Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh thả chân xuống tràng kỹ. Nàng nhìn lại tấm thân đẫy đà của Trương Tùng Nhẫn. Một thân hình lõa lồ với những nếp nhăn bởi thời gian tàn phá. Nàng cảm thấy một chút gì đó tởm lợm và nhơ nhuốc lan nhanh trong tâm thức và nội thể của mình. Ngọc diện hồ ly rùng mình, toàn thân nổi đầy gai ốc khi nghĩ tới những gì đã trải qua với Trương Tùng Nhẫn.
Nàng vừa mới nhỏm người lên khỏi tràng kỹ thì Trương Tùng Nhẫn trở mình nghiên qua, tay y vòng quanh lấy vòng tiểu yêu của nàng. Y chợt mở mắt nhìn Ngọc diện hồ ly:
– Nàng định đi đâu?
Triệu Thanh Thanh bối rối vì không tìm được câu trả lời. Nàng gượng cười nói:
– Thanh Thanh không muốn đánh thức trang chủ. Bởi thấy trang chủ ngủ quá ngon giấc.
Trương Tùng Nhẫn chỏi tay ngồi nhỏm lên:
– Có nàng nên ta mới ngủ ngon giấc đó.
Trương Tùng Nhẫn vừa nói vừa xoa tay vào đôi tuyết lê của Thanh Thanh:
– Ta thích một giấc ngủ ngon nữa.
Thanh Thanh liếc Trương Tùng Nhẫn:
– Trang chủ hao tổn chân ngươn nguyên khí nhiều lắm rồi.
– Có gì mà hao tổn. Mặc dù đã ngoài ngũ tuần, nhưng ở bên nàng bổn trang chủ cảm thấy nội lực tràn trề và chỉ muốn phát tác ra thôi. Nàng đúng là có sức hấp dẫn tạo nên sinh khí trong bổn trang chủ. Ta chưa từng gặp một mỹ nhân nào như nàng.
Trương Tùng Nhẫn vừa nói vừa kéo Ngọc diện hồ ly nằm xuống tràng kỹ. Y trườn lên người nàng, với đôi bàn tay nhám nhuốc chà xát và chiếm hữu bằng trạng thái kích động tột cùng. Nàng chấp nhận sự dày vò của họ Trương mà tâm thứ lại nghĩ đến Dương Phụng Tiên.
Hai cánh môi của Ngọc diện hồ ly mím lại, khí mí mắt nhắm vào với nhau thì Trương Tùng Nhẫn thực hiện hành vi chiếm đoạt mà chẳng có khúc dạo đầu giao tình.
Cơn mưa tình phủ lên thể pháp của Ngọc diện hồ ly thật nhanh chẳng khác nào ánh chớp vụt lóe ngang bầu trời đêm, cuối cùng là sự rã rượi của Trương Tùng Nhẫn. Một thể pháp rệu rã, lật ngang qua bên, với hai cánh mũi phần phồng phã ra những luồng khí nóng, trong khi sự ghê tởm càng đầy ắp trong nội thể của Triệu Thanh Thanh.
Nàng lại nghe tiếng thở phì phì từ miệng Trương Tùng Nhẫn phà ra. Cùng với những âm thanh như rắn lục khè ra đó là một mùi hôi nồng nặc khiến Thanh Thanh cau mày.
Thở hắt ra một tiếng, Thanh Thanh thả chân xuống tràng kỹ. Nàng nhìn lại Trương Tùng Nhẫn với nỗi hồi hộp mình sẽ phải chịu thêm một lần giao hoan với gã. Ý niệm trong đầu Ngọc diện hồ ly quả là quá thừa, bởi nàng chỉ nhận được hơi thở khò khè đầy thỏa mãn của Trương Tùng Nhẫn, còn đâu chút chân khí để lão tiếp tục giao tình với nàng.
Ngọc diện hồ ly điểm nụ cười mỉm, nói:
– Trang chủ mệt rồi ư?
Tùng Nhẫn lè nhè nói:
– Ta không thở nổi nữa.
– Trang chủ thích nữa không?
