Vĩnh Tiếu trầm mặt nhìn quần hùng hướng mũi gươm sáng lóa bao vây quanh mình. Chàng đứng yên không động thủ, mắt dõi lên nhìn về phía mấy người chưởng môn thất đại phái vẻ khó hiểu thì phát hiện trên đó chỉ có mấy người Tiêu Viễn Sơn, Mã Chương cùng Đinh lập. Trong đó ngoài trừ Đinh Lập ra thì hai người còn lại đều đang phẫn nộ nhìn mình.
– Tên khốn, còn bày đặt giả vờ, ngươi giấu chưởng môn nhân phái Côn Lôn chúng ta đi đâu rồi?
Một hán tử râu rậm tuổi trạc ngũ tuần nổi nóng chĩa mũi kiếm vào chàng .Hắn vốn là em của Lôi Chấn Chưởng Môn Côn Lôn vừa bị bắt đi lúc nãy . Y chẳng hề cố kỵ gì đâm thẳng vào huyệt Linh Đài trên người Vĩnh Tiếu.Chàng lấy hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của người này, đoạn vận công bẽ gãy . Hán tử mất kiếm song vẫn không ngừng tay, vất chuôi kiếm trên tay xuống đất, lao vào định bóp cổ chàng.
Vĩnh Tiếu vận Độc Long Bộ nhảy lên cao một trượng rồi lộn người hai vòng, đáp xuống mặt sân cách đó ba trượng . Lúc này mấy người Lãnh Nhược Vân, Tử Ngưu, Trương Bích Vân mặt mày nghiêm trọng đã tới gần chàng.
Vĩnh Tiếu nhíu mày nhìn Lãnh Nhược Vân . Chàng biết cô ta khôn ngoan lanh lợi nhất trong nhóm nên nhìn nàng chờ câu giải thích.
Lãnh Nhược Vân nhìn chàng nói một hồi :
– Vừa nãy, khi huynh chẳng nói một câu phi thân đuổi theo hán tử cầm đao đó, mọi người cũng quay về tiếp tục ăn uống. Chỉ là sau đó nửa canh giờ ,một kẻ đeo mặt nạ bề ngoài giống hệt huynh cùng hán tử cầm đao đó xuất hiện trở lại , dùng khí thế chớp giật khống chế ba vị Thanh Tịnh Tán Nhân chưởng môn Nga My, Lôi Chấn chưởng môn Côn Lôn và Thiên Tâm Chân Nhân chưởng môn phái Võ Đang rời đi . Sau đó hơn nửa canh giờ thì huynh trờ về, bây giờ thì…..
Vĩnh Tiếu càng nghe mặt càng biến sắc. Chàng không ngờ cha hóa ra lại dụ mình đi để thi triển độc kế giá họa cho chính con trai của ông . kế hoạch này đúng là hoàn hảo, việc chàng không nói không rằng một mình đuổi theo hán tử cầm đao lại càng làm mọi người ở đây hiểu lầm . Việc chàng thông đồng với hán tử cầm đao nọ là quá rõ ràng , có giải thích thế nào cũng chẳng ai tin.
Lúc này, Đinh Lập, Mã Chương, Tiêu Viễn Sơn đã đi xuống gần chỗ chàng. Đằng sau họ là rất đông đệ tử của thất đại phái cùng người của Thiên Vương Bang.Vô Song cũng ở đây, đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn chàng.Diệp Tịnh bên kia thì bình tĩnh hơn, gật gật đầu với Vĩnh Tiếu khi thấy chàng nhìn thoáng qua chỗ mình .
Mã Chương bước ra, ôm quyền hướng Vĩnh Tiếu :
– Trương Thiếu Hiệp, thiếu hiệp có lời gì giải thích ?
Vĩnh Tiếu lạnh lùng bước ra, nhìn thẳng vào chương môn phái Không Động trước mặt, nhíu mày đáp:
– Chuyện này với vãn bối thật sự không hề có chút liên quan nào, mong chư vị đồng đạo xem xét.
Bên dưới nhao nhao lên, hầu hết đều tỏ thái độ không tin lời chàng nói.Dù sao, sự việc cũng vừa mới xảy ra trước mắt bao nhiêu người. Chàng nói một câu phủi bỏ trách nhiệm như vậy thì bất cứ ai cũng đều phẫn nộ cả .
