Đối với Vô Cực phái, Triệu Sĩ Nguyên trước sau vẫn giữ tròn lễ, chàng không vì tư hiềm ngày cũ mà có thái độ phủ phàng.
Hiện tại dù Châu Thiên Nhậm lừa chàng để cầu tình với Tào Duy Ngã, chàng vẫn giữ sự ôn hòa như trước.
Chàng vòng tay chào, rồi hỏi:
– Lão tiền bối có điều chi chỉ giáo?
Châu Thiên Nhậm hơi gượng. Phải chi chàng hằn hộc thì lão dễ đối phó hơn.
Lão gượng cười đáp:
– Lão phu và Tào lệnh chủ rất mến Thiếu lệnh chủ là bậc anh tài.
Từ trên đỉnh Ngọc Duẩn Sơn, Tào Duy Ngã thốt vọng xuống nối lời Châu Thiên Nhậm:
– Triệu Sĩ Nguyên! Dù ngươi có thành kiến như thế nào về lão phu, lão phu vẫn một lòng yêu quý ngươi, trước sao sau vậy. Bất cứ phút giây nào, chúng ta cũng có thể đổi trao tình hữu nghị với nhau.
Triệu Sĩ Nguyên nhướng cao đôi mày, điểm một nụ cười, thốt:
– Hai vị có lòng ưu ái đối với tại hạ, lẽ tất nhiên tại hạ phải cung kính nghe hai vị giải bày!
Châu Thiên Nhậm tiếp:
– Lão phu đã thảo luận với Tào lệnh chủ, dành cho Thiếu lệnh chủ ba con đường, tùy Thiếu lệnh chủ chọn một!
Triệu Sĩ Nguyên ung dung hỏi:
– Ba con đường đó như thế nào?
Châu Thiên Nhậm đáp:
– Thứ nhất, xin mời Thiếu lệnh chủ tự bảo kỳ thân, lập tức ly khai nơi này.
Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng:
– Còn các vị bằng hữu kia?
Châu Thiên Nhậm tiếp:
– Họ sẽ là khách của lão phu!
Nghĩa là tạm thời họ phải chịu sự quản thúc của Châu Thiên Nhậm.
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
– Tại hạ hiểu! Đường thứ hai như thế nào?
Châu Thiên Nhậm đáp:
– Phản ngược với đường thứ nhất, Triệu thiếu lệnh chủ làm khách của lão phu, còn các vị kia ra đi thong thả.
Triệu Sĩ Nguyên cao giọng:
– Các bằng hữu của tại hạ đi rồi, liệu lão tiền bối cầm nổi tại hạ lại đây chăng?
Châu Thiên Nhậm mỉm cười:
– Theo giải pháp ôn hòa thì lão phu phải vô lễ với Thiếu lệnh chủ. Lão phu sẽ điểm vào tám huyệt đạo trên mình Thiếu lệnh chủ.
Triệu Sĩ Nguyên hừ một tiếng:
– Con đường cuối cùng.
Châu chưởng môn tiếp luôn:
– Con đường đó sẽ gây bất lợi cho cả đôi bên. Chúng ta sẽ so tài, mạnh thì còn, yếu thì mất. Cầm bằng vận số định đoạt. Lão phu mong Thiếu lệnh chủ suy nghĩ trước khi tuyển chọn!
Triệu Sĩ Nguyên lẩm nhẩm một mình:
– Điều thứ nhứt là tự cầu toàn, mình không làm được. Điều thứ hai thì hẳn là các vị kia không chấp thuận cho mình mạo hiểm. Chỉ còn…
Tuy chàng lẩm nhẩm với mình, song Châu Thiên Nhậm vẫn nghe lọt, lão hỏi:
– Thiếu lệnh chủ định ngọc đá cùng nát?
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
– Nếu tại hạ có ý định ngọc đá cùng nát thì đâu phải đợi đến ngày nay!
Châu Thiên Nhậm giật mình:
– Thế ra Thiếu lệnh chủ có kế lưỡng toàn?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
– Tại hạ cũng muốn lưu lại đây làm con tin, đánh đổi tự do cho các bằng hữu, song tại hạ biết rằng các vị đó trọng nghĩa, khinh lợi, chẳng bao giờ họ chấp nhận cho tại hạ làm như vậy. Cho nên tại hạ quyết định lưu lại cùng các vị bằng hữu, làm khách của quý phái.
Châu Thiên Nhậm vừa kinh ngạc vừa hân hoan:
– Thiếu lệnh chủ đã suy nghĩ kỹ?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
– Tuy nhiên với điều kiện. Nếu quý phái chấp nhận thì sự tình cần như thỏa hiệp giữa nhau!
Châu Thiên Nhậm giục:
– Thiếu lệnh chủ cho biết gấp những điều kiện đó như thế nào? Chúng ta cùng nghiên cứu!
Triệu Sĩ Nguyên nghiêm sắc mặt:
– Thứ nhứt bọn tại hạ chỉ chấp nhận làm khách của quý phái, chú không phải là khách của Tào lệnh chủ.
Châu chưởng môn mỉm cười:
– Lão phu tin là Tào lệnh chủ sẽ không phản đối.
Lão cao giọng gọi:
– Tào huynh đồng ý chứ?
Tào Duy Ngã đáp:
– Đương nhiên!
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
– Thứ hai, trừ tại hạ bị lão tiền bối điểm huyệt, còn thì các vị bằng hữu của tại hạ, bất cứ ai cũng không chịu một sự thương tổn nào, đồng thời tại hạ và các vị đó luôn luôn ở chung một chỗ, không rời nhau nửa bước.
Châu Thiên Nhậm mỉm cười: