Vệ Lãnh Hồng vừa nhào vào lòng Bách Lý Hùng Phong liền bị chàng siết chặt, cơ hồ muốn ngạt thở.
Bao năm nay nàng đã khao khát được một người đàn ông như Bách Lý Cư siết chặt trong vòng tay, nàng thà chịu bị siết chết như thế, chết trong vòng tay của người mình yêu thì đủ sung sướng lắm rồi!
Giờ đây, thần định mệnh cuối cùng đã rủ lòng thương hại nàng, khiến nàng lại một lần nữa được nằm trong vòng tay người yêu.
Toàn thân nàng dậy lên một cảm giác quái dị, xương cốt trong người đều như mềm nhũn ra.
Trí nhớ của Bách Lý Hùng Phong đã hoàn toàn lu mờ, đôi mắt chàng đỏ ngầu, hai cánh tay siết mạnh tựa hồ như muốn nghiền nát nàng ra.
Vệ Lãnh Hồng đau đớn mở mắt ra, trông thấy đôi mắt đầy thú tính kia đang đau đáu nhìn mình, hơi thở chàng hổn hển, tựa hồ như muốn nuốt chửng nàng vậy.
Vệ Lãnh Hồng vội ngoảnh mặt đi :
– Ô! Cư lang đừng nhìn thiếp như vậy!
Bách Lý Hùng Phong hé nở một nụ cười tàn nhẫn, tay phải chộp vào vai áo nàng xé mạnh. Soạt một tiếng, áo nàng đã bị Bách Lý Hùng Phong xé toạc làm hai mảnh, lộ ra chiếc áo lót bên trong.
Vệ Lãnh Hồng hốt hoảng :
– Cư lang, chàng…
Thần trí Bách Lý Hùng Phong đã hoàn toàn mất đi, nắm tóc nàng ghì xuống, đôi môi nóng rực áp vào mang tai nàng.
Một cảm giác đê mê chưa từng có bừng lên dữ dội, khiến tâm hồn nàng ngây ngất lâng lâng như muốn bay bổng.
Bách Lý Hùng Phong từ từ ép nàng xuống đất, tiếng gầm gừ từ cổ họng chàng phát ra khe khẽ. Bị đè dưới thân hình khỏe mạnh của chàng, Vệ Lãnh Hồng tuy nằm trên mặt đất ẩm ướt, song nàng vẫn cảm thấy dạt dào sung sướng.
Thế nhưng, khi nàng phát giác tay phải của Bách Lý Hùng Phong đang cởi nút áo lót của mình, nàng bất giác cảm thấy sợ hãi, một nỗi sợ hãi chưa từng có.
– Không!
Nàng trở người, hất Bách Lý Hùng Phong lộn người nằm xuống đất, vội vàng đứng lên.
Bách Lý Hùng Phong thoáng chưng hửng, lập tức vươn tay ra túm lấy chân nàng kéo mạnh.
– Ối chà!
Vệ Lãnh Hồng chỉ kêu được một tiếng, lại ngã nhào vào lòng Bách Lý Hùng Phong.
Lúc này thần trí của nàng đã tỉnh táo, gương mặt trước mắt trông rất giống Bách Lý Cư, song ở giữa mi tâm có một nốt ruồi to, còn Bách Lý Cư thì không.
Vệ Lãnh Hồng đau đớn thầm nhủ:
“Y không phải là Cư lang, Cư lang đã chết rồi! Ô, ta đang làm gì thế này?”
Bách Lý Hùng Phong nào biết nàng đang nghĩ gì, ôm chặt lấy nàng, lại điên cuồng toan xé bỏ áo nàng.
Vệ Lãnh Hồng giãy giụa :
– Không! Không! Không được làm như vậy.
Bách Lý Hùng Phong thều thào :
– Ta muốn, ta muốn…
Vệ Lãnh Hồng không ngớt giãy giụa, hai tay chỏi vào ngực Bách Lý Hùng Phong, cố sức đẩy chàng ra, lại quên mất là mình lại thân hoài võ công, chỉ chống lại bằng bản năng của người phụ nữ.