– Ngươi vừa rồi thấy hắn xuất hiện là chạy theo, rõ ràng là có hợp mưu từ trước , bàn tính xong xuôi mới quay lại liên thủ tập kích, giờ còn giả vờ không nhận, coi chúng ta là những đứa trẻ lên ba chắc ?
Một người bước ra chỉ vào chàng nói .
Tiếng người hưởng ứng người nọ càng nhiều, phần lớn là người của ba môn phái có chưởng môn nhân bị bắt đi.Tiêu Viễn Sơn thấy thế đi ra, ra hiệu cho mọi người yên lặng, song dõng dạc nói lớn :
– Trương Thiếu Hiệp là chính nhân quân tử, phẩm hạnh ít ai bằng, đã từng liều mình không tiếc công sức hết mình trợ giúp Thanh Thành thoát nạn diệt môn . Lão phu xin lấy danh dự chưởng môn Thanh Thành ra bảo đảm cho Trương Thiếu Hiệp, mọi việc tạm hoãn lại, chờ sau đó tra xét rõ ràng rồi kết tội cũng chưa muộn.
Mọi người thấy Tiêu Viễn Sơn vốn là tông sư một phái, trước giờ có uy tín không nhỏ nay mở lời ra bảo đảm cho người này thì tiếng la ó vơi dần . Nhất thời không khí tạm hòa hoãn, song đệ tử mấy phái Nga My, Côn Lôn,Võ Đang vẫn hằm hè nhìn Vĩnh Tiếu vẻ giận dữ, rõ ràng không vì một câu nói của Tiêu Viễn Sơn mà yên lòng.Nhất là người bị bắt lại chính là chưởng môn nhân của bọn họ, từ nay tạm thời họ như rắn mất đầu, bảo sao không phẫn nộ cho được.
Vĩnh Tiếu nhìn Tiêu Viễn Sơn cảm kích.Lão bất tử này cũng có chút nghĩa khí, xem ra trước đây mình không tiếc công sức giúp Thanh Thành nhà lão cũng không phải là vô ích.Chàng chợt nhớ tới câu nói mà cha chàng vừa nói khi nãy, không khỏi quay sang nhìn kỹ Du Tiểu Yên . Lúc này nàng ta cũng đang lo lắng nhìn chàng, song bị Tiêu Viễn Sơn quản chặt nên không thoát ra được, chỉ biết đứng từ xa lo lắng mà thôi,lòng thầm nghĩ..không phải chứ…
Đinh Lập cũng bước ra góp lời :
– Mọi người bình tĩnh, đây có lẽ là quỷ kế của Ma Môn nhằm gây bất hòa chia rẽ, Trương thiếu hiệp trong việc lần trước tiến nhập Thạch Liên Động góp công không nhỏ, không thể là hạng người như vậy được. Việc này xin cứ giao cho Thiên Vương Bang , nếu có thông tin gì nhất định sẽ thông báo cho tất cả cùng biết .
Vì sự cố bất ngờ xảy ra, không ai có hứng thú tiếp tục tiệc rượu nữa. Không bao lâu sau Đinh Lập ôm chén đứng lên nói vài lời khách sáo, xong tuyên bố giải tán, ai nấy về phòng nghỉ ngơi . Sáng hôm sau tất cả sẽ lên đường tiến về Hoa Sơn dự điển lễ.
Tiểu Viễn Sơn vừa quay lưng đi thì Tiểu yên đã như chú chim nhỏ chạy lại gần Vĩnh Tiếu . Nàng cười tươi làm lộ má lúm đồng tiền hai bên má , trông dễ thương vô cùng :
– Ca ca, ca đừng lo, có cha muội bảo đảm cho huynh, sẽ không có ai làm khó dễ cho huynh nữa đâu.
Vĩnh Tiếu cũng cười cười nhìn nàng, một tay đưa lên xoa đầu nàng, nói :
– Tiểu yên, tối nay ta có chuyện muốn nói riêng với muội . Tầm canh hai đêm nay ta đợi muội ở ngọc đình ngoài hoa viên nhé.
Du Tiểu yên ngạc nhiên không hiểu chàng tìm mình có việc gì , mà lại hẹn giữa đêm hôm khuya khoắt như thế. Chợt nghĩ đến mấy điều mà nàng cùng mấy tì nữ trên Chung Linh Sơn ngày trước thường cười đùa với nhau, có nói tới cái gì là tình yêu trai gái, có những việc hay làm về ban đêm…. gì gì đó thì hai má đỏ bừng , quên luôn người trước mặt là ca ca kết nghĩa của nàng, cúi đầu e thẹn không nói lên lời.
