Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân nghe vậy rúng động cõi lòng, vội quát to:
– Tất cả dừng tay! Nhưng đã muộn, cùng lúc bà ta cất tiếng quát, trong đấu trường đã vang lên hai tiếng hự khô khan, thân người cao to của hai phiên tăng áo vàng đã như diều đứt dây chia nhau văng bay đi, “phịch phịch” hai tiếng, rơi xuống ngoài xa hơn trượng.
Trong khi ấy, Trình Lập Dân thản nhiên đứng yên tại chỗ, mặt không đỏ, hơi thở không gấp rút, dáng vẻ chẳng giống như vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử.
Ba phiên tăng áo vàng đứng sau lưng Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân lập tức chia ra hai người đến xem xét sự sống chết của đồng bọn.
Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân mắt ánh hung quang, giọng lạnh tanh nói:
– Đã chết chưa? Hai phiên tăng áo vàng ấy lắc đầu, mặt đầy khích động và căm phẫn.
Trình Lập Dân mỉm cười đáp thay:
– Không chết được đâu, tối đa điều thương ba tháng là khỏi! Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân tức giận quát:
– Tiểu tử, ngươi trẻ tuổi mà xuất thủ còn tàn bạo hơn sư phụ ngươi. Lão thân hỏi ngươi, hai người đó có thù oán gì với ngươi mà ngươi lại xuất thủ nặng như vậy hả? Trình Lập Dân cười theo thói quen đáp:
– Chính vì hai hòa thượng đó không có thù oán gì với tiểu sinh, tiểu sinh mới trừng phạt nhẹ chứ chưa lấy mạng… À! Đúng rồi, lão nhân gia đã nhắc đến chuyện ấy, tiểu sinh chẳng thể không thỉnh giáo lão nhân gia một câu.
Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân ngớ người:
– Thỉnh giáo chuyện gì? Trình Lập Dân nghiêm giọng:
– Độc Cô lão nhân gia mới vừa nói là hai phiên tăng đó không có thù oán với tiểu sinh, nghiêm khắc mà nói, vừa rồi tiểu sinh còn có đức giải vây cho họ, vậy mà họ lại không phân biệt phải trái, vừa xuất thủ đã muốn lấy mạng tiểu sinh.
Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân đuối lý, thẹn quá hóa giận, gằn giọng quát:
– Tiểu tử, lão thân không đấu khẩu với ngươi, xem ra ngươi đã được hết chân truyền của Từ Nguyên, lão thân ra tay giáo huấn ngươi cũng không kể được là cậy lớn hiếp nhỏ.
Trình Lập Dân thoáng cau mày, đoạn cười to nói:
– Được lĩnh giáo vài chiêu tuyệt học bất truyền của Độc Cô lão nhân gia oai chấn võ lâm, tiểu sinh hết sức lấy làm vinh hạnh, nhưng nơi đây quá chật hẹp, chúng ta hãy đổi chỗ khác.
Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân cười lạnh lùng:
– Tiểu tử ngươi chớ giở trò, đây chính là nơi chôn thây của ngươi! Đoạn quay sang một phiên tăng áo vàng bên trái nói:
– Bắt lấy nha đầu kia cho ta! Long đầu quải trượng trong tay chỏi mạnh xuống đất, mắt nhìn Trình Lập Dân trầm giọng quát:
– Tiểu tử, lấy binh khí ra tiếp chiêu mau! Nữ ma đầu này hiển nhiên đã tức giận đến cực độ, nói là xuất thủ ngay, “vù” một tiếng, long đầu quải trượng với chiêu “Nộ hải đằng giao” tạo ra hằng ngàn bóng trượng, giáng xuống đỉnh đầu Trình Lập Dân.
Cùng lúc ấy, phiên tăng áo vàng bên cạnh cũng đã tung mình, nhanh như chớp lao về phía Hồ Băng Ngọc.
Trình Lập Dân điềm nhiên cười to nói:
– Hay lắm! Đồng thời người đã vọt chếch lên, chẳng những vừa vặn tránh khỏi chiêu công sấm sét của Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân, mà còn phát sau đến trước, đón đầu phiên tăng váo vàng đang lao về phía Hồ Băng Ngọc, nhẹ nhàng vươn tay, chộp lấy cổ áo sau phiên tăng ấy hệt như chim ưng tóm gà con, vung tay ném mạnh và quát:
– Quay về đi, đại hòa thượng! Rồi liền quay nhanh người, ánh tím lấp loáng, Tử Anh Kiếm thi triển chiên “Biện trang thích hổ”, đón lấy bóng ảnh ngàn trùng của Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân như bóng theo hình ập đến, hết sức chuẩn xác theo trượng trượt xuống. Đồng thời, tay trái co chỉ búng nhẹ, năm luồng kình phong như thể tên nhọn bắn vào năm đại yếu huyệt Nhũ Căn, Cự Khuyết và Khí Hải ở trước ngực đối phương.
