Tình Kiếm

Q.1 - Chương 6 - Tình Ti Củ Triền

trước
tiếp

“Bọn họ muốn chạy trốn!” Có người hét lên. Trong nháy mắt đã có mấy bóng người xông tới.

“Hì Hì, hãy xem chiêu ‘thiên nữ tán hoa’ của bổn công tử đây!” Hoa Phi Hoa cười khẩy một tiếng, cánh hoa đầy trời vẩy đến mọi người, ai nấy vội vàng chạy trốn trối chết, nghe nói một khi đã trúng ‘Thiên nữ tán hoa’ của Hoa Phi Hoa thì không chết cũng tàn phế, bọn họ dĩ nhiên không muốn nếm thử chút nào.

Cánh hoa tản mác đi, ba người cũng biến mất dạng.

“Ài, lại thêm một đám ngu ngốc nữa rút lui!” Hoa Phi Hoa vừa thi triển khinh công đuổi theo hai người Nhược Hư, vừa lắc đầu lầm bầm nói.

Hàm Tuyết khẩn trương ôm lấy Nhược Hư, vận khởi khí lực toàn thân, nhận đúng phương hướng, toàn lực đi vội về trước, bên tai chỉ nghe được tiếng gió vù vù, hoàn toàn không biết đã chạy qua bao lâu. Đến khi Hàm Tuyết cảm thấy chân như mềm nhũn, cước bộ cũng tự nhiên chậm lại.

“Tiểu Tuyết, dừng lại thôi.” Nhược Hư thấp giọng nói, hắn cảm nhận được tiếng thở gấp của Hàm Tuyết, từng giọt từng giọt mồ hơi tuôn rơi xuống mặt hắn.

Hàm Tuyết ngừng lại nhưng có chút không ổn, chân nàng mềm nhũn ngã luôn xuống đất, hai người thành ra lăn lộn trên mặt đất.

“A, thiếu gia, người không sao chứ?” Hàm Tuyết vội vàng bò dậy, đỡ Nhược Hư lên, khẩn trương hỏi han, sắc mặt dường như sắp khóc đến nơi.

“Không có việc gì đâu, Tiểu Tuyết, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.” Nhược Hư mỉm cười, nhẹ giọng nói.

“Vâng.” Hàm Tuyết gật gật đầu, tựa vào người Nhược Hư, hai người cứ thế ngồi luôn xuống đất.

“Ầy, ta nói hai người các ngươi có nghỉ ngơi cũng phải tìm chỗ cho tốt một chút chứ.” Bên cạnh vang lên thanh âm của Hoa Phi Hoa.

“Liên quan gì đến ngươi chứ?” Hàm Tuyết giận đến trắng bệch liếc Hoa Phi Hoa.

“Ta nói đại mĩ nhân tiểu thư nghe, tốt xấu gì ta cũng đã giúp các người một lần, không cần phải đối xử với ta như vậy chứ?” Hoa Phi Hoa vẻ mặt oan ức nói.

“Hoa huynh, lần này thật sự là đa tạ huynh.” Nhược Hư dứng dậy, khẽ hành lễ.

“Hứa huynh đệ, không cần khách khí như thế, ta cũng là vì được người ta ủy thác thôi. Được rồi, các người xem, phía trước có một gian tiểu ốc, chúng ta hãy đến đó nghỉ ngơi chút đi.” Hoa Phi Hoa cười cười nói.

Nhược Hư gật đầu, ba người lần lượt tiến vào trong ngôi tiểu miếu ấy. Phòng quả thật rất nhỏ, bất quá được cái sạch sẽ, vẻ như có người thường xuyên dừng chân tại đây.

Trong phòng thực yên tĩnh. Hoa Phi Hoa tựa hồ có chút nhấp nhỏm, ánh mắt thường xuyên nhìn ra bên ngoài.

Hàm Tuyết tựa vào người Nhược Hư, ánh mắt long lanh không nỡ rời khỏi hắn. Nhược Hư cũng cảm giác được ánh mắt ấy nên có chút ngại ngùng không dám đón nhận. Thân thể mềm mại của nàng tỏa ra trận trận hương thơm ngát, xuyên vào mũi Nhược Hư, nhưng hắn vẫn không dám tiếp thụ.

“Hứa huynh đệ, phúc khí ngươi thật là tốt a!” Hoa Phi Hoa đột nhiên dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn Nhược Hư nói. Nhược Hư chỉ đành cười khổ, không nói gì thêm.

“Hứa huynh đệ, nghe nói ngươi chính là tình lang của Giang đại tiểu thư ở Đại Giang tiêu cục, có phải như vậy không?” Hoa Phi Hoa lại hỏi, giọng nói có chút khác thường.

