Đơn Minh căm hận, hằn hộc:
– Tức chết! Phá vây không thành công lại bị lão tặc chiếm căn cứ, lão phu không chịu nổi rồi!
Triệu Sĩ Mẫn mỉm cười:
– Mình chiếm của lão, lão chiếm lại, thế là công bình, có gì đâu mà Đơn bá bá cáu kỉnh?
Chàng bàn:
– Tạm thời chúng ta ẩn nhẩn lên phía hữu đài, ngồi đó xem lão tặc sẽ nói gì với chúng ta.
Hồng Chấn thở dài:
– Đành là phải vậy, chứ làm sao khác hơn?
Họ cùng phi thân nhảy lên đài.
Triệu Sĩ Nguyên cùng Ngươn Thông đạo trưởng quan sát tình trạng của sáu vị đạo nhân đã bị chàng điểm huyệt, nhận thấy họ bị Tào Duy Ngã cho uống một thứ độc thủy, làm họ quên căn bổn, nhưng thần trí vẫn còn sáng suốt.
Triệu Sĩ Nguyên vội lấy chiếc rương ngừa độc, thí nghiệm chất độc rồi hòa mấy món dược vật, chế thành một thứ thuốc giải rất hiệu nghiệm cho sáu vị uống vào.
Không lâu lắm, họ khôi phục bình thường.
Ngươn Thông đạo trưởng, Bạch Vân trưởng lão và Châu Đằng Giao cũng như sáu đạo nhân kia cảm kích vô cùng.
Công cuộc chữa trị cho sáu đạo nhân đòi hỏi một thời gian, tại sao Tào Duy Ngã không làm gì để ngăn chận Triệu Sĩ Nguyên?
Chỉ vì lúc đó lão bận tâm giải quyết vấn đề của lão thì còn thì giờ đâu để can thiệp với chàng?
Lão đang bị bọn Vô Cực phái trách cứ, làm lão bối rối, nếu không khéo dàn xếp, song phương trở thành cừu ngay.
Vô Cực phái trách lão tại sao bố trí độc dược quanh cục trường mà không thông tri với họ trước để họ đề phòng.
Thông tri làm sao được, khi Tào Duy Ngã cố kỵ bọn Châu chưởng môn, cái bổn ý của lão ta là gom luôn Vô Cực phái trong mưu đồ đó.
Nếu thành công là từ nay lão an nhàn suốt đời.
Ngờ đâu Triệu Sĩ Nguyên phá mưu kế của lão, mà bọn Vô Cực phái cũng tự giải độc dễ dàng.
Bây giờ lão bị hỏi khó, lão phải ẩn nhẩn cố tìm lời biện hộ, bởi lão chưa trừ được Triệu Sĩ Nguyên thì tuyệt đối không nên trở mặt với Vô Cực phái.
Dĩ nhiên song phương dùng pháp truyền âm nhập mật đối thoại với nhau.
Mà Châu chưởng môn nêu lên vấn đề đó cũng có cái dụng ý riêng biệt.
Lão vừa bắt được tin là bọn Vô Vi Tiên Tử rơi vào cạm bẫy, tất cả đều tử vong, như vậy là cái hậu hoạn của lão không còn, lão chẳng cần đến sự tiếp trợ của Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã nữa.
Không cần Tào Duy Ngã tiếp trợ, song lại cố kỵ lão ta, Vô Cực phái định cầu tình với Triệu Sĩ Nguyên, nhờ chàng trừ khử Tào Duy Ngã.
Thực ra giữa Vô Cực phái và Triệu Sĩ Nguyên có mối hiềm khích không quan trọng bằng sự oan cừu giữa chàng và Tào Duy Ngã.
Giả sử Vô Cực phái chịu khuất nhục một chút là Triệu Sĩ Nguyên cũng chẳng gây khó khăn gì.
Tuy nhiên cái mộng làm bá chủ vẫn còn nuôi dưỡng như thường, cho nên Vô Cực phái tỏ cái thái độ lơ lửng vừa với Tào Duy Ngã vừa với Triệu Sĩ Nguyên, họ không ra mặt chống đối công khai Triệu Sĩ Nguyên, mà họ cũng chưa dứt tình hẳn với Tào Duy Ngã.
Họ vừa trách cứ Tào Duy Ngã, vừa khích lão ta, nếu Tào Duy Ngã và Triệu Sĩ Nguyên đánh nhau, bên nào thất bại cũng làm lợi cho ngư ông cả.
Có một địch thủ dù sao cũng dễ đối phó hơn là phải đương đầu với hai.
