Trong am ni cô là một khoảng không yên lặng trang nghiêm, ở giữa đại điện, bức tượng Quan Âm tay cầm bình nước Cam lồ, thanh nhãÁnh mặt trời đỏ mang ánh sáng xuyên thấu qua khung cửa sổ, được chạm khắc tinh xảo ở am ni cô, bên trong điện thoáng thấy mấy nữ ni đang cầu nguyện buổi sáng.Các nàng đều một thân áo vải, hai mắt nhắm nghiền, chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện.Y Vân đứng lặng một bên, tâm tình kích động dần bình tĩnh trở lại.Mẫu thân, vị nữ ni có vết sẹo trên mặt kia chính là mẫu thân sinh ra nàng sao? Là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ năm đó ư? Là người trong bức hoạ của Hoàng Thượng sao?Chân dung nàng bạch y thuần khiết, gương mặt trong suốt như mặt nước, thần thái thông minh, khí chất thanh cao, đôi má lúm đồng tiền như hoa như ngọc.Lúc này, áo váy tơ lụa đã đổi thành áo vải của nữ ni; trên bàn tay thon nhỏ là chuỗi tràng hạt bồ đề, đang chắp tay trước ngực; dung nhan rực rỡ như hoa giờ đã bị huỷ hoại bởi một vết sẹo thật dài; sự cơ trí cùng bình tĩnh được giấu đi dưới đôi mắt thanh tịnh ấy.Mười mấy năm trôi qua, những ngày tháng đó như bị dìm sâu dưới đáy sông, không chỉ thay đổi dung nhan bên ngoài mà cả bên trong của nàng.Rốt cuộc thì năm đó đã xảy ra chuyện gì? Mẫu thân vì sao lại xuống tóc làm ni cô, trốn ở trong cung? Vì sao trong suốt mười mấy năm cũng không liên lạc với người thân? Mẫu thân tại sao lại lấy pháp danh là Vong Tình? Vết sẹo trên mặt là thế nào? Năm đó nười sao phải giả chết một lần nữa, đem nữ nhi giao cho dưỡng nương chăm sóc? Vì điều gì mà mẫu thân không ở cùng với phụ thân?Những câu hỏi liên tiếp quanh quẩn trong đầu Y Vân không rời.Mãi cho đến khi các nàng làm xong buổi cầu nguyện sáng, mãi cho đến khi Y Vân đi tới trước căn phòng của Vong Tình.Hai người ngồi đối diện với nhau, phía trước sớm đã có một tiểu ni cô dâng trà.Luồn khí bay lên lượn lờ như sương mù che khuất đôi mắt Y Vân, trên mặt nước là từng lá trà xanh biếc tươi mát dập dìu, lượn vòng quanh nhau.Có nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ gặp mẫu thân ở trong cung, càng không thể tưởng, sẽ cùng mẫu thân ngồi ở am ni cô mà uống trà. Trong hoàn cảnh này, Y Vân thật không biết vị trà như thế nào.Vong Tình ngồi ngay ngắn, sắc mặt trầm tĩnh, yên lặng không nói, khuôn mặt nàng ở giữa làn hơi nước vấn vít lại thêm phần mơ hồ, làm cả thân người nàng nhìn qua có chút mờ ảo. Đôi mắt nàng như mặt nước bị sương mù bao phủ, khiến Y Vân không thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt ấy.Từ trên cổ tay Y Vân chậm rãi tháo ra chiếc vòng tay kia—–chiếc vòng tay bằng vàng có khảm ngọc mà mẫu thân để lại, đặt lên bàn gỗ.Sau đó hỏi:”Không biết tiền bối có nhận ra vòng tay kia không?”Vong Tình nhìn thấy chiếc vòng, sắc mặt khẽ thay đổi. Đôi tay nàng run run, nhè nhẹ cầm lấy vòng ngọc, tỉ mỉ nhìn qua.Thật lâu sau, đặt vòng ngọc xuống, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía Y Vân, nhưng trong đấy là muôn vàn ngọn sóng cảm xúc —-dạt dào.