Bích Huyết Can Vân

Chương 16 - Thiên Hương Giáo

trước
tiếp

Sắp đặt cho Môn Nhân Kiệt xong, Thường Lạc xin cáo lui. Đột nhiên Môn Nhân Kiệt hỏi :

– Quên nữa, Hứa huynh, vị Trại Hoa Đà tạm ngụ ở đâu?

Hứa Thường Lạc đưa tay chỉ ra ngọn núi phía sau :

– Ở gian phòng giữa phía nam kia kìa, tiên sinh ấy chỉ tạm ngụ một đêm, sáng mai e rằng tiên sinh ấy đã chuyển sang gian nhà tranh bên bờ vực để chữa bệnh cho nhị gia.

Môn Nhân Kiệt nhìn theo tay chỉ thấy đó là một gian tịnh thất đóng kín cửa không cho phép nhìn thấy bên trong và cũng chẳng nghe có tiếng động nào, y liền gật đầu không nói. Hứa Thường Lạc dặn dò :

– Các ha, xin nghỉ ngơi, nếu có gì cần cứ gọi một tiếng sẽ có người đến giúp.

Vừa nói lão vừa cung tay đi ra cửa. Tên nô bộc cũng vội vã đi theo. Môn Nhân Kiệt bổi hồi một mình trong phòng, hai mắt không thể rời gian tịnh thất của Trại Hoa Đà, nhưng hai cánh cửa nọ vẫn đóng kín im ỉm. Sau hoàng hôn, trời tối rất mau, chỉ trong nháy mắt màn đêm đã buông xuống, bên ngoài tối đen. Môn Nhân Kiệt đốt đèn lên, hơi suy nghĩ một chút rồi bước ra khỏi phòng vì y thấy bên phía Trại Hoa Đà hoàn toàn không thắp đèn.

Bước chân y cố ý dậm thật mạnh, mà trong phòng Trại Hoa Đà vẫn không có phản ứng, như vị Trại Hoa Đà không hề ở trong phòng vậy. Tiến đến gần, Môn Nhân Kiệt nhẹ ho khan một tiếng. Vẫn không có phản ứng gì, Môn Nhân Kiệt đưa tay gõ cửa. Lúc ấy mới nghe thấy tiếng động bên trong rồi nghe tiếng Trại Hoa Đà hỏi :

– Ai đó?

– Tại hạ đây, oan gia cùng đường đây!

Trong phòng có tiếng sột soạt như tiếng Trại Hoa Đà đang mặc áo xuống giường, lão ở bên trong hỏi ra :

– Nếu đã là oan gia tốt nhất đừng gặp nhau.

Môn Nhân Kiệt mỉm cười :

– Xem ra tại hạ không được các hạ hoan nghênh. Trại Hoa Đà huynh với người như tại hạ không thể không gặp, với cánh cửa mỏng này làm sao ngăn tại hạ được?

Tiếng Trại Hoa Đà lạnh lùng :

– Ngươi cứ thử mà xem, ngươi mà làm hỏng hai cánh cửa, ta sẽ nói lại vơi Trác thần quân, ta đã có nói vơi Trác thần quân, không muốn bị ai quấy nhiễu.

– Vì muốn cứu Văn Nhân đại hiệp lẽ nào Trác thần quân lại đuổi khách chỉ vì hỏng hai cánh cửa, các hạ không muốn bị quấy nhiễu là chuyện bắt đầu từ sáng mai, đêm nay đâu có lệ ấy?

Bên trong Trại Hoa Đà giận dữ :

– Chẳng lẽ người buộc ta phải mở cửa cho ngươi ư?

– Không phải, nhưng nếu các hạ muốn yên ổn ở Trác phủ ba ngày thì hãy mở cửa ra đàm luận với tại hạ cũng có phần lợi.

Trong phòng im lặng một lúc, Trại Hoa Đà đứng giữa cửa hai mắt lộ vẻ chán ghét đảo lộn :

– Ngươi nói vậy là có ý gì?