Nàng thở hổn hển :
– Đừng, không thể làm chuyện ấy được!
Ngay khi ấy, bỗng có tiếng gọi văng vẳng :
– Y nhi ơi… Y nhi ở đâu vậy?
– Đồ nhi của ta ơi… sư phụ đang tìm đấy… hãy về đây mau… hãy mau về bên mình sư phụ đây… Y nhi…
Tiếng kêu mỗi lúc càng nhanh, mỗi lúc càng thêm hối hả.
Một bóng người như điên cuồng chạy về phía này, nước mắt ràn rụa, cất tiếng gọi liên hồi :
– Hùng Phong… Hùng Phong ơi…
Người đó chính là Kiều Thiên Y. Sau khi Kiều Thiên Bích ám toán và bắt Bách Lý Hùng Phong đi khỏi, nàng đau khổ nhớ lại dĩ vãng thì Dư Kế Hiền và Lưu Kỳ lần lượt đi vào ve vãn và toan giở trò cưỡng hiếp nàng. Lợi dụng điều ấy, nàng trước sau điểm huyệt hai người và thoát khỏi thạch lao, việc đầu tiên tất nhiên là đi tìm Bách Lý Hùng Phong.
Khi đến chỗ ở của Kiều Thiên Bích thì thấy trong phòng bừa bộn và Kiều Thiên Bích đang vùi đầu vào chiếc giường ngã, sụp khóc sướt mướt, mình mẩy lõa lồ, chỉ thoáng nhìn là biết ngay tự sự.
Lòng nàng đau như cắt, song phát hiện Bách Lý Hùng Phong đã không còn ở đó, tường đổ người đi, bèn theo hướng tường đổ chạy về phía khu rừng rậm.
Nàng chỉ lo tìm kiếm Bách Lý Hùng Phong, sợ chàng bị hai vị Kiều gia gia và hai vị Cốc chủ khác là Dư Bán Nông và Lưu Tước phát hiện, thì hậu quả sẽ vô cùng tệ hại.
Đồng thời, mình đã chế ngự Dư Kế Hiền và Lưu Kỳ, trốn khỏi thạch lao cũng đã vi phạm cốc qui, và Bách Lý Hùng Phong lại đào thoát, khó thể giãi bày được, cầm bằng cái chết. Ý chí cầu sinh cùng với niềm ao ước được thoát ra khỏi cái sơn cốc này trong bao năm nay đã khiến nàng bất kể mọi sự, chỉ muốn tìm gặp Bách Lý Hùng Phong để cùng thoát ra khỏi Ẩn Hiền trang.
Nàng chỉ lo mải miết chạy tìm Bách Lý Hùng Phong, đến cả vị ân sư đã truyền thụ cho nàng một thân tuyệt học lo lắng réo gọi mà nàng vẫn không màng đến, nếu như mọi khi hễ nghe thấy tiếng gọi của Manh đạo nhân (đạo sĩ mù) là nàng đã tức khắc đã sà vào lòng ông rồi.
Nàng chạy ra khỏi khu rừng, đến trước rừng hoa, nàng biết ngôi lầu trúc là chỗ ở của Võ Lâm Nhất Mỹ Vệ Lãnh Hồng, và trước nhà có bố Ỷ Hương Vạn Hoa trận rất kỳ bí, Vệ bà bà cùng với ba vị Cốc chủ đã nghiêm cấm bất kỳ ai bén mảng đến đây.
Vẫn không thấy bóng dáng của Bách Lý Hùng Phong, chàng đã đi đâu nhỉ? Chả lẽ đã sa vào vòng vây của các vị Cốc chủ?
Nàng cất lên tiếng kêu tuyệt vọng :
– Hùng Phong, Hùng Phong… chàng ở đâu?
Tiếng kêu tha thiết đau thương vang vọng trong bóng đêm tĩnh mịch, đã khiến Võ Lâm Nhất Mỹ Vệ Lãnh Hồng bừng tỉnh trong cơn đam mê.
