Thôi Ngọc Linh thấy chàng cười nhạt liền hỏi :
– Công tử không tin lời tôi nói chăng?
Kim Ngang Tiêu lạnh lùng đáp :
– Tôi yêu cầu cô nương đừng nói đến chuyện đó nữa.
Ngọc Linh bồn chồn đáp :
– Nhưng việc này quan hệ rất lớn đến tính mạng của công tử, làm sao không nói cho được?
Giọng Kim Ngang Tiêu vẫn lạnh lùng như tiền :
– Tôi mời cô nương đến đây là không phải để nói chuyện đó.
Ngọc Linh nghẹn lời uất ức, không nói sao được nữa. Sau cùng nàng thở dài não ruột :
– Thôi được, tôi không nói đến chuyện đó nữa. Vậy công tử gọi tôi đến đây để nói chuyện gì?
Kim Ngang Tiêu có vẻ hài lòng, nói :
– Chị cô bị Bách Trượng thiền sư đánh đuổi chạy đi mất. Tôi muốn tìm gặp Bách Trượng thiền sư để hỏi cho ra lẽ. Mong cô nương dẫn đường giùm.
Thôi Ngọc Linh buồn rầu nói :
– Kim công tử. Tôi nói thật để công tử biết là nếu bây giờ chị tôi bắt gặp tôi nói chuyện với công tử như thế này chắc chắn là tôi phải chết về tay chị tôi. Chẳng phải là tôi sợ chết, nhưng tôi không muốn công tử gặp chị tôi rồi công tử lãnh cái chết thảm khốc.
Kim Ngang Tiêu tức giận tái cả mặt, hét lên :
– Im ngay. Cô không được nói như thế!
Thôi Ngọc Linh vẫn tiếp tục nói :
– Tôi biết công tử chẳng phải có ý định tìm Bách Trượng thiền sư, mà chỉ muốn gặp chị tôi thôi. Nhưng công tử nên biết, chị tôi hành tung bí mật ẩn hiện không chừng, làm sao tìm thấy được? Tôi biết công tử giận ghét tôi lắm, nhưng tôi phải nói sự thật. Hiện nay Câu Hồn bang chuẩn bị mở đại hội tại Gián Vân phong trên núi Thanh Thành, để mấy cao thủ võ lâm làm lễ chính thức gia nhập Câu Hồn bang. Tại sao công tử không đến đó, thăm dò tin tức xem sao?
Kim Ngang Tiêu nghe nói, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp :
– Bây giờ tôi đã mù cả hai mắt rồi, đi đến đó có ích gì?
Thôi Ngọc Linh lắc đầu chán nản :
– Kim công tử, hồi tôi mới quen biết công tử, công tử đâu phải là người như thế này. Con người của công tử thay đổi quá nhiều rồi.
Kim Ngang Tiêu tỏ vẻ bực tức :
– Thay đổi cái gì. Tôi mù cả hai mắt làm sao còn giống như trước được?
Thôi Ngọc Linh nói :
– Tôi hỏi công tử về một người bạn của công tử, chẳng biết công tử còn nhớ hay quên rồi?
Kim Ngang Tiêu hơi ngạc nhiên hỏi :
– Cô hỏi ai?
Thôi Ngọc Linh đáp :
– Đó là Kỳ Vân cô nương.
Kim Ngang Tiêu ngây người ra, không ngờ Ngọc Linh lại nói đến Kỳ Vân. Sự thật, từ lâu nay chàng không còn nhớ gì đến Kỳ Vân cả. Chàng dường như quên cô bạn gái cùng chia sẻ hoạn nạn với chàng bởi vậy nghe Ngọc Linh nhắc đến, chàng không khỏi giật mình.
Hơn nữa giọng nói của Ngọc Linh bao hàm một sự trách móc. Tuy nàng không nói rõ, nhưng nàng có ý cũng muốn bảo chàng là người dễ quên bạn cũ.
Đối với Kim Ngang Tiêu, hình ảnh Kỳ Vân đã phai mờ trong trí từ lâu. Chàng coi những ngày hoạn nạn chung sống với Kỳ Vân như qua xa trong dĩ vãng. Lúc này trong tâm trí chàng chỉ có một hình ảnh Thôi Ngọc Hoàn.
Kim Ngang Tiêu hơi ngượng nghịu, song vẫn nói :
– Lẽ tự nhiên là tôi còn nhớ chớ!
Ngọc Linh lại nói :
– Công tử còn nhớ Kỳ cô nương? Vậy tại sao công tử không chút quan tâm thăm hỏi xem Kỳ cô nương bây giờ ở đâu, sống chết thế nào? Công tử chỉ biết có chị tôi thôi, vậy con người của công tử chẳng biến đổi rồi hay sao?
Lúc này trong thâm tâm Kim Ngang Tiêu cũng nhận là những lời trách móc của Ngọc Linh rất có lý. Kim Ngang Tiêu đâu có chịu nhận là Ngọc Linh có lý. Chàng nói :
– Lúc ở Thiên Trúc cốc, chúng tôi gặp hai vợ chồng lão quái. Sau đó Kỳ cô nương mất tích, tôi biết làm thế nào được?
Ngọc Linh thở dài nói :
– Tôi còn nhớ lúc tôi gặp công tử ở Thiên Trúc cốc sau khi công tử thoát hiểm, công tử nói với tôi rằng Kỳ cô nương đã hy sinh tính mạng để cứu công tử. Lúc công tử nói như thế mắt công tử đẫm lệ. Bây giờ công tử nhắc đến Kỳ cô nương, mắt công tử ráo khoảnh, trong lòng công tử không còn chút thương xót người bạn cũ đó hay sao?
Kim Ngang Tiêu nghe mấy lời nói đó bất giác xấu hổ đỏ hồng mặt. Vừa xấu hổ, chàng vừa tức giận Ngọc Linh.
Chàng nâng giọng đáp liều :
– Người chết rồi, khóc làm gì? Khóc có được ích gì đâu?
Thôi Ngọc Linh chua chát :
– Đúng rồi, khóc có được ích gì đâu?
Nàng vừa nói, vừa đưa tay lên chùi nước mắt chính mình. Đoạn nàng nói tiếp :
– Nhưng tôi muốn nói cho công tử biết rằng Kỳ cô nương không chết.
Kim Ngang Tiêu sửng sốt :
– Không chết?
Ngọc Linh gật đầu :
– Phải. Nàng vẫn còn sống.
Kim Ngang Tiêu nghe tin đó cũng chẳng thấy có gì là vui sướng, chàng lẩm bẩm như nói một mình :
– Không chết? Sao lại có thể như thế được? Chẳng có lẽ hai vợ chồng lão quái chịu tha nàng? Còn Câu Hồn bang chủ làm sao hắn không giết nàng?
Ngọc Linh đáp :
– Sự tình như thế nào, tôi chưa được tường tận lắm. Nhưng tôi đã gặp Kỳ cô nương một lần rồi. Tôi thấy nàng ngồi trên một tảng đá lớn, đang lầm bầm nói một mình, đại ý bảo nếu công tử được bình an vô sự thì nàng dầu có bị khổ sở đến đâu, nàng cũng không oán trách.
Kim Ngang Tiêu chẳng động tâm, chỉ thờ ơ hỏi lại :
– Thế à!
Ngọc Linh liền dằn từng tiếng :
– Kim công tử, công tử…
Kim Ngang Tiêu không để nàng nói hết lời, vội xua tay tỏ vẻ khó chịu :
– Thôi đừng nói đến nàng ta nữa.
