Trần Dực liếc nhìn lam y thiếu niên , trầm giọng :
– Ngươi tới tìm ta vì chuyện ngày trước sao ?
Hoa Vô Tâm nhìn ông nhếch miệng cười đáp :
– Còn có thể vì chuyện nào khác nữa ? Nếu là bậc đại trượng phu thì hôm nay hãy cùng bổn thiếu gia quyết đấu một trận đi !
Hoa Vô Tâm vốn là người tâm cao khí ngạo , có thù tất báo . Lần trước Trần Dực đã làm y xấu mặt trước giai nhân , hắn làm sao có thể nuốt trôi cục tức này cho được . Sau khi đồng ý liên minh với “ Võng “ , Hoa Vô Tâm đã rảnh tay hơn vì những nữ nhân của hắn đã được bảo vệ tương đối an toàn . Ba anh em Âm Sát Địa Long thực lực không phải tệ , điều này hắn đã kiểm chứng qua . Giao sự an toàn của mấy người Sở Nhược Lan cho họ cũng làm hắn yên tâm hơn phần nào . Ngoài ra , mạng lưới tình báo của “ Võng “ cũng không làm Vô Tâm thất vọng khi rất nhanh chóng dò ra được tung tích của Trần Dực . Vô Tâm sau khi biết lão hiện đang ở trong Tử Liêm Động thì lập tức đến tìm y ngay .
Quách Thế Sơn bị đao kình của Vô Tâm đánh dạt ra xa , tuy không bị thương song cũng ê ẩm cả người . Một đòn vừa rồi thật quá bá đạo , Y liếc nhìn Vô Tâm , biết thực lực của đối phương sợ rằng còn trên mình nhiều thì không khỏi lo lắng nhìn quanh , thấy Sở muội vẫn an toàn mới thở phào ra một hơi .
Trần Khiêm định bước ra song bị cha cản lại .
– Khiêm , Lý , Trinh , ba con đều không phải đối thủ của hắn . Lát nữa nếu có bất cứ điều gì phát sinh cũng chớ nên xen vào , làm vướng chân vướng tay ta . Phải đặt việc lấy lại thần binh gia truyền lên trên hết .
Cả ba nghe lão nói thì đều đồng thanh dạ một tiếng . Từ xưa tới nay ba người đều nhất nhất nghe lời Trần Dực , chưa dám trái lời ông bao giờ .
Dặn dò xong xuôi , Trần Dực bước ra , hai tay chấp về phía trước hướng Vô Tâm ôm quyền nói :
– Mời !
Hoa Vô Tâm thấy lão chỉ dùng tay không thì cũng đem Hỏa Long Đao giắt lên lưng , làm mọi người ở đây được một phen ngạc nhiên . Song tất cả còn bị một màn tiếp theo làm cho kinh ngạc hơn nữa . Hoa Vô Tâm tay phải vung ra , năm ngón tay chụm lại làm một . Trên tay y từ từ xuất hiện một thanh trường đao bằng chân khí màu đỏ rực , dài phải tới gần hai trượng .
Vĩnh Tiếu từ xa nhìn một màn này cũng phải thầm khen Vô Tâm nội công quả thực thâm hậu vô cùng . Từ xưa đến nay , việc kích phát chân khí ra khỏi cơ thể đã rất khó , dùng nó làm vũ khí lại càng ít ai dám nghĩ đến , không phải bất cứ nội gia cao thủ nào cũng có thể làm được .
Trần Dực hờ hững nhìn y lạnh nhạt nói :
– Chàng trai , nếu không sớm tu tâm sửa tính , rồi sẽ có một ngày cậu sẽ phải hối hận vì thói tự cao tự đại của mình .
Hoa Vô Tâm cười nhạt nhìn lão , thanh trường đao chân khí giơ lên quá đỉnh đầu rồi chém xuống . Hơn mười đạo đao khí hướng Trần Dực gào thét lao tới , khí thế bài sơn đảo hải .
– Bớt nói lời thừa đi !
