Nữ nhân áo đen ngưng trọng ánh mắt, trầm gương mặt, buồn giọng lạnh lùng :
– Do đâu, các ngươi biết ta đến Hàng Châu?
Phương Cự Mộc cười vuốt :
– Bất quá, bọn tiểu nhân suy tưởng ra…
Hắn chưa dứt tròn câu, nữ nhân đột nhiên phất bàn tay, một tiếng gió rít nhẹ. Một tiếng bốp tiếp theo, hắn hứng một cái tát như trời giáng, năm dấu tay hằn rõ một bên má, theo đà tát, đầu hắn ngoẻo liền về một phía.
Nữ nhân gằn từng tiếng :
– Suy tưởng! Các ngươi có quyền gì suy tưởng hành động của ta chứ?
Máu tươi trào ra hai bên khóe miệng của Phương Cự Mộc, nhưng hắn cố điểm một nụ cười, một nụ cười viền màu đỏ, tay hắn vẫn buông thõng, đôi tay không dám cử động sợ nữ nhân lầm tưởng một phản ứng sắp sửa thành hình.
Máu chảy từ từ theo cằm, máu rơi xuống ngực áo, hắn không dám lau vội.
Nữ nhân cao giọng, tiếp :
– Ngươi lại cười nữa à? Ngươi cười gì chứ?
Tại sao hắn cười?
Cười để chứng tỏ sự khuất phục hoàn toàn, hay trong nụ cười có ẩn ý mỉa mai?
Rồi bà trả lại một tát, cho đồng đều hai bên má, cho ciếc đầu của hắn ngay ngắn, cho mặt hắn nhìn thẳng tới.
Cái tát thứ hai làm máu ứ trong miệng hắn vọt ra, lần này thì máu vọt thành vòi, không mạnh lắm, chứ không rỉ ra như lần trước.
Triển Mộng Bạch hết sức kỳ quái.
Chàng không hề tưởng tượng nổi một con người có khí thái ngang tàng, có võ công thượng đẳng, lại cam khuất phục như một gã nô lệ hạ đẳng.
Và chàng cũng không nghĩ ra nổi tại sao nữ nhân có tính khí đổi thay như chong chóng, thoạt buồn, thoạt cáu, thoạt nóng, thoạt lạnh.
Một nụ cười của Phương Cự Mộc, dù sao cũng chẳng đến đỗi quá vô lễ, nếu cho rằng hắn có phần nào cái ý khinh thường.
Phương Cự Mộc tắt ngay nụ cười.
Hắn chỉnh nghiêm thần sắc, vẫn với thái độ cung kính, cúi đầu đáp :
– Tiểu nhân đâu dám vô lễ với phu nhân! Tiểu nhân vâng lịnh chủ công, đến đây nghinh đón phu nhân trở về. Sức khỏe của phu nhân hiện giờ rất kém, nếu lao nhọc quá độ…
Nữ nhân cười lạnh :
– Sức khỏe kém rồi sao? Lao nhọc quá độ rồi sao? Giá như ta có chết đi nữa, rồi sao?
Giá như ta có chết đi nữa, rồi sao? Hừ! Hừ! Ta có sao, mặc ta, dù ta chết, ta cũng không màng cái lão họ Tiêu đó quan tâm đến ta!
Người như Phương Cự Mộc, nào phải một tay hèn?
Người như hắn, phải có chỗ ngồi trước, phải có mòi ăn trên, sao lại ưng thuận làm thuộc hạ cho kẻ khác?
Chủ công của hắn là ai?
Soát lại ký ức, Triển Mộng Bạch nhận ra chưa bao giờ chàng nghe ai nói đến một bậc kỳ nhân nào mang họ Tiêu.
Họ Tiêu, đương nhiên phải là tay siêu đẳng rồi, họ Tiểu hẳn là vị chủ công của Phương Cự Mộc.
Và, chàng còn suy đoán mà chẳng sợ lầm, họ Tiêu chính là vị trượng phu của nữ nhân áo đen.
Họ Tiêu, đã là trượng phu của bà, thì tại sao bà lại có thái độ xa vắng, hầu như có hận thù đối với lão ấy?
Bà căm hận họ Tiêu cực độ, nên bà không cần dè dặt hành động, ngôn từ trước mặt một kẻ lạ là Triển Mộng Bạch!
Phương Cự Mộc trầm giọng thốt :
– Giả như phu nhân có hiểu lầm chủ công, xin phu nhân trở về sơn cốc, về đó nghe chủ công giãi bày, chứ lẽ đâu trước mặt kẻ lạ, phu nhân biểu lộ một thái độ quá phũ phàng đối với chủ công như thế?
Nữ nhân biến ánh mắt thành hai làn kiếm sắc, quét ngang mặt Phương Cự Mộc, to tiếng mắng :
– Chuyện của ta, ta có cần ngươi giáo huấn đâu?
Một loạt tiếng bốp vang lên, vừa gấp vừa liên tục, nghe như đồng thời phát động.
Phương Cự Mộc lãnh thêm bảy tám cái tát nữa.
Tay đánh ra trong cơn giận dữ, những cái tát đó phải mạnh phi thường.
Phương Cự Mộc vẫn cứng mình hứng trọn, không dám chống đỡ, không dám né tránh.
Triển Mộng Bạch bất nhẫn quá chừng, nhẹ giọng khuyên :
– Tiêu Tam phu nhân…
Tiêu Tam phu nhân quay mặt sang chàng, quắc mắt nhìn chàng trừng trừng, rồi hét :
– Ai mớm cho ngươi cái danh từ Tiêu Tam phu nhân đó?
