Vô Tình thở phào một hơi dài mới bình tĩnh lại sau cơn chấn động thừa sống thiếu chết vừa rồi. Chàng cao giọng hỏi vọng xuống: “Tôn giá là ai? Tại hạ không biết bên dưới có người nên mới mạo phạm như vậy. Xin mời xuất hiện gặp mặt.”
Phía dưới không hề có tiếng người đáp lại.
Vô Tình đợi một lúc rồi mới ngồi xuống giữa đống củi gỗ điêu tàn, áo bào trắng quét đất, vẻ ngoài an tường.
Hoàng hôn dần buông xuống.
Vô Tình thở dài: “Lối vào địa huyệt tuy không dễ đột nhập nhưng nếu ta muốn thì chẳng có gì là khó cả. Phía trên thì tròn, phía dưới thì như bàn cờ, tường phía đông ở góc bốn độ dưới bóng tà dương chiếu vào. Nếu dùng chất nổ thì toàn bộ sẽ bị thiêu trụi, các hạ sợ là sẽ khó thoát thân đấy. Cho dù bốn góc có lỗ thông khí đi nữa thì việc bịt lại cũng không khó khăn gì. Các hạ còn muốn ép ta phải làm gì nữa?”
Một lúc lâu sau thi thoảng có mấy con quạ xà xuống vùng điêu tàn sau hoả hoạn, nhưng vẫn không hề có tiếng hồi đáp.
Vô Tình khẽ nhíu mày, hỏi: “Tôn giá chưa tin lời tại hạ phải không?”
Chợt chàng nghe tiếng “ối” từ xa vọng lại, tiếp đó là hai tiếng “vút vút” của kiếm rút nhanh ra khỏi vỏ. Vô Tình tái mặt, thầm kêu không hay. Hóa ra thạch thất dưới đất còn có một lối ra khác, kẻ đó lợi dụng lúc chàng đang nói đã trốn ra ngoài, nhưng lại bị Kim Ngân hai kiếm đồng phát hiện, đang động thủ với nhau.
Vô Tình biết địch nhân võ công rất cao, nội lực cao thâm, Kim kiếm và Ngân kiếm không phải là đối thủ của y. Chàng bèn vỗ tay xuống đất, định xoay mình lướt ra.
Ngay khi chàng xoay người, không còn tập trung chú ý vào tấm sắt thì “bình” một tiếng, tấm sắt bị một chưởng đánh mở toang ra!
Vô Tình không kịp xoay người trở lại.
Mượn lực ấn xuống đất của hai tay, chàng gập người lao nhanh ra xa.
Một luồng chỉ phong phá không bắn vụt tới, sượt qua đỉnh đầu chàng khiến chiếc mũ thư sinh trên đầu rơi xuống đất, tóc xổ tung ra.
Vô Tình vẫn không hề xoay người lại.
Hai chân chàng cử động không được thuận tiện, mà chàng lại biết sau lưng mình là kình địch thuộc hàng nhất lưu.
Nếu vừa rồi chàng xoay người lại rồi mới ứng phó thì đã bị chỉ đó đâm thủng trán rồi.
Người phía sau cũng đã nhảy lên mặt đất.
Y dường như cũng không thể ngờ được đối phương lại có thể tránh được nhát chỉ đó của y.
Vô Tình rất sốt ruột.
Nhưng chàng vẫn không quay người lại, vì nếu làm thế sẽ vĩnh viễn không thể xoay người trở lại được nữa.
Lòng chàng lo lắng cho sự an nguy của Kim Ngân kiếm hai đồng tử.
Một lúc sau, người kia khẽ ho nhẹ, khen: “Nhanh lắm!”
Vô Tình hỏi: “Mặt trời lặn cũng nhanh thật nhỉ?”
Sắc hoàng hôn đã trở nên rực rỡ, ánh tà dương chiếu lên thân cây bị thiêu rụi tạo nên cảm giác hoang lương, tịch mịch.
Người kia không đáp mà lại bảo: “Cả hai lần ngươi đều tránh rất nhanh.”
Vô Tình cũng khen lại: “Chỉ pháp của ngươi cũng nhanh lắm.”
