Tình Thiên

Chương 18 - Bị Lừa

trước
tiếp

Giọng nói nhão nhè, nũng nịu từ sau tấm rèm hồng vọng ra lọt vào thính nhĩ của Phụng Tiên:

– Chàng đến với thiếp đi.

Phụng Tiên vừa bưng tĩnh rượu, liền đặt xuống bàn ngay, quay đầu nhìn lại tràng kỹ.

Y hỏi:

– Cô nương là ai?

Tấm rèm được vén lên. Một khuôn mặt với lớp phấn son lòe loẹt đập vào mắt Phụng Tiên. Ả kỹ nữ nằm dài trên tràng kỹ trong một tư thế nửa nằm nửa ngồi, vừa khiêu gợi vừa gợi tình. Thân thể của nàng ta như chỉ he hờ bằng một chiếc áo choàng mỏng, bên trong là chiếc yếm hồng nhỏ xíu, như thể dùng để tôn tọa phần thượng đẳng với đôi nhũ hoa ngồn ngộn.

Nàng ta chỉ chỏi tay ngồi lên thả chân xuống tràng kỹ. Vừa đứng lên, nàng ta vừa nói:

– Thiếp là Quyên Quyên. Thiếp sẽ hầu hạ cho chàng.

Như trở thành thói quen khi đối diện với nữ nhân, nụ cười mỉm cầu tình lại hiện lên hai cánh môi của Phụng Tiên.

Thấy nụ cười mỉm của Phụng Tiên, ả Quyên Quyên càng làm dáng hơn. Làm sao ả không làm dáng được khi nhận ra người đối diện với ả, người mà ả phải hầu hạ, nuông chìu lại là một trang mỹ nam tử khôi ngô tuấn tú.

Một trang nam tử mà Quyên Quyên có nằm mơ cũng không tưởng tượng được mình sẽ gặp được trong tòa Hàng Châu đệ nhất lâu này.

Quyên Quyên liếc mắt đưa tình rồi bước lại trước mặt Phụng Tiên. Nàng dùng tay vuốt má gã:

– Chàng đẹp quá. Thiếp không ngờ người mình hầu hạ lại là chàng. Người trong mộng của thiếp.

Nói rồi Quyên Quyên bá tay vòng qua cổ Phụng Tiên. Nàng ta nũng nịu nói:

– Chàng có thích Quyên Quyên không?

– Đã là nam nhân thì ai cũng thích nữ nhân. Nhưng cô nương chỉ biết tại hạ có bấy nhiêu đó thôi à?

– Lần đầu tiên Quyên Quyên biết được chàng. Đâu còn biết gì hơn nữa.

Ả buông tay khỏi cổ Phụng Tiên:

– Để Quyên Quyên hầu rượu cho chàng nhe.

Phụng Tiên gật đầu.

Quyên Quyên dìu Phụng Tiên đến tràng kỹ, ép y ngồi xuống rồi mới quay lại bàn để tịnh rượu. Mỗi bước chân của Quyên Quyên như nhún nhảy, đông đưa đôi mông tròn lẳng để phơi bày những đường nét cho Phụng Tiên ngắm nhìn. Cầm lấy tịnh rượu, Quyên Quyên vặn người, tạo một dáng cách khiêu khích gợi tình.

Bưng tịnh rượu đến đứng ngay trước mặt Phụng Tiên, Quyên Quyên cố tình để chiếc áo khoác dạt ra hai bên, đặng cho Phụng Tiên thấy thân thể của mình. Tấm thân chỉ che hờ bằng mỗi một chiếc yếm nhỏ xíu không đủ để che hết phần nhủ hoa ngồn ngộn, những tưởng muốn xé toạt chiếc yếm đó.

Ả chuốc rượu vào chén, nói:

– Để Quyên Quyên mớm cho chàng.

Ả vừa nói vừa dựa vào Phụng Tiên, rồi áp miệng chén rượu vào miệng y. Mùi xạ hương nồng nồng từ cơ thể nàng phả ra xông vào mũi Dương Phụng Tiên. Y uống cạn chén rượu.

Quyên Quyên bưng tĩnh rượu, ngồi hẳn lên chân Phụng Tiên, nhỏ nhẻ nói:

– Quyên Quyên may mắn quá.

Phụng Tiên hỏi:

– Nàng có may mắn gì?

Nàng ngửa mặt nhìn lên. Hai cánh môi đỏ chúm chím tạo nụ cười gợi tình nhưng lại chẳng có một chút tình, Quyên Quyên nhỏ nhẻ nói:

– Quyên Quyên may mắn được hầu tiếp một trang mỹ nam tử như chàng.