Triển Mộng Bạch sững sờ.
Chàng thầm nghĩ :
– Tại hạ không gọi bà là Tiêu Tam phu nhân, thì gọi bà là gì?
Chàng lạnh lùng đáp :
– Việc nhà của phu nhân, tại hạ nào muốn nghe, muốn biết…
Tiêu Tam phu nhân gắt :
– Việc nhà của ai? Việc nhà gì?
Nhanh như chớp, bà vung tay, tát vào mặt chàng.
Triển Mộng Bạch giận rung người lên, nắm chặt hai tay, đôi mắt bốc rực lửa hận.
Chàng bắn tinh quang thẳng vào mặt nữ nhân, con người ôn nhu thì ôn nhu quá độ, mà táo bạo lại cũng táo bạo phi thường.
Chàng nhìn bà ta một lúc lâu, chẳng hiểu tại sao, một làn lệ mỏng từ đáp lòng kéo lên, giăng ngang ánh mắt, cơn lửa giận dịu dần.
Rồi chàng cắn răng, biểu lộ cái vẻ cương quyết, quay mình, không nói một tiếng, bước đi.
Ấn tượng do nữ nhân ghi khắc trong tâm não chàng, với những điểm màu tóc trắng, nếp nhăn trên mặt, ánh mắt ôn nhu… Tất cả đều lu mờ, chỉ còn phảng phất lại một ý niềm thương cảm mông lung.
Không! Chàng không còn giận bà về cái tát vô lý như vừa rồi.
Chàng quá thương cảm, nên suýt khóc trước mặt bà, chàng thương cảm nhưng không thể luyến lưu bên cạnh bà được lâu hơn.
Do đó, chàng bỏ đi.
Chừng như Tiêu Tam phu nhân có buông nhẹ tiếng thở dài, và nếu có thì cũng chỉ một bà nghe thôi, bất quá bà xịu mặt dàu dàu như đang qua cơn dày vò của thống khổ.
Bà gọi :
– Trở lại!
Triển Mộng Bạch dù có nghe, vẫn vờ không nghe, bước dài, bước gấp.
Một bóng người chớp lên trước mặt, làm cho chàng hoa cả mắt.
Phương Cự Mộc đã xuất hiện, chắn lối đi của chàng.
Hắn trầm giọng :
– Phu nhân gọi các hạ, các hạ chẳng nghe sao?
Chàng bất bình, nữ nhân đối xử tàn nhẫn với hắn, chàng khuyên dụ nữ nhân để tiếp nhận một cái tát như hắn, hắn lại chẳng biết ơn chàng, hắn lại chận đường chàng à?
Chàng giận, mà chàng kỳ quái về cách xử sự của Phương Cự Mộc.
Chàng khoát tay :
– Tránh ra!
Tuy bảo người ta tránh, Triển Mộng Bạch lách mình qua một bên, tiếp tục bước đi, không hề quay lại.
Nhưng, Phương Cự Mộc dang hai tay ra, hét :
– Trở lại!
Lần này thì Triển Mộng Bạch không còn dằn lòng được nữa.
Chàng vung tay, tung chưởng liền, chưởng kình của chàng lao vút đến ngực Phương Cự Mộc.
Đồng thời, chàng quát :
– Có tránh ra hay không?
Bổn ý của chàng không muốn gây trọng thương cho Phương Cự Mộc, nên chỉ dùng ba thành lực, đánh ra chưởng đó.
Bất quá, chàng muốn tỏ ra mình bất phục, và vì bất phục, chàng phải nhất quyết ly khai nơi này.
Phương Cự Mộc hóp bụng, lui phần ngực về phía sau một chút, hai tay vòng ra trước mặt như để hốt một vật gì.
Vòng tay như vậy, nếu có vật gì lọt vào giữa, là bị kẹp ngay.
Và cái vật sắp lọt vào đó, chính là bàn tay của Triển Mộng Bạch.
Lợi hại hơn, cánh tay thì vòng, còn bàn tay thì công kích tới, bàn tay tả xòe ra, chĩa lên không, bàn tay đó tung chưởng, phản kích vào chiếc cằm của Triển Mộng Bạch, còn tay nữa nắm lại thành quyền đập xuống đầu vai đối phương.
Một chiêu công gồm ba thức, một chiêu ác liệt chống lại một chiêu hững hờ của Triển Mộng Bạch.
Triển Mộng Bạch đương nhiên phẫn nộ con người bất thức thời vụ.
Đã mấy lượt chàng dành hảo ý cho hắn, hắn chẳng tiếp nhận, lại toan giở độc chiêu chế ngự chàng.
Bất giác, chàng thét lên :
– Con người vô lý đến thế là cùng!
Chàng rút tay về, hạ thấp đầu vai xuống, lùi về phía hậu một bước.
Phương Cự Mộc trầm giọng :
– Các hạ cứ trở lại. Trở lại là yên, tại hạ không làm khó dễ gì nữa đâu!
Triển Mộng Bạch quát :
– Tại hạ không trở lại thì ai làm gì tại hạ?
Chàng lướt tới, cùng một lúc đánh ra hai quyền. Tả đi trước, hữu theo sau.
Phương Cự Mộc cấp tốc đưa tay gạt tay tả của Triển Mộng Bạch.
Ngờ đâu, tay tả trước, nhưng lại đến sau, tay hữu đi sau song lại tới trước, Phương Cự Mộc chỉ lo nghinh đón bàn tay chưa đến, quên mất bàn tay đã đến rồi.
