Quỷ Kiếm Vương

Chương 28 - Nơi Biệt Lao

trước
tiếp

Ánh trăng lưỡi liềm đã tắt ngúm và khuất hẳn ở phía tây. Nền trời chỉ còn

những ánh sao thưa. Vạn vật đều phủ kín một màu đen của đêm tối.

Chàng Lãng Tử Trầm Kha lẩn mình qua những lùm cây, bờ cỏ nơi hoa viên.

Chàng mon men đi trong đêm tối và lúc còn độ hai mươi bước nữa là đến hòn giả

sơn và hồ thủy tạ của hoa viên, thì chàng chạy vút vào hoa viên, đến phục mình

dưới hòn giả sơn nghe ngóng, bốn bề yên lặng. Chàng ngẩng đầu lên nhìn tứ phía

thấy thấp thoáng bóng người từ đàng xa.

Trầm Kha thở phào nhẹ nhõm, bèn đứng phắt dậy, nhắm dãy hoa hòe bên tả

chạy nhanh qua.

Chàng lách mình đi thoăn thoắt dưới dậu hoa dầy mịt lá, không mấy chốc

chàng đã đi đến bờ tường. Sau khi quan sát bốn phía, chẳng trông thấy một bóng

người nào, duy chỉ có dãy nhà màu tím sẫm đượm vẻ huyền bí hãi hùng, khiến

chàng nổi tính hiếu kỳ, tâm trí trở nên xôn xao rạo rực.

Chàng lại nhướng mắt quan sát lần nữa, ước lượng từ chân tường đến dãy nhà

màu tím độ chừng mười trượng. Muốn nhìn xem rõ rệt hơn, chàng phải trèo lên

ngọn cây cao ngoài bờ tường mới đủ sức quan sát khắp nơi, mọi vị trí một cách

khái quát của ngôi ma cung này.

Trầm Kha liền nhảy sang cây đại thọ, sau khi quan sát giương đôi mắt nhìn bốn

phía một lần nữa. Trầm Kha cảm thấy an tâm vô cùng, vì khắp nơi không một

tiếng động hay bóng người nào.

Chàng thư thả trèo lần xuống gốc đại thọ. Khi đôi chân vừa chấm đất, bỗng

nghe một tiếng hì nổi lên phía sau lưng.

Trầm Kha giật bắn lên, quay phắt người lại quan sát.

Cách nơi chàng đứng chừng mấy trượng, đã hiện ra một lão bà mắt lồi mũi gẫy,

nhăn nheo xấu xí đến khủng khiếp, rõ đúng là một xú bà bà. Bà nầy vừa đi tới, vừa

giương đôi mắt với hai đạo kỳ quang lạnh buốt rọi thẳng vào mặt Trầm Kha những

tia nhìn ác sát.

Sự việc xảy ra quá đột ngột. Chàng không ngờ xú bà bà nầy lại xuất hiện một

cách êm thấm đến thế. Có lẽ bà ta ẩn vào chỗ kín để theo dõi chàng và giờ đây

xuất hiện ra mặt.

Trầm Kha vẫn bình tĩnh hỏi:

– Lão bà là ai?

Xú bà bà cười the thé đáp:

– Là hộ vệ cho các hạ.

Trầm Kha vẫn dịu giọng:

– Không cần, xin lão bà lui ngay.

– Không được đâu! Các hạ là khách nhân của Bổn Cung chủ nên phải tuân theo

luật lệ của Cung chủ.

Trầm Kha bỉu môi xì một tiếng không đáp.

Xú bà bà lại cười the thé nói:

– Xin mời các hạ quay về phòng an nghỉ là hay hơn cả.

Trầm Kha cười gằn nói:

– Nhưng ta không quay về thì sao?

Xú bà bà cười the thé bảo:

– Như thế là không được! Các hạ chớ nên buộc già này xử không phải lẽ với

các hạ!

Trầm Kha hừ một tiếng nói:

– Ta lại muốn đi kìa!

– Các hạ đi đâu?

– Còn tùy, vui đâu đi đó!

– Thế là không được, ngươi phải về phòng nghỉ là hơn.

Trầm Kha nhăn mặt đáp:

– Nếu thế ngươi nhất định ngăn cản ta phải không?