Vừa nói Quyên Quyên vừa đặt tĩnh rượu xuống tràng kỹ, rồi cầm lấy tay Phụng Tiên đặt lên vùng nhũ hoa của mình. Ả liếc mắt đưa tình:

– Chàng thích thiếp không? Quyên Quyên có hạp nhãn chàng không?

Phụng Tiên mỉm cười.

Nụ cười của gã khiến Quyên Quyên ngây ngất.

Ả nhỏ nhẹ nói:

– Hẳn có nhiều nữ nhân chết bởi nụ cười của chàng.

– Thế nàng có chết bởi nụ cười của ta không?

– Quyên Quyên đã say đắm chàng rồi đó.

Vừa nói, Quyên Quyên vừa hơi ưỡn ngực như thể muốn bàn tay của Phụng Tiên thọc sâu vào vùng nhũ hoa của mình.

Ả nhỏ nhẻ nói:

– Chảng có thê tử chưa?

Phụng Tiên lắc đầu:

– Ta chưa lập gia thất.

Quyên Quyên mở to mắt nhìn Phụng Tiên:

– Chàng chưa lập gia thất à?

Phụng Tiên gật đầu.

Quyên Quyên nói:

– Nếu Quyên Quyên tự nguyện hầu hạ chàng suốt đời, chàng có nhận không.

Ả vừa nói vừa vòng tay bá lấy cổ Phụng Tiên. Ả rướn người lên áp đôi cánh môi đỏ ối vào má gã. Nàng hông Phụng Tiên bằng tất cả sự đam mê của mình. Nhìn Quyên Quyên hôn, Phụng Tiên cứ ngỡ nàng đang nâng niu một báu vật riêng của mình.

Phụng Tiên mỉm cười nói:

– Ta còn có nhiều việc phải làm, không thể lập gia thất trong lúc này được. Ta cũng không muốn kẻ khác chờ đợi mình.

Quyên Quyên nguýt Phụng Tiên:

– Quyên Quyên biết ngay chàng sẽ nói câu này mà.

– Nàng biết là sao?

– Một trang nam tử khôi ngô anh tuấn như chàng thì sao chấp nhận một kỹ nữ lầu xanh như thiếp, nhưng Quyên Quyên cũng không ép chàng phải thành thân với Quyên Quyên đâu. Chỉ cần chàng nhớ đến Quyên Quyên thì Quyên Quyên đã mãn nguyện rồi. Chỉ sợ chàng…

Phụng Tiên cướp lời Quyên Quyên:

– Nàng sợ gì?

– Quyên Quyên chỉ sợ chàng đến rồi lại đi. Đi mà không bao giờ trở lại Hàng Châu đệ nhất lâu một lần nữa. Quyên Quyên chỉ như một chiếc bóng mờ trôi qua trong cuộc đời chàng.

– Nàng nghĩ như vậy à?

Quyên Quyên gật đầu:

– Quyên Quyên sợ như vậy.

Phụng Tiên mỉm cười nói:

– Ta sẽ không quên nàng, nếu như nàng thỏa mãn những điều ta muốn biết.

– Quyên Quyên sẽ thỏa mãn ý chàng.

Nói rồi Quyên Quyên chỏi tay đứng lên. Ả quay lưng với Phụng Tiên. Lần lượt từ chiếc áo khoác hờ bên vai cho đến cái yếm bên rong cuối cùng là tấm váy rời khỏi thân thể. Ả tự trút bỏ y phục mình rồi ngã vào lòng Phụng Tiên.

Y tiếp nhận thể pháp của Quyên Quyên bằng một thái độ không vồn vã, cũng không dửng dưng.

Quyên Quyên vòng tay qua cổ Dương Phụng Tiên, phơi đôi nhũ hoa ngồn ngộn dục tính và làn da trắng nõn ra trước mặt hắn. Ả nhỏ nhẻ nói:

– Thiếp yêu chàng quá.

– Mới gặp lần đầu sao nàng lại yêu ta.

– Chàng là ý trung nhân mà Quyên Quyên đi tìm trong giấc mộng. Đã từ lâu rồi Quyên Quyên đều mong ước có được ngày hôm nay.

Vừa nói Quyên Quyên vừa thọc tay vào ve vuốt vùng thượng đẳng của Dương Phụng Tiên.

Ả vừa vuốt vừa nói:

– Chàng hãy ôm siết Quyên Quyên đi. Quyên Quyên đang háo hức chờ đợi chàng đây.