Phần Tào Duy Ngã lại sợ Vô Cực phái trở mặt rồi liên kết với Triệu Sĩ Nguyên thì nguy cho lão vô cùng.
Lão tìm mọi lý lẽ ve vuốt Vô Cực phái.
Triệu Sĩ Nguyên nào hiểu được Tào Duy Ngã đang phân trần với Vô Cực phái, cứ tưởng lão ta trầm tư tìm biện pháp đối phó với chàng.
Chữa trị xong cho các đạo nhân, chàng chưa thấy Tào Duy Ngã có hành động kế tiếp liền bước xuống đài trường, đứng tại trung ương gọi to:
– Vô Tình lệnh chủ! Tại hạ muốn lãnh giáo tài năng của đội ống đồng, xem độc dược đó lợi hại như thế nào, lệnh chủ có sợ là bọn chúng sẽ bị tại hạ tàn sát hết chăng?
Chàng khiêu chiến là một cái may cho Tào Duy Ngã, tạm thời đình hoãn cuộc đối thoại với Vô Cực phái.
Lão thốt với Châu chưởng môn:
– Châu huynh! Sự tình giữa chúng ta rồi cũng có ngày được giải quyết êm đẹp, bây giờ Triệu tiểu tử khiêu khích, Châu huynh hãy để cho lão phu đối phó với hắn, xong việc rồi lão phu sẽ tạ tội với Châu huynh.
Châu chưởng môn cười lạnh:
– Lão phu không làm khó chi cho lệnh chủ đâu! Trái lại còn ước mong lệnh chủ đắc kỳ sở nguyện!
Tiếp theo đó lão hừ luôn mấy tiếng.
Tào Duy Ngã oán hận vô cùng, lão đem nhiềm oán hận đó trút lên đầu Triệu Sĩ Nguyên.
Lão trầm giọng đáp lời chàng:
– Ngươi thỉnh cầu chứ lão phu không nở hạ thủ đoạn đấy! Có như thế nào ngươi đừng oán trách lão phu.
Lão chỉ muốn hạ sát ngay Triệu Sĩ Nguyên, có như vậy mới hả, trừ diệt được chàng rồi lão không ngần ngại trở mặt với Vô Cực phái.
Lão vẫy tay ra hiệu.
Một thuộc hạ lập tức hú vọng mấy tiếng dài.
Tiếng hú vừa dứt, hai trăm bốn mươi đại hán vận y phục chẹt màu đen từ ngoài xa lướt tới.
Chính bọn này đã ngăn chận Triệu Sĩ Nguyên sau khi chàng phá vỡ Thất Tinh trận.
Mỗi tên cầm nơi tay một ống đồng màu đen. Xuất hiện rồi, chúng bao vây quanh Triệu Sĩ Nguyên, chàng trở thành cái đích của hai trăm bốn mươi ống đồng tại trung ương.
Triệu Sĩ Nguyên bình tịnh như thường, đảo mắt nhìn quanh, thản nhiên hỏi:
– Đủ số toàn đội chứ?
Tào Duy Ngã cười hắc hắc:
– Thế ngươi cho rằng ít?
Lão vẫy ống tay áo.
Một đại hán cất cao ống đồng, bấm nút cơ quan, một vòi nước màu vàng xịt tới Triệu Sĩ Nguyên.
Vòi nước đó đại hán phát xuất không cần chạm trúng chàng, chỉ cần làm cho chàng nhích động thân hình né tránh là bao nhiêu đại hán khác sẽ bắn nước độc tiếp theo liền.
Triệu Sĩ Nguyên biết rõ quần hùng dù có bản lãnh cao cũng không thể thi thố tài năng trước độc thủy.
Do đó chàng quyết tâm trừ diệt bọn này, dứt luôn hậu hoạn nếu phải đem tài chân chánh chiến đấu, cánh của chàng có sợ gì phe của Tào Duy Ngã?
Huống chi chàng là bách độc bất xâm, công cuộc trừ diệt bọn ống đồng không khó khăn lắm.
Nước độc vừa bắn tới lập tức chàng rùn thấp mình xuống nhường cho vòi nước bắn qua ngang trên đầu, rồi lạng người vọt tới, nhanh như mũi tên.
Thoáng mắt, chàng đã đến sát đại hán.
Lúc đó đại hán cử cao ống đồng, nước bắn ra, uốn cầu vồng, rơi xuống bên ngoài xa, Triệu Sĩ Nguyên không việc gì cả.
Hắn chăm chú xịt nước che tầm mắt, hắn chẳng thấy, Triệu Sĩ Nguyên đến sát mình hắn không hay biết.
