Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc lấy hai cánh bướm cẩn thận đặt vào hai chiếc lá bàng ép lại. Mỗi lần nàng ép xác bướm thì lại nhớ đến Cang Tùng Vĩ. Mỗi lần nàng nhớ đến Cang Tùng Vĩ thì lại đi tìm bướm để ép.
Nàng mở chiếc túi gấm bên hông, lấy ra hai chiếc lá bàng khô, trong có hai xác bướm với màu sặc sỡ, miệng mỉm cười với ý nghĩ thầm trong đầu: “Không biết Tùng Vĩ có nhớ đến mình, như mình đã nhớ đến Tùng Vĩ không”.
Ý niệm kia còn đọng trong đầu Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc thì Âu Đình Luân bước vào. Đôi chân mày của lão thoạt nheo lại, lộ vẻ bất nhẫn khi thấy Tuyết Ngọc làm công việc ép xác bướm.
Tuyết Ngọc nhìn lại Đình Luân.
Mặt nàng bất giác cũng sa sầm khi nhận ra bộ mặt cau có của họ Âu.
Đình Luân bước lại, rồi bất ngờ chụp lấy hai chiếc lá bàng có những xác bướm, vò nát trong tay mình. Lão nhìn lại Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc, gằn giọng nói :
– Nàng lại nhớ đến tên tiểu tử Tùng Vĩ, phải không?
Tùng Vĩ chau mày :
– Nếu Tuyết Ngọc nhớ đến Tùng Vĩ thì sao nào?
Nàng đứng lên bước đến cửa sổ nhìn ra khu vườn đầy hoa, với mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ những cánh hoa rực rỡ đó. Vừa ngắm vườn hoa, Tuyết Ngọc vừa nói :
– Nếu như không có Tùng Vĩ xin với Long Tiên Thần Sát thì bây giờ Âu Đình Luân và Dĩ Tuyết Ngọc mồ đã xanh cỏ rồi.
Âu Đình Luân sa sầm mặt bước đến sau lưng nàng.
– Ân thì trả ân, chứ không trả bằng tình. Huống chi, chính tên tiểu tử thúi đó đã phỉnh gạt chúng ta vào Ảo Ảnh ma trận của lão già khốn khiếp Long Tiên Thần Sát. Gã là tên xảo quyệt không thể nào tin được.
Y hừ nhạt một tiếng, rồi nói tiếp :
– Nàng không biết hiện tại bọn Hắc đạo võ lâm đã suy tôn tên tiểu tử thúi Cang Tùng Vĩ làm tân Võ lâm Minh chủ.
Tuyết Ngọc quay ngoắt lại nhìn Âu Đình Luân :
– Thì đã sao nào…
Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc hừ nhạt một tiếng rồi nói :
– Lão đang ghen tức với Cang Tùng Vĩ… có đúng không?
Âu Đình Luân gắt giọng đáp lời Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc.
– Âu mỗ mà ghen với tên tiểu tử vô danh tiểu tốt đó sao? Hừ! Nàng nói sai rồi đó. Với Âu mỗ, ta chỉ muốn đoạt Ngọc Chỉ thần châu và bắt tên tiểu tử thúi đó quỳ dưới chân mình thôi.
Tuyết Ngọc phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của nàng nghe như ngọc lưu ly va vào nhau tạo thành những âm thanh thật trong, thật quyến rũ.
Nghe Tuyết Ngọc cười mà Âu Đình Luân bỗng dưng thờ thẫn, giống như người đang ngây ngất bởi tiếng nhạc phụng hoàng ca rót vào thính nhĩ.
Y nhìn chằm chằm Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc, nhỏ nhẹ nói :
– Tuyết Ngọc! Âu mỗ yêu nàng nhiều lắm… Ta sợ mất nàng.
Lão vừa nói vừa toan nắm tay Tuyết Ngọc, nhưng nàng bất giác gật tay lại, nhìn thẳng vào mặt lão quát lớn :
– Lão đã mất Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc lâu lắm rồi. Lão có biết không?
Sắc diện Âu Đình Luân tái nhợt.
Dĩ Tuyết Ngọc hừ nhạt nói :
– Phải chi lão là Cang Tùng Vĩ thì Tuyết Ngọc đã yêu lão rồi. Rất tiếc, lão không phải là Cang Tùng Vĩ, mà lại là Âu Đình Luân. Một lão già gớm ghiếc trong con mắt của Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc.