Dĩ công hoàn công, lại còn buộc đối phương phải tự cứu, cho dù Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân võ công siêu tuyệt cũng không khỏi kinh hãi, thu chiêu lùi nhanh ra sau hơn tám thước.
Khá khen cho Trình Lập Dân, chàng không thừa thắng truy kích, đứng yên tại chỗ ôm kiếm thi lễ và nói:
– Đa tạ Độc Cô lão nhân gia đã hạ thủ lưu tình! Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân vừa rồi là do khinh địch mới bị Trình Lập Dân một chiêu bức lui, với thân phận và địa vị của bà ta, sao thể cam lòng chịu nhục, nên sau khi thoái lui, liền lại vung động quải trượng tung mình lao tới, nghe những lời mai mỉa của Trình Lập Dân, lửa giận càng thêm bốc cao, vận đề chân lực vào long đầu quải trượng đến mười hai thành.
Nhưng lúc này, Trình Lập Dân còn đang khom mình, chưa đứng thẳng lên, nếu để đối phương một trượng đánh trúng, chắc hẳn xương tan thịt nát.
Hồ Băng Ngọc thấy vậy, hồn phi phách tán, buột miệng hét to:
– Dân đệ, coi chừng…
Nhưng nàng chưa dứt lời, long đầu quải trượng của Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân đã chỉ còn cách đỉnh đầu Trình Lập Dân chưa đầy ba thước.
Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân trong tiếng cười hăng hắc ghê rợn, chợt cảm thấy một luồng kiếm khí vô hình từ Tử Anh Kiếm trên tay Trình Lập Dân bắn ra, xuyên thủng trượng phong của mình, bắn thẳng vào trọng huyệt Đan Điền. Nếu một trượng của bà ta tiếp tục giáng xuống, chẳng những không thể đả thương đối phương mà còn bị kiếm khí của đối phương đả thương trước. Nhưng vừa rồi mới bị Trình Lập Dân một chiêu bức lui, đã quá mất mặt, nếu lại bị bức bách phải triệt chiêu thì càng bẽ mặt hơn nữa.
Khá khen cho lão ma bà này, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, lẹ làng vận dụng Thiên Cân Trụy, thụp người thật nhanh, long đầu quải trượng từ chiêu “Độc phách Hoa Sơn” đổi sang chiêu “Pháp luân thường chuyển”, kình khí từ quải trượng phát ra đã đánh tan kiếm khí của Trình Lập Dân, liền theo đó thi triển chiêu “Hoành tảo thiên quân”, với uy thế kinh thiên động địa quét ngang lưng Trình Lập Dân.
Trình Lập Dân buông tiếng cười vang, với thức “Nhất hạc xung thiên” tung mình lên cao hơn năm trượng, rồi chênh chếch hạ xuống trên rào tre ở ngoài xa ba trượng, mỉm cười cao giọng nói:
– Độc Cô lão nhân gia thần công cái thế, tiểu sinh cam lòng chịu thua! Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân tức giận quát:
– Trình Lập Dân, ngươi chẳng phải võ công yếu kém, tại sao không dám phóng tay quyết một phen cao thấp? Trình Lập Dân cười:
– Chẳng phải tiểu sinh không dám mà là không đủ sức! Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân cười gằn:
– Trình Lập Dân, ngươi mà còn lẻo mép, lão thân sẽ bất chấp thân phận, mắng cho ngươi một trận đấy! Bỗng thấy một bóng vàng nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân, cười khinh miệt nói:
– Hơn thua với một hậu sinh tiểu bối, ngươi còn xứng đáng nói đến hai tiếng “thân phận” ư? Đoạn quay sang Trình Lập Dân, trầm giọng nói:
– Lão ma này để cho lão thân lo liệu, hai ngươi hãy mau đến sương phòng trái, sư bá các ngươi có việc quan trọng cần gặp, đi mau! Trình Lập Dân cung kính đáp:
– Dạ! Rồi liền cùng Hồ Băng Ngọc đi nhanh vào trong sảnh, phía sau vọng đến tiếng của Cưu Bàn Thần Bà Độc Cô Mỹ Trân nghiến răng tức giận nói:
– Được! Yêu phụ, hôm nay hai ta quyết phải một còn một mất! Chỉ nghe người đàn bà áo vàng nói:
– Độc Cô Mỹ Trân, cho ngươi biết, hôm nay ngươi mà không khôn hồn nhân sớm cút khỏi đây, kẻ nằm xuống đây chắc chắn là ngươi…
Trình Lập Dân cùng Hồ Băng Ngọc đi vào sương phòng bên trái, Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du thần sắc trang trọng hỏi:
– Người áo đen tối qua trong vườn hoang là ai vậy? Trình Lập Dân vội đáp:
– Lai lịch của người áo đen ấy, Dân nhi còn chưa rõ, nhưng ông ấy đã từng mấy phen giải nguy cho Dân nhi…
– Vậy ngươi có thể khẳng định y là bạn, không phải thù chứ gì?
