Đường Vãn Từ quan sát toàn cục các nữ đệ tử Hủy Nặc thành đang giúp đám anh hùng hảo hán băng bó vết thương, nhưng ánh mắt nàng vô tình hữu ý luôn thoáng nhìn về phía Lôi Quyển.
Lôi Quyển vẫn khoác chiếc áo lông cừu dày nặng, thần sắc cô tịch. Lão một thân một mình rời xa đám đông, sắc mặt chẳng vui cũng chẳng buồn. Không biết lão đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ thấy khe khẽ ho nhẹ.
Nhưng Đường Vãn Từ lại nhìn ra được thương thế trên người lão quyết không phải là nhẹ, máu tươi vẫn không ngừng thấm ra. Trên mình lão ít nhất phải có hai vết thương rất sâu.
“Vì lẽ gì mà hắn lại không chịu băng bó vết thương?”
So với những người còn lại, thương thế của Thẩm Biên Nhi có thể xem là tương đối nhẹ, gã chỉ bị thương ngoài da và hai ngón chân trái bị gãy lìa. Gã trị thương rất nhanh rồi ra vẻ tình cờ đi đến bên cạnh Lôi Quyển.
Gã cảm nhận được sự cô độc của Lôi Quyển. Bao nhiêu năm qua, những khi Lôi Quyển cảm thấy cô độc, gã đều cận kề bên lão không rời.
Lôi Quyển mặc dù không nhìn gã nhưng từ tiếng bước chân cũng đoán được Thẩm Biên Nhi đã đến – trong đám võ lâm cao thủ trẻ tuổi cùng trang lứa trên giang hồ, rất ít người có thể bắt chước kiểu bước chân nhanh chóng nhẹ nhàng như vậy – đây chính là tiềm lực không thể xem thường của Thẩm Biên Nhi.
Lôi Quyển hỏi: “Vết thương đau không?”
Thẩm Biên Nhi trả lời: “Không có gì đáng ngại.”
Lôi Quyển nói: “Vậy thì tốt.”
Thẩm Biên Nhi hỏi thăm: “Thương thế của Quyển ca…”
Lôi Quyển đáp gọn: “Vẫn ổn.”
Thẩm Biên Nhi tiếp: “Quyển ca không buộc chút thuốc…?”
Lôi Quyển đáp: “Ta bôi rồi, bên trong áo lông cừu đó, ta đã bôi xong thuốc, khoét bỏ thịt loét mà không ai hay biết… Luận về dược lực thì Hủy Nặc thành không theo kịp Phích Lịch đường chúng ta đâu!”
Hai người đồng thanh ha hả cười to một trận rồi sắc mặt Lôi Quyển dần dần chuyển tái, Thẩm Biên Nhi lo lắng gọi: “Quyển ca.”
Lôi Quyển: “Nói đi.”
Thẩm Biên Nhi tiếp: “Huynh… đang nghĩ gì vậy?”
Lôi Quyển cười buồn: “Theo ngươi… ta đang nghĩ tới ai?”
Thẩm Biên Nhi giọng căm hờn đáp: “A Viễn, A Đằng và A Pháo đều chết thảm quá!”
Lôi Quyển nói: “Là ta hại chết bọn họ.”
Thẩm Biên Nhi giật mình kinh hãi vội kêu lên: “Quyển ca, huynh sao lại thốt ra những lời như vậy!”
“Nếu không phải là quyết định của ta…” Lôi Quyển nói: “A Pháo, A Đằng vốn đã không tán thành chuyến đi này !”
Thẩm Biên Nhi lập tức cất tiếng: “Đại trượng phu việc nghĩa thì nên làm, việc nhân không từ chối. Chuyện này, chúng ta vĩnh viễn không bao giờ nói lời hối hận, còn có thể trách ai nữa!” Y cay đắng tiếp: “Có trách chỉ có thể trách chúng ta đã nhầm lẫn tin tưởng Thần Uy tiêu cục. Bọn chúng vốn đã được phong là Hộ Quốc tiêu cục, chúng ta lẽ ra nên chú ý đề phòng, thật sự đã quá sơ xuất.”