Người kia lại ho húng hắng, được một lúc thì như bị hụt hơi, thở hổn hển bảo: “Ta không biết chân ngươi …”
Vô Tình ngồi thẳng người lên.
Người kia dừng một chút mới nói tiếp: “Nếu ta biết trước thì đã không ám toán ngươi rồi.”
Y gằn từng tiếng: “Bọn ta có thể quyết chiến một trận công bằng.”
Mặt lạnh băng, Vô Tình đáp: “Chẳng có gì là không công bằng cả! Ngươi có ám toán cũng không giết được ta đâu!”
Người kia thản nhiên đáp: “Như vừa rồi thì ta không thể đắc thủ, võ công của ta cũng e không bằng ngươi. Nhưng ta có ba ưu thế.”
Vô Tình tự nói: “Ngươi có chân, ta không có chân.”
Người kia tiếp: “Ta đang ở sau lưng ngươi.”
Vô Tình hỏi: “Còn gì nữa không?”
Người kia vỗ tay một tiếng.
Phía trước Vô Tình khoảng một trượng xuất hiện một cô gái.
Tay cô ta cầm một thanh đao.
Đao đặt trên cổ hai đứa trẻ.
Tất nhiên đó là Kim kiếm và Ngân kiếm.
Đôi mắt của hai đồng tử lộ ra vẻ sợ hãi.
Hai đứa không sợ chết, mà sợ Vô Tình trách cứ.
Trong ánh chiều tà, cô gái áp giải hai đứa nhỏ có cặp lông mày như hai lưỡi đao đen nhánh, còn ánh mắt thì sắc như kiếm.
Đao đẹp đẽ.
Kiếm mỹ miều.
Anh khí của nàng ta càng rực rỡ hơn trong sắc màu hoàng hôn.
Vô Tình không dám xem nhẹ cô gái này một chút nào.
Nàng ta có thể trong chớp mắt khống chế được Kim Ngân song kiếm thì đương nhiên võ công phải cao.
Chàng liếc qua cũng biết hai đứa nhỏ không bị thương tổn gì.
Ngoài mặt chàng không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng rất lo lắng.
Chàng với bốn kiếm đồng thân thiết như anh em.
Người phía sau không nhìn thấy mặt chàng nhưng dường như cũng đã biết đây là điểm yếu của chàng, đánh tiếng hỏi: “Chúng là thủ hạ của ngươi sao?”
Vô Tình thản nhiên hỏi lại: “Đây là ba ưu thế của ngươi sao?”
“Không phải,” người kia đáp như chém đinh chặt sắt, “ta không dùng chúng để uy hiếp ngươi, có điều, bọn ta có hai, ngươi chỉ một mình.”
Vô Tình im lặng một hồi rồi mới lên tiếng, nhấn từng chữ một: “Có câu này ta phải nói với ngươi.”
Ngươi kia cũng bảo: “Xin mời.”
Vô Tình đáp: “Ngươi không hề có một chút ưu thế nào cả.”
Lời vừa nói xong, thì hai chớp sáng đã được bắn vụt ra, một trước một sau, nhanh đến nỗi không phát ra chút âm thanh nào.
Người phía sau đã đoán trước Vô Tình sẽ xuất thủ nên đã có tâm phòng bị.
Nhưng dù vậy, dường như y không có cách nào ứng phó được với ám khí nhanh như thế.
Ngay sát na chớp sáng lóe lên, toàn thân y đã vọt dậy.
Động tác của y rất nhanh, nhưng ám khí giữa không trung lại xoay chiều, bắn dọc lên trên, nhanh như chớp đánh vào vùng ngực.
Hai ngón tay cái của y, một uốn, một duỗi búng mạnh lên mũi ám khí.
Khi bắn ra chỉ đó, y còn chưa biết đó là loại ám khí gì, sát na ngón tay chạm vào ám khí mới nhận ra đó là một lưỡi đao.
Rất mỏng!
Chỉ này tập trung công lực của cả đời y, búng lên mình ám khí làm lưỡi đao bay “vút” lên không. Nhưng đột nhiên chiếc cột đã bị thiêu rụi phía trên cùng với bụi đá lại rơi ập xuống ngay đầu y.