“Này, sao ngươi lại phiền như vậy chứ?” Hàm Tuyết hung hăng trừng mắt với Hoa Phi Hoa.

“Đại mỹ nhân tiểu thư, …”

“Không được gọi ta như thế, ta có tên đàng hoàng.” Hàm Tuyết tức giận nói.

“Tiểu Tuyết, không nên hung dữ với Hoa huynh như thế.” Nhược Hư thấp giọng nói, dù sao thì người ta cũng đã giúp đỡ hai người bọn họ.

“Nhìn bộ dạng của hắn thật không giống người tốt chút nào.” Hàm Tuyết lầm bầm rồi không nói thêm gì nữa, nàng bây giờ đối với Nhược Hư phải nói là ‘ cái gì cũng nghe’.

“Tiểu Tuyết cô nương, ta tuy không phải hạng người tốt nhưng đối với cô cũng đâu phải hạng xấu xa phải không nào.” Hoa Phi Hoa bất dắc dĩ nói, bị mỹ nữ đối đãi như vậy với hắn mà nói thật sự là một thất bại.

“Không phải mới lạ.” Hàm Tuyết lầm bầm.

“Chiêu này của ngươi không phải đối với ai cũng hữu dụng cả đâu.” Ngoài cửa vang lên một giọng nói thật êm tai, Hoa Phi Hoa trên mặt lộ rõ sự vui mừng. Một thân hình mỹ diệu xuất hiện nơi cửa, cả người khoác áo choàng đen, trên đầu đội một chiếc mũ trùm, mũ trùm che hết cả khuôn mặt, chỉ có thể lờ mờ thấy được một nét mặt xinh đẹp dị thường. Dáng vẻ nàng cao thon gói gọn trong bộ y phục bó sát, lung linh mờ ảo, hết sức dụ nhân. Ánh mắt tham lam của Hoa Phi Hoa đang dính chặt vào nàng không sao rời đi được.

“Ánh mắt của ngươi không thể thành thật một chút được à?” Thanh âm của nữ tử có chút trách cứ.

“Ồ, ồ được chứ, ta không nhìn nữa là được chứ gì.” Hoa Phi Hoa có chút xấu hổ đáp, cố sức quay đầu đi chỗ khác, có điều hình như vẫn trộm liếc nàng. Hắc y nữ tử khẽ thở dài, đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng biết đức hạnh của hắn.

“Khi nào thì ngươi mới có thể sửa đây?” Nữ tử lại thở dài.

“Nếu nàng nguyện ý gả cho ta, ta lập tức sửa ngay.” Hoa Phi Hoa nhìn nàng nói.

“Vậy ngươi không cần sửa đâu.” Nữ tử nói vẻ bất đắc dĩ.

Hàm Tuyết và Nhược Hư lấy làm lạ nhìn hai người, vừa mới rồi còn tưởng bọn họ là tình nhân, bất quá lúc này quan sát lại thấy có vẻ không phải.

“Được rồi, người nàng muốn ta cứu nhân tiện cũng đang ở đây đấy.” Hoa Phi Hoa có chút mất mát nhìn Nhược Hư, nói với nữ tử kia.

Hắc y nữ tử chậm rãi quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Nhược Hư. Nhược Hư chỉ cảm thấy hai luồng điện lạnh lẽo đâm vào như xuyên thấu tim hắn. Thật là một ánh mắt sắc bén.

“Ngươi chính là Hứa Nhược?” Thật lâu sau, hắc y nữ tử mới lạnh lùng hỏi.

“Chính là tại hạ, xin hỏi cô nương là…?” Nhược Hư gật đầu, nữ tử này gây cho hắn một loại áp lực rất lớn.

“Ngươi và Tiểu Nguyệt có quan hệ gì?” hắc y nữ tử lại lạnh nhạt hỏi.

“Xin được hỏi cô nương là ai?” Nhược Hư có chút không thoải mái, khẩu khí chất vấn của vị cô nương này khiến hắn không được tự nhiên.

“Ta là Giang Thanh Nguyệt.”

Nhược Hư ngây dại, thì ra trên thế gian này quả nhiên thật sự có hai Giang Thanh Nguyệt.

“Giang Thanh Nguyệt mà ngươi gặp chính là thị nữ của ta, gọi là Tiểu Nguyệt.” Giang Thanh Nguyệt nhẹ nhàng nói, lời nói đã đập tan mọi suy đoán của Nhược Hư, nguyên lai chỉ có một Giang Thanh Nguyệt, Tiểu Nguyệt kia không phải Giang Thanh Nguyệt thật sự.