Tùng Nhẫn lắc đầu:
– Không.
Nụ cười tự mãn lại hiện lên môi Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh:
– Thanh Thanh có việc phải ra ngoài, Thanh Thanh sẽ sớm quay trở lại.
Tùng Nhẫn xua tay với vẻ miễn cưỡng:
– Nàng đi đi, giấc ngủ đã đến với ta.
– Trang chủ ngủ ngon nhé.
Nàng đứng lên khỏi tràng kỹ thì Trương Tùng Nhẫn quay mình, ngẩng mặt nhìn nàng. Hai luồng uy nhãn của lão ánh nét gian trá cực kỳ. Lão vuốt hàm râu quai nón rồi nói:
– Nếu nàng có gặp Dương Phụng Tiên thì nói với y, bổn trang chủ đã chuẩn bị mọi việc chu đáo, chỉ còn chờ y mà thôi.
– Vâng, Thanh Thanh sẽ gặp Dương công tử.
Trương Tùng Nhẫn nguýt nàng:
– Nàng nên nhớ, Dương Phụng Tiên giờ đã là hiền tế của ta rồi đó.
Nàng gượng cười:
– Thanh Thanh sẽ không quên điều này.
Nàng bước đến vận lại trang phục của mình rồi rời tòa biệt lâu của Trương Tùng Nhẫn.
Bên ngoài trời đêm se lạnh, nhưng cái lạnh của màn đêm chẳng thể nào sánh với cái lạnh trong tâm thức của Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh.
Có cái gì đó khiến nàng cảm thấy nội tâm mình chỉ là một cõi trống rỗng lạ thường. Sự trống rỗng đó chẳng khác nào một lời rầm rì trong tâm Ngọc diện hồ ly, mách bảo với nàng rằng tình yêu mà nàng đang tôn thờ, đang say đắm tuột dần khỏi tay nàng. Nó đang rời xa nàng trong khi nàng nhận ra mình chỉ là một con rối trong trò chơi tình yêu của Dương Phụng Tiên.
Nghĩ đến điều đó, trái tim Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh thoắt nhói đau. Cùng với cái nhói đau đó là cái rùng mình do sương đêm nhẹ thấm vào cơ thể nàng.
Nàng cảm thấy mình cô đơn cực kỳ. Cùng với nỗi cô đơn là niềm vô vọng để rồi buột ra lời nói:
– Phụng Tiên, chàng có thật yêu thiếp không?
Thốt ra câu này thì trái tim của Triệu Thanh Thanh lại nhói buốt lần nữa. Nàng nghĩ thầm:
“Không, Phụng Tiên không đối xử với ta như vậy. Ta đã vì chàng mà làm tất cả, chẳng lẽ chàng lại rũ bỏ tình của ta.”.
Mang ý nghĩ đó, Thanh Thanh sải bước. Nàng muốn gặp Dương Phụng Tiên. Lúc này Ngọc diện hồ ly chỉ muốn có Phụng Tiên ở bên cạnh mình thôi. Nàng chỉ muốn có chàng, và được nằm trong vòng tay Phụng Tiên. Nàng muốn ôm ấp chàng để tìm đến cõi khoái lạc mà ngay cả trong lúc giao tình với Trương Tùng Nhẫn, cũng tơ tưởng đến. Ngọc diện hồ ly chỉ nhớ và say đắm mỗi một Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên. Thể xác nàng đã thuộc về Phụng Tiên, nhưng hơn cả cái xác trần trụi mà nàng chấp nhận là vật hiến tế cho Trương Tùng Nhẫn thì trái tim và khối óc của nàng vẫn thuộc về Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên.
Nghĩ đến Phụng Tiên, bất giác nụ cười hiện lên hai cánh môi nàng. Nụ cười đó biểu lộ tình yêu tôn thờ của nàng. Một thứ tình yêu mù quáng và vô vọng, cho dù nàng đã từng có Phụng Tiên trong tay mình.