Ngay lập tức, hai tay y chống xuống, lướt nghiêng ra ngoài. Trong chớp mắt đó y biết tuy phi đao đã bị mình búng trúng, nhưng toàn bộ ứng biến, phương hướng và lực đạo của bản thân y đã được đối phương tính toán chính xác tới từng ly từng tí. Phi đao bị búng ra xa đã chém đứt cây cột cháy, khiến nó đổ ập xuống người y.
Mũi chân vừa chạm đất, y ngước mắt lên nhìn, thấy cục diện đã có sự thay đổi lớn.
Trước khi cô gái kịp có bất cứ hành động gì, một lưỡi ám khí khác của Vô Tình đã đánh bay thanh đao của nàng. Đồng thời chàng cũng lướt tới giải khai huyệt đạo, cứu Kim Ngân song kiếm.
Khi người kia chạm đất thì Vô Tình đã đảo ngược được cục diện, đang nhìn về phía y.
Vô Tình hỏi: “Có đúng không? Ta đã nói ngươi không có một chút ưu thế nào rồi mà.”
Người kia cuối cùng cũng nhìn rõ được diện mạo của chàng, giọng lạnh tanh: “Ngươi là Vô Tình, Vô Tình của Tứ đại danh bộ.”
Người tàn tật như vậy, tuổi chừng này, ám khí, khinh công như thế, trong võ lâm không có người thứ hai.
Vô Tình khiêm tốn: “Nếu không phải là do ngươi bị thương chưa lành, ám khí của ta chưa chắc đã cản được ngươi, Lôi đường chủ.”
Người kia giật mình, cười khổ: “Xem ra trên giang hồ người có khuôn mặt bệnh tật, thân thể ốm yếu cũng không nhiều.”
Vô Tình bảo: “‘Nửa ngón tay kéo được nỏ cứng, một ngón tay định cả càn khôn.’ Các hạ lúc này ở đây, trong hoàn cảnh như thế, lại còn trùm một chiếc áo bông dày, nếu không phải là Lôi đường chủ thì còn ai có thể búng rơi được ám khí của tại hạ nữa?”
Lôi Quyển cười khổ: “Ngươi vốn đã tính là ta sẽ tiếp một đao đó, nên mới lợi dụng lực ngón tay của ta khiến đao chặt đứt cột trụ cháy, cản đường ta. Nói cách khác, trước khi xoay người lại ngươi đã biết ta là ai rồi.”
Vô Tình chỉ bảo: “Trước khi xoay người, ta chỉ suy đoán, chưa xác định được.”
Lôi Quyển hỏi: “Nếu ta không phải là Lôi Quyển, không tiếp được ám khí của ngươi thì sao?”
Vô Tình đáp: “Thế thì ta sẽ phóng ra một ám khí còn nhanh hơn, bắn rơi phi đao đó.”
Lôi Quyển thở dài: “Thì ra ám khí của ngươi còn có thể nhanh hơn được nữa. Trước khi ngươi phóng ra ám khí ta cũng đã đoán được ngươi là ai, nhưng không chắc chắn.” Lão tự lẩm bẩm với mình: “Bọn chúng quả nhiên đã phái Tứ đại danh bộ đến.”
Vô Tình xoay người bảo: “Ta đang muốn tìm cô nương. Vị này có phải là đương gia của Hủy Nặc thành không?”
Cô gái đó giọng nói nhỏ nhẹ, mắt thấy Vô Tình trong chớp mắt đã đánh rơi đao trong tay mình, còn cứu được cả Kim Ngân song kiếm nhưng nàng không tỏ vẻ sợ hãi chút nào: “Ta họ Đường, Đường nhị nương, Đường Vãn Từ chính là ta. Đại bộ đầu muốn bắt người thì xin mời.”
Vô Tình lắc đầu: “Ta vì sao phải bắt cô?”
Đường Vãn Từ nhìn chàng chăm chăm: “Ngươi muốn bắt người thì cần gì phải hỏi phạm nhân lý do!” Nàng chậm rãi đưa cổ tay lên gần mặt, kề môi xinh hút lấy máu rướm ra trên cánh tay trắng ngần.
Lưỡi phi đao vừa rồi của Vô Tình bắn vào cán đao, chấn bay thanh đao trên tay nàng, khiến hổ khẩu toạc máu.
