Cữu Quỷ Bát Mã Đao

Chương 5 - Bí Phổ Lọt Vào Tay Ai?

trước
tiếp

Văn Chí Hồng giật mình, thì ra Trần Kim Yến là con gái sư phụ. Thảo nào mà cô biết hết mọi chuyện. Kim Yến thấy gã có vẻ lúng túng thì nói :

– Như vậy chẳng tốt hơn sao! Từ nay… chúng mình là… người một nhà…

Văn Chí Hồng hỏi :

– Tiểu muội! Muội học võ công của người khác không sợ sư phụ phạt sao?

Kim Yến cười :

– Gia gia tiểu muội làm sao biết được! Huynh có về đừng nói với gia gia, muội ở đây nhé!

Văn Chí Hồng nói lời tạm biệt. Gã cố chạy thật nhanh để về vì đi đã quá lâu. Chạy được mấy dặm gã trông thấy trước mặt có bóng người chạy ngươc lại về phía mình. Văn Chí Hồng nhìn kỹ thì ra là Sử Bích Ngọc.

– Hồng ca ca…

Cô kêu lên :

– Hồng ca đi đâu suốt từ sáng tới tận bây giờ vậy?… Muội lo muốn chết đi được.

Văn Chí Hồng thấy Sử Bích Ngọc lo lắng cho mình, gã thấy trong lòng có phần áy náy. Gã đáp :

– Sử muội! Huynh đâu còn là con nít nữa mà muội phải đi tìm kiếm làm chi. Sư phụ có hỏi gì huynh không?

– Có, hình như sư phụ có điều gì muốn gặp huynh thì phải… Chúng ta về mau lên đi… Nhưng… nhưng hồi nãy huynh vẫn chưa trả lời muội… Huynh đi đâu từ sáng đến giờ vậy?

Văn Chí Hồng lúng túng nói :

– À… Huynh ra suối tắm bất ngờ bị dòng nước cuốn trôi đi mãi xuống phía dưới… Sau đó… Sau đó… gặp một dị nhân cùng một vị tiểu cô nương.

Sử Bích Ngọc giận dỗi nói :

– Biết ngay mà! Trông mặt huynh là muội đoán ra ngay, cứ tươi roi rói…

Văn Chí Hồng khổ sở nói :

– Muội lại nói nhảm rồi! Đấy là điều bất ngờ, chứ có phải huynh tự đi tìm cô nương ấy đâu?

Sử Bích Ngọc khăng khăng :

– Làm sao muội biết được, huynh vô tình hay cố ý! Thế cô nương ấy tên là gì. Chắc là đẹp lắm phải không?

Văn Chí Hồng không muốn nói dối lòng mình :

– Đẹp thì… đúng là đẹp thật đấy… Cô ta tên là Trần Kim Yến. Tiểu muội có biết cô là ai không?

Sử Bích Ngọc quay mặt đi :

– Cô nương đó là ai thì có liên quan gì đến muội, huynh quan tâm đến thì cứ việc…

– Đừng có giận dỗi nữa mà? Cô nương ấy là con gái sư phụ chúng ta đấy…

– Vậy là huynh có cơ hội tiến lên rồi, muội xin chúc mừng.

Sử Bích Ngọc không chịu hòa giải…

Hai người không nói gì thêm nữa. Chẳng bao lâu đã về tới Hồng Hạc môn. Văn Chí Hồng vào đến phòng mình định bụng sẽ nghỉ ngơi một chút rồi sẽ lên gặp Trần Gia Kính. Gã vừa ngồi xuống ghế thì đã thấy cửa mở rồi Trần Gia Kính bước vào.

Văn Chí Hồng kính cẩn thưa :

– Sư phụ. Hôm nay con sơ ý về trễ xin sư phụ tha tội…

Trần Gia Kính không nói gì. Lão khẽ hỏi :

– Hôm nay con đi đâu vậy?

Văn Chí Hồng liền kể hết đầu đuôi câu chuyện, gã bị dòng nước cuốn trôi đi như thế nào, song chi tiết gặp Trần Kim Yến và Thanh Bào lão nhân là gã không kể tới…

– Con bị lạc lối nên bây giờ mới về được đến nhà.

Trần Gia Kính nói :

– Thôi được! Ta bỏ qua cho con lần này.

Lão quay lại khép cánh cửa đằng sau cài lại cho cẩn thận, rồi ngồi xuống bên cạnh Văn Chí Hồng. Lão nói tiếp giọng rất dịu dàng :

– Ta muốn hỏi con điều này. Không phải là ta không biết.

Trần Gia Kính rào đón trước :

– Ta muốn chính con nói ra sự thật, con có phải là Hồng Chí Văn không?

Văn Chí Hồng chột dạ. Hẳn sư phụ đã biết hết cả rồi. Hơn nữa gã thầm nghĩ :

“Trần Gia Kính đối với gã và Sử Bích Ngọc rất mực thương yêu, nếu dối trá thì mang tội bất kính.”

Nghĩ vậy gã đáp :

– Xin sư phụ tha tội, ngày đầu gặp sư phụ con phải nói như thế vì… vì…

Trần Gia Kính đỡ lời :

– Ta hỏi con là hỏi vậy thôi, chứ ta đã biết con ngay từ buổi đầu tiên?…

– Sư phụ đã biết?

– Phải chỉ qua hai chiêu ta đã nhận ra sư môn của con… Con đã sử dụng Diêm Vương quyền pháp. Con chính là nghĩa tử của Trương Hải Thanh… có đúng không?

– Sư phụ biết con sử dụng Diêm Vương quyền thì con hiểu rồi, nhưng… sao lại biết con là nghĩa tử chứ không phải là con ruột của Trương Hải Thanh? Có phải Tứ đại chưởng môn đã loan tin ra…

– Không phải… Tứ đại chưởng môn có đến Hồng Hạc môn thật, song ta đã biết điều đó trước khi họ đến. Tai mắt của Hồng Hạc môn có ở khắp nơi. Việc đụng độ giữa Trương Hải Thanh và bốn vị Chưởng môn đã loan ra khắp giang hồ ngay sau đó… Hà!

