Quan Mộng Bình cơ hồ không tin vào mắt mình nữa. Môi nàng mấp máy, đoạn nhào tới, chỉ thấy Bách Lý Cư mình đầy máu tươi, mặt mày méo mó không còn ra dáng người nữa.
Nàng như bị sét đánh, dây thần kinh tê liệt, trí óc hoàn toàn trống rỗng…
Hai dòng lệ nóng tuôn xối xả, chỉ một thoáng đã thấm ướt cả xiêm y.
Bách Lý Cư rên rỉ, hồi sau cố vùng dậy, giọng run rẩy :
– Mộng… Mộng Bình…
– Ô…
Quan Mộng Bình vội mọp người xuống, bất kể chàng bê bết máu tanh, ôm lấy chàng tha thiết gọi :
– Cư lang, Cư lang…
Phích Lịch Thần Quyền Quan Sơn thờ thẫn đứng nguyên tại chỗ, y không ngờ trên đời này lại có kẻ trúng phải Phích Lịch thần quyền của y mà không tán mạng ngay lập tức.
Mắt y ánh lên, liếc thấy xác cha nằm sóng sượt thì máu căm giận trong lòng lại sôi lên. Y hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng :
– Mộng Bình, hãy tránh ra!
Quan Mộng Bình đang cúi đầu lau máu trên mặt Bách Lý Cư. Nghe tiếng ngẩng lên, chầm chậm nghiêng đầu trừng mắt nhìn Quan Sơn.
Ánh mắt nàng nàng chất chứa vô vàn căm hận, như hai lưỡi gươm sắc lạnh, tưởng chừng xuyên thấu tâm can đối phương.
Quan Sơn thoáng ngẩn người đoạn cả giận quát :
– Mộng Bình, nếu mi không chịu tránh ra, ta phát ra quyền thứ nhì thì…
Quan Mộng Bình lạnh lùng :
– Ngươi là đại anh hùng, Phích Lịch thần quyền vô địch thiên hạ, sao không giết chết ta luôn đi?
Bách Lý Cư cất giọng yếu ớt run run :
– Mộng Bình…
Quan Mộng Bình quay lại, chỉ thấy Bách Lý Cư nước mắt ràn rụa, hơi thở thoi thóp đờ đẫn nhìn mình.
Nàng nghe lòng quặn thắt, dịu dàng nói :
– Cư lang, thiếp sẽ đòi ca ca giao thuốc chữa thương cho chàng. Rất tiếc là Đại Hoàn đơn do Dược Vương Thành lão gia tặng cho chúng ta đã hết sạch, bằng không thì chàng có thể…
Bách Lý Cư lắc đầu, nhếch môi đau xót :
– Thuốc gì cũng chẳng cứu chữa được đâu, ta hiểu rõ tạng phủ của mình đã vụn nát hết rồi.
Quan Mộng Bình cả kinh lắc đầu :
– Không! Chàng…
Bách Lý Cư thở hắt ra gượng cười :
– Trăm mạch của ta đã đứt, chỉ có tâm mạch còn mà thôi. Chẳng qua là nhờ vào ý chí và công lực khổ luyện ba mươi năm nên mới chống chịu được. Ta chẳng thể cứ vậy mà chết, ta còn điều này muốn nói…
Quan Mộng Bình mếu máo :
– Cư lang, nếu chàng mà chết thì thiếp cũng phải theo chàng.
Bách Lý Cư nhướng mày, mặt đầy vẻ thống khổ, nghẹn ngào :
– Nàng… bất luận thế nào cũng phải bảo tồn cốt nhục của chúng ta. Mộng Bình, hãy hứa với ta bất luận như thế nào cũng không thể chết…
Mắt chàng lộ vẻ cầu khẩn. Đôi mắt lờ đờ kia ngập đầy đau khổ lẫn sầu bi.
Quan Mộng Bình mím môi, lắc đầu và gào lên thống thiết :
– Cư lang, làm sao thiếp có thể sống một mình được…
Thớ thịt trên mặt Bách Lý Cư co giật, giọng đau đớn :
– Đây là điều van xin cuối cùng của người sắp chết… Ta…
Toàn thân chàng run rẩy, hộc ra một ngụm máu tươi, giọng uất nghẹn :
– Hãy hứa với ta, chạy mau… bảo tồn cốt nhục của chúng ta…
Quan Mộng Bình nước mắt tuôn như mưa. Nàng nhẹ nhàng lau sạch vết máu vương trên khóe môi Bách Lý Cư, gật đầu nói :
– Cư lang, thiếp xin hứa!
Ánh mắt Bách Lý Cư lướt qua một tia vui mừng, nói thật khẽ :
– Mảnh ngọc thạch kia…
Quan Mộng Bình lau nước mắt, gật đầu :
– Thiếp hiểu rồi, Cư lang cứ yên tâm.
Bách Lý Cư nhếch môi chua xót, giọng run run :
– Ta thật có lỗi với nàng, xin nàng hãy tha thứ cho ta. Đó chỉ là ta vô ý không biết cha nàng đã…
Quan Mộng Bình không nén nổi niềm đau xót trong lòng, hai hàng lông mi nhấp nháy, nước mắt lại tuôn trào. Nàng cất giọng trìu mến :
– Cư lang, thiếp hiểu là chàng vô ý. Chàng rất tốt với thiếp, đôi ta đã tha thiết yêu nhau…
Đột nhiên nàng ưỡn bụng, buông tiếng rên rỉ :
– Ối…
Bách Lý Cư hơ hải :
– Nàng… nàng đã…
Cơn đau qua đi, Quan Mộng Bình lắc đầu nói :
– Không sao cả, hài nhi trong bụng đánh một quyền đó mà.
