Vị thầy thuốc kia xem mạch xong, nhíu mày trầm ngâm một lát nói :”Đứa nhỏ tạm thời không có việc gì, nhưng mà………Trong cơ thể nàng còn có một luồng hàn khí kì lạ, cần nhanh chóng loại trừ, nếu để thời gian lâu, chỉ sợ sẽ ảnh hướng đến đứa bé.”“Ngươi nói đứa nhỏ của ta là không có việc gì? Mới vừa rồi trong bụng ta đau đớn, còn tưởng rằng đứa bé không còn?” Y Vân chuyển buồn thành vui.“Nhưng, trong cơ thể ngươi có một luồng khí lạnh vô cùng kì lạ, lão phu làm nghề y đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua, không dám tuỳ ý kê đơn, các ngươi nên tìm một vị cao minh khác đi!” Lão thầy thuốc lắc đầu thở dài.“Vân nhi, trong cơ thể nàng có hàn khí là sao? Chẳng lẽ là Long Phi?” Thanh âm Lăng Thiên khẽ run hỏi.Y Vân cúi đầu im lặng, thật lâu sau nâng lên ánh mắt đầy lệ, nhẹ giọng nói: “Hắn dùng băng châm đâm lên đầu ngón tay của ta, đưa hàn độc vào, nếu ta không đem mình vây trong trận, chỉ sợ hắn…”Quân Lăng Thiên nghe vậy, hàn ý trong mắt loé ra, sát ý dần dần lan tràn.Hắn chậm rãi ôm lấy Y Vân, toàn tâm che chở cho nàng, dịu dàng nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để có thể cứu nàng và con.”Y Vân nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự tự trách của hắn, cười khổ nói: “Chàng tin tưởng ta sao? Tin rằng đứa bé là của chàng sao?”Lăng Thiên vươn tay, vuốt lên mái tóc rối bời của Y Vân, nhỏ giọng nói: “Giống như lời nàng nói, là ta đáng chết, ta hồ đồ, mới không tin nàng, Vân nhi, nàng mắng ta đi!”Y Vân xoay đầu, nhắm mắt lại, dựa vào vai hắn, hiện tại nàng cái gì cũng không muốn nhìn, cái gì cũng không muốn nghe, chỉ muốn tựa đầu chôn sâu vào trong lòng ngực của hắn, nhẹ nhàng ngửi lấy mùi hương nhàn nhạt từ trên người của hắn.Nàng không trách hắn, nhưng nếu như đứa trẻ không còn, nàng sẽ vô cùng thương tâm, nàng không biết khi đó nàng có còn chấp nhận hắn không.Long Mạc và Thính Hồ theo sát phía sau bọn họ, Long Mạc mắt thấy Y Vân rút đầu vào trong vòng tay Lăng Thiên, trong lòng vô cùng buồn bả mất mát, hốt hoảng, không hề phát giác Thính Hồ đang khoác lên cánh tay của hắn, đôi mắt sáng như nước chăm chú nhìn hắn, trong ánh mắt là tình cảm chân thành.Đi ra ngoài động, Lăng Thiên nhìn thấy thị vệ đang áp giải Long Phi, hàng quang loé sáng, cười lạnh nói,” Long Phi, ngươi thật là nhẫn tâm, đến cả Vân nhi cũng hại. Nếu như Vân nhi có xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ bâm ngươi ra thành trăm mảnh. Phong Hành, Tật Vũ, trước tiên bắt lấy hắn.”Long Mạc nghe vậy, nói: “Long Phi vẫn là nên để ta xử lý!”“Không được, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.” Thanh âm của Lăng Thiên tràn ngập hàn ý, cùng với sự quyết đoán không cho người khác cự tuyệt.Long Phi sớm đã cảm thấy không thể cứu vãn, lại thấy Y Vân rút đầu vào trong lòng của Lăng Thiên, đáy lòng nổi lên sự chua xót vô tận.Hắn lạnh lùng cười, cổ tay khẽ động, hàn quang hiện ra trên đầu ngón tay, liền đâm thẳng vào trong ngực của mình: “Các ngươi ai cũng không cần tranh, ta sẽ không chết ở trong tay các ngươi. Vân nhi, hi vọng sau này ngươi có thể đến âm phủ tìm ta. Ta biết, ngươi chưa bao giờ thích ta, nhưng mà………Ta lại thích ngươi, thật sự thích ngươi.”