Xem đến đây, không cần nói, mọi người cũng đoán được thanh niên kia là nữ nhân, đúng vậy, nàng xác thật là nữ cải nam trang. Tên gọi của nàng là Lăng Tâm Như, là nhập môn đệ tử của một tiền bối dị nhân, võ công so với Âu Dương Quốc Vĩ kém một chút, nhưng trên võ lâm người thắng được nàng không có mấy người. Phải biết rằng võ học tu vi của Âu Dương Quốc Vĩ trong chốn võ lâm đã đạt đến đính nhi bạt tiêm, cùng hắn so sánh, cũng không thể so sánh. Vậy Lăng Tâm Như nữ cải nam trang tiếp cận Âu Dương Quốc Vĩ có mục đích gì? Nàng là ai? Nàng sau này lại có việc gì muốn Âu Dương Quốc Vĩ cấp cho nàng một cái nhân tình chứ? Chúng ta kiên nhẫn xem tiếp, tự nhiên sẽ biết.
Lăng Tâm Như nhìn khuôn mặt phong thần như ngọc của Âu Dương Quốc Vĩ từ từ khôi phục hồng nhuận, hơi thở cũng từ từ vững vàng, không khỏi cảm thấy khiếp sợ tu vi võ học cường đại của hắn, nghĩ không ra sau khi bị trọng thương như vậy, chỉ nhờ một chút chân khí của mình phụ trợ, uống ít thuốc, chỉ điều tức như vậy một hồi, nhanh như vậy liền từ từ khôi phục. Nghĩ đến mình sau khi xuống núi vẫn đi theo hắn, vốn là muốn tùy thời giết hắn, nhưng lại biến thành người cứu hắn, thật sự dở khóc dở cười.
Sau khi Âu Dương Quốc Vĩ đuổi theo, Lăng Tâm Như theo sát ở phía sau, nhưng bởi vì khinh công của hắn quả thật quá nhanh, không lâu đã không thấy bóng dáng hắn. Sau khi để mất bóng dáng hắn, tự mình nổi điên ở trong núi tìm hắn cả đêm, nhìn thấy hắn bị trọng thương như vậy, tự mình lại gấp đến độ muốn khóc, lại không để ý hết thảy cứu hắn, này cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngay cả tự mình trong lòng cũng nghĩ không ra, chẳng lẽ là bị sự tích liên quan đến hắn đả động….
Sau khi xuống núi, Lăng Tâm Như nghe được tin tức về Âu Dương Quốc Vĩ đều là tán thưởng, sau khi nhìn thấy hắn, tự mình cũng bị thân hình cao lớn ngọc thụ lâm phong cùng phong thần như ngọc tiêu sái tuấn lãng của hắn hấp dẫn thật lớn, nếu không …… Chính mình thật đã yêu hắn, bây giờ cứu hắn, lẽ nào tự mình nổi lên tâm lấy ân hóa oán hay là ……
Nếu muốn giết hắn, trừ phi dưới tình huống hắn trọng thương hôn mê vừa rồi hoặc bây giờ xuống tay, nếu không sau này thương thế hắn hồi phục, tự mình sẽ không có cơ hội xuống tay nữa. Nhưng trong lòng bây giờ lại không hề có ý niệm giết hắn, cũng không hạ sát thủ được, ngược lại trong lòng chỉ hy vọng thương thế hắn mau tốt hơn lên. Nói đi nói lại, kỳ thật trong lòng nàng đối nam nhân này đã sinh ra thật sâu tình tố, chỉ là nàng tự mình còn không biết mà thôi.