Trần Gia Kính bỗng thở dài :

– Bốn vị Chưởng môn đã tới đây dùng danh nghĩa môn phái lớn uy hiếp ta, nghe đâu họ đã phong phanh nghe tin đồn gì đó…

– Vậy… vậy… có thể họ đã biết con ở đây?…

– Bây giờ thì chưa? Song… rồi chúng sẽ biết, cây kim giấu trong bọc còn có ngày lòi ra.

– Sư phụ… con hiểu rồi… con sẽ không để liên lụy đến sư phụ nữa. Ngay hôm nay…

Trần Gia Kính buồn buồn nói :

– Ý ta không phải thế! Hồng Hạc môn là một môn phái đâu có thua kém gì bọn Không Động, Thanh Thành, nhưng nếu bọn chúng hiệp sức lại thì ta cũng khó lòng đối phó. Ngươi nên hiểu rằng nguyên nhân chỉ là cuốn bí phổ…

– Cuốn bí phổ đó theo lời nghĩa phụ con nói là của kỳ nhân đích thân tặng cho song thân con…

Trần Gia Kính nhếch mép cười :

– Chuyện đó chẳng có giá trị gì cả. Của ai thì không thành vấn đề, điều quan trọng là ngươi có đủ bản lãnh giữ nó hay không thôi. Giả tỷ ngươi là một vị cô nương người đeo đầy vàng bạc quý giá, nếu như gặp một tên cướp phỏng ngươi có giữ được không?…

– Như vậy… họ thật là tàn ác, chẳng khác gì bọn tà ma ngoại đạo cả…

– Nhưng họ khác tà ma ngoại đạo là ở chỗ họ là danh môn chính phái, họ lấy danh nghĩa bảo vệ giới võ lâm mà ra tay.

– Phải chăng vì thế mà song thân con phải bỏ mạng?

– Đúng vậy!

– Thì ra họ mang danh trừ ác mà lại làm một điều ác, hành động ấy đâu phải là một việc thiện.

– Phải! Đó chỉ là cái cớ mà thôi! Biết giải thích thế nào cho con bây giờ. Đối với người luyện võ, võ công là quý nhất. Họ ham muốn bí phổ nên tìm cách che đậy mà thôi.

Trần Gia Kính nói đến đây cúi đầu xuống ra chiều suy nghĩ. Một hồi lâu sau, lão nói :

– Cuốn bí phổ đó con không để ở đây phải không?

– Thưa sư phụ, con đã giấu ở một nơi an toàn rồi.

Trần Gia Kính gật gù :

– Tốt lắm! Con hãy nên nhớ chỉ cần họ tìm được con là con sẽ mất mạng ngay… Ta có một lời khuyên đối với con.

– Con xin nghe lời sư phụ dạy bảo.

– Con hãy đến chỗ đó lấy cuốn bí phổ rồi tìm một nơi vắng vẻ luyện tập. Chỉ có cách ấy mới giữ được sinh mạng mà thôi.

– Nhưng! Con trí óc nông cạn làm sao có thể tập luyện được nếu không có người chỉ dạy. Con đã thử xem qua vài lần chẳng lãnh hội được gì hết…

– Phải có thời gian! Một kỳ công võ học như vậy đâu có thể học một sớm một chiều mà hiểu được. Con là người thông minh lại có căn cốt, ta tin con sẽ làm được…

– Nhưng… nhưng thưa sư phụ. Con đã là đệ tử của Hồng Hạc môn…

– Nếu con còn câu nệ như thế, làm sao có hy vọng trả được thù nhà. Con cũng mới gia nhập Hồng Hạc môn chưa được bao lâu, võ công con cũng chưa học được gì cả. Ta cho phép con… đừng lo ngại gì hết…

Văn Chí Hồng hỏi.

– Vậy thì bao giờ con… con phải lên đường.

– Ta nghĩ càng sớm càng tốt vì hành tung của con rất dễ bị lộ. Nay mai, các môn phái có thể còn kéo đến đây.

– Sư phụ… còn… còn…

Văn Chí Hồng định hỏi về Sử Bích Ngọc thì Trần Gia Kính đã hiểu ý. Lão nói :

– Té ra con vẫn còn lưu luyến Sử cô nương phải không? Người ta nói “nhi nữ thường tình, anh hùng khí đoản” là vì thế. Con chớ để đàn bà làm hỏng việc lớn…

– Sư phụ, không phải con… mà…

– Thôi, con đừng nói nữa, nếu con muốn, ta sẽ cho Sử Bích Ngọc theo con luôn… mà… điều đó cũng rất nên, vì chúng có thể dùng Sử Bích Ngọc để uy hiếp…

– Đa tạ sư phụ.

Tự nhiên Văn Chí Hồng thấy băn khoăn. Gã nghĩ không biết có nên nói cho Trần Gia Kính biết chuyện Kim Yến hay không? Gã cũng nghĩ tới lời thề trăm năm với Trần Kim Yến, đành rằng gã buộc phải thề, song nuốt lời thì lại không được… thật là khó nghĩ… Gã tự nghĩ.

“Việc đó để về sau sẽ tính. Kim Yến cô nương là một người tốt, sau này ta sẽ giải thích sau, chắc Kim Yến sẽ tha thứ cho ta…”

Văn Chí Hồng trở về phòng. Gã tìm Sử Bích Ngọc kể hết đầu đuôi cho nghe, rồi quyết định sáng mai hai người sẽ lên đường.

Sáng hôm sau, gã chưa kịp lên chào từ biệt Trần Gia Kính thì lão đã đến. Vừa thấy mặt gã, Trần Gia Kính đã xua tay nói :

– Ngươi khỏi phải từ biệt ta và sư mẫu, cứ việc lên đường cho sớm. Việc của ngươi, ta đã nghĩ cách giải quyết để trấn an đám sư huynh đệ của ngươi. Lát nữa ta chỉ việc tuyên bố khai trừ ngươi ra khỏi môn phái, vì đã phạm môn quy thế là xong!