Đến lúc chết, Long Phi mới bỗng nhiên cảm thấy được, hắn sống cả một đời, gần như không hề có ý nghĩa, âm mưu giả bệnh mười mấy năm, làm hoàng đế được mấy ngày, hắn cũng không nếm được sự vui thích khi có quyền lực trong tay, nhưng mà lại biết được thế nào lại mùi vị thê lương không chịu được, trong đầu hắn lúc nào cũng hiện lên hình ảnh tiểu nha đầu Hoàng Nhan có đôi má lúm đồng tiền mê người, bên tai luôn quanh quẩn tiếng gọi Thương Dung đại ca lanh lảnh êm tai.Nếu có kiếp sau, hắn nhất định sẽ không từ bỏ nàng.Ngực, máu tươi chảy ra, đau đớn truyền đến, Long Phi khó khăn nói: “Vân nhi, ngươi………ngươi………..có thể gọi ta một tiếng Thương Dung đại ca không?”Trong lòng Y Vân đau xót, nhẹ giọng gọi: “Thương Dung đại ca!”Trước mắt một mảnh mờ nhạt, trước đi bóng đêm kéo đến, Long Phi nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Y Vân nhìn chăm chú vào hắn, nghe thấy tiếng gọi Thương Dung đại ca say lòng người.Hắn thoả mãn nhắm mắt lại, vĩnh viễn ngủ thiếp đi.Đường xuống núi lại dài như vậy, hàn khí trong cơ thể Y Vân kéo đến, đầu óc trở nên mê muội, nàng nặng nề rơi vào giấc mộng.Tả Tuyết Viện – Nguyệt PhủTừng đợt hương hoa nhẹ nhàng lượn lờ quanh mũi, Y Vân mở ra đôi mắt mơ màng, phát hiện mình đang nằm trong khuê phòng của mẫu thân ở Tả Tuyết Viện, trên người đang đắp một chiếc chăn thật dày.Bên ngoài màn cửa bằng lụa mỏng, gốc cây quế đã nở đầy hoa.Những đoá hoa quế màu vàng nhạt chụm đầu vào nhau, không như mẫu đơn, hoa cúc xinh tươi mê người, nhưng lại có mùi hương thanh nhã nhàn nhạt đặc trưng của nó.Hương thơm theo gió đưa vào bên trong, cả căn phòng liền ngập chìm trong hương hoa.Long Phi chết! Thương Dung đại ca của nàng đã mất.Y Vân nhớ đến câu nói trước lúc chết của Long Phi, trong lòng bất giác có cảm giác bi thương, nàng không biết, thì ra Long Phi cũng thích nàng.Long phi, Thương Dung đại ca của nàng, nếu như có kiếp sau, hi vọng hắn có thể sinh ra trong một gia đình bình thường, trôi qua những ngày tháng yên bình, không phải vì tranh giành quyền lực mà sức cùng lực kiệt, mà là, sống một cuộc sống vui vẻ.Y Vân đang nhìn hoa quế đến xuất thần.Chiếc rèm thuỷ tinh khẽ động, một dáng người không thể ngờ đang bước đến.Áo quần bằng tơ trắng, dịu dàng đoan trang, trong tay bê một chén thuốc, thong dong bước đến.Đúng là mẫu thân của Y Vân Nguyệt Như Thủy.“Nương, sao người lại ở đây?” Y Vân bất chợt nhìn thấy mẫu thân, bi thương trong lòng trỗi dậy, dòng nước mắt từ trên gương mặt gầy yếu của nàng lăn xuống.Nguyệt Như Thủy ngồi xuống bên giường, đem chén thuốc trong tay đặt trên bàn, đưa tay lau đi giọt nước mắt của Y Vân, dịu dàng nói, “Vân nhi, ngươi đã chịu khổ, lúc này cảm thấy thế nào, có còn lạnh không?”Y Vân hiện tại mới phát hiện nàng không còn lạnh nữa, còn có chút cảm giác nóng, liền vội vén tấm chăn bông trên người ra, nói: “Nương, Vân nhi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Có chuyện gì vậy, vị thầy thuốc kia chẳng phải nói hàn độc trong người Vân nhi rất khó loại trừ mà? Đứa bé không có sao chứ?”Nguyệt Như Thủy khẽ mĩm cười nói: “Ngươi đã quên mẫu thân là thần y sao? Đứa bé vô cùng khoẻ mạnh.”Y Vân khẽ cười, nói: “Nương, người tới khi nào? Làm sao lại biết Vân nhi bị bệnh?”