Chiêu đó, thuộc Thần Quyền thủ pháp, có cái tên là Bàn Cung Nộ Tiễn, một độc chiêu mãnh liệt vô tưởng.
Phương Cự Mộc hét lên một tiếng lớn, vung tay khai diễn cuộc đấu liền.
Song phương đã chính thức giao thủ, bên nào cũng mong hạ gấp đối phương, một thoát thân, một dẫn giải kẻ đào đẩu, lập công với phu nhân.
Phương Cự Mộc có lối đánh rất vững, đôi chân không hề bước khỏi vị trí nửa bước, công lực phát huy vô cùng mãnh liệt.
Triển Mộng Bạch thiếu hẳn kinh nghiệm trường đời, lại công lực kém, gia dĩ đang cơn phẫn nộ thì phản ứng mất linh hoạt nhiều.
Bù lại, Thần Quyền của chàng kể như vô địch trong thiên hạ, nhờ vậy mà lúc đầu, chàng đánh ào ạt, xem chừng nắm được cái cơ tất thắng. Trong khi đó, Phương Cự Mộc tuy cũng đánh mạnh, song dè dặt hơn, chừng hắn gia công lực, để lúc sau cùng sử dụng định đoạt cuộc đấu.
Nếu đánh lâu chắc chắn Triển Mộng Bạch phải bại.
Phàm trong một cuộc đấu, sự chênh lệch về võ công có thể được bổ túc bằng kinh nghiệm, do đó kẻ kém vẫn duy trì được như thường trước kẻ hơn, ít nhất cũng trong một thời gian nào đó chứ chẳng khi nào phải bại ngay.
Ở đây Triển Mộng Bạch chứng tỏ thiếu kinh nghiệm rõ rệt, còn Phương Cự Mộc chưa hẳn là kém tài, bất quá hắn chưa dùng tận sở học, mặc dù hắn muốn hạ gấp đối phương.
Hắn còn đo lường thực lực của Triển Mộng Bạch, hắn còn tìm sơ hở của chàng, trong khi chàng mang trọn tuyệt kỹ nghinh chiến ngay từ chiêu đầu.
Tiêu Tam phu nhân đứng bên ngoài, theo dõi cuộc đấu, chừng như bà chú ý đến Triển Mộng Bạch, bà sợ chàng bại, bà muốn chàng thắng, thắng để cho Phương Cự Mộc khuất phục cho bà hả hận về việc hắn dám theo chân bà, dám quấy nhiễu bà.
Và hiện tại, Triển Mộng Bạch đang thắng thế, bà điểm một nụ cười, ánh mắt bà sáng hẳn lên.
Bất thình lình, Phương Cự Mộc thay đổi đấu pháp, từ dè dặt hắn sang cái thế buông luôn.
Hắn đánh luôn một lượt hai chưởng, nhưng đánh như thế, bất quá để lừa đối phương, chưởng đi được nửa, hắn biến chiêu liền.
Đồng thời, hắn cũng thay đổi luôn bộ vị.
Hai chưởng đó, lúc đánh ra, thì hướng thẳng vào mặt Triển Mộng Bạch, khi biến thế, lại hoành ra hai bên, rồi từ hai bên đánh vào hông chàng.
Chưởng pháp của hắn đang sử dụng, hoàn toàn khác biệt với chưởng pháp xuất phát đầu tiên.
Chính Tiêu Tam phu nhân cũng lấy làm lạ về sự thay đổi đấu pháp của hắn.
Vì Phương Cự Mộc phản công chớp nhoáng, Triển Mộng Bạch lại ở tư thế rất gần địch, nên chẳng làm sao phản ứng kịp, đành đảo bộ né sang bên.
Cái né đó khiến cho chàng mất hẳn tiên cơ, từ thắng thế trở về thất thế.
Chẳng bỏ lỡ dịp may, Phương Cự Mộc đánh ra ba chưởng liên tiếp.
Chưởng nào cũng mạnh, cũng nhanh, cũng độc.
Bắt buộc, Triển Mộng Bạch phải lùi lại, qua ba chưởng của địch nhân chàng lùi đúng ba bước.
Phương Cự Mộc phấn khởi tinh thần, trước khi công tiếp, lạnh lùng hô :
– Các hạ chịu trở lại chưa?
Triển Mộng Bạch còn bàng hoàng về sự quật khởi của Phương Cự Mộc, không hiểu tại sao sắp bại đến nơi, hắn đột nhiên tiến công như vũ bão, áp đảo chàng, dồn chàng về phía hậu được như vậy.
Bởi chàng bàng hoàng, chàng mất hẳn phản ứng kịp thời, thay vì trả chiêu. Chàng đứng sững nguyên tại chỗ.
Nhưng, Phương Cự Mộc khi nào mà để cho chàng yên? Hắn tiến lên liền, chân vừa bước, chưởng vung ra, tít gió nghe vù vù.
Triển Mộng Bạch thoáng biến sắc, chưa biết giở chiêu nào nghinh đón.
Tiêu Tam phu nhân đứng bên ngoài, mách nước :
– Chân tả bước tới, chân hữu co lên, hai tay cùng đánh ra, công vào chỗ dưới xương vai ba tấc.
Triển Mộng Bạch làm y theo lời bà.
Nhưng, tay vừa đưa ra, chàng thấy nơi chỗ phản công vào, đối phương đã dùng chưởng phong tỏa kín bít. Nếu chàng đánh vào đó, thì có khác nào thọc tay vào rọ.
