Cao Thọ ngồi trên ngồi trên ghế xà ích, giữ dây cương. Dương Phụng Tiên và Chung Hảo Kiệt đang đứng dưới đất. Chung Hảo Kiệt nói:
– Giờ bổn tọa gọi ngươi bằng họ Hà hay họ Cao?
Cao Thọ giả lả cười:
– Tiểu sinh quen với họ Cao rồi. Minh chủ cứ gọi tiểu sinh là Cao hiền điệt.
Đôi chân mày của Chung Hảo Kiệt chau lại với vẻ mặt bất nhẫn:
– Ngươi không thể là hiền điệt được.
– Thì là Cao huynh đệ.
Chung Hảo Kiệt sa sầm mặt:
– Ngươi là huynh đệ của bổn tọa?
Cao Thọ lắc đầu:
– Không, không … tiểu sinh đâu dám cho mình có phúc phần đó.
Chung Hảo Kiệt hừ nhạt một tiếng.
Cao Thọ nhìn lão, rồi ôm quyền nói:
– Minh chủ muốn gọi tiểu sinh là gì cũng được.
– Bổn tọa sẽ gọi ngươi là Cao nô.
Cao Thọ cau mày:
– Cao nô? Cao nô có ý gì?
– Nô nhân họ Cao.
– Nếu nô nhận thì trên trán phải có dấu triệt nô nhân.
Cao Thọ xoa trán mình:
– Tiểu sinh đâu có dấu triệt đó, sao gọi là Cao nô? Hay tiểu sinh đóng lại dấu triệt lên trán để khi đi đến đâu ai cũng biết tiểu sinh là nô nhân của Minh chủ.
Chung Hảo Kiệt thở hắt ra một tiếng.
Cao Thọ mỉm cười nói tiếp:
– Nếu có dấu triệt trên trán tiểu sinh, sợ rằng đi đến gặp lão tiên sinh … Vạn Kiến Sư Giang Hoài … Tiên sinh lại chẳng buồn tiếp tiểu sinh.
Nói rồi Cao Thọ gượng cười nói:
– Minh chủ cứ gọi tiểu sinh là Cao Thọ cho rồi.
– Được, ta sẽ gọi ngươi là Cao Thọ.
Chung Hảo Kiệt nhìn Cao Thọ nói tiếp:
– Ngươi nhớ những gì ta nói chứ, nhớ những gì ngươi phải làm rồi chứ?
Cao Thọ gượng cười, nói:
– Tiểu sinh muốn quên cũng không được, muốn trốn cũng không xong, bởi những vị thúc thúc đang ở trong tay Minh chủ.
– Tiểu tử nói thế đủ rồi.
Lão nhìn sang Dương Phụng Tiên:
– Tiên nhi sẽ giám sát hành động của ngươi đó.
Cao Thọ nhìn lại Dương Phụng Tiên.
Hai người đối mặt nhìn nhau, Cao Thọ giả lả nói:
– Được đi cùng với Dương đại ca, tiểu đệ vô cùng hoan hỷ.
Dương Phụng Tiên điểm nụ cười mỉm:
– Ta hy vọng ngươi luôn nhớ Dương mỗ là người giám sát ngươi.
– Tiểu đệ không bao giờ quên.
Phụng Tiên điểm mũi giày lướt lên ngồi cạnh Cao Thọ. Y ôm quyền nói với Chung Hảo Kiệt:
– Nghĩa phụ bảo trọng.
Chung Hảo Kiệt gật đầu:
– Tiên nhi bảo trọng, nghĩa phụ sẽ theo dõi từng bước đi của con.
– Tiên nhi sẽ không làm nghĩa phụ thất vọng đâu.
Chung Hảo Kiệt gật đầu:
– Đi đi …
Cao Thọ chần chừ chưa vội giật dây cương.
Chung Hảo Kiệt chau mày nhìn Cao Thọ:
– Ngươi còn chờ gì nữa?