Tiếng kêu ấy cũng đồng thời dẫn đường cho Manh đạo nhân tìm đến, từ xa ông đã lớn tiếng gọi :
– Y nhi… có sư phụ đến rồi đây, con đừng sợ… có sư phụ bảo vệ, không một ai có thể động chạm đến con…
Trong cơn tuyện vọng, vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Bách Lý Hùng Phong, nàng sắp ngất xỉu thì bỗng nghe thấy tiếng nói quan hoài của sư phụ, nàng liền như kẻ mù vừa tìm lại được ánh sáng, reo lên :
– Sư phụ… ơi! Hãy mau cứu lấy chàng… chàng mà chết thì Y nhi cũng không sống nổi đâu…
Manh đạo nhân vừa nghe thấy tiếng của ái đồ vang lên từ phía lầu trúc của Vệ Lãnh Hồng, tưởng đâu ái đồ bị Vệ Lãnh Hồng chế ngự và đang hành hạ nàng, bèn tức giận hét lớn :
– Đừng sợ, sư phụ đến đây! Con đàn bà vô sỉ kia thường khi giả vờ đứng đắn, thần thánh bất khả xâm phạm, nay lại giở chứng mới vừa rồi đây còn chứa chấp đàn ông, nếu y thị mà dám làm hại con… sư phụ không buông tha cho y thị…
Manh đạo nhân vừa nói vừa bước nhanh tới.
“Mới vừa rồi còn chứa chấp đàn ông?”
Kiều Thiên Y rúng động cõi lòng, chả lẽ Bách Lý Hùng Phong đã xông vào trong Ỷ Hương Vạn Hoa trận và đã bị Vệ Lãnh Hồng giấu đi rồi ư?
Nàng vội lớn tiếng gọi :
– Hùng Phong, Hùng Phong! Chàng có ở trong đó không? Vệ cô cô… xin Vệ cô cô hãy buông tha cho chàng…
Một mặt nôn nóng lao vào trong rừng hoa.
– Con đàn bà vô sỉ…
Câu ấy vừa lọt vào tai Vệ Lãnh Hồng, nàng như bị một mũi tên nhọn đâm vào tim, toàn thân run bắn lên. Phải rồi, Vệ Lãnh Hồng, mi thanh cao trong trắng, ngoại trừ nhớ tưởng về Bách Lý Cư, chưa bao giờ có hình bóng người đàn ông nào khác đi vào đi vào con tim mi. Biết bao người đàn ông không dám nhìn đến mi, vì sợ bị mi giết chết. Tại vì sao? Bây giờ lại để cho con trai của Bách Lý Cư làm hoen ố tấm băng trinh ấy, tại vì sao? Vì sao? Con đàn bà vô sỉ kia!
Nàng thét lên như điên cuồng :
– Cư lang ơi…
Chẳng rõ sức mạnh từ đâu đến, song chưởng xô ra, Bách Lý Hùng Phong liền bị đánh văng ra ngoài hai trượng.
Trong lúc đầu óc đang loạn cuồng, Vệ Lãnh Hồng vốn định trở về ngôi lầu trúc, nhưng lại luống cuống chạy vào rừng hoa, thì gặp Kiều Thiên Y bị lạc trong hoa trận và đang chạy lung tung, miệng không ngớt gọi :
– Hùng Phong… Bách lý công tử ơi…
Hai tiếng “Bách Lý” lại khiến Vệ Lãnh Hồng giật nảy mình, bất thần phóng ra một chưởng đánh ngã Kiều Thiên Y, loạng choạng chạy về ngôi lầu trúc.
Bách Lý Hùng Phong bị Vệ Lãnh Hồng đánh bắn ra ngoài hai trượng, đang lúc lửa dục lên cao đến tột độ, thần trí mê loạn, như trẻ con đang bú thình lình bị rứt ra khỏi vú mẹ, tức khắc đuổi theo Vệ Lãnh Hồng.
