Vừa ra khỏi chiếc cửa lớn của gian biệt lao, bỗng một giọng âm ma quát lên:
– Hãy đứng lại!
Cả ba người đưa mắt nhìn về hướng có tiếng gọi thì đã thấy một đám người lố
nhố xuất hiện. Đi đầu là một lão già tóc trắng xõa dài nhưng da mặt đỏ hồng, dáng
dấp thật tráng kiện. Bên cạnh là một thiếu phụ với vẻ đẹp mơ hồ.
Trầm Kha vừa nhìn thấy hai người này, chàng hừ lên một tiếng lạnh lùng, gằn
từng tiếng:
– Không ngờ lại gặp các ngươi nơi này!
Thiếu phụ ẻo lả mỉm cười:
– Thiếu hiệp sao lại ngớ ngẩn như vậy? Đã lưu lại bổn cung gần hai ngày rồi
mà không biết chúng tôi sao?
– Vậy ngươi là gì ở nơi đây?
Thiếu phụ vẫn sóng mắt đưa tình đáp:
– Bổn phu nhân là Thanh Hoa Cung Cung chủ phu nhân Bàng Dã Lan.
Rồi thiếu phụ chính là Bàng Dã Lan lại chỉ sang ông lão đang đứng cạnh nói
tiếp:
– Và đây là Cung chủ phu quân của ta với đại danh là Quái Chưởng Chu Lạc.
Trầm Kha hừm một tiếng rồi nói:
– Chắc ngày nay lão Chu Lạc đã luyện xong bộ đao phủ cùng phổ vào quái
chưởng những xác chết lớp lớp trong dãy cổ thành.
Bấy giờ lão Cung chủ tức Quái Chưởng Chu Lạc cất tiếng cười âm hiểm:
– Ngươi khí khách lắm! Ngày trước ngươi đã gởi kiếm tử lệnh để cho ta đủ
thời gian tham luyện đao phổ. Chính vì vậy ngày hôm nay ta có ý mời ngươi đến
bổn cung để thưởng ngươi một đôi việc. Không ngờ vì có việc bất thần nên đêm
nay vợ chồng chúng ta mới về đến nơi và cho người mời ngươi thì ngươi đã lén lút
đến biệt lao này.
Trầm Kha cười gằn:
– Bọn ngươi bắt người để rồi yêu sách với ta chăng?
Thiếu phụ Bàng Dã Lan đáp:
– Đó chỉ là món quà mà chúng ta định tặng thiếu hiệp trong lần tương ngộ này
đấy chứ. Không ngờ thiếu hiệp quá nóng nẩy mà mất tinh thần.
Trầm Kha tức giận quát:
– Hãy câm mồm! Ta không muốn đối chấp với con người lang chạ yêu hồ như
ngươi.
Lão Quái Chưởng Chu Lạc nạt ngang:
– Thằng ranh con! Ta đã đối đãi với ngươi đúng lễ khách chủ vậy mà ngươi lại
dám hỗn láo! Bổn cung chủ sẽ cho ngươi biết sự lợi hại.
Lão nói xong là hít một hơi dài định dùng chưởng tấn công Trầm Kha. Nhưng
vừa lúc đó, nàng hộ giá Vương cung Lãnh Diện Băng Tâm đã nhảy ra nói:
– Xin cung chủ hãy để cho môn hạ sửa trị hắn!
Lão ta chỉ hừ một tiếng thì nàng Băng Tâm đã cử song chưởng đẩy vào Trầm
Kha.
Bỗng một tiếng quát lanh lảnh trong veo vang lên:
– Hỗn láo!
Tiếp theo đó là một tiếng nổ vang rền, trước mặt Trầm Kha đã thấy nàng Ngọc
Nữ tức Lữ Mộ Dung đứng chận vì vừa vung song chưởng đối địch với nàng Băng
Tâm.
