Tình Kiếm

Q.7 - Chương 8 - Giác Viễn Chi Thệ

trước
tiếp

Hoa Nhược Hư một đường đến Thiếu Lâm, trên đường thực ra cũng không gặp phiền toái gì, nhưng Phi Nhứ vẫn đi theo hắn làm hắn rất bất đắc dĩ, hắn từng khẽ cắn môi nói muốn giết nàng, kết quả nàng nói nàng vốn đã muốn chết, điều này làm Hoa Nhược Hư hoàn toàn không có biện pháp gì. Bây giờ Hoa Nhược Hư ở trọ thì Phi Nhứ cũng ở trọ, hắn ra khỏi cửa nàng cũng nhất định ra khỏi cửa, hắn đi bộ nàng cũng đi bộ, hắn cưỡi ngựa nàng cũng lấy ngựa thay chân như thường, ngay cả Hoa Nhược Hư ăn cơm nàng cũng ngồi đối diện với hắn.

Qua khỏi An Huy, tiến vào Hà Nam, tối hôm đó Hoa Nhược Hư chân trước tiến vào khách điếm, Phi Nhứ cất bước theo sau, không uổng công nàng từng âm thầm theo Hoa Nhược Hư lâu như vậy, bây giờ có thể đi sát theo Hoa Nhược Hư, không một chút nào chậm trễ.

Làm người ta bội phục nhất chính là chuyện nàng đã từng bán đứng Hoa Nhược Hư mà lúc này nàng dường như không thèm để ý một chút nào, coi như việc đó chẳng đáng kể gì.

“Phi Nhứ, nàng rốt cuộc muốn làm gì?” Hoa Nhược Hư rốt cuộc nhịn không được, mở cửa ra, không nằm ngoài dự đoán của hắn, Phi Nhứ đang ở bên ngoài cửa.

“Không làm gì, chờ công tử giết ta” Phi Nhứ bất cần đời nói.

“Nàng không gây chuyện không được sao? Chuyện trước kia, ta có thể không tính toán, ta tin Đại Nhi cũng không làm gì nàng, nàng bây giờ còn muốn làm gì?” Hoa Nhược Hư căm tức không thôi.

“Ta một người nhàm chán, du sơn ngoạn thủy không được sao?” Phi Nhứ vẫn ra vẻ chẳng cần gì.

“Nàng muốn đi đâu du sơn ngoạn thủy cũng được, không cần đi theo ta có được không?” Hoa Nhược Hư cả một bụng bốc lửa cũng không biết làm thế nào mới tốt.

“Là công tử bảo tiểu thư cho công tử mang ta đi, ta không đi theo công tử thì đi theo ai?” Phi Nhứ con ngươi đảo đảo, trêu tức Hoa Nhược Hư.

“Chẳng lẽ nàng hy vọng Đại Nhi xử tử mình sao?” Hoa Nhược Hư tức giận nói.

“Đúng, ta chính là muốn như vậy” Phi Nhứ gật đầu kiên định.

“Nàng…..” Hoa Nhược Hư không nói gì.

Vô Song quận chúa bày yến tiệc ở Phiêu Hương tửu lâu mời hơn trăm vị nam tử trẻ tuổi của Kim Lăng, mà Vô Song quận chúa cũng không làm mọi người thất vọng, quả thật rất xinh đẹp. Đương nhiên điểm này Hoa Nhược Hư không thấy được, nhưng ngay khi hắn đang bị Phi Nhứ làm cho tức giận đến hộc máu thì Vô Song quận chúa đang nhắc tới tên hắn.

“Quận chúa, ngoại trừ một người, tất cả đều đến” Sau khi yến hội kết thúc, hai cô gái đang nói chuyện với nhau.

“Ai không tới?”

Người được xưng quận chúa dường như có chút kinh ngạc.

“Minh chủ Thiên Tinh Minh Hoa Nhược Hư, nghe nói ba ngày trước hắn đã rời khỏi Kim Lăng” Cô gái nói đầu tiên trả lời.