Vĩnh Tiếu thấy tiểu muội tự nhiên lộ vẻ xấu hổ, cũng không hiểu rõ là tại sao, chỉ đành nhắc lại cho nàng nhớ .
Chàng trằn trọc nghĩ mãi không ra, vì cớ gì cha lại cố tình tiếp tay gia hại mình. Lại còn lời nói đó, liệu mẹ chàng – Du Tiểu Hoa có liên quan gì đến cô nàng Du Tiểu Yên này hay không. Nghĩ một lúc không ra, chàng quyết tâm không suy nghĩ nữa, để lát nữa gặp tiểu muội thì hỏi cho rõ ràng.
Canh Hai.
Vĩnh Tiếu đã ngồi trong đình từ bao giờ , hai chân gác lên song cửa, mắt nhìn ra Thái hồ xa xa . Đêm nay là đêm trăng tròn . Cảnh vật nơi này cũng tương đối sáng sủa, miễn cưỡng vẫn có thể nhìn kỹ mọi vật trong phạm vi mười trượng. Đó là với đối với cao thủ nhất lưu như chàng .
Một lúc sau, một cô gái tóc tết hai bím , mặc bộ đồ xanh nhạt tươi tắn bước vào trong đình. Nàng cúi đầu nhìn vị ca ca đang ngồi đợi , lắp bắp :
– Ca ca , muội..muội tới rồi nè.
Vĩnh Tiếu quay lại nhìn rồi khoát khoát tay ra hiệu cho nàng lại gần, đoạn cười nói :
– Muội tới rồi à.
Chàng nhìn kỹ mặt nàng, song Du Tiểu yên vẫn cúi đầu. Cực chẳng đã, chàng đành lấy tay nâng mặt nàng lên. Trong ánh trăng mờ ảo , chàng nâng mặt nàng, trông như một bức tranh tình nhân tuyệt đẹp giữa thái hồ trong xanh nước biếc vậy. Thấy Tiểu yên hai mắt nhắm tịt , hai má đỏ bừng, hai cánh môi khép chặt, người còn khẽ run bần bật , cứng ngắc bất động . Vĩnh Tiếu há hốc miệng nhìn nàng, rồi như hiểu ra điều gì, chàng bắt đầu phá ra cười.
– Ha ha ha…ha ha.
Tiểu Yên bị ca ca tự dưng lấy tay nâng mặt nàng lên thì lòng hốt hoảng như nai con chạy loạn, vừa vui mừng lại ẩn ước lo lắng, sợ hãi, chỉ đành nhắm tịt hai mắt . Song một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, nàng đã cảm thấy có gì không đúng. Tới lúc nghe thấy ca ca phá ra cười thì nàng mới mở bừng hai mắt, nắm đấm nhỏ đấm vào ngực chàng mấy cái, phụng phịu :
– Ca,… ca trêu muội phải không, muội đánh cho huynh chừa nè..nè !
Vĩnh Tiếu cố nén cơn buồn cười tới chảy cả nước mắt, song hai mắt nhìn qua cổ nàng chợt mở to. Chàng úp mặt lại gần ngực nàng để nhìn cho rõ sợi dây chuyền đeo trên cổ.Thì thấy đây là một sợi dây chuyền màu bạc, ở giữa có đính một khối đá hình lục giác màu trắng xám, cùng cái đeo trên cổ chàng từ nhỏ giống nhau như đúc.Lòng chàng thầm trách ,thật là, bao lâu nay tại sao mình lại không chú ý tới nó cơ chứ !
Vĩnh Tiếu nhìn Tiểu Yên rồi chỉ xuống sợi dây chuyền trên cổ nàng hỏi :
– Tiểu yên, sợi dây chuyền này là ai cho muội ?
Tiểu yên thấy ca ca tự dưng úp mặt vào gần ngực nàng mà nhìn chằm chằm, thì cần cổ lại nổi một màu đỏ ửng. Bất quá nghe chàng hỏi dồn thì cũng cố trấn tĩnh lại đáp :
– Cái đó…cái đó..là của cha muội..đưa cho muội từ nhỏ, cha bảo là của mẹ muội cho muội trước lúc lâm chung..
Vĩnh Tiếu cố nén cơn kích động, hai tay ôm vai Tiểu muội, giọng nói đã có chút run run :
– Mẹ muội tên là gì ?
– Mẹ muội, họ Du, tên húy là ..Tiểu Hoa !