Màn đêm buông xuống Vong Mạng cốc, trăng tròn chênh chếc treo trên đỉnh đầu. Huyết y nhân xuất hiện tiến thẳng đến đường ranh giới âm dương chia cách Vong Mạng cốc với bên ngoài. Y đứng chắp tay sau lưng, tay bấm độn tính toán một lúc rồi bước về phía sau đúng tám bộ, mắt đăm đăm nhìn vào Ảo Ảnh ma trận.
Y nhắm mắt lắng nghe.
Một ngọn gió nhẹ từ trong Vong Mạng cốc thổi ra. Nhanh như cắt, Huyết y nhân thi triển khinh thuật siêu phàm men theo làn gió đó lướt vào trận pháp. Thân ảnh của Huyết y nhân vô cùng ảo diệu, thoắt một cái đã mất dạng vào trận pháp. Với khinh pháp siêu phàm xuất chúng, Huyết y nhân cứ như cỡi theo làn gió thoảng, chẳng mấy chốc vượt qua Ảo Ảnh ma trận đến thẳng trước cửa tòa Mộc lầu.
Y bước vào tòa Mộc lầu thì gặp ngay Mặc Tử tiên sinh đang ngồi khiết đà trên tiền sảnh. Hai người đối mặt nhau.
Huyết y nhân chắp tay sau lưng bước đến :
– Long Tiên Thần Sát chờ bổn nhân?
Long Tiên Thần Sát Mặc Tử nhìn Huyết y nhân :
– Lão phu biết tôn giá sẽ quay lại.
Huyết y nhân cười khảy một tiếng rồi nói :
– Và lão thần sứ chờ bổn nhân ở đây?
– Không sai.
Huyết y nhân chắp tay sau lưng gằn giọng nói :
– Bổn nhân nghĩ Long Tiên Thần Sát không còn đủ sức để giao thủ một chưởng với bổn nhân.
Mặc Tử gật đầu :
– Lão phu không phải là đối thủ của tôn giá.
Chớp mắt một cái như thể thăm dò động thái của Mặc Tử tiên sinh. Huyết y nhân điềm đạm nói :
– Long Tiên Thần Sát biết như thế, sao còn chưa giao Ngọc Chỉ thần châu cho bổn nhân?
Mặc Tử nghiêm giọng nói :
– Tôn giá đến không ngoài Ngọc Chỉ thần châu ư?
– Đúng.
Mặc Tử buông tiếng thở dài :
– Bổn thần sứ sẽ giao Ngọc Chỉ thần châu cho tôn giá, nhưng trước hết phải cho bổn thần sứ biết…
Huyết y nhân cướp lời Long Tiên thần sứ :
– Lão muốn biết gì?
– Tại sao tôn giá lại sát tử dưỡng mẫu Cơ Thục Nhi của Cang Tùng Vĩ?
Đôi chân mày của Huyết y nhân nhíu lại. Lão lưỡng lự một lúc rồi nói :
– Mụ đó biết chân diện của bổn nhân.
– Chỉ vì biết chân diện của tôn giá mà tôn giá lấy mạng Cơ Thục Nhi sao?
– Ai cũng thế thôi.
Long Tiên thần sứ Mặc Tử mỉm cười :
– Nếu bổn thần sứ muốn biết chân diện của tôn giá mới trao Ngọc Chỉ thần châu thì sao?
Đôi chân mày của Huyết y nhân chau lại. Y gằn giọng nói :
– Tại sao Long Tiên thần sứ lại muốn biết chân diện của bổn nhân?
– Bởi bổn thần sứ đoán được tham vọng của tôn giá.
– Ai cũng có tham vọng cả. Bổn nhân sẽ trở thành Võ lâm Minh chủ thay thế Trương Kiệt.
– Điều tôn giá nói hiện rõ qua thần nhãn của tôn giá.
– Vậy thần sứ có trao Ngọc Chỉ cho bổn nhân không?
Mặc Tử mím môi :
– Bổn thần sứ sẽ trao, nhưng với một điều kiện…
– Lão nói đi.
Buông một tiếng thở dài, Mặc Tử tiên sinh trầm giọng nói :
– Có Ngọc Chỉ thần châu rồi… tôn giá phải rời khỏi đây.
Đôi chân mày Huyết y nhân nhíu lại. Y suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.
– Bổn nhân sẽ rời khỏi đây.
Long Tiên thần sứ Mặc Tử nghiêm giọng nói :
– Quân tử bất hý ngôn.
Huyết y nhân gật đầu.