– Nhưng các hạ không nghe lời khuyên giải, buộc lòng già này phải dùng biện

pháp mạnh.

Trầm Kha cười gằn:

– Biện pháp mạnh? Hừ ngươi xuất thủ thử xem!

Xú bà bà cười hăng hắc bảo:

– Các hạ muốn ta động thủ thật đấy ư?

– Đúng đấy!

– Như thế chớ trách ta không nói rõ cho ngươi biết đấy nhé.

Nói dứt lời, Xú bà bà búng giò nhảy tới trước đẩy ra một chưởng với năm thành

công lực nghinh địch.

– Bình!

Một tiếng nổ do áp khí chạm nhau đẩy lui Xú bà bà hơn ba bước mới đứng

vững được. Nhưng khi vừa lấy được thăng bằng, Xú bà bà lại xuất thủ nhanh như

điện đẩy song chưởng ập vào Trầm Kha.

Quyết thanh toán Xú bà bà thật nhanh nên chàng liền đẩy ra hai chưởng với

mười thành công lực.

– Bình! Bình!

Hai tiếng nổ long trời. Xú bà bà không cầm vững chiêu số, bị áp khí đẩy văng

ra xa mấy trượng với tiếng rống như qủy sứ của bà ta trước khi tàn lực. Hai giòng

máu từ nơi miệng bà ta ộc ra và toàn thân chết lịm.

Lúc nầy vì tiếng chưởng phong vang động nên đã làm cho bọn môn hạ của

Thanh Hoa Cung kinh động. Chúng báo động và có bóng người chạy ra.

Trầm Kha thầm nghĩ:

– Ta vô ý hạ Xú bà bà bằng chưởng lực nên đã gây nên tiếng động vừa rồi. Vậy

việc thám hiểm đêm nay hẳn là không tiện lợi vì phải lợi dụng im lặng để hành

động chứ dùng vũ lực khó bề tra xét mọi bí mật.

Chính vì thế chàng vội chụp lấy thân hình Xú bà bà phóng vút ra phía ngoài

vòng rào, bỏ xuống dãy hố sâu cách đó hơn mười trượng rồi như ánh sao xẹt, chàng

vút trở lại phòng chui vào nằm ngủ yên lặng.

Bỗng có tiếng gõ cửa.

Trầm Kha vẫn im lặng.

Tiếng người con gái gọi:

– Các hạ! Các hạ!

Trầm Kha từ từ nhỏm dậy đốt đèn mở cửa rồi hỏi:

– Việc gì thế?

Nàng Điều quản Vương cung Lâm Lệ Thu bước vào hỏi:

– Các hạ vẫn ngủ yên chứ?

Trầm Kha giả bộ ngái ngủ:

– Vâng! Có việc gì thế hả cô nương?

Nàng nhìn quanh phòng rồi đáp:

– Vì có địch nhân xâm nhập, sợ các hạ phiền hà nên tôi đến đây để xin lỗi các

hạ.

– Ồ! Địch nhân dám xâm nhập vào đây sao? Đã bắt được chúng chưa?

– Các môn nhân đang lục soát.

Nàng lại mỉm cười vừa bước ra vừa nói:

– Chỉ có vậy, các hạ cứ an tâm, đừng phiền trách chúng tôi trong thời gian chờ

đợi.

– Xin cô nương chớ bận tâm.

Nàng liền bước đi.

Trầm Kha đóng cửa lại.

Chàng lên nằm trên giường mỉm cười nhủ thầm:

– Vậy là đêm nay động ổ rồi, ta đành tìm một giấc ngủ hẵng hay.

Suốt một ngày thứ hai vẫn không có ai nói gì về sự gặp gỡ giữa chàng và Cung

chủ, nên chàng vẫn an nhàn nằm trong phòng đọc sách cho qua thời giờ.

Đêm lại về…,

Bóng tối lại phủ trên vạn vật.

Ánh đèn trong gian phòng lại được thắp sáng lên.

Trầm Kha quyết định phải tìm phương cách êm thắm để dò la cung ma này.

Chàng đang trầm ngâm thì có tiếng chân người từ xa đưa lại.