Văn Chí Hồng thấy lão chu đáo thì cảm động vô cùng, gã nói :

– Xin sư phụ bảo trọng! Đệ tử cáo từ…

Lúc ấy trời còn sớm nên gã và Sử Bích Ngọc bước ra không có một ai trông thấy cả. Hai người cứ nhắm theo đường cũ mà thẳng tiến. Quá trưa thì đến gần chân núi, bất chợt sấm sét nổ ầm ầm rồi đổ một trận mưa lớn… Sử Bích Ngọc nói với Văn Chí Hồng :

– Hồng ca, mưa lớn rồi, chúng ta vào tạm trong hang trú mưa đã…

Hai người vào được trong hang thì người đã ướt sũng. Đồ đánh lửa cũng bị ướt hết nên không thể nào đốt lửa lên sưởi được. Không khí trong hang lạnh lẽo vô cùng, Văn Chí Hồng bữa trước đã bị khí lạnh trong hang nơi Kim Yến ở, nên lần này gã cơ hồ chịu không nổi nữa, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Sử Bích Ngọc thấy thế thì vô cùng lo lắng, cô hỏi :

– Hồng ca, Hồng ca có lạnh lắm không?

– Huynh… huynh… chịu được mà… muội đừng… lo…

Sử Bích Ngọc cuống lên :

– Bây giờ không có gì để sưởi cả, làm thế nào bây giờ?

– Không… sao… đâu.

Văn Chí Hồng gượng nói. Song gã yếu quá ngã lăn ra. Sử Bích Ngọc vội nâng gã dậy rồi sờ tay vào trán thấy nhớp nháp mồ hôi. Cô lẩm bẩm :

– Thì ra Hồng huynh đã bị hàn khí xâm nhập nên trong thì lạnh mà ngoài lại nóng…

Cô thấy cặp mắt gã nhắm nghiền lại thì vội ôm chặt lấy gã, truyền hơi ấm từ thân thể mình sang. Trong lúc mê sảng, Văn Chí Hồng lại tưởng rằng mình bị dòng nước đẩy xuống phía dưới gặp Trần Kim Yến. Gã ú ớ la hoảng :

– Tại hạ… tại hạ… không cố tình đâu? Cô nương… cô nương…

Gã cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Sử Bích Ngọc.

– Kìa! Hồng huynh làm sao thế? Làm gì có cô nương nào, tiểu muội đây mà…?

– Ta… ta…

– Huynh… Huynh lúc nào cũng mơ tưởng đến vị cô nương ấy rồi…

– Không! Không!

Văn Chí Hồng ú ớ nói. Một hồi lâu, gã từ từ mở mắt. Chợt thấy mình đang nằm trong vòng tay Sử Bích Ngọc. Gã vội gượng ngồi dậy.

– Huynh… huynh ở tình trạng này đã lâu chưa?

Văn Chí Hồng ngượng ngùng hỏi.

– Cũng chỉ hơn một giờ đồng hồ.

– Huynh làm phiền muội quá…

Văn Chí Hồng đoạn nói tiếp. Chợt gã thấy bên ngoài có tiếng động. Sử Bích Ngọc khẽ nói :

– Hình như có tiếng người thì phải, ta núp vào chỗ kia đi.

Hai người chạy tới phía sau một tảng đá lớn. Bên ngoài trời vẫn mưa rất lớn nên trời đổ tối rất nhanh, trong hang nhìn không rõ mặt người.

Hai người lắng tai nghe quả có tiếng chân từ phía cửa hang. Bởi vì đây là một cái hang rất sâu vì thế mọi tiếng động dù nhỏ cũng đều vọng vào phía trong rất rõ… Nhờ ánh chớp lóe lên. Gã trông thấy hai người bước vào. Người đi trước có vẻ bị thương thì phải.

Im lặng một hồi lâu, bỗng nghe một người nói :

– Họ Mã kia, ta sẽ không giết ngươi đâu. Ngươi chỉ cần tuân theo mọi mệnh lệnh của ta là sẽ được toàn mạng…

Gã họ Mã lên tiếng :

– Nhưng thực ra, các hạ là ai?

– Ngươi thắc mắc lắm sao? Điều đó ngươi không nên biết bây giờ…

– Các hạ võ công thật là cao siêu, tại hạ không ngờ trên giang hồ lại có người công phu như thế. Có phải là…

Văn Chí Hồng giật mình, thanh âm gã họ Mã nghe quen quá. Gã cố nhớ xem đã từng gặp người này chưa. Bỗng Văn Chí Hồng sực nhớ ra. Gã họ Mã này đã từng đến Tây Kinh tiêu cục, động thủ với nghĩa phụ gã. Y là Mã Xuân Phong, Chưởng môn phái Không Động.

Văn Chí Hồng lấy làm lạ tự hỏi ai là người có thể bắt Mã Xuân Phong khuất phục nhanh như thế, dù sao cũng đường đường là Chưởng môn một phái lớn, võ công đâu phải tầm thường. Còn gã kia thì Văn Chí Hồng không sao đoán được là ai, phần vì trời tối mà gã lại vẫn che mặt bằng một vuông vải đen, chỉ chừa hai con mắt, phần vì gã đã cố tình thay đổi giọng nói… Gã đang suy nghĩ thì lại nghe gã kia nói tiếp :

– Mã Xuân Phong nếu quả tình ngươi thắc mắc đến thế thì ta sẽ cho ngươi biết cũng chẳng hại gì, ta là…

Bất chợp, một tiếng sét nổ kinh hồn làm rung chuyển mọi vật, song nhờ ánh chớp lóe lên sáng rực chiếu vào hang, Văn Chí Hồng nhìn thấy rõ vẻ mặt Mã Xuân Phong cực kỳ kinh ngạc, đến sững sờ…

Mã Xuân Phong lắp bắp nói :

– Ngươi… ngươi… Ta thật tình không hiểu…?

– Ngươi lạ lắm sao? Hà hà… điều đó chẳng có gì là kỳ dị cả… Ta cần thời gian để hoàn thiện công phu, sau này ngươi nên nhớ sẽ chẳng có Thiếu Lâm, Võ Đang, Không Động… gì gì hết. Tất cả sẽ chỉ còn một môn phái duy nhất: Cửu Trùng môn!