Ngọc diện hồ ly chợt nghe tiếng thở dài cất lên ngay sau lưng mình. Tiếng thở dài đó khiến nàng chột dạ phải dừng bước, từ từ quay lại. Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh đờ cả người khi nhận ra người buông tiếng thở dài đó chẳng phải ai khác mà chính là Cốc chủ Dị nhân cốc Dư Đại Nham.
Nàng hồi hộp nói:
– Cốc chủ.
– Nàng đi theo ta, ta phải đưa nàng đi.
Sắc diện Ngọc diện hồ ly tái nhợt. Xương sống nàng xuất hiện một luồng hàn khí khiến nàng rùng mình.
Thanh Thanh cố lấy lại tịnh tâm, ôn nhu nói:
– Cốc chủ định đưa Ngọc diện hồ ly đi đâu?
– Đến gặp những huynh đệ của nàng.
Cố nuốt nước bọt trong miệng mình, Thanh Thanh ôn nhu nói:
– Cốc chủ, Thanh Thanh gặp những huynh đệ của mình thì họ sẽ trừng phạt Thanh Thanh.
– Điều đó nàng đã biết.
Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh lắc đầu:
– Thanh Thanh đã phản bội Dị Nhân cốc. Thanh Thanh không muốn gặp họ. Cốc chủ hãy nới đường cho Thanh Thanh.
– Lão phu không có quyền định đoạt sự phản trắc của nàng. Sự phản trắc của nàng sẽ được định đoạt bởi các chư huynh đệ của Dị Nhân cốc.
Lời còn đọng trên miệng Dư Đại Nham thì Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh bất ngờ phát tác chiêu công. Ngọc thủ của nàng bất ngờ vỗ thẳng tới ngực Dư Đại Nham hai đạo phách không chưởng.
Vừa phát chưởng, Thanh Thanh vừa nói:
– Thanh Thanh không muốn quay về.
Mặc dù nàng phát tác chiêu công bất ngờ nhưng Dư Đại Nham như thể đoán trước ý đồ của nàng. Bằng bộ pháp Vạn tướng di bộ, lão lách qua giữa hai đạo phách không chưởng rồi phát động chỉ khí điểm vào nhuyễn huyệt của nàng. Thủ pháp của Dư Đại Nham cực kỳ chuẩn đích và chính xác lẫn nhanh nhẹn, ngoài tầm phản ứng chống trả của Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh. Nên trong chớp mắt, nàng đã bị Cốc chủ Dư Đại Nham khống chế.
Ngọc diện hồ ly buột miệng nói:
– Dư cốc chủ định làm gì Thanh Thanh?
– Lão phu chẳng làm gì nàng cả, mà để cho mọi người phán xét nàng.
Nói rồi Dư Đại Nham cắp ngang hông Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh, thi triển Vạn tướng di bộ băng đi như một cơn gió thoảng. Lão cắp Ngọc diện hồ ly rời khỏi trấn Hàm Đan đi một mạch đến một tòa trang viên đổ nát.
Trong gian chính sảnh có trên hai mươi người gầy gò. Ai nấy cũng đều bị khuyết tật.
Lão quẳng Ngọc diện hồ ly xuống sàn gạch.
Dư Đại Nham nói:
– Lão phu đã đưa ả phản trắc về cho chư huynh đệ phán xét.
Triệu Thanh Thanh phải đối mặt với những ánh mắt căm phẫn hướng vào nàng. Những ánh mắt đó như muốn xé xác nàng ra thành từng mảnh. Thanh Thanh chỉ muốn mặt đất nứt toạc ra để nàng có thể chui xuống, đặng né tránh hai mươi ánh mắt khe khắc kia.
Thanh Thanh bật khóc rồi nói:
– Ngọc diện hồ ly biết tội của mình rồi. Các vị đại ca đừng hành hạ Thanh Thanh. Hãy tha cho Thanh Thanh. Xin tha cho Thanh Thanh. Hãy cho Thanh Thanh đi.
Hai mươi người đó nhìn Dư Đại Nham.
Dư Đại Nham trịnh trọng nói:
– Theo chư vị huynh đệ sẽ xử Ngọc diện hồ ly như thế nào?