Bất thình lình Triệu Sĩ Nguyên chụp ống đồng, ngoặc đầu ống chỉa sang bên tả, đồng thời chàng quét chiếc ống qua nửa vòng.
Nhanh như chớp, chàng đảo chiếc ống sang bên hữu, quét luôn nửa vòng.
Nhấc hổng một chân, chàng tung một ngọn cước, bắt tên đại hán đầu tiên văng ra xa, ngã nhào vào đồng bọn.
Tiếng la tiếng hét vang lên, những kẻ đứng vòng trong bị nước độc vấy vào, quăng ống lùi lại, chạm phải bọn phía sau tiến lên, một ngã, một số chạy, ngã rồi đứng lên lại chạy, song tất cả chạy lùi, chẳng tên nào dám tiến đến.
Thảm hơn, chúng cầm ống mà chẳng dám bắn nước ra, sợ chạm phải người nhà.
Triệu Sĩ Nguyên cứ chạy vòng quanh, thấy tên nào còn cầm ống đồng, chàng dùng chưởng lực đập phá, tên nào đã quăng chàng để cho chạy luôn.
Gặp tên nào gan lỳ, giương ống thẳng vào người chàng thì chàng dùng Vô Vi chỉ pháp điểm ngã.
Cũng có lúc bất ngờ, chàng vọt qua đâu chúng xông xáo giữa bọn vòng ngoài gây náo loạn toàn diện.
Hơn hai trăm đại hán không làm sao trở tay kịp bắn nước độc ngăn chận chàng.
Một lúc sau toàn đội ống đồng tan vỡ, tên nào thọ thương nằm đó, còn tên nào chạy khỏi chạy luôn.
Chàng không hề bị một giọt nước độc vây vào mình.
Nhìn lên Tào Duy Ngã chàng bật cười ha hả, gọi:
– Nước độc chẳng làm hại được bổn lệnh chủ. Tào lệnh chủ lại thất bại một lần nữa.
Hiện tại, bổn lệnh chủ tạm tha cho ngươi, sau này có dịp sẽ trở lại hỏi tội ngươi!
Chàng hú lên một tiếng.
Quần hùng trên đài lập tức phi thân lao vút xuống, rồi do Triệu Sĩ Nguyên dẫn đất, tất cả theo lối cũ chạy đi.
Thất Tinh trận vỡ tan, đội ống đồng tản mác, họ không gặp một trở lực nào nữa.
Bọn chàng vừa thoát đi, Tào Duy Ngã lại hú lên. Từ bốn phía rất đông người xuất hiện chạy theo.
Khi Triệu Sĩ Nguyên đến chân núi Ngọc Duẩn, thì số người đuổi theo đã bắt kịp.
Họ bao vây quanh Ngọc Duẩn Sơn, bọn chàng không còn cách nào là phải lên núi lập căn cứ.
Số người đó gồm những cao thủ bị nhiễm độc, uống thuốc giải của Tào Duy Ngã, chất độc được tiêu trừ song họ trở thành những cảm tử quân của lão ta, vì trong thuốc giải có một chất liệu làm cho họ mất cả bản ngã, hiện tại họ là những công cụ của lão, hoàn toàn chịu sự sai khiến của lão.
Họ là những kẻ bất đắc dĩ đối lập với bọn Triệu Sĩ Nguyên, đáng thương hơn đáng thù, do đó chàng không muốn mở con đường máu phá vòng vây, chạy đi đành phải lên núi thảo luận kế hoạch.
Đơn Minh và Hồng Chấn sôi giận bừng bừng, muốn xuất thủ tận diệt số người đó, song Triệu Sĩ Nguyên hết lời khuyên giải, nhờ thế cả hai mới nguôi giận cùng lên núi.
Ngọc Duẩn Sơn tiếng là một hòn núi, song bất quá chỉ là một ngọn đồi, vừa thấp vừa nhỏ, nên bọn cao thủ kia mới bao vây được, chứ nếu rộng và lớn như các hòn núi khác thì dù cho một biển người cũng không tạo nổi một vòng vây mỏng.
Lên đó rồi, bọn Triệu Sĩ Nguyên ngắt lá, ngắt hoa, bẻ cành làm ám khí, lao vào huyệt đạo các cao thủ.
Người nào vượt lên cũng bị họ đánh bằng lối đó, nhào trở xuống.
Đợt này nhào xuống, đợt khác tiến lên, bọn Triệu Sĩ Nguyên vung tay mãi, một lúc sau, họ cảm thấy nhọc phờ.
Thái dương chênh về Tây, không lâu lắm đêm sẽ về, mà bọn Triệu Sĩ Nguyên không có cách nào giải tỏa nổi áp lực của đám cao thủ.