Sắc diện của Âu Đình Luân tái nhợt khi lời nói này của Dĩ Tuyết Ngọc đập vào thính nhĩ lão. Lão gượng nói :
– Dĩ Tuyết Ngọc! Nàng hãy nhìn xem… nhìn lại xem, tên tiểu tử Cang Tùng Vĩ kia có hơn gì được Âu Đình Luân này?
Mỹ Ảnh Âm Sát phá lên cười. Nàng vừa cười vừa nói :
– Lão nên tự nhìn lại mình thì đúng hơn. So với Tuyết Ngọc, lão cao niên hơn Tuyết Ngọc bao nhiêu nào?
Nàng nhướn mày nhìn Âu Đình Luân, từ tốn nói :
– Da lão đã bắt đầu nhăn… tuổi tác chồng dần theo năm tháng. Làm sao lão có thể bì với Cang Tùng Vĩ cChí Hải?
Mồ hôi rịn ra trên trán Âu Đình Luân.
Lão dùng tay áo lau mồ hôi trán rồi nói :
– Thân phận tiểu bối của Cang Tùng Vĩ làm sao sánh bằng với Âu Đình Luân. Âu mỗ được tất cả Chưởng môn đại phái trên giang hồ nể mặt. Còn gã kia có được như vậy không?
Tuyết Ngọc nạt ngang :
– Lão sai rồi.
– Ta sai ở chỗ nào?
– Trước đây, đúng là thân phận của lão có hơn Cang Tùng Vĩ. Lão đường đường cũng là một trong Tam sứ của Trương Kiệt Võ lâm Minh chủ, nhưng bấy giờ Tùng Vĩ lại không giới võ lâm. Huynh ấy chỉ là một tiểu đạo tỳ.
Tuyết Ngọc hừ nhạt một tiếng :
– Còn bây giờ… khi Tùng Vĩ đã trở thành người võ lâm thì sao? Lão chẳng thể nào bì được với Cang Tùng Vĩ. Người ta đường đường là tân Võ lâm Minh chủ. Còn lão là gì… suốt ngày chỉ quanh quẩn bên Tuyết Ngọc mà thôi. Mỹ nhân chọn tướng công chốn xa trường, chứ đâu chọn người sống trong vạt áo mình.
Sắc mặt Âu Đình Luân tái nhợt tái nhạt. Lão gượng nói :
– Tên tiểu tử kia chỉ được bọn Hắc đạo tôn vinh càn rỡ thôi. Thậm chí, còn chọn cả tòa Dạ Hương kỹ lâu làm Tổng đàn Võ lâm… Có nực cười không chứ?
Tuyết Ngọc lườm Âu Đình Luân :
– Nực cười hay không nực cười thì Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc này không biết. Nhưng cái Tuyết Ngọc biết, hiện tại Tùng Vĩ hơn lão rất xa… Chàng là tân Võ lâm Minh chủ, mặc dù chỉ chân ướt chân ráo bước vào chốn võ lâm giang hồ. Còn Âu Đình Luân đã ngoại ngũ tuần rồi mà vẫn là một kẻ bám vạt áo mỹ nhân.
Những thớ thịt trên mặt họ Âu giật như lão đang lên cơn động kinh. Lão phẫn uất nói :
– Tại vì… ta yêu nàng… Ta yêu nàng và chấp nhận làm tất cả vì nàng.
– Những lão thử hỏi lại, Tuyết Ngọc có yêu lão không? Chẳng lẽ một mỹ nữ như Dĩ Tuyết Ngọc mà lại yêu một lão già ngoại ngũ tuần vô tài như lão sao?
Âu Đình Luân thối lại một bộ. Lão gằn giọng nói :
– Tuyết Ngọc! Nàng nói thế mà nghe được à?
Tuyết Ngọc nhướn mày đay nghiến, khe khắt nói :
– Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc còn muốn nói nhiều hơn thế nũa. Có gì mà ta chẳng dám nói nào?
Âu Đình Luân rên rỉ :
– Nàng nỡ đối sử với ta vậy sao? Nếu không vì yêu nàng thì Âu Đình Luân này đã không thả Cốc Thừa Tự khỏi tuyệt lao võ lâm. Nếu không vì nàng thì ta… ta chẳng nhất nhất làm theo bất cứ điều gì nàng muốn. Thế mà nàng vẫn không yêu ta… không hiểu và cũng chẳng dành cho ta một chút tình.