Vô Tình nhìn dáng vẻ nút máu từ vết thương của nàng, trong lòng chợt rung động, như cơn gió nhẹ thoảng qua, như đóa hoa đầu cành rơi xuống. Chàng chưa từng thấy ánh mắt nào mạnh mẽ đến vậy, nhưng lại sâu thẳm mỹ lệ khiến lòng người cũng chơi vơi.
Nó khiến Vô Tình nhớ lại những chuyện muốn quên đi:
– Cơ Giao Hoa trước khi chết, đôi mắt đẫm nước mắt đã bị khói làm mờ đi.
Hồi ức làm chàng quên trả lời câu hỏi của Đường Vãn Từ.
Lôi Quyển bỗng hét lên một tiếng vang vọng cả đất trời.
Lão gầy gò, trắng nhợt, lúc nào cũng thu mình trong chiếc áo bông to sụ, như không chịu nổi cả cơn gió thoảng.
Nhưng tiếng hét này của lão như tiếng sấm bên tai, ngay cả Vô Tình cũng bất giác giật mình, còn Kim Ngân song kiếm đều đồng loạt ngã ngửa ra.
Lôi Quyển áo quần phần phật trong gió, nhảy phốc tới.
Vô Tình xoay nhanh lại, muốn đối phó với Lôi Quyển, chàng có ít nhất phải bảy tám cách, nhưng chàng lại muốn làm rõ việc Lôi Quyển đánh thốc tới là với mục đích gì?
Chỉ có hai khả năng: một là muốn tấn công chàng, hai là vì chỗ chàng đang đứng vừa hay là góc chết chặn mất khả năng liên thủ của Lôi Quyển và Đường Vãn Từ. Lôi Quyển muốn ào qua để cùng hội hợp với Đường Vãn Từ, như vậy vừa có thể bảo vệ được nàng, vừa có thể phối hợp với nàng tập kích chàng.
Nếu với mục đích thứ nhất thì chàng sẽ không cho lão cơ hội.
Nếu là mục đích thứ hai thì chàng phải làm như thế nào đây?
Khi chàng còn đang do dự thì bỗng nhiên trước mắt trống trơn, bóng áo bông giữa chừng không đã biến mất, Lôi Quyển thật ra không hề di chuyển nửa bước, còn Đường Vãn Từ đã lướt mình đến cạnh lão.
– Thì ra Lôi Quyển không hề di chuyển.
– Lão dùng áo bông để che mắt, khiến đối phương tưởng rằng lão đang phát động thế công, nhưng thật ra là tạo cơ hội cho Đường Vãn Từ thầm lướt đến cạnh lão.
– Với kế bịt tai cướp chuông này, nếu vừa rồi Vô Tình tấn công nhầm vào chiếc áo bông, thì Lôi Quyển lại có cơ hội chiếm ưu thế.
Lôi Quyển đã ở cùng một chỗ với Đường Vãn Từ.
Trong lòng lão dấy lên một cảm giác khó tả: dường như chỉ cần bọn họ được bên nhau thì dù có chết cũng không còn điều gì phải hối tiếc.
Lão biết đối thủ trước mắt là một trong mười người khó đối khó nhất võ lâm, tuy chàng còn trẻ, tàn tật lại không có võ công. Dù vậy trong lòng lão, nhân vật và sự việc khó ứng phó có rất ít, vô cùng ít.
Lão và Đường Vãn Từ nhìn sâu vào mắt nhau.
Lão hít sâu một hơi, khen ngợi: “Định lực tốt lắm!” Ý lão muốn nói đến việc vừa rồi Vô Tình chỉ đưa mắt nhìn mà không hấp tấp phát động thế công.
Vô Tình chỉnh lại: “Ta không nhìn ra, với lại, ta cũng còn chưa quyết định nên ứng phó như thế nào.”
Lôi Quyển hỏi: “Ngươi hiện giờ đã nghĩ ra cách đối phó với bọn ta chưa?”
Vô Tình đáp ngay: “Ta không hề có ý định đối phó với các ngươi.”
Lôi Quyển và Đường Vãn Từ cùng ngây người ra.