Phụng Tiên cau mày nhưng lại mỉm cười:

– Ta sẽ ôm nàng thật chắc, nhưng trước khi ta ôm, ta muốn biết vài điều.

– Chàng muốn biết về thiếp phải không?

Quyên Quyên nắm tay Phụng Tiên nắn nót, rồi đặt lên đôi nhũ hoa, sau đó khẻ nhắm hờ hai mí mắt như thể chờ đợi sự chiếm hữu của y.

Để yên tay mình trên đôi nhũ hoa của Quyên Quyên, Phụng Tiên từ tốn nói:

– Nàng đang hiện hữu trước mắt ta. Ta còn tìm hiểu gì nữa chứ. Ta chỉ muốn biết một người.

– Chàng muốn biết ai?

– Cát ma ma có quan hệ thế nào với Cao Thọ.

Quyên Quyên tròn mắt nhìn Phụng Tiên, nàng ta khẽ lắc đầu:

– Chàng muốn nói đến Cao Thọ nào?

– Gã công tử đã cùng đi chung với ta đó!

Quyên Quyên lắc đầu:

– Quyên Quyên không biết Cao Thọ nào cả.

– Vậy còn Cát ma ma.

– Ma ma ư? Sao chàng lại quan tâm đến ma ma. Hãy quên ma ma đi. Giờ chỉ có Quyên Quyên bên cạnh chàng thôi. Chúng ta sẽ hòa hợp với nhau cả thể xác lẫn tâm hồn.

Phụng Tiên cau mày:

– Nàng không biết gì về Cao Thọ hay sao?

– Quyên Quyên biết gì đâu. Sao chàng quan tâm đến cái gã Cao Thọ đó chứ?

Phụng Tiên bối rối:

– Ta nghĩ gã họ Cao kia đang giở trò gì đó. Nhưng không biết y giở trò gì. Những gì y làm gần như ngoài sự tiên liệu của ta.

Quyên Quyên nũng nịu nói:

– Quyên Quyên hổng chịu đâu, ở bên Quyên Quyên mà chàng cứ nghĩ đến cái gã Cao Thọ nào đó không hà. Gã có giở trò gì thì cũng đã nó Quyên Quyên bên cạnh chàng rồi.

Phụng Tiên nghiêm giọng nói:

– Nàng không hiểu đâu.

Quyên Quyên giẫy nẩy, vùng vằng hai chân nói:

– Thiếp không biết đâu. Cũng không cần hiểu gì cả. Quyên Quyên chỉ biết có mình chàng thôi biết một mình chàng là đủ rồi.

Quyên Quyên vừa nói vừa nhỏm lên, đẩy Phụng Tiên nằm xuống tràng kỹ. Phụng Tiên không khỏi lúng túng trước hành động của ả. Y đẩy Quyên Quyên lên nhưng ả vẫn trườn tới như thể cố đè Phụng Tiên xuống tràng kỹ.

Phụng Tiên nghiêm giọng nói:

– Ta muốn nói chuyện với nàng một chút.

Mặt Quyên Quyên phụng phịu. Ả ta vùng vằng nói:

– Hông! Thiếp hổng muốn chàng nhắc đến ai khác, ngoài mỗi mình thiếp.

Phụng Tiên gật đầu:

– Ta sẽ không nhắc đến ai khác.

Quyên Quyên rướn người lên, áp môi vào má Phụng Tiên:

– Chàng hứa đó.

– Ta hứa.

Ả nhỏm lên ngồi trở lại.

Phụng Tiên chỏi tay ngồi lên, bất thình lình Phụng Tiên đẩy Quyên Quyên ra, buột miệng nói:

– Cao Thọ có thể ngươi làm cả chuyện này.

Quyên Quyên sững sờ trước thái độ của Phụng Tiên:

– Chàng nói gì?

– Có bao giờ Cao Thọ đem bán Á Di cho Hàng Châu đệ nhất lâu không?

– Chuyện đó thì thường xảy ra ở đây. Sao chàng quan tâm đến chuyện đó.

– Ta nghi ngờ Cao Thọ đã bán Á Di, nên Cát ma ma mới có thái độ vồn vã như vậy.

Hắn có thể làm tất cả mọi chuyện bỉ ổi nhất trên đời này mà.

– Có Quyên Quyên chàng còn nhắc đến Á Di làm gì nữa.

– Không thể được, Phụng Tiên sẽ nói thế nào với Phi Yến Thiên trang chủ.

Phụng Tiên gạt Quyên Quyên qua bên:

– Không để chuyện này xảy ra được.

Vừa nói Phụng Tiên vừa xăm xăm bước về phía cửa.

Quyên Quyên nói theo Phụng Tiên:

– Chàng Chàng bỏ đi đâu vậy? Chàng bỏ đi đâu vậy?

Á Di ngồi trên tràng kỹ. Cửa gian phòng khách dịch mở.

Nàng bật đứng lên. Một gã công tử có bộ mặt như chiếc lưỡi cày, dài ngoằn bước vào.

Y nhanh chóng đóng cửa lại.

Á Di cau mày nói:

– Ngươi là ai?

Gã nhìn lại nàng, toét miệng cười, phơi cả hàm răng hô hốc trông thật gớm ghiếc. Gã nói:

– Mỹ nhân! Ta là Lâm Bình Chi. Hẳn mỹ nhân đã nghe tiếng Lâm trại chủ. Cả Hàng Châu này đều biết tiếng của Lâm trại chủ.

Á Di lắc đầu:

– Bổn cô nương chẳng biết Lâm trại chủ nào cả.

Lâm Bình Chi xoa tay:

– Hây Có nàng không biết thôi. Y toan bước đến thì Á Di khoát tay:

– Dừng lại!

Nghe giọng nói cáu gắt của nàng, họ Lâm sững sờ dừng bước.

Á Di đanh giọng nói:

– Các hạ vào đây làm gì?

Lâm Bình Chi tròn mắt nhìn nàng. Y toét miệng cười phơi hàm răng hô rồi nói:

– Nàng còn hỏi Lâm mỗ làm gì nữa. Nàng tự biết ta làm gì mà. Mỹ nhân giờ đã là của ta rồi.

Á Di cau mày:

– Ngươi vừa nói gì?

– Nàng còn giả vờ không hiểu à?

Lâm Bình Chi vừa nói vừa cởi bỏ thắt lưng của mình.

Á Di quắc mắt quát:

– Ngươi muốn làm gì?

Lâm Bình Chi cau mày. Y tự lột bỏ áo mình nhìn Á Di nói:

– Mỹ nhân, sao lại giận dữ thế. Lâm mỗ đã mua nàng những một trăm lạng bạc đó.

– Ai bán cho ngươi?

– Nàng đã được Cát ma ma bán cho ta rồi.

Á Di giận đến biến sắc:

– Ả ma ma này dám làm chuyện càn rở với bổn cô nương. Ta phải đi tìm mụ Cát ma ma.

Vừa nói Á Di vừa bước về phía cửa. Nhưng khi đi ngang qua Lâm Bình Chi thì bất ngờ gã ôm lấy tiểu yêu nàng:

– Mỹ nhân đi đâu?

Á Di thét lên:

– Buông tay ra.

– Ta đã mua nàng rồi. Sao buông ra được.

Quá ư tức giận, Á Di vung trảo vỗ vào mặt Lâm Bình Chi. Chộp lấy trảo công của nàng, Lâm Bình Chi quẳng Á Di lại tràng kỹ. Nàng ngã lên tràng kỹ.

Lâm Bình Chi gằn giọng nói:

– Nha đầu hỗn láo dám đánh bổn trại chủ ư? Bổn trại chủ đã bỏ ra trăm lạng bạc để mua ngươi rồi đó.

Á Di chỏi tay ngồi lên, nhìn Lâm Bình Chi:

– Bổn cô nương không phải là món hàng để ngươi mua. Nói cho ngươi biết bổn cô nương là tiểu thư của Phi Yến Thiên Trang đó. Ngươi dám đụng đến ta là đã khiêu khích Phi Yến Thiên trang chủ Trương Tùng Nhẫn rồi.

Những tưởng đâu nghe Á Di tự bạch thân phận mình, Lâm Bình Chi sẽ e ngại hoặc chí ít cũng không càn rỡ với nàng, nhưng không như nàng tưởng, khi nghe nàng thốt ra câu nói đó, Lâm Bình Chi lại phá lên cười khành khạch phơi cả hàm răng hô trông thật gớm ghiếc. Y vừa cười vừa nhìn Á Di nói:

– Nàng tưởng ta là trẻ nít lên hai, hù dọa như vậy được sao? Phi Yến Thiên Trang kim lượng chất đầy kho, sao lại để cho ái nữ của mình bán thân vào lầu xanh chứ?

– Á Di bán hồi nào?

– Không bán thân sao nàng lại ở trong gian thượng khách này. Thôi đừng giả vờ nữa.