Môn Nhân Kiệt mỉm cười :

– Mở cửa là tốt lắm rồi, muốn biết tại hạ có ý gì, hãy vào trong ngồi đàm luận.

Trại Hoa Đà hừ gằn một tiếng, Môn Nhân Kiệt vừa bước vào vừa nói :

– Trong này sao mà tối đen thế này, chẳng chịu thắp đèn lên gì cả, lẽ nào các hạ quen hành động trong đêm tối rồi ư?

Dứt lời y bước đến mặt bàn đốt ngọn nến lên. Ánh sáng tỏa ra, Môn Nhân Kiệt trông thấy cái túi đựng thuốc của Trại Hoa Đà đặt ở đầu giường. Trên giường chăn nệm bừa bãi, biểu thị đúng là lão vừa từ giường ấy bước xuống. Sau lưng y có tiếng Trại Hoa Đà lạnh lẽo :

– Họ Môn, ngươi nói vậy là có ý ám chỉ cái gì?

– Tại hạ chỉ vô tình hỏi chắc vì các hạ hữu ý? Ngồi xuống đây chúng ta nói chuyện.

Không đợi chủ nhân mời ngồi, Môn Nhân Kiệt đã ngồi xuống cái ghế trước bàn, Trại Hoa Đà hừ một tiếng hậm hực ngồi theo. Nhất thời cả hai đều im lặng, Môn Nhân Kiệt phá tan sự im lặng ấy :

– Hoa Đà huynh, tại hạ nói câu này xin huynh nghe rồi đừng giận nhé…

Trại Hoa Đà lạnh lẽo cắt lời :

– Việc gì ta phải giận? Ta hành tẩu giang hồ đâu phải chỉ mới một hai năm, không cầu danh, không cầu lợi, chỉ vì tế nhân độ thế, ngươi nên biết ta đến đây không phải là không được mời như ngươi, bất cứ lúc nào ta cũng có thể rũ áo bỏ đi.

Môn Nhân Kiệt cười to :

– Huynh nói đúng lắm, huynh không cầu danh, không cầu lợi, chỉ cầu cái mà huynh đang muốn đó thôi. Huynh đến đây có được mời hay không chỉ có trời mới biết, còn chuyện bất cứ lúc nào huynh cũng có thể ra đi, tạ hạ không dám khẳng định, huynh đi vẫn còn tại tạ hạ, đâu sợ không có người trị bệnh cho Văn Nhân đại hiệp đâu?

Trại Hoa Đà đột nhiên biến sắc, nhưng chỉ chớp mắt lão đã lấy lại bình tĩnh lạnh lẽo :

– Ngươi chớ có khiêu khích ta, ta cũng lão luyện giang hồ, không bị ngươi lừa đâu.

Môn Nhân Kiệt cả cười :

– Đừng suy bụng ta ra bụng người, tại hạ và huynh đều hiểu rõ, tuyệt đối huynh không dám rời bỏ đây đi đâu!

– Tại sao ta không dám rời bỏ đây?

– Không tại sao cả, tại hạ sẽ đàm luận chân thành thẳng thắn với huynh.

– Đàm luận cái gì? Chúng ta là oan gia có gì đáng đàm luận?

– Xin huynh yên tâm, tại hạ không có ý tìm biết dược phương gia truyền của huynh đâu, tại hạ chỉ hy vọng nói với huynh về chuyện khác, thí dụ như tên tuổi thực của huynh, môn phái, mục đích của huynh…

Tinh thần Trại Hoa Đà chấn động :

– Cái đấy dễ quá, ta họ Trại, tên Hoa Đà, còn mục đích là tế nhân độ thế!

– Nghe ra cũng cao cả đấy nhưng thực sự tại hạ biết đó chỉ là những lời nhảm nhí, căn bản không có gì xác thực!

Trại Hoa Đà biến sắc quát to :

– Ngươi có ý ám chỉ cái gì?

– Rất đơn giản, hãy chân thành thẳng thắn nói cho đúng sự thật.

– Ngươi bảo ai không thành thật?