Thế thì tránh sao khỏi đối phương hạ thủ đoạn?
Chàng do dự.
Trong khi chàng do dự, Phương Cự Mộc đã biến chiêu, tay vung theo một thức khác, bày chỗ dưới đầu vai vài ba tấc, một khoãng trống như cái bia.
Nếu chàng không do dự, chắc chắn là đôi tay chàng chạm đích đúng lúc Phương Cự Mộc biến thế đánh.
Tiêu Tam phu nhân đã ước độ được như vậy, nên mới mách chàng, đáng tiếc thay chàng không trọn tin, thành ra mất dịp may.
Tuy nhiên, sự tình diễn tiến rất nhanh, chàng nghĩ bây giờ đánh ra cũng còn kịp.
Và chàng tung hai quyền vào cái đích đã nhắm.
Vô ích, chàng cho rằng không muộn, song sự thật thì muộn mất rồi.
Phương Cự Mộc nghe Tiêu Tam phu nhân nói thế, vội phong tỏa chỗ đó, sau cùng thấy Triển Mộng Bạch do dự, hằn liền thay đổi ý định, tung ra hai chưởng, theo chiều hướng hắn ước đoán cốt nghinh đón đôi tay của Triển Mộng Bạch.
Có thể bảo là cả hai cùng xuất chiêu đồng thời gian.
Nếu bốn tay chưa chạm nhau, thì một bên phải thọ thương nặng dĩ nhiên bên nào công lực kém, là phải bại.
Ngờ đâu, bốn tay chưa chạm nhau, một đạo kình phong từ bên cạnh cuốn qua, hốt Phương Cự Mộc quăng ra ngoài cuộc chiến.
Hắn nghe máu trong người chảy mạnh ngược nhiều.
Đồng thời, máu nơi miệng đã khô, hắn chưa lau, máu mới lọt ra, hắn đứng thở dốc, Tiêu Tam phu nhân đã phi thân đến nơi.
Tiêu Tam phu nhân không buồn lưu ý đến hắn, day lưng về hắn đối diện với Triển Mộng Bạch, gắt :
– Sao người không nghe lời ta? Bắt buộc ta phải xuất thủ như thế này bực quá! Ngươi đánh hắn gãy xương vai, cái đó đã đành, ngươi không làm. Ta xuất thủ, làm cho hắn thọ thương, nghĩ ra cũng quá đáng!
Phương Cự Mộc nào có thù oán chi với Triển Mộng Bạch, chẳng qua làm theo cái ý của bà.
Như vậy là bà phải hài lòng chứ?
Tại sao bà hành động như vậy?
Chính Triển Mộng Bạch cũng hết sức kỳ quái.
Buộc chàng trở lại, rồi có người thay bà uy hiếp chàng trở lại, người đó sắp thành công, bà lại can thiệp, đánh người ta mang thương thế, giải tỏa sự uy hiếp cho chàng!
Thế là nghĩa gì?
Chàng tự hỏi, những người này có chủ trương ra sao mà hành động hoà toàn nghịch lý như thế.
Họ là thân hay thù của nhau?
Còn sự khuất phục như thần tử đối với vương phu kia, thành thật hay giả dối?
Phương Cự Mộc đứng lặng tại chỗ, chợt sáng mắt lên, buột miệng hỏi :
– Vị công tử này… có phải là… thiếu gia của Triển Hóa Vũ chăng?
Triển Mộng Bạch dửng cao đôi mày.
Phương Cự Mộc dám vô lể đến độ cộc lốc tên họ của gia gia chàng như vậy sao?
Đã có cái ý bất kính với gia gia chàng, hắn lại gọi chàng là công tử, lại tỏ vẻ cung kính với chàng!
Như thế là nghĩa gì?
Chàng vừa kinh dị, vừa phẫn nộ.
Tiêu Tam phu nhân đột nhiên quay mình lại. Lạnh lùng hỏi :
– Phải rồi làm sao? Không phải rồi là sao?
Miệng vẫn đầy máu, Phương Cự Mộc vẫn cố nở một nụ cười.
Chẳng rõ nụ cười của hắn có hàm ý nghĩ gì, chỉ thấy hắn cúi đầu, chuyển cục diện sang qua một khía cạnh khác :
– Chúa công xuất lịnh, bảo bọn tiểu nhân nghinh đón phu nhân, phu nhân không trờ về thì bọn tiểu nhân làm sao phúc đáp chúa công.
Hắn dừng lại, đưa mắt nhìn lên rồi tiếp :
– Song hiện tại, phu nhân có Triển công tử bên cạnh, hẳn câu chuyện phải còn dài, mà bọn tiểu nhân lại phải trở về, để phục lịnh chúa công.
Tiêu Tam phu nhân hừ một tiếng.
Phương Cự Mộc vẫn cúi đầu :
– Trong sơn cốc từ trên xuống dưới, ai ai cũng hoài niệm phu nhân. Ai ai cũng tha thiết mong phu nhân giữ gìn sức khỏe ngọc vàng để sớm an khang trở về cốc, tiểu nhân chẳng dám quấy nhiễu phu nhân lâu!
Hắn vừa thốt, vừa quỳ xuống, cung cung kính kính lạy ba lạy.
Tiêu Tam phu nhân mơ màng nhìn về phương trời xa thẳm, ngực phập phồng.
Điều đó chứng tỏ bà đang trải qua một niền xúc động.
Dư hương của xúc động là bâng khuâng man mác, tâm hồn như phiêu dạt đâu đâu…
Phương Cự Mộc đứng lên lùi ngược mấy bước, đầu vẫn cúi, lùi lại đủ lễ rồi, quay mình đưa tay vẫy bốn gã tùy hành.