Nơi Trần Dực đứng lập tức bị đao kình cày nát . Hoa Vô Tâm cười hắc hắc hai tiếng , thân hình bỗng dưng biến mất trên không trung . Đến khi mọi người ở đây phát hiện ra thì hắn đã cách đó tầm ba trượng rồi . Vô Tâm như biết trước Trần Dực sẽ tránh sang bên này nên lập tức đón đầu , một đao nhằm đỉnh đầu bóng đen vừa lao vụt ra chém xuống .
‘ RẦM”
Mặt đất phía dưới liền bị một đao của Vô Tâm tạo thành một khe nứt sâu hoắm rộng chừng hai thước . Song hắn còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị một quyền bất ngờ đánh trúng mặt . Một quyền này vừa nhanh , vừa mạnh lại vô cùng dứt khoát . Vô Tâm chỉ cảm thấy một luông hơi nóng phả rát vào mặt mình thì đã trúng đòn văng ra xa mấy thước rồi .
“ Hừ “
Hoa Vô Tâm ổn định lại thân hình , lạnh lùng nhìn Trần Dực , thân mình khẽ nhún một cái , lập tức huyễn hóa làm ba đạo nhân ảnh đứng vây quanh đối phương theo thế tam giác . Mỗi nhân ảnh này đều giống Vô Tâm y hệt . Lúc này , thanh trường đao chân khí trên tay cả ba đã chuyển sang màu xanh lục , không ngừng kêu lên u u . Ba Hoa Vô Tâm đồng thanh hét lên một tiếng rồi cùng lúc xuất thủ. Trường đao kéo theo một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa , phát ra âm thanh u u như tiếng kêu gào của u linh dưới địa ngục khóa chết Trần Dực ở giữa . Ba đạo đao mang màu xanh lục đồng thời phủ xuống chỗ lão đứng .
– “ Thiên Địa Phân Ly “
….
Trong lúc chiến cục hỗn loạn , lại diễn ra một trận chiến giữa hai tuyệt thế cao thủ thì không ai ở đây để ý đến một lão quái ẩn thân nãy giờ đang nhìn chằm chằm nhóm người phái Võ Đang không xa .
Gọi là ” lão quái “ vì người này tuổi tuy chưa tới ngũ tuần song khuôn mặt đã nhăn nheo y như lão nhân bảy , tám chục tuổi rồi vậy . Y là một trong ngũ đại ác nhân – Ảnh Hồn Thủ Lâm Viễn , một đại dâm tặc nổi danh trên giang hồ . Những hành động dâm ác Lâm Viễn đã làm nhiều tới nỗi đến bây giờ có bảo hắn kể ra hết cũng là cả một vấn đề .
Từ trước tới giờ , Lâm Viễn một khi nhìn thấy gái đẹp thì nhất quyết không chịu bỏ qua , ít ra cũng phải thử một lần . Nếu không lão đã không xứng được giang hồ đặt cho cái biệt danh đại dâm tặc và liệt tên trong ngũ đại ác nhân rồi . Sau khi Ngân Hoa Bà Bà đứng đầu ngũ đại ác nhân về Vô Tình Cốc quy ẩn giang hồ , bốn người còn lại cũng mỗi người một nơi , mạnh ai nấy đi . Lão cũng đã thu liễm hơn rất nhiều .
Mấy tháng trước Lâm Viễn nghe nói bên cạnh đại hộ pháp Vọng Linh Môn có rất nhiều nữ nhân , ai ai cũng là mỹ nữ ngàn người có một thì liền mon men tìm tới chỗ y . Song lão sau một lần suýt chết dưới đao của Hoa Vô Tâm thì không còn dám có tà ý gì với mấy nữ nhân bên cạnh hắn nữa .
Nhưng hôm nay , mục tiêu của Lâm Viễn lại là một mỹ nữ khác . Một người là danh hoa có chủ song lão vừa gặp qua một lần đã không kìm nổi mà bám theo hơn mười ngày nay rồi . Lâm Viễn đã theo dõi nàng ta từ lâu , cuối cùng cũng đã có cơ hội xuống tay . Lúc này trong Tử Liêm Động đang loạn chiến , không ai chú ý đến bên này cả , cạnh nàng ta lại không có một ai , quả là cơ hội ngàn năm có một . Nếu không nắm lấy thì sẽ hối hận cả đời .