Hắn bật khóc, vừa thổn thức vừa nói :
– Tuyết Ngọc! Sao nàng ác với Âu Đình Luân này như vậy. Ta xin nàng hãy cho ta một chút tình mà. Nàng muốn gì, Âu Đình Luân cũng sẽ làm theo ý của nàng. Mãi mãi, ta chỉ yêu có một mình nàng thôi.
Gã vừa nói vừa quỳ xuống trước mũi hài của Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc, cất giọng cầu khẩn van xin :
– Âu Đình Luân chỉ xin nàng tình yêu.
Gã nói xong toan ôm lấy chân Tuyết Ngọc, nhưng nàng thẳng thừng gạt tay Âu Đình Luân, khe khắt nói :
– Đừng đụng vào Tuyết Ngọc, ta kinh tởm lão lắm rồi.
– Nàng tàn nhẫn với ta như vậy ư?
– Đúng. Bởi vì ta đâu có yêu lão. Ta chỉ yêu có một người… mà người đó lại là Cang Tùng Vĩ… Lão nghe Tuyết Ngọc nói chứ. Tuyết Ngọc yêu một người duy nhất, mà người ta yêu chính là Cang Tùng Vĩ. Cang Tùng Vĩ… lão nghe chưa?
Âu Đình Luân nhăn mặt. Lão gượng nói :
– Tuyết Ngọc! Thế nàng không nghĩ đến những gì mà Âu Đình Luân làm cho nàng và sư phụ nàng là Ngọc Diện Tu La sao?
Lão lắc đầu :
– Nàng không nghĩ đến ta sao? Hã nói một lời yêu ta đi! Tuyết Ngọc! Âu Đình Luân này sẵn sàng chết vì nàng… chết vì tình yêu của nàng.
Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc nhìn thẳng vào mắt Âu Đình Luân :
– Lão đã muốn chết vì Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc thì hãy chết đi! Chết ngay trước mặt ta. Lão chết sớm chừng nào thì Dĩ Tuyết Ngọc càng thanh thản sớm chừng đấy.
Âu Đình Luân đứng bật lên :
– Dĩ Tuyết Ngọc! Nàng ác với ta như vậy ư?
– Có gì đâu mà ác. Lão hành sự vì muốn thể xác của Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc và điều đó lão đã được hưởng thụ rồi. Theo lẽ, lão đã có cái lão muốn, đâu còn gì mà kể lể với Tuyết Ngọc nữa.
Tuyết Ngọc vừa nói vừa xô Âu Đình Luân ra. Nàng nhìn thẳng vào mặt lão :
– Tuyết Ngọc đã chán ngán khi phải nhìn thấy bộ mặt của lão lắm rồi. Lão hãy đi tìm cho mình tình yêu mới đúng trang lứa, chứ đừng có mơ mộng đến Tuyết Ngọc nữa.
Nói dứt câu, Tùng Vĩ bước qua mặt Âu Đình Luân toan bỏ ra ngoài. Âu Đình Luân mím môi cách không phóng chỉ điểm vào tĩnh huyệt của Tuyết Ngọc. Lão vừa cách không điểm chỉ vừa nói :
– Tuyết Ngọc! Âu Đình Luân không thể mất nàng.
Bất ngờ bị Âu Đình Luân điểm huyệt, Tuyết Ngọc không phòng bị nên đứng bất động như pho tượng.
Nàng quắc mắt thét lên :
– Âu lão tặc! Sao lại điểm huyệt ta chứ? Mau giải huyệt cho ta.
Âu Đình Luân quỳ xuống ngay trước mũi hài Tuyết Ngọc. Lão ôm lấy chân nàng, thổn thức nói :
– Tuyết Ngọc ơi! Âu Đình Luân yêu nàng nhiều lắm. Ta yêu nàng thật mà….
Nàng hừ nhạt một tiếng :
– Nói nhiều cũng vô ích thôi. Giải huyệt cho ta đi.
Âu Đình Luân ngẩng mặt nhìn lên :
– Chỉ cần nàng nói nàng yêu ta, thề suốt đời không phản bội ta… ta sẽ giải huyệt cho nàng. Ta hứa… ta thề… Nếu như Âu Đình Luân có ý phản bội lại tình của Tuyết Ngọc thì trời không dung đất không tha cho Âu Đình Luân.