“Hoa Nhược Hư, có phải là Hoa Nhược Hư có quan hệ không bình thường với Thần cung Ma Cung?” Vô Song quận chúa trầm ngâm một chút nói.

“Đúng vậy, Quận chúa, chính là hắn”.

Tung Sơn, Thiếu Lâm tự.

Giác Viễn thiền sư lo lắng đi lại trong thiện phòng.

“Thiền sư, Hoa công tử đã đến dưới chân núi” Một người vội vàng tiến vào thông báo.

“Để ta ra tiếp!” Ánh mắt Giác Viễn thiền sư rung lên.

Dưới chân núi, Hoa Nhược Hư nhìn Phi Nhứ với vẻ ảo não.

“Phi Nhứ , bên trên chính là Thiếu Lâm tự, nữ nhân không thể đi vào, nàng không nên đi theo có được không?” Hoa Nhược Hư chưa từng thấy có người nào kiên nhẫn như vậy, lần này hắn đã gặp phải.

“Không để ta tiến vào, hòa thượng Thiếu Lâm tự là gì chứ, công tử cũng không phải người của Thiếu Lâm tự” Phi Nhứ bĩu môi nói.

Hoa Nhược Hư cũng không nói gì nữa, bởi vì hắn biết mình dù nói như thế nào cũng vô dụng.

Vừa tới cửa Thiếu Lâm tự đã phát hiện Giác Viễn thiền sư đang chờ mình.

“Nhược Hư đi theo ta” Không chờ hắn mở miệng, cũng ngăn không cho hắn hành lễ, Giác Viễn thiền sư lập tức đưa hắn vào bên trong.

“Thiền sư, gấp như vậy gọi con tới, có chuyện gì sao?” Tiến vào thiện phòng của Giác Viễn thiền sư, Hoa Nhược Hư mở miệng hỏi.

“Nhược Hư, cái chết của Chưởng môn tứ đại môn phái, ta nghĩ con cũng đã biết” Giác Viễn thiền sư nghiêm mặt nói.

Hoa Nhược Hư khẽ gật đầu, tin tức này gần như tất cả người trong võ lâm đều biết.

“Nhược Hư, thực ra đến tận bây giờ ta vẫn xem trọng con, chỉ tiếc lúc đó con không muốn học võ công, cho nên ta cũng không muốn ép con. Nhưng bây giờ con rốt cuộc đã luyện thành võ nghệ, thật sự làm cho ta vui mừng” Giác Viễn thiền sư hiền lành nhìn Hoa Nhược Hư, “Những ngày qua, sự tích của con trong chốn võ lâm ta đều biết, ta gọi con đến Tung Sơn gấp như vậy, là bởi vì có chuyện muốn phó thác cho con”.

“Sự yêu quý của thiền sư, đệ tử cả đời khó quên, người có gì phân phó, đệ tử nhất định làm được” Hoa Nhược Hư thành khẩn nói.

“Trước kia con là ký danh đệ tử của ta, sau này lại đem con trục xuất, nhưng hôm nay ta chính thức nhận con làm tục gia đệ tử cuối cùng của Giác Viễn ta” Giác Viễn thiền sư nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hoa Nhược Hư, “Ta biết võ công của con bây giờ có thể đã ở trên ta, nhưng ta vẫn hy vọng con có thể tiếp nhận thân phận này, bởi vì ta sắp có chuyện muốn con làm, có thân phận này sẽ có ích cho con”.

“Có thể trở thành đệ tử của người, tất cả mọi người đều cảm thấy vinh hạnh” Hoa Nhược Hư quỳ xuống bái lạy, “Đệ tử Hoa Nhược Hư tham kiến sư phụ”.

“Tốt, tốt, tốt!” Giác Viễn thiền sư liên tiếp nói tốt ba lần, “Nhược Hư, con nhất định phải nhớ kỹ không được làm sai chuyện gì, nếu như thật sự làm sai thì phải dám thừa nhận, có can đảm gánh chịu trách nhiệm, biết không?”