“Thì ra là Giang cô nương, tại hạ thất lễ rồi.” Nhược Hư đột nhiên cảm thấy bội phục người nữ tử này. Gia đình nàng từ cao xuống thấp chỉ còn lại một mình nàng, thế nhưng hắn lại nhìn không ra nàng chất chứa vẻ bi thương nào, có thể thấy được nàng thật sự là một nữ tử rất kiên cường.

“Hứa công tử có thể nói cho ta biết, ngưươi cùng Tiểu Nguyệt có quan hệ gì không?” Ánh mắt Giang Thanh Nguyệt ánh lên sự đau xót, nàng hỏi.

“Là bằng hữu.” Nhược Hư cúi đầu, hạ giọng nói, ngữ khí ẩn chứa đau thương, “ Sau khi ta được Đại Giang tiêu cục cứu, chính nàng ấy đã chiếu cố đến ta, nàng ấy đối xử với ta rất tốt, nàng ấy thật sự là một hảo cô nương, tiếc là…” Nhược Hư không nói tiếp được nữa.

“Chỉ là bằng hữu thôi sao?” Giang Thanh Nguyệt trong mắt vụt qua một tia sắc lạnh, “Nói như vậy Hứa công tử không thừa nhận mình là tình lang của Tiểu Nguyệt?”

“Có lẽ Giang tiểu thư đã hiểu lầm rồi, ta và Tiểu Nguyệt cô nương chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi, những lời đồn trên giang hồ không thể tin là thật được.” Nhược Hư thở dài nói.

“Si tình nữ tử – phụ tâm hán(*), xem ra Hứa công tử nhanh như vậy mà đã thay lòng đổi dạ, ta thật vì Tiểu Nguyệt mà thấy không đáng chút nào.” Giang Thanh Nguyệt lạnh lùng nói.

“Này, ngươi có nói lý lẽ không vậy, thiếu gia nhà ta đã nói là không có quan hệ cùng cái cô Tiểu Nguyệt gì đó mà!” Hàm Tuyết nhịn không được phải lên tiếng.

“Thiếu gia? Vị cô nương này, hình như ta đã gặp ở đâu, không biết nên xưng hô thế nào cho phải?” Giang Thanh Nguyệt thấy Hàm Tuyết có vẻ quen quen, nhẹ nhàng nói.

“Ta thấy ngươi nhận lầm người rồi, ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi.” Hàm Tuyết lạnh lùng nói.

“Giang Thanh Nguyệt ta không bao giờ nhận lầm người, chỉ là có chút ngạc nhiên mà thôi.” Giang Thanh Nguyệt chậm rãi nói, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nhược Hư.

“Hứa công tử có vẻ như không phải là họ Hứa.” Giang Thanh Nguyệt đột nhiên nói, Nhược Hư hơi chấn động.

“Giang tiểu thư thật biết nói đùa, tại hạ không họ Hứa thì họ gì?” Nhược Hư miễn cưỡng cười đáp.

“Ngươi họ gì không liên quan đến ta.” Giang Thanh Nguyệt lãnh đạm nói, “Ta bây giờ chỉ muốn biết, Tiểu Nguyệt trước khi chết đã nói gì với ngươi?”

“Tiểu Nguyệt cô nương chỉ bảo ta nhất định phải tìm được Giang cô nương, chỉ là lúc ấy ta không hiểu được ý tứ của nàng.” Nhược Hư đáp, hơi do dự một chút.

“Tiểu Nguyệt thật sự nói như vậy ư?” Giang Thanh Nguyệt thất thanh hỏi, xuyên qua mạng che có thể thấy sắc mặt nàng tựa hồ đang biến đổi.

Nhược Hư gật gật đầu, nghĩ thầm rằng chẳng phải đúng như vậy sao? Không biết vì cái gì mà Giang Thanh Nguyệt lại phản ứng mạnh như vậy.

Giang Thanh Nguyệt kinh ngạc nhìn Nhược Hư, thật lâu không rời mắt. Nhược Hư trong lòng cảm thấy mất tự nhiên. Mà cũng không riêng gì hắn, hai người bên cạnh cũng y như thế. Hàm Tuyết và Hoa Phi Hoa đồng thời ho khan một tiếng, trong lòng tỏ vẻ bất mãn. Bất quá, Giang Thanh Nguyệt đến một chút phản ứng cũng không có. Một lúc lâu sau, phỏng chừng mọi chỗ trên người có thể thấy được của Nhược Hư đều đã bị nàng nhớ hết trong đầu, ánh mắt nàng rốt cuộc mới rời khỏi hắn.