– Dạ vâng!
– Những điều y nói, ngươi tin hoàn toàn phải không?
– Dạ vâng! Thiên Huyễn Thư Sinh hạ thấp giọng:
– Y vừa mới đến đây, nói là thái thượng giáo chủ Thái Cực Giáo của họ đột nhiên hạ lệnh điều động tất cả cao thủ tột đỉnh cấp tốc đến Nhạc Châu chờ lệnh, hiển nhiên là nhằm đối phó với căn cứ địa tổng đà Quân Sơn của ngươi, theo ngươi thì có thể như vậy hay không? Trình Lập Dân kinh hãi:
– Rất có khả năng như vậy, bởi vì tối qua sau khi bọn Dân nhi rời khỏi vườn hoang, thái thượng giáo chủ Thái Cực Giáo Biện Vô Song hẳn đã vào trong mộ phần của ân sư xem xét và biết là thân phận thật đã bị bại lộ, nên tiên hạ thủ vi cường, định xuất kỳ bất ý phá hủy căn cứ địa của Dân nhi trước, đồng thời tổng đà Quân Sơn còn có mấy vị tiền bối thần trí chưa hồi phục, nhân cơ hội bắt giữ làm con tin hầu uy hiếp Dân nhi…
Thiên Huyễn Thư Sinh gật đầu:
– Không sai, sư bá cũng nghĩ như ngươi, vậy chúng ta hãy đi ngay! Trình Lập Dân ngẩn người:
– Đi ngay ư?
– Phải, lập tức đến tổng đà Quân Sơn! “Bùng!”.
Một tiếng nổ rền rĩ từ ngoài vọng vào.
Trình Lập Dân lưỡng lự nói:
– Ở đây để cho một mình sư bá mẫu…
Thiên Huyễn Thư Sinh cười ngắt lời:
– Ngươi yên tâm, yêu phụ ấy không làm gì được sư bá mẫu ngươi đâu!
– Sư bá, chúng ta hãy trừ khử yêu phụ ấy trước…
Thiên Huyễn Thư Sinh lại cười ngắt lời:
– Tiểu tử, nếu sư bá đoán không lầm, rất có thể yêu phụ ấy là do ý của Biện Vô Song đến đây nhằm giữ chân chúng ta, nếu chúng ta còn nấn ná, chẳng phải là trúng kế Biện Vô Song…
Trình Lập Dân nhận thấy rất có lý, bèn gật đầu tán thành.
Thiên Huyễn Thư Sinh nói tiếp:
– Tổng đà Quân Sơn của ngươi thực lực tuy chẳng yếu, nhưng so với toàn bộ tinh hoa của Thái Cực Giáo thì hãy còn kém xa. Tiểu tử, cứu binh như cứu hỏa, mong là chúng ta có thể đến Quân Sơn kịp lúc.
Trình Lập Dân đưa mắt nhìn Hồ Băng Ngọc:
– Sư bá, Ngọc tỷ có đi dùng với chúng ta không? Thiên Huyễn Thư Sinh thoáng suy nghĩ:
– Nha đầu ấy ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến hành động của sư bá mẫu ngươi, chúng ta hãy thay phiên nhau mà đưa ả đi! Đoạn liền nắm tay Hồ Băng Ngọc, khẽ quát:
– Đi! Tung mình vọt qua cửa sổ, Trình Lập Dân theo sau, thoáng chốc đã mất dạng trong bóng đêm mịt mùng.
-oOo-
Trời hửng sáng, một chiếc thuyền mui nhỏ dọc theo Sương Giang xuôi giòng lướt nhanh đi, thuận gió xuôi giòng, thuyền lướt đi như tên bắn.
Người chèo lái là một đại hán tuổi ngoài ba mươi, đang tập trung tinh thần điều khiển con thuyền.
Trong khoang thuyền, Trình Lập Dân với Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du đang ngồi xếp bằng hành công điều tức, còn Hồ Băng Ngọc thì ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh.
Thốt nhiên, “vút”! Một mũi tên lửa xé tan bầu không khí tĩnh mịch trên sông, bắn trúng vào mui thuyền.
Gã thuyền phu hét lên một tiếng kinh hoàng. Hồ Băng Ngọc vung tay, một chưởng đánh thủng mui thuyền thành một lỗ tròn đừng kính khoảng một thước, làm cho cả mũi tên lẫn phần bị cháy rơi hết xuống sông.
Nhưng nàng một chưởng vừa tung ra, tiếng tên lửa xé gió lại vang lên liên hồi, mui thuyền lại bị trúng liên tiếp mười mấy mũi tên lửa.
Trong lúc gió mạnh, chỉ chốc lát cả mui thuyền đã hoàn toàn chìm trong lửa đỏ và khói mù.