Quái Chưởng Chu Lạc giọng kinh ngạc:
– Ủa! Ai đã giải khai huyệt đạo cho con tiểu nha đầu này?
Bá Đồng Nhi bỗng cất tiếng cười ha hả đáp:
– Khỏi cần biết ai! Ngươi hãy biết ngọn cước này!
Vừa nói Bá Đồng Nhi liền tung hai ngọn cước vút vào giữa mặt lão cung chủ.
Nhưng có một tiếng quát:
– Hỗn! Có Tổng quản Thái Khiêm đây!
Tức thì một lão già đã phóng người ra đẩy song chưởng nhắm vào hông trái của
Bá Đồng Nhi, nên buộc lòng Bá Đồng Nhi phải rút chân về bước xéo qua để tránh.
Nhưng vừa lúc sóng chưởng vượt qua thì ngọn nghịch cước lừng danh của lão đá
ngược một cách bất ngờ với luồng gió ào ạt quất ngược vào giữa ng ực lão Tổng
quản Thái Khiêm.
– Hự!
Một tiếng kêu uất nghẹn vang lên, tức thì thân hình của lão Tổng quản Thái
Khiêm bắn vọt về phía lão cung chủ Chu Lạc.
Lão ta lẹ tay chụp lấy thân hình của lão Tổng quản Thái Khiêm đặt trên mặt
bàn, nhưng lão này nấc lên một tiếng, máu trong miệng tuôn trào ra dãy lên mấy
cái chết tốt.
Với ngọn nghịch cước, Bá Đồng Nhi đã loại lão Tổng quản một cách nhanh
chóng làm mọi người sửng sốt. Lão cung chủ Quái Chưởng Chu Lạc quát lớn:
– Lão già này lợi hại thật! Xem đây!
Nhưng khi lão vừa tung chưởng thì Trầm Kha thân hình cũng nhích động nói
lớn:
– Thúc thúc để cho tiểu điệt!
Vừa nói, chàng vừa đưa song chưởng lên ứng phó:
– Bình!
Một tiếng nổ rung rinh cả một vùng. Cả hai đối thủ nhìn nhau kinh ngạc.
Trầm Kha không ngờ công lực lão già này thâm hậu đến thế. Và ngược lại, Chu
Lạc cũng thắc mắc về công lực phi phàm của chàng thanh niên này.
Lão cung chủ cất giọng âm trầm:
– Hay lắm! Hãy cùng giao chưởng rồi sẽ xử dụng đao kiếm!
Trầm Kha chưa nói gì thì bóng chưởng như trận cuồng phong từ l òng bàn tay
Chu Lạc tuôn ra cuồn cuộn chụp vào chàng.
Trầm Kha như ánh chớp di bộ tránh luồng chưởng đồng thời cất tiếng:
– Ngươi hãy xử dụng tận lực, chứ đêm nay ta quyết lấy đầu ngươi để tế linh hồn
cố phụ mẫu ta.
Lão nghe Trầm Kha nói liền dừng tay cất tiếng hỏi:
– Ngươi nói sao? Ai là cố phụ mẫu của ngươi?
Trầm Kha mặt đầy sát khí gằn từng tiếng:
– Nhứt Chỉ Công Trầm Lịch Nhưỡng và Tiên Âm Kiếm Hàn Cầm Hương.
– Thật thế sao?
– Ngươi sợ rồi à?
Lão Chu Lạc bỗng cười lên thật lớn hất mái tóc dài trắng xóa về phía sau nói:
– Ngày trước ta nhúng tay vào vụ tàn sát Trầm gia trang được, thì ngày nay ta
há sợ ngươi sao?
– Vậy ngươi hãy cố giữ cái đầu, ta không tha đâu.
Dứt lời chàng liền đẩy song chưởng quyết đấu.
Lão Chu Lạc cũng không chậm trễ lập tức đưa ra quái chưởng thành danh để
đương cự.