Đã bán thân phải chìu theo ý của ta chứ.

Gã khoanh tay trước ngực:

– Ta sẽ đưa nàng về làm áp trại phu nhân. Ta cũng thấy nàng đẹp nên mới có ý nghĩ đó.

Biết chìu chuộng bổn trại một chút tất sẽ hưởng được vinh hoa phú quí của bổn trại chủ.

Lâm Bình Chi vừa nói vừa bước đến tràng kỹ.

Á Di đanh giọng quát:

– Đứng lại! Ngươi đến một bước bổn cô nương sẽ không nể mặt ngươi đâu.

Lâm Bình Chi hừ nhạt:

– Nàng cứng đầu cứng cổ thật. Chẳng lẽ ta bỏ ra trăm lượng bạc lại chẳng được gì sao?

Y vừa nói vừa bước đến tiếp.

Á Di quát lớn một tiếng:

– Ngươi muốn chết mới dám bỡn cợt với bổn cô nương.

Nàng vừa nói vừa xê mình tới, dựng ngọc thủ vỗ một chưởng với tám thành công lực, công vào vùng thượng đẳng của Lâm Bình Chi. Thấy ngọc chưởng của nàng, Lâm Bình Chi trố mắt nói:

– Ý! Hóa ra nàng cũng có võ công. Hay lắm, ta rất thích những mỹ nhân như nàng.

Gã vừa nói vừa dựng chưởng đỡ lấy chưởng ảnh của Á Di.

– Chát Hổ khẩu Á Di tê rần, mắt nảy đom đóm. Nàng toan thối bộ thì đã bị Lâm Bình Chi điểm vào tịnh huyệt. Á Di đứng thừ ra.

Lâm Bình Chi xoa tay:

– Có thể chứ?

Á Di biến sắc. Nàng lặp bặp nói:

– Ngươi định làm gì ta?

– Còn làm gì khác hơn là chiếm đoạt nàng.

– Ngươi!!! Á Di tròn mắt mở to hết cỡ, những tưởng hai con ngươi lọt hẳn ra ngoài.

Lâm Bình Chi nhếch môi đưa hàm răng hô, khinh thị nói:

– Xem kìa. Còn làm bộ làm tịch gì nữa. Một trăm lạng bạc của bổn trại chủ đâu phải là ít.

Gã vừa nói vừa nắm lấy dây lụa thắt lưng của Á Di. Nàng biến sắc:

– Ta cấm ngươi.

– Ô! Sao nàng có thể cấm bổn trại chủ được.

– Ta là Á Di, ái nữ của Phi Yến Thiên trang chủ Ngươi không sợ ư?

– Nếu giờ nàng có là quận chúa thì bổn trại chủ cũng không thể bỏ qua món ăn ngon này được.

Gã vừa nói vừa dí cái miệng nhọn hoắc, có hàm răng hô vào má Á Di. Nàng đỏ mặt thét lên:

– Ta cấm ngươi. Ta cấm ngươi.

– Nàng sao cấm trại chủ ta được.

Cùng với lời nói đó, Lâm Bình Chi giật mạnh sợi dây lụa thắt lưng của Á Di.

Á Di hốt hoảng thét lên:

– Ngươi…

– Ngươi cái gì nữa mà ngươi.

Lâm Bình Chi cầm sợi dây lụa đưa lên trước mặt Á Di. Gã cười hềnh hệch trông thật gớm ghiếc. Thấy họ Lâm cười, Á Di bủn rủn cả tứ chi.

Nàng lặp bặp nói:

– Bổn cô nương cấm ngươi.

– Nàng càng cấm ta càng thích.

Y vừa nói vừa từ từ đưa tay đến toan cởi trang phục Á Di. Á Di biến sắt thét lên:

– Dương huynh cứu muội với. Dương huynh cứu muội với. Có ai cứu ta với.

Lâm Bình Chi nghe nàng thét, lại phá lên cười với vẻ đắc ý tột cùng.

Gã vừa cười vừa nói:

– Nàng cứ thét cứ la đi, khi nào bể cổ họng cũng chẳng có ai dám vào đây đâu. Chẳng có cái gã Dương huynh nào có thể vào đây được. Ngoại trừ Lâm trại chủ mà thôi.

Gã vuốt má Á Di:

– Nàng đẹp lắm. Nàng càng giận dữ bao nhiêu càng xinh đẹp bấy nhiêu, càng khiến cho ta phấn khích.

