Đường Thế Dân gật đầu rồi bước vào phía trong mé đường cùng với Vũ Nội Cuồng Khách.
Vũ Nội Cuồng Khách chậm rãi nói :
– Thiếu hiệp hãy bình tĩnh nghe lão phu nói đây: cái tin này chỉ vừa nghe qua chớ chưa chắc cho lắm, còn phải tìm sự thật xem sao đã.
– Tìm thế nào đây?
– Năm xưa thân phụ nàng có gửi nàng cho một dị nhân, nhưng mà mười mấy năm ta chưa gặp nên chẳng hiểu thế nào cả.
Đường Thế Dân hỏi mau :
– Là đấng dị nhân nào thế?
– Năm xưa có một lần Hoàng Phố Minh tiết lộ với lão phu vị dị nhân kia là phái nữ nhưng không nói rõ tên gì, có điều dị nhân đó ở ẩn trong núi Phục Ngưu, lúc đó lão phu không hỏi thêm làm gì, chẳng ngờ sang năm sau thì đại họa xảy ra.
– Như vậy lão tiền bối không rõ danh tánh dị nhân đó à?
– Lão phu hỏi thăm thì mới được hay vị dị nhân kia chính là Tố Nữ Phi Kiếm Tần Hương Quỳnh. Theo lời đồn đãi thì năm trước Tố Nữ Phi Kiếm đã đánh nhau với Trung Nguyên bát ma, năm nay tuổi tác cũng chừng chín mươi rồi.
Đường Thế Dân chau mày lại :
– Do đâu tiền bối lại biết Tố Nữ Phi Kiếm Tần Hương Quỳnh mai danh ẩn tích trong dãy núi Phục Ngưu?
– Đó là do sự phát giác của người bằng hữu khi đi ngang qua nơi đó từ bọn người săn bắn.
Đường Thế Dân “à” lên một tiếng :
– Lão tiền bối, cái hang cốc của lão bà Tố Nữ Phi Kiếm kia ở về hướng nào trong dãy núi Phục Ngưu.
– Thiếu hiệp toan vào trong đó sao?
– Đúng vậy, tại hạ cần phải hỏi rõ tung tích của Tiểu Tú Tử, để biết qua vụ án năm xưa như thế nào.
– Thiếu hiệp không sợ quy củ của lão bà à?
– Điều này đến đó sẽ hay.
– Vậy thì hay lắm. Nay lão phu nói cho thiếu hiệp nghe, thiếu hiệp hãy vào trong phía Nam Triệu. Dọc theo ngọn núi chính tiến qua phía Tây ước chừng một trăm dặm là có thể thấy một cái hang cốc có nhiều khối đá lởm chởm hình thù rất quái dị như vậy đúng là nơi trú ẩn của lão bà kia rồi.
Đường Thế Dân phấn chấn cả tinh thần.
– Cám ơn lão tiền bối. Hiện giờ tại hạ cần phải tới đó ngay xem mọi sự thế nào lão tiền bối còn điều gì chỉ giáo nữa hay chăng?
Vũ Nội Cuồng Khách nói :
– Nay lão phu chỉ nhắc thiếu hiệp hãy hết sức đề phòng trên đường từ đây cũng phải tiếp tục dọ thám coi hung thủ chính thật là bọn nào.
Đường Thế Dân cung tay :
– Vậy xin bái biệt lão tiền bối hẹn tái kiến.
– Tái kiến.
Sau đó Đường Thế Dân hấp tấp ra đi.
Trong tâm tư chàng lúc này xáo động khôn tả, vừa phấn khởi khôn cùng.
Miễn sao Tiểu Tú Tử hãy còn sống trên cõi thế gian này là chàng đã mãn nguyện rồi.
Sau khi gặp nàng, chàng sẽ hỏi rõ những thủ phạm xem nàng có biết hay chăng, rồi tùy theo cảnh ngộ mà hành động.
Đường Thế Dân cứ tiến mãi không ngừng về hướng núi Phục Ngưu.
Qua ngày hôm sau đó chàng đã tới nơi rồi.
Đường Thế Dân đi từ Nhũ Châu chuyển sang Sung Sơn rồi mới tiến vào dãy núi Phục Ngưu.
Dọc đường thật là hiểm trở nguy nan, có thể mất mạng như chơi song Đường Thế Dân kiên trì quyết chí phải đến nơi dù với giá nào.
Qua ngày thứ nhì xem ra cũng gần hang cốc thần bí rồi, Đường Thế Dân hết sức lưu tâm chú ý.
Đang lúc chàng tiến vào trong sâu thình lình có tiếng thảm khốc ré lên phía trước.
Bất giác Đường Thế Dân kinh hãi.
Tiếng ré thảm khốc kia nổi lên từ phía dưới chân đồi, Đường Thế Dân chẳng chút chậm trễ bắn mình xuống đó.
Đây là một mảnh đất bằng phẳng chính giữa thung lũng của một sơn cốc. Nơi đây có vài cây tùng có che tàng rậm mát.
Có năm người thợ săn trên vai còn mang gươm dáo đang hãi hùng tháo lui về một góc.
Riêng có một gã thanh niên đang bị một lão mặt mày hung hăng như con khỉ đang nắm nơi mạch môn kiềm chặt.
Năm ngón tay của lão bám sâu vào cổ tay gã thanh niên máu chảy ra đầm đìa.
Hắn nhăn nhó bộ mặt thật là đau khổ.