Nàng mỉm cười thê lương. Lòng nàng đau như cắt, đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy.
Khóe mắt Bách Lý Cư tuôn ra hai hàng lệ máu, thờ thẫn nhìn Quan Mộng Bình lẩm bẩm :
– Ta không thấy được hài nhi. Nó cũng sẽ giống như ta, là một đứa cô nhi… cô nhi… Mộng Bình, mắt ta tối quá.
Quan Mộng Bình rùng mình :
– Phu quân đừng sợ, có thiếp bên cạnh đây.
Bách Lý Cư đã nhắm mắt lại bỗng mở choàng mắt ra lớn tiếng nói :
– Hãy bỏ mặc thân xác của ta, chạy về hướng tây…
Chàng vụt nắm áo Quan Mộng Bình, hào hển tiếp :
– Đừng cho hài nhi tập võ, khỏi phải trả thù cho ta…
Lốp bốp tiếng củi cháy reo khẽ trong đống lửa. Ngọn lửa đã tàn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của than hồng lấp lóe.
Bách Lý Cư chưa kịp nói dứt lời, những ngón tay bấu áo Quan Mộng Bình bỗng buông lơi, đầu ngoẹo sang bên trút hơi thở cuối cùng.
Một dòng máu đen kịt từ khóe môi chàng rỉ ra. Một đời kiếm khách thế là đã mang theo bao phẫn hận và tiếc nuối mà rời khỏi nhân thế.
Mặc dù đến khi chết chàng mới thấm thía nỗi bi ai của người luyện võ cùng sự vô tình trong giới giang hồ, song chàng vẫn không thể nào nhắm mắt, vẫn còn quyến luyến ngắm nhìn người vợ hiền chung thủy.
Quan Mộng Bình đờ đẫn trố to đôi mắt trống huếch nhìn người chồng thân yêu đã hồn lìa khỏi xác, cả tâm linh tưởng chừng như đã trải qua bao lần tôi luyện trong lửa đỏ Địa ngục.
Hai hàng máu lệ từ trong khóe mắt nàng chảy ra, lặng lẽ rơi xuống…
Trong khoảnh khắc, nàng tưởng như đã trải qua hàng mấy thế kỷ dài, vùng vẫy trong vũng xoáy đau khổ, vùng vẫy…
Không còn bi ai, niềm bi ai của nàng đã vượt quá sự gánh chịu…
Không còn đau khổ, nỗi đau khổ của nàng đã không còn chứa đựng nổi nữa…
Làn gió đêm dìu dặt lướt qua mang theo mùi máu tanh, phát ra tiếng thở dài ảo não, không còn muốn nhìn thấy cái cảnh bi thảm này nữa.
Quan Mộng Bình từ từ đưa tay vuốt đôi mắt trợn trừng tức tưởi của Bách Lý Cư, cất giọng thật khẽ :
– Cư lang hãy yên nghỉ đi. Không có gió, không có trăng, chàng hãy yên nghỉ đi…
Giọng của nàng tuy ôn dịu, song lại khiến người nghe không khỏi mủi lòng đau xót.
Niềm bi ai và đau khổ đã đến cực độ, tất không thể nào hình dung được cũng như biểu hiện qua cử chỉ. Cũng như bãi sa mạc mênh mang, không thể nào đếm được là do bao nhiêu hạt cát tụ thành…
Quan Sơn đứng thẫn thờ, thân hình vạm vỡ của y như được tạc bằng đá, không mảy may động đậy, chỉ ngơ ngẩn đứng nhìn cảnh tượng thảm thương trước mắt.
Trong giây phút này họ như vừa cảm nhận được một cái gì đó, và cũng lại như vừa đánh mất một cái gì đó, một cảm xúc khó tả đang xoay đảo trong lòng.
Quan Mộng Bình đưa tay lau hai hàng lệ máu vương trên khóe mắt Bách Lý Cư, giọng trìu mến :
– Cư lang, chàng đừng khóc, hãy nghe tiểu Mộng Bình hát tặng chàng một bài…
Nàng cúi xuống, áp mặt lên gương mặt trơ lạnh của Bách Lý Cư đang gối lên đùi nàng.
Những giọt lệ máu rơi lã chã trên khuôn mặt trắng nhợt hốc hác của Bách Lý Cư, và cũng thấm ướt tay áo của mình. Nàng cất giọng trong trẻo ngâm:
“Xưa chàng thiếp khác chi hình bóng,
Giờ đã như gió thoảng mây tan.
Xưa chàng thiếp tiếng lòng chung điệu,
Giờ đã như lá xa lìa cành.
Xưa chàng thiếp đá vàng gắn bó,
Giờ đã như sao lẻ trời khuya”.
…
Tiếng ngâm của nàng như Đỗ Quyên nức nở, máu lệ tuôn trào, giọng ca u uất khiến cho bầu không khí cũng như đông đặc.
Quan Sơn cả giận quát :
– Mi làm gì như quỷ kêu thế vậy? Còn chưa chịu theo ta đi về nữa hả?
Quan Mộng Bình như không hề nghe thấy, lảm nhảm mấy tiếng trong miệng rồi hôn lên đôi môi giá lạnh của Bách Lý Cư, đoạn chầm chậm đứng lên.
Nàng tựa như một cái bóng u hồn lâng lâng tiến về chỗ cột ngựa. Khi đi ngang cạnh Quan Sơn, nàng như chớ hề trông thấy hắn.
Quan Sơn chộp giữ nàng lại, hắn quát :
– Mộng Bình, mi định đi đâu vậy?
Quan Mộng Bình thờ thẫn đứng yên, ánh mắt lạnh băng nhìn hẳng vào mặt Quan Sơn, chậm rãi nói :
– Ngươi không buông ra hả?