Lão gục đầu vào chân Tuyết Ngọc :
– Ta thề cả cuộc đời này ta yêu nàng, vì nàng và mãi mãi tôn thờ nàng.
Tuyết Ngọc đay nghiến, cáu gắt nạt ngang :
– Lão quỷ nói nhiều quá đó. Cho dù lão có nói đến mòn lưỡi, hay trời đất có chứng dám cho lời nói của lão thì mãi mãi Tuyết Ngọc cũng không bao giờ yêu lão đâu. Cho dù lão có quỳ đến gối mòn, hay như đỉa đeo chân Tuyết Ngọc thì mãi mãi lão vẫn chỉ là đỉa đeo chân hạc mà thôi.
Đình Luân ngẩng mặt nhìn lên :
– Nàng tàn nhẫn với ta như vậy sao?
Nàng dửng dưng đáp lời Âu Đình Luân :
– Tuyết Ngọc không yêu thì không yêu, chứ có gì là nhẫn tâm hay ác với lão?
– Nàng không nghĩ đến chút tình của lão à?
– Lão đặt sai chỗ rồi.
– Vậy sao lúc đầu… nàng… nàng nói sẽ yêu ta nếu nghe theo chỉ huấn của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược?
– Lúc đó, Tuyết Ngọc phải làm chức phận của một đồ nhi, phải tuân lệnh của sư phụ. Bây giờ thì cơ sự đã không thành, chẳng còn gì phải giấu diếm nữa.
Âu Đình Luân rống lên :
– Tuyết Ngọc ơi! Nàng ác lắm… Nàng đã… nàng đã lừa gạt tình của Âu Đình Luân.
– Nhưng lão đã được cái phần mà lão muốn.
Âu Đình Luân lắc đầu :
– Không. Ta muốn tất cả… Muốn mãi mãi…
Tuyết Ngọc cười khảy nói :
– Lão tham lam quá. Tuyết Ngọc và lão chỉ là một cuộc trao đổi thôi. Con nữa, ta và lão đâu có bái thiên địa, cao đường và bái nhau đầu, mà lão có quyền chiếm hữu Dĩ Tuyết Ngọc mãi mãi.
Nàng lắc đầu nói :
– Lão đúng là một kẻ tham lam vô độ.
Âu Đình Luân rống lên :
– Đúng. Ta là một kẻ tham lam…
Lão vừa thốt ra câu nói đó thì tay cũng chụp lấy trang phục Tuyết Ngọc xé toang ra.
Tuyết Ngọc giật mình :
– Lão làm gì vậy?
Âu Đình Luân điên cuồng rống lên :
– Ta yêu nàng. Âu Đình Luân yêu nàng… Âu Đình Luân tham lam và Âu Đình Luân không bao giờ muốn mất Tuyết Ngọc… Ông trời ơi! Hãy nhìn xuống coi… ta yêu Dĩ Tuyết Ngọc nè.
Cùng với câu nói đó, Âu Đình Luân tựa như một con mãnh thú điên cuồng, không tự làm chủ được mình nữa. Âu Đình Luân không ngừng xé toang y trang của Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc. Hắn vừa xé vừa rên rỉ :
– Tuyết Ngọc ơi! Ta yêu nàng… Ta yêu nàng.
Sắc diện của Tuyết Ngọc tái nhợt, nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài sự chịu đựng. Nàng thét lên :
– Âu Đình Luân! Lão đê tiện.
Nàng thốt ra câu nói đó thì trang phục đã bị xé toạc. Thân thể nàng phơi ra chảng còn mảnh vải nào. Tuyết Ngọc vừa ngượng vừa uất ức đến độ lệ trào ra khóe mắt.
Nàng nghiến răng nói :
– Ta hận lão… Ta hận lão…
Trong khi Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc thốt ra câu đó thì Âu Đình Luân cứ thều thào nói :
– Ta yêu nàng… Ta yêu nàng…
Y vừa nói vừa áp môi vào cổ Tuyết Ngọc. Vành môi nhớp nháp của Âu Đình Luân chạm vào da thịt nàng. Tuyết Ngọc nhăn mặt rít lên :
– Lão đê tiện! Bỉ ổi… Tuyết Ngọc thù lão… Ta cấm lão. Mau giải huyệt cho ta.