Sau khi thông suốt , thân hình Lâm Viễn như u hồn thoáng chốc đã tới gần chỗ Bạch Sở Sở đang đứng mà chẳng một ai phát hiện đến . Lão vốn nổi danh với môn công phu Vô Ảnh Bộ Pháp , trước giờ chưa chịu thua ai về mặt khinh công bao giờ . Nếu không có nó , chắc bây giờ cái mạng của lão đã bị một đao của Vô Tâm kết liễu từ lâu rồi .
Bạch Sở Sở lúc này đang mắt lớn mắt bé nhìn Trần Thị Trinh phía bên kia , căn bản không biết có kẻ áp sát mình từ bao giờ . Tới lúc nàng cảm thấy không ổn thì đã bị lão điểm trúng huyệt tê cùng huyệt câm , khiến thân thể cứng đờ , miệng há hốc không thốt nổi dù chỉ một câu .
Lâm Viễn bế xốc nàng lên vai , cười lên ha hả rồi khinh công chạy mất . Chuyện xảy ra thực quá bất ngờ , chỉ trong một cái chớp mắt , phu nhân của chưởng môn nhân phái Võ Đang đã bị một người xa lạ bắt cóc đi mất rồi .
Triệu Phi Hùng lúc này đang bị thương nặng thấy thế tức giận vô cùng . Ngay lập tức hơn chục người của phái Võ Đang không chờ y nói đã nhất tề đuổi theo lão . Thế Sơn thấy vậy cũng thất kinh định đuổi theo song vừa mới đứng lên đã ngã dúi dụi . Bây giờ hắn mới phát hiện ra một chân của mình đã trật khớp từ lúc nào , tại nãy giờ Thế Sơn chăm chú theo dõi cuộc chiến kinh thiên động địa của hai người kia mà chưa nhận ra .
Vĩnh Tiếu ở xa thì khác , chàng nãy giờ mắt không rời Sở Sở , đương nhiên chú ý tới Lâm Viễn bí mật sáp lại gần nàng rồi . Chàng một bên lo lắng nhìn nàng bị bắt đi , một bên nhìn Thạch Lâm đang nhắm mắt dưỡng thương trước mắt . Lúc này , nhờ có Vĩnh Tiếu dùng Tử Hà Chân Khí chữa trị kịp thời nên vết thương của hắn đã tạm ổn , song phải luyện hóa hết cỗ chân khí mà chàng đưa vào trong thể nội mới có thể miễn cưỡng tự đi lại được . Hít một hơi dài , Vĩnh Tiếu nhìn Thạch Lâm nói :
– Thạch Lâm , đệ cứ ở đây từ từ luyện hóa hết cỗ chân khí ta truyền vào người nãy giờ đi , khi nào xong thì vết thương trên người sẽ không còn đáng ngại nữa . Huynh có việc phải rời khỏi đây , một lát nữa nhất định sẽ về đưa đệ ra ngoài !
Thạch Thanh lúc này đang tập trung ngồi liệu thương , hai mắt nhắm nghiền , không hiểu có nghe thấy lời chàng nói hay không nữa . Vĩnh Tiếu chỉ đành thở dài một hơi đặt y ngồi cẩn thận , nhấc một hòn đá lớn cao quá đầu người gần đấy chặn hờ ngách hang . Người ngoài nhìn vào nếu không để ý sẽ chẳng nhìn thấy được gì bên trong . Xong xuôi , chàng liền đuổi theo hướng bóng đen nọ vừa mới bắt cóc Sở Sở mang đi . Lúc này chàng đã thi triển Độc Long Bộ tới cực hạn , mọi người ở đây chỉ thấy một bóng ảnh vụt qua rồi biến mất chứ không thể nhìn rõ đó là gì .
…..
