nói :

– Tổng cộng mười vạn lượng, tại hạ lập tức trở mặt với Thuần Vu Khôn ngay.

Giọng lão ta có vẻ ỡm ờ, còn thần sắc thì không mấy tự nhiên. Lúc này lão tự trách mình tại sao ra giá quá cao, cao hơn nhiều so với Thuần Vu Khôn. Nhưng Chu Á Nam mở miệng đáp ứng ngay :

– Tốt! Sau khi xong việc ta sẽ tặng thêm cho các hạ hai vạn lượng.

Hai mắt của Đông Phương Tự bỗng sáng rỡ lên :

– Thật à?

Hô Diên Mỹ mỉm cười nói :

– Lời nói của nhị tiểu thư ngươi không tin, vậy ngươi còn tin ai chứ?

Đông Phương Tự vẻ do dự :

– Nhưng mà… nói suông khó tin…

Chu Á Nam liền cắt ngang :

– Ý của ngươi là muốn có bảo chứng?

Đông Phương Tự cười tươi nói :

– Đúng vậy!

Chu Á Nam lấy trong người ra hai viên Dạ Minh châu lớn chừng trứng chim, chìa ra trước mặt lão.

– Cái này đáng giá không?

Đông Phương Tự nuốt nước bọt đánh cái ực :

– Cái này… mỗi viên ít nhất cũng đáng một vạn lượng vàng.

Chu Á Nam cười hỏi :

– Dùng cái này bảo chứng được không?

Đông Phương Tự gật đầu liên tục :

– Được, được…

Chu Á Nam đưa hai viên Dạ Minh châu cho lão nói :

– Thế thì các hạ cầm đi!

Có lẽ do quá khích động, khi Đông Phương Tự đón nhận Dạ Minh châu từ trong tay của Chu Á Nam, tay lão không khỏi run lên.

Hô Diên Mỹ nghiêm giọng nói :

– Bọn ta có rất nhiều ngọc ngà châu báu. Sau khi xong việc bọn ta có thể thỉnh cầu Lệnh chủ đặc biệt tặng cho các hạ vài hạt.

Đông Phương Tự gật gật đầu đa tạ :

– Xin đa tạ phu nhân. Xin đa tạ phu nhân!

Hô Diên Mỹ đem ám hiệu hai bên dùng để liên lạc nói cho Đông Phương Tự nghe một lượt. Sau đó nghiêm giọng nói :

– Mau đi tiến hành đi. Nhớ phải bình tĩnh, đừng để có sơ suất xảy ra.

– Tại hạ biết…

Nói xong, Đông Phương Tự cúi người hành lễ rồi quay người đi. Nhưng Chu Quân Ngọc liền gọi lớn :

– Khoan đã, để ta cải trang thành thủ hạ của các hạ để bảo vệ cho ngươi.

Đông Phương Tự vui mừng lộ ra ngoài mặt nói :

– Thế thì rất tốt! Không giấu gì các vị, võ công của tại hạ chỉ liệt vào hạng tầm thường, nếu như có Chu cô nương bên cạnh thì tại hạ yên tâm đi lo liệu công việc này.

Chu Quân Ngọc cải trang xong mới cùng Đông Phương Tự rời khỏi. Sau khi hai người đi khỏi, Hô Diên Mỹ và Chu Á Nam đều trầm ngâm suy nghĩ, một hồi lâu sau Chu Á Nam đột nhiên thấp giọng hỏi :

– Hô Diên cô cô, không phải cô cô đã từng nói qua, nơi đây có một con đường hầm hay sao?

Hô Diên Mỹ dường như có nhiều tâm tư, nên sau khi nghe xong giống như người trong mộng tỉnh dậy, hơi ngạc nhiên nói :

– Đúng thế!

Chu Á Nam cười nói :

– Bọn họ đi ít nhất cũng phải mất thời gian chừng bằng bữa ăn mới có tín hiệu. Trong thời gian này thật là buồn tẻ, tại sao chúng ta không đi vào con đường hầm này xem thử!

Hô Diên Mỹ tiếp lời :

– Chỉ cần con đường vừa rồi của chúng ta thuận lợi, như vậy cũng chẳng cần dùng đến con đường hầm kia.