Bỗng, Tiêu Tam phu nhân gọi :
– Trở lại đây!
Ba tiếng buông rất gọn, song phải trải qua một lúc đắn đo bà mới thoát ra khỏi miệng.
Đầu vẫn cúi, Phương Cự Mộc quay mình trở lại, đầu cúi chưa đủ, hắn còn nghiêng mình hỏi :
– Phu nhân còn điều chi cần phân phó?
Bỗng, Tiêu Tam phu nhân lộ vẻ thê lương. Dười ánh trăng mờ, những đường nhăn nơi khóe miệng chừng như sâu hơn. Ánh mắt bà càng phút xa xăm…
Niềm man mác mông lung dâng lên tràn ngập cả tâm tư của bà.
Lâu lắm, bà từ từ buông nhẹ :
– Ngươi về đi!….
Bà thở dài tiếp :
– Ngươi về… trình lại với chúa công… Rằng… ta không về!….
Phương Cự Mộng rung bắn người lên.
Hắn giương tròn đôi mắt :
– Phu nhân không về?… Vĩnh viễn…?
Phu nhân nhẹ gật đầu :
– Ta đã nói rồi!
Bà lại thở dài, mơ màng một chút, giọng xa xôi :
– Hơn mười năm qua! Ta được đối xử rất tốt! Ta có phải là gỗ đá chi, mà không xúc động cảm tình hoài trước bao nhiêu nuông chiều, ưu đãi. Ngày ta ra đi, lặng lẽ ra đi, không một lời cáo từ, ta cũng biết là mình cư xử không đẹp! Nhưng, biết làm sao hơn khi thề chẳng đặng đừng?…
Thốt lên mấy tiếng cuối, giọng bà rung, thoạt đầu rung nhẹ, dần dần rung mạnh, chừng như bà nén một cái gì đó đang sôi động từ đáy lòng bốc lên thành suối.
Tự nhiên, suối đó chưa khơi được lệ, nên chẳng tuôn trào.
Phương Cự Mộc sững sờ.
Có lúc lãnh lịnh đi tìm phu nhân, hắn đinh ninh sẽ làm tròn sứ mạng.
Hắn đã gặp phu nhân, sứ mạng đó kể như tròn được nửa phần.
Song, chỉ được nửa phần thôi, và phần còn lại không bao giờ hắn thực hiện nổi.
Phu nhân từ khước trở về, chính đó là điều mà hắn không tưởng đến, bởi nào hắn tưởng được một việc như thế có thể xảy ra.
Cho nên, hắn thừ người như tượng gỗ khi phu nhân tuyên bố quyết định sau cùng.
Hắn đứng lặng tại đó, như vừa bị sét đánh ngang đầu, thần hồn chơi vơi ngoài vạn dặm, chưa trở lại nhập vào thân.
Tiêu Tam phu nhân lại thở dài, tiếp nối :
– Ngươi trình lại vời chúa công, trên giang hồ ngày nay, sóng đã mạnh nhiều, mầm hung hiểm manh nha nẩy trồi khắp mọi nơi. Một biến cố phi thường sắp khai diễn, biến đổi toàn cục diện võ lâm. Ta có lời nhắn gởi, để mưu toan sự an toàn, chúa công ngươi không nên rời khỏi cốc!
Phương Cự Mộc lẩm bẩm :
– Nhưng… nhưng…
Đột nhiên, phu nhân trầm gương mặt, cao giọng :
-Những gì ta muốn nói. Ta đã nói rồi, ngươi có nghe rõ chăng?
Phương Cự Mộc rung động nói :
– Tiểu nhân… nghe rõ… rất rõ, phu nhân!
Quét ánh mắt lạnh, bén như dọa sang hắn, phu nhân nạt :
– Đã nghe rõ, sao chưa đi?
Nhưng, hắn làm sao dám trái lịnh? Hắn nghiêng mình chào biệt, đoạn quay nhanh người lại, chạy đi liền.
Hắn phóng chân với toàn lực, chạy như cuồng, hắn bỏ mặc bốn gã tùy hành, không buồn lưu ý là chúng có theo kịp hay không.
Người chạy mau, kẻ chạy chậm, trong phút chốc rồi tất cả cùng khuất dạng trong bóng đêm mờ, ngoài những hàng cây rậm…
Tiêu Tam phu nhân đứng lặng, đưa mắt nhìn theo bọn Phương Cự Mộc khuất dần, họ khuất dạng đã lâu mà ánh mắt bà vẫn còn nhìn về hướng đó.
Lòng bà như đeo núi, óc bà như bao bọc bởi một lớp sương dày.
Đôi chân như đóng đinh vào nền đất lạnh của vùng hoang vắng đêm, trường…
Triển Mộng Bạch hết sức nghi hoặc.
Chàng càng chứng kiến cuộc tiếp xúc giữa Tam Tiêu phu nhân càng nhận thấy sự tình có nhiều uẩn khúc, cố suy nghĩ mãi, vẫn chẳng hiểu được gì.
Chàng tự hỏi, tại sao Phương Cự Mộc đề cập đến phụ thân chàng? Và chừng như hắn gián tiếp cho rằng giữa chàng và phu nhân có tương quan nào đó bí ẩn phức tạp. Hiện tại thì chàng và phu nhân phải họp nhau, ít nhất cũng một thời gian, bởi sự họp nhau giữa chàng và phu nhân, nên phu nhân chưa quyết định trở về với trượng phu.