Bóng dáng Vệ Lãnh Hồng đột nhiên bị biến mất bởi trận pháp, càng lại phát hiện ra Kiều Thiên Y đang ngất xỉu giữa rừng hoa.
Lúc này chàng đã quên hết mọi sự, chỉ cần đến đàn bà, bất kể như thế nào cũng được, liền bỗng Kiều Thiên Y lên, vừa định…
Bỗng bên tai vẳng lên một tiếng quát lớn :
– Y nhi, sư phụ đã đến rồi đây, con đang ở đâu vậy?
Bách Lý Hùng Phong vội quay người tránh hướng phát ra tiếng nói, lao vào một sơn động trong khu rừng rậm.
Gió đêm lướt qua, lá khua xào xạc như tiếng thở dài đau xót.
Manh đạo nhân tức giận quát lớn :
– Chạy đi đâu?
Ông phát giác có tiếng gió tạt vào trong rừng, liền quay người đuổi theo, nhưng đáng tiếc, ông không làm sao trông thấy được sơn động.
* * * * *
Trời hửng sáng, trong rừng sương sớm dày đặc, chim tíu tít hót vang. Trong tiếng gió rì rào, mặt trời từ từ ló dạng.
Trong sơn động âm u, Bách Lý Hùng Phong vẫn im lìm say ngủ, mặt chàng hết sức bình yên, chẳng còn dấu tích của cơn dông tố tối hôm qua.
Trái ngược hẳn với vẻ bình yên của chàng, Kiều Thiên Y đang lằm cạnh với đôi mày khẽ chau, dưới làn mi rậm hãy còn vương đọng hai dòng nước mắt.
Cơn ác mộng tối qua đã khiến nàng rơi lệ ư?
Không đúng! Khóe môi nàng chẳng phải hãy còn vương đọng nụ cười thỏa mãn đó ư?
Nàng đã đạt được niềm mong ước ư? Không thì nàng đâu có cười mãn nguyện thế kia?
Trong cơn mơ, nàng buông một tiếng rên khẽ, trở người gác chiếc chân trắng nõn lên mình Bách Lý Hùng Phong.
Đôi mày Bách Lý Hùng Phong khẽ động đậy, thì thầm gọi :
– Mộng muội!
Vừa dứt tiếng, ngoài cửa động bỗng vang lên tiếng gọi lớn :
– Thiên Y! Thiên Y.!.
Từng cơn gió núi thổi mạnh khiến cho những sợi dây leo treo trên cửa động đung đưa liên hồi. Quan Sơn mình mặc áo đỏ đứng ở ven rừng, ánh mắt lướt qua khoảng núi đá lởm chởm bên này, dáo dác tìm kiếm.
Một bóng người màu xanh từ xa lướt tới, dường thanh nói :
– Có tìm thấy Y nhi chưa?
Quan Sơn ngoảnh nhìn, chỉ thấy Manh đạo nhân vẻ nôn nóng lao tới. Quan Sơn lắc đầu đáp :
– Chưa? Đạo trưởng nhớ rõ tối hôm qua lúc gặp nó là ở quanh đây phải không?
Manh đạo nhân trợn ngược đôi mắt trắng dã :
– Các hạ đã biết rõ là kẻ mù này không có mắt mà còn nói như vậy, chả lẽ kẻ mù này lại có chi đắc tội với các hạ sao?
Quan Sơn thoáng ngẩn người :
– Xin đạo trưởng thứ cho tiểu đệ đã thất lễ, vì tiểu đệ quá lo lắng cho tiểu nữ đó thôi.
Manh đạo nhân buông tiếng cười khẩy :
– Hừ! Lo lắng? Nếu các hạ đối xử với Y nhi tốt bằng nửa Thiên Bích thì kẻ mù này cũng đủ vui mừng rồi, nhưng các hạ thử tự hỏi xem mình đã đối xử với Thiên Y như thế nào?