Sắc diện của Á Di đỏ bừng bởi câu nói của họ Lâm. Nàng nhìn gã bằng ánh mắt lấm lét. Vẻ mặt và ánh mắt của nàng khiến cho Lâm Bình Chi khoái trá hơn. Y nhìn Á Di, ôn nhu nói:

– Nữ nhân thì lúc nào cũng vậy. Mới đầu còn đỏng đảnh, nhưng sau đó thì cứ y như rằng… Y bỏ lửng câu nói với một ẩn ý mà Á Di có thể đoán ra được.

– Cái ẩn ý trong câu nói bỏ lửng của họ Lâm càng khiến cho nàng sượng sùng hơn.

Nàng bất giác gắt giọng quát:

– Ta cấm ngươi xúc phạm đến ta.

– Nàng cấm ta ư?

Nói rồi Lâm Bình Chi phá lên cười. Gã vừa cười vừa nói:

– Nàng cấm ta hay chờ đợi ta bồi tiếp nàng. Hà hà, nàng cấm ta mà mắt thì cứ ánh lên nét gợi tình, mời mọc Lâm Bình Chi ta.

Gã liếc mắt, vành môi dẫu ra, từ từ vươn tay đến toan đặt vào vùng thượng đẳng có đôi tuyết lê của nàng. Một ý tưởng lóe ra trong đầu Lâm Bình Chi.

Một ý tưởng vừa thô tục vừa bỉ ổi. Y ngồi xuống ngay trước mũi hài của Á Di, trông chẳng khác nào một con cóc. Tay của Bình Chi đặt vào cổ chân nàng.

Sự đụng chạm đó như thể một luồng khí lạ lẫm chạy dọc lên, khiến cột sống của Á Di gai lạnh, và nhói buốt. Nàng lắp bắp nói:

– Ngươi muốn nói gì?

– Ta muốn cái gì mà nàng đang muốn.

Y vừa nói vừa nắn nót cổ chân Á Di rồi từ từ rà bàn tay lên phía trên. Cảm giác nhột nhạt của họ Lâm mang đến không tạo cho nàng sự sảng khoái mà ngược lại còn khiến Á Di rùng mình.

Á Di chỉ muốn thét lên cầu cứu khi đôi bàn tay của họ Lâm đã trượt qua khỏi đầu gối nàng. Nàng biết đôi bàn tay nhớp nhúa kia sẽ tìm đến vùng nào trên cơ thể mình. Nàng nghĩ đến thời khắc đôi bàn tay kia chạm đến cái vùng cấm mà bất giác toàn thân nóng bừng, như thể vừa bị ngâm trong bể nước sôi. Hai bên mép của Lâm Bình Chi nhiễu nhão nước bọt, trông thật là kinh tởm và nhớp nháp.

Á Di muốn thét lên nhưng cổ họng như có cái gì đó chận lại không phát được thành lời.

Đôi bàn tay của họ Lâm mò đến bắp chân nàng. Nếu không bị điểm huyệt thì có lẽ Á Dị đã té quỵ xuống bởi cảm giác nhột nhạt của gã tạo ra.

Bất thình lình tịnh huyệt của nàng được giải khai bởi một đạo chỉ khí phát ra từ phía cửa gian thượng khách. Nhưng tưởng đâu được giải huyệt, Á Di sẽ có phản ứng ngay với hành động quyết liệt để phản ứng lại với Lâm Bình Chi, nhưng đàng này lại quỵ chân không sao đứng được. Nàng vừa quỵ xuống thì Lâm Bình Chi cũng kịp nghe tiếng thở dài sau lưng mình.

Gã rút phắt tay lại rồi quay mặt nhìn về phía sau thấy Dương Phụng Tiên đang đứng khoanh tay nhìn gã.

Bình Chi cau mày:

– Tiểu tử, ngươi từ dưới địa ngục chui lên à?

– Ngươi nói đúng rồi đó. Ngươi biết vì sao bổn thiếu gia lên đây không.

Bình Chi thừ mặt, buột miệng hỏi:

– Vì cái gì chứ?

– Vì bổn thiếu gia muốn đưa xuống địa ngục. Không ngờ một Lâm trại chủ của Kỳ Lân trại lại bệ rạc như vậy. Bình thường ngươi nổi tiếng là kẻ đạo mạo trong giới Bạch đạo, sao hôm nay lại quái gở như vậy. Ngươi có đúng là Lâm trại chủ không?

Lâm Bình Chi đỏ mặt:

– Ngươi đã biết ta rồi mà còn hỏi. Ngươi từ địa ngục đến thì ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục.