Kim Ngang Tiêu không thích nghe nói đến Kỳ Vân vì chàng cho rằng giữa chàng và Kỳ Vân không có liên quan gì hết, chẳng qua ngẫu nhiên hai người có chung một kẻ thù mà thôi.
Chàng không muốn nhắc lai kỷ niệm cùng Kỳ Vân vào sinh ra tử nữa, vì tâm trí chàng lúc này chỉ có biết Thôi Ngọc Hoàn.
Ngọc Linh lại nói, giọng nàng lần này hết sức buồn bã :
– Kim công tử, từ khi công tử bị mù mắt, công tử không còn tin lời ai nói nữa. Tôi không nỡ đứng nhìn công tử bị trầm luân sa xuống vực thẳm. Trước đây, mấy lần tôi đã cứu công tử…
Kim Ngang Tiêu ngắt lời tỏ vẻ nóng nảy :
– Biết rồi… khổ lắm, nói mãi!
Thôi Ngọc Linh vốn là người tính tình cao thượng ít khi chịu hạ mình. Nhưng đối với Kim Ngang Tiêu, nàng đã trót yêu mất rồi, nên bao tự ái nàng đều xóa bỏ hết.
Song do, lần này bị Kim Ngang Tiêu hắt hủi đến mức độ nàng không sao chịu được nữa. Mặt nàng đỏ bừng đôi mắt phượng quắc lên, vẻ giận dữ hiện rõ trên khuôn mặt kiều diễm.
Ngọc Linh đã định nổi giận mắng cho Kim Ngang Tiêu một trận. Nhưng không hiểu sao, nàng lại thở dài nói :
– Đến lần này, tôi lại phải ra tay cứu công tử. Tôi chỉ muốn công tử nhìn thấy rõ ai là người xấu, ai là người tốt. Tôi muốn công tử sáng suốt hơn nữa, chớ đừng mù quáng quá đáng như vậy.
Kim Ngang Tiêu tức giận đáp :
– Cô biết tôi là một tên mù lòa, hà tất phải nói mỉa mai như vậy làm tôi đau lòng thêm làm gì?
Thôi Ngọc Linh ứa nước mắt, trong lòng đau đớn vô cùng, không ngờ Kim Ngang Tiêu hiểu nhầm những lời nói của mình một cách ác độc như vậy.
Nàng đã tưởng quay đi bỏ mặc Kim Ngang Tiêu ở đó. Nhưng nàng vẫn không đành lòng.
Chữa mắt
Kim Ngang Tiêu Thôi Ngọc Linh cố nén lòng căm phẫn, dịu dàng bảo chàng :
– Kim công tử, tôi nói như vậy là có ý muốn tìm cách chữa cho đôi mắt công tử sáng trở lại, thoát khỏi cảnh mù lòa.
Kim Ngang Tiêu nghe nói giật mình, khấp khởi mừng thầm, nhưng chàng vẫn chưa tin hẳn lời Ngọc Linh.
Thôi Ngọc Linh nói tiếp :
– Sau khi công tử hoàn phục đôi mắt, công tử sẽ thấy rõ sự thật như thế nào.
Đang hy vọng Ngọc Linh giúp mình chữa khỏi mắt, Kim Ngang Tiêu không dám nổi giận nữa. Song chàng vẫn thấy khó chịu hỏi :
– Sự thật cái gì? Bây giờ cô bảo tôi phải biết rõ chuyện gì mới được chớ?
Thôi Ngọc Linh đáp :
– Tôi có nói ra bây giờ công tử cũng không tin. Vừa rồi công tử bảo tôi dẫn đường cho công tử đi tìm… chị tôi, điều đó tôi thật không dám. Nhưng tôi xin nói với công tử điều này: Nếu quả thật công tử còn nghĩ đến mối huyết cừu của cha mẹ, công tử hãy theo tôi đến ngọn Gián Vân phong ở núi Thanh Thành. Dọc đường tôi sẽ đưa công tử đến một nơi có người quen biết của tôi, người đó là một vị dị nhân, điêu luyện tám mươi mốt môn kim châm thích huyệt thủ pháp. Với phép châm cứu huyệt đạo bằng kim châm đó, vị dị nhân ấy có thể chữa sáng mắt cho công tử. Sau đó công tử sẽ lên đường đến Gián Vân phong, xem kẻ thù của công tử là những người nào?
Kim Ngang Tiêu lúc này, trong thâm tâm chỉ muốn đi tìm ngay Thôi Ngọc Hoàn để được ở bên nàng. Được thế dù mắt chàng mù suốt đời, chàng cũng cam tâm.
Nhưng việc đi tìm Ngọc Hoàn không thể thực hiện được, vì Ngọc Linh không chịu dẫn chàng đi. Còn một mình thì chàng mắt mù làm sao lần mò đi tìm được?
Bởi thế, mặc dù chàng không vừa ý lắm về đề nghị của Ngọc Linh, chàng cũng phải miễn cưỡng gật đầu đáp :
– Được, tôi sẽ theo cô nương lên Gián Vân phong.
Thôi Ngọc Linh cười gượng, hết sức rầu rĩ, vì nàng đã thừa rõ tâm trạng của Kim Ngang Tiêu. Nàng nói :
– Nếu vậy, công tử hãy theo tôi lên đường.
Nói xong, nàng tìm gần đó kiếm lấy một cành cây, đưa cho Kim Ngang Tiêu nắm lấy một đầu, còn một đầu tay nàng kéo đi, để Kim Ngang Tiêu đi theo nàng.
Hai người một sáng, một mù cất bước lên đường.
Kim Ngang Tiêu vô tình đối với Ngọc Linh, nhưng trái lại Ngọc Linh vẫn yêu chàng tha thiết. Suốt dọc đường Ngọc Linh chăm nom chàng rất chu đáo, không để chàng thiếu thốn hay khổ sở chút nào.
Hai người đi suốt ngày hôm đó, tối đến ngủ bên núi. Sáng đến ngày thứ hai, Kim Ngang Tiêu bước đi, thấy đường đã nhẵn nhụi bằng phẳng, không còn gồ ghề như trước, chàng biết đã ra khỏi vùng núi và đến đường lớn.
Kim Ngang Tiêu hỏi :
– Đến Thanh Thành chưa?
Ngọc Linh đáp :
– Chưa, còn lâu. Nhưng đến chỗ chữa mắt thì không còn bao lâu nữa.
Kim Ngang Tiêu lặng lẽ bước đi. Trong lòng chàng lúc đó không khỏi thắc mắc, tự hỏi hai chị em họ Thôi không biết lai lịch gia thế như thế nào, mà tuổi còn nhỏ, võ nghệ đã cao siêu tuyệt đỉnh, lại quen biết nhiều cao thủ dị nhân trong võ lâm như vậy?
Hổ Ma Phạm Hống là một nhân vật tàn bạo có tiếng trong võ lâm, vậy mà đối với Ngọc Hoàn hắn có vẻ kính nể, nhất nhất đều tuân lệnh nàng.
Đến nay Ngọc Linh lại biết một vị dị nhân, biết phép “Kim châm quá huyệt” tức là thuật châm cứu các huyệt đạo bằng kim châm. Trước đây Kim Ngang Tiêu nghe nói môn này đã bị thất truyền.
