Lý Giao nổi giận, quát:
– Bây giờ là lúc nào? Ngươi muốn nói gì, lại không thể đợi đến lúc khác sao?
Người đó vẹt đồng môn, lướt tới đối diện Lý Giao, nghiêng mình cho tròn lễ độ, đoạn tiếp:
– Xin trưởng lão dằn tánh nóng, chỉ vì sự việc có quan hệ đến giới luật bổn môn, đệ tử mới mạo muội yêu cầu trưởng lão giải thích. Lời giải thích của trưởng lão có rõ ràng, các sư huynh đệ mới theo trưởng lão được.
Lý Giao cười lạnh:
– Ngươi định kháng lệnh lão phu? Ngưoi bất tuân giới luật? Trước hết lão phu áp dụng môn quy, trừng trị tội vi phạm kỹ luật của ngươi.
Câu nói buông dứt, bàn tay chớp lên. Chưởng kình bay đến người đệ tử đó.
Khoảng cách giữa song phương rất gần, người đệ tử đó dĩ nhiên kém công lực, không làm sao tránh kịp, đành nhắm mắt lại chờ chết.
Hắn nhắm mắt rất lâu vẫn không nghe một cảm giác gì, hắn tưởng là Lý trưởng lão cố kỵ các vị tiền bối, không dám hạ thủ thực sự, nên mở mắt xem.
Nào có phải Lý trưởng lão thu hồi chưởng thế, dung tha hắn?
Bàn tay của Lý trưởng lão bị Thôi Phúc nắm chặc giữ lại.
Lý trưởng lão mặt đỏ bừng bừng, chẳng rõ vì thẹn, vì giận hay vì ảnh hưởng bàn tay Thôi Phúc.
Thôi Phúc không nói gì, chỉ giương mắt nhìn Lý trưởng lão trừng trừng.
Lý Giao kêu lên:
– Ân sư! Tiểu tử đó phạm tội bất kính, phải trừng trị hắn! Không thể bỏ qua được!
Thôi Phúc buông tay ra, lạnh lùng thốt:
– Để cho hắn nói!
Lý Giao căm hận, song không dám cãi lời, cung kính gật đầu:
– Ân sư nói phải!
Lão cũng quắc mắt nhìn người đệ tử đó, ngầm hăm dọa hắn, liệu mà ăn nói.
Để được chắc chắn hơn, lão gằn từng tiếng:
– Bạch Trí Chung, trước mặt sư tổ, ngươi đừng quên pháp độ của bổn môn.
Bạch Trí Chung gật đầu:
– Đệ tử hiểu!
Đoạn hắn ngẩng đầu lên, quắc đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mặt Lý Giao, cao giọng tiếp:
– Đệ tử biết mình phạm thượng, chiếu theo quy luật thì phải bị giam cầm trong ngục suốt đời. Sau khi đệ tử hỏi rồi, trưởng lão cứ y theo quy luật gia hình!
Lý Giao rợn người, cố giữ bình tĩnh, bảo:
– Biết vậy là tốt. Ngươi cứ nói, muốn nói gì hãy nói đi!
Bạch Trí Chung nghiêm giọng:
– Bất cứ trong môn phái nào, phàm là đệ tử thì phải kính trọng tuân hành mạng lệnh của chưởng môn, dù cho hàng trưởng lão cũng không được ngoại lệ.
Lý Giao cười nhạt:
– Còn ai không biết điều đó, cần gì ngươi phải giảng giải!
Bạch Trí Chung tiếp:
– Hẳn trưởng lão cũng biết luôn là ngoài chưởng môn ra, các đệ tử phải tuân lệnh sư trưởng.
Hắn cất cao giọng hơn, buông rõ ràng:
– Hiện tại chưởng môn vắng mặt, đệ tử phải tuân lệnh ai?
Lý Giao tức giận, dửng đôi mày, quát:
– Lão phu vâng lệnh bắt Âu Dương Ngọc Kỳ hỏi tội, phàm những ai được lưu lại đây theo lệnh của chưởng môn giúp lão phu thi hành nhiệm vụ đó, đều phải tuân theo lão phu.
Bạch Trí Chung thản nhiên tiếp luôn:
– Chưởng môn tiền nhiệm phạm tội gì, đến đổi phải thoái vị nhượng quyền? Điều đó đệ tử không đủ tư cách hỏi đến, chỉ muốn biết trường hợp của một môn đồ phạm thượng đối với các vị sư tổ thôị..
Lý Giao biến sắc:
– Nói nhảm! Ai bảo ngươi không dè dặt đến đổi phải đắc tội?
Lão muốn khỏa lấp rõ ràng những gì Bạch Trí Chung sắp nói.
Bạch Trí Chung chớp mắt, tiếp luôn:
– Các vị….
Bỗng hắn ngã nhào.
Đúng là hắn bị ám toán! Ngươi nào đó muốn giết hắn diệt khẩu!
Người đó nếu không phải là Lý Giao thì còn ai nữa?
Lữ Trường Lâm cấp tốc phi thân lướt tới, áng một bàn tay nơi hậu tâm của Bạch Trí Chung, chuyền công lực sang hắn bảo vệ tâm mạch.
Những vị trưởng lão kia phân nhau trấn giữ khắp các góc đại điện, trừ Thôi Phúc còn đứng cạnh Lý Giao.
Âu Dương Ngọc Kỳ cũng bước đến cạnh Bạch Trí Chung, lấy một viên Đại Thành Kim Đơn nhét vội vào miệng hắn.
Đại Thành Kim Đơn là thánh dược, lại nhờ công lực của Lữ Trường Lâm, Bạch Trí Chung dần dần tỉnh lại.
Hắn bất chấp an nguy cho bản thân, vừa tỉnh lại là cất giọng yếu ớt, thốt với Âu Dương Ngọc Kỳ:
– Bên trong nguy lắm, các vị đừng vàọ..
Lữ Trường Lâm khoát tay:
– Ta biết rồi! Ngươi đừng nói gì thêm cho mệt, hãy điều tức đi!
Lão điểm vào một huyệt đạo cho hắn bất động, đặt hắn nằm êm trên nền, rồi đứng lên quắc mắt nhìn ra bốn phía.
Những người của Lý Giao bị thần qu