– Ngươi thật là… vọng ngôn! Dù thế nào chăng nữa, chuyện đó thật quả khó mà xảy ra được…

– Ngươi không thấy rằng Cửu Quỷ Bát Mã Đao là một công phu lợi hại nhất hay sao? Ai chống nổi ta…

Nghe thấy chữ Cửu Quỷ Bát Mã Đao, Văn Chí Hồng toát mồ hôi lạnh… Bí phổ đang nằm trong tay gã cớ sao lại có người luyện được công phu này… Gã nghe Mã Xuân Phong lắp bắp :

– Cửu… Quỷ… Bát Mã Đao! Chẳng lẽ…

– Rồi ngươi sẽ biết, nhưng từ giờ tới lúc đó ngươi không được hé răng chuyện hôm nay giữa ta và ngươi…

Bỗng Mã Xuân Phong nổi giận :

– Ngươi có thể giết ta… Ta quyết…

Tiếng lão nghe khàn khàn :

– Ta không cần phải giết ngươi làm chi? Ta đã có cách…

Văn Chí Hồng chợt nghe Mã Xuân Phong rú lên kinh hãi rồi lão nói :

– Ngươi… bắt ta uống cái gì vậy?

Lão già thủng thẳng nói :

– Thi Nhục hoàn. Ngươi có hiểu cái đó lợi hại như thế nào không?

– Tại hạ… có nghe… qua…

– Nghe qua nhưng chưa được nếm thử phải không? Để ta cho ngươi rõ, kẻ nào uống thuốc này rồi thì nếu ba tháng không có thuốc giải, thịt xương sẽ dần dần thối rửa như thịt người chết vậy. Không những thế còn phải chịu đau đớn không sao chịu nổi…

Mã Xuân Phong rú lên kinh hoàng :

– Trời ơi! Ngươi thật là tàn ác, sao ngươi không giết ta đi cho rồi!

Lão già cười gian ác :

– Ngươi có gì mà phải lo ngại cơ chứ! Kẻ nào có cơ duyên lắm mới được Thi Nhục hoàn đó. Bởi vì… kẻ đó đã chính thức được tuyển lựa vào Cửu Trùng môn… Ngươi đã được đích thân ta tuyển lựa, vì vậy kể từ hôm nay ngươi được làm Đàn chủ của ta…

Mã Xuân Phong rên rỉ :

– Ta… Ta… Chưởng môn một danh môn chính phái…

– Chính và tà… thật là tức cười… Đó là tự các ngươi phân biệt ra đó thôi. Điều quan trọng là võ công. Ngươi làm Đàn chủ cho ta có phải hứng thú hơn không?

– Nhưng còn viên thuốc…?

– Không lo! Người của Cửu Trùng môn sẽ tự đến tìm ngươi khi đến kỳ hạn… Ngươi đã hiểu chưa?

– Tại hạ… hiểu…

Mã Xuân Phong nói giọng có vẻ khuất phục.

– Ngươi nên nhớ kỹ không được phép tiết lộ chuyện ra ngoài. Khi nào cần, ta sẽ gặp ngươi đó… Còn một việc này, nữa ngươi phải làm cho ta mấy việc…

Mã Xuân Phong ngập ngừng :

– Thưa! Thưa!…

Xưa nay Mã Xuân Phong vốn là Chưởng môn, y quen ra lệnh cho đệ tử, nay bỗng nhiên phải khúm núm trước người khác thì không khỏi ngượng ngùng.

– Việc thứ nhất: Hãy tìm cho ta hai người.

Mã Xuân Phong hỏi và nói :

– Ai vậy? Không Động người nhiều, thuộc hạ nghĩ điều đó không khó…

Lão già nghiêm trọng :

– Không hẳn như ngươi tưởng đâu? Người ngươi phải tìm… võ công không phải tầm thường lại giấu mặt bao lâu nay… đó là một đôi dâm tặc: Dâm nữ tên là Diệp Nhị Nương!

Văn Chí Hồng thấy tâm thần chấn động! Thì ra người mà lão già muốn tìm chính là vợ chồng Thanh Bào lão nhân. Văn Chí Hồng giận mình võ công kém cỏi không ra để bắt lão được. Gã cũng rất lấy làm tiếc không nhìn rõ được mặt thật của lão. Bỗng nghe Mã Xuân Phong hỏi tiếp :

– Thưa Giáo chủ! Còn việc thứ hai là gì?

– Đây! Ngươi hãy cầm lấy, rồi… cứ như thế như thế…

Mấy câu sau, lão nói nhỏ quá Văn Chí Hồng không nghe được gì cả…

Mưa lúc đó đã ngớt, lão già nói :

– Việc coi như xong, chúng ta đi thôi!

Văn Chí Hồng thấy bóng hai người lao ra khỏi hang nhanh như chớp. Đợi cho chúng đi xa hẳn, gã và Sử Bích Ngọc mới lò mò ra khỏi chỗ núp. Sử Bích Ngọc nói :

– Hồng huynh, việc này thật là lạ lùng. Không hiểu vừa rồi bọn chúng có âm mưu gì?

Văn Chí Hồng ngẫm nghĩ hồi lâu :

– Thật ra thì… Tứ đại môn phái cũng chẳng có tốt đẹp gì, hơn nữa bọn họ còn là nguyên nhân làm song thân huynh phải bỏ mạng… Điều huynh quan tâm là phải thông báo cho Thanh Bào lão nhân và Diệp Nhị Nương biết mà đề phòng…

– Họ là ai, huynh biết họ hay sao?