Kim Ngang Tiêu suy nghĩ một lát rồi đằng hắng, lên tiếng hỏi :
– Thôi cô nương, tôi… tôi có mấy lời muốn hỏi cô nương, không biết cô có sẵn lòng giải đáp không?
Thôi Ngọc Linh đáp ngay :
– Nếu công tử còn tin lời tôi, công tử cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói. Chỉ sợ công tử không còn tin tôi nữa thôi.
Thấy nàng nói thế, Kim Ngang Tiêu lại phát tức, định không thèm hỏi nữa. Song chàng nóng lòng muốn biết rõ về thân thế của Thôi Ngọc Hoàn, nên nhịn không được, đành cười làm lành và hỏi :
– Hai chị em cô nương võ công cao siêu như vậy, chẳng hay do ai truyền thụ thế?
Thôi Ngọc Linh là người hết sức thông minh. Nghe Kim Ngang Tiêu hỏi thế, nàng hiểu ngay tâm ý của anh chàng, chỉ có mục đích là hỏi dò về chị mình mà thôi. Thấy Kim Ngang Tiêu tha thiết với Ngọc Hoàn như vậy, nàng làm sao không khỏi đau lòng, mặc dù nàng không hề có ý tưởng ghen tuông với chị mình.
Dù buồn hết sức, Ngọc Linh vẫn chiều ý Kim Ngang Tiêu làm vui lòng chàng. Nàng đáp :
– Anh chị em chúng tôi, tất cả có ba người. Tôi còn một người anh cả nữa. Cả ba anh em tôi đều biết võ công, nhưng không có sư phụ.
Ngạc nhiên, Kim Ngang Tiêu hỏi :
– Không có sư phụ? Vậy võ công đó ở đâu ra?
Ngọc Linh đáp :
– Việc này đã lâu, từ ngày chúng tôi còn nhỏ tuổi, nên ký ức tôi mơ hồ, nhớ không rõ. Tôi chỉ nhớ đại khái rằng ngày xưa chúng tôi cũng có nhà cửa, cùng ở với gia đình. Hình như chúng tôi cũng có đủ cả cha mẹ, nhưng về điểm này tôi chỉ nhớ mang máng, không rõ anh cả tôi vì chị tôi lớn hơn tôi mấy tuổi, vậy mà hai người cũng không nhớ rõ…
Kim Ngang Tiêu lạ lùng hỏi :
– Nhưng cô nương cũng phải nhớ một vài chuyện chớ…
Gia thế họ Thôi
Ngọc Linh gật đầu :
– Có, tôi có nhớ. Tôi nhớ nhất là có một đám cháy lớn làm thiêu rụi cả nhà cửa chúng tôi. Sau đó chúng tôi được người ta đem đi rất xa, hết đường này đến đường khác, khi thì ngồi trên lưng ngựa, có lúc lại đi thuyền. Sau cùng chúng tôi đến một người già cả râu tóc bạc phơ. Về sau, chúng tôi không gặp ông già đó đâu nữa. Khi chúng tôi lớn lên, chúng tôi mới biết. Tòa nhà chúng tôi đến ở trong thành Nam Xương thuộc tỉnh Giang Tây. Còn việc chúng tôi trước ở đâu đến đó, tôi không nhớ ra được.
Kim Ngang Tiêu hỏi :
– Rồi làm sao mấy anh chị em cô nương học được võ công?
Ngọc Linh đáp :
– Trong tòa nhà lớn đó, có một thiếu phụ tuổi trạc trung niên, trông nom chúng tôi. Bà ta bảo chúng tôi rằng tám thế võ công điêu luyện của cha mẹ chúng tôi đều để trong bốn gian mật thất. Trong bốn gian phòng đó, có một phòng thứ nhứt, ba anh chị em chúng tôi cùng vào chung và học chung. Nhưng còn ba gian kia thì chúng tôi chia nhau, mỗi người được lãnh một gian và gian của người nào người nấy giữ riêng, tuyệt đối không được lẫn lộn với nhau.
– Trong mấy gian phòng đó đều có ghi những bí quyết, mật cấp của những môn tuyệt đỉnh võ công. Chúng tôi cứ theo đó tập luyện, từ nhỏ cho đến nay, dĩ nhiên là phải đạt đến trình độ cao siêu như ngày nay.
Kim Ngang Tiêu “à” một tiếng rồi hỏi :
– Nếu như vậy, ba anh chị em cô nương mỗi người theo học một môn võ riêng, không người nào giống người nào?
Ngọc Linh gật đầu :
– Đúng vậy… Trong ba người, chỉ có chị tôi là võ công cao nhất, cả anh cả tôi cũng không bằng. Tôi và anh cả tôi lấy làm lạ, đã có lần hỏi chị Ngọc Hoàn bên trong gian mật thất của chị có những thứ võ công như thế nào. Nhưng chị ấy không chịu cho biết.
Kim Ngang Tiêu vội bênh ngay :
– Cái đó là lẽ tự nhiên. Có ai hỏi cô nương, chắc cô nương cũng không chịu nói bí quyết võ công của mình.
Ngọc Linh thành thực đáp :
– Nhưng anh và chị tôi chưa hề hỏi tôi bao giờ.
Kim Ngang Tiêu lại hỏi :
– Còn thiếu phụ trung niên đã trông nom ba anh chị em cô nương, bà ta có biết gia thế của cô nương không?
Ngọc Linh đáp :
– Tôi đoán chắc bà ta biết. Nhưng đến năm tôi mười hai tuổi thì bà ta bỏ đi mất, từ đó không gặp đâu nữa. Chúng tôi thường gọi bà ta là Ngọc Cô, tên tuổi thật của bà ta là gì chúng tôi không biết.
Kim Ngang Tiêu băn khoăn hỏi :
– Như vậy, cả ba anh chị em cô đều không biết rõ gia đình lai lịch của mình như thế nào?
Ngọc Linh gật đầu :
– Cũng có thể nói như vậy. Vì có một vài người khi xưa có quen biết cha mẹ chúng tôi, chẳng hạn như Hổ Ma Phạm Hống cùng vị đạo trưởng mà tôi sắp đưa công tử đến gặp để chữa mắt tên gọi Thiên Diệu chân nhân…
Ngọc Linh nói đến đó, Kim Ngang Tiêu bất giác giựt mình kêu lên một tiếng, ngắt lời nàng :
– Cái gì Thiên Diệu chân nhân?
Ngọc Linh đáp :
– Phải, Thiên Diệu chân nhân. Trong võ lâm hiện nay chỉ có vị đạo trưởng đó là người độc nhất biết môn “Kim châm quá huyệt pháp”.
Kim Ngang Tiêu càng ngạc nhiên :
– Vị Thiên Diệu chân nhân đó có quen biết với song thân của cô nương?
Ngọc Linh đáp :
– Tôi không biết rõ hẳn chỉ đoán như thế thôi. Vì khi chúng thôi còn ở căn nhà lớn ở thành Nam Xương học võ nghệ, thì mấy người đó thỉnh thoảng có đến thăm chúng tôi và khảo sát võ công của chúng tôi xem có tiến triển không. Về sau, đến lúc võ công của chúng tôi thắng họ, họ mới không đến nữa. Hồi mấy vị đó còn đến với chúng tôi, chúng tôi đã có lần hỏi họ về gia thế lai lịch chúng tôi, nhưng họ nhất định không chịu nói.