Hồ Băng Ngọc kinh hoàng thất sắc, vung tay xuất chưởng liên hồi, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Gã thuyền phu hồn phi phách tán, chửi mắng luôn miệng, cơ hồ quên cả nhiệm vụ của mình.
Hồ Băng Ngọc trong cơn kinh hoàng và tức giận, vừa rút kiếm gạt rơi những mũi tên tiếp tục bắn đến, vừa quay sang gã thuyền phu nói:
– Thuyền lão đại, hãy cho thuyền chạy tránh mau! Bỗng một tiếng nói trong ngần tiếp lời:
– Không, hãy tiếp tục chạy thẳng! “Bùng” một tiếng rển rĩ, mui thuyền đã mang theo một cuộn lửa đỏ bay lên cao hơn mười trượng, cùng lúc chiếc thuyền nhỏ như có thần linh trợ giúp, chẻ sóng lướt đi như bay.
Gã thuyền phu vừa thảng thốt gào lên:
– Trời! Thuyền của ta…
Hồ Băng Ngọc thở phào, tiếp lời:
– Thuyền hư hỏng, sẽ bồi thường gấp đôi! Lúc này trời đã sáng tỏ, thuyền cũng đã thoát khỏi phạm vi tấn công của kẻ địch, chỉ thấy Trình Lập Dân oai phong lẫm liệt như thiên thần hoành kiếm đứng trên mũi thuyền, Thiên Huyễn Thư Sinh ngồi xếp bằng nơi giữa, hai tay áo to phất lia lịa, chiếc thuyền dưới sự thôi thúc bởi chân lực của Thiên Huyễn Thư Sinh, lướt đi như bay…
Gã thuyền phu cơ hồ hoài nghi cảnh tượng trước mắt như là trong mơ, buột miệng nói:
– Chao ôi! Đây là sự thật ư? Y vừa dứt lời, Trình Lập Dân điềm nhiên nói:
– Thuyền lão đại bất tất ngờ thần nghi quỷ, tất cả đó đều là sự thật, trên đường bất luận xảy ra chuyện gì, thuyền lão đại chỉ cần giữ vững tay chèo cho thuyền tiến tới, về mọi tổn thất trên thuyền, khi nào đến Quân Sơn nhất định sẽ bồi thường cho thuyền lão đại gấp đôi! Gã thuyền phu ngơ ngẩn đáp:
– Dạ vâng! Tướng công, bọn ác nhân vừa rồi là ai vậy?
– Đó là kẻ thù của bọn này! À! Thuyền lão đại, chúng ta có thể đến Quân Sơn trước lúc trời tối không?
– Nếu thuyền cứ đi nhanh như thế này, thì không thành vấn đề, chắc chắn sẽ đến được Quân Sơn trước lúc trời tối.
Hồ Băng Ngọc chậm bước đi đến bên Trình Lập Dân, đưa tay vén làn tóc rối, khẽ thở dài nói:
– Dân đệ, vừa rồi thật khiến tỷ tỷ hoảng hồn…
Trình Lập Dân vẫn hướng mắt nhìn về phía trước, toàn thần chú ý động tĩnh hai bên bờ, nghe vậy bèn nói:
– Kẻ địch hẳn không chỉ có vậy thôi, Ngọc tỷ hãy sang bên thuyền lão đại, bảo vệ an toàn cho y, lát nữa bất luận xảy ra chuyện gì, Ngọc tỷ cũng đừng màng đến…
Hồ Băng Ngọc thoáng chau mày:
– Nếu như thuyền lật, tỷ tỷ cũng không màng đến hay sao? Trình Lập Dân cười:
– Nếu thuyền lật, Ngọc tỷ có màng đến cũng chẳng làm gì được! Chàng chợt động tâm, thò tay vào lòng móc ra một viên minh châu to cỡ quả trứng chim câu, trao cho Hồ Băng Ngọc, nói tiếp:
– Ngọc tỷ, lát nữa khi tình thế khẩn cấp, thật khó giữ được thuyền không bị lật, lúc ấy e không có thời gian bồi thường cho thuyền lão đại, Ngọc tỷ hãy đưa viên minh châu này cho y trước, khi cần thiết hãy bảo y tự nhảy xuống nước mà thoát thân.
Hồ Băng Ngọc đón lấy viên minh châu và hỏi:
– Nếu thuyền lão đại không biết bơi thì sao?
– Đã sống trên sông nước, lẽ nào lại có người không biết bơi? Gã thuyền phu dương thanh tiếp lời:
– Vị tướng công này nói không sai, Sương Giang tuy nước chảy xiết, nhưng chưa làm khó được tiểu nhân đâu! Thì ra Trình Lập Dân với Hồ Băng Ngọc tuy nói chuyện rất khẽ, song vì thuyền nhỏ và lại thuận gió nên gã thuyền phu đều nghe rõ cả.