Bên này , cuộc chiến của Hoa Vô Tâm và Trần Dực đang tới hồi quyết liệt . Một chiêu vừa rồi của Vô Tâm tạo ra một hố sâu đường kính tầm hai trượng , song xem ra y vẫn chưa đạt được mục đích của mình .
Quả vậy , một bóng hình bất ngờ lao lên từ dưới đống đổ nát , phóng lên phía Vô Tâm . Hoa Vô Tâm ngầm kinh hãi , lão già này không ngờ còn biết cả thổ độn thuật , thảo nào .. Y không dám khinh thường , vội vung đao bảo hộ những yếu huyệt trên người đồng thời lùi ra sau ngay lập tức.
Một quyền của Trần Dực đánh vào khoảng không , song ông nhanh như chớp lộn người sáp lại gần đối phương , thân hình xoay trên không hai vòng đã vọt lên trên , một trảo bổ xuống đỉnh đầu hắn .
– Nhất Quyền Đả Khứ , Lão Hổ Vồ Mồi !
Hoa Vô Tâm cúi xuống , nhoài người ra sau tránh một trảo này . Thanh Trường đao bằng chân khí trên tay Vô tâm rít lên những tiếng chói tai , theo tay phải y chém xuống là ba cụm đao mang hình rẻ quạt nối tiếp nhau hướng Trần Dực chém tới .Trần Dực chân trái cắm xuống đất lấy đà , cả người vọt về phía Vô Tâm . Mỗi một đạo đao mang lao tới đều bị thủ chưởng của ông đánh dạt ra , dư thế không giảm , song quyền của Trần Dực chớp mắt đã tới phía trước mặt hắn rồi .
– Lạc Mẫu Phùng Phi , Tương Tư Cấp Thích !
Hoa Vô Tâm tránh được một quyền , thủ chưởng vung lên tiếp Trần Dực một quyền còn lại . Một tiếng rầm trầm đục vang lên , hắn bị một quyền này đánh lùi hai bước .
Trần Dực thế công vẫn liên hồi như vũ bão , quan niệm của ông là không đánh thì thôi , một khi đã đánh thì phải cho đối phương không có cơ hội chống trả , nhận phần thua về mình mới thôi . Tư tưởng này đã quán nhập , in sâu vào đệ tử của ông , cũng là nét tinh túy trong võ thuật của Đại Việt Quốc . Ông vốn sẵn đà tấn công , chân phải dậm xuống đất một cái , cả người đã tiến sát Vô Tâm , một cước bài sơn đảo hải nhằm chính giữa ngực hắn đánh tới , thế như đại bàng tung cánh .
– Song Phi Triển Dực !
Vô Tâm tái mặt , bị một cước nện trúng ngực phải . Y miệng thổ máu tươi loạng choạng lùi ra sau , ngã ngồi xuống mặt đất .
Trần Dực vừa hạ xuống thì chợt cảm thấy nguy hiểm từ phía sau . Bản năng cho ông biết đằng sau nhất định có kẻ tập kích . Võ Thành Vương hét lên một tiếng , lấy chân phải làm trụ quét một vòng , thân thể như con quay xoay ra sau , tay phải giơ lên tiếp một chưởng đánh tới .
“ ẦM “
Người kia sau khi tiếp một chưởng của ông thì lùi ra sau bốn bước , giọng nói già nua vang lên không giấu nổi vẻ kinh ngạc :
– Một chiêu này quả là công thủ toàn diện , không hiểu là tuyệt kỹ của môn phái nào ?
Người vừa ra tay đánh lén là một lão già râu tóc bạc trắng , mặc một bộ đạo bào màu trắng toát , dáng vẻ có mấy phần tiên phong đạo cốt , xem chừng cũng là cao nhân một phương . Từ lão toát ra một cỗ khí thế không giận mà uy , song giữa hai hàng lông mày có một đạo sát khí lúc ẩn lúc hiện , xem ra cũng chẳng có ý đồ gì tốt đẹp .