“Hứa Nhược, ngươi đi theo ta.” Giang Thanh Nguyệt đột nhiên nói, mọi người ở đây đều lắp bắp kinh hãi, ai cũng không nghĩ tới việc Giang Thanh Nguyệt lại đưa ra yêu cầu này.

“Giang tiểu thư, xin hỏi có việc gì cần tại hạ làm phải không?” Nhược Hư cười khổ một tiếng.

“Ngươi không cần quản nhiều như thế, Tiểu Nguyệt không phải bảo ngươi nhất định tìm ta hay sao? Bây giờ ngươi tìm được rồi thì tiện thể đi cùng ta luôn.” Giang Thanh Nguyệt lạnh nhạt nói, trong giọng nói không có chút cảm tình nào, “Ta nghĩ ngươi không thể ngay cả yêu cầu cuối cùng của Tiểu Nguyệt mà cũng không làm được chứ?”

“Được rồi.” Nhược Hư bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý.

“Thiếu gia đi đâu ta cũng đi đó.” Hàm Tuyết níu tay Nhược Hư.

“Thanh Nguyệt đi đâu ta cũng đi đó.” Hoa Phi Hoa cũng muốn bắt chước Hàm Tuyết giữ lấy Nhược Hư, liền định kéo lấy Giang Thanh Nguyệt.

Giang Thanh Nguyệt vội né ra, trừng mắt nhìn Hoa Phi Hoa. Hắn ta đành cười trừ, đứng ngay ngắn bên cạnh Giang Thanh Nguyệt.

“Đi thôi.” Giang Thanh Nguyệt khẽ thở dài một hơi trước khi tha thướt lướt ra ngoài.

“Chúng ta đi đâu đây?” Hoa Phi Hoa đi theo chưa đầy hai bước đã không nhịn được hỏi.

“Vào thành.” Giang Thanh Nguyệt không thèm quay đầu lại trả lời.

“Không phải chứ? Bây giờ mà vào trong thành chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?” Hoa Phi Hoa kêu lên.

“Đi hay không thì tùy ngươi.” Giang Thanh Nguyệt lạnh lùng đáp.

“Ta đi là được chứ gì, thiệt là, hôm nay sao lại nhiều hỏa khí như vậy không biết.” Hoa Phi Hoa nói thầm.

Giang Thanh Nguyệt cũng đang quẩn quanh hàng trăm ngàn ý nghĩ trong đầu. Nỗi đau trong lòng nàng liệu mấy ai có thể hiểu được? Chỉ trong vài ngày, nhà tan, người mất, phụ thân, huynh trưởng và cả vị tỷ muội cùng lớn lên với nàng đều đã rời bỏ nàng mà đi.

Tiểu Nguyệt mặc dù trên danh nghĩa là thị nữ của nàng, nhưng thật sự còn hơn cả tỉ muội, là người thân cận nhất với nàng nơi chốn khuê phòng, hai người không giấu nhau bất cứ việc gì. Vào buối tối trước khi phân ly, có lẽ cảm thấy sau này không còn cơ hội gặp mặt nhau nữa, hai người đều cảm thấy không nỡ chia lìa.

“Tiểu thư, muội đi lần này sẽ giúp người tìm cô gia về có được không?” Tiểu Nguyệt muốn khuấy tan không khí u thương nên nói đùa.

“Được đó, Tiểu Nguyệt, đến lúc đó ta sẽ đem hắn chia một nửa cho muội.” Giang Thanh Nguyệt duyên dáng cười nói.

“Tiểu thư, muội mà tìm được cô gia rồi sẽ bảo hắn đến tìm người đó.” Tiểu Nguyệt cười hì hì, “Đến lúc đó, người không muốn cũng không được.”

“Muội đã xem qua thì nhất định không thành vấn đề, dù sao cũng không phải dành cho một mình ta.” Giang Thanh Nguyệt nói vẻ không quan tâm.

Từ cuộc ly biệt ấy, hai người rốt cuộc đã không còn gặp nhau nữa, cũng không cách nào gặp lại, cũng bởi cả hai đã âm dương xa cách vĩnh viễn.

“Tiểu Nguyệt à, đây là vị hôn phu mà muội đã tìm giúp ta ư?” Giang Thanh Nguyệt trong lòng đau xót, không cầm được nước mắt nhỏ xuống, “Tiểu Nguyệt, đến lúc này mà muội cũng còn nhớ đến ta, nhưng vì cớ gì muội lại không đích thân đến gặp ta chứ?”

Nửa canh giờ sau, bốn người xuất hiện tại một khách điếm trong thành Trường An.