Ai ai cũng lo lắng ra mặt, vừa lo lắng họ cũng vừa tiếp tục dùng hoa, lá, cành ngăn chận đối phương.
Không có cảnh nào khổ bằng cảnh của họ, đối phương quyết giết họ mà họ không thể sát diệt lại vì nhân đạo!
Như thế chỉ còn có cách chạy đi, song họ không chạy được.
Họ phải làm sao?
Họ nghĩ, với đêm về, họ nương theo bóng tối, hẳn là thuận lợi cho họ thoát đi hơn.
Thế là họ cầm cự chờ đêm xuống.
Họ mệt, bọn cao thủ bên dưới chân núi cũng phải mệt, dần dần song phương bớt hăng, rồi cùng dừng tay, dừng chân nhưng vòng vây vẫn còn.
Triệu Sĩ Luân cùng Triệu Sĩ Mẫn sau khi thảo luận với nhau cùng đồng ý chọn một biện pháp.
Biện pháp đó do Triệu Sĩ Luân đề nghị với Triệu Sĩ Nguyên.
Lập tức dùng phép truyền âm nhập mật, Triệu Sĩ Luân gọi Triệu Sĩ Nguyên:
– Tam đệ hãy nghe đại ca nói đây. Lần thứ nhất đại ca dùng đến quyền gia trưởng, mong tam đệ hãy vì hiếu thuận, nghe theo đề nghị của đại ca.
Triệu Sĩ Nguyên giật mình:
– Sao đại ca trịnh trọng thế?
Triệu Sĩ Luân đáp:
– Bởi sự tình nghiêm trọng.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
– Thế đại ca cứ nói.
Triệu Sĩ Luân tiếp:
– Tam đệ cấp tốc ly khai nơi này. Mọi việc đã có đại ca lo liệu. Đại ca tin tưởng với kết quả tu vi ba năm, ngu ca thừa sức đảm đương thay cho tam đệ tạm thời mọi khó khăn trong tình cảnh này. Ngu ca dám quả quyết là trừ tam đệ ra, trong thiên hạ ngày nay, ngu ca không kém một ai.
Triệu Sĩ Nguyên kinh hãi:
– Xung phá vòng vây một mình chạy đi? Đại ca quên rằng chúng ta không thể sát hại đám người vô tội kia sao? Huống chi tiểu đệ nở nào bỏ tất cả lại đây, mà ra đi một mình?
Triệu Sĩ Luân chỉnh nghiêm thái độ:
– Ngu ca tin là tam đệ thừa khả năng thoát đi mà không sát hại một người nào! Huống chi tam đệ thoát đi một mình là vì đại cuộc võ lâm, các vị không ai trách đâu!
Triệu Sĩ Nguyên không chấp thuận.
Triệu Sĩ Luân nóng nảy, quên mất dè dặt, hét lên không cần dùng đến pháp truyền âm nữa:
– Sĩ Nguyên! Ngươi cãi lời đại ca ngươi phải không?
Tần Chung giật mình hỏi:
– Hai anh em tranh luận về việc gì đó?
Triệu Sĩ Nguyên khỏa lấp:
– Không có chi Tần thúc thúc.
Triệu Sĩ Luân nín lặng.
Nhưng cả hai làm sao che dấu được Tần Chung? Lão ta từng được gọi là cái túi khôn lúc lão Long Phụng lệnh chủ Triệu Bồi Nhân còn sống kia mà, nhìn qua thần thái của hai anh em, lão hiểu ngay việc gì đã xảy ra.
Lão nghiêm sắc mặt hỏi:
– Thúc thúc muốn hỏi ngươi một câu, ngươi sẵn sàng thành thực đáp chăng?
Triệu Sĩ Nguyên bối rối, thầm nghĩ:
– Lại cũng là những lời đại ca vừa nói chứ gì?
Chàng gật đầu thốt:
– Tam thúc cứ hỏi!
Tần Chung tiếp:
– Giả như không có ai làm phiền lụy đến ngươi, ngươi có thể phá vòng vây thoát đi mà không làm thương tổn đến bọn cao thủ kia chăng?
Vốn không chịu nói ngoa, Triệu Sĩ Nguyên đáp:
– Có thể!
Tần Chung tiếp luôn:
– Tốt! Tam thúc thay mặt toàn thể võ lâm, yêu cầu ngươi phá vây thoát đi trước một mình.