“Ta cùng đi đến với Thính Hồ, phát hiện ngươi đem hai tiểu nha hoàn vây ở trong trận, ta liền cứu các nàng ra, từ trong miệng các nàng biết được ngươi chạy trốn, ta đoán là ngươi đi tìm Lăng Thiên. Sau lại nghe thấy Long Mạc và Lăng Thiên đi đến Ô Mi Sơn, ta nghĩ có lẽ ngươi cũng ở đó, cho nên để Thính Hồ vội vàng đi tới Ô Mi Sơn. Không ngờ ngươi lại trúng hàn độc, hôm qua được bọn họ cứu về, Long Mạc đã cho gọi hơn mười ngự y để khử độc cho ngươi, bởi vì ngươi đang mang thai, nên các ngự y này đều không dám dùng thuốc, may mắn là có mẫu thân, mới có thể giải quyết hàn độc trong người ngươi.”Nguyệt Như Thủy than nhẹ một tiếng, nói :”Long Mạc, hắn đối với ngươi là tình thâm ý trọng, hy vọng hắn có thể sớm buông tay.”Y Vân nhớ đến Long Mạc, trong lòng lại tựa như ngũ vị bị xáo trộn, cảm giác rối bời.“Nương, bọn họ hiện đang ở đâu? Vì sao không thấy bóng dáng?” Không thấy Lăng Thiên và Long Mạc, Y Vân có chút kinh ngạc.Nguyệt Như Thủy đứng dậy, trầm mặc thật lâu, nói :”Vân nhi, hai người bọn họ đi luận võ!”Y Vân kinh hãi, thân mình khẽ run, “Nương, người nói bọn họ đi luận võ sao? Ở nơi nào? Vân nhi muốn đi ngăn cản bọn họ!”Nguyệt Như Thủy xoay người lại giữ chặt lấy Y Vân, lắc đầu nói: “Vân nhi, ngươi cũng đừng có quan tâm, hãy để cho bọn họ tự giải quyết với nhau đi, đây là ân oán giữa bọn họ, cũng đã đến lúc kết thúc, hai người bọn họ đều là người ưu tú như vậy, ta nghị bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Ngươi không cần lo lắng, phải kiên nhẫn chờ đợi.”Chờ đợi, cảm giác này khó chịu đến nhường nào!Nguyệt Như Thủy đưa thuốc đến bên môi Y Vân, Y Vân uống thuốc xong, liền đứng bất động ở cửa sổ, nhìn hoa thơm nở đầy trong viện, chờ đợi hai người trở về.Nguyệt Như Thủy lặng lẽ lui ra ngoài, nàng hiểu được tâm tình hiện tại của Y Vân, bởi vì nàng cũng từng như vậy.Sự yên tĩnh của một buổi chiều thu, ánh nắng ngoài phòng nhàn nhạt, hoa cúc ở trong sân lay động theo làn gió, sinh động mà rực rỡ như vậy.Sắc mặt Y Vân bình tĩnh vô cùng, nàng tin tưởng hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, nàng tin tưởng họ sẽ trở lại. Bởi vì, trong hai người bọn họ cho dù là ai bị thương, nàng đều đau lòng.Thật lâu sau, sắc trời dần chìm sau hướng tây, cửa Tả Tuyết Viện nhẹ nhàng mở ra, một bóng người đón lấy ánh tà dương chậm rãi đi đến.Hắn xuyên qua bụi hoa, một thân bạch y như tuyết, theo gió tung bay, ánh tà dương chiếu rọi, gương mặt ngọc sáng rỡ, cả người hắn tuấn mỹ siêu phàm, phóng khoáng đến xuất thần.Là Long Mạc!