– Ai không thành thực tự nấy biết, nếu tại hạ nói rõ sợ huynh khó nghe mà thôi.

Trại Hoa Đà đứng dậy trừng mắt :

– Ngươi…

Môn Nhân Kiệt vươn tay ấn lão xuống mỉm cười :

– Đừng nổi giận chứ, kẻ làm nghề y đâu thể quá nóng nảy như thế, chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện.

– Không hợp ý nhau, nói nửa câu cũng nhiều, ta với ngươi không có gì để nói, ngươi đến đây gây sự chớ trách ta đuổi xéo đó.

– Tại hạ đã nói rồi, đừng nổi giận, đừng nóng nảy, chúng ta có hợp ý hay không là tùy thái độ của huynh, nếu huynh chấp thuận hợp tác với tại hạ, tại hạ sẽ giả câm giả điếc không để ý đến chuyện của huynh, còn không…

Y lắc đầu cười im bặt. Trại Hoa Đà lạnh lẽo :

– Ngươi nói cái gì ta không hiểu.

– Không hiểu cũng chẳng sao, tại hạ nói cho rõ hơn, người khác không biết, các hạ lại biết rất rõ, Trại Hoa Đà chỉ là tên giả, nhưng phụng lệnh Sương cô nương nào đó đến Trác phủ tìm Văn Nhân đại hiệp là thật…

Trại Hoa Đà giật nảy mình muốn đứng lên nhưng không nổi, lão kinh dị buột miệng :

– Ngươi, ngươi nói nhảm nhí cái gì thế?

Môn Nhân Kiệt cười nhạt :

– Các hạ, chúng ta đều là những kẻ lão luyện giang hồ, chớ giả vờ ngu dại trước mặt tại hạ, chỉ thừa thôi.

Trại Hoa Đà gượng cười trấn định :

– Ngươi còn nói nhảm nhí nữa ta gọi người của Trác phủ đến đấy.

Môn Nhân Kiệt chỉ tay ra ngoài cửa :

– Huynh cứ gọi người tới xem ai thiệt thôi.

– Sự thực ngươi có ý gì?

– Tại hạ chẳng có ý gì cả, tại hạ chỉ muốn biết môn phái của huynh và huynh cần Văn Nhân đại hiệp làm gì?

– Được rồi, vì ngươi cao minh lắm, coi như ta bị xui xẻo, ngươi nghe đây…

Vừa nói đột nhiên lão quẫy động hai vai nhưng Môn Nhân Kiệt mau lẹ hơn lão, liền xuất thủ nhanh như điện năm ngón tay như móc câu chụp trúng vai tả lão, y mỉm cười :

– Các hạ chớ động, các hạ vĩnh viễn không mau lẹ bằng ta đâu!

Mặt Trại Hoa Đà biến sắc, run giọng :

– Thân thủ các hạ thật cao tuyệt..

– Quá khen, bất quá chỉ hơn các hạ một bậc…

Trại Hoa Đà than :

– Tài không bằng người, ta xin nhận thua…

Môn Nhân Kiệt mỉm cười :

– Các hạ hãy nghe ta, ta chỉ muốn biết điều cần biết, ta sẽ giả ngây giả dại không lý gì đến việc của các hạ nữa, nếu không ta sẽ lật tẩy các hạ giữa Trác phủ, lúc ấy chớ trách ta bất nhân bất nghĩa không nói trước với các hạ.

Trại Hoa Đà im lặng một lúc rồi hỏi :

– Hãy cho ta biết tại sao ngươi biết chuyện của ta?

– Được, thật ra chẳng có gì lạ, khi ở trên Dương Châu Đệ Nhất Lầu ta đã nghe những lời đàm thoại của Sương cô nương gì đó với thiếu chủ Mai Lãnh, sau đó ta lại ngầm theo dõi họ đến tận bờ sông Vận Hà, họ chỉ phát giác ra một tên khác chứ không phát giác ra ta, chỉ có thế thôi.