Trần Dực âm trầm nhìn lão nói :
– Tiền bối có điều gì bất mãn thì cứ đường đường chính chính nói ra , dẫu cùng tiểu tử kia hợp công cũng không sao, cớ sao lại phải đánh lén làm gì ? còn đâu khí độ của kẻ học võ ?
Lão già kia nghe vậy thì mặt hơi tái đi , khẽ vuốt chòm râu bạc , nheo mắt nói :
– Ta vốn chỉ có ý thử một chiêu với ngươi mà thôi , môn công phu này lão phu chưa hề thấy qua , song uy lực thì có lẽ cùng Lôi Đình Quyết của Ma Môn Môn Chủ Độc Cô Động Thiên chẳng kém cạnh bao nhiêu , thực hiếu kỳ vô cùng …
Trần Dực biết một chiêu vừa rồi của lão ta tuyệt không chỉ là thăm dò , rõ ràng là một kích toàn lực , hơn nữa lại còn là đánh lén từ phía sau nữa . Người này tâm ngoan thủ lạt , mình chẳng cần phải nhiều lời với lão làm chi . Nghĩ vậy , Trần Dực không thèm trả lời lão ta, quay sang nhìn Vô Tâm lúc này đang lồm cồm bò dậy .
Lão già kia thấy y tỏ thái độ không coi mình ra gì thì hừ lạnh , sắc mặt lạnh lẽo tiến về phía trước , xem chừng định bất chấp thể diện lấy hai đánh một thật . Vốn lão trông thấy thân thủ của Trần Dực đã hết sức e ngại , muốn thừa cơ hạ bớt một địch thủ để việc tranh giành thần binh được dễ dàng hơn nên mới bất ngờ đánh lén . Nhưng lão vẫn còn coi thường Võ Thành Vương Trần Dực , một chưởng toàn lực trong Bát Cực Thần Công của lão dù chiếm tiên cơ song vẫn bị y đỡ được .
– Bát Cực Lão Quái , để yên cho hai người bọn chúng quyết thắng bại đi .
Lão mới đi được hai bước thì đã bị một thân ảnh đứng chắn cản đường . Lão nhận thấy người cản đường mình là một thiếu phụ , cũng một thân y phục trắng như tuyết giống mình thì trầm mặt xuống , thần tình khó chịu :
– Hóa ra bà ở bên phe hắn à ? Hừ , lão bà sắp chết như ngươi còn vác mặt tới đây làm gì vậy ?
Thiếu phụ nhìn lão , mỉm cười trêu chọc :
– Sao lão không tự hỏi mình hôm nay ở đây làm gì đi ? đã vậy lại còn định xuống tay với hàng tiểu bối nữa , thật không biết xấu hổ !
Lão già định nói câu gì đó thì biến sắc , một cỗ khí tức cực âm tà truyền tới làm cho mấy người võ công cao tuyệt ở đây đều thấy lạnh cả người . Tiếp theo đó là tiếng thạch động rung chuyển ầm ầm , mặt đất rung lên từng hồi như gặp động đất vậy .
Lão già tóc bạc hai mắt mở lớn , nhìn về nơi phát ra cỗ khí tức âm tà kia ,giọng điệu không che giấu được sự hưng phấn :
– Long Hình xuất thế , không ngờ …
Lão nói chưa dứt câu thì thân hình đã tiêu thất nhằm phía trong sơn động phát ra cỗ khí tức kia lao đi , sớm đã không còn thấy bóng dáng.
Bọn người Hắc Phong Phái cùng Hồng Hoa Hội lúc này cũng đều bị dị biến kia thu hút sự chú ý . Không ai bảo ai đều cùng tranh nhau chạy về phía đó , không ít nhân sĩ võ lâm nơi đây cũng đã đổ xô theo xem náo nhiệt .
Trần Dực thính giác cực nhạy , nghe lời lão nói không tự chủ liên tưởng tới thần binh gia truyền mình cất công đi tìm bấy lâu nay . Ông nghĩ tới đây thì không khỏi động tâm , phi thân đuổi theo hướng của lão già kia ,trước khi đi còn không quên truyền âm với thiếu phụ đứng gần đó một câu . Trần Thị Trinh , Trần Khiêm cùng Nguyễn Lý cũng lập tức theo sau .