Quan Sơn rùng mình trước ánh mắt oán hận kia, buông tiếng thở dài rồi nói :
– Mộng Bình, hãy theo ca ca về nhà đi thôi!
– Về nhà ư?
Quan Mộng Bình cười méo xệch.
– Trời đất mênh mang biết đâu là nhà của ta?
– Hãy theo ca ca về Lạc Dương…
Quan Mộng Bình mắt ánh lên một tia sắc lạnh, đanh giọng :
– Quan Sơn, ngươi có buông tay ra không?
– Mi…
Quan Sơn rùng mình buông tay ra.
– Mi đâu thể ăn nói hỗn hào với ta như vậy được.
Quan Mộng Bình căm giọng :
– Ngươi đã giết chồng ta, ngươi là kẻ thù của ta.
– Mi… mi điên rồi hả?
Quan Sơn tức giận :
– Hắn đã giết cha! Mi không thấy sao?
Quan Mộng Bình cười nhạt :
– Hai mươi năm sau, con ta sẽ đến Lạc Dương tìm ngươi để báo thù giết cha. Quan Sơn, nếu ngươi sợ thì hãy giết ta ngay đêm nay đi.
Quan Sơn tức tối quát :
– Tức chết đi được.
Y vung song quyền lên, toan phát ra Phích Lịch thần quyền, song thấy Quan Mộng Bình chả có vẻ gì là sợ hãi cả, bèn buông thõng tay xuống và tiếp :
– Mi đi đi!
Bỗng lại nói :
– Hãy để mảnh ngọc thạch kia lại rồi muốn đi đâu thì đi.
Quan Mộng Bình xót xa :
– Thì ra ngươi cũng vì mảnh ngọc thạch ấy mà đến đây. Quan Sơn, hãy giết ta đi, ngọc thạch đang ở trên người của ta đây!
– Được rồi!
Quan Sơn hít sâu, quắc mắt trầm giọng nói :
– Đây là do mi tự chuốc lấy, chớ trách ta.
Y bước chéo chân phải, một quyền giơ cao, hữu quyền phóng chếch ra, Phích Lịch thần quyền liền được thi triển.
Thình lình, tiếng kình phong rít lên, một bóng người to lớn từ ngoài rừng phóng vào nhanh như chớp. Trong tiếng sấm rền vang xen lẫn một luồng kiếm quang lấp loáng xẹt tới.
Rầm một tiếng vang dội. Quan Sơn hẫng chân tấn, bị một luồng cuồng phong dữ dội chấn lùi hai bước.
Luồng kiếm quang kia lóe lên rồi vụt tắt. Quan Sơn cả kinh, chỉ thấy một đạo nhân trung niên, mũ cao râu đen, mình mặc thủy hỏa đạo bào, tay cầm trường kiếm lom lom nhìn vị hòa thượng bên phải.
Vị hòa thượng nọ đầu hổ trán báo, mũi nhọn mắt sâu, thân hình còn cao hơn Quan Sơn nửa cái đầu. Mình mặc áo cà sa màu vàng, hai bên mang tai tóc mai rũ dài xuống, trông khác hẳn những vị hòa thượng thông thường.
Quan Sơn sững người, thầm nhủ:
“Hòa thượng này là ai? Xem chiêu thần công vừa rồi của y quyết chẳng phải của Trung Nguyên, ngay cả Võ Đang đệ nhất kiếm thủ Vô Trần đạo trưởng xem ra cũng bị kém thế”.
Vô Trần đạo trưởng với ánh mắt sắc lạnh trầm giọng hỏi :
– Xin hỏi đại sư pháp hiệu xưng hô thế nào?
Lão hòa thượng nọ cả cười :
– Ha ha, Phật gia là Bàn Tinh Già. Lão đạo là người của phái Võ Đang ư?
Vô Trần đạo trưởng thoáng biến sắc mặt thầm nhủ:
“Nghe đồn Bàn Tinh Già này là đệ nhị cao thủ vùng Tây Tạng, là chủ trì Tàng Thiên Long tự, sao đêm nay cũng dự vào việc đoạt bảo thế này?”
Y chưa kịp lên tiếng đáp thì từ ngoài bìa rừng lại có tiếng gió vùn vụt, bốn bóng người lao tới.
Vô Trần đạo trưởng mắt lóe sáng mừng rỡ nói :
– Các vị đạo huynh đều đã đến cả rồi.
Quan Mộng Bình vừa thấy năm người ấy mặt liền lộ vẻ đau khổ nhủ thầm:
“Họ quay trở lại nhanh như vậy. Ôi, Cư lang, chàng có linh thiêng xin hãy phò hộ thiếp thoát khỏi nơi đây…”
Lão nhân đi đầu vừa thấy Quan Mộng Bình liền buông tiếng cười mũi :
– Hừ! Bọn ta trúng kế tên tiểu tử Bách Lý Cư mà phải phí công lặn lội hơn ba trăm dặm đường. Nếu không nhờ Điểm Thương Thần Kiếm Tề Bạch Thạch lão đệ đây hay tin và cho biết hắn đã vượt qua Ngọc Môn quan thì, hừ! Đêm nay e là chúng ta đã đến Mông Cổ rồi…
Điểm Thương Thần Kiếm Tề Bạch Thạch lạnh lùng liếc nhìn mấy cái xác dưới đất trầm giọng hỏi :
– Cô Tinh kiếm khách đã chết, đó phải chăng là sở vi của Phích Lịch Thần Quyền Quan đại hiệp?