Mặc cho Tuyết Ngọc chửi, mắng mình, Âu Đình Luân cứ chà cặp môi nhớp nháp của mình vào cổ nàng. Lão rà cặp môi lần theo cổ của Tuyết Ngọc, kéo dài xuống vùng thượng đẳng, nơi có đôi nhũ hoa căng tròn đầy đặn. Lão áp môi vào đôi nhũ hoa của Tuyết Ngọc, hai mắt nhắm lại với tất cả những cảm xúc lộ ra ngoài chân diện.
Âu Đình Luân thều thào nói :
– Nàng yêu ta… Nàng phải yêu ta… Và ta sẽ mãi mãi yêu nàng. Ôi! Những gì Âu Đình Luân này yêu nhất… những gì ta tôn thờ. Ta sùng bái và mãi mãi thuộc về Âu Đình Luân.
Lão nói xong ngấu nghiến ghìm lấy vòng tiểu yêu của nàng, đồng thời chà hai vành môi khắp đôi nhũ hoa của Mỹ Ảnh Âm Sát.
Chân diện Tuyết Ngọc nhăn nhó, với tất cả những nét bất nhẫn và phẫn nộ. Nàng thở dồn dập, đồng thời gào lên :
– Lão đê tiện! Buông ta ra! Buông ta ra…
Những lời nói của Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc như thể thêm dầu vào lửa làm cho cơn dục vọng nhục thể của Âu Đình Luân càng cuộn trào hơn. Đôi môi gã dí sát vào thượng đẳng của nàng rồi từ từ trôi tuột dần xuống Đan Điền.
Tuyết Ngọc phải rùng mình khi cảm nhận đôi môi nóng bỏng nhơ nhớp của Âu Đình Luân dần trôi tuột xuống vùng vu vật cấm kỵ mà nàng không bao giờ muốn trao, muốn tặng cho lão.
Nàng đay nghiến nói :
– Lão quỷ! Lão định cưỡng hiếp ta đó à? Như vậy đâu phải là tình yêu… Lão chẳng có tình yêu.
Nghe câu nói của Tuyết Ngọc, Âu Đình Luân thoáng sững sờ. Lão ngẩng mặt lên nhìn nàng.
Tuyết Ngọc nhìn xuống Âu Đình Luân… Nàng cố lấy giọng từ tốn nói :
– Lão Âu! Lão có bức nhục ta nữa thì lão mãi mãi chẳng bao giờ có được tình yêu trong ta đâu… Lão chỉ có thể chiếm hữu được thể xác mà thôi.
Tuyết Ngọc phá lên cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa nói :
– Thể xác của một Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc… một thể xác của dâm nữ ô uế chứ?
Âu Đình Luân sững sờ, nghệch mặt bởi câu nói của Dĩ Tuyết Ngọc. Lão còn đang trong trạng thái thờ thẫn thì một giọng nói nhu hòa cất lên :
– Nàng ta nói đúng. Một thể xác dâm ô nhơ bẩn thì có đáng gì cho Tam thúc quỳ gối, bị lụy chứ.
Nghe giọng nói này, Âu Đình Luân như thể bị xối một chậu nước lạnh vào người.
Lão từ từ đứng lên, quay lại, miệng thì nói :
– Trương Minh Minh.
Minh Minh đứng sau lưng Âu Đình Luân tự lúc nào mà lão không biết. Nàng vận bộ võ phục màu hồng, có thêu kim tuyến, vai khoác chiếc áo choàng đỏ rực.
Lão Âu nheo mày :
– Điệt nữ đến hồi nào mà Tam thúc không biết?
– Nhục dục khiến cho Tam thúc đâu còn biết gì nữa.
Lão Âu thẹn thùng nói :
– Điệt nữ đến tìm Tam thúc có chuyện gì không?
Trương Minh Minh buông một câu thật nhạt nhẽo và lạnh lùng :
– Có!
Đôi chân mày của Âu Đình Luân nhíu lại. Lão ngập ngừng hỏi :
– Có chuyện gì?
– Lấy mạng Tam thúc Âu Đình Luân.
Âu Đình Luân càng sững sờ hơn khi nghe câu nói này thốt ra từ cửa miệng của Trương Minh Minh.