Lôi Quyển cười lạnh một tiếng: “Trách thì trách giang hồ truyền ngôn: Cao Phong Lượng là lão anh hùng!”
Thẩm Biên Nhi hừ lạnh: “Lão anh hùng thông thường cũng đều là lão hồ ly!”
“Tuy thế Tức đại nương vẫn cần phải thuyết phục được ba lão hồ ly gian ngoan xảo quyệt!” Lôi Quyển đột nhiên chuyển chủ đề, “Cao Kê Huyết ngoại hiệu là Kê Khuyển Bất Lưu (Gà chó chẳng tha), không những ý nói lão giết người chẳng chừa một ai mà còn ám chỉ thủ đoạn làm kinh doanh của lão cao minh rất mực. Người lão hợp tác lẫn đối thủ của lão, cuối cùng đều thua thiệt đến mức trong nhà không còn gì để mà nuôi gia súc nữa.”
Thẩm Biên Nhi gật đầu đồng tình: “Kì thực, lão tuy phô ra cái bộ dạng đại thương gia, nhưng bụng tàng công phu. Trong chốn võ lâm, e rằng có thể xưng đệ nhất!”
Lôi Quyển tiếp: “Nhưng Vưu Tri Vị lại càng khó chơi hơn.”
Thẩm Biên Nhi gạn hỏi: “Đệ đối với người này, thực không hiểu rõ lắm. Võ công của hắn có phải rất lợi hại?”
Lôi Quyển đáp: “Không phải.”
Thẩm Biên Nhi: “Mưu trí của hắn rất cao?”
Lôi Quyển đáp: “Cũng không phải.”
Lão dừng một chút, đoạn tiếp: “Hắn ta xiết chặt cổ họng của tất cả mọi người.”
Thẩm Biên Nhân ngơ ngác hỏi: “Cổ họng của tất cả mọi người?”
Lôi Quyển đáp: “Hắn là vua trong đám trù sư (đầu bếp), hơn nữa lại còn cai quản việc cung cấp lương thực trong thiên hạ, chỉ cần hắn lắc đầu thì không ai kiếm được miếng ăn! Ngươi muốn ăn, cho dù tìm đến tất cả các quán ăn cũng không ai chịu bán cho ngươi ăn.”
“Không ăn, ắt sẽ phải chết đói;” Thẩm Biên Nhi gật đầu nói, “Vưu Tri Vị quả nhiên lợi hại.”
Lôi Quyển tiếp: “Công phu hạ độc của hắn lại càng lợi hại hơn.”
Thẩm Biên Nhi nói: “Chỉ có điều, hai kẻ này tuy khó dây nhưng vẫn còn dễ đối phó hơn là Hách Liên Xuân Thủy.”
Lôi Quyển lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi.” Hai người nhắc đến Hách Liên Xuân Thủy, mặt mũi đều lộ vẻ ưu tư.
Thẩm Biên Nhi thấy sắc mặt của Lôi Quyển càng ngày càng trở nên trắng bệch, không nhịn được hỏi: “Quyển ca, huynh không sao chứ?”
Lôi Quyển ho nhẹ một tiếng đáp: “Ta không sao.”
Trầm Biên Nhi ngập ngừng: “Đệ cuối cùng cũng nghĩ ra… mới rồi huynh nói nhiều quá…”
Lôi Quyển: “Ồ? Lời ta nói có gì sai ư?”
Thẩm Biên Nhi vội vàng đáp: “Đương nhiên không sai. Chỉ là huynh vốn luôn kiệm lời, vậy mà chưa hôm nào nói nhiều như hôm nay.”
Lôi Quyển cười cười đáp: “Có những lúc, người luôn trầm mặc sẽ nói líu cả lưỡi. Con người vốn thay đổi tùy theo hoàn cảnh mà.”
Trầm Biên Nhi đột nhiên hỏi: “Huynh không biết có nhận ra không… vị đại tỷ kia… nãy giờ luôn ngó về phía chúng ta.” Người y ám chỉ đến chính là Đường Vãn Từ. Đường Vãn Từ đã cởi bỏ hóa trang, trên mình vẫn mặc y phục bằng vải thô, mới nhìn sơ qua chỉ là một phụ nữ dáng người hơi thấp, động tác có chút thô lỗ, nhưng nhìn thêm vài lần lại thấy càng thêm vẻ phong vận, mắt sẽ tựa như bị dính chặt vào đường mật không sao thoát ra được.