“Đệ tử hiểu!” Hoa Nhược Hư nhỏ giọng đáp.

“Tốt, các con ra đi” Giác Viễn thiền sư xoay người nói với phía sau, Hoa Nhược Hư nao nao, thực ra hắn đã sớm cảm giác được còn có người, chỉ là không nghĩ rằng trong thiện phòng này còn có một cửa ngầm, hai nam một nữ từ bên trong đi ra.

Là ba thiếu niên nam nữ, trong đó có một thiếu niên áo xanh lưng hùm vai gấu, hai mắt lấp lánh hữu thần, thật là uy vũ. Thiếu niên áo xám xem ra nhu nhược, dung mạo anh tuấn, dáng người cao ráo, thần quang nội liễm, xem ra tu vi không thấp. Mà thiếu nữ kia lại mắt ngọc mày ngài, dáng người thon thả yểu điệu, tóc dài ngang vai, để lộ ra vài phần anh khí, nhưng lại ít đi vài phần dịu dàng của nữ nhi.

“Nhược Hư, đây là Chu Trường Phong đến từ Võ Đang; đây là Trịnh Vân Phàm đến từ Thanh Thành, vị này là Tuệ Mẫn cô nương đến từ Nga Mi” Giác Viễn thiền sư giới thiệu Hoa Nhược Hư với ba người, áo xanh chính là Chu Trường Phong, thiếu niên áo xám tuấn tú là Trịnh Vân Phàm, mà cô nương là Tuệ Mẫn.

”Nhược Hư, ta muốn con giải cứu thất đại môn phái ra khỏi tay Diệp Bất Nhị, đừng cho đệ tử thất phái bán mạng vì hắn” Giác Viễn thiền sư từ từ nói, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, “Cuối cùng còn phải diệt trừ toàn bộ thế lực của Diệp Bất Nhị, và phải giết Diệp Bất Nhị”.

Hoa Nhược Hư nao nao, không nghĩ tới Giác Viễn thiền sư cũng biết chuyện Diệp Bất Nhị, chẳng lẽ người cũng phát hiện Diệp Bất Nhị có điều không đúng sao?

“Nhược Hư, con có thể đáp ứng làm giúp ta chuyện này không?” Giác Viễn thiền sư nhìn Hoa Nhược Hư, trầm giọng hói.

“Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định làm được. Chỉ cần Diệp Bất Nhị quả thật đáng chết, con nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn” Hoa Nhược Hư kiên quyết nói.

“Như thế là tốt rồi, như thế là tốt” Giác Viễn thiền sư trở nên già nua rất nhiều.

“Sư phụ, người cũng cảm thấy Diệp Bất Nhị có dã tâm sao?” Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ hỏi.

“Hắn đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý” Giác Viễn thiền sư từ từ nói, vừa nói vừa duỗi tay ra, lấy ra bốn vật.

“Đây phân biệt là lệnh bài Chưởng môn của tứ đại môn phái, các con phân biệt cầm lấy. Nhược Hư, con dẫn theo ba người kia đến Kim Lăng, sau đó bốn người các con phân biệt đảm nhiệm Chưởng môn bốn phái” Giác Viễn thiền sư vừa nói vừa đưa lệnh bài cho Hoa Nhược Hư.

Lúc này Hoa Nhược Hư mới hiểu được tại sao Giác Viễn thiền sư lại muốn chính thức nhận hắn làm đệ tử, chỉ là muốn hắn làm chưởng môn Thiếu Lâm, hắn không khỏi cảm thấy do dự.

“Nhược Hư, con yên tâm, các con cũng chỉ là tạm thời đảm nhiệm Chưởng môn, sau khi giang hồ bình tĩnh các con có thể lựa chọn người khác làm chưởng môn, đương nhiên nếu như các con nguyện ý tiếp tục làm là tốt nhât” Giác Viễn thiền sư từ từ nhìn Hoa Nhược Hư, “Tuy nhiên Nhược Hư con khẳng định sẽ không tiếp tục làm nữa”.

