“Tân Vịnh thế nào rồi?”
Tả Sắc nở nụ cười khả ái:
“Chàng hỏi thân thể Tân Vịnh hay tâm trạng nàng ta?”
Vô Cữu véo cằm nàng, cười lạnh:
“Ta hỏi cả hai.”
Nàng đau đến chảy nước mắt, nhưng hắn vẫn không động lòng.
Nàng che vết thương thâm tím, thanh âm yếu ớt:
“Nàng ta chỉ tận tâm tận lực chiếu cố tiểu sư ca mà thôi. Trong lòng Tân Vịnh lúc trước chỉ có Tần Khứ Tật, hiện tại chỉ có Tiễn Hải Thanh. Dù thế nào cũng không nhìn đến chàng.”
Trong bóng đêm, nhãn tình Vô Cữu giống như hai đốm lửa đen, bùng cháy mãnh liệt. Tả Sắc yêu thích chính nhãn thần bừng bừng hủy diệt đó của hắn:
“Tương Tư của Tần gia các người xưng thiên hạ chí độc, không người giải nổi, Tân Vịnh lại giải được. Chàng xem, biển Dược Trung Thánh Thủ trên Hi Chiếu Đường nên sớm bổ ra làm củi rồi.”
Vô Cữu càng giận càng lạnh lùng, ngọn lửa trong ánh mắt giống như âm ĩ cháy dưới tầng băng:
“Nàng ta rất nhanh sẽ nhìn thấy lợi hại thực sự của Tương Tư.”
“Vậy sao?” – Nàng cởi xiêm áo, bàn tay trắng mịn như lụa đặt trước ngực hắn ve vuốt. Tim hắn đập mạnh. Nàng líu ríu – “Đáng tiếc “tương tư” ở đây của chàng, Tân Vịnh lại không sợ.”
Hắn kéo ngửa nàng, ném lên giường, rít lên:
“Không cho nhắc đến tên nàng ấy.”
Nàng rên rỉ trong sự tàn bạo ác nghiệt của hắn mà đạt đến cao trào. Sự tàn bạo ấy vốn sinh ra như một thứ dục vọng u ám, giống như thi hài thối rửa mở ra loài hoa u linh. Nàng vẫn luôn nghĩ vậy.
Xuân vũ mênh mông, Tân Vịnh mở bung cây dù, theo sau nàng chỉ có một thị tì tên Nhiễm Hồng.
Vô Cữu đứng ở mũi thuyền, nhìn theo Tân Vịnh. Vẻ mặt trắng nhợt của nàng mang theo sắc hồng khác thường, bước đi có chút liêu xiêu, quả nhiên đã bệnh rồi. Tân Vịnh vì Hải Thanh mà bệnh, vì Hải Thanh mà đến cuộc hẹn của hắn, vừa nghĩ đến đấy, Vô Cữu muốn phát điên.
Tân Vịnh đứng trên bờ:
“Ta ở Phong Nhạc Lâu đã ước định vị trí, bây giờ mời ngươi tới đấy.”
Phong Nhạc Lâu nằm bên Tây Hồ, ban công trên lầu rộng rãi có thể nói là chỗ đẹp nhất để ngắm hồ. Trên lầu nhìn xuống, có thể thấy thuyền bè đi lại, bờ liễu rũ hoa, có thể nghe tiếng ca hát du dương.
Vô Cữu mỉm cười, nhưng ánh mắt lộ ra nét hung tợn, nhìn rất giống một nụ cười lạnh lẽo:
“Tân Vịnh đích thân đến mời, không biết phúc khí này tu mấy kiếp mới được. Nhưng hôm nay ta làm chủ nhân, Tân Vịnh nhất định muốn phản khách vi chủ, là làm khó ta rồi.”
Vô Cữu biết Tân Vịnh dù sinh ra ở quê hương sông nước nhưng đối với nước lại cực kì sợ, dựa vào tính cẩn thận của nàng sẽ không để bản thân bị sắp đặt trong cảnh yếu thế như vậy. Quả nhiên nàng đứng trên bờ do dự không quyết.
“Nghe nói tiểu sư ca nàng lại hôn mê. Nàng thật sự không muốn biết thành phần chủ yếu của Tương Tư để tìm giải dược thích hợp sao?”
Lời này khiến Tân Vịnh hạ quyết tâm. Hai chân nàng điểm nhẹ, tựa một làn khói đáp xuống chiếc thuyền của hắn. Sàn thuyền ẩm ướt trơn trợt, nàng suýt trượt ngã. Vô Cữu đưa tay giữ nàng, chỉ cảm thấy cổ tay nàng nóng hừng hực, bệnh thật không nhẹ. Nàng tức khắc rút tay về như là bị rắn cắn phải. Vô Cữu chứng kiến dáng vẻ lạnh lùng thản nhiên của nàng, trong lòng xót xa nhưng mặt không lộ chút biểu tình.