Theo Âu Dương Quốc Vĩ nội thương từ từ khỏi hẳn, chân khí trong cơ thể càng ngày càng mạnh, loại âm công chân khí này khiến cho hơi thở có lực hấp dẫn trí mạng đối phụ nữ, rất tự nhiên phát tán ra. Lăng Tâm Như khoanh chân ngồi si ngốc nhìn hắn, bất tri bất giác bị loại hơi thở này ảnh hưởng, nhớ ra vừa rồi vì hắn chữa thương, cởi quần áo hắn, tay tiếp xúc trên người hắn cảm giác kỳ dị, tim không tự giác đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập, trên mặt cũng từ từ nổi lên một mảnh đào hồng, sâu trong đôi mắt có loại mơ màng khiến nam nhân say mê, ánh mắt cũng không rời khỏi khuôn mặt tuấn lãng có thần của Âu Dương Quốc Vĩ.
Trong hoang sơn dã lĩnh, một tuyệt sắc mỹ nữ đang lấy ánh mắt như si như túy, không kiêng kị nhìn chằm chằm một thanh niên phong thần như ngọc, mê say trong ánh mắt đủ để làm bất cứ nam nhân nào khuynh đảo. Mà người thanh niên này lại tựa hồ không phát giác, vẫn khoanh chân ngồi chữa thương. Tràng diện này tuy không thể dùng hương diễm để hình dung, nhưng cũng làm cho người ta kỳ quái.
Lúc này, chân trời dần dần sáng lên, phía chân trời nổi lên một tầng mây màu hồng, dưới tầng mây hồng, vạn đạo hào quang bắn thẳng đến bầu trời, không lâu, một vòng lửa đỏ nh sáng mặt trời phá mây ra, dần dần phát ra một mảnh huy mang màu tím cùng vàng chanh kết hợp, ánh sáng mặt trời chiếu lên ngọn núi một tầng quang quái lục ly màu sắc. Ánh sáng bên ngoài xuyên thấu qua đại thụ trên núi ương ngạnh từ trong khe đá chiếu vào tiểu sơn động này, đem bên trong huyệt động chiếu một mảnh thông lượng.
Âu Dương Quốc Vĩ đối thế giới bên ngoài chưa phát giác ra, bởi vì lần này hắn thụ thương rất nặng, nếu không có Lăng Tâm Như kịp thời cứu giúp, nếu chậm nửa canh giờ nữa, chính là thần tiên cũng không cứu được hắn. Bây giờ, trên mặt hắn đang ngưng trọng, chân nguyên ngưng tụ, thiên nhân hợp nhất, tại ranh giới sinh tồn vận công điều tức, trải qua bảy bảy bốn mươi chín vòng đại chu thiên mới xem như là đem nội thương trong cơ thể trị hảo.
Để kiểm nghiệm mức độ thương thế, hắn cũng không có thu công, tiếp tục vận động chân khí. Theo chân khí hắn ngày càng hùng hậu, vụ trên đầu trở nên ngày càng đậm, sinh ra cường đại hộ thể cương khí đem Lăng Tâm Như làm cho không tự chủ lùi lại mấy bước, mặt hiện lên vẻ kinh hãi nhìn Âu Dương Quốc Vĩ. Chậm rãi, trên đầu Âu Dương Quốc Vĩ xuất hiện kim long, đang xoay quanh tại tả hữu hai bên trên đầu hắn, co duỗi liên tục, trên dưới quay cuồng, trông rất đẹp mắt. Âu Dương Quốc Vĩ trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi hột trong suốt.
Đột nhiên, hắn đem chân khí mãnh thu lại, kim long trên đầu đột nhiên biến mất, nùng vụ cũng tan biến. Hắn ngẩng đầu trợn mắt, hai mắt thần quang bạo xạ, ‘đông, đông’. Đột nhiên, lại đem thần quang nội liễm, xem ra, hắn có thể thu phát tùy tâm chân khí trong cơ thể. Dường như trải qua lần bị thương này, Xích dương thần công của hắn có đề cao so với trước kia.
Lăng Tâm Như thấy hắn tuổi còn trẻ, tu vi nội công lại đạt tới cảnh giới như vậy, quả thực nhìn hoài không nỡ, thần sắc trong mắt càng phức tạp. Nghĩ thầm, cho dù ân sư của mình, cũng bất quá như vậy.