Kim Ngang Tiêu cảm thấy hết sức lạ lùng. Chàng ngẫm nghĩ thấy Ngọc Linh không có vẻ gì nói dối hay bịa đặt cả. Chàng hỏi tiếp :
– Ngoài những người ấy, còn có vị võ lâm cao thủ nào nữa không?
Ngọc Linh nghĩ rồi đáp :
– Tôi không nhớ tên hết, nhưng còn có một vị gọi là Quan chủ của Miên Miên quan ở Vu Sơn, tứ là Đại Phương chân nhân và một vị là Nho Hiệp Thạch Lỗi. Ngoài ra còn hai người nữa nhưng vì ít đến nên tôi không biết tên.
Kim Ngang Tiêu nghe chuyện của Ngọc Linh, đoán thầm rằng cha mẹ của ba anh chị em nàng nhất định không phải là những nhân vật tầm thường, mà là những người có lai lịch tên tuổi rất lớn trong võ lâm.
Chàng đoán như vậy vì thấy Ngọc Linh nói đến mấy nhân vật vừa kể, quen biết gia đình nàng, tức là những người đứng trong hàng thượng đẳng của võ lâm, và là nhưng người có tên trong số Tứ Chân, Ngũ Hiệp, Cô Quỷ, Nhị Ma, Nhất Hồn.
Những nhân vật này so sánh ra, tuy chưa chắc đã có võ công cao cường hơn ba anh em họ Thôi, nhưng đối với cha mẹ của ba người, có những mối liên hệ rất lớn. Như vậy cha mẹ của Ngọc Linh cũng không kém những nhân vật đó.
Song do, gia đình họ Thôi làm sao mà tan tác đến nỗi cha mẹ phải bỏ lại ba đứa con nhỏ tuổi. Họ là những nhân vật tên tuổi trong võ lâm, vậy là ai? Ai có thể bức bách họ đốt nhà họ, đánh đuổi họ, bỏ con mà chạy?
Càng nghĩ, Kim Ngang Tiêu càng thấy khó hiểu.
Kim châm điểm huyệt
Trong lúc nói chuyện, Kim Ngang Tiêu vẫn tiếp tục theo Ngọc Linh bước đi. Vì mãi tìm hiểu về gia đình họ Thôi, Kim Ngang Tiêu quên cả đường xa.
Mãi lúc sau, chàng mới nhận thấy rằng chân chàng đang bước trên một con đường đầy sỏi nhỏ. Hai bên đường hình như có trồng nhiều tre, vì tai chàng nghe tiếng cây tre cọ vào nhau kẽo kẹt và gió thổi lá tre lay động rì rào.
Kim Ngang Tiêu cất tiếng hỏi :
– Thôi cô nương, đã đến chưa?
Ngọc Linh đáp :
– Đến rồi!
Nàng dắt Kim Ngang Tiêu đi một lát nữa, rồi đột nhiên ngừng lại Kim Ngang Tiêu cũng đứng lại theo. Chàng thấy nàng hỏi người nào ở phía trước :
– Đạo trưởng có nhà không?
Tiếng nói của một cậu bé, có lẽ là tiểu đồng đáp :
– Đạo trưởng không có nhà, ngài vừa ra ngoài núi có việc. Cô nương lại có việc chi?
Ngọc Linh nói :
– Tôi là chỗ quen biết cũ của Đạo trưởng. Chú làm ơn cho tôi vào chờ Đạo trưởng có chuyện cần.
Chú tiểu đồng đáp :
– Được, được. Cô nương cứ vào.
Kim Ngang Tiêu theo Ngọc Linh bước vào, đi đến ba bốn trượng nữa, Ngọc Linh bảo chàng dừng lại và nói :
– Công tử hãy ngồi xuống đây nghỉ một chút.
Kim Ngang Tiêu sờ tay đụng vào chiếc ghế tre, liền ngồi xuống đó.
Ngọc Linh nói :
– Chỗ này không phải là đạo am hay chùa miếu gì, mà chỉ là một căn nhà tre nhỏ bé, bốn mặt đều có rừng trúc, quang cảnh rất êm ả tĩnh mịch.
Kim Ngang Tiêu không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Lúc này tâm trí chàng mãi nghĩ đến chuyện khác, chàng băn khoăn tự hỏi không biết Ngọc Hoàn bị Bách Trượng thiền sư đánh đuổi đi, bây giờ chỗ nào? Liệu nàng có biết đến đây mà tìm chàng không? Nếu Ngọc Hoàn đến chỗ này thì chàng sung sướng biết mấy.
Trong lúc Kim Ngang Tiêu còn đang mải mê suy nghĩ, chợt nghe Ngọc Linh lên tiếng :
– Kính chào Đạo trưởng. Đạo trưởng đi chơi về đó à?
Một giọng nói thanh tú, nhưng có vẻ kinh ngạc của một ông già đã nhiều tuổi đáp lời Ngọc Linh :
– A, cô nương cũng đến à?
Ngọc Linh nói ngay :
– Tôi đem một người lại, xin nhờ Đạo trưởng ra tay dùng phép kim châm quá huyệt, chữa lành mắt cho người ta.
Tiếng ông già vội đáp :
– Được, được. Nhưng xong rồi cô nương mau mau… đi nhé.
Giọng nói có vẻ cấp bách như sợ hãi sự gì, chỉ mong Ngọc Linh đi ngay khỏi nơi đó. Sau đó lại thấy Thôi Ngọc Linh kéo Ông già đó – tức là Thiên Diệu chân nhân – ra một góc nhà, rồi hai người thì thầm to nhỏ, nói chuyện một lúc.
Kim Ngang Tiêu cố ý lắng tai nghe, nhưng vẫn không rõ được hai người nói chuyện gì? Một lát sau, chàng lại thấy có tiếng chân người từ trong nhà chạy vút ra ngoài trong khi tiếng nói chuyện thì thầm đã im hẳn. Người vừa chạy ra chắc hẳn là Thôi Ngọc Linh hoặc Thiên Diệu chân nhân.
Kim Ngang Tiêu đã định lên tiếng hỏi, nhưng vừa lúc ấy chợt có người đến cạnh chàng rồi một bàn tay đặt lên vai chàng.
Kim Ngang Tiêu vội đứng lên hỏi :
– Thưa có phải tiền bối là Thiên Diệu đạo trưởng đó không?
Tuy chàng không trông thấy gì, nhưng chàng cũng đoán được rằng người đến bên chàng không phải là Ngọc Linh. Quả nhiên tiếng nói già nua mà chàng đã được nghe vừa rồi, đáp lời chàng :
– Đạo hiệu của bần đạo chính là Thiên Diệu. Đôi mắt của công tử mới bị mù, có thể chữa lành được. Công tử hãy đi theo bần đạo.
Kim Ngang Tiêu bỗng thấy Thiên Diệu chân nhân cầm lấy tay chàng, dắt chàng đi ra ngoài.
Chàng hỏi :
– Thôi cô nương đâu?
Thiên Diệu chân nhân đáp :
– Thôi cô nương nói có việc cần phải đi trước, công tử khỏi phải quan tâm.
Kim Ngang Tiêu tay nhận thấy có sự gì khác thường, nhưng vì chàng vốn không tha thiết lắm với Ngọc Linh nên chàng cũng chẳng cần hỏi thêm hay suy nghĩ gì nữa.
Đi được một lát, Thiên Diệu chân nhân đứng lại rồi bảo chàng ngồi xuống. Thiên Diệu chân nhân dẫn chàng ngồi vào một chiếc bồ đoàn, bảo chàng cởi bỏ áo ngoài và dặn chàng ngồi im.