Quan Sơn mặt thoáng co giật, đau khổ nói :
– Đạo trưởng biết tính mẹ Thiên Bích mà, lại còn bà ngoại nó…
Manh đạo nhân hừ một cái thật mạnh :
– Đường đường là một nam tử hán như các hạ mà lại thốt ra những lời lẽ ấy, các hạ có thấy thẹn không chứ?
Quan Sơn tái mặt :
– Đạo trưởng sao lại nói thế? Tại hạ nào có đắc tội với đạo trưởng!
Manh đạo trưởng trợn mắt :
– Sao? Chả lẽ các hạ còn cho là mình có lý ư?
Đoạn ông vuốt bộ râu dê dưới cằm nói tiếp :
– Các hạ thử sờ vào lương tâm mình, tự hỏi xem có tích sự hay không? Đại trượng phu dám làm dám chịu, vì sao các hạ lại trơ mắt nhìn mẹ của Thiên Y bị hành hạ cho đến chết, chẳng bận tâm chút nào cả? Chả lẽ con tim các hạ là sắt thép? Lương tâm chẳng ray rứt chút nào cả ư?
Quan Sơn mặt nhăn nhúm tức giận :
– Đó là việc riêng của tại hạ, đạo trưởng đừng…
– Việc riêng? Các hạ không thích kẻ mù này can thiệp vào việc riêng của các hạ chứ gì? Hắc hắc, kẻ mù này ăn no không có việc để làm, lại đi can thiệp những việc bao đồng ư?
Đoạn gắt giọng nói tiếp :
– Thiên Y là đồ đệ của kẻ mù này, nếu người nào đối xử xấu với nó thì kẻ mù này không vị nể đâu.
Quan Sơn tức giận :
– Y nha đầu cả gan dám phế bỏ võ công của bà ngoại nó là đã vi phạm luật lệ của bổn cốc, nếu ai bênh vực cho nó, bổn cốc sẽ…
Manh đạo nhân bĩu môi :
– Xì! Ngươi tưởng cái cốc bẩn thỉu này có thể làm gì được kẻ mù này hả? Dẫu cho ba tên lão quỷ ấy cùng xáp vào một lượt thì kẻ mù này cũng chả ngán, huống hồ hiện nay họ đang chia rẽ vì tranh giành quyền lợi, kẻ mù này lại càng nắm chắc phần thắng hơn, nếu không tin thì ngươi hãy thử xem!
Quan Sơn thấy Manh đạo nhân vén tay áo lên, lộ ra cánh tay quắt queo, bật giác ngần người thầm nhủ:
“Lão mù này khùng khùng điên điên, nghe đâu là Trưởng lão chi đó của phái Võ Đang, chưa có ai được chứng kiến võ công của lão. Tuy nhiên, Y nha đầu ở thọ nghệ với lão mà có được thành tựu cao như vậy, hiện nay trong cốc đang hồi nhiễu nhương, không nên trêu vào lão thì hơn, kẻo mai này…”.
Manh đạo nhân lại hằn học nói :
– Kẻ mù này sống đã bảy mươi năm trời, nhưng chưa thấy người nào vô dụng như ngươi, hãy tránh xa ra, đừng làm cho kẻ mù này nổi giận lên thì khốn.
Quan Sơn giận điên người, hít sâu một hơi, dồn khí toan xuất quyền, song nghĩ lại, bèn thoái lui thở dài nói :
– Đạo trưởng hà tất sỉ vả tại hạ như vậy chứ?
Manh đạo sĩ nghe ra thái độ của Quan Sơn đã nhũn mềm, bèn dịu giọng nói :
– Đường đường là một đại trượng phu mà lại phải dựa vào đàn bà để bảo toàn tính mạng, thật sống cũng chả có ý nghĩa gì…
Đoạn nghiêm nét mặt nói tiếp :
– Bần đạo rất hiểu nỗi khổ tâm của các hạ, nhưng cũng không nên như vậy, để cho con cái phải gánh chịu bao uất hận thế này, các hạ có hổ thẹn đối với bản thân, có hổ thẹn với mẹ Thiên Y đã chết không hả?