Quan Sơn thấy những người hiện diện thảy đều là cao thủ bậc nhất của Tứ đại kiếm phái từ Chưởng môn trở xuống, y không khỏi sờn lòng thầm nhủ:
“Đêm nay xem chừng bảo ngọc không thể đắc thủ rồi…”
Thanh Thành Đan Khâu Tử khoác đạo bào nói :
– Cứ theo bần đạo thấy thì Bách Lý Cư sau khi đấu với Thiên Sơn tam kiếm thì gặp Lạc Dương Đại Hào và Phích Lịch Thần Quyền hiệp công giết chết…
Hoa Sơn Lãnh Hồng kiếm khách Ngô Nhất Bình gật gù :
– Đan Khâu đạo huynh đã thấy cũng giống như tiểu đệ, bây giờ chúng ta…
Phích Lịch Thần Quyền Quan Sơn tức tối quát :
– Ngô Nhất Bình, ngươi dám sỉ nhục gia phụ hả?
Vị trung niên hán tử này giờ im lặng bỗng buông tiếng cười nhạt, chân bước chéo, trường kiếm ra khỏi vỏ, một làn kiếm quang ập tới.
Kiếm thức hiểm ác như điện chớp. Quan Sơn chưa kịp nói dứt lời thì màn kiếm ảnh đã ập tới.
Quan Sơn hơi biến sắc, cổ họng khẽ gầm gừ, thân hình kềnh càng của y vụt bay bổng lên, trong khoảng trống không đầy ba thước y liên tiếp tung ra ba quyền.
Quyền phong cuồn cuộn xen lẫn với tiếng sấm rì rầm. Vị trung niên hán tử kiếm pháp chợt biến, liên tục thay đổi ba loại kiếm pháp.
Kiếm pháp kỳ ảo khôn lường, nhanh nhẹn và ác hiểm, đã bức Quan Sơn phải liên tiếp quay người tránh né, hoàn toàn bị cướp mất tiên cơ.
Quan Sơn gầm lên một tiếng, thân hình của y không còn chuyển động theo kiếm quang nữa. Song quyền vung lên, y hít mạnh một hơi, quyền thế chợt biến, Khai Sơn thập quyền được tung ra.
Khai Sơn thập quyền này là do Tung Sơn Tiều Tử nghiên cứu từ sáu loại quyền pháp cương mãnh trong thiên hạ và với Bách Bộ thần quyền của Thiếu Lâm làm chủ mà cải sáng ra một loại quyền pháp mạnh mẽ khủng khiếp.
Trong không khí vang lên tiếng rầm rầm. Ánh kiếm rung động, Quan Sơn tung ra ba quyền liên tiếp, toàn bộ đánh vào thân kiếm của đối phương.
Điểm Thương Thần Kiếm Tề Bạch Thạch thoáng chau mày cất tiếng :
– Trịnh huynh chớ sợ, có tiểu đệ tiếp tay đây!
Y di chuyển cước bộ, trường kiếm rung lên tạo thành ba đường kiếm ảnh cản trước mặt Quan Sơn.
Kiếm thế cực kỳ hùng hậu và ác hiểm, kèm theo tiếng vang quái dị trên không, tưởng chừng xé nát không khí thành từng mảnh vụn.
Quyền thế của Quan Sơn thoáng chững lại. Làn kiếm ảnh chập chùng cuộn tới. Y trầm giọng quát, vừa định thi triển thức thứ tư Liệt Thạch Phi Thổ (đá nứt đất bay).
Bỗng nghe một tiếng quát lớn :
– Đại sư định đi đâu? Hãy để Bách Lý phu nhân lại đây!
Điểm Thương Thần Kiếm Tề Bạch Thạch nghe là tiếng của Vô Trần đạo trưởng bèn liếc mắt nhìn chỉ thấy một vị hòa thượng đang cắp Quan Mộng Bình đi vào rừng.
Y liền cất tiếng gọi vị hán tử trung niên. Hai thanh trường kiếm vụt giao nhau, kiếm thế xoay tròn, choang một tiếng tách rời nhau ngay.
Vị hán tử trung niên trừng mắt nhìn Quan Sơn :
– Tối nay tạm để lại mạng chó của ngươi. Lần sau gặp lại ta phải đích thân giết ngươi để báo thù cho sư đệ của ta.
Quan Sơn liếc ngang chỉ thấy Vô Trần đạo trưởng, Lãnh Hồng kiếm khách Ngô Nhất Bình, và Đan Khâu Tử đứng thành hình tam giác ngăn cản bước tiến của lão hòa thượng quái dị nọ.
Tâm niệm y chuyển động, thầm nhủ:
“Lúc nãy ta và Vô Trần đạo trưởng xem như ra tay cùng một lúc, kết quả đều bị quái hòa thượng kia cản lại. Qua chưởng lực đó thì tất cả những ai hiện diện ở đây đều không một ai địch nổi”.
Lời lẽ của vị trung niên hán tử đã cắt đứt dòng tư tưởng của Quan Sơn. Quan Sơn ôm quyền lạnh lùng nói :
– Không Động kiếm pháp bất quá chỉ có vậy, tại hạ đã lãnh giáo rồi. Còn về cái chết của Phù Vân Kiếm thì đó là sở vi của gia phụ, có gì cứ việc tìm kẻ này, tại hạ sẵn sàng hầu giáo bất cứ lúc nào.
Có lẽ Không Động Khách Trịnh Đan và sư đệ là Phù Vân Kiếm đã vì truy tầm Cô Tinh kiếm khách Bách Lý Cư mà xâm nhập vào Lạc Dương Phích Lịch sơn trang, kết quả Phù Vân Kiếm bị Lạc Dương Đại Hào Quan Thạch Đình đánh chết, chỉ mình Trịnh Đan chạy thoát được.