Trình Lập Dân chú mắt nhìn một rặng phi lao ở phía trước cách chừng một dặm, nghiêm mặt nói:
– Nếu đệ đoán không lầm, trong rặng phi lao phía trước hẳn có mai phục, Ngọc tỷ hãy trở ra phía sau mau! Hồ Băng Ngọc trở về bên gã thuyền phu nói:
– Những lời nói của bọn này vừa rồi, thuyền lão đại đã nghe cả ư? Gã thuyền phu gật đầu:
– Vâng! Thưa cô nương! Hồ Băng Ngọc đưa viên minh châu cho y:
– Viên minh châu này để bồi thường sự tổn thất của thuyền lão đại, đủ chưa? Gã thuyền phu trợn to mắt, lắp bắp:
– Đủ… đủ rồi! Cô… cô nương… thế này thì… thì nhiều quá…
Phải biết viên minh châu này tuy nhỏ, nhưng trị giá ít nhất cũng ngàn lạng bạc trắng, mua mười chiếc thuyền như thế này cũng có thừa, chẳng trách gã thuyền phu mừng đến mức líu cả lưỡi.
Hồ Băng Ngọc nhét viên minh châu vào tay gã thuyền phu và nói:
– Nhiều cũng chẳng hề gì, nhưng phải vâng lời, giữ vững tay lái, bổn cô nương chưa bảo, không được tự ý nhảy xuống nước, biết chưa? Gã thuyền phu chắp tay xá lia lịa và nói:
– Dạ vâng… Đa tạ cô nương… Tiểu nhân nhất định vâng lời, chưa được cô nương dạy bảo, quyết không dám…
Bỗng nghe Trình Lập Dân quát to:
– Thuyền lão đại, hãy chú ý lái thuyền! Thì ra lúc này từ trong rặng phi lao đã có bốn chiếc thuyền hình tHồi lướt ra như tên bắn, cùng lao về phía chiếc thuyền của Trình Lập Dân.
Gã thuyền phu tay cầm lái run lên dữ dội, hai hàm răng đánh lập cập, run giọng nói:
– Cô… cô nương… bọn họ định… định cướp châu báu… của các vị phải không? Hồ Băng Ngọc siết chặt trường kiếm trong tay:
– Đừng nói lôi thôi, hãy chú tâm lái thuyền, có bổn cô nương bên cạnh, sự an toàn của ngươi tuyệt đối không có vấn đề.
Gã thuyền phu chưa từng gặp tình huống thế này bao giờ, sợ đến líu lưỡi nói:
– Dạ… dạ… cô nương…
Trình Lập Dân quát to:
– Các ngươi muốn chết! Trong tiếng quát đã vung tay, một luồng ám kình đã xô chiếc thuyền dẫn đầu giạt sang bên.
Chàng một chiêu đắc thủ, lòng tin liền gia tăng, trầm giọng nói:
– Thuyền lão đại, cứ tiếp tục đi thẳng, không cần tránh! Gã thuyền phu mắt thấy chiếc thuyền hình tHồi kia đâm thẳng vào thuyền mình, sợ đến hồn phi phách tán, toàn thân run rẩy, nhưng thấy Trình Lập Dân chỉ một cái vung tay đã xô giạt chiếc thuyền tHồi ấy sang bên, liền nghĩ là Trình Lập Dân biết phép tiên, bất giác tinh thần phấn chấn, hai tay cầm lái và dương thanh đáp:
– Tiểu nhân biết rồi! Bốn chiếc thuyền hình tHồi cùng lao nhanh đến, đồng thời ám khí rợp trời, hệt như mưa bấc ập đến…
Thiên Huyễn Thư Sinh tay trái vung mạnh, thuyền càng lướt đi nhanh hơn, tay phải hư không quét ra, tất cả ám khí nhắm vào ông lập tức lả tả rơi xuống sông.
Hồ Băng Ngọc trường kiếm trong tay vung động thành một vòng sáng bạc, bảo vệ cả bản thân với gã thuyền phu, chỉ nghe tiếng “keng keng” liên hồi, ám khí bắn đến thảy đều bị phản chấn trở lại.
Trình Lập Dân tay phải vung kiếm hộ thân, tay trái thi triển phách không chưởng vung động liên hồi, bốn chiếc thuyền hình tHồi đều như bị nện mạnh, cách chừng năm thước cùng lướt chếch đi.
Nhưng người trên các thuyền hình tHồi hiển nhiên cũng là do cao thủ võ lâm dùng chân khí thúc đẩy, sau khi thuyền bị đẩy giạt sang bên, liền tức thì lướt đi theo hình vòng cung, ngoặt trở lại, tung tiếp vào thuyền của Trình Lập Dân với thế càng hung mãnh hơn.
Trình Lập Dân mặt bừng sát cơ, buông tiếng quát vang, mũi chân điểm lên mũi thuyền, thuyền lập tức vọt nhanh tới trước hơn mười trượng, thoát khỏi vòng vây của đối phương.