Lôi Quyển ngạc nhiên: “Nhưng toàn bộ quan binh, quân đội, bộ khoái, sai nha trong thiên hạ đến truy nã bọn ta.”
Vô Tình thản nhiên: “Bọn họ là bọn họ, ta là ta.”
Lôi Quyển chợt quay qua nói với Đường Vãn Từ: “Ta ban đầu có nghe Thiết nhị bộ đầu trượng nghĩa giúp đỡ mấy người Thích Thiếu Thương, vốn không tin mấy. Giang hồ đồn đại Tứ đại danh bộ tuy người cửa công nhưng lại hoàn toàn theo nghĩa khí giang hồ, quy củ võ lâm mà hành sự, ta cũng không tin là vậy, nhưng giờ,” lão càng thu mình vào chiếc áo bông hơn, “ta muốn không tin cũng không được. Thì ra, mấy người đó là mấy người đó, còn Tứ đại danh bộ vẫn là Tứ đại danh bộ.”
Vô Tình lên tiếng: “Ngươi có muốn biết bằng hữu của mình đang ở đâu không?”
Lôi Quyển và Đường Vãn Từ đều im lặng không đáp.
Nhưng vẻ mặt của bọn họ còn hơn cả muôn vạn lời nói.
Người thật sự coi trọng tình bằng hữu thì cho dù có chịu đau khổ thế nào đi nữa cũng không thể rũ bỏ được sự quan tâm đối với bạn bè.
Vô Tình đáp luôn: “Thích Thiếu Thương đã bị Lưu Độc Phong bắt đi. Bọn Tức đại nương và Hách Liên Xuân Thủy đã lui về Thanh Thiên trại, tạm thời không có gì nguy hiểm cả.”
Đường Vãn Từ nhoẻn miệng cười.
Thân hình nàng đã đến độ chín muồi như ánh hoàng hôn, là một người phụ nữ hấp dẫn nồng nàn, nhưng khi cười vui sướng, trông nàng như cô bé con.
Nàng thật sự vui.
Nàng sải bước dài đến bên cạnh Vô Tình, như muốn ôm bọn chàng vào lòng, nhưng rồi nhảy nhót về bên Lôi Quyển, cười rạng rỡ. Nàng vui vẻ nói với Vô Tình: “Đại nương không sao cả, ngươi thật là người tốt.”
Nhưng Lôi Quyển lại ho sụ lên.
Lão vừa ho vừa co mình hơn vào chiếc áo bông, dường như thế giới bên ngoài quá lạnh giá đối với lão.
Đường Vãn Từ đỡ lấy lão, lo lắng hỏi: “Ngươi sao thế?”
Chiếc áo bông của lão ép chặt vào má, khiến gương mặt lão càng trắng bệch hơn, hai gò má đỏ như than hồng: “Không ngờ.”
Lão ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Không ngờ Thích Thiếu Thương không tránh được kiếp nạn này.”
Vô Tình chợt lên tiếng: “Ta đến đây lần này là muốn tìm một người.”
Lôi Quyển và Đường Vãn Từ không hỏi lại.
Không phải bọn họ không muốn biết mà là không biết có nên hỏi hay không.
– Người có thân phận như Vô Tình thì có nhiều chuyện không tiện cho người khác biết.
Vô Tình tự đáp luôn: “Ta đến tìm Thích Thiếu Thương.”
Lôi Quyển trong lòng trầm xuống, chậm rãi hỏi: “Ngươi muốn bắt Thích Thiếu Thương lại?”
Vô Tình gật gật đầu: “Vì ta nên y mới bị Lưu bộ thần bắt đi.”
Lôi Quyển rất chậm rãi thở sâu một hơi, hỏi: “Và để y trốn đi?”
Vô Tình lắc đầu: “Không phải vậy.”
Lôi Quyển bực mình: “Hắn đã bị bắt rồi, ngươi còn tìm hắn làm gì?”
Đường Vãn Từ cất giọng giận dữ: “Có phải ngươi muốn giết y trong quá trình áp giải không?”
Vô Tình cười: “Nghe giang hồ đồn đại: Thích Thiếu Thương vốn là người của Phích Lịch đường, là do một tay Lôi lão đại tài bồi mà lên. Nhưng đến khi y đủ lông đủ cánh, võ công có thành quả rồi thì lại bỏ Phích Lịch đường, xoay lưng lại với Lôi môn, bỏ ngươi mà đi, không biết có đúng không?”