Quan Sơn nghe lòng đau nhói, nghĩ đến hành động của cái đêm mê loạn hồi mười sáu năm trước, ông vô cùng sám hối, sám hối bởi sự suy nhược của mình.
Trong hồi ước, ông nhớ đến người đàn bà Côn Lôn Nô hiền lành kia, lần cuối cùng ông trông thấy gương mặt đen đúa kia thì chỉ còn da bọc xương, duy chỉ đôi mắt to và hàm răng trắng là vẫn như ngày nào.
Trong gian phòng âm u, một ngọn đèn leo lét, Kiều Thiên Y mọp người trước trước giường mẫu thân sụt sùi khóc, còn ông thì đứng ngoài cửa, nhưng lại không đủ can đảm bước vào.
Nhìn vào ánh mắt trống rỗng và tuyệt vọng kia, lòng ông không khỏi xót xa thổn thức. Ông nghe thấy rất rõ ràng người đàn bà hiền lành kia đã đưa bàn tay quắt queo vuốt đầu Kiều Thiên Y và nói :
– Con đừng khóc nữa, mẹ từ khi sinh ra đời là nô lệ của người ta, cả đời phải cơ cực làm việc không ngừng, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi mãi mãi…
Bà ho một cách khó nhọc, đoạn run giọng nói tiếp :
– Theo truyền thuyết của Côn Lôn Nô chúng ta, trên thiên quốc có một vị thần lớn, chuyên thu dụng linh hồn của những kẻ suốt đời cực khổ lên Thiên đường an nghỉ… Con gái của mẹ, Côn Nôn Lô chúng ta da tuy đen, nhưng linh hồn lại hết sức trong trắng, không chút nhơ bẩn, vị thần lớn trên trời thấu hiểu…
Nghĩ đến đây, Quan Sơn xiết chặt nắm đấm:
“Lúc ấy tại sao ta không dám mạnh dạn bước vào, chả lẽ ta quả lấy làm hổ thẹn vì nàng thật ư?”
Ông còn nhớ rất rõ, khi Kiều Thiên Y phẫn hận trách móc mình, người đàn bà hiền lành kia lại còn bào chữa cho ông rằng :
– Con đừng trách cha, ông ấy chưa từng yêu mẹ bao giờ, tất nhiên là có thể không tốt với mẹ. Mẹ chưa bao giờ oán trách ông ấy, chỉ trách là mình bạc phước, tại sao lại là Côn Lôn Nô? Hai người chỉ là một đoạn nghiệt duyên.
Trong giờ phút lâm chung, bà vẫn còn lặp đi lặp lại câu :
– Thiếp không trách tướng công đâu, chỉ trách mình thôi…
Quan Sơn đứng thờ thẫn, mắt rớm lệ lẩm bẩm :
– Ta đã sai rồi, lẽ ra ta không nên như vậy…
Manh đạo nhân thở dài :
– Dĩ vãng đã qua, tương lai còn đó, các hạ đã hiểu ra được sai lầm của mình thì không còn phải hổ thẹn với mẹ của Thiên Y nữa.
Quan Sơn đưa tay lên lau nước mắt, nghĩ tiếp:
“Ta đã trở lên nhu nhược như vậy từ bao giờ thế này? Kể từ bao giờ ta đã từ bỏ họ của mình, trú thân trong thâm cốc này?”
Ông lẩm bẩm :
– Mười tám năm trước, bắt đầu từ lúc ấy thì ta đã đánh mất bản thân rồi! Sự việc không thể nào quên được đã giấu kín trong đáy lòng ông, giờ đây hiện rõ trước mắt…
– Bách Lý Cư, Cô Tinh kiếm khách…
Mặt ông thoáng co giật, lẩm bẩm tiếp :
– Ta không có sai, ta đã báo thù cho cha thì làm sao sai được?
Thế nhưng, sau khi đánh chết Bách Lý Cư, ông nhận thấy mình đã đánh mất lòng cam đảm đối với cuộc sống, hễ nhớ đến đôi mắt ứa lệ máu của Quan Mộng Bình, linh hồn ông liền run rẩy.