– Quân tử bất hý ngôn.
Mặc Tử tiên sinh lấy trong ống tay áo thùng thình ra chiếc tráp bằng gỗ đưa đến trước mặt. Lão từ từ mở nắp, ánh hào quang ngũ sắc từ trong tráp phát ra thu hút lấy thần nhãn của Huyết y nhân.
Mặc Tử tiên sinh nói :
– Ngọc Chỉ đang ở trong chiếc tráp này.
– Đưa cho bổn nhân.
Mặc Tử tiên sinh lắc nhẹ cổ tay. Chiếc tráp là đà bay đến Huyết y nhân. Y vươn trảo chộp lấy chiếc tráp rồi nhìn vào viên Ngọc Chỉ thần châu.
Huyết y nhân khẽ gật đầu :
– Thần sứ! Lão đúng là người biết nhìn xa trông rộng đó. Nhưng phận số của lão đã hết rồi.
Mặc Tử gằn giọng nói :
– Tôn giá đổi ý?
– Bổn nhân nghĩ lão có thể là một trong những người cản tay bổn nhân, buộc lòng bổn nhân phải ra tay trước.
– Tôn giá không cần phải làm như vây…
– Tại sao lại không cần làm chứ?
– Lão phu tự biết mình sắp chết.
– Để bổn nhân giúp cho lão chết sớm hơn một chút.
Huyết y nhân vừa nói, vừa vận công toan vỗ đến Mặc Tử tiên sinh một đạo Tu La thần chưởng thì Mặc Linh bước vào. Nàng hốt hoảng thét lên :
– Dừng lại!
Huyết y nhân quay lại nhìn Mặc Linh.
Mặt Mặc Tử sa sầm. Lão nhìn Mặc Linh bằng ánh mắt phẫn nộ và tức giận.
Mặc Tử gằn giọng nói :
– Tô Mặc Linh! Nghĩa phụ đã cấm con chen vào chuyện này. Tại sao không nghe lời nghĩa phụ?
Mặc Linh bước tới bên Mặc Tử, nhỏ nhẹ nói :
– Nghĩa phụ! Chẳng lẽ Mặc Linh thấy người ta định giết nghĩa phụ lại khoanh tay đứng nhìn sao?
Mặc Tử tức giận quát :
– Ta không cần Linh nhi phải xen vào… Đi đi!
Huyết y nhân nhìn Mặc Linh :
– Bổn nhân đã hiểu ý thần sứ. Thần sứ không muốn ả nha đầu kia chen vào và muốn ả được bình an chứ gì?
Định nhãn nhìn Huyết y nhân.
– Chẳng lẽ tôn giá muốn giết cả Tô Mặc Linh?
– Nếu cần. Bổn nhân vẫn có thể giết ả. Nhưng bây giờ thì không. Điều bổn nhân muốn biết lúc này là Cang Tùng Vĩ đang ở đâu?
Mặt của Mặc Tử sa sầm đanh lại :
– Sao tôn giá lại muốn gặp Cang Tùng Vĩ ? Y chẳng có liên can gì đến chuyện này.
Huyết y nhân gằn giọng nói :
– Y có đó. Bổn nhân đã chú ý đến y rồi. Hắn có thể là mối họa cho bổn nhân, chắc chắn là mối họa cho bổn nhân. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Mặc Tử lắc đầu :
– Tôn giá đừng nằm mơ. Lão phu có chết cũng không chỉ cho tôn giá biết Cang Tùng Vĩ ở đâu đâu.
– Thần sứ muốn giấu cũng không được.
Huyết y nhân chắp tay sau lưng lừng lững bước đến.
Mặc Linh bước ngang qua họ, án ngữ trước mặt Huyết y nhân.
– Tôn giá không được hại đến nghĩa phụ của Tô Mặc Linh.
– Muốn bổn nhân không giết lão kia thì nha đầu hãy cho ta biết Tùng Vĩ đang ở đâu.
Mặc Linh lắc đầu, buông một câu cụt ngủn :
– Không!
Lời còn đọng trên miệng nàng thì Huyết y nhân giũ ống tay áo một cái. Chỉ một cái phủi tây như đuổi ruồi của Huyết y nhân thôi mà Tô Mặc Linh bị đẩy ngược qua phải té sõng soài.
Huyết y nhân bước đến trước mặt Mặc Tử tiên sinh.
– Thần sứ chỉ cho bổn tọa chứ?
Mặc Tử tiên sinh lắc đầu.