Trong khi ấy, người chàng cũng vọt lên cao hơn năm trượng lượn một vòng trên không, chỉ nghe tiếng rú thảm vang lên liên hồi, máu văng tung tóe, những kẻ địch trên bốn chiếc thuyền hình tHồi thảy đều táng mạng, thuyền không còn người điều khiển, lập tức xiêu xiêu vẹo vẹo trôi đi theo giòng nước.
Tuy chỉ trong chốc lát, nhưng thuyền mui đã lướt đi xa hơn trăm trượng, và nơi đây mặt sông rất hẹp, hai bên phi lao dày đặc, thuyền hình tHồi của Thái Cực Giáo mai phục tại đây không dưới hai mươi chiếc.
Trình Lập Dân rời thuyền sát địch, chiếc thuyền mui lại gặp phải sự giáp công của tốp thuyền hình tHồi thứ hai.
Hồ Băng Ngọc phải bảo vệ an toàn cho thuyền phu, Thiên Huyễn Thư Sinh một mình nếu bảo vệ thuyền thì không sao dùng chân lực đẩy thuyền, thuyền vừa đi chậm lại, thuyền địch lâp tức từ bốn phương tám hướng lao đến.
Trình Lập Dân vừa hạ xuống trên một chiếc thuyền địch, đổi một hơi chân khí, quét mắt nhìn, bất giác nghiến răng, cúi xuống nhặt lấy một mảnh ván thuyền, tung mình ba lượt trên thuyền địch, đã vượt qua hơn năm mươi trượng, chỉ còn cách thuyền mui khoảng năm mươi trượng, bèn ném mảnh ván trong tay ra phía trước khoảng mười trượng, tung mình lên trên ván, dưới chân như có bánh xe trượt chẻ sóng lướt đi, thoáng chốc đã đến gần đoàn thuyền hỗn chiến, quát to:
– Trình mỗ đã đến! Ánh tím lấp loáng, tay chân đứt lìa văng bay, đầu người rơi xuống sàn thuyền, tiếng rú thảm thiết vang lên cùng khắp, cảnh tượng thật vô cùng thảm khốc.
Gã thuyền phu thấy vậy, luôn miệng niệm:
– A Di Đà Phật… A Di Đà Phật…
Tốp thuyền địch chận đánh lần thứ hai đã tan rã, Trình Lập Dân trở về trên mui thuyền, thuyền lại tiếp tục lướt nhanh đi về phía hạ lưu.
Gã thuyền phu hoàn hồn, quay sang Hồ Băng Ngọc nói:
– Cô… cô nương là thiên thần hạ phàm phải không? Hồ Băng Ngọc cười khúc khích:
– Rõ ngốc, trên đời làm gì có thiên thần hạ phàm, bọn này cũng là người phàm giống như ngươi thôi! Hồ Băng Ngọc thường khi rất ít cười nói, lúc này nàng cười thật có sức quyến rũ khuynh quốc khuynh thành, gã thuyền phu suốt ngày làm bạn với các thôn nữ quê mùa, đâu bao giờ được thấy người tuyệt sắc thế này, gã bất giác nuốt nước miếng, ấp úng nói:
– Cô… cô nương là người trời… tiểu nhân sao thể so sánh…
Hồ Băng Ngọc chau mày ngắt lời:
– Thôi, đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, hãy chú tâm lái thuyền thì hơn!
– Dạ dạ… tiểu nhân tuân mệnh! Trình Lập Dân ngoảnh lại làm mặt xấu với Hồ Băng Ngọc, nhưng miệng lại nói với Thiên Huyễn Thư Sinh:
– Sư bá, tại sao Thái Cực Giáo toàn phái những kẻ vô dụng đến nộp mạng thế nhỉ? Thiên Huyễn Thư Sinh vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Đó mới là điểm đáng sợ của kẻ địch, mục đích của họ chỉ nhằm cản trở hành trình và làm tiêu hao chân lực của chúng ta, chết một số người không quan trọng mà có thể thu hoạch hiệu quả to lớn, tội gì không làm kia chứ? Trình Lập Dân gật đầu:
– Sư bá nói rất phải, xem ra phía trước hẳn còn có cao thủ lợi hại hơn chận đường. Sư bá, chúng ta dừng lại điều tức chốc lát, được không? Thiên Huyễn Thư Sinh cười:
– Sư bá chẳng mệt chút nào, chỉ ngươi là tự cho mình dũng cảm, một mình ra tay diệt địch, lát nữa hẳn còn rất nhiều trận ác chiến, hãy ngồi xuống điều tức trước đi! Trình Lập Dân mỉm cười:
– Đa tạ sư bá đã quan tâm cho, Dân nhi cũng không mệt…
Thiên Huyễn Thư Sinh mắt nhìn phía trước trầm giọng nói:
– Không mệt thì tốt, bọn chúng lại đến nữa rồi! Trình Lập Dân lúc này đang quay lưng về phía trước, nghe vậy liền quay lại nhìn, chỉ thấy trên mặt sông ngoài nửa dặm lại xuất hiện bảy tám chiếc thuyền hình tHồi, bất giác mặt bừng sát cơ, cười khảy nói:
– Lũ chuột nhắt không sợ chết, cứ kéo hết đến đây! Cứ thế qua hết chặng này đến chặng khác, trong trăm dặm đường thủy tổng cộng phá hủy hơn tám mươi chiếc thuyền và hạ sát hơn ba trăm kẻ địch.