Người thiếu phụ này chân mày thanh mảnh như lông chim trả ngâm trong nước trong, đôi nhãn châu tựa quả trám vừa vặn xinh tươi. Khi nàng chăm chú nhìn, tròng mắt đen láy áp sát mí mắt trên. Ba phía trái, phải và bên dưới lộ ra sắc trắng khiến người cảm nhận được một vẻ đẹp phong tình thấm nhuần thâm tình.
Thẩm Biên Nhi cảm thấy vị thiếu phụ này luôn vô tình hữu ý liếc nhìn về phía hai người, không khỏi đưa mắt nhìn lại vài lần. Nhìn kỹ hơn mới biết được thiếu phụ này có một vẻ mệt mỏi sâu lắng. Chính dáng uể oải ấy khiến cho người thanh niên mạnh mẽ tài ba hào tình vạn trượng vừa nhìn đến nàng thì giống như ánh dương quang chiếu vào lòng giếng cổ, mới biết được sự ôn nhu của bóng tối.
Lôi Quyển trước sau vẫn không quay nhìn Đường Vãn Từ, chỉ nói: “Thật à? Chuyện lần này chỉ sợ khó tránh khỏi liên lụy đến Hủy Nặc thành…” Lời còn chưa dứt, toàn thân lão chợt run lên, người đột nhiên mềm nhũn ra ngã lăn xuống đất.
Thẩm Biên Nhi kinh hãi vội vàng đỡ lấy Lôi Quyển sắc mặt tái nhợt như vôi, thất thanh kêu: “Quyển ca”, đột nhiên nghe “ hừ” một tiếng, Đường Vãn Từ lướt qua đỉnh đầu mọi người. Nàng vừa hạ mình xuống, một tay kéo giữ Lôi Quyển, tay trái kẹp dưới cằm lão bóp một cái, cộp một tiếng, Lôi Quyển mở to miệng, Đường Vãn Từ vừa nhìn vừa giận dữ nói: “Ta đã liên tục quan sát hắn, hắn vốn thương thế rất nghiêm trọng, lại cứ khăng khăng không chịu trị liệu. Đã thế còn nói cái gì thuốc của Hủy Nặc thành không bằng được của Phích Lịch đường!”
Thẩm Biên Nhi rùng mình không ngờ nhĩ lực của Đường Vãn Từ lại có thể cao minh như vậy. Cách xa vài trượng, chung quanh toàn là tiếng quát tháo huyên náo cộng thêm y và Lôi Quyển đã thấp giọng nói chuyện mà nàng ta vẫn có thể nghe rõ mồn một. Nhớ lại mình vừa rồi đã nói những gì gã bèn lắp ba lắp bắp nói: “Bọn ta… chỉ là nói…”
Thích Thiếu Thương lúc này cũng đã bước tới, cánh tay bị thương rất nặng của y đang được băng bó. Lúc Lôi Quyển vừa xảy ra chuyện, y lập tức đã muốn vọt đến nhưng bị hai nữ đệ tử đang giúp băng vết thương cản lại, nên lúc này mới đến nơi. Y hổn hển thở không ra hơi: “Đường tỉ, Quyển ca thế nào rồi?”
Đường Vãn Từ đáp: “Yên tâm, một thời ba khắc hắn chẳng chết ngay đâu.” Nàng đột nhiên ôm ngang lấy Lôi Quyển đứng dậy, Lôi Quyển nằm trong chiếc áo lông cừu rộng trông giống như một đứa trẻ nhỏ thiếu máu đang say ngủ.
“Ta đưa hắn vào nội thất điều trị.”