Lôi Quyển không cần nghĩ, đáp luôn: “Đúng thế.”
Vô Tình lại tiếp: “Ngươi tài bồi y, y phản bội lại ngươi. Giờ đây hắn bị người ta bán đứng không phải là hợp ý ngươi sao? Ngươi không thỏa mãn sao? Hắn bị người ta bắt đi thì liên quan gì đến các ngươi đâu!”
Lôi Quyển chợt nói một câu không đâu vào đâu: “Ngươi nhìn trời xem.”
Vô Tình nhìn ra, mặt trời vàng rực, những đám mây đỏ như máu, bầu trời phía tây đẹp một cách kì lạ.
Vô Tình thở dài: “Hoàng hôn là giờ phút đẹp đẽ cuối cùng của vầng thái dương.”
Lôi Quyển nói: “Có điều, ngày mai ánh mặt trời lại chiếu sáng nhân gian …” Lão chỉ vào bãi đất hoang, nói tiếp: “Bây giờ nơi đây là một mảnh đất khô cằn, nhưng hai ba tháng nữa sẽ có mầm non, ba năm nữa sẽ có thảm cỏ dày … Ngươi nói xem, mặt trời có cần chúng ta đánh thức hay không? Nơi này có cần chúng ta cày xới chăm bón hay không?”
Vô Tình biết Lôi Quyển đang ám chỉ đến chuyện khác nên im lặng đợi lão nói tiếp.
Lôi Quyển tiếp tục: “Một nhân tài chân chính thì không nhất thiết phải được tài bồi.Cũng giống như ánh mặt trời, dù có tắt một lúc nhưng rồi vẫn sẽ chiếu sáng; cũng giống như mảnh đất màu mỡ sẽ tự nhiên có hoa cỏ sinh sôi … Nhân tài chân chính sẽ khắc phục được hoàn cảnh khó khăn mà đột phá. Chỉ cần có một chút may mắn, kết hợp với thời cơ và tính kiên nhẫn thì sẽ không có chuyện uổng phí tài năng.” Lão ho hai tiếng rồi nói tiếp: “Người tự cảm thấy mình có tài nhưng không gặp thời chưa chắc đã là người tài thật sự.”
Vô Tình gật đầu: “Chữ ‘tài’ còn bao gồm cả khả năng khắc phục khó khăn, tạo nên cơ sở cho bản thân.”
Lôi Quyển nói tiếp: “Cho nên bọn ta đừng nghĩ rằng bản thân mình đã tài bồi cho ai đó, đừng mong họ sẽ báo đáp, sẽ mang ơn, cho rằng chẳng có chúng ta thì họ sẽ không thành công. Trên thế gian này làm gì có người không thể sống được nếu thiếu ai đó.” Lão cho hai tay vào áo lông, có vẻ như rét lắm, sắc mặt vẫn một màu trắng bệch không đổi. Lão lại tiếp:
“Bọn họ chỉ như kẻ dạo chơi đi lướt qua, và tình cờ là ngươi có ở đó. Không kể là ngươi dạy họ hay họ giúp ngươi, đó là mối quan hệ hai bên đều có lợi, chẳng ai nợ ai.” Lông mi của lão rợp như sắc đêm ở phía đông, cả người toát lên vẻ cảm xúc. Lão vẫn đều giọng tiếp tục: “Bọn họ không có ta vẫn có thể sống tốt, vẫn công thành danh toại. Nếu bọn họ nhớ mối ân tình này thì đó là điều ngoài cả mong đợi, không nhớ thì …” Lão cười: “cũng chẳng sao.”
Vô Tình chợt lên tiểng hỏi: “Y có nhớ không?”
Lôi Quyển hỏi ngược lại: “Ai?”
Vô Tình đáp: “Thích Thiếu Thương.”
Lôi Quyển bỗng im lặng, cúi gập mình xuống. Sắc mặt Vô Tình trắng bệch như màu áo. Chỉ có Đường Vãn Từ là càng đẹp thêm trong sắc hoàng hôn đậm dần.