Cho dù nhóm người Trình Lập Dân không mảy may tổn thương, nhưng mục đích dùng chiến thuật biển người ngăn trở hành trình và làm tiêu hao thể lực đối phương của Thái Cực Giáo đã đạt được.
Bởi con người dù võ công cao thâm đến mấy thì cũng là bằng xương bằng thịt, sau khi liên tiếp tiêu hao thể lực, dù là sắt thép cũng cảm thấy mỏi mệt.
Lúc này đã gần giờ ngọ, mặt sông đã rộng hơn, Trình Lập Dân với Thiên Huyễn Thư Sinh đang tranh thủ thời gian ngồi hành công điều tức, thuyền xuôi gió với tốc độ bình thường lướt đi.
Nhìn bề ngoài thật hết sức bình yên, ai mà ngờ được, khoảng khắc bình yên này lại chính là khoảng thời gian trước cơn dông bão.
Một chiếc thuyền lầu hai cột buồm cùng mười mấy chiếc thuyền nhỏ bố trí thành một phòng tuyến vòng cung ở ngoài nửa dặm và chầm chậm tiến tới…
Hồ Băng Ngọc giữ nhiệm vụ quan sát thấy vậy, bất giác rúng động tâm thần, kinh hãi kêu lên:
– Sư bá! Dân đệ! Thiên Huyễn Thư Sinh với Trình Lập Dân đang điều tức liền mở mắt ra, quét nhìn về phía trước.
Thiên Huyễn Thư Sinh trầm giọng hỏi:
– Thuyền gia, từ đây đến Quân Sơn còn bao xa nữa? Gã thuyền phu vội cung kính đáp:
– Bẩm lão gia, còn chừng ba trăm dặm đường thủy nữa!
– Còn đi đường bộ thì sao?
– Đường bộ thì phải trên bốn trăm dặm! Thiên Huyễn Thư Sinh quay sang Trình Lập Dân:
– Đường thủy sẽ còn gặp rất nhiều trở ngại, nếu đổi sang đường bộ, chẳng những xa hơn trăm dặm mà cũng chưa chắc không bị cản trở, tốt hơn chúng ta hãy đi đường thủy, nhưng cách thức vượt chặng phải thay đổi mới được.
Trình Lập Dân cung kính đáp:
– Xin sư bá dặn bảo!
– Chúng ta hãy tạm bỏ thuyền, toàn lực tiêu diệt địch! Trình Lập Dân nhướng mày:
– Vâng! Dân nhi xin đi trước…
Lúc này đôi bên chỉ còn cách nhau chừng mười trượng, Trình Lập Dân dứt lời đã tung mình, vọt lên cao hơn năm trượng, lướt đi về phía chiếc thuyền lầu hai cột buồm.
Nhưng ngay khi ấy, tiếng cung nõ vang lên, những mũi tên nhọn dày đặc như mưa đã từ thuyền lầu bắn ra, nhắm vào Trình Lập Dân và chiếc thuyền mui.
Trình Lập Dân buông tiếng quát vang, cong người trên không, hai tay vung động liên hồi, đón lấy làn mưa tên của đối phương, tiếp tục lao về phía thuyền lầu.
Những mũi tên nhọn bắn đến nửa số bị Tử Anh Kiếm chém gãy nát, nửa số bị chưởng lực mạnh mẽ của chàng đánh văng ngược trở về.
Trình Lập Dân hệt như thiên thần giáng thế, nhanh như chớp hạ xuống trên thuyền lầu, bọn cung thủ trên thuyền ngay cả bóng người còn chưa nhìn rõ đã hồn lìa khỏi xác.
Cùng lúc ấy, Thiên Huyễn Thư Sinh vung động tay áo, kình lực xô ra như vũ bão, những mũi tên nhọn lả tả rơi xuống nước. Sau đó, hai tay áo quét mạnh, một luồng kình phong xô ra, khiến mấy chiếc thuyền địch đến gần chao đảo dữ dội, người trên thuyền ngã nghiên ngã ngửa, cùng giạt ra xa, có một chiếc gần nhất bị lật úp, lát sau đã chìm nghỉm.