Hai mươi gã dị nhân đồng loạt nói:
– Hủy diện dung, đập nát tứ chi, để thị sống với cái thân tàn phế.
Dư Đại Nham vuốt râu gật đầu:
– Được.
Ngọc diện hồ ly biến sắc, co rúm người lại:
– Cốc chủ, xin đừng hành hạ Triệu Thanh Thanh.
Nàng vừa nói dứt câu thì Tà Đao Ngạc Thoại từ ngoài hối hả bước vào.
Y quì ngay xuống bên Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh, dập đầu lạy Cốc chủ Dị nhân cốc Dư Đại Nham:
– Dư đại ca, Ngạc Thoại cầu xin đại ca và chư huynh đệ tha cho Triệu muội muội.
Ngạc Thoại Dư đầu cầu xin đại ca và chư huynh đệ.
Nói rồi rồi Tà Đao Ngạc Thoại lại dập đầu đến tóe máu ra sàn.
Đôi chân mày của Cốc chủ Dư Đại Nham nhìn lại. Lão buông tiếng thở dài rồi nói:
– Ngạc lão đệ, lão đệ đã biết Ngọc diện hồ ly phản bội chúng ta như thế nào rồi. Ả đã bán đứng chúng ta cho bọn Bạch đạo gian ác. Buộc chúng ta phải nhận kiếp nô nhân. Tại sao lại còn xin cho ả?
Ngạc Thoại ngẩng đầu lên:
– Dư đại ca, đệ yêu Thanh Thanh muội muội. Đệ sẵn sàng thay nàng chết trưóc mặt Dư đại ca.
Dư Đại Nham gắt giọng quát:
– Ngạc lão đệ hồ đồ như vậy là cùng, đâu còn gì để nói nữa. Trong khi Ngạc đệ trao tình, yêu thương ả thì ả lại tơ tưởng đến Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên. Ả vì người tình mỹ nam tử mà bán đứng tất cả huynh đệ Dị Nhân cốc cho Chung Hảo Kiệt. Nay đệ còn van xin bọn ta tha thứ cho ả ư?
Dư Đại Nham nhìn lại Thanh Thanh:
– Ngọc diện hồ ly, ngươi nói đi! Vì sao ngươi phản bội chư huynh đệ Dị Nhân cốc?
Thanh Thanh cúi mặt nhìn xuống lí nhí nói:
– Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh yêu Phụng Tiên, vì Dương Phụng Tiên mà Thanh Thanh phải đắc tội với Cốc chủ và chư huynh đệ trong Dị Nhân cốc.
Dư Đại Nham nhìn Tà Đao Ngạc Thoại:
– Ngạc lão đệ, ngươi nghe rồi chứ. Ả đã vì ý lang quân của mình mà sẵn sàng bán đứng chúng ta. Ngươi còn xin cho ả nữa không?
Vừa nói Cốc chủ Dư Đại Nham vừa toan đỡ Tà Đao Ngạc Thoại đứng lên.
Ngạc Thoại lắc đầu:
– Dư đại ca, Ngạc Thoại sẽ không đứng lên, chỉ khi nào Thanh Thanh được tha, đệ mới đứng lên. Không được thì đệ sẽ đem mạng mình thay cho Triệu muội.
Y rút ngọn khoái đao đặt ngang cổ mình, trang trọng nói:
– Nếu cốc chủ đại ca và chư huynh đệ tha cho Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh, Tà đao Ngạc Thoại đem mạng này đến cho đại ca và chư huynh đệ.
Mặt của Dư Đại Nham sa sầm. Lão nghiêm giọng nói:
– Ngạc lão đệ, ngươi đừng làm khó cho ta và chư huynh đệ của ngươi nữa.
Dư Đại Nham chỉ hai mươi người đang đứng rọi mắt hằm hằm nhìn Thanh Thanh:
– Ngạc lão đệ nhìn xem, chúng ta đã phải chịu đựng như thế nào. Sống chẳng ra sống, chết chẳng ra chết. Vì ai chứ? Vì ai mà ta và chư huynh đệ của ngươi chịu thế này chứ. Ngọc diện hồ ly đáng chết không? Đáng bị xử lăng trì hoặc biến thành phế nhân không?