“Người chính là mẫu thân của ta! Phải không?”Vị nữ ni không nói một lời, chắp tay trước ngực, đôi mắt nhắm chặt.“Có phải người đã sớm nhận ra Vân nhi?”“Mẫu thân, vì sao người không muốn nhận Vân nhi?”“Mẫu thân, người có biết Vân nhi nhớ người như thế nào không?”“Mẫu thân, người có biết bà ngoại bởi vì nhớ nhung mà tóc đã bạc trắng không?”“Mẫu thân, người có biết Vân nhi đã phải khổ sở ra sao không?”———————–Lời nói Y Vân lúc đầu thì nhẹ nhàng êm dịu, sau trở nên nghẹn ngào nức nở.Vong Tình cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, sắc mặt tuy rằng lạnh nhạt, nhưng, đã có vài phần hiền từ, đôi mắt như ngấn lệ.Y Vân nhẹ nhàng bước đến bên người, vui vẻ nở nụ cười, đôi mắt cong cong như ánh trăng nhẹ dịu, nàng vươn đôi tay mượt mà như ngọc ôm lấy, nép đầu vào lồng ngực của mẫu thân.Vong Tình khẽ lướt bàn tay run rẩy vỗ về mái đầu Y Vân.“Vân nhi, ngươi thật sự là Vân nhi của ta sao?” Nước mắt vui mừng không ngừng rơi xuống.Vong Tình cuối cùng vẫn không thể vong tình.Ngọc Tuyền CungLong Mạc bình tĩnh nhìn thẳng vào Quân Lăng Thiên, chậm rãi nói: “Ngươi là Quân Lăng Thiên?”“Không sai! Tại hạ chính là Quân Lăng Thiên.” Quân Lăng Thiên mỉm cười nói.“Ngươi vì sao cướp đi Y Vân?” Long Mạc lạnh lùng hỏi.Đôi mi Quân Lăng Thiên hiện lên một chút tà ma, “Vương gia! Thật là oan uổng cho tại hạ, tại hạ vẫn chưa cướp Y Vân, chính là ngươi cố gắng đem nàng nhét vào trong tay tại hạ.”Ánh mắt Long Mạc ngưng đọng, tiếng nói thâm trầm mà lãnh đạm, “Vậy ngươi vì sao cướp đi Nguyệt Hạ Hương?”“Không sai, ta là cướp đi nàng, ngươi không phải đã dùng tiểu nha hoàn kia đổi về nàng sao, chẳng lẽ Vương gia muốn tính nợ cũ với Quân mỗ? Ah! Ta sao lại quên mất, Nguyệt Hạ Hương hôm nay đã là phi tử của ngươi! Phu quân vì thê tử mà đến đòi chút công bằng cũng là đúng đi.” Vẻ mặt Lăng Thiên thờ ơ như không, bên môi khẽ hiện lên nét cười.“Quân Lăng Thiên,” Long Mạc lạnh lùng nói: “Bổn vương hỏi ngươi, chúng ta đã từng quen biết nhau sao?”Quân Lăng Thiên nghe vậy, sắc mặt liền tối sầm lại, đôi mắt phát ra hàn ý, hắn chậm rãi nói: “Chưa từng quen biết!”“Chưa từng quen biết sao?” Long Mạc nhìn sắc mặt hắn tối tâm, liền hiểu ra mọi chuyện. Quân Lăng Thiên là hận hắn, nhưng hắn vẫn không biết là bản thân đắc tội với hắn ta khi nào.Rốt cuộc hắn là ai? Nhưng bất kể như thế nào, trong cung này quyết không cho phép tồn tại một kẻ thù địch như hắn.Nét mặt đanh lại, ra lệnh: “Người đâu!”Vài thị vệ xuất hiện, vây quanh Quân Lăng Thiên.