Trầm Kha biết ngay chính là tiếng chân con nữ tỳ vẫn đưa cơm đến. Quả nhiên

chẳng bao lâu, tên nữ tỳ khệ nệ bưng vào một mâm cơm rất thịnh soạn.

Tên nữ tỳ lễ phép mời chàng dùng cơm.

Trầm Kha dùng cơm xong, tên nữ tỳ lại lo thu dọn bát chén, sau cùng mang

mâm bát chén bước ra khỏi phòng.

Trầm Kha bỗng gọi giật lại:

– Cô nương hãy chậm lại.

Tên nữ tỳ nghe gọi đứng khựng lại, quay đầu nhìn Trầm Kha ngạc nhiên hỏi :

– Các hạ có điều gì chỉ giáo?

Trầm Kha đưa tay ngoắc tên nữ tỳ bảo:

– Xin cô nương trở lại, ta có một việc muốn hỏi nàng.

Tên nữ tỳ do dự giây lát, sau cùng bưng mâm chén bát trở lại phòng. Vừa đặt

mâm chén bát trên bàn, thị vội quay mặt nhìn Trầm Kha hỏi:

– Các hạ có điều gì chỉ bảo?

– Mấy ngày qua cô nương nhọc lòng mang cơm nước, thật tại hạ lấy làm cảm

kích bội phần.

– Đó là phận sự của tiện nữ, các hạ chớ nói thế.

– Xin cô nương thông báo giùm để cho tại hạ gặp nàng Hà Thúy Cơ được

không?

Con tỳ nữ mỉm cười gật đầu:

– Tiện nữ xin làm theo ý các hạ…

Nàng vừa nói vừa quay người bước đến mâm chén bát, nhưng Trầm Kha cũng

bước theo sát.

Bỗng chàng gọi:

– Cô nương…

Nghe tiếng gọi tên nữ tỳ quay người lại chỉ thốt lên được một tiếng kinh ngạc :

– A…

Thân hình của tên nữ tỳ ngã qụy trên nền nhà. Vì bị Trầm Kha bất ngờ gọi để

tên nữ tỳ quay người lại, thì chàng vươn hai ngón tay điểm nhanh vào bế huyệt của

tên nữ tỳ, nên tên nữ tỳ chỉ kịp kêu lên một tiếng A là ngã qụy.

Mặc dù là nữ tỳ song nàng này cũng thuộc lại võ công hữu hạn. Nhưng vì sự

việc xảy ra quá bất ngờ mà người xuất thủ là Trầm Kha nên nàng không kịp la lên

cầu cứu hay xuất thủ phản công.

Trầm Kha đưa mắt nhìn bốn phía, thuận tay chàng bưng mâm bát đĩa giấu ngay

ngắn dưới gầm bàn. Sau cùng chàng bế xốc tên nữ tỳ, đặt nằm ngay ngắn trên

giường .

Tên nữ tỳ giương đôi mắt tròn xoe nhìn Trầm Kha tựa hồ như ngầm mắng

chàng toan giở trò vô lễ với nàng.

Trầm Kha nheo mắt nhìn nàng bảo rất khẽ:

– Chẳng có sao đâu. Nàng chớ sợ hãi, ta chỉ cần một chút thôi.

Nói đến đây, Trầm Kha nhanh tay mở nút áo tên nữa tỳ, bằng dáng điệu nhanh

nhẹn hấp tấp.

Tên nữ tỳ hồn vía kinh hoàng, nàng đinh ninh Trầm Kha sẽ dày vò thể xác

nàng.

Mảnh xiêm y được cởi khỏi thân thể tên nữ tỳ, Trầm Kha cúi xuống cởi nốt

chiếc quần của tên nữ tỳ.

Tên nữ tỳ giương đôi mắt nhìn Trầm Kha tóe lửa, phẫn hận kinh hoàng.

Trầm Kha trố mắt nhìn sừng sững trước vóc mình hồng hoa xử nữ nửa giây, lại

cười bảo:

– Cô nương hãy an tâm, ta chỉ mượn đỡ bộ xiêm y của cô nương dùng tạm thôi.