– Không phải cô cô đã từng nói, lối ra của đường hầm rất gần với Ỷ Thúy lầu sao? Khi cần chúng ta xuất biến đột xuất thẳng đến Ỷ Thúy lầu, như vậy không phải càng làm khiếp đảm Thuần Vu Khôn hơn sao?

Hô Diên Mỹ cười cười nói :

– Rất có lý. Được! Chúng ta cùng đi xem thử…

Hô Diên Mỹ đã từng là chủ nhân ở đây, tự nhiên rất thông thuộc đường đi nước bước, chẳng bao lâu họ đã đến được bên ngoài của đường hầm.

Cửa vào đường hầm ở dưới lầu trong gian nhà hoa lệ. Gian nhà này cũng chính là phòng ngủ của Hô Diên Mỹ trước đây. Còn con đường hầm này chính là con đường tắt mà vào thời gian ban đầu Thuần Vu Khôn và Hô Diên Kỳ thường lui tới.

Do vì đêm khuya, lại không tiện dùng đèn Chu Á Nam thị nhãn rất tốt nhưng cũng không sao thấy rõ bằng ban ngày. Nhưng nàng đã nhìn thấy chỗ lối vào con đường mà bên ngoài được che bởi một bức họa đồ vẽ cảnh mùa xuân rất là sinh động.

Chỉ thấy Hô Diên Mỹ sau khi ghé sát tai lên trên bức họa đồ cẩn thận nghe ngóng xong, mới nhè nhẹ mở cánh cửa gỗ ra.

Hô Diên Mỹ truyền âm nói :

– Á Nam, công lực của ngươi cao hơn ta, tạm thời ngươi định thần nghe ngóng xem bên trong phải chăng có mai phục?

Chu Á Nam liền thâu nhiếp tinh thần lắng tai nghe, rồi chau mày nói :

– Bên trong có tiếng thở khẽ nhưng không phân biệt được là của người hay chuột.

Hô Diên Mỹ truyền âm hỏi :

– Ngươi cần vào bên trong không?

Chu Á Nam cũng truyền âm nói :

– Đã đến đương nhiên phải vào, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là được.

Hô Diên Mỹ gật gật đầu nói :

– Được, lấy bảo kiếm ra cầm tay theo ta vào.

Đường hầm này rất rộng rãi, đủ cho hai người cùng đi song song. Trong đường hầm đương nhiên tối hơn nhiều so với bên ngoài tịnh xá.

Khi hai người tiến gần đến trung tâm đường hầm, Chu Á Nam đột nhiên thấp giọng nói :

– Cẩn thận!

Trong khi nói nàng đã nhanh như chớp kéo tay Hô Diên Mỹ bay thối lui ra sau hơn một trượng. Hóa ra có người đứng ép sát vào trong tường, đợi cho Hô Diên Mỹ đi đến gần mới đưa tay điểm tới. Cũng may Chu Á Nam ứng biến thần tốc, có thể kịp thời phát hiện mới tránh khỏi thế hiểm này.

Kẻ đánh lén kia ra tay không trúng đích những cũng không truy đuổi mà chỉ cười nhạt nói :

– Còn chạy hay sao?

Chu Á Nam truyền âm hỏi Hô Diên Mỹ :

– Hắn là ai vậy?

Hô Diên Mỹ vẫn còn chưa hoàn hồn đang thở dốc, sau khi nghe Chu Á Nam hỏi vội truyền âm đáp :

– Chính là lão tặc Thuần Vu Khôn!

Lúc ấy Chu Á Nam mới cười nhạt nói :

– Ngươi là Thuần Vu Khôn?

– Không sai!

Thuần Vu Khôn nói tiếp :

– Còn ngươi là ai?

Trong khi nói lão đã từ từ bước ra, song phương cách nhau trong vòng chừng một trượng. Nội lực của Thuần Vu Khôn quả nhiên cao thâm, trời tối như vậy mà lão ta cũng nhìn ra đi cùng với Hô Diên Mỹ chính là Chu Á Nam. Vì vậy lão lập tức nói tiếp :

– Ồ! Thì ra là nhị a đầu…

Chu Á Nam hừ một tiếng :

– Chính là bổn cô nương!

Thuần Vu Khôn bỗng nhiên quát to một tiếng :

– Thả cửa sắt xuống!