Đôi mắt Y Vân nhìn chăm chú vào cửa viện, không thấy có ai nữa bước vào.Tâm tư bắt đầu bồn chồn.Lăng Thiên vì sao chưa trở về? Chẳng lẽ….?Sẽ không!Y Vân chậm rãi xoay người lại, đôi mắt trong suốt của nàng hướng về phía Long Mạc vừa bước vào.Mặt mũi của nàng thanh lệ như nước, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước sâu, khí chất thanh khiết như hoa lan.Trái tim Long Mạc lại không ngừng đau nhói.Vân nhi, hắn vẫn phải từ bỏ nàng sao? Chẳng lẽ ông trời là đang trừng phạt hắn vì tội lỗi trước kia sao?Trong lòng tuy rằng không cam lòng, nhưng mà, chỉ cần nàng có thể hạnh phúc, hắn tình nguyện buông tay.Hắn không muốn đi trên vết xe đổ của phụ hoàng, cầm tù Nguyệt Như Thủy mười mấy năm, cuối cùng cũng là một mình ôm buồn bã.“Đại ca ca, hắn đâu?”Y Vân bước đến, dịu dàng hỏi, trong giọng nói lộ ra sự run rẩy không thể che giấu.Long Mạc giương mắt nhìn Y Vân, đôi mắt hắn tối đen như mực, ưu tư ở trong lòng cũng như áng mây trắng bay trên bầu trời.Hắn luôn luôn dịu dàng tao nhã, hắn luôn luôn điềm tĩnh lạnh lùng, nhưng mà, lúc này hắn vẫn không kìm được tâm tình bất ổn.Vân nhi, trong lòng chỉ nhớ tới hắn sao?“Vân nhi, ngươi có yêu ta không? Trả lời ta!” Hắn hỏi.Y Vân ngẩn ra, nhiều năm trước ở Lăng Hà, vị thiếu niên tuấn mỹ mà ưu nhã kia, một thân bạch y thanh thuần, ngồi ở mũi thuyền, dáng vẻ thoải mái thổi sáo, dần hiện lên trong lòng.Tiếng sáo du dương kia, như thổi vào đáy lòng thiếu nữ của nàng.Nàng nhẹ gật đầu, nói: “Có yêu!” Thanh âm rất thấp, nhưng giọng điệu vô cùng kiên định, “Ta từng mỗi ngày đều nhớ tới ngươi, khi đó, ngươi chính là giấc mộng đẹp nhất trong lòng ta, giúp ta trôi qua những ngày tháng cô quạnh. Ta thích mặc bạch y, bởi vì ngươi thích mặc, ta thích đánh đàn thổi sáo, cũng bởi vì ngươi thích nghe. Nhưng mà Lăng Thiên lại giống như một cơn gió ngỗ ngược, thổi tan giấc mộng của ta, lúc đó ta mới biết, thật ra ta đã………”“Được rồi.” Long Mạc cắt đứt lời nói của Y Vân.Hắn đã mãn nguyện.Hắn biết, hắn là giấc mộng của một thiếu nữ ngây thơ, Lăng Thiên mới là người nàng thật sự yêu thương.Nhưng mà hắn hiểu rõ, Y Vân không phải là giấc mộng trong lòng hắn mà là người hắn yêu thương sâu sắc.“Đại ca ca,” Y Vân gọi Long Mạc, “Vân nhi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngươi!”Long Mạc quay đầu mỉm cười, trong một khắc này, có ánh mặt trời loé ra trong đôi mắt hắn.“Thính Hồ là một cô nương tốt.” Y Vân nhẹ nhàng nói.Long Mạc gật đầu, hắn biết, nhưng mà lòng hắn đã bị Y Vân chiếm giữ, hắn không biết liệu có còn chỗ cho nữ tử kia không.Long Mạc xoay người chậm rãi rời đi.Y Vân nhìn bóng lưng Long Mạc thầm than nhẹ, chỉ mong, Thính Hồ có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng Đại ca ca.Nàng ngồi lại bên cửa sở, nhẹ nhàng trải ra mảnh giấy Tuyên Thành, mài mực, bắt đầu tỉ mỉ hoạ lên.Ánh tà dương cuối ngày chiếu lên cổ tay của nàng, làm cho những ngón tay nhỏ nhắn như ngọc của nàng phủ thêm một tầng ánh sáng vàng nhạt.Nàng nhập tâm vào bức tranh, mãi đến khi ánh mặt trời chìm sâu, mãi đến khi bên ngoài cửa sổ vầng trăng sáng rõ mọc lên.Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ đất trời, bức tranh của Y Vân cuối cùng cũng hoàn thành, Quân Lăng Thiên một thân tử y.Bầu trời xanh thẳm, thảo nguyên bát ngát, Lăng Thiên tay giữ dây cương, phía sau là một hắc mã anh dũng.Tử y ở trong gió tung bay, mái tóc đen cũng theo đó lay động, hắn anh tuấn phi phàm, tiêu sái xuất trần.Y Vân lặng yên bên bức hoạ Lăng Thiên, tâm tư như hoàn toàn đắm chìm trong bức tranh.Hắn vì sao vẫn chưa trở lại, nàng biết ân oán giữa bọn họ đã chấm dứt. Toàn bộ thù hận đã được bỏ xuống, hắn nên trở lại nha.Bỗng nhiên có một hồi tiêu từ ngoài cửa sổ truyền đến trong vành tai.Y Vân mỉm cười, đôi mắt sáng trở nên đong đầy tình cảm.Nàng buông bức hoạ trong tay, vén lên bức màn cửa sổ bằng lụa mỏng.Hoa thơm đang tràn ngập trong sân, một nam tử mặc tử y đứng bất động nơi bụi hoa.Ánh trăng đổ xuống, gió thu khẽ khàng, ánh trăng như nước vẩy lên người hắn, ánh sáng nhàn nhạt như bao phủ lấy hắn, tôn lên sự anh tuấn kiệt xuất.Ống tiêu đặt ngang bên môi, đang ung dung thổi lên.Ống tiêu kia che đi một phần gương mặt hắn, nhưng đôi mắt thâm sâu lại không chút kiêng kị nhìn thẳng vào khuôn mặt như hoa của Y Vân, trong ánh mắt là tình cảm dịu dàng như dòng nước mát lạnh, thâm tình vô cùng.Tiếng tiêu kia du dương vui vẻ, Y Vân thật không biết ống tiêu cũng có thể thổi ra một khúc nhạc rộn ràng như vậy.Y Vân nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ của hắn khi lần đầu gặp mặt, khi đó hắn một thân hắc y, bộ dạng cưỡi trên hắc mã, thổi tiêu lại lạnh lùng như vậy, ánh mắt chỉ có sự rét lạnh, tiếng tiêu lại u oán.Ánh mắt sắc bén đó của hắn đã khiến nàng làm đứt một rồi lại thêm một dây đàn, cũng chưa từng nghĩ, có lẽ từ khi đó, dây đàn trong lòng nàng đã bị hắn gẩy lên.Trong cuộc sống sau này, hắn xảo quyệt, hắn bá đạo, hắn tà ma, hắn đùa cợt, hắn hờ hững, hắn anh tuấn, hắn ngạo mạn, hắn nho nhã, hắn dịu dàng, hắn tự cao tự đại, hắn thâm tình vô hạn, dáng vẻ hắn biếng nhác cười tà, còn có đôi mắt sâu thẳm như mặt biển kia, tất cả đã khiến cho lòng nàng trong lúc vô tình đã rơi vào tay giặc, mãi cho đến khi bị chìm sâu vào trong đó, không bao giờ…….có thể tự mình thoát khỏi.Nhìn hắn, trong lòng liền rung động, có một loại cảm giác từ trong lòng nhẹ dâng lên, Y Vân biết, loại cảm giác này được gọi là hạnh phúc.Y Vân nhẹ cười, trở vào trong phòng, ngồi ở trước chiếc đàn ngọc của mẫu thân, chỉ khẽ gẩy, một tiếng đàn thanh nhã liền từ đó vang ra.Tiếng nhạc dịu dàng, trong suốt, vui tươi.Giống như lời thầm thì của đôi tình nhân, lại như tiếng nước chảy róc rách.Tiếng đàn cùng tiếng tiêu hoà vào nhau, trong không gian bóng đêm yên tĩnh, đặc biệt làm say lòng người.Tiếng tiêu càng lúc càng gần, đột nhiên ngừng lại.Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy Y Vân từ phía sau, hơi thở riêng biệt của Lăng Thiên bao phủ xung quanh, mang theo hơi ấm lan toả.Thanh âm trầm thấp dịu dàng, nhẹ gọi ở bên tai Y Vân: “Vân nhi, Vân nhi…”Chiếc cằm của hắn đặt lên mái tóc của nàng, nhẹ nhàng dụi vào.Gương mặt Y Vân lại trở nên lạnh lùng, chậm rãi xoay người, nhìn vào đôi mắt thâm sâu chân thành của hắn, có chút oán trách nói: “Chàng đi đi!”Lăng Thiên hoảng sợ, dè dặt nói: “Vân nhi, đừng tức giận, ta là tên ngốc, là tên khốn kiếp, thật ra ta sớm đã tin tưởng nàng, chỉ tại ta hồ đồ.”