Hoa Nhược Hư cười cười xấu hổ, Chưởng môn Thiếu Lâm trên cơ bản đều là người xuất gia, mà hắn cũng không muốn làm hòa thượng.

Thiếu Lâm tự vang lên tiếng chuông hùng hồn, nghi thức Giác Viễn thiền sư chính thức nhận Hoa Nhược Hư làm đệ tử đang được tiến hành, nghi thức chấm dứt, Giác Viễn thiền sư từ từ ngồi xuống đất, nhỏ giọng niệm phật hiệu, dần dần không còn bất cứ tiếng động gì.

Bên trong Đại Hùng bảo điện đột nhiên vang lên tiếng tụng kinh bi thương, âm thanh rất lớn, mỗi một người đều trào nước mắt, Hoa Nhược Hư rốt cuộc phát hiện có điểm không đúng, nhẹ nhàng bước tới, đi đến trước mặt Giác Viễn thiền sư, run rẩy đưa tay đến trước mũi thiền sư.

“Sư phụ!” Hoa Nhược Hư kêu lên một tiếng thảm thiết, quỳ xuống, nước mắt tuôn ra.

“Các ngươi đều đã biết sư phụ muốn chết đúng không? Tại sao các ngươi không nói?” Hoa Nhược Hư hét lên với mọi người, không ai trả lời hắn, lúc này Tuệ Mẫn đưa cho hắn một phong thư.

“Một lần sa chân ôm hận nghìn đời, quay đầu lại đã là mấy trăm năm!” Bêm trong chỉ có hai hàng chữ này, đúng là chữ viết của Giác Viễn thiền sư.

“Sư phu, sư phụ, người vì sao lại muốn chết?” Hoa Nhược Hư không nén được nỗi bi thương trong lòng.

Ba ngày sau, dưới chân núi Tung Sơn, ba nam một nữ nhìn lên bên trên một cái, sau đó cùng nhau xoay người nhanh chóng rời đi.

Trên đường đi, Hoa Nhược Hư cũng không nói một câu, Giác Viễn thiền sư đột nhiên tự tận mà chết đã tạo thành đả kích rất lớn đối với hắn. Hắn lúc này mới biết, tất cả những gì mà Giác Viễn thiền sư nói với hắn lúc trước căn bản là di ngôn, một lần sa chân ôm hận nghìn đời, quay đầu lại đã là mấy trăm năm. Thiền sư vì sao lại nói những lời này? Đây là một nan đề trong lòng Hoa Nhược Hư.

“Hoa sư huynh, thiền sư đã đi, huynh cũng không nên quá bi thương” Trời tối, bốn người tới một khách điếm, Tuệ Mẫn lên tiếng an ủi.

“Thực ra chúng ta mặc dù trên danh nghĩa là người của các phái khác nhau, nhưng trên thực tế chúng ta không khác gì đệ tử của thiền sư, là thiền sư một tay dạy chúng ta” Trịnh Vân Phàm nặng nề lên tiếng, “Tất cả chúng ta đều rất thương tâm, nhưng chúng ta càng phải làm tốt chuyện mà thiền sư để lại”.

“Hoa sư huynh, thiếu nữ vẫn đi theo chúng ta, sư huynh có biết không?” Chu Trường Phong chỉ chỉ Phi Nhứ ở cách đó không xa, nàng ta ở bên dưới chân núi Tung Sơn đợi Hoa Nhược Hư mấy ngày, bây giờ lại đuổi theo.

“Không cần để ý nàng ta, chúng ta sớm một chút đi đến Kim Lăng” Hoa Nhược Hư liếc nhìn Phi Nhứ một cái, nhẹ giọng nói, “Nơi này còn cách Kim Lăng rất xa, giang hồ hung hiểm mọi người phải cẩn thận”.

“Hoa sư huynh, sư huynh yên tâm, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên hành tẩu giang hồ” Tuệ Mẫn hé miệng cười nói.