Tà đao Ngạc Thoại bất ngờ đứng phắt lên, đồng thời rút ngọn khoái đao vắt sau lưng mình. Y nhìn Dư Đại Nham và hai mươi người kia, nghiêm giọng nói:
– Tà đao Ngạc Thoại đã quyết định rồi. Dư đại ca và mọi người không được đụng đến Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh. Mọi người ở đây muốn giết nàng, muốn hành hạ nàng phải bước qua xác chết của Tà đao Ngạc Thoại.
Y rít giọng nghiến răng, gằn từng tiếng:
– Tà đao Ngạc Thoại chết rồi, ai muốn làm gì Triệu Thanh Thanh muội muội thì làm. Còn như Tà đao Ngạc Thoại còn sống thì không một ai được đụng đến nàng. Ngạc mỗ thề với trời đất, ta còn sống thì Thanh Thanh phải được bình yên vô sự.
Nghe Tà đao Ngạc Thoại nói, mọi người không khỏi bối rối và khó xử.
Mặt của Dư Đại Nham đanh lại. Lão nói:
– Ngạc lão đệ định làm khó lão phu và chư huynh đệ của mình ư?
Ngạc Thoại nghẹn lời nhưng vẫn cố nói:
– Dư đại ca, tha thứ cho Ngạc Thoại. Đệ sẵn sàng chết vì Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh muội muội.
Dư Đại Nham nhăn mặt chỉ Ngạc Thoại:
– Ngạc lão đệ, sao ngươi có thể hồ đồ như vậy. Ả đâu có tình với ngươi. Thế mà ngươi vẫn quì gối van xin, giờ thì cầm đao quyết đối chọi với ta và chư huynh đệ của ngươi. Ta hỏi ngươi còn có đầu óc không?
Ngạc Thoại bặm môi:
– Đại ca tha thứ cho đệ. Tha thứ cho Thanh Thanh.
– Ngươi hồ đồ quá rồi. Nếu ả yêu ngươi thì đã không bán đứng chúng ta cho Chung Hảo Kiệt và gã Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên. Ngươi đừng hồ đồ van xin nữa, vô ích thôi. Ả phải bị xử lăng trì, hoặc biến thành phế nhân vĩnh viễn.
Ngạc Thoại lắc đầu:
– Ai muốn giết Ngọc diện hồ ly Triệu Thanh Thanh, muốn tàn hủy nhân dạng nàng, trước tiên phải bước qua xác chết của Tà đao Ngạc Thoại.
Dư Đại Nham gắt giọng nói:
– Tà đao Ngạc Thoại, ngươi muốn theo chân ả. Vì tình mà quên bằng hữu chi giao, cắt máu ăn thề ư? Ngươi muốn thách thức lão phu à. Được! Để lão phu xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà quyết bảo vệ cho ả hồ ly đê tiện kia.
Nói rồi Dư Đại Nham thi triển Vạn tướng di bộ, tiến gần đến Ngạc Thoại. Lão vồ trảo công thộp vào tay đao của họ Ngạc. Thao tác của Dư Đại Nham cực kỳ linh hoạt.
Khi lão thi triển cầm nã thủ pháp để công kích. Ngạc Thoại những tưởng như có một màn trùng điệp trảo công chụp tới.
Chiêu công của Dư Đại Nham khiến Tà đao Ngạc Thoại không khỏi lúng túng, bởi vì gã không có ý phải dụng võ công để giao thủ với Dư Đại Nham. Chỉ một chút lúng túng không dứt khoát của Tà đao Ngạc Thoại thì chiêu cầm nã thủ của Dư Đại Nham đã thộp được vào hổ khẩu tay đao của y rồi.
Dư Đại Nham lắc cổ tay trảo thủ.