Mối tương quan gì?
Tâm hệ trọng của mối tương quan đó như thế nào?
Chàng nghĩ :
– Bà ấy, là người xa lạ đối với ta, tại sao bà có thái độ quái dị đối với ta?
Bỗng chàng thấy phu nhân rung rung…
Chàng giật mình, trầm giọng hỏi :
– Phu nhân làm sao thế?
Câu hỏi vừa buông dứt, chàng hoảng hồn.
Phu nhân, như cây trốc gốc, đảo đảo mấy lượt rồi ngã xuống.
Triển Mộng Bạch vội cúi mình xuống nhận ra gương mặt trắng nhợt của bà, ửng hồng lên, và lồng ngực phập phồng mạnh, phập phồng như mắc phải một chứng bịnh bất ngờ chứ không do hồi hộp quá độ.
Chừng như có một ác ma nào đó, đưa bàn tay tàn bạo bót nghẹt yết hầu bà.
Chàng nâng bà lên, hấp tấp gọi :
– Phu nhân!….
Phu nhân nhắm nghiền đôi mắt, hơi thở quá gấp, cố gượng lắm bà mới thốt được mấy tiếng :
– Nhanh lên… trong mình ta… chiếc hộp đen…
Rồi bà ta hôn mê liền.
Núi vẫn hoang vắng, gió vẫn thổi mạnh, thồi đều.
Tiếng gió khua động cây rừng giữa đêm khuya, tại chốn hoang vu, chung quanh lại có sương lạnh phủ mờ mờ, Triển Mộng Bạch dù có can trường có cho là thiết thạch cũng cảm thấy mà rợn người.
Hơn thế, từ bao năm qua, sống trong khung cảnh êm đềm của gia đình, chưa hề tiếp xúc sâu rộng với thế nhân mọi phản ứng trước các sự tình cấp bách, không được nhanh chóng cũng như thích đáng.
Tự nhiên, trước biến cố này, chàng không khỏi hoang mang thất thố.
Chàng mò bàn tay loạn trong mình của phu nhân lấy chiếc hộp đen.
Hộp bằng ngọc, có những đường chạm trổ li ti, nhìn kỹ mới biết đó là dấu vết của đao kiếm.
Ai đã dùng đao kiếm chém vào chiếc hộp.
Chiếc hộp tuy bằng ngọc, song cũ kỹ quá, lại mất cái trơn bóng của ban đầu, đem cho trẻ nít, chúng cũng lắc đầu không nhận.
Thế tại sao bà trân trọng nó phi thường? Bà giấu nó trong mình như báu vật.
Nhưng, trong tình thế này, Triển Mộng Bạch còn thì giờ đâu để suy tư?
Chàng mở chiếc hộp ra, thấy bên trong có một đoạn thoa, bằng ngọc.
Đoạn thoa đó, có một mặt rất đẹp, bên ngoài có bọc một lớp lục tràng đã quá cũ.
Chàng đinh ninh là chiếc hộp đựng một dược liệu gì đó, mà bà phải mang theo mình, để dùng trong những trường hợp như thế này.
Nhưng ngờ đâu đó là một phần của chiếc thoa gẫy!
Tay cầm chiếc hộp, mắt nhìn phu nhân, Triển Mộng Bạch sững sờ.
Chàng nhẹ nhàng lòn ra sau lưng bà bế bà lên, mang đến cạnh giòng suối nhỏ, đặt bà nằm xuống, rồi xé một mảnh áo, nhúng nước, đắp lên trán bà.
Đêm vẫn xuống, Triển Mộng Bạch mang máng cảm thấy đêm xuống sâu rồi, nhưng làm sao chàng biết còn bao lâu nữa thì trời lại sáng.
Chưa từng gặp cái cảnh dở độ đường như thế này, vào thời khoảng đêm khuya tăm tối, chàng không thể ước độ thời gian nổi.
Cứu phu nhân chàng không biết một phương pháp nào.
Bỏ đi, chàng lại không nỡ.
Chỉ còn cách là ngồi ỳ ra đó, chờ cái gì xảy ra, mặc cái đó xảy ra.
Nước khe chảy ra róc rách, gió thổi vi vu, một vài con chim giật mình vỗ cánh bay đi loạt soạt.
Cái động bên ngoài thê lương, cái động trong tâm của Triển Mộng Bạch cũng bi đát vô cùng.
Bi đát là ý niềm, có thêm sự hoang mang vì rối rắm.
Chốc chốc, chàng nhăm mặt, rồi thở dài, rồi lắc đầu, lẩm nhẩm :
– Làm sao? Ta làm sao? Bà sẽ ra sao?…
Lâu lắm…
Bỗng phu nhân thở nhẹ, tiếng thở kéo dài.
Bà tỉnh lại tỉnh từ từ.
Bà thở dài. Triển Mộng Bạch thở phào.
Đã nặng đang chất chồng nới tâm tư, đã được bàn tay bí mật nào đó, hốt trọn, quăng xuống giòng suối cho rồi!
Chàng tươi ngay nét mặt, hấp tấp hỏi :
– Phu nhân tỉnh lại? Phu nhân có thấy khá chăng? Có suối kia, tại hạ sẽ lấy nước cho phu nhân dùng?
Tiêu Tam phu nhân cười?
Nụ cười thê thảm làm sao!
Bà không đáp, ngay câu hỏi của Triển Mộng Bạch, bà tự lẩm nhẩm :
– Cao xanh! Cao xanh! Ta cảm kích vô cùng! Cao xanh lại giúp ta một lượt nữa, cho ta sống thêm mấy hôm.