– Phải… Tuy huynh chỉ mới biết hai vị tiền bối ấy, song theo ý huynh họ là những người rất tốt…

Văn Chí Hồng liền thuật lại hết đầu đuôi câu chuyện cho Sử Bích Ngọc nghe. Duy chỉ có một chi tiết là gã phải thề nguyền cùng Trần Kim Yến là gã giấu không nói ra. Nghe xong, Sử Bích Ngọc nói :

– Thảo nào, trong lúc mê sảng huynh cứ nhắc đến Trần cô nương hoài. Võ công của Trần cô nương cao siêu như thế, tiểu muội làm sao sánh bằng…

Văn Chí Hồng gạt đi :

– Thôi! Muội đừng nói đến chuyện đó nữa. Trời đã tối rồi chúng ta đi nghỉ để sáng mai lên núi sớm…

Gã nói xong mò vào một chỗ bằng phẳng ngả lưng nằm xuống.

Sáng sớm hôm sau, lúc Văn Chí Hồng tỉnh dậy gã đã thấy Sử Bích Ngọc đang ngồi cạnh gã ra chiều suy nghĩ lắm. Văn Chí Hồng ngạc nhiên hỏi :

– Hôm qua, tiểu muội không ngủ sao?

Sử Bích Ngọc đáp :

– Muội… muội không buồn ngủ! Muội ngồi canh chừng lỡ huynh có bị lạnh thì…

– Về sau, muội đừng có làm như thế nữa nhé! Huynh khỏe hẳn rồi có làm sao đâu…

Hai người bước ra khỏi hang rồi tìm lối cũ leo lên. Chẳng khó khăn gì mấy đã tìm thấy cửa hang. Văn Chí Hồng tiến tới chỗ ba tảng đá chồng lên nhau rồi thò tay vào hốc. Gã vui vẻ nói :

– Sử muội, nó vẫn còn đây này!

Vừa nói dứt lời đột nhiên một bóng đen lao vút tới giật lấy cuốn sách trên tay Văn Chí Hồng.

Văn Chí Hồng giật mình kinh hãi nhìn xem thì là một lão già trên mặt che bằng một mảnh vải đen. Lão già cười lớn :

– Tiểu tử, lão phu thật cảm ơn ngươi nhiều lắm… Ha ha! Thật như một giấc mơ. Bí phổ đã lọt vào ta rồi!

– Ngươi… ngươi là ai?

Văn Chí Hồng tức giận hỏi.

– Ta là ai ư? Ngươi biết thì có ích gì đâu? Bởi vì mặc dù lòng ta không muốn, song vẫn bắt buộc phải giết ngươi… Ngươi có hiểu không? Ta không muốn chuyện này lọt ra ngoài…

Văn Chí Hồng căm hận khôn tả. Gã vung quyền đánh vào ngực lão già.

– Võ công của ngươi thì làm gì được ta.

Lão già cười khành khạch. Lão xòe tay phải ra như cái quạt ra chiêu Bách Xoa Liên Chưởng đập vào mặt Văn Chí Hồng. Văn Chí Hồng thấy một luồng kình khí mạnh mẽ ghê gớm phóng ra khiến gã nghẹt thở. Đột nhiên, người gã bị đẩy dịch sang bên phải một chút, phát chưởng lão già đánh trúng vào tảng đá phía sau, khiến hòn đá nứt ngay làm đôi. Một người nữa bỗng nhiên xuất hiện. Đó là một gã thư sinh mặt nhợt nhạt vô hồn chỉ có cặp mắt là sáng láp loáng…

Lão già quát lên.

– Huynh đài là ai, lại xen vào việc của ta?

Thiếu niên nhỏ nhẹ đáp.

– Tại hạ cũng tình cờ đi ngang qua đây thôi, thấy tiền bối ra tay quá ác độc nên mới can thiệp.

– Được, nếu vậy thì ngươi sẽ phải chết chung với gã, hãy coi chiêu đây…

Lão già cong năm đầu ngón tay chụp vào bả vai của thiếu niên nơi huyệt Thiên Phủ, thủ pháp mau lẹ khôn tả. Thiếu niên tỏ vẻ hơi ngạc nhiên một chút. Gã phóng ngón tay trỏ điểm vàn huyệt Khí Lộ của đối phương.

Cách đánh này thật là kỳ dị ra ngoài sự tiên liệu của lão già. Thiếu niên ra tay sau mà đòn lại tới trước tuyệt kỹ này gọi là Hậu Phát Chế Nhân chỉ có những cao thủ tuyệt đỉnh mới sử dụng được. Đương nhiên lão già buộc phải thu tay về để đỡ, nếu bị điểm trúng huyệt đạo này thì nguy. Lão xoay tay phải một vòng, dùng ngũ trảo nắm lấy bàn tay thiếu niên, ngón trỏ cong xuống bấm vào huyệt Duông Trì trên chỗ lõm ở cườm tay.

– Thập Nhị Long Hình trảo.

Thiếu niên mặt vàng kinh ngạc kêu lên. Lão già hý hửng thấy tay mình bóp trúng bàn tay của gã thiếu niên thì mừng rỡ.

“Ta chỉ cần gia tăng kình lực một chút là xong.”

Lão nghĩ bụng rồi vận kình vào năm ngón tay. Song thật bất ngờ, lão bỗng thấy bàn tay thiếu niên mềm nhũn gần như không có xương, y như một nắm bông vậy, thì giật mình kinh hãi. Cũng may lão cũng thuộc vào hàng cao thủ nên thấy lạ là lập tức buông tay ra và nhảy vội về phía sau một vòng…

Thiếu niên nhếch mép cười :

– Ta không muốn động thủ với ngươi. Thập Nhị Long Hình trảo của các hạ tuy lợi hại, nhưng phát huy nội lực còn chậm nên chưa đạt được hỏa hầu…

– Ngươi là ai mà lại biết công phu của ta.

Lão già giương cặp mắt lên. Lão thấy thiếu niên tuổi còn rất trẻ mà đã cao siêu nhường ấy thì không khỏi bàng hoàng. Hơn nữa, gã này lại am hiểu võ công các môn phái khác, phần lịch duyệt còn hơn lão nhiều. Gã đã ra mấy đòn mà tuyệt nhiên lão già không hiểu được gã thuộc môn phái nào.

– Ngươi… ngươi hãy đi đi…

Thiếu niên lạnh lùng nói.