Bàn tay Tân Vịnh đặt trên bàn. Chất gỗ cứng rắn, vân gỗ sặc sỡ, màu gỗ xanh đen ưu nhã, tương phản với bàn tay nõn nà thanh nhã. Dưới da thịt cơ hồ trong suốt, huyết mạnh xanh nhạt như dòng nước nhỏ trên tuyết, đánh động khát vọng bí ẩn trong đáy lòng hắn. Vô Cữu hốt nhiên ngồi thẳng lên, như muốn hòa theo dòng huyết mạch mĩ lệ của nàng.
Hô hấp hắn dồn dập, tay thu trong ống tay áo rộng thùng thình.
Vô Cữu chế trụ dục niệm say mê, rót đầy tràn chung rượu của Tân Vịnh:
“Quên nàng đang bệnh, không thể uống rượu. Thử mấy món ăn xem hợp khẩu vị không.”
Dung mạo kiều diễm yếu đuối vì căn bệnh của nàng khiến hắn không chỉ thương tiếc mà còn hàm ẩn loại khoái cảm khó hình dung.
Tân Vịnh miên cưỡng gắp vài đũa:
“Vô Cữu, thành phần Tương Tư rốt cuộc là gì, ngươi nói ta biết được không?”
Nàng chưa bao giờ dùng khẩu khí ôn nhu này nói chuyện với hắn.
“Tân Vịnh, từ lúc gặp nàng ở ngoại thành Cô Tô, ta luôn luôn nghĩ, nếu có một ngày cùng Tân Vịnh chèo thuyền trên Tây Hồ, còn cầu gì nữa. Hôm nay cuối cùng thực hiện được rồi, ta rất vui sướng, thực sự vui sướng.”
Thời khắc này thuyền nhẹ đã tiến vào trung tâm hồ, sóng nước mênh mông, xanh biếc vạn dặm, ven hồ hàng ngàn ngọn núi nhấp nhô, sương mù che phủ.
“Xuân thủy bích vu thiên,
Họa thuyền thính vũ miên”
Tư vị này Tân Vịnh cảm giác không ra. Nàng chỉ thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân như lửa thiêu đốt. Nàng nghe thấy hắn nói, lại không nghe ra được một chữ nào.
Bóng đêm phủ dần ánh mắt nàng, không để ý hắn nói gì, nàng thốt:
“Vô Cữu, ngươi cho ta biết Tương Tư dùng thứ gì để phối chế? Nói ta biết!”
“Tương Tư là dùng thứ gì tạo nên?” – Ánh mắt hắn bắt đầu thô lỗ, kéo phăng vạt áo để lộ ngực trần, đưa cho Tân Vịnh một thanh đao nhỏ – “Nàng lấy tim ta ra xem thì biết.”
Tân Vịnh hết kiên nhẫn, tức giận quát:
“Ta không phải đến để nghe ngươi nói năng lảm nhảm. Cuối cùng ngươi có nói không. Ngươi không nói thì ta đi.”
Nàng loạng choạng đứng lên, kêu to:
“Nhiễm Hồng, chúng ta đi. Ta không thích đối mặt với người này.”
“Nàng cho rằng ta để nàng đi sao?” – Vô Cữu vội giữ chặt Tân Vịnh.
Tân Vịnh nhìn thẳng Vô Cữu:
“Dù ta không đi, ngươi làm thế nào chứ?”
Nữ hài này một khi nổi giận thì cái gì cũng không để vào mắt.
Vẻ khiêu chiến của nàng làm hắn mất đi lí trí. Vô Cữu cúi đầu, hôn lên đôi môi Tân Vịnh rôi xuống cổ. Hắn thậm chí cắn chặt xương đòn khiến nàng đau đớn đến bừng tỉnh.
Vô Cữu xé xiêm váy Tân Vịnh, rút trâm cài đầu, thanh trừ hết mấy thứ vướng víu. Hắn ve vuốt kịch liệt khiến nàng đau đớn khó chịu. Nàng nghe tiếng rên rỉ của bản thân giống như phát xuất từ một người khác. Nàng chỉ cảm thấy da dẻ nóng rực như muốn nứt ra, mà hắn càng nóng hơn.
Hắn phát hiện nàng rất ngây thơ, hoàn toàn không có kinh nghiệm, kì quái là chính nàng đang hướng dẫn hắn. Da thịt nàng, tứ chi nàng như một loài thực vật khéo léo, xúc cảm tinh tế, khí vị thanh tân, làm hắn phát sinh ảo giác trong màn mưa, khiến hắn kinh ngạc. Không phải chỉ bạo lực mới mang lại khoái cảm, vốn dĩ yêu cũng có thể.
Thời khắc hắn chân chính tiến vào, hắn mới hay nàng cũng muốn hắn. Nàng như một đóa hoa nhu nhược mà ẩn chứa sinh cơ mạnh mẽ, hơi thở ngọt ngào.
Những ngón tay nhỏ nhắn nâng gương mặt hắn, cũng sâu lắng như hình bóng Khứ Tật, sau lại trượt trên tấm lưng hắn, móng tay ghim vào da thịt hắn. Mồ hôi cả hai hòa vào nhau.