Đôi mắt bà vừa khép lại, hai hạt lệ trào ra.
Bà đưa tay áo lau qua hai ngấn lệ, từ từ mở mắt, nhẹ giọng hỏi :
– Ngươi đã lấy được chiếc hộp trong mình ta chứ?
Bà nhìn thoáng qua hộp ánh mắt của bà biểu lộ niềm tiềc thương có ẩn chứa phần nào u oán.
Rồi bà đập nắp hộp lại, cất vào mình.
Cất chiếc hộp, bà cử động rất trịnh trọng như cất một hạt châu như một viên ngọc, và dè dặt như cất một sự bí mật mà bà cần giữ gìn như giữ sinh mạng.
Triển Mộng Bạch lấy làm kỳ.
Đã quý chiếc hộp, đã giữ nó như một bí mật lớn lao, sao lại tiết lộ cho chàng biết?
Rồi bây giờ, từ tay của chàng qua tay bà, chiếc hộp lại được bà bảo vệ quá chừng? Tại sao bà mâu thuẫn với bà như vậy?
Tiêu Tam phu nhân thở dài, chỏi tay ngồi lên.
Dưới là thảm cỏ non, êm dịu, trên có sao thưa, mờ mờ, giữa có gió vờn, vi vu, cạnh có khe trôi róc rách… Bà nhìn quanh cảnh vật, nhẹ giọng hỏi :
– Ta hôn mê độ bao lâu?
Triển Mộng Bạch đáp :
– Lâu, nhưng tại hạ không ước độ nổi là bao nhiêu!
Tiêu Tam phu nhân dịu giọng hỏi :
– Suốt thời gian đó, ngươi canh chừng cho ta?
Triển Mộng Bạch gật đầu.
Phu nhân tiếp :
– Ta với ngươi bình sanh không hề biết nhau, ta lại đánh ngươi mấy lượt, ta còn mắng ngươi mấy phen, tại sao ngươi lại bảo vệ ta, trong lúc ta đang mê mang? Dù ngươi không muốn hạ thủ báo hận, ngươi cũng có thể bỏ đi, để mặc ta với tình trạng bất tỉnh chứ?
Bà nhấn mạnh :
– Tại sao?
Triển Mộng Bạch giật mình.
Thực sự, chàng không tưởng là phu nhân sẽ nói những lời đó với chàng.
Chàng thờ dài, chầm chậm đáp :
– Tại hạ cũng chẳng hiểu tại sao nữa, bà!
Tiêu Tam phu nhân trầm ngâm một lúc lâu, rồi bà mới gật đầu :
– Được! Tốt lắm! Tiểu tử tốt lắm!
Mấy tiếng đó, rất gọn, nhưng hàm chứa bao nhiêu uẩn khúc phức tạp vô cùng!
Mấy tiếng đó, có ý vị vô cùng!
Triển Mộng Bạch nghe máu sôi động trong người, một thứ máu nóng của hạng người hào hiệp, vị tha, vong kỷ.
Tiêu Tam phu nhân lại từ từ tiếp :
– Tiểu từ dìu ta xuống núi đi. Đêm sắp tàn, ngày cũng đến trong phút giây rồi đó!
Sao trời đã thưa dần, nhạt dần, màu xanh thẳm phương Đông bắt đầu pha trắng.
Triển Mộng Bạch dìu Tiêu Tam phu nhân theo con đường mòn khúc khủy từ từ xuống núi, dìu như hiếu tử dìu mẹ trong cơn bịnh nặng.
Nghĩ đến việc làm của mình hiện tại chàng cười thầm cho mình.
Mà chàng cũng cảm khái không ít.
Bỗng nhiên, chàng hồi ức từ mẫu, chàng hận rằng mình bạc phước, không may mắn được biết mặt mẹ hiền như bao nhiêu con trẻ trên đời, những con trẻ đó, đâu đến nỗi quá cô quạnh trong thời thơ ấu!
Còn chàng, tại sao chàng bạc phước hơn chúng? Cũng đồng lứa với nhau, chúng ban ngày quanh quẩn bên gối mẹ hiền đêm đêm được mẹ hiền xoa dỗ dịu dàng, còn phận chàng sao quá hắt hiu, mẹ hiền ra đi sớm quá?
Dìu Tiêu Tam phu nhân xuống núi, chàng chạnh niềm hiếu thảo tiếc cho mình không có mẹ để làm cho tròn cái đạo làm con.
Chàng dìu phu nhân đi một lúc lâu, những điểm sao đã tan biến mất, còn lại mảnh trăng tàn mờ nhạt thê lương.
Trăng đẹp về đêm, nhưng trăng rất trơ trẽn lúc đêm tào khi sắp sửa trả phần ngự trị trần gian cho vầng thài dương bừng nhựa sống.
Bỗng Tiêu Tam phu nhân hỏi :
– Ngươi có biết một nữ nhân tên Tô Siển Tuyết chăng?
Triển Mộng Bạch lấy làm lạ, tự hỏi bà có ý tứ gì?
Phu nhân trầm giọng tiếp :
– Từ ngày ngươi trưởng thành, ngươi có khi nào nghe gia gia ngươi đề cập đến nữ nhân đó chăng?
Triển Mộng Bạch lại lắc đầu.
Chàng gằn giọng :
– Nữ nhân duy nhất, tiên phụ thường đề cập đến, là mẹ hiền của tại hạ khuất bóng hơn mười chín năm rồì!