Lão bộ mặt khỉ quát :
– Hãy nói mau, lão bà họ Tần kia ở hang cốc nào?
Gã thanh niên cắn răng chịu đau khổ mà chẳng trả lời.
Lão mặt khỉ gầm to :
– Tiểu tử! Nếu ngươi không chịu nói thật ra thì ta sẽ bẻ gẫy cánh tay ngươi bây giờ.
Gã thanh niên nghiến răng :
– Lão tặc! Đố ngươi dám giết ta. Lão bà sẽ không dung cho ngươi đâu.
– Ha ha… lão phu đang muốn tìm lão bà đó, chỉ e sợ lão ta không dám hiện thân mà thôi. Vậy thì ngươi đã tới số rồi.
Lão ta giơ ngón chỉ vận công toan điểm vào tử huyệt của gã thanh niên bận đồ săn bắn kia.
Gã rú lên một tiếng thảm khốc.
– Hãy ngưng tay!
Thình lình một chiếc bóng phóng tới sân trường.
Chiếc bóng chính là Đường Thế Dân.
Lão nhân mặt khỉ thấy có kẻ xen vào liền quay lại nhìn Đường Thế Dân rồi cười khà :
– Ha ha… tiểu tử! Ngươi là gì của Tố Nữ Phi Kiếm Tần Hương Quỳnh?
Đường Thế Dân thét :
– Hãy buông thanh niên kia ra.
– Nếu lão phu không buông thì sao?
– Lão sẽ chết tức khắc!
– Ha ha… hãy xem đây!
Rắc… rắc!
Gã thanh niên kia ré lên thảm khốc cánh tay gãy lìa, ngã lăn xuống đất bất tỉnh.
Cặp mắt của Đường Thế Dân đỏ rực như lửa nhìn thẳng vào mặt lão nhân mặt khỉ :
– Lão kia! Ngươi là kẻ võ đạo giang hồ, nay lại thi hành thủ đoạn hiểm độc. Ta lấy theo sự công bình của võ lâm mà nói với ngươi.
Nói xong, chàng rút thanh trường kiếm ra đưa lên bằng ngực, vận công lên.
Lão nhân mặt khỉ coi thường :
– Tiểu tử, ngươi có đúng là môn đệ của lão bà kia chăng?
Đường Thế Dân lạnh lùng :
– Chớ có dài dòng, hiện giờ lão nên lo bảo vệ tánh mạng là hay hơn.
Lão nhân mặt khỉ cười khà :
– Tiểu tử! Ngươi có muốn đi đầu thai thì cũng đừng quá gấp như thế. Ngươi có biết lão phu là ai không?
Đường Thế Dân cười nhạt :
– Ta không cần biết ngươi là ai cả?
Khi ấy đột nhiên mấy tay thợ săn “à” lên một tiếng vô cùng kinh hãi.
Đường Thế Dân quét mắt nhìn qua một cái, bất giác trong lòng chàng rúng động cả lên.
Đã thấy ba vị lão nhân tóc râu bạc phếu, mặc áo dài màu tím, cách đi của họ như những lượn sóng.
Nháy mắt ba lão nhân đã tới trước sân trường.
Lão nhân đứng giữa hỏi :
– Là chuyện gì vậy?
Lão mặt khỉ vòng tay cung kính :
– Bẩm sư phụ! Đệ tử đang tra hỏi gã thanh niên này thì tên tiểu tử kia xông vào can thiệp. Theo đệ tử nhận xét, gã tiểu tử này có liên hệ đến lão bà Tố Nữ Phi Kiếm chứ chẳng không đâu.
Ba lão nhân tóc bạc dời sáu luồng tinh quan sáng rực nhìn thẳng vào mặt của Đường Thế Dân.
Đường Thế Dân nổi giận, nhưng chưa nói gì cả còn chờ sự phản ứng của ba vị lão nhân kia.
Lão đứng giữa trầm giọng :
– Ngươi có hỏi rõ hay chưa?
Lão mặt khỉ đáp :
– Hắn vừa xuất hiện là đòi giết đệ tử ngay.
Lão nhân đứng giữa hừ lạnh :
– Mấy mươi năm rồi, công lực của Tố Nữ Phi Kiếm Tần Hương Quỳnh đã cao thâm không vừa gì đâu. Vậy thì ta thử nơi gã tiểu tử này mà xét đoán công phu của đối phương cũng tốt.
Lão mặt khỉ thi lễ :
– Xin tuân lịnh!
Rồi lão ta nhìn Đường Thế Dân :
– Tiểu tử! Hãy ra chiêu cho mau kẻo chẳng còn cơ hội nữa.
Đường Thế Dân lạnh lùng :
– Mời các hạ xuất chiêu trước.
Lão mặt khỉ hừ lạnh rồi huy động thanh bảo kiếm tấn công.
Một điểm sáng chớp tới Đường Thế Dân.
Đường Thế Dân cười nhạt một tiếng ra chiêu tiếp nghinh.
Soảng!
Song phương hiệp lại rồi dang ra.
Lão mặt khỉ tháo lui ba bước vẫn chưa đứng vững.
Ba lão nhân tóc bạc đồng “ồ” lên một tiếng.
Kế đó lão nhân mặt chữ điền khẽ hỏi :
– Hãy để gã tiểu tử này cho ta!
Lão mặt khỉ tháo lui ra ngoài.
Đường Thế Dân lạnh lùng :
– Có phải bọn ngươi muốn luân phiên với nhau để mà thủ thắng hay chăng?