“Chàng có tin hay không ta đây không quan tâm.” Y Vân nghiêm giọng nói: “Chàng tin ta, nhưng mà ta còn chưa tin chàng nha.”“Vân nhi, ta đâu có làm chuyện gì sai.” Dáng vẻ Lăng Thiên tội nghiệp nói.“Ta hỏi chàng, túi hương em bé cưỡi cá ta đưa sao lại ở trong tay Hồng Điệp, nàng nói đó là tín vật đính ước chàng đưa cho nàng, có phải hay không?”Cái miệng nhỏ nhắn của Y Vân cong lên, lạnh giọng nói.Lăng Thiên nhìn vào gương mặt như ngọc của Y Vân đang cứng lại, nghe thấy giọng nói lạnh lùng như băng của nàng, khuôn mặt anh tuấn liền bị hù đến trắng bêch.“Vân nhi, lời nói của nữ nhân ác độc kia nàng cũng tin sao? Ta mất đi nàng, đã đau lòng muốn chết, sao còn có thể quan tâm đến nữ nhân khác. Túi hương kia là Hồng Điệp thừa lúc ta say rượu trộm đi.”Y Vân cong miệng lên, hờn dỗi nói: “Ta không tin, chàng say rượu, người khác sẽ lợi dụng gần gũi với thân thể của chàng?”“Ta tưởng……….tưởng đó là nàng, nhưng mà ta rất nhanh đã nhận ra mình nhầm lẫn. Vân nhi, ta với nàng ấy thật sự không có gì! Nếu nàng không tin, chúng ta lập tức đi tìm Hồng Điệp đối chất.” Lăng Thiên nói xong giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Y Vân định bước ra ngoài.Y Vân “Phì” một tiếng bật cười.Lăng Thiên quay lại, nhìn thấy đôi má lúm đồng tiền như hoa cùng với ánh mắt ranh mãnh của Y Vân, mới biết mình vừa bị đùa cợt.Hắn ôm chặt lấy Y Vân, đầu ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi của nàng, tức giận nói: “Tiểu ma nữ này, nàng nói xem, ta nên trừng phạt nàng thế nào đây!”Cúi đầu, hướng về phía đôi môi anh đào của nàng mà in một nụ hôn thật sâu.Y Vân đỏ mặt, đẩy hắn ra, hỏi: “Hồng Điệp đâu?”“Ta đã phế võ công của nàng, thả nàng đi rồi. Hy vọng sau này nàng có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt. Mới vừa rồi ta cũng đã giải tán toàn bộ thuộc hạ. Cho nên mới trở vể muộn như vậy.”“Thật sao?”“Đúng vậy, ta không muốn tiếp tục trải qua cuộc sống đánh đánh giết giết, hy vọng bọn họ cũng có thể có những ngày tháng bình thường, chỉ là bọn họ không muốn rời khỏi ta, đều theo ta trở về Trường Thành chăn dê, ta nghĩ cái thôn nhỏ của chúng ta sẽ trở nên náo nhiệt hơn.”“Chàng sẽ không bao giờ báo thù nữa sao?”“Không, trải qua chuyện lần này, ta cảm thấy không thể không có nàng, giữ lấy thù hận cũng chẳng có ý nghĩa gì. Huống chi, ta nhìn thấy kết cuộc của Long Phi, ta không muốn cả đời phải sống trong thù hận. Long Phi chết đối với Long Đằng đã là một đả kích rất lớn, hắn sắp thoái vị. Ta tin rằng sự cô độc quạnh quẽ sẽ theo hắn suốt quãng đời còn lại, hắn sẽ không sống một cách dễ chịu. Hơn nữa, Long Mạc cũng đã rất day dứt, ta tin hắn sẽ là một vị hoàng đế tốt.” Lăng Thiên trầm giọng nói.“Vân nhi,” Hắn bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt tha thiết nhìn Y Vân nói, “Ngày mai, chúng ta cùng nhau quay về Trường Thành được không?”