Cao Thọ gãi đầu nói:
– Nghe Dương đại ca và Minh chủ từ biệt nhau, tiểu sinh cảm thấy xúc động quá, nhưng chẳng biết lấy ai từ biệt.
Chàng khép dây cương vào hai chân mình rồi ôm quyền hướng về phía Chung Hảo Kiệt.
Chàng chưa kịp nói thì Chung Hảo Kiệt xua tay:
– Không cần, bổn tọa không cần ngươi thốt ra những lời nói như Tiên nhi.
– Ơ …
Cao Thọ mở to mắt hết cở nhìn Chung Hảo Kiệt rồi gượng nói:
– Tiểu sinh đâu có đặng phúc phần như Dương đại ca đây có đặng một người nghĩa phụ uy danh lừng lẫy như Minh chủ.
Thở hắt ra một tiếng, Cao Thọ nói tiếp:
– Tiểu sinh chỉ muốn nhờ Minh chủ nhắn gởi lời của tiểu sinh đến các vị thúc thúc Dị Nhân cốc, nhắn các thúc thúc bảo trọng.
Mặt Chung Hảo Kiệt sa sầm:
– Bổn tọa không nhắn lời của tiểu tử.
– Một lời nói cũng nhắn không được. Thôi vậy, Minh chủ thay những vị thúc thúc từ biệt tiểu sinh vậy.
Hảo Kiệt gằn giọng nói:
– Bổn tọa cũng không thể thay thế những gã đó được. Bổn tọa không phải là hạng người hạ đẳng.
– Chuyện nhỏ như thế mà xem ra cũng khó trong giới võ lâm.
Cao Thọ nhìn lên trời, nói:
– Từ biệt mây nhé, mây bảo trọng. Ta cũng bảo trọng. Nhắn gởi dùm ta.
Nói rồi Cao Thọ giật dây cương cho đôi tuấn mã khởi nước kiệu. Nhưng đôi song mã kéo cỗ xe chạy đến ngưỡng cửa tam quan tòa Tổng đàn võ lâm Bạch đạo thì Cao Thọ bỗng ghìm cương lại.
Dương Phụng Tiên cau mày hỏi:
– Sao ngươi lại ghìm cương ngựa?
– Tiểu đệ còn có chuyện này chưa kịp nói với Minh chủ.
Nói rồi chẳng đợi Dương Phụng Tiên trả lời, Cao Thọ nhảy ngay xuống đất, chạy lại trước mặt Chung Hảo Kiệt. Mặt lão lộ vẻ bất nhẫn, gắt giọng nói:
– Sao ngươi còn quay lại làm gì?
Cao Thọ cởi hầu bao chìa ra:
– Minh chủ, chẳng lẽ Minh chủ phái tiểu sinh đi làm chuyện lớn với cái hầu bao trống rỗng sao?
Chung Hảo Kiệt thở hắt ra lắc đầu:
– Sao tiểu tử ngươi chộn rộn như vậy chứ?
– Nếu không chộn rộn thì không có ngân lượng, tiểu sinh biết lấy cái gì và uống trên đường đây.
– Tất cả đã chuẩn bị cho Phụng Tiên rồi, tiểu tử không cần phải lo.
Cao Thọ nhăn mặt:
– Đó là phận Minh chủ lo cho Dương đại ca. Giữa đường Dương đại ca lại giở chứng thượng nhân, không chịu đi cùng với tiểu sinh … Tiểu sinh biết lấy cái gì mà dùng ạ?
Chung Hảo Kiệt chỉ còn biết lắc đầu khi phải miễn cưỡng nghe những lời nói ngây ngô của Cao Thọ. Lão miễn cưỡng cởi hầu bao, đổ vào tay Cao Thọ tất cả mười hạt ngọc dạ minh châu.
– Giữ lấy mà dùng.
Cao Thọ gãi đầu.
Chung Hảo Kiệt nhíu mày:
– Tiểu tử còn đòi gì nữa?