Vừa khi đó, một tiếng hét thất thanh đau đớn ở tràng đấu mé kia:
– Á!
Tức thì một bóng thiếu nữ ngã lùi hơn bảy bước, hai tay ôm ng ực lảo đảo, máu
đào chảy thấm ướt thây y. Tiếng Bàng Dã Lan đã quát lớn:
– Tiểu nha đầu! Chỉ phong của ngươi ác hiểm thật. Lãnh Diện Nhơn Băng
Tâm của ta đã thiệt mạng thì ngươi hãy đền mạng đây!
Liền sau câu nói, Bàng Dã Lan đẩy ngọc chưởng tấn công Lữ Mộ Dung như
ánh chớp. Nàng Lữ Mộ Dung vẫn ngang nhiên cử âm chưởng đẩy luồng âm phong
đối địch.
– Ầm!… rắc!… rắc!… rắc!…
Tiếng chưởng phong đôi bên chạm nhau, gây nên một âm thanh kéo dài và hai
người đều bị bắn lui ba bước mới đứng vững. Tuy vậy cả hai lại lập tức xáp vào
nhau và những tuyệt chiêu khéo léo được tung ra để sát hại địch thủ.
Vừa sáp trận chưa được bao lâu mà Thanh Hoa Cung đã thiệt đi hai nhân mạng
hữu hạn nên những môn hạ nhao nhao cả lên rồi cùng xông vào trợ lực cho cung
chủ và phu nhân của chúng.
Bá Đồng Nhi thấy vậy liền nhảy tung vào trận chiến miệng hò hét, tay đánh,
chân đá bốn mặt tứ phương. Bỗng có tiếng hét lanh lảnh:
– Lão Bá Đồng Nhi, đã có Điều quản vương cung Lâm Lệ Thu đây!
Nàng này vừa hét vừa đánh vào Bá Đồng Nhi. Lão ta cười lớn nói:
– Vui lắm! Vui lắm! Rồi ngươi cũng thành qủy cái diêm vương mà!
Miệng nói tay vung quyền ra chưởng, ứng phó liên hồi với địch nhân.
Trận chiến trở nên hỗn loạn.
Tiếng chưởng phong ầm ì vang động hòa lẫn với tiếng kêu la thảm khốc của
đám môn hạ Thanh Hoa Cung.
Máu đào tràn lan trận địa.
Thây người mỗi lúc một nhiều.
Ba người của bọn Trầm Kha phải hết sức mệt nhọc trong cuộc loạn chiến này.
Dầu là những tay thượng thừa, song đối phương là kẻ đại ma đầu, một cung ma
ngự trị thì lực lượng thật hùng hậu. Hết lớp này ngã gục là lớp khác tiến lên th eo
hiệu lệnh của lão Cung chủ và Bàng Dã Lan.
Bỗng từ dãy nhà phía sau Thanh Hoa Cung lửa bốc nghịt trời, đỏ r ực một góc.
Lão Cung chủ hốt hoảng la lên:
– Chữa cháy! Chữa!
Tức thì đám môn hạ còn lại lập tức tháo chạy một cách hoan hỉ. Có lẽ vì bọn
chúng nhìn thấy đồng bạn thành từng lớp thây ma mà ngh ĩ đến bản thân mình.
Bọn Trầm Kha cũng dừng tay kinh ngạc, không hiểu lý do của đám cháy ấy. Ý
nghĩ ấy chỉ lóe lên thoáng chốc, thì Trầm Kha bước đến trước mặt Chu Lạc quát
lớn:
– Ngươi đã đẩy bọn môn hạ của ngươi lót đường cho cái chết của ngươi thì ta s ẽ
cho ngươi xuống diêm đài mà trả nợ cho chúng.
Liền với tiếng nói, Trầm Kha đẩy ra song chưởng với tám thành công lực.