“Ta vì sao phải đi theo chàng? Vẫn phải làm nha hoàn của chàng sao?” Y Vân hắng giọng một cái, học theo giọng nói thong dong mà lười biếng ngày có của Lăng Thiên, nói, “Nói cho ngươi biết, làm nha hoàn của ta, cũng không phải là chuyện dễ dàng!Khi ta khát nước ngươi phải vì ta mà bưng trà dâng nước;Khi ta dùng cơm ngươi phải vì ta mà rót rượu gắp thức ăn;Khi ta nghỉ ngơi ngươi phải vì ta mà cởi áo nới dây lưng;Khi ta tắm rửa ngươi phải vì ta mà chà vai lau lưng;Khi ta buồn chán ngươi phải vì ta mà đánh đàn ca hát;Khi ta buồn phiền thì ngươi không được vui vẻ, phải thay ta giải sầu;Khi ta vui vẻ thì ngươi không được buồn phiền, phải cùng ta chung vui;Khi mùa đông rét lạnh ngươi phải vì ta mà ủ ấm giường;Khi ngày hè bóng bức ngươi phải vì ta mà quạt gió khua muỗi;Hừ, ta đây mới mặc kệ?”Lăng Thiên nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Y Vân, tươi cười, đó là nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng, “Không phải nàng làm nha hoàn của ta, mà ta sẽ làm nô bộc cho nàng, được không? Nô bộc cả đời, vì phu nhân nàng mà bưng trà rót nước, trải giường xếp chăn, khua muỗi, làm ấm giường, chà vai lau lưng, được chứ?”“Cái này cũng được nha!” Y Vân mỉm cười nói.“Nhưng nàng phải đồng ý với ta một việc!” Đôi mi Lăng Thiên bỗng nhiên đông lại, nói.“Chuyện gì?” Y Vân kinh ngạc nhìn nét mặt ngưng đọng của hắn.“Sau này không cho phép nàng tiếp tục đem mình vây trong trận, làm ta lo lắng chết được, ta cũng sẽ rất đau lòng.” Lăng Thiên nhớ đến hôm nay Y Vân bị giày vò ở trong sơn động, mà bản thân lại thúc thủ vô sách, trong lòng liền buồn bực.“Sẽ không!”Y Vân nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lăng Thiên, có chút đau lòng nói.Nàng đồng ý rất sảng khoái, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Ta không đem mình vây trong trận, nhưng nếu chàng chọc ta tức giận, ta sẽ đem chàng vây trong trận.“Vân nhi, người trong bức tranh chính là ta nha!”Lăng Thiên nhìn thấy bức hoạ trên bàn của Y Vân, ánh nắng nồng ấm nói.“Nhưng mà, chỉ có ta sao lại không có nàng!”Lăng Thiên vừa nói vừa nhấc bút, nhẹ nhàng múa bút, ở bên cạnh thân mình của hắn vẽ thêm một nữ tử. Một thân bạch y thuần khiết, đôi mắt đẹp linh hoạt, mỉm cười nhẹ nhàng, chính là Y Vân.Y Vân không ngờ khả năng hội hoạ của Lăng Thiên cũng không tầm thường, luôn miệng nói: “Không tệ! Vẽ rất giống nha!”Hai người tựa vào nhau cũng đã trở thành một bức tranh tuyệt mỹ.“Vân nhi, nàng xem bức tranh này chính là cuộc sống sau này của chúng ta. Nhưng mà bức hoạ vẫn còn chưa xong.”Lăng Thiên liếc nhìn lên bụng của Y Vân nói: “Còn phải thêm vào một người, hai người, ba, bốn…..”“Đâu ra nhiều người như vậy?”Lăng Thiên khẽ vuốt lên bụng của Y Vân nói, “Tất nhiên là con của chúng ta, còn có con của con chúng ta.”Nói xong, tha thiết ôm lấy Y Vân.Bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ phe phẩy, hương hoa nồng đậm, ánh trăng xinh đẹp.Bên trong cửa sổ, thân người tựa vào nhau, tình ý nồng ấm.Lạc hoa dĩ tác phong tiền vũ, cừu hận dĩ hóa hoàng hôn vũ.Ân cần hoa hạ đồng huề thủ, canh tẫn bôi trung tửu.Y nhân bất dụng liễm nga mi, ngã diệc đa tình sách mã bôn.*Hoa rơi bay múa trong gió. Thù hận hoá thành cơn mưa đưa tiễn hoàng hônDưới hoa ân cần nắm tay nhau. Càng thêm tình ý tràn đầy cùng nâng chén rượuNgười ấy không cần thu lại ánh nhìn, ta cũng đa tình thúc ngựa bôn*