Tuy không cử động cũng như không nói được, song nàng vẫn nghe vẫn thấy

như thường. Vì vậy sau lời nói của Trầm Kha, nàng thở phào, nhắm mắt nín lặng…

Vì muốn dễ dàng trong việc dọ thám mọi cơ quan của Thanh Hoa Cung đỡ gặp

rắc rối gây náo động nên chàng phải dùng đến phương cách này.

Trầm Kha lại trút bỏ bộ y phục của mình, cuộn lại xách tay, lại khoác vào bộ

xiêm phục của tên nữ tỳ. Tuy bộ xiêm phục ngắn ngũn nhưng cũng giúp cho chàng

biến thành một thiếu nữ khó nhận ra trong bóng tối.

Xong đâu đấy, chàng nhẹ bước đi nhanh ra cửa. Bỗng dưng chàng sực nhớ lại

một việc, thiếu nữ phải kết bín tóc, chứ không bới cao như thế này. Do đó chàng

bước nhanh đến bên giường đưa mắt nhìn kỹ tên nữ tỳ mỉm cười.

Trầm Kha cúi xuống vuốt ve mái tóc của tên nữ tỳ, bằng giọng ngọt ngào bảo:

– Xin cô nương thứ lỗi, ta mượn thêm bộ tóc này cho đủ bộ nhé.

Tên nữ tỳ chỉ còn biết sững mày trợn mắt, căm hận.

Nói dứt, chàng vận công lực chuyển vào đôi tay, cắt bứt mái tóc đen huyền của

tên nữ tỳ, đoạn cài hai bín tóc vào đầu mình.

Trầm Kha bước đi ỏng ẹo nhẹ nhàng ra khỏi cửa phòng lần về hướng cửa chính

đại điện.

Trầm Kha tung tăng như một thiếu nữ, vừa chạy được hai trượng bỗng dưng

chàng cúi đầu nhìn xuống ngực. Vừa trông thấy bộ ngực l ép xẹp của mình, bất

giác chàng giật mình đánh thót. Đã hóa trang toàn thân con gái còn thiếu đôi gò

bồng đảo.

Trầm Kha không nghĩ ngợi lâu, vội rút trong áo ra cái khăn vấn đầu, x é ra làm

hai, đoạn vo tròn rồi nhét vào lồng ngực, cũng căng phồng đâu kém gì ngực thật.

Chàng ung dung, uyển chuyển, bước lần đến bên cửa chính đại điện. Đã trót

đóng vai thiếu nữ nên chàng phải giả bộ đi dáng con gái để đóng trọn vai trò.

Bỗng nhiên một bóng người trong cửa chạy nhanh ra, nhìn thấy hắn là một

thanh niên độ ba mươi tuổi, mình vận bộ y phục chẽn nho sinh.

Trầm Kha không biết phải xử trí thế nào…

Tên thanh niên nho sinh suồng sã bước đến chận ngang mặt chàng mỉm cười

tình tứ bảo:

– Diễm Đào! Sao đưa cơm lâu quá vậy? Làm ta đợi nàng muốn chết.

Trầm Kha trong bụng muốn cho hắn một chưởng xong đời, song sợ kinh động

làm hỏng đại sự nên nén lòng. Khẽ nhún đôi bờ vai, chàng giả giọng lảnh lót yêu

kiều đáp:

– Ai biết!

Tên thiếu niên cười hề nói:

– Diễm Đào! Càng ngày em càng đẹp thêm ra!

Nói đến đây, đột nhiên hắn đưa tay hữu choàng qua cổ Trầm Kha, tay trái đưa

lên toan sờ ngực. Trầm Kha thất kinh, liền giả bộ e thẹn lắc mình thoát khỏi cánh

tay hữu của tên thanh niên và chàng lại giả giọng nữ nhi bỉu môi ngu ýt một cái dài.

Gã thiếu niên chộp hụt, liền phá lên cười hềnh hệch bảo:

– Diễm Đào! Có gì mà sợ, lại đây.

Được một tấc muốn một thước. Nói dứt, hắn lại đưa tay hữu ra nhắm ôm eo

ếch Trầm Kha lần nữa. Chàng thầm biết nếu để đối phương vớ mò sẽ bại lộ, thêm

phiền phức nên giả bộ nũng nịu dậm chân nói:

– Không thèm đâu!

Nói dứt, Trầm Kha vận dụng thuật khinh công, đôi chân bước chạy đi một cách

uyển chuyển nhẹ nhàng.