Lão Chu Lạc bỗng cười lên mấy tiếng sằng sặc rồi hai tay cuộn lại và đột nhiên
đẩy ra với một luồng chưởng phong đen ngòm xông lên mùi tanh thúi nồng nặc.
Trầm Kha thấy vậy hoảng hốt tăng thêm hai thành công lực nữa để ứng phó.
– Bình! …
Thân hình Trầm Kha lảo đảo một chặp mới đứng vững, nơi khóe miệng chàng
một giòng máu rỉ ra.
Nàng Lữ Mộ Dung hét lên một tiếng định phi thân đến chỗ Trầm Kha nhưng
tiếng Bàng Dã Lan thét lên:
– Liễu đầu! Ngươi hãy xem đây!
Tức thì bóng chưởng của Bàng Dã Lan tuôn ra như nguồn thác chận ngang Lữ
Mộ Dung.
– Bình! …
Lữ Mộ Dung bất ngờ bị một chưởng đẩy lui ba bước, thân hình lảo đảo, miệng
phun một búng máu tươi. Nàng vừa đứng vững thì tiếng Bàng Dã Lan lại thét lên
lanh lảnh:
– Hãy đỡ!
Tức thì chưởng phong của bà ta lướt ào tới như lớp sóng lớn phủ vào Lữ Mộ
Dung.
Tuy bị trúng một chưởng, song nàng Lữ Mộ Dung vẫn còn tỉnh trí nên thấy
bóng chưởng ồ ạt tuôn đến, nàng liền cố gắng di bộ tránh né rồi cùng lúc ấy nàng
búng năm luồng chỉ phong đánh vào ngang hông Bàng Dã Lan.
Bàng Dã Lan không ngờ nàng Lữ Mộ Dung còn sức lực lanh lẹ và phản công
bằng chỉ lực nguy hiểm đến thế, nên bà ta hoảng hồn búng người nhảy vút lên cao
để tránh. Nhưng năm luồng chỉ lực của Lữ Mộ Dung cũng đã xoi lủng năm lỗ nơi
vạt áo của Bàng Dã Lan.
Nàng Lữ Mộ Dung vì nóng lòng trước tình trạng của Trầm Kha nên nóng nảy
mà bị trúng chưởng, nhưng nàng có biết đâu lúc đó, lão Chu Lạc c ũng đã bước lui
ba bước phun ra một búng máu.
Trầm Kha bỗng hét lên:
– Quái chưởng của ngươi không thắng nổi nội lực của ta đâu! Hãy xử dụng
đao phổ để giữ cái đầu trên cổ ngươi!
Lão Chu Lạc cất giọng âm ma:
– Nếu ngươi muốn ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại.
– Soạt!
Ngọn đao rút ra khỏi vỏ tỏa một màu xanh lấp lánh.
Trầm Kha nhếch mép khen:
– Ồ! Đoạn hồn đao!
Lão Chu Lạc hỏi lại:
– Ngươi biết bảo đao này?
– Màu xanh ấy chỉ có đoạn hồn đao mới có.
– Vậy ngươi rành rỏi lắm!
– Hừm! Đừng nói nhiều hãy động thủ.
Thế là hai kẻ đại địch, một quái đao, một qủy kiếm tử chiến cùng nhau.
Tu La Đao Pháp là một loại đao phổ trấn môn của Thiếu Lâm. Một thứ võ
công thượng thừa của Phật môn mà Trầm Kha đã có lần đụng độ và chàng đã phá
được. Do đó mà đối với đao pháp, chàng đã có nhiều kinh nghiệm và đã lãnh hội
thật kỹ càng về sự lợi hại của nó.
Chính vì thế mà đối với Chu Lạc, tay lão có đoạn hồn đao là một trong tứ bảo
vật võ lâm đã từ lâu mất dấu nhưng vẫn có truyền thuyết về hình dáng, về màu sắc
của bảo đao này. Nên khi vừa thấy, Trầm Kha đã nói trúng ngay tên của bảo đao.