Một tiếng ầm khủng khiếp vang lên, một tấm cửa sắt lớn rơi xuống phía sau lưng bọn Chu Á Nam, cắt đứt đường rút lui của bọn họ.

Chu Á Nam cười nhạt :

– Lão tặc, họa đã đến đầu mà còn giở trò sao.

Thuần Vu Khôn không để ý đến câu nói của Chu Á Nam, quay sang nhìn Hô Diên Mỹ nói :

– Tình nhân của ta tại sao không lên tiếng chứ?

Sau một phút định thần, Hô Diên Mỹ từ từ lên tiếng :

– Ngươi có ý đợi ta nên đã mai phục ở đây?

Thuần Vu Khôn cười nham hiểm :

– Đúng vậy! Nơi đây là nơi ta và ngươi vụng trộm lần đầu tiên. Cho nên ta cũng muốn bố trí ở nơi đây một lần nữa…

Chu Á Nam giận dữ nạt ngang :

– Câm miệng…

Tiếp đó nàng bước lên nhìn thẳng lão hỏi :

– Tại sao ngươi biết bọn ta sẽ đến đây?

Thuần Vu Khôn cười đáp :

– Việc này có gì khó khăn, nương nương của ngươi có thể phái ả đến, ta đâu đến nỗi ngu mà không nghĩ ra chứ? Nhưng còn ngươi đến đây là việc thu hoạch ngoài ý muốn. Chỉ có điều ngươi còn hơi trẻ, còn chưa hiểu gì về phong tình ha ha ha…

Chu Á Nam giận tím người, cắt ngang giọng lão quát :

– Lão tặc muốn chết!

Vù một tiếng, lưỡi gươm đã đến bên cạnh lão.

Thuần Vu Khôn nhanh nhẹn lách người tránh sang một bên, đồng thời vọt người ra sau hơn trượng rồi quát lên :

– Chặn a đầu này lại!

Một loạt tiếng dạ vang lên, bốn gã đại hán không biết xuất hiện từ đâu đã hiện ra chặn đường Chu Á Nam. Trong tiếng keng va chạm của binh khí, bỗng nghe tiếng Chu Á Nam í lên một tiếng :

– Bọn này đều là những tay sát thủ!

– Dừng tay!

Sau khi Thuần Vu Khôn ra lệnh cho bọn chúng dừng tay lại, mới gật đầu nói :

– Không sai, nhưng ta không muốn dùng thủ đoạn tàn bạo với các ngươi. Vì vậy ta hy vọng các ngươi hãy ngoan ngoãn đầu hàng để tránh khổ thân xác.

Hô Diên Mỹ cười nhạt :

– Ngươi nói quả thật còn hay hơn hát nữa.

Thuần Vu Khôn trầm giọng quát :

– Đốt đèn lên!

Ánh sáng vừa lóe lên đã đốt cháy bốn ngọn đuốc, soi sáng bên trong đường hầm như ban ngày.

Thuần Vu Khôn sau khi nhìn qua một vòng mới cười híp mắt nói với Hô Diên Mỹ :

– Tình nhân của ta, nơi đây không khác trước là bao phải không?

Hô Diên Mỹ chau mày hỏi :

– Ngươi đã thiết kế lại nơi này khi nào?

Hiển nhiên ở đây rộng hơn nhiều so với trước, cho nên Hô Diên Mỹ mới hỏi câu này.

Thuần Vu Khôn cười âm hiểm nói :

– Sau khi ngươi phản bội lại Vô Địch bảo. Ta đã cho người ngày đêm xây dựng lại.

Hô Diên Mỹ cười nhạt :

– Dùng để chuyên vào việc tiếp đãi ta.

– Đúng vậy!

Thuần Vu Khôn cười vẻ gian tà :

– Gian phòng nhỏ trước đây chỉ có thể để cho hai chúng ta dùng vào việc vụng trộm. Bây giờ ở đây rộng rãi như vậy chúng ta có thể làm gì cũng được…

Chu Á Nam hứ một tiếng :

– Ngươi suy nghĩ thật là chu đáo.

Thuần Vu Khôn cười đáp :

– Tục ngữ có câu: “Làm người nếu không nghĩ xa, ắt có họa gần”. Ta từ một kẻ không một chút tiếng tăm mà có thể lao được đến đài cao danh vọng như ngày hôm nay, đó không phải là chuyện ngẫu nhiên.