Phụng Tiên chắp tay sau lưng từ tốn nói:

– Trước khi trại chủ biến ta trở lại địa ngục cũng nên biết ta là ai chứ.

Phụng Tiên vừa nói dứt câu thì hai gã đại hán lực lưỡng từ ngoài cửa xông vào.

Thấy hai gã đại hán đó, Bình Chi liền nói:

– Tống cổ tên tiểu tử này dùm bổn trại chủ.

Y thốt ra câu nói đó rồi dùng ống tay chùi hai vệt nước bọt còn đọng hai bên mép mình.

Mệnh lệnh của Lâm Bình Chi được hai gã đại hán thực thi ngay lập tức. Cả hai chẳng nói lời nào, xông thẳng đến Phụng Tiên, như thể muốn xé y thành hai mảnh. Hai gã đại hán như hai con đười ươi xô tới chụp lấy Phụng Tiên.

Một ánh chớp nhoáng lên rồi vụt tắt. Ánh chớp bạc làm lóe mắt Lâm Bình Chi. Y không biết chuyện gì vừa xảy ra, và cũng không biết ánh chớp sáng kia là gì. Có một điều hiển nhiên đập vào mắt Lâm Bình Chi là hai gã đại hán lực lưỡng đã bổ nhào xuống đất, bất động. Cả hai biến thành hai cái xác không hồn.

Hai gã đó đã bị tử chiêu của Phụng Tiên sát tử nhưng Lâm Bình Chi vẫn không thấy được chiếc binh khí mà chàng vừa sử dụng lấy mạng hai gã đại lực vũ sĩ của Hàng Châu đệ nhất lâu.

Lâm Bình Chi sững sờ. Y lục lạo trong trí mình để nghĩ xem trên giang hồ, ai có tử chiêu kinh hồn như gã tiểu tử này. Lâm Bình Chi như thể nhận ra Phụng Tiên là ai. Chân diện của gã từ vẻ bình thường biết qua nét trang trọng, rồi khẩn trương, sau đó là đỏ bừng, rồi đến sắc màu tái nhợt.

Phụng Tiên chấp tay sau lưng nhìn Lâm Bình Chi từ tốn nói:

– Trại chủ hẳn đã nhận ra tại hạ chứ?

Lâm Bình Chi ngập ngừng nói:

– Công công tử là Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên

– Trại chủ đã đoán đúng rồi đó.

Bình Chi sững sờ ngây người. Y vội vã ôm quyền, miễn cưỡng nói:

– Dương thiếu gia, Bình Chi ta có mắt như mù.

Gã chỉ Á Di:

– Bình Chi ta không có ý làm càn, mà đã mua ả này. Mua ả chứ không phải cưỡng ép ả.

Thấy vẻ bối rối và hốt hoảng lẫn sợ hãi trên mặt Lâm Bình Chi, Phụng Tiên buông tiếng thở dài.

Y ôn nhu nói:

– Lâm trại chủ biết nàng ta là ai không?

– Bình Chi ta nghĩ mình đã bỏ ra trăm lạng bạc. Nên có quyền chiếm hữu ả thôi.

Phụng Tiên lắc đầu:

– Nàng là ái nữ Phi Yến Thiên trang chủ Trương Tùng Nhẫn đó. Lâm trại chủ mua nàng rồi không biết có gánh nổi nàng ta không?

Bình Chi há hốc miệng:

– Ả là ái nữ của Trương trang chủ à?

– Lời nói của ta, trại chủ không tin ư?

– Ta tin. Quái gở thật. Mụ Cát này muốn hại Lâm mỗ mạng vận mà.

Gã lưỡng lự ôm quyền nói:

– Dương thiếu hiệp cho Lâm mỗ đi tìm mụ Cát chứ?

– Trại chủ không phải đi tìm mụ Cát, nhưng trại chủ hãy cho ta biết, trại chủ có phải là người của giới Bạch đạo không?

– Thiếu hiệp, nếu như Lâm mỗ không là người giới Bạch đạo thì đâu có được vinh dự phục tùng minh chủ.

– Là giới Bạch đạo chính phải sao Lâm chủ lại có hành động như vừa rồi.

Mặt Lâm Bình Chi sượng sùng. Y miễn cưỡng nói:

– Dương thiếu hiệp, hành động của Lâm mỗ đâu có gì là không đúng Lâm mỗ cũng như bao nhiêu người khác. Có lúc cần phải cần phải xả bớt nội khí trong mình thôi.