Chu Lạc thấy chàng nhìn bảo đao đã nói trúng ngay tên nên có vẻ e dè. Tuy
nhiên lão ta vẫn hậm hực:
– Đoạn hồn đao với Đoạn hồn đao pháp sẽ cho ngươi thấy thế nào là lợi hại.
Dầu ngươi có qủy kiếm cũng phải đợi kiếp khác mới mong trả hận.
Trầm Kha liền quát:
– Hãy động thủ!
Tức thì ánh kiếm của chàng cùng theo tiếng quát nhoáng lên như ánh sao xẹt.
– Rẻng!
Âm thanh vang vang của đao kiếm chạm nhau. Hổ khẩu của hai địch thủ tê
chồn. Nhưng chỉ thoáng chốc, hai thân hình như hai chiếc bóng chập chờn quyện
vào nhau.
Qủy kiếm.
Quái đao.
Một cuộc tranh hùng khủng khiếp. Hai ngọn đao kiếm như hai con thần long
tranh châu vẫy vùng tàn sát.
Trận chiến tuy giảm số người song lại quyết liệt và khủng khiếp gấp bội.
Bàng Dã Lan nhờ bất ngờ đánh trúng Lữ Mộ Dung một chưởng nên chiếm được
thượng phong. Vì thế bà ta nào để lỡ cơ hội nên liên tiếp sử dụng độc chiêu quyết
hạ sát nàng Lữ Mộ Dung cho kỳ được.
Bàng Dã Lan chẳng nói chẳng rằng liền quay lại là đem hết toàn bộ công lực
tới tấp tống ra năm chưởng liền.
Lữ Mộ Dung một tay cử chưởng nghinh công, một tay búng chỉ xé gió ập vào
đối phương.
Bỗng Bàng Dã Lan hừ lên một tiếng, thân hình ngã lăn th eo bờ đất nghiêng
nên lần về phía Lữ Mộ Dung.
Về phần Lữ Mộ Dung, nàng thấy đối phương bị trúng thương nên ngừng tay
nhìn về phía Trầm Kha để xem xét tình hình. Hơn nữa ánh lửa càng lúc càng cháy
lớn mà sức nóng đã tỏa đến chỗ đấu tràng.
Nhưng chính sự phân tâm sơ hở này mà thêm cơ hội cho Bàng Dã Lan, một
thiếu phụ yêu ma âm hiểm. Vì tuy bị trúng chỉ phong của Lữ Mộ Dung song
không có gì nguy hiểm đến tính mạng nhưng bà ta liền ngã nhào th eo triền đất rồi
bất thần vùng lên quát:
– Hãy xem đây!
Tức thì một màn bụi mờ đã lan rộng chụp lấy Lữ Mộ Dung, nàng không tránh
né nên liền hít phải. Đầu óc liền choáng váng, thân hình đang lảo đảo thì bên tai
đã nghe tiếng thét lanh lảnh của Bàng Dã Lan:
– Hãy nếm Bách Vương độc châm …
Cùng với tiếng quát, một loạt châm nhỏ li ty chụp vào người Lữ Mộ Dung.
Nàng liền di bộ để tránh nhưng không sao tránh hết được nên một ít độc châm
ghim vào bả vai, nàng hét lên đau đớn:
– Ối chao!
Trầm Kha nghe tiếng la thất thanh của Lữ Mộ Dung biết nàng bị nguy nên
chàng liền quyết tung ra tuyệt chiêu để đánh dạt Chu Lạc thì đã ngh e tiếng quát:
– Bàng Dã Lan ngươi thật đê tiện!
Tức thì bóng người ấy đã sà vào giữa đấu tràng.
Trầm Kha nghe giọng nói biết ngay là lão bà Nguyệt Nga Mã Tú Loan nên yên
tâm sử dụng qủy kiếm trong khi đó Chu Lạc bị hoang mang nên bị lư ỡi kiếm chém
sả vào vai máu ra lênh láng.