Kim Ngang Tiêu y lời ngồi sắp bằng, liền sau đó, chàng cảm thấy như kiến cắn ở chín nơi huyệt đạo trên thân thể chàng, toàn những huyệt chính chẳng hạn như “Vân Môn”, “Thiên Uyên”, “Thuyết Hải”, “Thiên Dung”, “Thanh Minh”, “Phong Môn”. v… v…
Đồng thời các huyệt đó nóng rang, một luồng nhiệt khí từ từ chuyển di trong cơ thể chàng. Kim Ngang Tiêu hiểu rằng Thiên Diệu chân nhân đã dùng kim châm chích vào các huyệt đạo để chữa mắt cho chàng.
Sau đó, chàng theo đúng lời chỉ bảo của Thiên Diệu chân nhân, từ từ vận chuyển chân khí. Một lát sau, chín nơi huyệt đạo trong người chàng thấy bớt nóng, rồi hóa lại lạnh mát. Luồng nhiệt khí cũng biến thành lãnh khí chạy đi khắp thân thể sau cùng tụ lại Đan Điền, chuyển qua các mạch “Vĩ Các”, lên “Trung Đinh” rồi đến đỉnh đầu chàng. Tại đỉnh đầu luồng khí lạnh đó tụ tại huyệt “Thanh Minh”.
Lúc này, Kim Ngang Tiêu lại nhận thấy chiếc kim châm cắm ở huyệt “Thanh Minh” mỗi lúc lại bị Thiên Diệu chân nhân đẩy cắm sâu vào hơn.
Đột nhiên, Kim Ngang Tiêu thấy đôi mắt chàng đau đớn hết sức, đau như thể có mũi giùi nhọn đâm vào mắt. Đoạn chàng thấy mắt chàng có một tấm màng đỏ như huyết che ở phía trước.
Từ lúc Kim Ngang Tiêu bật lửa trong động Vĩnh Dạ cho đến nay mắt chàng luôn luôn đen tối như mực. Lúc này chàng thấy trước có màu hồng, chàng vui mừng vô cùng, cố gượng mắt để nhìn.
Song do, trên chín chỗ huyệt đạo đều có kim châm cắm vào, thành thử người chàng cứng đơ, cử động không được, trừ có hơi thở và chân khí trong người vẫn lưu chuyển như thường. Thì ra một vài nơi huyệt đạo bị bế trù là để toàn thân chàng tê liệt hầu để cho việc chữa mắt. Vì thế lúc này, chàng dù có muốn mở mắt cũng không được.
Bỗng Thiên Diệu chân nhân nói :
– Bây giờ bần đạo bảo công tử mở mắt ra, công tử hãy mở mắt từ từ, chớ có vội vàng.
Kim Ngang Tiêu y lời, ngồi im như cũ.
Thiên Diệu chân nhân lần lượt nhổ các cây kim cắm trên huyệt đạo của chàng. Đoạn chân nhân nói :
– Mở mắt được rồi!
Kim Ngang Tiêu không dám vội vàng, khẽ từ từ hé mắt, rồi mở hẳn ra.
Mắt đã mở, nhưng chàng chẳng thấy gì hết. Trong lòng chàng đã run sợ và thất vọng. Nhưng đó chỉ là mấy giây đầu. Sự thật mắt chàng lúc này hoa lên, như thể giữa đêm tối đen, bỗng một ánh sáng khi mắt chàng đã quen trở lại với ánh sáng.
Đầu tiên, Kim Ngang Tiêu nhận thấy có một bóng người mờ mờ ở trước mặt chàng.
Hình người đó rõ dần, sau cùng chàng thấy rõ hẳn và nhận thấy mình đang ở trong một căn nhà tranh nhỏ bé.
Người đứng trước chàng là một vị đạo sĩ ba chòm râu dài và bạc phơ.
Kim Ngang Tiêu cả mừng vội xụp xuống lạy Thiên Diệu chân nhân :
– Đa tạ Tiền bối đã giúp cho vãn sinh được thấy ánh sáng mặt trời trở lại.
Thiên Diệu chân nhân đỡ chàng đứng lên nói :
– Khỏi cần tạ ơn nhiều. Công tử không thể lưu lại đây được đâu. Mau theo con đường nhỏ này mà đi khỏi đây, mau lên!
Kim Ngang Tiêu ngạc nhiên đưa mắt nhìn con đường nhỏ bên cạnh nhà, rồi lại quay nhìn Thiên Diệu chân nhân.
Chàng thấy nét mặt lộ vẻ sợ hãi hoảng hốt. Chàng định lên tiếng hỏi, nhưng Thiên Diệu nhân đã kéo tay chàng rồi chạy, khiến chàng không gượng được phải chạy theo.
Gặp lại Kỳ Vân
Ra tới bên ngoài, ánh sáng mặt trời rực rỡ, đến nỗi mắt Kim Ngang Tiêu bao lâu nay quen với tăm tối, lúc này thấy chói đến đau cả hai con ngươi, và không nhìn thấy gì hết vì hoa mắt.
Tuy vậy, chàng vẫn bị Thiên Diệu chân nhân kéo chạy miết. Đến lúc chàng đã quen với ánh sáng, nhìn thấy rõ cảnh vật ở xung quanh, thì Thiên Diệu chân nhân đã kéo chàng chạy khá xa rồi.
Trước mắt chàng lúc đó, chỉ thấy núi non trùng điệp, chẳng thấy mấy gian nhà lá và rừng trúc đâu nữa.
Thiên Diệu chân nhân dừng lại, bảo Kim Ngang Tiêu :
– Công tử cứ theo con đường này mà đi. Độ một lát thì tới một khu rừng thông. Thôi cô nương đợi công tử ở đó, công tử hãy đi cho mau, đừng chậm trễ.
Kim Ngang Tiêu càng ngạc nhiên, không hiểu tại sao Thiên Diệu chân nhân tôi thúc mình đi khỏi nơi này một cách vội vã như vậy.
Chàng định hỏi thì Thiên Diệu chân nhân đã bỏ chàng ở đó, quay mình đi liền. Thân hình ông vun vút đi nhanh như biến, chớp mắt đã xa hơn mười trượng, rồi lấp sau một mỏm núi, không thấy hình bóng đâu nữa.
Kim Ngang Tiêu không biết làm sao, đành ngây người đứng trông theo một lát. Sau đó chàng mới quay đầu, cắm cổ chạy thẳng về phía trước, theo hướng Thiên Diệu chân nhân vừa chỉ cho chàng.
Nhưng chỉ đi độ một trượng, Kim Ngang Tiêu chợt nghĩ ra một việc, chàng đứng sững lại.
Chàng nhớ đến lúc Ngọc Linh gặp Thiên Diệu chân nhân và cảm thấy có sự gì khác lạ giữa hai người. Chàng có cảm tưởng như hai người muốn giấu chàng điều gì.
Kim Ngang Tiêu nhớ lại lời nói của Thiên Diệu chân nhân khi ông mới gặp Ngọc Linh :
“cô nương cũng đến à?” Câu nói đó có ý nghĩa gì? Tại sao Thiên Diệu chân nhân có vẻ nóng nảy hoảng sợ, muốn hối thúc cho chàng và Ngọc Linh phải rời bỏ ngay mấy căn nhà lá của ông.