– Quan Mộng Bình, Lãnh Nguyệt kiếm khách…
Cõi lòng ông rung động, lẩm bẩm.
– Ta không có sai, ta giết chết y là vì báo thù cho phụ thân!
Ông muốn cho bản thân mình tin rằng, ông ta vì báo thù cha mà giết chết Bách Lý Cư, chứ không phải chỉ vì tranh đoạt bảo vật. Thế nhưng, ông vẫn không được lương tâm tha thứ, tâm hồn ông vẫn không được bình yên.
Rơi sâu vào trong hồi ức, ý niệm của ông đang giãy giụa, giãy giụa một cách đau khổ để mong thoát ra khỏi nỗi ám ánh kinh hoàng kia.
Một cơn gió lạnh thổi đến, ông rùng mình, phát hiện sương mù đang tạt vào mặt, loáng thoáng có thể trông thấy gương mặt lộ vẻ thương hại của Manh đạo nhân.
Quan Sơn thoáng ngạc nhiên :
– Đạo trưởng chưa đi ư?
Manh đạo nhân lẩm bẩm :
– Sương mù nhiều quá, có thể khiến cho người ta bị lạc đường, chẳng biết nên đi về đâu.
Quan Sơn ngạc nhiên hỏi :
– Đạo trưởng nói vậy là có ý gì?
Manh đạo nhân nhếch môi cười :
– Bần đạo muốn nói trên đường đời thường có rất nhiều sương mù, dễ khiến con người lạc mất bản thân, băn khoan không biết đi về hướng nào.
Quan Sơn rung động cõi lòng, thầm nghiền ngẫm thâm ý thực sự của câu nói ấy, ngẩn ra một lúc, đoạn hỏi gặng.
– Theo đạo trưởng thì nên đi như thế nào thì khỏi bị lạc đường?
Manh đạo nhân trượn ngược đôi mắt trắng dã :
– Bần đạo đâu có biết, một kẻ mù thì làm sao biết được con đường nên đi của người sáng mắt chứ?
Quan Sơn đưa mắt nhìn những làn sương lãng đãng, chợt cảm thấy tiền đồ mờ mịt, chẳng biết làm cách nào cho phải.
Ông có vẻ khẩn cầu nói :
– Chả lẽ đạo trưởng không chịu chỉ điểm một chút cho tại hạ sao?
Manh đạo nhân trầm ngâm giây lát mới nói :
– Họa hay phúc đều là do người tự chuốc lấy mà thôi, Quan thí chủ nếu nghe lời bần đạo thì ngay bây giờ hãy thu xếp hành trang rời khỏi cốc này, bằng không…
Ông lắc đầu nói tiếp :
– Bần đạo cũng chẳng biết nói sao đây!
Quan Sơn cảm kích :
– Hay nhị vị lão nhân gia kia hôm nay đã…
Manh đạo nhân xua tay :
– Điều ấy thì kẻ mù này không biết, nhưng theo bần đạo thấy nơi đây đã sắp xảy ra tai biến rồi nên khuyên Quan thí chủ hãy xa lánh thì hơn.
Không chờ Quan Sơn trả lời, lại nói tiếp :
– Để bần đạo đến nhà họ Vệ xem sao, tối qua bần đạo đã cảnh cáo Vệ Lãnh Hồng, không chừng Thiên Y đã đụng đầu với y thị, nếu bần đạo không đích thân đến đó, chẳng người nào qua khỏi được Bách Thú quan của Vệ lão bà đâu.
Lời chưa dứt thì đã khuất dạng trong sương mù.
Còn lại một mình Quan Sơn đứng thờ thẫn, hồi lâu mới thở dài rồi nói :
– Dẫu bao hiểm nguy bủa giăng trước mặt thì ta cũng không thể nào lui bước!