Tuy thắng thế, song Trầm Kha không bức địch mà liền quay người chạy đến
bên Lữ Mộ Dung để xem xét vết thương.
Vừa khi đó một bóng người con gái chạy bay đến bên Chu Lạc gọi:
– Phụ thân! Phụ thân có sao không?
Lão Chu Lạc ôm bả vai mất đi một mảng thịt lớn, máu ướt đẫm cả thân áo nhìn
người con gái nói:
– Hà Thúy Cơ lửa gì cháy vậy?
Nàng Hà Thúy Cơ nói gấp:
– Thanh Hoa Cung đã thiêu rụi gần hết, vô phương cứu chữa, những môn nhân
đã chạy trốn hết rồi…
Nàng vừa nói đến đây bỗng nghe tiếng la thất thanh:
– Á! . . .
Rồi thân hình Bàng Dã Lan như trái cầu cất bổng lên rơi phịch xuống đất chết
lịm.
Hà Thúy Cơ thấy vậy liền dớm người chạy lại thì nghe tiếng Chu Lạc quát:
– Này chết!
Tức thì lưỡi Đoạn hồn đao trên tay lão bay vù đến phía sau lưng Trầm Kha
đang truyền lực tống độc cho Lữ Mộ Dung.
Lão bà Nguyệt Nga Mã Tú Loan thất thanh kêu lên:
– Tiểu điệt coi chừng!
Trầm Kha đang tận tâm vào việc cứu chữa cho Lữ Mộ Dung nên khi nghe gọi
thì lưỡi đao đã sát kề. Chàng vừa ẵm Lữ Mộ Dung chưa kịp di bộ thì đã nghe tiếng
la thất thanh:
– Á! . . .
Rồi một thân hình ngã nhào trên người chàng.
Thì ra ánh đao bất ngờ đi đến phía Trầm Kha, thì đã có nàng Hà Thúy Cơ đưa
thân hình ra lãnh trọn.
Ngọn đao ghim phập vào giữa ngực nàng.
Trầm Kha kinh ngạc trước sự việc xảy ra thì vừa lúc bóng Chu Lạc thoát đi.
Trầm Kha như cánh chim đại bàng vút lên và khi thân hình còn lơ lửng trên không,
chàng đã quát:
– Chết!
Liền đó là ngọn qủy kiếm như muôn ngàn ánh sao xẹt chụp vào Chu Lạc. Lão
này tràn người né nhưng lưỡi kiếm đã xuyên qua lồng ngực lão.
Ngọn kiếm liền rút nhanh ra khỏi người lão, tức thì lão lảo đảo quay người
vòng lại đi về phía Hà Thúy Cơ rồi ngã qụy bên nàng.
Trước cảnh tượng này, chàng cũng như Mã Tú Loan đều sửng sờ bất động.
Chu Lạc gắng gượng hỏi:
– Hà Thúy Cơ! … Tại sao con lại lãnh đao này?…
Nàng nằm trong lòng lão bà Mã Tú Loan mỉm cười đáp:
– Vì con thầm yêu… chàng…
– Trời! …
Lão Chu Lạc ngạc nhiên kêu lên mà ngay cả Trầm Kha cũng đứng sửng sốt bội
phần.
Hà Thúy Cơ liền hỏi:
– Trước khi nhắm mắt, phụ thân hãy xác định phụ mẫu của con mà từ trước …
đến nay con vẫn mơ hồ …
Chu Lạc mặt nhợt nhạt đáp:
– Phụ thân con là Hà Kiên Định, đệ nhất chưởng môn và mẹ ruột con là Bàng
Dã Lan. Ngày trước vì mưu đoạt ngôi chưởng môn phái của Hà Kiên Định mà ta
đã tư thông cùng mẹ con, để lại bao oan ức cho Hà Kiên Định. Nhưng vì Bàng Dã
Lan bẩm tính dâm dục lăng loàn nên giờ đây phải chịu hậu quả thế này…
Hà Thúy Cơ hỏi lại trong sự đau đớn và nước mắt:
– Có … thật vậy không?