Chàng nghĩ: Chắc hẳn phải có người đã đến gặp Thiên Diệu chân nhân trước khi chàng và Ngọc Linh tới nơi. Chính vì thế mà khi ông vừa gặp Ngọc Linh, ông đã thốt ra câu: “Cô nương cũng đến à?”
“Cũng” đấy có nghĩa là trước Ngọc Linh đã có người đến rồi.
Người đó là ai? Chắc hẳn không phải là người xa lạ với Ngọc Linh và Thiên Diệu chân nhân không muốn cho Ngọc Linh gặp mặt người đó.
Thiên Diệu chân nhân là người quen biết với gia đình họ Thôi. Phải chăng người đến trước đó là Thôi Ngọc Hoàn?
Kim Ngang Tiêu nghĩ đến đó, hồi hộp vô cùng. Chàng đã si mê Ngọc Hoàn, nên càng mong đó là sự thật. Và càng nghĩ chàng lại càng cho là đúng.
Chàng nghĩ thầm nếu quả Thôi Ngọc Hoàn ở đó, lúc này chàng ra mặt gặp nàng một cách bất ngờ, đôi mắt chàng đã khỏi, lại sáng như xưa, chắc hẳn nàng phải mừng rỡ vô cùng.
Nghĩ như thế, Kim Ngang Tiêu quay lại ngay, đi ngược về đường cũ để tìm đến chỗ ở của Thiên Diệu chân nhân. Chàng tự an ủi dù không có Ngọc Hoàn, chàng cũng chẳng có bị thiệt hại gì, chỉ mất công một chút, còn hơn là để lỡ mất cơ hội gặp mặt nàng.
Kim Ngang Tiêu chạy một mạch theo con đường nhỏ, vượt qua một quảng dài đến năm sáu dặm, chàng mới dừng lại.
Chàng tưởng vừa rồi Thiên Diệu chân nhân đưa chàng đi, cũng chỉ độ xa thế là cùng. Không ngờ lúc này chàng trở lại đến năm sáu dặm rồi, vẫn không thấy mấy căn nhà lá của Thiên Diệu chân nhân đâu cả.
Chàng chỉ thấy núi non trùng điệp, cảnh vật hoàn toàn xa lạ, không thấy nhà cửa mà cũng không thấy rừng trúc đâu.
Kim Ngang Tiêu ngơ ngẩn nhìn quanh, rồi lại tiếp tục đi nữa. Nhưng càng đi, càng thấy cảnh hoang vu, rõ rệt là chốn thâm sơn cùng cốc, không có bóng người nào đặt chân đến đây.
Thì ra Kim Ngang Tiêu đã lạc mất lối đi rồi. Chàng đã theo một hướng khác, chớ không phải hướng nhà của Thiên Diệu chân nhân.
Kim Ngang Tiêu kinh hoảng vô cùng. Chàng toan quay trở lại chỗ cũ, nơi chàng và Thiên Diệu chân nhân chia tay, rồi từ đó chàng sẽ trở lại nhà Thiên Diệu chân nhân lần nữa.
Nhưng khi quay lại nhìn, Kim Ngang Tiêu lại càng kinh hoảng, vì chàng quên mất cả lối vừa đi, dù có muốn quay trở lại chỗ chia tay với Thiên Diệu chân nhân chưa chắc được.
Hơn nữa, lúc ấy trời đã bắt đầu ngã về chiều. Ánh nắng đã dần dần tắt, cảnh hoang sơn mờ mờ tối với sương chiều che phủ. Lúc này muốn tìm đường thật khó khăn vô cùng.
Kim Ngang Tiêu lo lắng, nhưng không biết làm sao hơn, đành cứ thế bước bừa đi trên con đường núi. Chàng cũng không hiểu chàng đi về phía nào nữa.
Đến khi trời tối hẳn thì Kim Ngang Tiêu mất hết hy vọng tìm được lối cũ.
Chàng đến bên một tảng đá lớn, ngồi nghỉ chân, ngửa mặt lên trời nhìn sao lấp lánh, thở dài một tiếng.
Biết không thể đi trong vùng núi này trong đêm tối, chàng liền tim chỗ nằm, ngủ tạm đỡ một đêm, chờ sáng hôm sau sẽ tiếp tục lên đường.
Kim Ngang Tiêu nằm được một lát, sắp sửa ngủ, chợt chàng nghe thấy có tiếng người nói từ xa vẳng lại.
Giữa miền núi hoang vu, đang nửa đêm làm sao có tiếng người? Kim Ngang Tiêu kinh ngạc, vội ngồi lên nghe ngóng. Tiếng nói có vẻ mỗi lúc một gần hơn.
Đề phòng bất trắc, Kim Ngang Tiêu nép mình vào một hốc đá tối, im lặng chờ đợi.
Chỉ một lát sau, tiếng người nói đến gần và Kim Ngang Tiêu trong thấy rõ ánh lửa, rồi một người thấp nhỏ, cầm bó đuốc, bước đi đầu, tiến về phía tảng đá mà chàng nấp.
Người nhỏ bé đó chính là một người đàn bà, một cô gái thì đúng hơn. Tuy là một cô gái nhỏ bé, cây đuốc trong tay nàng lại to lớn dị thường, nàng cầm cây đuốc nhẹ nhàng như không, rõ rệt là một cô gái có sức mạnh hay võ công khá cao. Dáng đi của nàng nhẹ nhàng thoăn thoắt, chứng tỏ công phu khinh công điêu luyện.
Khi cô gái cầm đuốc trên đến gần hơn, Kim Ngang Tiêu nhờ ánh đuốc trong rõ mặt cô gái, chàng bất giác giật nảy người suýt kêu lên một tiếng.
Thì ra cô gái đó chẳng ai xa lạ, chính là Kỳ Vân.
Kỳ Vân vẫn như cũ, vẫn khuôn mặt đen đủi xấu xí, chiếc mũi lớn như mũi sư tử, trán gò và mớ tóc rễ tre lòa xòa. Trông nàng khỏe mạnh, không có vẻ bị thương chút nào, nhưng nét mặt nàng lúc này lộ vẻ thập phần cương quyết và lại có thêm vẻ đau đớn buồn bã nữa.
Kim Ngang Tiêu tuy bị Thôi Ngọc Hoàn mê hoặc, nhưng vẫn chưa mất hẳn thiên lương. Dầu sau chàng đối với Kỳ Vân còn chút ân tình cũ, nhất là cùng cảnh ngộ, chàng đã trải qua hoạn nạn với nàng trong mấy tháng trời.
Bởi vậy lúc này thấy Kỳ Vân, Kim Ngang Tiêu mừng rỡ, đã định chạy ra gặp mặt nàng. Nhưng chàng vừa xoay mình sắp sửa nhảy ra, bỗng giật mình, vội nép vào hốc đá.
Bởi vì chàng nhận thấy theo sau cách xa Kỳ Vân chút ít, còn có hai người nữa. Hai người này mặc quần áo giống nhau, một màu đen huyền nhưng có viền trắng như đồ tang, đó là hai nhân vật của Câu Hồn bang.
Câu Hồn bang đã reo rắc kinh khủng trong đầu óc Kim Ngang Tiêu nên thoạt vừa trông thấy hình bóng bọn Câu Hồn bang, chàng đã kinh hãi thất thần, tưởng như chúng đã biết được chỗ chàng ẩn núp rồi, nhưng chỉ giây lát sau, chàng lại định thần ngay được.