Thẩm Biên Nhi chưa nhìn thấy tình huống như vậy bao giờ: Lôi Quyển mà gã luôn luôn sùng bái lại bị một phụ nữ ôm đi chữa trị, gã vội vàng nói: “Nhưng mà…”
Thích Thiếu Thương biết đây là lúc sinh tử liên quan đến mạng sống, vội nghiêm mặt nói với Thẩm Biên Nhi: “Quyển ca tính tình quật cường miễn cưỡng chống chọi, nhưng đại huynh đã trúng một đao một phủ của Cố Tích Triều, nếu không cứu chữa e nguy đến tính mạng. Đường tỉ là nữ Hoa Đà tinh thông y thuật trong Đường môn đất Thục, tỷ tỷ chịu xuất thủ thì thật hết sức tốt rồi.”
Những lời này của y kỳ thực là nói cho Thẩm Biên Nhi nghe. Đường Vãn Từ nghiêng nghiêng mặt, sắc diện tuy không hài lòng nhưng vẫn đượm vẻ phong tình hỏi Thẩm Biên Nhi: “Ngươi cảm thấy không yên tâm à?”
Thẩm Biên Nhi vội vàng phân bua: “Đương nhiên không phải…”
Đường Vãn Từ nhẹ nhàng kéo dài câu nói: “Nếu không yên tâm, trả lại cho ngươi”, dứt lời bèn lướt mình đi vào nội thất. Thanh âm nàng nghe khàn khàn, phảng phất như thể đang rất mệt mỏi uể oải, nhưng cách nàng kéo dài từng chữ lại biến vẻ uể oải thành nhẹ nhàng tựa như khói sương, làm người nghe như tỉnh như say.
Thẩm Biên Nhi đột nhiên thèm uống rượu.
Gã từ trước đến giờ vẫn tự hào là người tháo vát tinh minh mà nay đột nhiên nhận thấy bản thân trẻ tuổi non nớt, chỉ hận mình không được chín chắn từng trải thêm một chút thì sẽ hay ho hơn nhiều.
***
Tức đại nương lưu Mục Cưu Bình ở bên ngoài, phân phó hai nữ đệ tử chữa thương cho hắn, lại sắp xếp ba nữ đệ tử khác tiếp đãi những người có mặt tại đương trường. Bản thân nàng quay trở vào phòng riêng chải gỡ trang điểm.
Phòng của nàng bố trí thập phần thanh nhã, tinh xảo và thuần khiết nhưng đồng thời hết sức giản dị, không hề xa hoa tráng lệ. Hủy Nặc thành đương nhiên không thể hoàn toàn tách biệt cách xa thế sự. Sau khi nàng phải chia tay với Thích Thiếu Thương, vẫn có thể duy trì một cục diện bình ổn khiến người trên giang hồ biết được nàng vẫn sống vui vẻ. Chủ ý nàng muốn người trong võ lâm biết được rằng giữa hai người cho dù thiếu vắng người này thì người kia vẫn có thể sống yên vui. Nàng cũng phải đích thân xử lý nhiều sự vụ phiền phức, như vậy Hủy Nặc thành mới có thể giống như đỉnh cao không tranh với đời, một mình hiên ngang cách biệt trong chốn võ lâm phong ba hiểm ác.
Nàng lau sạch hết dược vật dịch dung, ngơ ngơ ngẩn ngẩn trước chiếc gương đồng nhỏ: nàng nhận thấy bản thân quả thực đã già rồi. Nếp nhăn nơi khóe mắt từng được Thích Thiếu Thương miêu tả như “ngấn nước dịu dàng”, hiện tại dường như đã xếp nếp? Khuôn mặt trái xoan trắng trong tựa nước mát đầu nguồn ấy, giờ cũng đành nhường cho những năm tháng thương tang mài mòn đến mức không còn là “ánh nến mềm mại nhẹ nhàng” như xưa nữa. Khi trước Thích Thiếu Thương thích nhất dùng các con vật nho nhỏ xinh xắn để miêu tả nàng, những gà con, vịt con, mèo con, thỏ con, thậm chí “trứng mèo” cũng đều được dùng để hình dung nàng. Còn có gì chưa được dùng qua hay không? Sóc nhỏ, heo con? Hòn đá nhỏ? Từ nào được Thích Thiếu Thương nghĩ đến thì ắt hẳn thời đó y nhất định đã từng gọi qua.