Lão già không bỏ lỡ cơ hội, thấy thiếu niên quả tình không muốn sinh sự với lão, lão liền đạp chân xuống đất nhảy vọt ra ngoải cửa hang. Văn Chí Hồng cả kinh vội kêu lên :

– Huynh đài… lão đã cướp mất… của tại hạ…

Thiếu niên mặt không hề thay đổi nói.

– Vậy sao? Chuyện đó ta không quan tâm tới…

Văn Chí Hồng thấy gã tỏ vẻ dửng dưng thì vội nói tiếp :

– Cảm ơn các hạ đã ra tay trợ giúp…

Sử Bích Ngọc cũng nói :

– Nếu không có các hạ thì hôm nay chúng tôi đã bỏ mạng dưới tay lão già kia rồi…

Thiếu niên gằn giọng :

– Ngươi không phải cảm ơn ta! Ta không có ơn với ngươi, ta chỉ cứu gã kia thôi!

– Cứu tại hạ…

Văn Chí Hồng nhắc lại :

– Tại hạ chưa có hân hạnh quen biết huynh đài. Cớ sao lại được cái may mắn ấy. Chẳng hay quý tính cao danh các hạ là chi xin cho tại hạ được biết, sau này có dịp được đền đáp…

Thiếu niên không trả lời. Mặt gã vẫn trơ ra bất động. Gã nói với Văn Chí Hồng :

– Để rồi xem ngươi sẽ đền đáp ta bằng cách nào? Ngươi nên nhớ, ta chỉ cứu ngươi có lần này thôi, lần sau ráng mà giữ lấy mình…

Gã dứt lời lạng người về phía Sử Bích Ngọc nhanh như một tia chớp, cắp ngang người Sử Bích Ngọc kẹp vào nách, rồi phóng mình vun vút xuống núi.

Văn Chí Hồng hoảng hốt la lên :

– Các hạ! Các hạ! Sao các hạ lại bắt Sử cô nương…

Gã gào khản cổ, song thiếu niên đã như một mũi tên lao đi mất dạng.

Còn lại một mình, Văn Chí Hồng ôm đầu khổ sở. Gã lấy tay đấm vào ngực thùm thụp rồi tự trách mình :

“Mình thật là đồ vô dụng… đến bản thân còn chưa giữ được thì làm sao bảo vệ được ai… biết bao giờ ta mới có võ công trả được thù nhà đây!”

Gã chán chường ngồi bệt xuống một tảng đá, lòng rối như tơ vò không biết xử trí ra sao bây giờ. Đi tìm Sử Bích Ngọc chăng? Biết tìm ở đâu và nếu có tìm được thì với võ công của mình phỏng làm được gì cơ chứ? Hay là kiếm Thanh Bào lão nhân cho lão biết tin gã sư thúc của lão đã xuất hiện trên giang hồ, làm Giáo chủ Cửu Trùng môn và hiện đang tìm kiếm lão để trả thù? Cũng không được? Gã ngại gặp lại Trần Kim Yến sẽ có điều bất tiện, hơn nữa Sử Bích Ngọc đang lâm nạn, gã còn bụng dạ nào mà làm việc gì khác.

Văn Chí Hồng cứ suy đi tính lại mãi mà vẫn không sao quyết định được. Cuối cùng gã tự nhủ :

“Thôi trước hết mình hãy trở về Tây Kinh tiêu cục gặp nghĩa phụ rồi sau hãy tính…”

Quyết như vậy rồi. Văn Chí Hồng xuống núi. Trước đây gã trốn đi từ Tây Kinh tiêu cục băng rừng vượt núi, nên bây giờ chẳng biết lối nào mà mò. Gã ngẩn ngơ rồi cứ liều nhắm hướng tây thẳng tiến.

Một ngày kia, gã đặt chân tới một thị trấn nhỏ. Trong túi có sẵn ít tiền sư phụ đưa cho lúc đi đường, gã tìm tới một tiệm ăn ngay giữa trung tâm thị trấn.

Trong quán có khá đông thực khách đang ngồi ăn uống. Gã tìm một cái bàn còn trống gần với căn nhà, rồi ngồi xuống kêu vài món ăn rẻ tiền.

Bàn kế bên là bốn năm gã ăn mặc sang trọng đang uống rượu. Tiểu bảo bê ra cho Văn Chí Hồng một đĩa rau, một đĩa đậu hủ nhồi thịt. Đang đói bụng Văn Chí Hồng ăn một loáng đã hết sạch. Văn Chí Hồng toan đứng dậy trả tiền thì bỗng thấy bốn năm gã ngồi bàn bên cạnh cũng vừa ăn uống xong. Một gã đập tay xuống bàn :

– Chủ quán đâu! Ra tính tiền cho lão gia?

Gã chủ quán một lão già tuổi ngoài năm mươi, nét mặt hèn hạ, xun xoe chạy tới.

– Dạ, dạ…! Xin các khách quan đừng nóng!

Lão đưa cho gã ăn mặc sang trọng tờ giấy trên có ghi số tiền.

Gã kia dùng giọng mũi hừ lên một tiếng.

– Hừ! Sao tính rẻ quá vậy?

Lão chủ quán cười nịnh :

– Dạ! Dạ! Được phục vụ các quý khách quan là niềm vinh hạnh cho quán chúng tôi, đâu dám lời lãi gì?

– Lão biết cách ăn nói đấy!

Gã ăn mặc sang trọng nói giọng hách dịch. Gã thò tay vào bọc lấy tiền ra trả, rồi bỗng kêu lên :

– Quái lạ! Tiền mất hết cả rồi! Sao kỳ quá…

– Đại huynh thử tìm lại coi…

Một gã khác nói.

– Không có mà… Rõ ràng lúc vào đây ta còn thấy, không lẽ…

Gã quay lại nhìn Văn Chí Hồng, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ…

– Ta chỉ ngồi cạnh gã này…

Lão chủ quán được dịp xen vào :

– Có lẽ là y đấy! Lúc y bước vào quán, ta đã thấy ngờ…

Văn Chí Hồng thấy lão chủ quán khinh khi mình thì tức giận mặt đỏ bừng lên. Gã nói :

– Ngươi thấy ta ăn mặc tầm thường, tưởng ta không có tiền trả sao? Đừng có ngậm máu phun người.