Ngoài sự cuồng nhiệt trầm trọng, còn có thứ cảm giác thân tâm kết hợp mĩ diệu. Hai con người quay cuồng trong không gian, trong nước hồ xanh biếc, tựa hòn đá lửa đánh ra tia luyến ái sâu sắc, sự luyến ái của một thân thể đối với một thân thể. Hắn đến đỉnh điểm, sự hoan hỉ của nàng cũng tiêu tan.
Trong cơn đau đớn, thâm tâm nàng ôm mối thù, khe khẽ gọi tên Khứ Tật, tựa như Khứ Tật có thể giúp nàng quên thống khổ. Nhưng sự thật nàng muốn hành hạ Vô Cữu. Ôn nhu và cuồng nhiệt vừa dấy lên trong lòng Vô Cữu nhất thời biến mất. Hắn bật dậy, lạnh lùng nhìn nàng.
Tân Vịnh nằm co người, mảng tóc mây phủ lên thân thể. Huyết tích đỏ thắm, lác đác như cánh hoa đào. Khuôn mặt trong sáng của nàng thực sự đầy thống thiết và ủ rũ, làm tâm tình cứng rắng lạnh lẽo của Vô Cữu trở lại nhu nhuyễn. Hắn quỳ bên cạnh nàng, khẽ kêu tên nàng, một lần nữa ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve nàng. Ngay cả hắn cũng không tin bản thân có thể ôn nhu đến thế.
Mỗi lần như vậy, Vô Cữu đều cảm thấy tịch mịch và trống trải, thậm chí cả quá trình đều cảm thấy điều đó. Lần đầu của hắn là với một khất cái thiếu nữ gầy trơ xương, hoàn toàn vô cảm, nhưng ảo tưởng cùng tội lội thấm vào cốt tủy hắn.
Tân Vịnh mang đến cho Vô Cữu cảm giác tồn tại, một linh hồn thỏa mãn. Nàng khiến hắn quên đi ngõ tối lầy lội u ám. Hô hấp, thân thể cùng cảm thụ của nàng chiếm cứ cả tâm linh hắn, tựa xuân phong, xuân vũ, xuân hoa lay động đáy lòng, đẹp đẽ, yên tĩnh, bi thương.
“Cô nương làm sao ngất? Hơn nữa là Tần Vô Cữu hộ tống về. Hắn một mạch bồng cô nương vào ngọa thất. Trên người cô nương mặc y phục hắn. Tình huống này, ngươi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng nên biết là chuyện gì rồi.”
“Cô nương chưa bao giờ nhìn đến Tần Vô Cữu, làm sao có thể cùng hắn…?”
“Tất cả vì Tiễn công tử. Người người đều biết Tương Tư không giải được, cô nương nhờ cái gì mà giải chứ?”
“Ồ.”
Dưới tán hoa, sắc mặt Hải Thanh chết lặng như đá. Hai tiểu nha đầu thấy y, bưng miệng mau chóng bỏ đi.
“Tiểu sư ca, một mình đứng đó nghĩ gì vậy? Sao mà không nói lời nào? Vẻ mặt chàng khó coi quá.” – Tân Vịnh kinh hoảng bắt vào mạch môn y – “Có phải độc Tương Tư lại phát không?”
Y trở tay nắm cổ tay nàng, trầm giọng tha thiết hỏi:
“Từ sớm đã bảo chúng ta đồng sinh cộng tử. Độc này giải được hay không thì có gì quan trọng buộc nàng trả giá lớn chứ?”
Tân Vịnh kiêu ngạo rút tay về, lạnh lùng thốt:
“Không phải hi sinh vì chàng, tuyệt đối không phải. Chuyện này phụ thuộc nơi ta, không phải phụ thuộc hắn. Xin chàng không nên tự tiện đoán, chỉ tăng thêm phiền não.”
Hải Thanh nghe thấy tiếng tim vỡ vụn, mạch máu nổ tung. Y biết nàng nói thật, vì là sự thật mới làm thống khổ của y tăng thêm bội phần, vượt quá giới hạn chịu đựng. Nếu nhất định phải nói, hắn tình nguyện là nàng bị cưỡng ép.
Hải Thanh quay đầu bỏ đi, không dám nhìn nàng, không cách nào nhìn nàng nữa.
Một Dung Thù dựa vào gốc phong, lắc đầu thốt:
“Tính tình Tân Vịnh cứng rắn, may mắn là ta đối với nàng miễn dịch. Nàng vì sao luôn luôn thích hành hạ người yêu nàng thế? Yêu nàng không phải họ sai, nhìn họ thống khổ bảy lần tám lượt, nàng rất thoải mái sao?”
“A Thù, ta nói sự thật!”
“Chân thật là thứ hại người nhất. Nàng sao không thể uyển chuyển một chút, không nên sắc sảo cứng rắn như vậy.”
“Cá tính ta sinh ra đã có, ngươi thích cũng vậy, không thích cũng vậy.”
“Đây là mị lực của Tân Vịnh. Nàng nếu không phải nữ hài, ta cũng muốn yêu nàng rồi.”
“Lời hài hước này không buồn cười chút nào.”