Thoắt một cái đã vượt ngang qua gã thanh niên chạy vọt vào trong cửa chính

đại điện.

Gã thanh niên nhìn theo không đuổi mà cất tiếng cười ha hả bảo :

– Tối mai… Diễm Đào nhé!

Trầm Kha ngó lại mỉm cười giả giọng:

– Ừm! Ngươi có công thì chờ!

Nói dứt, chàng lách mình rẽ sang bên hữu đại điện chạy nhanh đi.

Lúc bấy giờ, chàng trông thấy phía trước mặt một khu rừng ăn thông vào núi.

Ngoài ven rừng là hai dãy nhà màu tím sẫm.

Trầm Kha đổi ý niệm, hướng vào hai dãy nhà màu tím này chạy nhanh đến.

Khoảnh khắc sau chàng đã đến kề dãy nhà màu tím độ ba bốn trượng. Trầm

Kha bỗng dưng đứng khựng lại đưa mắt quan sát bốn phía.

Chàng trông thấy dãy nhà màu tím sẫm tọa lạc trên khoảnh đất rộng, xung

quanh được rào kín bằng những song sắt cao trên hai trượng. Trước cổng ra vào có

bốn tên thanh y đại hán đứng canh gác.

Trầm Kha mon men dọc theo vòng rào, đến một chỗ rậm rạp nhứt mới nhấc

mình vượt bờ rào vào trong.

Sau khi vào được bên trong dãy nhà màu tím, Trầm Kha nép mình trong các

chỗ khuất, đi lần đến cửa ra vào.

Chàng nhìn thấy hai dãy nhà màu tím được cất song song nhau, chính giữa có

con đường dọc dài, bề ngang không đầy ba thước.

Vào đến trong phòng, Trầm Kha hành động rất nhẹ êm nên không bị bọn thanh

y đại hán khám phá. Một cảnh tượng bày ra trước mắt khiến chàng su ýt kêu lên

một tiếng hãi hùng.

Nguyên dãy nhà tím nầy không phải là gia cư hay trang viện mà là một nơi

giam giữ tội nhân, một gian lao thất.

Trầm Kha cố nén ngạc nhiên quan sát, giữa dãy nhà tím chia ra hai dãy phòng,

một dãy phòng chia ra chừng gần hai mươi phòng nhỏ, trong mỗi phòng đều có

nhốt một người.

Trầm Kha hồn vía rụng rời chép miệng nói lẩm bẩm:

– Đây là đề lao… là nhà ngục.

Chàng lại phát giác thấy, trên cửa mỗi gian đều có treo một lệnh bài hình như

ghi tên họ kẻ bị giam. Chàng định lại gần xem cho rõ thì bỗng nghe tiếng chân

người đi đến.

Trầm Kha liền rời vị trí nép vào phía ngoài dãy nhà để theo dõi. Từ phía ngoài

cửa, hai tên thanh y đang dìu một người hình như mới bị tra khảo nên rất yếu ớt

đem vào nhốt trong một gian phòng nhỏ.

Hai tên này hành động rất thuần thục nhanh như chóng. Trầm Kha vẫn im lặng

theo dõi thì hai tên đã quay ra, chúng vừa đi vừa chuyện trò.

Một tên nói:

– Lỗ Tam, hôm nay tại sao Cung chủ ra lệnh di chuyển hai tên tội nhân vừa bị

bắt mấy hôm nay qua biệt lao phía kia nhỉ?

Tên này vừa nói vừa chỉ gian biệt lao thì tên kia trả lời:

– Ngươi không biết à?

– Nếu biết thì nói làm gì!

– Hai tên tội nhân đó là đồng bọn với tên Lãng Tử Trầm Kha đó.

– Thật không?

– Sao lại không!

– Mà họ tên gì?

– Nàng con gái mỹ miều là Ngọc Nữ và cái lão già đó là Bá Đồng Nhi. Toàn là

những tay chọc trời khuấy nước chớ đâu phải chơi.

– Mà tao nghĩ không ra tại sao mấy tội nhân ở đây Cung chủ hành hạ mà hai tên

kia Cung chủ lại không hành xác.