Cảm giác nội thương trong cơ thể mình đã khỏi hẳn, Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi mừng rỡ, hắn từ từ khôi phục trạng thái bình thường, điều hòa hơi thở, từ mặt đất nhảy dựng lên, lau mồ hôi, bắt lấy tay Lăng Tâm Như nói: “Lần này phải đa tạ cứu giúp của huynh đệ, nếu không nói không chừng ta táng thân nơi núi hoang cũng không ai biết.” Lăng Tâm Như đang xuất thần, chợt thấy tay hắn hướng mình chộp tới, bản năng muốn lùi về, nhưng động tác của Âu Dương Quốc Vĩ cực nhanh, đỏ mặt bất đắc dĩ để mặc hắn cầm lấy nói chuyện.
Âu Dương Quốc Vĩ cũng thấy kỳ quái, tại sao tay vị huynh đệ này mềm mại nhẵn nhụi, nhu nhược vô cốt, lại nhìn thần thái của nàng, nhăn nhăn nhó nhó, thật giống với nữ hài tử. Lập tức tâm tình kích động, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cười nói: “Huynh đệ không cần khó xử, ta nói đều là thật, ngày sau huynh đệ có chỗ nào cần ta giúp, cứ việc mở miệng, đại ân hôm nay không lời nào cám ơn hết được.”
Lăng Tâm Như nhẹ nhàng rút tay lại, thấp giọng nói: “Có thể cứu ngươi, có lẽ là cơ duyên xảo hợp, cho ta tình cờ gặp ngươi, tạ ơn thì không cần, chỉ cần ngươi nhớ kỹ lời ngươi đã nói là được.” Nàng cũng không muốn nói ra tối hôm qua mình nổi điên tìm hắn một đêm, hắn muốn hỏi thì tự mình làm sao giải thích.
“Được rồi, huynh đệ, ngươi tên là gì?” Nói thời gian dài như vậy, cư nhiên ngay cả tên đối phương còn không biết, Âu Dương Quốc Vĩ vừa tỉnh khởi, không khỏi cười hỏi.
“Ta gọi là Lăng …… Tâm Như.” Lăng Tâm Như ấp a ấp úng đáp.
“Nga, là Tâm Như huynh a. Ta thật cao hứng may mắn biết ngươi.” Người giống nữ hài tử, sao ngay cả tên cũng giống a, trong lòng cảm giác buồn cười. Âu Dương Quốc Vĩ lại muốn nắm tay nàng, nhưng lần này Lăng Tâm Như nhẹ nhàng tránh được.
“Chúng ta cần phải trở về, nếu không các phu nhân của ngươi lại lo lắng.” Lăng Tâm Như có chút xấu hổ, chuyển đề tài, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại có chút hối hận, nàng còn muốn cùng một chỗ với hắn lâu chút.
“Đúng! Đúng! Chúng ta đi nhanh đi.” Quả nhiên, Âu Dương Quốc Vĩ nóng nảy.
Hai người nói, đi ra tiểu sơn động. Lăng Tâm Như có chút lưu luyến quay đầu nhìn một chút, hết thảy phát sinh ở nơi này, có lẽ sẽ thay đổi kiếp sống của nàng. Mới vừa đi tới chánh nham động của Lăng Tiêu nham, liền nhìn thấy Thần Binh mang theo mấy vị phu nhân và mười ba nữ sát tìm tới nơi này.
“Vĩ ca!” “Vĩ ca!” “Vĩ ca!” Một trận tiếng gọi hoan thiên hỉ địa tựa tiếng họa mi êm tai truyền đến. Tiếng đến người đến, Âu Dương Quốc Vĩ lập tức bị vây vào giữa một nhóm tuyệt sắc mỹ nhân.