Lâm Bình Chi nhăn nhó nói tiếp:

– Bổn trại chủ đã bỏ ngân lượng chứ không làm càn.

Phụng Tiên nghiêm mặt:

– Đủ rồi! Trại chủ đi đi kể từ hôm nay đừng tự cho mình là kẻ đạo mạo nữa.

Bình Chi khẽ gật đầu:

– Lâm mỗ biết lỗi rồi biết rồi.

Y vừa nói vừa cúi gầm mặt, lủi nhanh ra ngoài gian thượng khách.

Lâm Bình Chi đi rồi, Dương Phụng Tiên mới buông một tiếng thở dài, nhủ thầm trong đầu:

– “LâmThung trại chủ là giới Bạch đạo, nổi tiếng đạo mạo thế mà hành động như một gã Hắc đạo bỉ ổi và trơ trẽn. Hành động của y còn hơn cả tên tiểu tử Hắc đạo Cao Thọ.” Chàng nghĩ đến đây thì Á Di chỏi tay ngồi lên. Nàng nhìn Phụng Tiên với ánh mắt thẹn thùng, e thẹn:

– Dương huynh.

Phụng Tiên bước đến đỡ nàng lên.

Á Di bất giác ôm ghịt lấy Phụng Tiên:

– Dương huynh muội sợ quá!

– Ta biết ai bày ra cái trò quái gở này rồi.

Á Di buột miệng hỏi:

– Cao Thọ?

Phụng Tiên gật đầu:

– Hắn đã bán nàng cho Cát ma ma.

– Hắn dám làm như vậy sao? Á Di phải đi hỏi tội hắn.

– Ta cũng có ý đó.

Phụng Tiên dẫn Á Di rời gian thượng khách, đi thẳng một mạch đến thư phòng của Cát ma ma. Y vỗ chưởng đẩy tung cánh cửa bước vào nhưng chẳng thấy Cao Thọ đâu. Cát ma ma đang ngồi, giật mình quay ngoắc lại.

Á Di gắt gỏng quát:

– Cao Thọ đâu?

– Cao công tử đi rồi, và có để lại cho hai người cái tráp này.

Cát ma ma bưng tráp đến đặt vào tay Thượng tôn minh chủ. Y mở tráp, trong đó là một nén bạc với một phong thư. Phụng Tiên mở phong thư ra đọc:

“Dương huynh nhã giám, Cao Thọ biết Dương huynh và Trương cô nương không có ngân lượng tiếp tục cuộc hành trình thực thi sứ mạng Thượng tôn minh chủ giao phó nên nghĩ cách tìm cho Dương huynh một ít ngân lượng làm lộ phí. Nếu Trương tiểu thư là trang giai nhân kiệt xuất thì hẳn có giá hơn, nhưng trong lúc cần thì cái ngàn vàng của Trương tiểu thư chỉ còn đáng có một lạng bạc.

Thôi thì cũng dùng tạm được. Dương huynh cầm nén bạc này nhớ chăm sóc cho Trương tiểu thư.

Cao Thọ hạ bút.”

Phụng Tiên vo tròn bức thư của Cao Thọ. Y làu bàu nói:

– Bỉ ổi.

Á Di toan lấy bức thư trên tay Phụng Tiên, nhưng y lắc đầu:

– Nàng đừng xem làm Nhìn Cát ma ma, Phụng Tiên nghiêm giọng hỏi:

– Cao công tử đi đâu? Cát ma ma có biết không?

Mụ Cát gật đầu:

– Dạ biết.

Phụng Tiên vồn vã hỏi:

– Y đi đâu.

– Dạ Cao công tử có nhắn lại, nếu Dương công tử tìm Cao công tử thì cứ đến biệt trang của Lưu tiểu thư ạ.

Phụng Tiên nhìn sang Á Di:

– Nàng đi với ta chứ?

– Muội phải tìm tên họ Cao thối tha đó.

Nghe nàng thóa mạ Cao Thọ, Phụng Tiên không biểu lộ sự hoan hỷ mà ngược lại còn sa sầm mặt.

– Có những gã còn thối tha hơn Cao Thọ.

Y nói rồi quay bước đi thẳng ra cửa bỏ lại sau lưng sự sững sờ của Trương Á Di. Nàng vội bước theo Phụng Tiên, nhỏ giọng hỏi:

– Huynh còn bênh vực cho gã họ Cao à?

– Nếu như Phụng Tiên không gián tiếp lấy mạng Đặng thúc phụ của hắn, hắn đã không đối xử với ta và nàng như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.