– Đó là mày không hiểu rồi. Hai tên này Cung chủ đã dùng thủ pháp đặc dị để

làm tản mác công lực của họ rồi, nên chúng mình cứ bắt dẫn họ đi tự do nào có sợ

họ lén hạ mình đâu.

– ờ! Có thế chứ!

– Thôi! Chúng mình vào bẩm lại chứ cứ đứng đây ba hoa mãi lại bị quở phạt

cho xem.

– Phải lắm! Nhưng tao vẫn còn thắc mắc!

– Thắc mắc việc gì?

– Tại sao Cung chủ cứ để thằng Lãng Tử Trầm Kha khơi khơi đó mà không

chịu hành động gì, nhỡ nó trở chứng là khổ luôn tụi mình không ?

– Điều này tao cũng như mày đều mù tịt.

Nói xong hai tên lại lững thững đi xa dần.

Trầm Kha nhận thấy cần phải hành động gấp để kịp cứu Ngọc Nữ và Bá Đồng

Nhi, nên khi hai tên thanh y vừa đi khuất, chàng rời ngay gian ngục thất để tiến về

gian biệt lao mà lòng hồi hộp lo nghĩ.

Chàng không ngờ cả hai người thân của chàng đều lọt vào tay tên Cung chủ.

Không biết tánh mạng của họ có hề gì không?

Máu nóng chạy rần rật trong người, Trầm Kha như bóng ma trơi lẩn tránh bọn

canh gác, trở ra đường cũ nhảy qua rào rồi nhắm hướng biệt lao chạy đến.

Nhà lao nầy sơn màu đen tối nghịt, phía trước có bốn tên canh gác cẩn thận

trước cái cửa sắt đen sì.

Vừa lúc đó bỗng có tiếng chân người từ m é tả đi tới. Trầm Kha đang nép mình

bên hữu theo dõi, nóng lòng muốn hành động ngay song cố d ằn tâm chờ đợi cơ hội.

Lúc ấy tiếng chân đến gần thì Trầm Kha cũng thầm thốt lên ngạc nhiên :

– Ồ! Lại nàng Điều quản Vương cung Lâm Lệ Thu.

Nàng này cất tiếng hỏi bọn thanh y:

– Có sự gì lạ không?

Một tên lên tiếng:

– Dạ không!

– Mở cửa ta xem lại hai tội nhân!

– Dạ tuân lệnh!

Lập tức một tên lấy xâu chìa khóa trong người ra chạy lại mở cánh cửa ngục rồi

đứng sang một bên.

Nàng Lâm Lệ Thu bước vào một thoáng rồi quay ra cất tiếng bảo:

– Hãy canh gác cẩn thận!

– Tuân lệnh!

Nàng Lâm Lệ Thu liền rời nơi nầy quay về đường cũ, trong phút chốc khuất

sau mấy dãy nhà.

Một tên trong bọn nói:

– Điều quản Vương cung cô nương đi kiểm soát xong là mình nhẹ nhàng rồi, ta

có mua một bầu rượu hảo hạng đây, tụi mình cùng nhắm cho ấm bụng.

Vừa nói tên này vừa lấy bầu rượu ra. Ba tên kia liền chụm vào để đến phần

thưởng thức mỹ tửu.

Trầm Kha nhanh như cắt liền rời chỗ nấp, lướt người nhẹ nhàng như mũi tên

xẹt vút vào bốn tên này.

Chúng đang say sưa chụm đầu vào bình rượu nên không hề hay biết. Chỉ nghe

nhói lên thân hình bốn tên ngã qụy trên mặt đất im lìm.

Trầm Kha đã thi thố tuyệt kỹ búng chỉ lực vào các tử huyệt của chúng nên bốn

tên này đều chết im lìm. Chàng liền lục lấy xâu chìa khóa rồi k éo bốn tên này để

dựa vào thành vách như người còn sống đứng canh.

Trầm Kha vội lấy chìa khóa mở chiếc cửa sắt nặng nề, lách người vào trong rồi

khép hờ lại.

Nhà biệt lao này có năm phòng nhưng ba phòng kia bỏ trống, chỉ có hai phòng

có hai người bị giam vào nơi này.