– Không. Nếu tôn giá nói lão phu có thể cùng tôn giá xuống Địa ngục, lão phu rất sẵn sàng. Nhưng chỉ Tùng Vĩ đang ở đâu thì lão phu sẽ chẳng bao giờ chỉ cho tôn giá.
Huyết y nhân chau mày, bất ngờ y chỉ Tô Mặc Linh :
– Tùng Vĩ và con nha đầu kia, lão chọn ai nào. Nếu chọn Tùng Vĩ, bổn nhân sẽ giết chết nha đầu đó và ngược lại chọn nha đầu thì phải chỉ Tùng Vĩ đang ở đâu.
Lão vừa dứt câu thì nghe tiếng bước chân hối hả chạy vào tiền sảnh.
Huyết y nhân nhìn lại.
Tùng Vĩ chạy vào. Y vừa chạy vừa khoát tay :
– Tùng Vĩ có mặt đây. Tôn giá đừng có giết ai cả.
Mặc Tử sa sầm mặt. Lão buông tiếng thở dài nói :
– Hiền điệt…
Huyết y nhân bỏ Mặc Tử tiên sinh.
Y vừa quay lưng thì Mặc Tử tiên sinh bất ngờ đứng lên, vỗ một chưởng vào lưng gã. Huyết y nhân chỉ chờ có thế. Y không quay lại, mà vỗ ngược một đạo Tu La thần chưởng về sau đón lấy chưởng kình của lão Mặc.
Hai đạo chưởng ảnh chạm thẳng vào nhau.
Ầm…
Mặc Tử tiên sinh trượt dài về sau, ngã sõng soài trên sàn gạch, không gượng ngồi nổi. Ngũ quan của lão đều rỉ máu.
Huyết y nhân nhìn lại Mặc Tử tiên sinh.
– Tự lão đi tìm cái chết.
Nói xong, y nhìn lại Tùng Vĩ.
Vừa chạm mặt với Huyết y nhân, Tùng Vĩ thét lên một tiếng.
– Đỡ “Tiên pháp” của Tùng Vĩ.
Ngọn roi trong tay Tùng Vĩ phát ra, uốn lượn như một con kim long công thẳng đến Huyết y nhân.
Chẳng một chút e dè, Huyết y nhân dựng hữu trảo chộp đến ngọn roi vàng nghệ đó.
Chát!
Trảo công của lão vừa chộp được đầu ngọn roi thì Tùng Vĩ đã dấn bộ đến, tả thủ điểm đến trước. Một đạo chỉ khí từ đầu ngọn chỉ pháp bắn xẹt ra, tợ như chiếc roi vô hình quất lấy phần thượng đẳng của Huyết y nhân.
Sự biến hóa thần kỳ đó khiến Huyết y nhân phải lúng túng. Y buộc phải thối bộ nhưng vẫn cảm nhận như có một lưỡi kiếm sắc bén vừa lia qua ngực mình.
Huyết y nhân nói :
– Khá lắm…
Cùng với tiếng nói đó, Huyết y nhân vỗ ngược về Tùng Vĩ hai bóng ảnh thủ đỏ rực.
Mặc Linh thét lên :
– Tùng Vĩ huynh! Tu La thần chưởng!
Tùng Vĩ nghiến răng dồn công lực vào song thủ, quất tiếp một ngọn roi hứng lấy hai bóng ảnh thủ.
Chát…
Ngọn roi của Tùng Vĩ bị hất ngược trở lại nhưng đôi ảnh thủ đỏ cũng tan biến.
Huyết y nhân rít giọng nói :
– Khá khen cho tiểu tử.
Lão vừa nói vừa điểm mũi giày, thể pháp cất lên bốn trượng, mười đạo chỉ như màng lưới trùng trùng, điệp điệp bổ xuống Cang Tùng Vĩ.
Thấy màng lưới chỉ phong của đối phương quá ư uy mãnh, Tùng Vĩ toan thi triển “Vạn Tướng Di Thân bộ” lách tránh, nhưng ý niệm kia vừa lóe lên trong đầu thì màng chỉ khí trùng điệp kia đã chụp đến rồi.
Tùng Vĩ cảm nhận như có muôn ngàn lưỡi kiếm chi chít chém vào mình, mặc dù đã dụng đến “Tiên pháp” để cản chúng.
Chát…
Một đạo chỉ phong đã đâm thẳng vào vai trái Tùng Vĩ, hất y ngã nhào xuống sàn gạch.
Huyết y nhân rít giọng nói :
– Tiểu tử phải chết.