Bởi vì Quan Thạch Đình là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm nên Chưởng môn Không Động là Hồng Vân Thượng Nhân đã xông thẳng vào Tung Sơn Thiếu Lâm tự để chất vấn Thiếu Lâm chưởng môn là Minh Viễn đại sư, đến nỗi thiếu điều thì biến thành một cuộc tranh đấu giữa hai đại môn phái.
Không Động Khách vừa mới được nếm mùi lợi hại của Phích Lịch thần quyền, tự hiểu nếu tương tranh lúc này ắt không có lợi. Nếu gây nên tình trạng lưỡng bại câu thương thì đối với việc truy tầm Tinh Nguyệt song kiếm lại càng vô tích sự. Do đó y căm tức trừng Quan Sơn một cái, đoạn theo bọn Tề Bạch Thạch bao vây Bàn Tinh Già lạt ma.
Bàn Tinh Già tay trái nắm Quan Mộng Bình trầm giọng hỏi :
– Các ngươi bao vây Phật gia định làm gì vậy?
Lời lẽ của lão thật cuồng ngạo, Lãnh Hồng kiếm khách Ngô Nhất Bình lạnh lùng đáp :
– Nếu để người lại đây thì chẳng có chi hết, còn không thì…
Bàn Tinh Già cất giọng âm trầm :
– Y thị sắp sinh sản đến nơi rồi, vậy mà các ngươi còn định áp bức người ta, chẳng lẽ đó là tác phong của kiếm phái Trung Nguyên ư?
Vô Trần đạo trưởng xen lời :
– Đại sư nói chí phải, nhưng có điều…
Bàn Tinh Già nhướng đôi mày rậm rì cướp lời :
– Đêm nay có mặt bổn Phật gia, ai cũng đừng hòng động tới y thị…
Điểm Thương Thần Kiếm Tề Bạch Thạch sửng sốt :
– Vô Trần đạo trưởng, lão ta là ai vậy?
Vô Trần đạo trưởng đáp :
– Đây là Bàn Tinh Già đại sư…
Không Động Khách cả kinh, thầm nhủ:
“Thì ra lão là Bàn Tinh Già! Nghe đâu lão là đệ nhị cao thủ vùng Tây Tạng. Sư phụ năm xưa đã từng tìm đến Thiên Long tự tìm lão để so tỷ võ công, ngờ đâu chỉ trong vòng năm mươi chiêu đã bị bại, xem chừng hôm nay…”
Y sợ Tề Bạch Thạch không biết sự lợi hại của Bàn Tinh Già mà mạo muội ra tay tấn công, bèn lên tiếng nhắc nhở :
– Tề huynh, thì ra vị này là đệ nhị cao thủ vùng Tây Tạng, Bàn Tinh Già đại lạt ma!
Thanh Thành Đan Khâu Tử cười khẩy :
– Hứ! Nếu lão ta không thả người, mặc kệ là Tây Tạng đệ nhất hay đệ nhị cao thủ…
Chưa kịp dứt lời thì Bàn Tinh Già đã khẽ quát lên một tiếng. Tay áo rộng phất nhẹ, một luồng kình phong từ dưới ống tay áo cuộn lên nhắm Đan Khâu Tử xô tới.
Đan Khâu Tử liền trở bộ, mũi kiếm vạch một đường hình vòng cung cản ngay trước mặt.
Rắc một tiếng, trường kiếm gãy làm hai đoạn.
Góc tay áo của Bàn Tinh Già tựa như một lưỡi kiếm nhắm vào huyệt Kiên Tĩnh của Đan Khâu Tử điểm tới.
Lãnh Hồng kiếm khách Ngô Nhất Bình sấn tới, quát :
– Đại lạt ma hãy xem đây.
Ánh kiếm loang loáng, y đã thi triển Hoa Sơn trấn sơn Thái Thanh kiếm pháp, liên tiếp hai thức tới tấp tấn công Bàn Tinh Già. Kiếm thế cuồn cuộn như sóng xô gió lộng, quả không hổ là đệ nhất kiếm thủ phái Hoa Sơn.
Bàn Tinh Già khẽ buông tiếng cười khẩy, góc tay áo sắp chạm vào huyệt Kiên Tĩnh của Đan Khâu Tử như một con rắn lượn, uốn ngược lên, lộ ra bàn tay đầy gân xanh.
Đan Khâu Tử mặt trắng bệch, nửa người ngả ngửa ra sau tránh né.
Nào ngờ Bàn Tinh Già lại buông tiếng cười khẩy, hai chòm tóc mai tung bay, áo bào của lão như bọc gió, đột nhiên căng phồng.
Bàn tay sắp chạm vào ngực Đan Khâu Tử chợt trầm xuống, như đột nhiên dài ra thêm nửa thước, vừa vặn vươn tới ngực Đan Khâu Tử.
– Hự…
Đan Khâu Tử rên lên một tiếng đau đớn, khóe miệng rỉ máu tươi, thân hình bắn ra xa hơn trượng, văng vào trong rừng.
Lưỡi kiếm của Lãnh Hồng kiếm khách Ngô Nhất Bình chém vào lưng Bàn Tinh Già như chém vào thép cứng, lưỡi kiếm bật dội trở lại.
Y cả kinh thầm nhủ:
“Thôi chết, lão đã luyện thành hộ thân cương khí rồi”.
Trong khi ấy y đã đảo thu thanh kiếm toan thoái lui. Bàn Tinh Già xoay người, hữu chưởng đánh ngược ra sau, kèm theo kình phong vun vút nhắm Ngô Nhất Bình xô tới.
Không Động Khách Trịnh Đan hét lớn :
– Kỳ công Đại Thủ Ấn đó!