Trại Hoa Đà lắc đầu :

– Hỏng rồi, hỏng rồi, không ngờ một đại cô nương thận trọng là thế mà lại sơ suất đến nỗi…

Môn Nhân Kiệt cắt lời :

– Chúng ta hay nói vào vấn đề chính. Hãy trả lời câu hỏi thứ nhất, các hạ tên gì?

Trại Hoa Đà buông thõng :

– Họ Vân tên Yến Phi.

Môn Nhân Kiệt động thần sắc :

– Phải chăng là Bệnh Lang Trung năm kia đột nhiên mất tích trong võ lâm?

– Đúng vậy, chính là Vân Yến Phi ta.

Môn Nhân Kiệt lắc đầu :

– Thật không ngờ, thật không ngờ hôm nay tại hạ được gặp cao nhân võ lâm Bệnh Lang Trung ẩn tích lâu năm…

Dừng lại, y tiếp :

– Xin trả lời câu hỏi thứ hai, nay các hạ thuộc môn phái nào?

Trại Hoa Đà lay động môi như muốn nói lại im.

Môn Nhân Kiệt cười gằn :

– Các hạ là một cao nhân, cao nhân nên biết lợi hại.

Trại Hoa Đà chau mày đau khổ :

– Ta thuộc một tổ chức bí mật.

– Cái ấy tại hạ có biết, thủ hạ của Sương cô nương kia có Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh làm chức Tổng tuần sát, ngoài ra còn có mấy người gọi là Tuần sát đủ biết tổ chức bí mật ấy rất lớn, thực lực đáng gọi là hùng hậu, tổ chức ấy tên gọi là gì?

Thần sắc Trại Hoa Đà biến đổi liên tiếp, Môn Nhân Kiệt vừa nói xong lão lập tức buột miệng :

– Xem ra ngươi cũng biết không ít đấy!

Môn Nhân Kiệt cả cười :

– Cũng chỉ biết nhiều đến thế thôi, nếu không tại hạ đâu cần hỏi các hạ.

– Bất kể ngươi biết nhiều hay ít, nhưng mà giữa chúng ta đâu có liên quan gì…

– Các hạ lầm rồi, tạ hạ đến đây là để điều tra nghi án năm xưa của Văn Nhân đại hiệp.

– Cái đó ngươi yên tâm, bản… chúng ta chẳng liên quan gì tới nghi án đó cả.

– Tại hạ không hề nói tổ chức bí mật có liên quan đến nghi án nọ, bất quá trước khi hiểu rõ chân tướng, bất cứ ai cũng bị tại hạ hoài nghi.

– Nếu ngươi nghi hoặc chúng ta lầm đó.

– Có thể tại hạ lầm nhưng không thể để sơ sót một người nào.

Trại Hoa Đà chưa kịp đáp lời, Môn Nhân Kiệt đã gằn giọng :

– Không nói lan man nữa, hãy nói vào chính câu hỏi của tại hạ.

Sắc mặt Trại Hoa Đà hơi biến :

– Thôi được, vì ngươi cao minh…

Lão than :

– Đúng vậy, nói cũng chẳng sao, đó là Thiên Hương giáo, ngươi có nghe cái tên này chưa?

Môn Nhân Kiệt ngẩn người lắc đầu :

– Chưa hề nghe qua, xem ra nó vừa được sáng lập?

Trại Hoa Đà lắc đầu :

– Ngươi lầm rồi, khi xưa ta chưa thất tung trong võ lâm, đã có nó rồi.

Môn Nhân Kiệt A một tiếng :

– Thế thì nó xứng đáng gọi là bí mật lắm, vị Sương cô nương ấy là ai?

– Lãnh tụ Tả Hữu tứ phụng của Giáo chủ.

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Tứ Phụng tên hiệu thật hay, cô nương ấy họ gì?

– Tây Môn.

– Tây Môn Sương, tên đẹp lắm, cô nương ấy giữ chức vụ gì trong Thiên Hương giáo?

– Chức vụ tương đương với Hoàng y hộ pháp.

– Cao lắm chứ?

– Đương nhiên, ngoài Giáo chủ ra là đến Tứ phụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.