Huyết y nhân vừa nói vừa toan vỗ đến Cang Tùng Vĩ hai đạo Tu La thần chưởng. Tình thế chẳng đặng dừng, Mặc Tử tiên sinh chồm đến chụp lấy Huyết y nhân, ôm lão lại, gào lớn :
– Tùng Vĩ! Mặc Linh! Chạy đi…
Bị Mặc Tử ôm chặt, Huyết y nhân rống lên một tiếng. Tiếng rống của Huyết y nhân khiến cho chiếc khăn lụa che mặt rơi ra ngoài để lộ chân diện.
Mặc Tử tròn mắt sững sờ khi nhận ra chân diện của Huyết y nhân. Lão buột miệng nói :
– Ngươi…
Mặc Tử tiên sinh chưa kịp nói hết câu thì trảo công Tu La đã nện thẳng vào yết hầu lão.
Bộp…
Mặc Tử tiên sinh ngã vật ra sau, tứ chi co rút lại, hai mắt mở trừng trừng nhưng hồn đã lìa khỏi xác.
Mặc Linh lao đến ôm lấy Mặc Tử tiên sinh.
– Nghĩa phụ!
Huyết y nhân xoay ngang, vươn trảo đặt vào gáy nàng.
– Nha đầu phải chết.
Tùng Vĩ thét lên.
– Dừng tay!
Huyết y nhân nhìn lại Tùng Vĩ.
– Tiểu tử cản được bổn nhân không?
Tùng Vĩ nhìn chăm chăm vào mặt Huyết y nhân. Huyết y nhân nói :
– Nếu như tiểu tử muốn nha đầu này sống thì hãy tự kết liễu mình đi.
Vừa xoa tay, Tùng Vĩ gượng nói :
– Tôn giá muốn cho Tùng Vĩ chết cũng được… Nhưng tại hạ muốn biết vì sao tôn giá lại muốn tại hạ chết?
– Ý muốn của bổn tọa là của bổn tọa, ngươi không cần thiết phải hỏi.
Tùng Vĩ nheo mày :
– Tôn giá suy nghĩ chưa?
– Chẳng có gì để bổn nhân suy nghĩ cả… Lấy mạng một tiểu tử vô danh tiểu tốt, chẳng cần để bổn nhân phải động não suy nghĩ.
Tùng Vĩ ve cằm :
– Tại tôn giá không biết đấy thôi.
Nhìn Tùng Vĩ bằng ánh mắt tò mò, Huyết y nhân hỏi :
– Tiểu tử muốn nói…
– Nếu như tại hạ chết thì viên Ngọc Chỉ thần châu trong tay tôn giá chẳng có giá trị gì cả.
Đôi chân mày của Huyết y nhân cau lại :
– Bổn nhân không hiểu ý của tiểu tử.
– Tôn giá thử nhìn lại Ngọc Chỉ thần châu xem.
– Nó có gì?
– Tùng Vĩ đã mài nhẵn nó rồi… Và bí mật của Ngọc Chỉ thần châu ngoài Tùng Vĩ ra không ai biết cả.
Chân diện của Huyết y nhân nhăn nhúm hẳn lại. Y buột miệng nói :
– Tại sao ngươi lại làm vậy?
– Tại vì Tùng Vĩ biết có lúc chuyện này sẽ xảy ra.
Y đổi giọng khe khắt nói :
– Nếu như tôn giá lấy mạng Mặc Linh, thì vĩnh viễn chẳng bao giờ biết được bí mật của thần châu.
Hai hàm răng của Huyết y nhân nghiến lại. Gã buông trảo khỏi gáy Mặc Linh lấy viên Ngọc Chỉ thần châu ra quan sát. Đôi chân mày của Huyết y nhân nhíu lại. Tùng Vĩ nói :
– Bây giờ tôn giá biết lời nói của Tùng Vĩ không ngoa chứ?
Huyết y nhân bỏ viên ngọc vào trong tráp nhìn lại Tùng Vĩ :
– Bổn nhân cho ngươi quyền lựa chọn.
Tùng Vĩ khoát tay :
– Không. Chính Tùng Vĩ mới cho tôn giá quyền lựa chọn.
Mặt Huyết y nhân sa sầm.
Gã suy nghĩ một chút rồi nói :
– Ngươi muốn cho bổn nhân sự lựa chọn à? Lựa chọn gì?