– Ngọc dễ rơi rớt, Minh chủ không cho tiểu sinh luôn chiếc hầu bao của người để đựng ngọc à?
– Có đồ vật của ta ngươi lại …
– Có Dương đại ca đi cạnh, tiểu sinh nào dám hồ đồ nữa ạ. Chẳng qua tiểu sinh ngoa ngôn xảo ngữ với những vị thúc thúc cùng để tôn vinh Minh chủ thôi.
– Tiểu tử đúng là miệng lưỡi.
Lão nói rồi đặt chiếc hầu bao vào tay Cao Thọ:
– Giữ lấy.
Nói xong, Chung Hảo Kiệt quay bước đi thẳng vào trong tòa đại đường võ lâm. Cao Thọ ôm quyền xá từ phía sau lưng lão:
– Minh chủ bảo trọng.
Chờ cho Chung Hảo Kiệt khuất dạng hẳn vào trong tòa Tổng đàn võ lâm, Cao Thọ mới quay lại cỗ xe. Bước lên xe, cầm lấy dây cương, chàng nhìn sang Dương Phụng Tiên:
– Dương đại ca không chờ lâu chứ?
Dương Phụng Tiên nhìn lại Cao Thọ, điểm nụ cười mỉm nói:
– Ta không phải là đại ca của ngươi.
– Không là đại ca vậy là Dương huynh.
Vừa nói Cao Thọ vừa giật dây cương cho đôi tuấn mã kéo cỗ xe rời tòa Tổng đàn võ lâm Bạch đạo.
Dương Phụng Tiên nói:
– Ta cũng không phải huynh đệ với ngươi.
– Thế người là gì của tại hạ nào?
– Ngươi là người hạ đẳng nhất trong những hạng người hạ đẳng.
Cao Thọ cướp lời Phụng Tiên:
– Còn người là giống người thượng đẳng nhất trong giống người thượng đẳng.
Mặt Dương Phụng Tiên sa sầm. Y gắt giọng:
– Ngươi nên khéo giữ mồm giữ miệng.
– Khéo giữ mồm, giữ miệng là sao?
– Biết giữ ngôn phong kẻ trên người dưới.
Cao Thọ quệt mũi rồi nói:
– Thì tại hạ có nói gì đâu. Chỉ muốn xác lập quan hệ giữa tại hạ với Dương các hạ cho dễ xưng hô đấy mà. Còn tại hạ biết mình là hạ nhân thấp kém, nhưng hạ nhân thấp kém vẫn có ngôn phong riêng của hạ nhân thấp kém. Nếu buộc tại hạ phải nói giống như … như …
Cao Thọ nhìn Dương Phụng Tiên giả lả cười:
– Gọi bằng gì nhỉ?
Phụng Tiên nghiêm mặt nhìn Cao Thọ:
– Ngọc diện sát tử Dương Phụng Tiên.
– Hây … đó là mỹ danh của người … Còn trong mối quan hệ với tại hạ kia. Chẳng lẽ cứ phải gọi là thượng đẳng nhân Dương Phụng Tiên, hay giống người thượng đẳng.
Phụng Tiên sa sầm mặt:
– Im, gọi ta bằng các hạ được rồi.
– Khó quá.
– Khó là sao?
– Sao lại không khó chứ. Các hạ nghĩ sâu một chút sẽ thấy cái khó đó ngay.
Cao Thọ quệt mũi, chắc lưỡi nói:
– Có lẽ thượng đẳng nhân ít suy nghĩ nên không thấy khó, còn hạ đẳng nhân thì luôn suy nghĩ nên lúc nào cũng thấy khó.
– Nói cho ta biết khó chỗ nào.
– Bổn hạ đẳng nhân xin được giải trình cho giống người thượng đẳng nhân biết à?
Nghe Cao Thọ thốt ra câu này, trên mặt Dương Phụng Tiên tắt lịm nụ cười mỉm lúc nào cũng nở trên hai cánh môi. Y cau mày nói:
– Ta không thích nghe những lời nói như thế này.