– Ngươi bảo ai ngậm máu phun người?

Gã ngồi bàn kế bên quát lớn :

– Thằng này láo thật, ta đập cho nó một trận là lòi tiền ra ngay… chỉ có nó chứ còn ai vào đây nữa.

Gã nói xong hùng hổ đứng dậy vung quyền đấm vào mặt Văn Chí Hồng. Văn Chí Hồng tuy võ công kém cỏi, song đối với những người thường thì gã đối phó cũng chẳng khó khăn gì… Gã nghiêng đầu khỏi cú đấm rồi nói :

– Xin các vị chớ hiểu lầm! Các vị bảo ta ăn cắp vậy có chứng cớ gì không? Sao lại vô cớ đánh người?

– Cần gì phải chứng cớ! Bộ ngươi bảo mấy lão gia đây ăn không có tiền tính quỵt hay sao?

Gã vừa nói vừa vung chân đá vào ngực Văn Chí Hồng. Văn Chí Hồng tung chân phải đá vào chân trụ của gã khiến tên này ngã lăn xuống đất. Bốn tên còn lại lập tức chụp bốn cái ghế nhất loạt xông vào bổ vào đầu gã đánh bừa.

Chỉ trong chớp mắt, Văn Chí Hồng đã đánh ngã ba tên. Bất chợt một gã từ ngoài bước vào quát lớn :

– Chúng bây là đồ vô dụng, năm người mà không làm gì được tên nhóc con này, lui hết ra để ta thu thập gã.

Đại hán tiến lại về phía Văn Chí Hồng, tay trái co vào thủ thế, tay phải ra chiêu Ô Long Nhập Động nhằm ngực Văn Chí Hồng đánh tới…

Thấy gã ra đòn, Văn Chí Hồng biết ngay tên này võ công không phải tầm thường. Gã thấy kình lực phát ra mạnh mẽ vô cùng thì không dám đón đỡ nhảy lùi lại một bước để tránh, đại hán không bỏ lỡ dịp nhảy lên theo. Văn Chí Hồng vừa đặt chân xuống đất, mã bộ chưa vững đã thấy đại hán đứng ngay trước mặt, chân phải gã tung lên ra chiêu Khải Thư Khai Môn Cước nhắm huyệt Ngọc Đường nơi xương sườn thứ ba. Thực ra Văn Chí Hồng cũng đoán được chiêu này, song trước đây gã chỉ tập quyền cước không luyện nội lực, hơn nữa chưa giao đấu với ai bao giờ. Kinh nghiệm lâm địch còn non nớt, nên tuy gã nhìn thấy mà không sao tránh kịp. Binh một cái, Văn Chí Hồng lảo đảo ngã lùi về phía sau đập đầu vào bức tường miệng ói ra một búng máu. Mấy gã đứng ngoài thấy thế thích thú reo hò vang cả lên.

– Hay quá! Hay quá! Sư phụ đánh chết gã đi!

Đại hán cúi xuống nắm áo Văn Chí Hồng lôi dậy. Gã định thoi cho Văn Chí Hồng một quyền, thì bất ngờ tay phải của gã bỗng bị một người nào đó nắm chặt. Gã toan chống cự, song năm ngón tay của người lạ như năm cái móc sắt bấu vào da thịt khiến gã đau nhức tới tận xương, cơ hồ không sao chịu nổi ngồi nhũn xuống.

Gã tức giận quay đầu lại nhìn xem thì đỏ chỉ là một gã thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi. Thiếu niên mỉm cười nói :

– Tại hạ không có ý định đả thương huynh đài. Chẳng qua là…

– Ngươi là ai mà lại xen vào chuyện của bọn ta?

– Tại hạ tình cờ đi ngang thấy các vị vô cớ ỷ mạnh hiếp yếu nên vào giảng hòa đó thôi.

– Ngươi không thấy gã kia đả thương mấy người của ta rồi sao? Sao lại gọi là ỷ mạnh hiếp yếu?

– Bởi vì các vị đánh người ta trước, nên người ta phải tự vệ đó thôi! Chúng ta giảng hòa đi có được không?

Đại hán tức giận khôn tả, song gã không làm sao hơn. Bởi chỉ riêng một cái bóp tay vừa rồi cũng đủ hiểu nội lực thiếu niên còn cao hơn gã nhiều. Đại hán hậm hực nói vớt vát :

– Được ngươi hãy nhớ lấy. Ta không bỏ qua chuyện này đâu?

Gã nói xong cùng đám đệ tử bỏ ra ngoài. Văn Chí Hồng còn nghe chúng nói vọng vào :

– Các ngươi cứ chờ đấy! Bọn ta sẽ quay lại…

Thiếu niên nhìn Văn Chí Hồng đang gắng gượng ngồi dậy, ôn tồn hỏi :

– Thiếu hiệp! Có đau lắm không?

Văn Chí Hồng nói :

– Cảm ơn huynh đài đã ra tay hỗ trợ. Tại hạ không sao đâu…

– Cũng may gã đại hán đó võ công cũng tầm thường thôi, nếu không bị trúng cú đá vừa rồi, ta e thiếp hiệp khó mà toàn mạng được. Chúng ta đi ra ngoài đi, ở đây không lợi đâu.

Thiếu niên cùng Văn Chí Hồng rảo bước ra khỏi quán. Hai người đi thật xa thị trấn rồi mới dừng lại nghỉ. Văn Chí Hồng hỏi :

– Chẳng hay huynh đài tên họ là chi, thuộc môn phái nào mà võ công lợi hai vậy?

– Tại hạ là Trương Tử Thành, đệ tử phái Thanh Thành.

Thiếu niên đáp rồi thở dài.

– Trương thiếp hiệp có chi mà buồn bã vậy? Tại hạ liệu có giúp được gì chăng?

Cặp mắt Trương Tử Thành bỗng sang lên. Gã hỏi lại Văn Chí Hồng :

– Các hạ thật sự muốn giúp ta thật sao?

– Phải! Thiếu hiệp đã ra tay cứu giúp tại hạ, lẽ nào việc làm được mà tại hạ lại từ chối?