Sau khi nép người vào hốc đá, Kim Ngang Tiêu thấy một người trong hai bộ hạ Câu Hồn bang vừa chạy vừa gọi Kỳ Vân :
– Cô bạn nhỏ, cô làm ơn dừng chân một chút.
Kỳ Vân đang bước đi, nghe thấy gọi như vậy, liền dừng bước, quay đầu lại.
Kim Ngang Tiêu trong thấy rõ mọi sự, lòng chàng hết sức ngạc nhiên. Hai tên Câu Hồn bang chạy theo sau Kỳ Vân, nhưng không phải để đuổi theo giết nàng, mà trái lại còn gọi Kỳ Vân bằng “Cô bạn nhỏ”.
Nếu không chính mắt trong thấy việc này. Kim Ngang Tiêu không thể nào tin là có thật. Vừa trong lúc bất thần gặp Câu Hồn bang, Kim Ngang Tiêu hoảng thật. Nhưng chỉ sau đó giây phút, chàng đã định thần ngay. Chàng không phải là kẻ nhát gan và ngay lúc đó chàng đã định nhảy ra cứu Kỳ Vân nếu nàng gặp nguy.
Nhưng sau khi nghe thấy tên Câu Hồn bang gọi Kỳ Vân thân mật như vậy, Kim Ngang Tiêu liền im lặng, chờ xem sự thể ra sao?
Lúc đó hai tên Câu Hồn bang đã chạy đến bên Kỳ Vân, và về thân cả ba người đứng cách chỗ Kim Ngang Tiêu ước độ bốn hay năm trượng.
Một tên Câu Hồn bang cất tiếng nói :
– Cô bạn nhỏ. Cô đã là người của Câu Hồn bang, tại sao cô không tuân theo quy củ của bản bang để lộ mặt thật ra như vậy?
Kim Ngang Tiêu nghe nói thế, giận bắn người, suýt nữa kêu lên một tiếng. Kỳ Vân đã vào Câu Hồn bang?
Kỳ Vân thấy hỏi như vậy liền điềm tĩnh đáp :
– Tôi à? Tôi được Bang chủ đặc cách cho phép như vậy.
Một tên Câu Hồn bang liền cười, giọng có vẻ vồn vã thân thiện :
– Cô bạn còn ít tuổi, mà được gần gũi thân thiết với Bang chủ như thể quả là quý hóa lắm. Cô bạn cũng như Kim Ngô công công và Ngân Ngô bà bà, được phép lộ mặt thật ra gặp anh em chúng tôi. Ngôi vị của cô nương trong bản bang rồi đây chắc còn cao quý hơn nữa, anh em chúng tôi rất khâm phục.
Kỳ Vân lạnh lùng đáp :
– Cám ơn.
Kim Ngang Tiêu nghe thấy hai tên Câu Hồn bang tán tụng Kỳ Vân được hưởng ân huệ của Câu Hồn bang chủ, chàng thấy khí uất bốc lên cổ. Nhất là Kỳ Vân cũng không cải chính mặc nhiên tự nhận nàng là người của Câu Hồn bang, làm chàng vừa đau xót vừa căm giận.
Kim Ngang Tiêu không ngờ Kỳ Vân phản bội gia đình một cách trắng trợn như vậy. Chàng phải cố nén mới không nhảy ra, cất lời chưởi mắn Kỳ Vân. Từ khi chia tay với Kỳ Vân, Kim Ngang Tiêu trong thâm tâm vẫn có ý ăn năn, mặc dầu chàng không chịu nói ra miệng, vì chàng đã bỏ rơi nàng. Nhưng bây giờ thì Kim Ngang Tiêu chỉ còn thấy khinh ghét cô bạn gái cũ đó.
Kim Ngang Tiêu liền quyết định không ra mặt nữa để chờ xem sự thể ra sao, vì chàng cho rằng nếu xông ra lúc này, Kỳ Vân đã thành người của Câu Hồn bang, nàng sẽ hợp lực với hai tên kia tấn công chàng. Như vậy chàng hóa ra chàng tự tìm cái chết hay sao?
Trong khi đó, hai tên Câu Hồn bang tiếp tục tán dương nịnh bợ Kỳ Vân, mong nàng sẽ nói với Câu Hồn bang chủ cho chúng thêm ân huệ.
Khoảng lát sau, bỗng có hai bóng người nữa chạy tới chỗ Kỳ Vân và hai tên kia. Dáng đi của hai người mới đến này nhẹ nhàng như bay, rõ rệt là hai tay võ công cực cao.
Kim Ngang Tiêu định thần nhìn kỹ. Hai người mới đến chính là vợ chồng lão quái nuôi rít, tức là Kim Ngô công công và Ngân Ngô bà bà. Hai người mang trên vai, mỗi người một con rít thực lớn, rít Kim Tiền của lão quái, còn rít Ngân Tiền của lão bà.
Hai vợ chồng lão quái đến nơi, liền hỏi ngay :
– Mấy người đứng lai ở nơi đây làm gì thế?
Một trong hai tên bộ hạ Câu Hồn bang đáp :
– Chúng tôi đứng đây để nghiêng giá Câu Hồn bang chủ.
Ngân Ngô bà bà liền “hừ” một tiếng đáp :
– Bang chủ đâu có cần bọn ngươi đứng đây chờ Ngài? Chỉ thoáng một cái Ngài đã phi thân mấy chục dặm rồi, bọn ngươi sợ Ngài đuổi theo không kịp các ngươi hay sao?
Đoạn quay sang Kỳ Vân, lão bà nói :
– Kỳ Vân con hãy đi theo vợ chồng ta. Để mặc hai đứa này ở đây, nếu chúng có bị tội chậm trễ, mặc kệ chúng.
Nói dứt lời, Ngân Ngô bà bà vươn tay ôm lấy Kỳ Vân, đồng thời một tay lão bà giật lấy bó đuốc trong tay Kỳ Vân và lăn mạnh, “Vút” một tiếng, bó đuốc đã bị ném đi xa đến hơn mười trượng.
Bó đuốc chưa rớt xuống đất, thì Ngân Ngô bà bà ôm ngang eo Kỳ Vân, đã cùng Ngô Ngô công công chạy đi khá xa rồi.
Hai người Câu Hồn bang bị bỏ rơi và bị dọa, cuống cả người lên vội đuổi theo, gọi :
– Xin ba vị chờ chúng tôi một chút!
Khốn thay, thân pháp của hai vợ chồng lão quái mau lẹ đến cực điểm. Lúc mới đầu, dưới ánh trăng còn thấy lấp lánh lưng của hai con rít Kim Tiền và Ngân Tiền trên hai vợ chồng lão quái. Nhưng trong chớp mắt, cả hình bóng hai vợ chồng lão quái và Kỳ Vân đã biến mất trong đêm tối.
Hạ thủ tên Câu Hồn bang đầu tiên
Hai tên Câu Hồn bang chạy được mấy bước rồi đứng lại, biết là đuổi theo cũng không kịp.
Một tên bỗng quay lại bảo tên kia :
– Này anh bạn, sức bạn đi trễ quá. Tôi thông thể chờ bạn được, phải đi trước đây, kẻo bị quở phạt.
Kim Ngang Tiêu đứng nấp, nghe nói rằng hai tên này vốn không có tình bạn với nhau. Vả lại, bọn Câu Hồn bang khi gặp nhau đều phải đeo mặt nạ, uống thuốc thay đổi giọng nói, nên không thể nhận biết được nhau. Bởi vậy nếu tên nọ không quan tâm đến số phận của tên kia, âu cũng là việc rất thường.