Hiện tại nhìn thấy nàng, y liệu sẽ mô tả nàng như thế nào? Ngỗng quay? Quả quýt? Vịt chưng vỏ quít? Nghĩ đến đó, nàng không kìm nổi lòng tinh nghịch ranh mãnh liền bật cười khúc khích. Không biết y sẽ hình dung nàng như thế nào, trong tim nàng trong lòng nàng sao lại dấy lên những luồng sóng mãnh liệt thế này? Chẳng bằng không gặp lại y nữa, hoặc giả không để cho y nhìn thấy nàng cũng tốt, để trong tâm khảm của y vĩnh viễn tồn tại một Tức Hồng Lệ ôn nhu thời thiếu nữ. Đáng chết, nàng thầm nghĩ, nữ nhân quả là không thể chịu đựng nổi gió sương của năm tháng, không giống như nam nhân. Như mới đây lúc gặp y trong cảnh lánh nạn long đong thê thảm, vừa chỉ nhìn thấy y, trong lòng nàng đã cảm thấy như chính bản thân bị chặt đứt một tay vậy, đau xót biết bao.
Nàng lại thầm nghĩ: Còn quan tâm nhiều đến y như vậy làm gì? Đáng chết! Mình cứu giúp y, thuần túy là vì đạo nghĩa, cũng để báo đáp một điểm ân tình ngày trước. Người trong thiên hạ đều có thể phụ y, nhưng bản thân nàng lại tuyệt đối không thể phụ y. Kỳ thực, nàng đã biết, nếu như nàng phụ y, bất kể phụ y chuyện gì, chỉ duy một sự thật là nàng phụ y thôi cũng đủ khiến y suy sụp vì không thể tiếp nhận nổi đả kích ấy. Vì vậy, nàng thà phụ mọi người trong thiên hạ chứ không muốn phụ y.
Loại tình cảm như thế này nàng thực không muốn nghĩ đến chuyện sa vào lần nữa. Ngược lại nàng cứ che chở y, để cho y dưỡng thương; sau khi hồi phục y đi giết sạch đám người phản bội, như vậy nhiệm vụ nàng coi như đã hoàn thành, sau đó lại treo cầu dây sắt lên, khóa kín cửa thành, đến khi già chết cũng không gặp lại nhau nữa. Cả một thời thanh xuân dù không nguyện ý đều đã trải qua trong sự ôn nhu của y, cuộc đời nàng như thế đã đủ đầy rồi. Nàng muốn tránh cho y nỗi sầu khổ của kẻ phong lưu phóng dật phải chính mắt nhìn thấy hồng nhan tri kỉ phai tàn xuân xanh mòn mỏi.
Nàng tẩy sạch hóa trang xong, lại đánh thêm ít phấn rồi chuyên tâm tiếp tục điểm trang. Sau khi thay đổi y phục, nàng tự nói với mình: làm như vậy chỉ vì lát nữa phải tiếp đãi vài vị khách thập phần khó ứng phó. Nàng lại soi mình trước gương, lùi ra sau hai bước, từ xa soi bóng trong gương thêm lần nữa. Nàng khẽ nhăn mày, ép sát mặt hoa vào gần chiếc kính nhỏ bằng hoàng đồng soi ngắm, nhận thấy hoàn toàn mãn ý, trừ việc trên má không biết lúc nào mọc một nốt mụn nhỏ. Đáng chết, mọc lúc nào không mọc, đúng lúc này thì lại thình lình xuất hiện!
Điểm trang hoàn tất, nàng rời khỏi phòng tiến vào Lăng Vân các.
Mục Cưu Bình vừa bôi thuốc băng bó xong vết thương. Gã khí thế uy vũ đứng bên bồn hoa thủy tiên thầm nghĩ: nữ nhân ấy chẳng biết vì sao lại bảo gã làm cái trò cổ quái này, thực không phải chuyện tốt.