Trong tiếng la hét hỗn loạn, Thiên Huyễn Thư Sinh quay sang gã thuyền phu trầm giọng nói:
– Thuyền gia, bây giờ ngươi có thể nhảy xuống nước thoát thân rồi! Gã thuyền phu tuy trên đường gặp nhiều trận ác chiến đã trở nên gan dạ hơn, nhưng dẫu sao cũng khiến gã kinh tâm động phách, nên nghe vậy lập tức tung mình…
Nhưng Thiên Huyễn Thư Sinh vươn tay, hư không cản lại, và trầm giọng quát:
– Không được! Gã thuyền phu chỉ cảm thấy một bức tường vô hình cản thân người mình lại, suýt bật ngửa ra sau, bất giác đứng thuỗn mặt ra.
Thiên Huyễn Thư Sinh với chân khí truyền âm nói tiếp:
– Trên mặt sông ở đây toàn là kẻ ác, ngươi mà nhảy xuống, bất luận bơi giỏi đến mấy cũng khó thoát chết, để lão phu đưa ngươi một đoạn, thoát khỏi vòng vây của bọn chúng rồi hẵng nhảy xuống nước.
Đoạn chẳng màng đến gã thuyền phu đứng ngây ra đó, nắm tay Hồ Băng Ngọc trầm giọng quát:
– Thuyền gia, hãy giữ chặt tay lái! Hai mũi chân chỏi mạnh, cùng Hồ Băng Ngọc phóng lên trên thuyền lầu và chiếc thuyền mui nhờ vào sức chỏi ấy lướt đi như bay, thoáng chốc đã ra xa hơn trăm trượng.
Thiên Huyễn Thư Sinh với Hồ Băng Ngọc phóng lên trên thuyền lầu, người chưa xuống đến đã tức giận quát:
– Tiểu tử, ngươi còn đứng thừ ra đó làm gì hả? Đồng thời tay trái đã đẩy Hồ Băng Ngọc đến bên Trình Lập Dân, tay phải năm ngón như móc câu lăng không chộp xuống một thiếu niên áo trắng rất anh tuấn đang đứng đối mặt với Trình Lập Dân.
Lão già này có lẽ đang lúc hăng máu, vừa lên đến thuyền, chưa biết ất giáp gì đã tung ra sát thủ, với công lực của ông và xuất thủ trong cơn thịnh nộ, thiếu niên áo trắng dù có mười mạng cũng không giữ nổi.
Đang lúc nguy cơ như ngàn cân treo sợi tóc, Trình Lập Dân kinh hoàng hét to:
– Sư bá, thủ hạ lưu tình…
Đồng thời một chưởng tung ra, bổ vào khoảng giữa Thiên Huyễn Thư Sinh với thiếu niên áo trắng.
Cùng lúc ấy, thiếu niên áo trắng với bốn lão nhân bên cạnh cũng lần lượt xuất chưởng, công vào Thiên Huyễn Thư Sinh.
Ngay tức khắc, tiếng quát tháo, tiếng cười khảy, tiếng chưởng phong và chỉ kình vang dậy…
Thiên Huyễn Thư Sinh tuy võ công đã đạt đến cảnh giới thu phát như ý, nhưng tiếng nói của Trình Lập Dân đã muộn hơn một thoáng, cho dù ông nghe tiếng ngự kình, song vì tức giận đối phương đã xuất chưởng kháng cự, lập tức biến trảo thành chưởng, cho dù Trình Lập Dân đứng bên xuất chưởng góp phần ngự kình, và cho dù nhóm người của thiếu niên áo trắng cũng xuất chưởng phản kích, song cũng bị dư kình chưởng lực thôi sơn phá thạch của Thiên Huyễn Thư Sinh làm cho huyết khí sôi sục, mắt đổ đom đóm, văng bay ra xa hơn trượng, ngã ngồi trên sàn thuyền.
Thiên Huyễn Thư Sinh sau khi hạ xuống trên sàn thuyền, vừa giận vừa thắc mắc nhìn Trình Lập Dân trầm giọng hỏi:
– Tiểu tử, đây là chuyện gì vậy hả? Trình Lập Dân cười ngượng:
– Sư bá, chuyện này rất dông dài…
Thiên Huyễn Thư Sinh bực mình ngắt lời:
– Hãy nói ngắn gọn đi!
– Đó là Chu Lương, minh huynh của Dân nhi, và cũng là di cô của minh thúc Bạch Y Tú Sĩ Chu Hạo Nhiên của Dân nhi…
– À! Đã là tên nghịch tử lục thân không nhìn, nhận giặc làm cha, vậy sao ngươi còn cứu hắn! Trình Lập Dân ấp úng:
– Sư bá, nội tình ấy…
Thiên Huyễn Thư Sinh trầm giọng ngắt lời:
– Chớ nói lôi thôi, giờ ngươi định xử lý bọn chúng thế nào? Trình Lập Dân vừa mới cười gượng, chưa kịp đáp, Chu Lương ngồi ngoài mười trượng đã cười ghê rợn nói:
– Lão tặc, hôm nay bổn thiếu gia chấp nhận chết, nhưng lão cũng đừng hòng được toàn thây!