Hoa Nhược Hư lẳng lặng ngồi trong phòng, cảm giác bi thương trong lòng hắn vẫn không thể tan đi, đêm đã khuya nhưng hắn vẫn không thể nào ngủ được.

“Vào đi, cửa không đóng” Hoa Nhược Hư đột nhiên nói với cánh cửa, hắn biết là ai đang ở ngoài, ngoại trừ Phi Nhứ thì không có ai khác.

“Nghe nói Giác Viễn thiền sư đã chết, có phải hay không?” Phi Nhứ giống như đi vào nhà của mình, lại ngồi đối diện với Hoa Nhược Hư.

“Không nên hỏi ta vấn đề này” Hoa Nhược Hư hung hăng nhìn nàng.

“Công tử không vui? Có phải là không ai làm công tử vui vẻ hay không?” Phi Nhứ cười hì hì, dường như Hoa Nhược Hư càng tức giận, nàng càng vui vẻ.

“Nàng đừng tưởng rằng ta thật sự không dám giết nàng” Tay Hoa Nhược Hư đã đặt lên trên chuôi kiếm.

“Công tử giết, ta vẫn luôn muốn chết trong tay công tử, được không? Công tử không dám đúng không?” Thân thể Phi Nhứ hơi ngã về phía trước, đột nhiên nhào vào người Hoa Nhược Hư, “Có phải không nỡ giết ta không?” Trong giọng nói của nàng tràn ngập sức hấp dẫn, hai tay còn bá lấy cổ Hoa Nhược Hư.

“Nàng muốn làm gì?” Hoa Nhược Hư hơi sửng sốt, đột nhiên đẩy nàng ta ra, thấp giọng quát.

“Công tử không phải không vui sao? Công tử thương tâm có thể phát tiết, ta cho công tử phát tiết còn không được sao? Công tử còn muốn như thế nào? Chẳng lẽ thân thể của ta lại không đáng giá như vậy sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Phi Nhứ khẽ vặn vẹo, đột nhiên hét lên với Hoa Nhược Hư, mắt ngân ngấn lệ.

“Nàng coi ta thành người như thế nào? Nàng càng xem mình thành cái gì?” Hoa Nhược Hư không biết nên khóc hay nên cười, lại cảm thấy khá tức giận.

“Công tử không phải không nỡ giết ta sao? Một khi đã không nỡ, tại sao lại không muốn ta? Công tử yên tâm ta sẽ không quấn lấy người, ta chỉ muốn nhìn thấy sự thương tâm của công tử, muốn làm công tử được dễ chịu một chút. Nam nhân không vui không phải đều đi uống rượu và tìm nữ nhân sao? Ta đã làm gì sai chứ?” Phi Nhứ ngả xuống ghế, thì thào nói.

“Được rồi, nàng không cần suy nghĩ bậy bạ nữa” Hoa Nhược Hư có chút mềm lòng, giọng nói cũng trở nên hòa hoãn, “Không phải tất cả nam nhân đều là như vậy, thời gian không còn sớm, nàng cũng nên về nghỉ ngơi đi”.

“Vậy, vậy công tử muốn thế nào mới được vui?” Phi Nhứ vẫn còn chưa từ bỏ ý định.

“Có một số việc một khi đã xảy ra, mặc kệ sau này lúc nào nghĩ lại, nàng đều có cảm giác không vui” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một lát, từ từ nói.

“Ta biết, công tử hận ta hãm hại công tử và tiểu thư, cho nên mới như vậy, ta, ta nói cho công tử ai muốn ta làm như vậy có được không?” Phi Nhứ nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nhìn Hoa Nhược Hư với ánh mắt chờ mong.

“Nếu như nàng nguyện ý nói là tốt nhất, tuy nhiên ta lần trước nếu không muốn Đại Nhi ép nàng, ta tự nhiên cũng không ép buộc nàng” Hoa Nhược Hư trong lòng hơi động, khe khẽ thở dài nói.

Phi Nhứ lại không nói ra, cúi đầu suy nghĩ, dường như nàng đang do dự


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.