“Tối hôm qua ngươi ở đâu, tín hiệu ngươi lưu lại trên đường lại bị chặt đứt, làm chúng ta gấp đến độ cả đêm không ngủ, muốn đi tìm ngươi, Thần Binh lại không cho.” Đến bây giờ, Lưu Phỉ Phỉ còn chút oán khí với Thần Binh. Nhưng không có biện pháp, Âu Dương Quốc Vĩ lúc đi đã bảo các nàng phải nghe Thần Binh phân phó. Các nàng có thể không nghe sao? Nếu Vĩ ca nổi giận thì làm sao, tuy nói Vĩ ca còn chưa từng nóng giận với các nàng.
Thần Binh có chút áy náy nhìn Âu Dương Quốc Vĩ cười cười.
Ban đêm y cũng không dám để mấy vị phu nhân ra ngoài, nếu có chuyện gì, không phải làm công tử lo lắng sao, hơn nữa y xem công tử không phải người đoản mệnh, dù có chuyện gì cùng lắm là hữu kinh vô hiểm. Đem cái nhìn của mình nói với các phu nhân, bất kể các nàng cầu khẩn thế nào, chính là không cho các nàng đi tìm người, làm các nàng giận đến dậm chân, lại không dám tùy tiện ra ngoài.
“Ta không có việc gì, Thần Binh sợ các ngươi lạ nước lạ cái, lỡ đi lạc mất thì làm sao tìm được các ngươi? A a, ta không phải đã trở về sao?” Âu Dương Quốc Vĩ như không việc gì cười nói.
“Đúng nha, Vĩ ca, tối hôm qua xảy ra chuyện gì, ngươi đuổi theo Thiên địa song ma hai huynh đệ, sau lại không lưu lại tín hiệu, buổi tối lại không thấy ngươi quay lại, thật làm chúng ta lo lắng.” Mỹ Mỹ hỏi.
Lập tức, Âu Dương Quốc Vĩ đem chuyện phát sinh nói sơ qua với các nàng một lần. Vừa nghe đến Lăng Tâm Như cứu Vĩ ca của bọn họ, mỗi người đều cảm kích không thôi, vây quanh Lăng Tâm Như nói cảm tạ, đem Lăng Tâm Như thành ân nhân. Từng phu nhân ấn tượng với nàng tốt vô cùng, làm Lăng Tâm Như có điểm ngượng ngùng, mặt đỏ vội vàng ứng phó.
Chỉ có Thần Binh ở bên cạnh nhìn Lăng Tâm Như, cẩn thận đánh giá, ánh mắt sáng ngời, chỉ là mỉm cười nhìn các nàng, trong lòng nhưng là sáng như tuyết. Trở về phải cùng công tử nói rõ ràng chút, xem ra công tử còn chưa biết nàng là nữ.
“Được rồi, xem các ngươi làm Lăng huynh đệ phải ngượng ngùng rồi.” Âu Dương Quốc Vĩ chờ bọn hắn nháo một hồi, mở miệng nói: “Nghe Thiên địa song ma hai huynh đệ nói, bí kíp võ học không trong tay họ, vậy bí kíp sẽ ở đâu chứ, chẳng lẽ người chết hôm qua không phải là ‘Thượng Xuyên kiếm khách’ La Khải Văn? Là người khác dịch dung chăng?”
“Theo huynh đệ minh trung nhận biết, người chết đúng là ‘Thượng Xuyên kiếm khách’ La Khải Văn tuyệt đối không sai.” Thần Binh rất đoan chắc nói.
“Chẳng lẽ trong đó có gian trá?” Giả định người kia đúng là La Khải Văn, bí kíp trọng yếu như vậy hẳn là sẽ không giao cho người khác giữ chứ, hơn nữa ngọc hạp tử cũng trên người hắn, vậy chuyện gì xảy ra chứ? Âu Dương Quốc Vĩ nhất thời vùi trong nghi hoặc.
Trước không thèm nghĩ nữa, về trang viên rồi hãy nói đi.