– Việc này… việc này khó khăn lắm!

Trương Tử Thành ra chiều tư lự :

– Tại hạ bị… mắc vào một chuyện rắc rối… chẳng qua là chuyện hiểu lầm mà thôi.

– Chuyện gì thế? Không lẽ thiếu hiệp không giải thích được sao?

– Tại hạ đã cố mà chẳng ăn thua gì cả?

– Nhưng thiếu hiệp bị rắc rối với ai thế?

– Với bọn đệ tử phái Hoa Sơn… Chuyện là thế này: Phái Hoa Sơn mà Chưởng môn là Huỳnh Thiên Đạo cùng với sư phụ ta là Lâm Chí Trung vốn là chỗ giao tình. Hôm đó sư phụ sai ta xuống núi làm một vài công việc. Sau khi hoàn thành việc sư phụ giao ta trở về. Lúc ngang qua một vùng núi gần địa phận của phái Hoa Sơn ta bỗng nghe trong một bụi cây ven đường có tiếng rên rỉ nặng nhọc… Ta… ta… dừng lại lắng nghe. Đúng là có người bị thương đang nằm đâu đó. Phàm đã là người học võ, việc hành hiệp trượng nghĩa phải lấy làm đầu. Vì thế ta rẽ bụi cây tiến vào… Ta giật mình vì thấy… thấy…

Trương Tử Thành nói đến đây bỗng ngập ngừng có vẻ khó nói. Gã dừng lại.

Văn Chí Hồng vội hỏi :

– Huynh đài nói tiếp đi… Lúc đó, huynh thấy gì vậy?

– Ta thấy nằm dưới đất là một vị tiểu cô nương mà ta rất quen biết. Cô nương đó chính là ái nữ của Chưởng môn phái Hoa Sơn Huỳnh Thiên Đạo tên là Huỳnh Tiểu Phượng… Cô ta… Cô ta quần áo rách tả tơi, người đầy máu, hiển nhiên là đang bị trọng thương… ta đoán rằng một tên vô lại nào đó âm mưu làm trò đồi bại, song thấy ta đến thì bỏ chạy. Lúc đó… lúc đó… ta đâu có còn kịp suy tính gì bởi cứu người là trọng, há lại vì chuyện nam nữ mà e ngại hay sao… Ta… ta bèn ngồi xuống, cởi áo Huỳnh Tiểu Phượng rồi đặt tay và huyệt Chiên Trung.

Văn Chí Hồng tán thành.

– Việc đó là đúng thôi… Nếu ai cũng như các hạ thì đâu có gì để nói…

Trương Tử Thành khẽ thở dài.

– Một lát sau, Huỳnh Tiểu Phượng mở bừng mắt ra… cô ta đánh ta một quyền, lại còn la lên là ta đã xúc phạm tới… Ta toan giải thích, song lúc đó bọn đệ tử Hoa Sơn xuất hiện. Chúng nhất định không nghe lời ta giải thích, quyết giết ta bằng được. Ta làm sao mà địch nổi “mãnh hổ nan địch quần hồ”, may mà ta chạy thoát được…

– Việc này hai vị Chưởng môn đã biết chưa?

Văn Chí Hồng hỏi.

– Biết chứ! Sư phụ ta và Huỳnh Thiên Đạo Chưởng môn phái Hoa Sơn đã dàn xếp với nhau để đỡ tổn thương đến hòa khí đôi bên…

– Họ đã giải quyết thế nào?

– Ngươi biết rồi đấy… ta… ta đã phải thành thân với Huỳnh Tiểu Phượng.

– Thế… thiếu hiệp có chịu không?

– Ta… không thích vị cô nương ấy thì làm sao mà chịu được, ta đã giải thích cho sư phụ hay đó chẳng qua chỉ là sự hiểu lầm mà thôi… nhưng cái khó là phải chứng minh cho được ai là kẻ đã làm chuyện đó… Các hạ nên hiểu rằng Huỳnh Tiểu Phượng cô nương khai rằng lúc chống cự có đâm một kiếm vào ngực ta.

Văn Chí Hồng nói :

– Nếu thế thì dễ quá rồi. Thiếu hiệp chỉ cần cho họ xem ngực không có vết thương là xong?

– Thế thì còn nói làm gì? Thật không may vô tình ta cũng có một vết thương như thế ở ngực…

– Có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Văn Chí Hồng kinh ngạc hỏi.

– Phải… ta bị vết thương đó trong một lần giao đấu trước chỉ cách hôm xảy ra sự việc trên có vài hôm thôi… Các hạ thử xem, làm cách nào ta giải thích cho họ được…

Văn Chí Hồng gãi gãi đầu :

– Ừ nhỉ? Nếu vậy thì khó khăn thật, tình ngay mà lý gian…

– Ta không còn cách nào khác là phải trốn khỏi sư môn, đành đắc tội với sư phụ vậy…

Im lặng một hồi lâu Văn Chí Hồng bỗng hỏi :

– Thiếu hiệp định tính sao đây bây giờ… tại hạ có thể…

– Trước lúc gặp thiếu hiệp ta có chạm trán với bọn đệ tử Hoa Sơn… ta có hẹn bọn họ ngày mai sẽ gặp nhau tại ngôi cổ tự trong rừng này để giải quyết mọi việc… Nếu chúng nhất định không nghe thì đành chịu chết vậy! Nhưng nếu các hạ… chịu giúp ta… ta có một kế…

– Kế gì vậy?

– Các hạ chỉ việc cải trang trông cho giống ta một chút, việc đó thì ta làm được… sau đó…

Văn Chí Hồng khẳng khái đáp :

– Tại hạ hiểu rồi! Tại hạ sẽ giúp huynh…

– Thế thì tốt quá! Vậy coi như là xong, tại hạ sẽ không bao giờ quên công ơn của các hạ, sau này sẽ có dịp báo đền…

Văn Chí Hồng gạt đi :

– Chuyện đó có chi mà ơn với nghĩa. Nào, thiếu hiệp hãy bắt tay và việc đi thôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.