– Ngươi giết ta?
Trương Minh Minh gật đầu.
– Tam thúc biết vì sao Trương Minh Minh phải giết Tam thúc.
Cùng với lời nói, Trương Minh Minh rọi đôi thu nhãn sáng ngời, khe khắt vào mặt Âu Đình Luân.
Âu Đình Luân chợt ngửa mặt cười khằng khặc. Lão vừa cười vừa nói :
– Ta biết rồi… Ta biết rồi. Hẳn là do ta thả Cốc Thừa Tự nên lão Ác Ma Nhân đã đến chặt Trương Kiệt, khiến cho điệt nữ căm phẫn ta?
– Không sai.
Lão giả lả cười rồi rọi nhãn quang hừng hực ngắm Trương Minh Minh từ đầu đến chân.
– Không ngờ điệt nữ lớn quá rồi. Đáng ra, Minh Minh không nên chen vào chuyện võ lâm giang hồ. Mà phải theo Thượng Kỳ quy ẩn cùng lão. Thượng Kỳ dạy cho ngươi cái gì mà lại đòi lấy mạng Tam thúc? Bản lĩnh của ngươi ra sao? Hay là để Tam thúc dạy cho ngươi luôn cách đối nhân xử thế với Tam thúc.
– Nếu Tam thúc nghĩ vậy hãy theo Minh Minh ra ngoài.
Nàng nói xong băng mình ra ngoài hoa viên. Âu Đình Luân theo sát bên Trương Minh Minh. Lão vừa bám theo Trương Minh Minh, vừa nói :
– Minh Minh! Tam thúc đang cô đơn… Hay là điệt nữ cùng với Tam thúc tâm sự có hơn không?
Minh Minh quay lại. Trên chân diện nàng chẳng có chút gì biểu lộ sự thẹn thùng hay phẫn uất trước lời nói của Âu Đình Luân.
Minh Minh nghiêm giọng nói :
– Tam thúc đã chuẩn bị chưa?
Âu Đình Luân liếm mép nói :
– Tam thúc lúc nào cũng chuẩn bị để đón Minh Minh.
– Được. Tam thúc đón đây.
Nàng vừa nói, vừa lắc mình bước đến hai bộ, hữu thủ với trảo công thần kỳ bổ thẳng đến vùng thượng đẳng của Âu Đình Luân.
Thủ pháp của nàng cực kỳ nhanh và biến hóa đến độ Âu Đình Luân phải giật mình. Khi lão phát hiện được sự thần kỳ biến hóa trong trảo công của Trương Minh Minh thì bóng trảo đã chộp đến vùng chấn tâm của lão rồi.
Âu Đình Luân hốt hoảng thối bộ.
Mặc dù lão kịp thối bộ nhưng ngọc trảo của Trương Minh Minh vẫn bấu vào y trang lão.
Xoạt…
Trảo thủ của nàng xé toạc lấy trang phục của Âu Đình Luân.
Bị Trương Minh Minh xé trang phục, Đình Luân tức giận quát :
– Nha đầu này! Không biết trưởng tôn, trưởng bối… Thượng Kỳ dạy cho ngươi như vậy à?
Lão vừa nói vừa trụ bộ, dựng hữu thủ trước ngực, phản công lại Trương Minh Minh.
Thế chưởng của lão Âu tiểm ẩn uy lực di sơn đảo hải, bổ đến Minh Minh. Nàng cười khảy nói :
– Chẳng lẽ Tam thúc quên tuyệt công của Nhị thúc Thượng Kỳ rồi sao?
Nàng vừa nói vừa điểm mũi hài, thân pháp bồng bềnh trôi trên sóng chưởng của Âu Đình Luân. Khi chưởng kình kia vừa tan mất thì Minh Minh chẳng khác nào cánh diều lướt đến họ Âu.
Đình Luân một lần nữa hốt hoảng thối bộ. Nhưng lần này lão chậm hơn bóng quỷ trảo của Minh Minh.
Âu Đình Luân thốt lên một tiếng :
– A…
Rồi loạng choạng ôm lấy nửa bên mặt, máu tuôn ra từ kẽ tay của lão xối xả.
Khi Âu Đình Luân thả tay xuống. Nửa bộ mặt của lão đã bị trảo công của Minh Minh bốc lấy một nửa, trơ cả phần xương trắng hếu bên trong lộ ra ngoài.