Chu lạc đã cố gắng nói trọn câu chuyện nên lực đã kiệt, lão gắng đáp một tiếng
cuối cùng của một đời ma đầu của lão:
– Phải …
Hà Thúy Cơ hự lên một tiếng nhìn trừng trừng về phía Trầm Kha. Chàng
thấy vậy liền đi đến đưa tay vuốt mắt cho nàng thì đôi mắt nàng nhắm lại, đồng
thời một giòng máu thắm ra nơi miệng.
Từ lúc nãy giờ lão Bá Đồng Nhi vẫn âm thầm đứng yên, giờ đây mới lên tiếng:
– Thật quá thương tâm! Họ chết tất cả rồi!
Lúc này ánh lửa đã lan tràn, gần đến gian biệt lao nên lão bà Nguyệt Nga Mã
Tú Loan liền nói:
– Tiểu điệt dìu đệ tử của lão, để lão bồng xác Hà Thúy Cơ ra phía ngoài kia an
táng cho nàng.
Trầm Kha chỉ biết gật đầu thi hành mà lòng suy nghĩ mông lung. Đi được một
đoạn đường, bỗng Lữ Mộ Dung hỏi chàng:
– Tội nghiệp nàng Hà Thúy Cơ quá hả Kha huynh?
Trầm kha gật đầu thay lời đáp.
Lữ Mộ Dung lại nói tiếp:
– Tiểu muội thành thật nghiêng mình trước tình yêu của nàng và s ự hy sinh cao
đẹp của nàng.
Trầm Kha giọng bùi ngùi:
– Ngày trước Hà Kiên Định là bằng hữu của cố phụ ngu huynh, không ngờ c ũng
lọt vào tay bọn ma đầu.
Rồi chàng rít lên:
– Cũng tại con đàn bà lang tâm.
Vừa lúc đó lão bà Mã Tú Loan dừng lại bảo:
– Nơi đây cảnh tú đắc địa, hãy để nàng an nghỉ nơi đây!
Thế rồi khi ánh bình minh vừa hồng lên phương đông, một ngôi mộ mới xây
được dựng lên ghi rõ trên bản đá mộ bia:
– Hà Thúy Cơ chi mộ
Xong việc lập bia mọi người lại tiếp tục lên đường.
Khi ánh nắng mặt trời đã gay gắt, bỗng Lữ Mộ Dung rên lên từng hồi, mồ hôi
nhễ nhại.
Lão bà Mã Tú Loan vừa vác nàng vừa nói giọng lo lắng:
– Bách Vương độc châm bắt đầu công phạt chăng?
Trầm Kha liền nói:
– Tiểu điệt đã cho nàng uống giải độc bách hoàn đơn nhưng vì loại độc châm
này của Bàng Dã Lan gồm một trăm thứ độc hợp lại nên có thể làm cho nạn nhân
êm dịu trong bóng tối, chứ khi ánh sáng chiếu vào thì bách độc kết nạp hoành
hành.
Bá Đồng Nhi góp ý:
– Nếu vậy chúng ta phải tìm cho Dung cô nương chiếc kiệu rồi phủ kín để di
chuyển.
Lão bà Mã Tú Loan hỏi:
– Nhưng biết danh y nơi đâu mà chạy chữa?
Bá Đồng Nhi vỗ trán nói:
– Để già này suy nghĩ xem.
Một lúc sau lão à lên một tiếng nói:
– Có thể được nhưng rất khó!
Lão bà Nguyệt Nga Mã Tú Loan liền hỏi:
– Lão huynh cứ nói thử xem sao!
– Trên thế gian này chỉ có Thánh y Đoàn Nhữ Trung mới có thể giải độc này
được.