Hai nữ đệ tử giúp gã băng bó vết thương đều đã lặng lẽ đi ra ngoài. Vừa bước khỏi cửa, hai nàng mới dám thè lưỡi làm mặt xấu. Nháy nháy mắt, cô lớn tuổi hơn nói: “Ui, người này mạnh tựa Trương Phi vậy, xem ra nếu thực phải cạo xương trị độc, gã quyết sẽ không nhíu mày một lần! Tiểu Mi, em không phải vẫn luôn sùng bái hảo hán như vậy hay sao?”
Cô nhỏ tuổi phì cười: “Đừng nói bậy nữa đi! Cái bộ dạng hảo hán suốt ngày cứ hùng dũng oai vệ không thôi, chẳng biết dịu dàng ôn nhu, ai mà thèm? Đi theo một kẻ tựa như sắt đá, không bằng một người biết đau biết la, biết rơi nước mắt, thế mới giống con người một chút.”
Cô lớn tuổi đột nhiên thở dài: “Chính cách suy nghĩ này lại làm khổ bản thân chúng ta. Nam nhân sành sỏi phong tình thì lại không chung tình, đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, không phải là đã hại hai tỷ muội chúng ta đến mức độ này sao!”
Ánh mắt của cô nhỏ tuổi hơn thoáng ươn ướt, nói: “Liễu tỷ đừng khó chịu, kỳ thực tỷ muội chúng ta trong thành này, từ trên xuống dưới có ai là không bị nam nhân phụ bạc không? Nếu không nhờ đại nương, chúng ta không biết đã phải bán thân chốn thanh lâu, hay là luân lạc thảm thương đến mức nào rồi!”
Vừa lúc này Tức đại nương đi thẳng đến trước mặt hai người. Hai nàng vội vàng cúi chào: “Đại nương.”
Tức đại nương khe khẽ gật đầu hỏi: “ Hắn đang ở bên trong à?”
Hai người đồng thanh đáp: “Dạ.”
Tức đại nương hỏi: “Thương thế như thế nào?”
Cô lớn tuổi hơn đáp: “Thương thế rất nặng, nhưng người này…” Cô nhỏ tuổi tiếp lời: “Có bị thương nặng thêm một chút nữa, cũng chẳng sao cả.” Nói xong cả hai đều bật cười khúc khích.
Tức đại nương cười mắng: “Không khá được, người ta chưa khỏi, lại còn mong người ta chịu thêm vài vết thương nữa!” Hai nữ tử biết mình bị mắng oan vừa muốn phân bua thì Tức đại nương đã đẩy cửa tiến vào Lăng Vân các.
Mục Cưu Bình đột nhiên nghe được tiếng cửa mở, nhìn thấy một nữ tử tươi tươi cười cười tiến vào, không nhịn được nói: “Không cần phải bôi thuốc băng bó vết thương nữa đâu, Tức đại nương ở đâu, bà ta muốn ta làm việc gì, mời bà ta mau mau phân phó”. Đột nhiên mắt gã chợt hoa lên, nữ tử trước mặt gã khuôn mặt trắng trẻo như dòng nước mát đầu nguồn, nụ cười tươi tắn tình tứ, lưng ong thon nhỏ, hình dáng ẻo lả, trên đầu búi một búi tóc nho nhỏ rủ xuống vài lọn lòa xòa khiến cho người khác dù chưa kịp nhận thức nàng đẹp hay không đẹp thì đã bị phong tư thiếu nữ đặc biệt của nàng hấp dẫn ngay lập tức. Mục Cưu Bình trừng mắt nhìn hồi lâu, hết sức khó khăn mới có thể chuyển ánh mắt nhìn sang khóm hoa thủy tiên trong bồn. Tự dưng gã thấy hoa biến thành ảm đạm không còn tươi như lúc trước nữa. Gã lấy làm kỳ quái không hiểu vì sao lại có cảm giác như vậy bèn chỉ vào cánh hoa, cười khan một tiếng: “Ha!”
Nữ tử ấy lại cười rạng rỡ nói: “Ngươi muốn tìm ta!” Nàng vừa nở nụ cười, cả gian phòng dường như sáng hẳn lên.
Mục Cưu Bình lắp ba lắp bắp cất tiếng: “Người là… lão thái bà ấy, không, Tức đại nương…”Hết