“Đắc tội!” Long Mạc lạnh giọng nói.Quân Lăng Thiên nhìn đám thị vệ vây quanh mình thì ha hả cười, vẻ mặt tự do tự tại, hắn mỉm cười nhìn Long Mạc nói: “Vương gia hôm nay bắt Quân mỗ, chỉ sợ ngày sau sẽ phái người đến thả ta.”Long Mạc lạnh lùng nói: “Sẽ không!”Quân Lăng Thiên không có ý định chạy trốn, đã ở trong cung này, hắn có chạy cũng không thoát. Hắn cũng không có phản kháng, hắn biết bản thân không phải là đối thủ của Long Mạc cùng đám thị vệ này.Cho nên hắn tự nguyện khoanh tay chịu trói.Tuyết Lạc Ân vốn thấy hai người họ vui vẻ trò chuyện với nhau, thật không ngờ biến cố bỗng nhiên xuất hiện.Hắn lo lắng nói:” Vương gia, Quân là bằng hữu của ta, hắn không phải người xấu, Vương gia vì sao bắt hắn? Vương gia có thể nể mặt ta, thả hắn không.”Tuyết Lạc Ân thật sự không hiểu nổi người Nam Long Quốc, sắc mặt thay đổi bất thường, so với trở tay còn nhanh hơn, làm cho người khác không kịp phản ứng.“Vương gia, đây là vì sao?” Từ cửa đại điện, một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân truyền đến.Một thân ảnh đỏ tươi bỗng nhiên xuất hiện.Chính là công chúa Tuyết Mạn La, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, đôi mắt lim dim.Nhưng khi nhìn thấy Quân Lăng Thiên bị bắt, đôi mắt tím thẳm của nàng đột nhiên mở to, chiếc roi trong tay cũng run lên nhè nhẹ.“Thiên ca ca, có chuyện gì vậy?”Long Mạc không nói gì, tính khí vị công chúa này hắn cũng biết qua, nhưng mà hôm nay ai cũng đừng mơ tưởng có thể cứu thoát Quân Lăng Thiên.Quân Lăng Thiên xảo quyệt cười, nhìn Tuyết Mạn La chớp chớp mắt, “A La, đại ca có lời muốn nói với ngươi.”Tuyết Mạn La đi tới, Quân Lăng Thiên khẽ nói vài câu vào tai nàng.Tuyết Mạn La liên tục gật đầu, sắc mặt có hơi dịu đi.Đám người áp giải Quân Lăng Thiên ra khỏi Ngọc Tuyền Cung.Mặt trời đỏ rực treo trên cao, khó mà có được một ngày đẹp như hôm nay.Ánh mắt Long Mạc và Quân Lăng Thiên bị bóng dáng một nữ tử bạch y ở phía xa chạy tới hấp dẫn.Nàng từ trong ánh nắng ban mai vội vàng lao tới, bởi vì chạy quá sức, khuôn mặt của nàng ửng đỏ, như một đoá hoa yêu kiều.Gần đến nơi, nàng tựa vào gốc cây bên đường thở gấp, trên trán mồ hôi lấm tấm.Nàng là Y Vân.Trong lúc ở am ni cô nhận mặt với mẫu thân, nàng bỗng nhiên nhớ tới Long Mạc muốn bắt Quân Lăng Thiên.Tâm liền đập nhanh không ngừng, không thể nào ổn định, nàng không biết vì sao lại sốt ruột như vậy, chỉ biết là nàng rất là lo lắng.Nàng biết nếu Long Mạc đến bắt Quân Lăng Thiên, hai người ắt hẳn sẽ đánh nhau, nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó. Nàng sợ Long Mạc bị thương, nàng cũng không muốn Quân Lăng Thiên bị thương.Nhìn thấy Quân Lăng Thiên bị đám người áp giải, Y Vân sửng sốt.