– Nếu như tôn giá lấy mạng Mặc Linh thì xem như chẳng bao giờ con biết được bí mật của Ngọc Chỉ thần châu. Thứ hai, nếu tôn giá chịu rời khỏi đây thì Tùng Vĩ sẽ cho tôn giá biết bí mật của Ngọc Chỉ thần châu.
– Bổn nhân chọn điều thứ hai.
– Được. Thế thì tôn giá sẽ đi theo Tùng Vĩ chứ.
Huyết y nhân cau mày. Gã suy nghĩ một lúc rồi nói :
– Được. Bổn nhân sẽ đi theo ngươi.
Huyết y nhân gằn giọng nói :
– Đi đâu?
– Bất cứ đâu cũng được, càng xa Vong Mạng cốc càng tốt.
– Bổn nhân không cần theo ngươi. Trong vòng ba ngày ngươi phải đến Phong Ma sơn gặp bổn tọa để nói về bí mật Ngọc Chỉ thần châu.
– Tùng Vĩ không đến thì sao?
Huyết y nhân cười khảy rôi nói :
– Ngươi không đến không được đâu.
Y vừa nói vừa lấy trong thắt lưng ra một chiếc tịnh bình. Trút trong bình ra một hoàn dược, Huyết y nhân đưa cho Tùng Vĩ. Y vừa đưa vừa nói :
– Ngươi hãy uống hoàn dược đó đi.
Cầm hoàn dược trong tay, Tùng Vĩ hỏi :
– Hoàn dược này có công hiệu gì?
– Bắt ngươi phải đến Phong Ma sơn, phó hội với bổn nhân.
Thè lưỡi liếm mép, Tùng Vĩ nói :
– Tôn giá lo xa quá.
– Không phải lo xa, mà vì ngươi là Xảo Tà.
– Tùng Vĩ sẽ uống cho Tùng Vĩ thấy sự thành thật của mình.
Tùng Vĩ nói xong bỏ dược hoàn vào miệng. Y nuốt hoàn dược đó, rồi há miệng.
– Đã uống rồi. Tôn giá thấy chưa?
Huyết y nhân gật đầu cười khảy một tiếng.
– Cang Tùng Vĩ! Trong ba ngày ngươi không đến Phong Ma sơn nói cho bổn nhân biết bí mật của Ngọc Chỉ thần châu thì mỗi khắc đầu ngươi sẽ đau như búa bổ. Sống không bằng chết… chết lại như sống, ngươi kéo lê cuộc sống khốn khổ của ngươi suốt mười năm. Đến lúc đó, da thịt sẽ bị rữa ra. Cái chết sẽ đến với ngươi cực kỳ đau đớn.
Huyết y nhân rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, gằn giọng nói tiếp :
– Bổn tọa nói, ngươi phải tin đó.
– Tùng Vĩ tin lời của tôn giá.
Huyết y nhân hừ nhạt một tiếng, rồi lắc vai thi triển khinh công kỳ tuyệt lao ra cửa tiền sảnh.
Huyết y nhân đi rồi, Tùng Vĩ mới bước đến bên Mặc Tử tiên sinh.
Y ngồi xuống bên xác Mặc Tử tiên sinh.
– Thúc thúc…
Mặc Linh nhìn Tùng Vĩ bằng đôi mắt ngập tràn lệ thảm. Nàng gượng nói.
– Ca ca! Huynh…
Nắm tay Mặc Linh, Tùng Vĩ nói :
– Linh muội! Đừng lo cho huynh… Huynh không sao đâu…
Tùng Vĩ vừa nói vừa lật bàn tay. Hoàn dược thảo nằm gọn trong bàn tay của Tùng Vĩ.
Mặc Linh sững sờ.
– Ca ca! Ca ca không có uống dược thảo của y à?
– Tùng Vĩ đâu muốn bị người khống chế.
Y nắm tay Mặc Linh :
– Linh muội đừng đau lòng nữa. Giờ huynh và muội phải lo an táng cho Mặc Tử thúc thúc.
Lệ trào ra khóe mắt nàng. Mặc Linh nghẹn ngào nói :
– Nghĩa phụ viên tịch rồi.
– Huynh đang ở bên cạnh muội và thúc thúc đây.
– Ca ca! Muội phải làm gì đây… trả hận.
Tùng Vĩ nắm tay nàng.
– Chưa phải lúc. Nhưng sẽ đến thời điểm mà người kia phải trả nợ máu cho huynh và muội.
Thốt ra câu nói đó mà mặt Tùng Vĩ đanh hẳn lại. Y cảm nhận một ngọn lửa hận đang sục sôi trong huyết mạch mình.