Chu Á Nam nhíu mày, đổi giọng nói :

– Dựa vào những tên này mà có thể ngăn chặn được bọn ta!

Thuần Vu Khôn cười ha hả :

– Tiểu a đầu, đừng giả vờ nói cứng, cho dù bọn ngươi có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng xông ra được.

Chu Á Nam vừa định tuốt gươm ra đã bị Hô Diên Mỹ cản lại, truyền âm nói :

– Địch đông ta ít. Trước mắt chúng ta chỉ có thể chờ đợi bên ngoài phát động tổng tấn công vào mới có cơ hội đột phá vòng vây. Như vậy vừa đỡ tốn sức lại vừa an toàn…

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

– Ta biết các ngươi đang chờ lão bất tử đến giải cứu cho các ngươi…

Hô Diên Mỹ không để cho lão nói hết lời vội cắt ngang :

– Chúng ta không cần có người đến cứu, tự mình cũng đủ sức xông ra.

Thuần Vu Khôn ồ một tiếng :

– Nhưng ta cần nhắc nhở các ngươi, lão bất tử hiện tại đã bị mất tự do.

Hô Diên Mỹ hơi chột dạ, nhưng miệng vẫn hứ một tiếng :

– Ngươi tưởng rằng bọn ta sẽ tin lời của ngươi?

Thuần Vu Khôn cười nói :

– Được! Ta sẽ làm một việc tốt để cho phu thê các ngươi được gặp mặt lần cuối cùng.

Nói xong lão liền hạ lệnh :

– Mau mời lão gia đến đây!

– Dạ!

Nhưng từ xa đã có giọng hoảng hốt vọng đến :

– Không xong rồi, lão gia đã trốn mất rồi.

Thuần Vu Khôn liền biến sắc mặt, giận dữ quát :

– Đồ đáng chết! Ngay cả một tên đã bị điểm huyệt cũng canh giữ không xong.

Đồng thời lão ta quát lớn :

– Còn mau không đi tìm!

– Dạ! Dạ! Dạ!

Trong lúc ấy, đột nhiên có giọng từ xa vọng đến :

– Không cần phải phí sức, lão phu sẽ tới ngay…

Một trận gió thổi đến, Hô Diên Kỳ đã xuất hiện trước mặt Thuần Vu Khôn khoảng ngoài một trượng. Trước tình hình đó khiến cho sắc mặt Thuần Vu Khôn biến đổi, cất giọng hỏi :

– Là Cổ Phi Quỳnh phản lại ta?

Hô Diên Kỳ cười một cách thản nhiên :

– Đừng nghi oan cho người tốt, Cổ Phi Quỳnh vẫn một mực trung thành với ngươi.

Thuần Vu Khôn hứ một tiếng :

– Lão đã bị điểm huyệt, vậy ai giải huyệt cho lão?

Hô Diên Kỳ cười cười nói :

– Huyệt đạo của ta vốn không bị điểm, cần gì phải có người giải.

Thuần Vu Khôn cười nhạt :

– Ta không tin lão đã luyện thành công phu Di Cân Dị Huyệt.

Hô Diên Kỳ từ tốn đáp :

– Sự thật lúc nào cũng hơn sự hùng biện. Ngươi không khống chế nổi huyệt đạo của ta, điều này không đủ chứng minh sao?

Trong lúc nét mặt Thuần Vu Khôn đang sa sầm xuống, Hô Diên Kỳ nghiêm sắc mặt nói với Chu Á Nam :

– Nhị tiểu thư, xin ngươi chuyển lời cho lệnh sư. Người cũng là ân sư của ta, xin nói với ân sư rằng đệ tử như ta cả đời chưa từng làm qua việc tốt. Nhưng trước lúc chết ta quyết định nghe theo lời khuyên dạy của người. Quay đầu trở lại làm một việc tốt duy nhất trong cuộc đời của ta.

Chu Á Nam cười hỏi :

– Ngươi quả nhiên đã giác ngộ rồi sao?

– Đúng vậy!

Hô Diên Kỳ thở dài một tiếng :

– Tuy đã muộn nhưng cũng có thể xem là làm được một việc có ý nghĩa.

Sau đó đưa tay chỉ Thuần Vu Khôn quát :

– Tên súc sanh phản đồ này, để ta thí mạng cùng với ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.