– Nhưng vị thánh y này ở tại đâu?
– Hắc Thủy Đàm!
Mã Tú Loan thốt lên kinh ngạc:
– Một địa thế hiểm trở và phải mất mười ngày đường đi ròng rã.
– Đúng vậy, vì muốn đến Hắc Thủy Đàm phải vượt qua vùng sa mạc Tha Phù
vẫn thường bị bão cát khủng khiếp.
Trầm Kha trong lòng thật lo lắng nên liền lên tiếng:
– Dầu nguy hiểm thế nào chúng ta cũng phải tìm đủ mọi cách để cứu chữa cho
nàng. Điều cần nhất bây giờ là chúng ta phải tìm một cái kiệu để đưa Dung cô
nương đi.
Mã Tú Loan gật đầu hỏi:
– Làm sao tìm ra chiếc kiệu giữa vùng hiểm trở này? Chẳng lẽ cứ bồng Dung
nhi ra thị trấn?
Trầm Kha đáp:
– Tiểu điệt đề nghị là chúng ta tìm một hang động gì gần đây rồi trú tạm và s ẽ
đi ra thị trấn mua chiếc kiệu kéo về đây.
Bá Đồng Nhi vỗ tay tán đồng:
– Giải pháp vậy là được rồi!
Thế là tất cả lại len lỏi vào vùng bóng mát để tìm hang động. Nhưng nơi vùng
núi này, động hang không thiếu, chỉ đi một khoảng đường là họ đã tìm ra được một
cái hang để cho Lữ Mộ Dung tạm nghỉ.
Sau khi đưa Lữ Mộ Dung vào trong bóng tối của động đá, Trầm Kha liền đề
nghị với Mã Tú Loan:
– Bây giờ tiền bối ở lại đây cùng Dung cô nương, để tiểu điệt và thúc thúc Bá
Đồng Nhi đi ra ngoài thị trấn tìm mua kiệu đem về.
Nguyệt Nga Mã Tú Loan nhìn ái đồ Lữ Mộ Dung đang thiêm thiếp trong vòng
tay, bà gật đầu:
– Bá lão huynh và tiểu điệt cố gắng hành trình cho nhanh chóng, chúng tôi đợi
nơi này.
Trầm kha nhìn Lữ Mộ Dung một lần nữa ái ngại căn dặn Mã Tú Loan:
– Nếu để trong bóng tối như thế này thì một khắc nữa nàng s ẽ tỉnh lại, nhưng
đừng để nàng chấn động nội lực như thế sẽ thêm nguy hại.
Bà ta dịu hòa nhìn Trầm Kha:
– Được rồi! Tiểu điệt cứ an tâm đi đi…
Trầm Kha quay sang nói với Bá Đồng Nhi:
– Thúc thúc, chúng ta đi.
Thân ảnh hai người lao vút vào giữa rừng hướng về thị trấn mất dạng. Với tốc
độ khinh công thượng thừa, chỉ trong chốc lát, hai người đến ngoại thành thị trấn.
Cả hai dừng chân lại.
Trầm Kha quay sang nói với Bá Đồng Nhi:
– Thúc thúc, chúng ta phải bách bộ vào trong thị trấn chứ?
Bá Đồng Nhi cười xòa:
– Chứ sử dụng khinh công thì họ chú ý ta khó hành động.
Trầm Kha liền hỏi sang chuyện khác:
– Thúc thúc, có chắc chắn lão Thánh y Đoàn Nhữ Trung ẩn cư tại Hắc Thủy
Đàm không?
– Điều này chắc chắn, song không biết chúng ta có vượt qua nổi Tha Phù sa
mạc được không?
Hai người vừa đi vừa chuyện trò phút chốc thì đã đến thị trấn.
Dân chúng đi đi lại lại thật đông đảo.
Họ cũng lẫn vào đám người nơi cuối dãy phố…