– Cắc Mặt Ngạc Thoại nhăn lại sau âm thanh đó. Ngọn khoái đao trong tay y bị Dư Đại Nham tước mất. Vừa tước đao của Ngạc Thoại, Dư Đại Nham liền điểm vào tịnh huyệt của họ Ngạc. Thao tác của y nhanh không thể tả, và lại cực kỳ chính xác. Đúng ra Dư Đại Nham đắc thủ nhanh như vậy chẳng qua do Tà đao Ngạc Thoại không dám bất kính với lão cốc chủ Dị nhân cốc.
Điểm huyệt được Ngạc Thoại, Dư Đại Nham cầm lấy thanh khoái đao của họ Ngạc.
Lão nói:
– Ngạc lão đệ, kể như ngươi phải chìu theo ý của lão huynh mà chấp nhận sự trừng phạt của lão huynh trút lên đầu Ngọc diện hồ ly.
Dư Đại Nham vừa nói vừa vung đao toan bổ xuống thân pháp của Ngọc diện hồ ly thì Ngạc Thoại rống lên:
– Dư đại ca, xin đừng.
Dư Đại Nham rít giọng nhìn Ngạc Thoại:
– Ngạc lão đệ còn muốn nói gì nữa?
Chân diện Ngạc Thoại trông vừa đau khổ vừa tội nghiệp. Y lí nhí nói:
– Dư đại ca, nếu đại ca khăng khăng đòi giết Thanh Thanh, hoặc tàn phế nhân dạng nàng, Ngạc Thoại cầu xin Dư đại ca sát tử đệ trước. Đệ không oán hận đại ca đâu. Hãy cho đệ đi trước nàng một bước.
Thở hắt ra một tiếng, Dư Đại Nham nói:
– Sao lão phu lại có một gã lão đệ hồ đồ như ngươi được nhỉ? Ta không ngờ Tà đao Ngạc Thoại, một đao thủ lừng danh trong giới Hắc đạo mà lại yếu ớt như vậy.
Lão rít giọng nói:
– Ngạc lão đệ, trên đời này không còn nữ nhân nữa hay sao, khiến cho ngươi khư khư ôm lấy ả Ngọc diện hồ ly phản trắc và gian trá này.
Dư Đại Nham ghim mũi đao xuống sàn gạch.
– Chát.
Lưỡi đao xuyên qua sàn gạch, chuôi đao run lẩy bẩy như cỏ lao đung đưa bởi một làn gió dữ.
Ngạc Thoại nhìn chuôi đao đưa qua đưa lại trước mắt mình. Y nói:
– Dư đại ca, Ngạc Thoại yêu muội ấy. Nếu Dư đại ca muốn giết Ngọc diện hồ ly tiểu muội thì hãy để cho đệ đi trước. Đệ sẽ chờ muội ấy dưới suối vàng, rồi cùng đưa muội ấy qua cầu Nại Hà. Đệ sẽ đi cùng vói muội ấy.
Dư Đại Nham thét lên:
– Ngạc lão đệ, ngươi điên rồi. Ngươi vì một ả phản trắc, vì một dâm nữ hạ lưu, đê tiện mà bán rẻ mình.
Dư Đại Nham rít giọng nói tiếp:
– Dư đại ca đâu muốn ngươi chết một cách oan uổng như vậy. Ngươi là một nam tử hán đại trượng phu trong giới Hắc đạo mà, tại sao ngươi lại ủy mị, yếu đuối như vậy chứ?
Dư Đại Nham lắc đầu:
– Ngươi làm cho ta thất vọng.
– Kiếp sau đệ sẽ hầu hạ đại ca như một nô nhân trung thành.
Cốc chủ Dị nhân cốc thở hắt ra một tiếng:
– Được, đã vậy thì ta cũng sẽ chìu theo ý ngươi. Ta tiễn ngươi đi trước rồi đến ả hồ ly phản trắc kia.
Dư Đại Nham nói rồi dựng cao hữu thủ, dồn nội lực chuẩn bị phát tác chưởng kình lấy mạng Tà đao Ngạc Thoại. Mặc dù lão đã có sự quyết định như vậy nhưng hữu thủ dựng lên vẫn run bần bật, mặt thì lộ vẻ đau khổ cực kỳ.
Dư Đại Nham nhẩm nói:
– Ý trời buộc ta phải giết ngươi.