Ngô Nhất Bình thấy bàn tay đối phương đổi sang màu tim tím, y hoảng kinh hụp người xuống và đưa ngang thanh kiếm, tức khắc lưỡi kiếm rung lên tạo thành một màn kiếm ảnh che chắn trước mặt.
Vô Trần đạo trưởng lúc nãy cùng với Phích Lịch Thần Quyền Quan Sơn tiếp một chiêu Đại Thủ Ấn của Bàn Tinh Già, đã biết được sự lợi hại, biết Ngô Nhất Bình không tài nào chống đỡ nổi.
Vô Trần đạo trưởng nhoài người thi triển ngay một thức Thần Kiếm Phong Ba có uy lực mạnh nhất trong Phong Ma kiếm pháp tấn công Bàn Tinh Già.
Điểm Thương Thần Kiếm Tề Bạch Thạch cũng cùng một ý nghĩ như Vô Trần đạo trưởng, xuất kiếm phối hợp tấn công từ cánh tả.
Hai người đều là hàng cao thủ bậc nhất trong kiếm phái, ra chiêu nhanh như điện chớp, phối hợp chặt chẽ đến mức không còn một khe hở.
Thế nhưng bàn tay to lớn của Bàn Tinh Già tung ra lại còn nhanh hơn kiếm thế của họ. Cắc một tiếng, thanh trường kiếm trong tay Ngô Nhất Bình gãy đôi, ngực như bị búa nện, tâm mạch chấn động, thân người bị hất văng ra xa hơn năm thước, máu tươi mửa đầy mình…
Bàn Tinh Già một chưởng đả thương Ngô Nhất Bình, thân hình không hề dừng lại, xoay tít bay lên cao, vừa vặn tránh khỏi khi hai lưỡi kiếm của đối phương giao nhau.
Vô Trần đạo trưởng khẽ buông tiếng cười gằn, hướng mũi kiếm lên trên, cùng Tề Bạch Thạch xoay nửa vòng tiếp tục giao kích Bàn Tinh Già.
Bàn Tinh Già tay trái xách lấy Quan Mộng Bình, thân người lơ lửng trên không, phía dưới kiếm quang lấp loáng, đan kín như tơ nhện, ập tới nhanh như chớp.
Lão trầm giọng quát lên một tiếng, tay trái nhẹ đưa ra, Quan Mộng Bình đã được đẩy ra ngoài ba trượng, vừa vặn rơi trên lưng con hắc mã đang được cột vào thân cây.
Quan Mộng Bình nằm trong lưới kiếm của năm cao thủ, dưới sự bảo vệ của Bàn Tinh Già, lại phải gắng sức ngăn trở thai khí chấn động cho nên tinh thần hết sức căng thẳng.
Người nàng vừa rơi xuống lưng ngựa liền rên lên một tiếng, tay ôm bụng đau đớn chau chặt mày liễu.
Phích Lịch Thần Quyền Quan Sơn tự nãy giờ đứng ngoài vòng chiến, thấy Quan Mộng Bình bị Bàn Tinh Già đẩy rơi trên lưng ngựa, liền ra vẻ đắc ý tung mình lao về phía ấy.
Bàn Tinh Già đang lơ lửng trên không, thấy vậy liền cả giận quát :
– Quay lại ngay.
Một luồng chưởng lực ồ ạt xô ra ngăn cản bước tiến của Quan Sơn. Y hự lên một tiếng, thân hình khựng lại và rơi trở xuống đất, song quyền liên tiếp tung ra bốn lần mới ngăn trở được luồng chưởng lực như sóng xô kia.
Bàn Tinh Già một chưởng bức lui Quan Sơn, quát lớn :
– Nàng chạy mau ngoài kia có người tiếp ứng!
Quan Mộng Bình bừng tỉnh, hữu chưởng bổ xuống chém đứt dây thừng, dong cương ngựa phóng đi.
Nàng cũng chẳng hiểu Bàn Tinh Già có ý tốt hay xấu, song thâm tâm nàng vẫn khắc ghi rất rõ lợi dặn dò của Bách Lý Cư, vó ngựa theo hướng tây lao đi như tên bắn.
Ngay khi ấy trên cành cây bỗng vang lên một chuỗi cười dài :
– Nàng muốn đi đâu hả?
Bàn Tinh Già nhướng mày tức giận than :
– Hắc Khi, Hắc Sở, các ngươi cũng đến rồi ư?
Hai bóng người xẹt lên không rồi tách ra, một đuổi theo Quan Mộng Bình và một hiện thân bên bìa rừng.
Ánh mắt Quan Sơn lộ vẻ vừa kinh hãi, vừa tức giận, buột miệng kêu :
– Hải Thiên song kỳ!
Tinh Tú Hải (biển sao) Hải Thiên song kỳ, tên hiệu này như một tiếng sấm rền vang trong lòng mọi người hiện diện. Vô Trần đạo trưởng và Điểm Thương Thần Kiếm Tề Bạch Thạch vội vàng tách nhau ra, cùng nhìn về phía người mới đến.
Người ấy gương mặt thon dài, dáng người quắt queo, vận áo dài màu bạc lấp lánh, ánh mắt lạnh như băng đang quét ngang qua mặt Quan Sơn.
Quan Sơn thót tim, đối mặt với vị cao thù tuyệt đỉnh chỉ vỏn vẹn ba chiêu đã hủy mất toàn bộ võ công của phụ thân, lòng y có một lo sợ rất kỳ lạ.
Ánh mắt Hắc Khi quét qua kiếm thủ bốn phái, dừng lại trên mặt Bàn Tinh Già, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng nói :
– Ngươi không nhàn cư ở Thiên Long tự, lặn lội đến đây làm gì?
Bàn Tinh Già lạnh lùng đáp :
– Phật gia có mặt ở đây có dụng ý gì, chúng ta tự hiểu lấy.