Âu Đình Luân gầm lên :
– Nha đầu! Ngươi dám hủy dung diện của ta. Lão phu không giết ngươi sao chịu nổi.
Âu Đình Luân vừa nói vừa lồng lộn xông tới Trương Minh Minh. Lão tung ra hai thoi Thất Thương quyền bổ đến nàng. Minh Minh chỉ hơi xê mình, lách người vào giữa đôi thoi quyền của họ Âu, đồng thời cách không điểm chỉ vào tĩnh huyệt của lão.
Bộ pháp lẫn trảo công của nàng biến hóa siêu phàm, đến độ lão Âu gần như không tin được. Khi lão bị điểm vào tĩnh huyệt mới giật mình nhận thức ra Minh Minh sử dụng tuyệt công gì.
Âu Đình Luân thẫn thờ nói :
– Tu La bộ pháp…
Minh Minh hừ nhạt một tiếng.
– Tam thúc phát hiện ra đã quá muộn rồi.
Nàng bước đến trước mặt Âu Đình Luân.
Âu Đình Luân bối rối nói :
– Minh Minh! Điệt nữ định giết Tam thúc thật sao?
– Lấy mạng Tam thúc trước rồi mới giết ả mỹ nữ kia, để hai người trọn duyên dưới suối vàng.
Minh Minh vừa nói vừa phóng Tu La quỷ trảo chụp vào nửa bộ mặt còn lại của Âu Đình Luân. Một âm thanh khô khốc như tiếng lụa xé cất lên ngay trên khuôn mặt của họ Âu.
Xột…
Cùng với âm thanh đó thì nửa phần da thịt còn lại của bộ mặt họ Âu bị lôi ra, phơi lớp xương trắng hếu. Cảm giác rát bỏng như thể bị xối nước sôi vào mặt khiến cho Âu Đình Luân phải rống lên đau đớn.
– A…
Tiếng rống của lão thật khủng khiếp nhưng chẳng hề tạo được một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt xinh xắn của Minh Minh. Nàng chờ cho lão rống dứt, mới từ từ vươn trảo đặt vào vùng tâm huyệt.
Âu Đình Luân thều thào nói :
– Minh Minh điệt nữ! Ngươi không nghĩ đến một chút tình à?
Nàng đanh giọng, nhạt nhẽo đáp lời Âu Đình Luân :
– Nếu có chút tình thì lão đâu phản bội phụ thân.
Minh Minh vừa nói vừa vận công chọc trảo vào vùng tâm huyệt của Âu Đình Luân. Không biết Âu Đình Luân phải chịu đau đớn như thế nào mà miệng há hốc, rống lên lồng lộn.
Minh Minh giật mạnh trảo thủ lại, lôi luôn quả tim họ Âu ra ngoài rồi nhét vào miệng lão.
Âu Đình Luân trợn mắt, trợn mày nhai đứt quả tim mình rồi đổ sụp xuống đất. Trước khi tắt thở, lão còn kịp phát ra một tiếng trung tiện như thể hồn của lão theo đường hậu môn mà thoát ra khỏi xác.
Minh Minh nhìn xác Âu Đình Luân.
– Lão đáng chết lắm… Đó là ý của Nhị thúc.
Nàng phun một bãi nước bọt vào thi thể Âu Đình Luân rồi rảo bước vào gian thư phòng.
Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc không còn trong gian biệt phòng đó nữa.
Đôi chân mày Minh Minh nhíu lại. Nàng sục sạo khắp gian biệt phòng nhưng chẳng thấy Tuyết Ngọc đâu.
Minh Minh đứng thừ ra, đanh giọng nói :
– Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc! Cô nương trốn ở đâu, mau ra đi.
Chẳng có tiếng Tuyết Ngọc đáp lời. Minh Minh bắt đầu lùng sục khắp trang viên vẫn không thấy bóng dáng Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc. Nàng hừ nhạt một tiếng rồi hỏa thiêu tòa Lạc Viên trang. Nhìn ngọn lửa bùng cháy thiêu trụi Lạc Viên trang, Minh Minh nói :
– Thân phụ… Nhị thúc… Minh Minh sẽ thay Nhị thúc và thân phụ tiêu diệt ác nhân trên cõi võ lâm này.