Hoa Vô Tâm thấy Trần Dực bỏ đi thì cười lạnh , quệt vết máu còn vương trên khóe miệng định đuổi theo thì lại bị một người bước ra cản lại .
– Tiểu tử , muốn tìm lão ta gây sự thì tiếp một kiếm của ta đã !
Hoa Vô Tâm lạnh lùng nhìn thiếu phụ cản đường mình , mắt lóe hàn quang , tay phải từ từ rút Hỏa Long Đao từ trên lưng xuống .
Về phần Vĩnh Tiếu , chàng một mặt vận hết tốc lực đuổi theo , một mặt vận nhãn lực bao quát chung quanh , không mất bao lâu đã theo kịp kẻ bắt cóc Sở Sở . Lão ta khinh công quả không tầm thường , trên vai còn cõng một người mà tốc độ không hề chậm chút nào . Mấy tên đệ tử Võ Đang đã bị lão bỏ lại đằng sau từ bao giờ . Từ trước tới giờ , ngoài Mộc Phong ra thì chàng chưa gặp kẻ nào có khinh công cao như lão già trước mặt .
Lâm Viễn dường như cũng phát hiện ra có người bám sát đằng sau , lão không ngừng đổi hướng chạy song vẫn bị Vĩnh Tiếu bám sát không tha .
Vĩnh Tiếu bám sát Lâm Viễn như hình với bóng , chàng thuận thế chặt một khối thạch nhũ cầm trên tay . Sau khi thấy khoảng cách đã đủ gần , Vĩnh Tiếu vận sức ném khối thạch nhũ trên tay về phía lão . Lâm Viễn bị khối thạch nhũ này ném tới chặn đường phải phân tâm tránh né thì chậm lại một nhịp . Vĩnh Tiếu chính là chờ cơ hội này , nhanh chóng bắt kịp rồi áp sát , một chưởng chuẩn xác nhằm bụng lão đánh tới .
Ảnh Hồn Thủ Lâm Viễn bị một chưởng trúng ngực thì cảm thấy đau thắt ruột gan , thân thể không tự chủ nổi bắn văng về một bên , bất tỉnh nhân sự . Vĩnh Tiếu nhanh tay đỡ lấy Sở Sở không để nàng rơi xuống mặt đất . Chàng thấy nàng thân thể cứng ngắc há miệng nhìn mình hồi lâu không nói thì hơi nghi hoặc . Mãi một lúc sau Vĩnh Tiếu mới nghĩ ra là Sở Sở bị điểm huyệt , vội giải khai huyệt đạo cho nàng . Thủ pháp điểm huyệt của Lâm Viễn cũng không có gì cao thâm cả , thậm chí rất hay gặp trên võ lâm nữa là đằng khác .
Sở Sở bị gã nam tử cao to , mặt mũi thô kệch này ôm chặt nãy giờ không rời thì vừa kinh hãi vừa xấu hổ vô cùng . Lúc nãy bị điểm huyệt thì không tính , song huyệt đạo vừa được giải khai thì nàng liền vội giãy ra , nhìn y một hồi rồi nói :
– Cám ơn ngươi , về sau …người của phái Võ Đang nhất định sẽ hậu tạ !
Vĩnh Tiếu nghe giọng nói lạnh nhạt vô tình của Sở Sở mà lòng quặn đau , chẳng lẽ mình giúp nàng chỉ vì chút quà đáp lễ đó hay sao ? Ký ức một thời xa xưa bỗng tràn về phủ kín tâm can , một thời mà hai người bất cứ chuyện gì cũng chia sẻ với nhau , không như bây giờ , mặt đối mặt mà dường như cách nhau tới mười vạn tám ngàn dặm vậy.
Vĩnh Tiếu ngẩng đầu lên nhìn nàng cười đáp :
– Không có gì , cô nương chớ bận tâm .