Hắc Khi cười hăng hắc :
– Trung Nguyên Tứ đại kiếm phái vì kiếm quyết của Huỳnh Long Thượng Nhân mà dùng kiếm quyết với châu báu làm điều kiện trao đổi. Võ Lâm Nhất Mỹ thì vị thù hận với Bách Lý Cư mà nhận lời làm điều kiện. Còn người thì vì cái gì?
Bàn Tinh Già vẫn với giọng lạnh băng quát :
– Bổn tự Thiên Long Kiếm đã bị Huỳnh Long Thượng Nhân đánh cướp hồi chín mươi năm trước, phen này…
Hắc Khi cười khẩy ngắt lời :
– Có lẽ vì kiếm pháp thua kém mà phải nhường bảo kiếm cho người ta thì đúng hơn.
Bàn Tinh Già trợn mắt tức giận :
– Hắc Khi, ngươi dám sỉ nhục tiên sư hả?
Hắc Khi lại buông tiếng cười khẩy :
– Bàn Tinh Già, sư huynh của ngươi không có đến đây à?
Bàn Tinh Già đảo mắt :
– Hồi Lỗ đại sư huynh…
Chưa dứt lời thì ngoài rừng bỗng vang lên một tiếng huýt sáo lảnh lói. Hắc Khi biến sắc, tung mình phi thân vọt đi.
Bàn Tinh Già thầm nhủ:
“Hay là đại sư huynh đã quả thực đến rồi chăng?”
Ý nghĩ lướt nhanh qua đầu, lão quát lớn :
– Hắc Khi, ngươi đi đâu vậy?
Bàn Tinh Già phất tay áo, Đại Thủ Ấn tung ra nhanh như chớp, nơi kình phong lướt qua, một hàng cây bị tiện ngang thân, cành là tung bay mù trời.
Thân hình khẳng khiu của Hắc Khi khẽ lắc lư, đang lơ lửng trên không lại vọt cao hơn sáu thước, lộn người trút đầu xuống, một luồng cương phong lạnh giá từ trên cao chụp xuống.
Bùng một tiếng đinh tai nhức óc, chiếc đại bào của Bàn Tinh Già tung bay phần phật, người lão lắc nhẹ, hai chân đã lún sâu xuống đất vài tấc.
Hắc Khi lộn nhào hai cái trên không, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên những cành cây bay tung tóe, y sam lấp lánh ánh bạc như một vị thần tiên lướt đi trên trời.
Bàn Tinh Già cười dài :
– Mười năm không gặp, công lực của ngươi đã tinh tiến không ít.
Lão đứng yên tại chỗ, cách không phóng liền hai chưởng.
Những cao thủ của Tứ đại kiếm phái đứng sau lưng thấy Bàn Tinh Già cứ sau mỗi phát chưởng hai chân lại lún sâu xuống đất thêm nửa tấc, y bào tung bay, hai chòm tóc mai phất phới, trông cực kỳ uy mãnh.
Họ thầm kinh hãi, cùng hướng mắt chăm chú nhìn về Hắc Khi trên không trung.
Bình bình bình liên tiếp ba tiếng vang dội, một khoảng rừng bị dao động mạnh, cành lá bay tán loạn, chỉ còn lại những cành cây trụi lá lắc lay trong gió táp.
Dưới ánh sao nhạt nhòa, những cành cây nát vụn tung bay như cánh bướm lượn lờ…
Hắc Khi cười khẩy :
– Mật Tông Đại Thủ Ấn bất quá chỉ có vậy. Bàn Tinh Già, ngươi cũng phải đỡ ba chưởng của ta đây.
Người y rơi xuống cách không phát ra ba chưởng.
Ba chưởng này là tuyệt nghệ làm khiếp vía võ lâm, Huyền Âm thập nhị chưởng của Tinh Tú Hải. Trong kình khí lạnh giá vang lên những tiếng rít lảnh lói như muốn xé nát con tim kẻ khác.
Bàn Tinh Già long hành hổ bộ, bước ba bước theo hình chữ chi, hai tay vung múa trước ngực, người đã thoát ra ngoài hai trượng, vượt ra khỏi phạm vị Huyền Âm thập nhị chưởng của Hắc Khi.
Những người hiện diện nào có thấy qua công phu quái dị như vậy bao giờ, thảy đều trố to mắt thờ thẫn nhìn Bàn Tinh Già thoát ra khỏi cánh rừng.
Hắc Khi buông tiếng cười khan :
– Khá khen cho Bàn Tinh Già, không ngờ ngươi đã luyện thành Du Già thuật trong Tâm Ấn Bàn Kết thần công rồi.
– Lão quỷ!
Ngoài rừng bỗng vang lên một giọng nói the thé.
– Lão lải nhải cái gì đó? Lữ lão quỷ ở Hải Tâm sơn đã đến rồi kìa.
Hắc Khi hú lên một tiếng lanh lảnh, thân hình lượn quanh nửa vòng lớn trên không rồi biến mất trong bãi sa mạc mênh mang.
Bàn Tinh Già giật mình thầm nhủ:
“Hải Tâm sơn Bất Lão Thần Tiên Lữ Vi Hóa cũng đã đến đây rồi sao?”
Lão rảo bước như bay phóng ra ngoài sáu trượng thì thấy ba tên đệ tử đời thứ nhì mà mình dẫn theo đều đã phơi thây trong vũng máu.
Còn Quan Mộng Bình thì như một pho tượng ngồi bất động trên lưng ngựa. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một lão nhân râu dài áo chẽn đang quyết đấu với một trung niên phụ nhân mặc áo đen.