– Ơ … không muốn nghe cũng được. Này nhé, hai từ “các hạ” và “túc hạ” thường dành cho những người ngang hàng với nhau. Nếu tại hạ gọi thượng đẳng nhân là các hạ, hóa ra tự đánh đồng mình với thượng đẳng nhân. Vô tình tại hạ lại gieo tiền lệ bất nhất đánh đồng giống người hạ đẳng nhân với Dương huynh sao. Vô tình tại hạ bất kính với Minh chủ và giống người thượng đẳng nhân Dương Phụng Tiên à?
Dương Phụng Tiên cáu gắt nạt ngang:
– Ngươi nói như thế đủ rồi.
Cao Thọ nhìn Phụng Tiên:
– Tại hạ nói thế có gì sai không ạ?
– Ngươi không thể đánh đồng Bạch đạo và Hắc đạo được.
– Tại hạ biết ý của …
Cao Thọ lại bỏ lửng câu nói giữa chừng. Y nhìn về phía trước lầu bầu như thể nói với chính mình:
– Đại ca cũng không được, Dương huynh cũng không tốt, các hạ càng không xong, gọi tục danh thì bất kính.
Cao Thọ chắc lưỡi:
– Biết gọi bằng gì đâu? Hay cứ phải im như thóc khi bên cạnh có một người ngồi chung xe.
Thở hắt ra một tiếng, Phụng Tiên gằn giọng nói:
– Im lặng thì hay hơn.
– Cao Thọ này im lặng hóa thành tượng … Không được, tượng thì là tượng, người thì là người. Người đâu thể thành tượng được.
Phụng Tiên đỏ mặt, gay gắt nói:
– Ngươi gọi ta bằng gì cũng được.
Cao Thọ nhíu mày điểm nụ cười mỉm:
– Vậy Cao Thọ này gọi người là giống người thượng đẳng nhân nhé.
Chân diện Phụng Tiên như thể chảy dài xuống. Nét tuấn tú khôi ngô được thay bằng sắc nét tàn nhẫn và lạnh lùng:
– Ngươi còn câu gì để nói không?
Cao Thọ gượng cười:
– Thượng đẳng nhân không muốn cười?
Hừ nhạt một tiếng, Phụng Tiên từ tốn nói:
– Thượng đẳng nhân nghe được đó.
Cao Thọ ôm quyền:
– Thế thì được rồi.
Cao Thọ vừa nói vừa trao dây cương vào tay Dương Phụng Tiên.
Phụng Tiên trừng mắt nhìn Cao Thọ:
– Ngươi cầm cương hay ta cầm cương?
Cao Thọ giả lả nói:
– Ai cầm cương cũng được mà. Đã ngồi chung một xe rồi thì hạ đẳng nhân hay thượng đẳng nhân cũng chưởng một xuồng. Thượng đẳng nhân đừng có lười biếng.
– Ngươi …
Cao Thọ khoát tay:
– Hê … Minh chủ thượng tôn phái Thượng đẳng nhân giám sát Cao Thọ này chứ đâu có lệnh cho Cao Thọ này hầu hạ Thượng đẳng nhân.
Phụng Tiên thở hắt ra rồi miễn cưỡng cầm lấy dây cương.
Cao Thọ vén rèm xe nhìn vào trong. Chàng nhận ra ba vò rượu được niêm cẩn thận.
Thuận tay y với lấy một vò. Chưa kịp khui nắp thì Phụng Tiên giật lấy vò rượu trên tay y, trừng mắt nói:
– Rượu của ta ngươi không được uống.
– Thì ra rượu của Thượng đẳng nhân, hạ đẳng nhân không được uống. Nếu không uống thì …
Cao Thọ nhìn về phía trước làu bàu:
– Không cho uống thì hạ đẳng nhân đành phải nhịn thèm vậy.
– Ngươi không muốn nhịn cũng phải nhịn.