Triệu Sĩ Nguyên dửng cao đôi mày lắc đầu:
– Tiểu điệt…
Chẳng để cho chàng tiếp tiếng không, Tần Chung chận lời:
– Tâm ý của ngươi, tam thúc biết rồi. Ngươi đừng lo, mất ngươi, Tào Duy Ngã dù có giam hãm bọn ta lão cũng chẳng dám hạ độc thủ, bởi ngươi còn tự do là lão còn cố kỵ mãi!
Đơn Minh phụ họa:
– Lão Tần nói đúng, ngươi phải nghe lời, Sĩ Nguyên ạ! Giữ tiểu tiết mãi là đại cuộc phải hỏng!
Ngươn Thông đạo trưởng nối lời:
– Thiếu lệnh chủ bỏ đi như vậy rất có thể đồng đạo võ lâm hiểu lầm mà chê trách! Cho nên Thiếu lệnh chủ thà bỏ đại cuộc hơn là nhận chê trách! Tiểu tiết đó Thiếu lệnh chủ không dám nhẫn nhục để lo cho đại cuộc nghĩ cũng phải chứ, các vị đừng bức bách quá độ.
Đạo trưởng không phụ họa, chỉ nói khích thôi, mà nói khích hẳn phải có hiệu quả hơn khuyên giải.
Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:
– Bình sanh tại hạ chuyên trồng mà không cần hái trái, cái nghĩa trên hết, chứ như cá nhân tại hạ đáng giá gì? Chỉ vì…
Hồng Chấn nạt ngang:
– Đừng nói nhảm! Ngươi tưởng Tào Duy Ngã sẽ giảng lý với ngươi à?
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
– Hồng nhị thúc phải cho tiểu điệt nói hết ý chứ?
Hồng Chấn hừ một tiếng:
– Ai muốn nghe ngươi nói đâu? Người ta chỉ muốn ngươi đi thôi.
Triệu Sĩ Nguyên thở dài:
– Tiểu điệt chỉ lo ngại sau khi tiểu điệt thoát đi rồi, Tào Duy Ngã sẽ bắt các vị, giữ làm áp lực, lúc đó thì tiểu điệt sẽ không còn hoạt động được.
Phan Lãng Nhật thốt:
– Điều đó theo lão phu thì Thiếu lệnh chủ không đáng quan tâm. Thiếu lệnh chủ cứ vờ cứng rắn, thì lão ta cũng phải chịu thua! Huống chi còn có một lý do mà lão không thể dùng bọn lão phu làm áp lực đối với Thiếu lệnh chủ!
Võ Tiến cau mày:
– Lý do như thế nào?
Phan Lãng Nhật đáp:
– Một bằng chứng nữa là khác, chứ nói gì là một lý do! Cái bằng chứng đó là sự Thiếu lệnh chủ nở bỏ chúng ta mà đi một mình, tự tìm lấy an toàn, bất chấp đồng đạo võ lâm, như vậy là tàn nhẫn. Đã bỏ được chúng ta mà đi thì Thiếu lệnh chủ còn tha thiết gì đến chúng ta nữa, mà lão ấy hòng dùng làm con tin để gây áp lực.
Tần Chung lắc đầu:
– Lập luận của Phan huynh không ổn. Bởi lòng nhân của Triệu Sĩ Nguyên, ai ai cũng thấy rõ, huống chi hắn vừa tuyên bố với đám cao thủ kia là hắn không nở sát hại họ? Ai thì còn tin được lập luận của Phan huynh, chứ cái lão đại gian đại ác đó, hiểu Triệu Sĩ Nguyên còn hơn chúng ta hiểu! Trái lại lão còn làm già hơn nữa là khác.
Dừng lại một chút, lão tiếp:
– Dù sao đi nữa Triệu Sĩ Nguyên cũng phải xung phá vòng vây thoát khỏi cái nạn hôm nay, giả như chúng ta có chết thì cái chết của chúng ta cũng đánh đổi được sự tồn tại của võ lâm, chẳng những cho hiện tại mà luôn cả về sau nữa! Sự ra đi của Sĩ Nguyên tất cần ở điểm đó.
Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một lúc:
– Các vị đã nói thế, tại hạ không thể chẳng vâng, song đến lúc cuối cùng khi hy vọng đều tan biến, tại hạ sẽ ra đi, chứ bây giờ thì còn sớm lắm.
Vừa lúc đó, Kim Lập, một trong Võ Lâm Tứ Khuyết rú lên một tiếng, từ trên cây rơi xuống.
Vô Căn lão lão Vu Bội Lan kinh hãi, phi thân đến nơi, nhưng liền sau đó bà cũng ngã nhào.
Mọi người hoảng hồn, vội đổ xô đến.
Triệu Sĩ Nguyên nhanh chân đến trước mọi người.