Trầm Kha liền giở tấm gỗ che gian phòng cất tiếng gọi:

– Ngọc muội! Ngọc muội!

Người con gái bị giam trong phòng này chính là Ngọc Nữ, nên khi nghe tiếng

gọi nàng liền khẽ hỏi:

– Ai đó?

Trầm Kha đáp ngay:

– Ngu huynh là Trầm Kha đây!

Ngọc Nữ mừng rỡ chạy đến bên lỗ nhỏ nói:

– Trời! Kha huynh đây sao? Nàng… nàng gạt ta phải không?

Trầm Kha sực nhớ mình đang cải trang liền lấy mớ tóc giả xuống rồi đáp :

– Chính ngu huynh đây! Vì huynh phải mạo hiểm vào Thanh Hoa Cung nên

phải giả dạng nữ tỳ để dễ dàng dò xét.

Nàng Ngọc Nữ nhìn chăm chăm vào chàng rồi đáp:

– Phải rồi! Chính Kha huynh rồi! Tiểu muội đã nhận ra rồi.

Rồi nàng sụ mặt xuống âu sầu, hai giọt lệ tự nhiên chảy dài.

Trầm Kha thấy vậy hỏi gấp:

– Tại sao vậy! Ngu huynh đến đây cứu muội tại sao muội lại khóc?

Vẫn giọng âu sầu nàng đáp:

– Hiện giờ võ công của tiểu muội đã bị hủy diệt rồi thì có ra khỏi nơi này cũng

vô ích.

Trầm Kha mỉm cười cương quyết:

– Điều này muội khỏi phải lo ngại, huynh đã có cách cứu chữa được.

Nàng mừng rỡ:

– Thật không?

– Thật chứ! Ngọc muội không nhớ lúc trước huynh bị trường hợp như thế này

tại Thiên Toàn Bảo và được Ngộ Tỉnh đại sư cứu chữa sao?

– Ồ! Thật tiểu muội ngốc quá!

Rồi nàng ngó qua chiếc cửa sắt của gian phòng hỏi:

– Còn cánh cửa này làm sao mở đây?

Trầm Kha lấy xâu chìa khóa ra đáp:

– Có đây rồi!

Chàng mở nhanh chiếc cửa rồi vội vàng bước vào.

Ngọc Nữ nhìn chàng với đôi mắt dịu hiền tha thiết. Rồi nàng mỉm cười nói:

– Kha huynh giả nữ tỳ cũng đẹp quá đi chứ!

Trầm Kha nhìn lại y phục bất giác đỏ mặt hỏi vội:

– Thúc thúc Bá Đồng Nhi có bị giam nơi này không?

– Có cách đây hai phòng.

– Vậy chúng ta qua bên ấy xem sao.

Hai người liền bước ra nhưng Ngọc Nữ bước đi chậm chạp không vững, vấp

ngã nên Trầm Kha phải đưa tay ra đỡ lấy nàng. Vừa khi lúc thân hình nàng ngã

chúi vào lòng chàng.

Ngẫu nhiên rơi vào vòng tay Trầm Kha, nàng Ngọc Nữ cảm thấy trái tim đập

liên hồi, hai má nóng bừng. Trong khi đó Trầm Kha cũng cùng tâm trạng như

nàng.

Vòng tay Trầm Kha đang ôm chặt lấy Ngọc Nữ, một mùi hương trinh nữ quyến

rũ như ma lực. Bỗng Ngọc Nữ ngước mặt nhìn chàng thì thầm:

– Kha… huynh…

Trầm Kha như kẻ mất hồn cúi xuống nhìn nàng thì môi của hai người đã gần kề

nhau.

Trong giây phút này họ quên đi chung quanh, quên đi thế giới nguy hiểm bên

ngoài, quên tất cả… để chỉ biết có chàng hay nàng trong vòng tay mà thôi.

Trầm Kha cũng thốt nho nhỏ:

– Ngọc… muội…

Rồi hai đôi môi sát vào nhau, sát vào nhau thắm thiết, êm đềm, quên là họ đang

đứng cạnh tử thần.

Giây phút bàng hoàng thần tiên nhứt của hai trái tim cùng đập một nhịp, cùng

hòa chung một khúc yêu đương trôi qua khi Trầm Kha đánh rơi xâu chìa khóa kêu

rẻng một tiếng, đã đưa chàng về thực tại.