Cao Thọ gượng cười. Chàng dựa lưng vào thành khoang xe, ngẩng mặt nhìn lên trời rồi lấy giọng lớn tiếng hát:
“Ngày xưa người đến chi , người hứa chi
Rồi nay em ra đi chẳng nói chi lời yêu em trao tôi hôm nào
Nay tan vào hư vô
Tình em là thế sao , chỉ thế sao ,lời yêu em trao tôi chỉ thế sao …
Ngày xưa khi bên tôi ai đã nói chúng ta không chia lìa
Ngày qua ta bên nhau vượt qua bao thương đau vì đâu hôm nay tình phai dấu
Vì yêu em nên anh phải nén đau để ngày sau đôi ta lại bên nhau.”.
( Nhạc lời bài hát Thêm Một Lần Đau – HKT trình bày )
Cao Thọ hát rồi, bất giác thét lớn lồng lộng:
– A … a … a …
Tiếng thét của Cao Thọ khiến Phụng Tiên phải giật mình. Y nhìn sang Cao Thọ gắt gỏng nói:
– Cao nô …
Nghe Phụng Tiên gọi mình là Cao nô, Cao Thọ càng lấy hơi thét lớn hơn:
– A … a … a …
Phụng Tiên vỗ vai Cao Thọ:
– Ngươi làm sao vậy?
Cao Thọ nhìn lại Phụng Tiên:
– Thượng đẳng nhân không biết đấy thôi. Khi hạ đẳng nhân Cao Thọ này buồn thì hay hát, hát rồi thì phải là làng bởi vì thiếu rượu. Không có rượu hạ đẳng nhân lại hát và lại rống lên như thể để vơi đi nỗi buồn bực trong lòng.
Cao Thọ nói dứt câu lại rống cổ thét:
– A … a … a …
Phụng Tiên nhăn mặt:
– Thôi thôi … đủ rồi … đủ rồi …
Phụng Tiên vừa nói vừa bê vò rượu đặt vào tay Cao Thọ, làu bàu nói:
– Rượu đây, ngươi đừng hát nữa.
Cao Thọ ôm lấy bầu rượu:
– Đa tạ Thượng đẳng nhân. Đa tạ Thượng đẳng nhân.
Phụng Tiên thở hắt ra một tiếng, gắt gỏng nói:
– Lỗ tai ta không thích tiếng hát và tiếng thét của ngươi.
– Hạ đẳng nhân có rượu rồi sẽ không hát không la nữa.
Nói dứt câu Cao Thọ mở nắp vò rượu, dựa lưng vào vách khoang xe uống.
Kể từ đó chàng không nói gì đến Phụng Tiên mà cứ ôm vò rượu uống hết hơi này đến hơi khác, đến khi vò rượu ba cân cạn nhách liền quẳng xuống vệ đường, dựa lưng vào thành khoang xe, ngẩng mặt nhìn trời cao thăm thẳm. Chẳng mấy chốc những tiếng ngáy pho pho phát ra từ cửa miệng của Cao Thọ.
Nghe tiếng ngáy của Cao Thọ, Dương Phụng Tiên miễn cưỡng nhìn lại chàng.
Y thở hắt ra một tiếng, vỗ vai Cao Thọ nói:
– Cao Thọ, ngươi ngủ đó à?
Mặc cho Dương Phụng Tiên vỗ vai mình, Cao Thọ vẫn không có một phản ứng gì.
Dương Phụng Tiên cau mày, nhăn mặt khi thấy hai bên mép Cao Thọ rỉ hai hàng nước bọt. Đã vậy Cao Thọ còn dựa đầu vào vai y.
Dương Phụng Tiên đẩy Cao Thọ ra nhưng rồi gã lại dựa đầu vào vai y như cũ.
Phụng Tiên bất nhẫn rít giọng cay độc:
– Trên đời này có bao nhiêu gã Hắc đạo hạ nhân như ngươi. Ta thề sau chuyến đi này sẽ giết sạch chẳng chừa một tên nào.