“Các ngươi ở đây chờ ta một lát, ta đi ra ngoài một chút sẽ về ngay.” Giang Thanh Nguyệt dẫn ba người vào một gian phòng, nói xong xoay người trở ra ngoài.

Chưa đầy một khắc sau, Giang Thanh Nguyệt đã trở lại, trên tay còn cầm theo mấy bộ quần áo.

“Bây giờ, nơi nào cũng có người đang tìm chúng ra, chúng ta phải cải trang một chút, như vậy có thể giảm đi rất nhiều phiền toái.” Giang Thanh Nguyệt thấy mọi người có vẻ mơ hồ nên giải thích.

Đến lúc này, Nhược Hư mới biết được, thì ra Giang Thanh Nguyệt chính là một cao thủ hóa trang, chưa đầy một nén nhang bốn người đã dịch dung xong, mỗi người đều không còn giữ khuôn mặt vốn có của mình nữa. Giang Thanh Nguyệt gỡ mũ trùm xuống, bây giờ hình dáng của nàng đúng là một vị đại gia khuê tú, tóc vấn lên cao, phỏng theo cách ăn mặc của thiếu phụ, dáng vẻ quyến rũ bên ngoài cũng không còn rõ ràng. Khuôn mặt tuy vẫn có nét xinh đẹp nhưng hiển nhiên so với diện mạo thật của nàng đã kém đi nhiều, mặc dù Nhược Hư vẫn chưa được rõ ràng nhìn thấy mặt mũi thật của nàng.

“Bây giờ, thân phận của chúng ta là vợ chồng mới cưới, còn hai người các ngươi là thị nữ và người hầu của chúng ta.” Giang Thanh Nguyệt phán một câu làm ba người còn lại dở khóc dở cười.

“Giang tiểu thư, việc này hình như không tốt lắm đâu?” Nhược Hư có chút xấu hổ nói. Mặc dù chỉ là giả, nhưng vô duyên vô cớ lại đi làm trượng phu của người khác, hắn thật không quen chút nào. Hàm Tuyết cũng rất tức giận, chỉ hận không thể ngay lập tức cùng Giang Thanh Nguyệt đấu một trận. Nàng không ngại làm thị nữ nhưng việc thiếu gia của nàng tự nhiên lại đi làm trượng phu của người khác khiến cho nàng thật sự để tâm.

“Hứa huynh đệ, hay là chúng ta đổi vị trí cho nhau đi?” Hoa Phi Hoa trong lòng cũng khó chịu không ít.

“Không được, phải đúng như thế này.” Nhược Hư đang muốn đáp ứng nhưng Giang Thanh Nguyệt không đợi hắn lên tiếng, nhân tiện bác bỏ luôn.

“Nếu hai người các ngươi không muốn thì có thể không đi. Bất quá Hứa Nhược nhất định phải đi.” Giang Thanh Nguyệt lạnh nhạt liếc nhìn Hàm Tuyết và Hoa Phi Hoa nói, Hoa Phi Hoa bất đắc dĩ phải ngậm miệng lại.

“Giang tiểu thư, chúng ta rốt cuộc phải đi đâu?” Nhược Hư hỏi, qua hồi lâu hắn vẫn không hiểu được rốt cuộc Giang Thanh Nguyệt muốn làm gì.

“Về Đại Giang tiêu cục.” Giang Thanh Nguyệt nhìn Nhược Hư nói.

Đại Giang tiêu cục ở bên trong thành Vũ Xương, cách Trường An đến mấy nghìn dặm.

“Chúng ta đi đường thủy hay đi đường bộ?” Nhược Hư nghĩ ngợi hỏi.

“Đường bộ! Tất cả chúng ta đều không quen thủy tính, nếu đi đường thủy mà gặp việc gì ngoài ý muốn thì có lẽ rất khó đối phó.” Giang Thanh Nguyệt không đắn đo nói ngay.

“Ài, ta biết số mệnh mình, nàng đi đâu ta nhất định theo đến đó, lên núi đao hay xuống chảo dầu cũng đều cam lòng.” Hoa Phi Hoa thở dài một hơi, nói.

Giang Thanh Nguyệt không nói gì, nhưng trong lòng lại sâu kín thở dài: Phi Hoa, ta biết tâm ý của ngươi, ngươi cũng biết tâm ý của ta, hà cớ gì phải cưỡng cầu cơ chứ?

———————

(*) Si tình nữ tử – phụ tâm hán: ý của câu thành ngữ này là, người con gái luôn si tình còn người con trai (hán=hán tử) lại hay phụ tình – Mèo Ốm chú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.