Ác ma này, sao lại bị bắt? Làm sao có thể? Đêm đó, nàng rõ ràng nhìn thấy Long Mạc và Quân Lăng Thiên quyết đấu, công phu hai người ngang nhau, tại sao chỉ trong một lát đã bị bắt giữ thế này.Tên ác ma này cuối cùng đã bị bắt, sao trong lòng nàng lại không cảm thấy một chút vui mừng?Hắn vì sao không trốn? Không biết tại sao, khi nhìn vào ánh mắt Quân Lăng Thiên, Y Vân cảm thấy có chút áy náy.Hắn là ác ma, không có chuyện ác nào mà không làm, nàng vì cớ gì lại nhân từ với hắn như vậy?Ánh mắt Quân Lăng Thiên phức tạp nhìn Y Vân, cứ tưởng rằng nàng sẽ không nói với Long Mạc, nhưng nàng vẫn là nói. Lòng của nàng vĩnh viễn ở trên người Đại ca ca của nàng.Hắn bỗng nhiên mỉm cười tự giễu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào y Vân, ước ao nhìn ra một chút thay đổi trên gương mặt của nàng, nói: “Ngươi tới làm gì? Là tới xem tình cảm bi thảm của Quân mỗ sao? Như vậy thì mới khiến ngươi dễ chịu đúng không?”“Là ngươi!”Tuyết Mạn La nhận ra nữ tử bị Thiên ca ca giam giữ.Nàng sao lại ở trong cung?“Là ngươi hại Thiên ca ca?” Tuyết Mạn La hỏi.“Là ta, nhưng hắn đã gây ra tội thì phải chịu tội.” Y Vân bình tĩnh, chậm rãi nói.Roi da trong tay Tuyết Mạn La bỗng nhiên không lưu tình vung lên, ánh vàng trên thân roi hoà vào ánh nắng chói chang, toả ra hào quang loá mắt, làm Y Vân không thể mở to đôi mắt.“Không thể!” Quân Lăng Thiên hét lên, thân ảnh nhanh chóng lao đến, tuy đôi tay bị trói, nhưng hắn lại che chắn trước người Y Vân.Mắt nhìn thấy roi sắp quất lên người Quân Lăng Thiên, Long Mạc đột nhiên ra tay, chỉ một cái đã bắt được roi, ánh mắt nghi ngờ, Quân Lăng Thiên này vì sao lúc nào cũng ra tay cứu Vân nhi, chẳng lẽ? Hắn yêu Vân nhi?Tuyết Mạn La kinh dị nghĩ lại, ánh mắt nhìn Quân Lăng Thiên nói: “Thiên ca ca, ngươi tại sao lại cứu nàng?”Quân Lăng Thiên khôi phục lại bộ dạng linh tinh lang tang, nói: “Ta không phải cứu nàng mà là cứu ngươi, A La, ngươi sao lại xúc động như vậy? Nàng là người trong lòng Mạc Vương gia, ngươi đắc tội với nàng, không sợ Mạc Vương gia đem ngươi với ta nhốt với nhau hay sao?”Hắn mặc dù nói chuyện với Tuyết Mạn La, nhưng, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Y Vân.“A La không sợ, A La nguyện cùng Thiên ca ca chịu trói.” Tuyết Mạn La kiên định nói.Nét mặt Lăng Thiên hiện lên một tia cảm động nói: “A La, không cần đau lòng, ngươi đã quên những lời đại ca vừa nói với ngươi sao?”Tuyết Mạn La gật đầu, nói: “Thiên ca ca yên tâm, việc ngươi phân phó, A La nhất định sẽ hoàn thành.”Long Mạc kéo Y Vân đến bên cạnh mình, ôn nhu nói: “Vân nhi, sao lại tới đây, lo lắng cho ta sao?”Y Vân đờ đẫn gật đầu, bản thân cũng không nghe rõ Long Mạc đang nói cái gì.Nhưng, ánh mắt Quân Lăng Thiên lại bỗng nhiên u ám, hai mắt híp lại, không biết là đang suy nghĩ gì.