Tên nọ nói xong, liền tung mình phi thân đi luôn, sức chạy cũng khá mau, chứng tỏ võ công của hắn cũng thuộc loại cao cường.
Tên còn lại kém cỏi hơn, cuống quít nói :
– Đợi… xin đợi tôi với.
Nhưng tên kia cắm đầu chạy thẳng, không quay đầu trở lại.
Tên bị bỏ rơi đứng chết sững, rồi giẫm chân than tuyệt vọng :
– Làm thế nào tới Gián Vân phong cho kịp bây giờ?
Hắn thở dài, rồi cắm cổ chạy.
Kim Ngang Tiêu thấy còn lại mỗi một tên Câu Hồn bang, chàng bỗng nảy ra một ý nghĩ. Tên này đi chậm, chắc võ công chỉ tầm thường. Chàng vừa học được hai thức Cự Linh thần chưởng, làm sao không đem ra thí nghiệm?
Chàng lại nghĩ: Bọn Câu Hồn bang đều đeo mặt nạ, không biết lẫn nhau. Nếu ta giết tên này, lấy quần áo và chiếc mặt nạ bằng đồng của hắn, ta cũng có thể hóa thành người của Câu Hồn bang. Ta sẽ có thể đột nhập vào Gián Vân phong, trà trộn vào cuộc họp của Câu Hồn bang, do thám được nhiều việc hay.
Nghĩ thế, nhảy phắt ra đuổi theo tên Câu Hồn bang. Tên này thấy có tiếng chân người vội quay lại.
Lập tức Kim Ngang Tiêu xử chiêu thứ nhất của Cự Linh thần chưởng, nhanh như điện chớp, tấn công tên nọ. Chưởng pháp của Kim Ngang Tiêu nhanh đến nỗi đối phương hoa mắt, chỉ như muôn ngàn chưởng chụp lấy hắn.
Tên Câu Hồn bang chỉ kịp rú lên một tiếng “bốp, bốp” hai chưởng của Kim Ngang Tiêu đã đánh trúng ngực hắn. Kim Ngang Tiêu đã quyết hạ thủ ngay hắn, nên chàng nhằm đúng các yếu huyệt trên ngực của hắn để tấn công.
Thân hình tên nọ bị bắn vọt đi như một cái diều đứt dây, bắn trúng vào một khối đá lớn ở gần đó, nghe “bịch” một tiếng, người hắn ngã ngục xuống đất, không nhúc nhích được nữa.
Kim Ngang Tiêu không ngờ chưởng lực của mình mạnh đến thế, Cự Linh thần chưởng quả là một võ học tuyệt đỉnh siêu phàm trong thiên hạ. Kim Ngang Tiêu học được hai thế, đã trở nên một cao thủ vào bậc thượng lưu rồi.
Tên Câu Hồn bang dù võ công kém, nhưng một khi đã được kết nạp vào bang, hắn cũng không quá hèn yếu so với những tay bình thường trong võ lâm. Vậy mà chỉ có một chiêu hắn đã chống đỡ không nổi.
Kim Ngang Tiêu đến bên hắn, sợ hắn còn giả bộ, chàng liền phóng một cước vào lưng hắn. Thân hình tên này bốc lên rồi rớt xuống, mềm rũ. Đồng thời, chiếc mặt nạ của hắn cũng rớt ra một bên. Dưới ánh trăng, Kim Ngang Tiêu nhìn rõ mặt hắn, chàng bất giác sững sờ kinh hoảng.
Thất khiếu tên này ứa máu, rõ rệt là hắn đã chết rồi. Nhưng hắn không phải là ai xa lạ… chính là Kim Lý Tú Sĩ Lạc Văn, mà chàng đã gặp trên thuyền trước đây, khi bọn hắn bị Túy Phật Thiên Hồ trêu cợt.
Kim Ngang Tiêu quả thật không ngờ một nhân vật có tên tuổi trên chốn giang hồ như Kim Lý Tú Sĩ Lạc Văn lại gia nhập Câu Hồn bang. Song nghĩ lại, cho đến cả Nhạc Kỳ trước đây cũng là thủ hạ Câu Hồn bang chủ, chàng thấy Lạc Văn chưa thành danh bằng Nhạc Kỳ và võ công cũng kém xa, nên chắc y cũng bị cưỡng bách gia nhập như nhiều người khác.
Kim Ngang Tiêu lôi thi thể của Lạc Vân vào trong đám cỏ lau gần đó, cởi bỏ y phục của hắn rồi mặc vào người, và nhặt chiếc mặt nạ bằng đồng đeo lên mặt. Sau đó chàng mặc quần áo của chàng vào thi thể Lạc Văn.
Lát sau, Kim Ngang Tiêu đã biến thành người của Câu Hồn bang. Chàng nhắm theo hướng hai vợ chồng lão quái và Kỳ Vân, thi triển khinh công chạy theo.
Tới lúc rạng đông, Kim Ngang Tiêu vẫn tiếp tục đi, chợt chàng thấy có một tên Câu Hồn bang, đeo mặt nạ bằng đồng, đứng ở dưới gốc cây bên đường.
Tin tưởng ở sự trá hình của mình, chàng mạnh dạn đến bên tên đó nói :
– Ngày giờ chẳng còn bao lâu, sao không đi còn đứng ở đó làm gì?
Kim Ngang Tiêu đã nghe lỏm được câu chuyện tối hôm trước, nên mới nói như vậy.
Tên Câu Hồn bang vội nói :
– Bằng hữu nói đúng. Chúng ta cùng đi cho vui.
Kim Ngang Tiêu đang lo ngại không biết rõ đường lên Gián Vân phong, thấy hắn nói như vậy thì mừng thầm đáp :
– Tốt lắm, mau đi kẻo trễ.
Hai người liền đi bên nhau, không nói một lời nào nữa. Suốt ngày hôm đó, trừ lúc mở lương khô ra ăn, Kim Ngang Tiêu không trò chuyện với tên nọ.
Khoảng chiều tối hôm đó, hai người đi tới một vùng thâm sơn cùng cốc, núi non trùng điệp.
Tuy chưa tơi Thanh Thành bao giờ, nhưng Kim Ngang Tiêu thấy dãy núi hùng vĩ cũng đoán ngay rằng đó là núi Thanh Thành.
Chàng cũng không dám hỏi tên cùng đi, sợ lộ hành tung. Nhưng tên nọ đi một lát bỗng lên tiếng :
– May quá, bọn ta đi đến núi Thanh Thành rồi, không lo trễ hạn nữa.
Thấy tên Câu Hồn bang nào cũng có vẻ lo lắng về việc chậm trễ, Kim Ngang Tiêu đoán luật lệ Câu Hồn bang nghiêm ngặt lắm, kẻ không đến đúng kỳ hạn có thể bị trừng phạt nặng. Câu Hồn bang chủ ra lệnh nghiêm ngặt, bắt buộc họ phải đến đúng kỳ hạn, như vậy cuộc họp này phải là một biến cố rất quan trọng.
Nhưng nếu Câu Hồn bang họp ở Gián Vân phong chủ nhân của một ngọn núi này, Dã Hồn Đơn Độc Hạc bây giờ ở đâu?
Kim Ngang Tiêu không muốn nói chuyện với tên đi cạnh, mà cứ lặng lẽ cúi đầu đi.