Bàn Tinh Già điên tiết :
– Hắc Sở, ngươi đã giết đệ tử của bổn tự phải không?
Trung niên phụ nhân gắt giọng :
– Bàn Tinh Già, ngươi muốn người sao chưa chịu đuổi theo mau đi, còn ở đây lải nhải với ta làm gì nữa?
Bàn Tinh Già ngẩng lên, chỉ thấy Hắc Khi lướt nhanh tới. Lão nói :
– Lữ Vi Hóa, lão quỷ cũng chống đối với bọn này ư?
Bất Lão Thần Tiên Lữ Vi Hóa cười đáp :
– Tiểu tử ngươi đến vừa đúng lúc, ác bà này giao cho ngươi đó.
Hắc Sở réo lên :
– Lão quỷ đừng để y chạy mất, con nhãi kia cả người lẫn ngựa đều đã bị y chế ngự rồi.
Hắc Khi buông tiếng hừ mũi, vụt tung ra ba chưởng ngăn Lữ Vi Hóa lại.
– Lữ Vi Hóa, ngươi còn muốn xen vào công việc của bọn này…
Bất Lão Thần Tiên Lữ Vi Hóa dưới sự giáp công của Hải Thiên song kỳ liên tiếp công ra tam quyền tứ cước, kéo vòng vây rộng ra một trượng lớn tiếng nói :
– Hai lão quỷ kia, trăng mờ ba lớp, đã sắp nổi cơn bão rồi, còn ở đây lôi thôi chi nữa!
Bàn Tinh Già ngửa mặt nhìn trời thấy ánh trăng mông lung, chung quanh có vòng sáng màu vàng nhạt khuếch đại dần, bèn thầm nhủ:
“Chi bằng ta thừa lúc họ đang giao đấu mà bắt giữ thiếu phụ kia…”
Y là một cao thủ của phái Mật Tông, lẽ ra không nên có ý nghĩ như vậy, song dưới ba tay cao thủ tuyệt đỉnh này muốn bắt giữ Quan Mộng Bình thì quả là khó khăn, do đó y đành phải nảy sinh ra ý nghĩ không được quang minh chính đại.
Thế nhưng y chưa kịp nhúc nhích thì con ngựa ô đang đứng im bỗng cất tiếng hí vang, xoải vó phóng đi như bay. Quan Mộng Bình rú lên thảng thốt, tiếng rú như một sợi chỉ kéo dài bay lượn trên không.
Bất Lão Thần Tiên Lữ Vi Hóa kinh hãi la lên :
– Ai đã giải được sự khống chế của ta?
Bàn Tinh Già phất động tay áo, không kịp suy nghĩ đã vội đuổi theo con hắc mã.
Ba bóng người tách nhau ra. Lữ Vi Hóa tung người lên như phi mã hành không, nối gót đuổi theo…
Hắc Sở ngớ người :
– Việc gì thế này? Rõ ràng con nhãi kia đã bị Lữ lão quỷ khống chế rồi mà?
Hắc Khi mắt ánh lên vẻ kinh dị :
– Đuổi theo!
Vừa dứt lời đã vọt đi ngoài bốn trượng. Hắc Sở hét lên một tiếng lanh lảnh cũng phi thân đuổi theo ngay.
Họ chạy được hơn hai mươi trượng thì đã trông thấy thân hình to lớn của Bàn Tinh Già đang thờ thẫn đứng trong sa mạc như một pho tượng đá.
Họ lướt qua và ngạc nhiên :
– Đại lạt ma làm sao vậy?
Bàn Tinh Già lắc đầu, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi :
– Có cao nhân ở đây.
Vừa dứt tiếng đã ngã lăn ra. Hải Thiên song kỳ bàng hoàng, không ngờ tới với võ công cao cường như Bàn Tinh Già mà chỉ trong khoảnh khắc đã bị người khác đả thương.
Họ không hề chững bước, cùng đưa mắt nhìn nhau rồi đề khí gia tốc vọt đi tiếp.
Phía xa xa bãi sa mạc vươn dài dưới ánh trăng nhập nhòa đã trông thấy con hắc mã đang tung vó và Lữ Vi Hóa đuổi rà theo sau.
Mắt thấy Lữ Vi Hóa sắp đuổi kịp bỗng khựng lại trên không rồi rơi thẳng xuống đất.
Với hạng tuyệt thế kỳ nhân như Hải Thiên song kỳ mà cũng chỉ trông thấy một bóng người thấp thoáng, rồi kế đó Bất Lão Thần Tiên Lữ Vi Hóa từ trên trời rơi xuống.
Hắc Khi phi thân tới, chỉ thấy Lữ Vi Hóa hai tay ôm lấy huyệt Đan Điền đang tự vận công điều tức, y ngạc nhiên hỏi :
– Ai đả thương ngươi vậy?
Lữ Vi Hóa lắc đầu, phía sau Hắc Sở hét lớn :
– Lão quỷ, bão đến rồi kìa.
Hắc Khi vụt ngẩng lên, chỉ thấy một cột gió như đuôi rồng cuộn tới, cát bay mịt mù…
Hắc Khi tái mặt, chộp lấy Hắc Sở nằm mọp xuống đất, cắm hai tay vào trong cát, vùi đầu nín thở nằm lên trên mình Lữ Vi Hóa.
Gió cát cuồn cuộn, trời đất âm u tưởng như đã đến ngày tận thế, từng lớp cát bay phủ lên người họ.
Trong tiếng gió thét gào, ba người rõ ràng nghe thấy tiếng niệm Phật sang sảng song chỉ trong khoảnh khắc cát vàng đã vùi lấp thân xác của họ.
Sau trận cuồng phong, vô số đồi cát biến mất, vô số đồi cát khác lại hình thành…