Giờ đây ông lại như trở về với Phích Lịch Thần Quyền Quan Sơn hồi mười tám năm trước. Ông ngẩng cao đầu, hiên ngang sải bước trong sương mờ.
Sương mù lãng đãng, hoàn toàn che mất cửa động, Bách Lý Hùng Phong vẫn say ngủ, tay ôm Kiều Thiên Y đang nằm co rúc trong lòng.
Trong cơn mơ của chàng mặc dù không có màu sắc rực rỡ, song cũng chẳng có ác mộng gì, cuộc hoan lạc tối hôm qua khiến cho tâm thần chàng đều được thoải mái, hẳn sẽ không thức giấc trong thời gian ngắn.
Đột nhiên, chàng bị tiếng ồn đánh thức, trong tiếng ồn ấy hãy còn xen lẫn tiếng thú gầm, tưởng chừng như vang lên sát bên tai.
Mở choàng đôi mắt ngáy ngủ, ý thức của chàng hãy chưa ổn định hẳn thì bên tai đã nghe tiếng rú thê thảm. Đó là tiếng gào thét của con người sắp đi vào cõi chết, vô cùng thảm thiết.
Bách Lý Hùng Phong vụt thức tỉnh, chút buồn ngủ còn lại liền được xua tan, chàng ngồi dậy bật nhìn về phía phát ra tiếng thét.
Vừa ngồi dậy, chàng liền phát giác mình chẳng còn một mảnh vải che thân. Chàng sững người chưa kịp nghĩ ra tại sao mình lại trở nên thế này thì bỗng nghe bên cạnh có tiếng thều thào nói :
– Hùng Phong, Hùng Phong…
Bách Lý Hùng Phong giật mình, vội ngoảnh sang nhìn, chỉ thấy Kiều Thiên Y toàn thân lõa lồ nằm cạnh mình.
Trong động mặc dù rất âm u, song với nội công thâm hậu như chàng thừa sức trông rõ mọi vật, kể cũng lạ, gương mặt Kiều Thiên Y tuy đen đúa, song làn da khắp người lại trắng trẻo mịn màng, hệt như một pho tượng bằng ngọc thạch.
Bách Lý Hùng Phong toàn thân như phải điện, run lên lẩy bẩy, vội nhắm nghiền mắt, kéo lấy y phục dưới chân nàng đắp lên người nàng.
Vừa trạm vào làn ra mịn màng kia, chàng vội rụt quay về, bàng hoàng thầm nhủ:
“Ta… sự thật là như thế nào?”
Ánh mắt lướt qua người mình, vội thẹn thùng tìm kiếm y phục. Đảo mắt nhìn, thì ra y phục của chàng đang bị Kiều Thiên Y nằm đè lên.
Chàng bất giác nghe lòng run rẩy, đưa bàn tay run run nhẹ nhàng kéo y phục mình ra, miệng không ngớt lẩm bẩm :
– Ta… ta đã làm gì thế này?
Nhớ lại đêm qua bắt đầu từ khi chàng bỏ chạy, lần lượt nhớ đến mình dưới cơn bàng hoàng mê loạn, đào thoát sự truy đuổi của Vệ Lãnh Hồng, gặp Manh đạo nhân giải vây.
Ngay khi thần chí loạn cuồng, chàng đã gặp Kiều Thiên Y, song khi ấy chàng không hề biết nàng là ai. Chàng đã giở bạo lực ra chế phục nàng, rồi sau đó bồng nàng lẩn trốn vào trong sơn động này.
Chàng đau khổ nói :
– Ồ! Thực ra ta đã làm điền gì rồi?
Và chàng đã hiểu ra tối qua mình đã làm gì khi liếc thấy những giot máu đào lấm tấm trên chiếc khăn lụa nằm cạnh Kiều Thiên Y. Chàng bàng hoàng, đó là sự trinh trắng của một thiếu nữ.
Bách Lý Hùng Phong nắm chặt chiếc khăn lụa, cả cánh tay run lên dữ dội, tưởng chừng chiếc khăn ấy nặng bằng ngàn cân.