Nàng Ngọc Nữ bèn đẩy nhẹ Trầm Kha thốt:

– Kha huynh, đời tiểu muội từ đây sẽ mãi mãi bên Kha huynh.

Trầm Kha thốt lời âu yếm:

– Thật ngu huynh không phải với tiểu muội, ngu huynh thề sẽ không bao giờ

phụ tiểu muội.

– Thật không?

– Nam tử nói phải giữ lời!

– Còn nàng Lữ Mộ Dung thì Kha huynh tính sao?

– Nàng ấy có ơn với ngu huynh, nhưng chỉ là bạn.

– Nhưng nếu nàng ấy cũng yêu Kha huynh thì sao?

– Đâu có chuyện ấy!

– Tiểu muội chắc chắn mà.

– Ơn xin ghi nhớ để đền đáp, nhưng tình thì khó lòng mà ép được.

Giọng nàng Ngọc Nữ vui hơn:

– Nếu tiểu muội là nàng thì huynh có còn yêu tiểu muội không ?

– Sao tiểu muội lại là nàng được?

– Được chứ!

Nàng vừa nói vừa lấy trong người ra một xấp giấy mỏng nói :

– Đây là di thư và tập sách mỏng của cố phụ để lại mà huynh đã quên không lấy

đi lúc được gia mẫu cứu thoát khỏi tay con yêu cái Bàng Dã Lan.

Nàng vừa nói vừa trao cho chàng tập sách này.

Trầm Kha cầm lấy và nói:

– Vậy mà ngu huynh cứ tưởng rơi mất rồi.

Rồi chàng nhìn chăm chú vào nàng thốt:

– Ngọc muội.

Nàng bịt miệng chàng lại rồi cất giọng âu yếm:

– Dung muội! Lữ Mộ Dung tiểu muội!

– ờ! ờ! Lữ Mộ Dung! Dung muội yêu dấu.

Nhưng chợt nàng đẩy nhẹ chàng ra nên Trầm Kha vội hỏi:

– Việc gì thế Dung muội?

Nàng kéo tay chàng đáp:

– Chúng ta hãy qua cứu thúc thúc đã.

Thế là cả hai vội vàng qua mở cửa phòng giam cho Bá Đồng Nhi.

Lão ta cũng như tình trạng tản mác công lực như Ngọc Nữ tức Lữ Mộ Dung.

Sau khi Trầm Kha giải thích cho Bá Đồng Nhi hiểu, chàng liền đề nghị chữa

thương cho hai người tại gian ngục thất biệt lao này.

Nhờ phương pháp thượng thừa của Ngộ Tỉnh đại sư truyền lại và với một công

lực thâm hậu nên Trầm Kha chữa trị cho hai người không mấy khó khăn hao tổn

sức lực.

Chỉ trong một khắc thời gian là hai người trở lại trạng thái bình thường. Bá

Đồng Nhi cười hì:

– Ngọc Nữ cô nương tiên đoán hay lắm!

Trầm Kha vội chận lời:

– Thúc thúc à! Từ nay thúc thúc đừng gọi là Ngọc Nữ nữa.

– Tại sao vậy?

– Vì nàng chính thật là Lữ Mộ Dung mà có lần tiểu điệt kể qua cho thúc thúc

nghe đó.

Bá Đồng Nhi nhìn nàng gật gù:

– Vậy xin ca ngợi sự tiên đoán của Dung cô nương.

Trầm Kha liền hỏi:

– Việc gì vậy thúc thúc?

– Nàng nói thế nào tiểu điệt cũng tìm đến cứu mà.

Trầm Kha và Lữ Mộ Dung bỗng nhìn nhau mỉm cười.

Trầm Kha nhìn lại y phục và đề nghị với Bá Đồng Nhi:

– Để tiểu điệt đi thay lại y phục rồi sẽ tính.

Nói dứt chàng vào phòng giam thay lại y phục của chàng Lãng Tử Trầm Kha

oai dũng.

Chàng vừa bước ra vừa nói:

– Chúng ta hãy thoát khỏi biệt lao này gấp mới kịp hành động.

Cả ba liền thoát nhanh ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.