Tiêu Tam phu nhân chớp mắt mấy lượt.
Rồi bá thốt :
– Nếu ngươi muốn gặp, ta sẽ đưa đi cho gặp!
Triển Mộng Bạch sửng sốt :
– Gặp ai?
Phu nhân điềm nhiên :
– Gặp nữ nhân có cái tên Tô Siển Tuyết!
Thái dương đã bắt đầu rải những tia nắng ấm xuống trần gian, sương đêm còn đọng quanh vòng non núi tiếp nhân những tia nắng ấm đó, biến thành sắc thái trắng nhạt như một màu sữa đục.
Sương trắng, nhạt dần dần, tàng cây, thân cây lộ dần dần.
Lòng mông lung ánh mắt cũng mông lung, chàng nhìn ra cảnh vật nhưng ý niềm xa xôi man mác quá chừng.
Tiếng địch vô cùng quái di.
Tiếng địch vang lên, Tiêu Tam phu nhân biến sắc mặt.
Bà dừng chân lại liền. Triển Mộng Bạch không ngờ một con người quá lạnh như phu nhân, lạnh lời nói, nụ cười, lạnh cả thân thể bệnh hoạn, lại có thể bị chấn động vì tiếng địch của mục đồng và chừng như tiếng đàn địch của mục đồng dẫn gia súc vào núi sâu ăn cỏ như thường lệ.
Địch của mục đồng có gì đáng sợ hãi đâu, mà bà lại phải biến sắc?
Trong khi đó, tiếng địch vang lớn từ từ, chứng tỏ người thổi địch đang đi dần về phía cả hai!
Tiêu Tam phu nhân trầm ánh mắt, thấp giọng :
– Ngươi đứng đây chờ ta, đừng rời bỏ đi đâu nhé. Ta trở lại liền!
Không đợi chàng nói gì, bà gặc tay, thoát khỏi cái nắm của Triển Mộng Bạch đang nâng bà, rồi lướt đi trong lướp sương mờ.
Thuật khinh công của bà vô cùng linh diệu, tà áo vừa chớp lên, bà đã khuất dạnh.
Nhìn theo bóng bà, bóng khuất đã lâu, Triển Mộng Bạch còn mơ màng.
Sau cùng, chàng thở dài, tìm một tảng đá ngồi xuống.
Mệt nhọc đã xâm chiến trọn cơ thể chàng, giả như lúc đó, phu nhân đừng thoát đi, bắt chàng đi, bắt chàng tiếp tục đưa bà xuống núi, chắc chàng không cất bước nổi.
Ngồi trên tảng đá, chàng nhge mí mắt nặng dần, cố nhướng lên song không làm sao chống lại cơn buồn ngủ, bất giác, chàng nhắm mắt lại.
Nhưng, mắt vừa nhắm, tai liền nghe mấy đợt gió cuốn tới, chàng giật mình, vừa mở mắt ra, vừa đứng lên, cấp tốc nhún chân tung mình tới.
Đúng lúc, mấy điềm sáng lạnh bay vút qua dưới chân chàng.
Mấy điểm sáng lạnh đó lao thẳng đến vách đá bắn vào bật kêu coong coong.
Tia lửa bắn ra tung tóe.
Ám khi.
Ám khí vút đi với một công lực phi thường, người nào đó phóng ra ám khi, hẳn phải tu vi thâm hậu vô tưởng.
Lập tức Triển Mộng Bạch quát to :
– Ai?
Từ trong màn sương vọc ra bốn bóng người.
Tất cả đều vận y phục chẹt, màu đen, đầu bao khăn che giấu mặt, ba người thủ cương đao, người còn lại cầm một đôi Ngân Quang Vạn Tự Đoạt, một loại vũ khí rất hiếm thấy trong võ lâm.
Tất cả bốn người như có thù truyền kiếp với Triển Mộng Bạch.
Họ vừa lướt đến, tất cả vung bốn năm cánh tay, ba đao hai đoạt, ào ào như thác đổ, trút xuống đầu Triển Mộng Bạch.
Thái dương đã lên cao, dương quang chiếu vào đao và đoạt, ánh thép chớp ngời.
Tay không, Triển Mộng Bạch không thể nghinh chiến, phải lùi lại đồng thời cao giọng hỏi :
– Các vị bằng hữu làm gì? Có thù hận gì với Triển Mộng Bạch này?
Người cầm đôi Vạn Tự Đoạt cười lạnh, không đáp, hung hăng tiến tới, đánh ra một lúc bảy chiêu, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ yếu nhược trên mình Triển Mộng Bạch.
Người đó có cái vẻ là tay chỉ huy của ba người kia.
Y sử dụng đôi vũ khí ngoại mộn vô cùng thuần thục, đến độ xuất thần nhập hóa.
Triển Mộng Bạch dùng tay không, nghinh chiến với một đối thủ lợi hại như vậy, kể cũng vất vả lắm rồi, tự vệ chưa chắ là kín đáo, nói chi đến phản công?
Đã vậy, chàng còn phải lưu ý đến ba thanh cương đao, luôn luôn tìm sai lệch như vậy.
Chàng thấy rõ, cơ nguy hiển hiện.
Qua mấy phút giây đầu, chàng chỉ còn thủ chứ hết công rồi.
Đã là Thần Quyền của chàng lợi hại thệt, song đem xương thịt xung chạm với thép, từ xưa đến nay, có ai dám làm? Dú người làm, đã chắc gì người đó thủ thắng?
Bất qua, chàng nhờ tiền xảo, tránh né vậy thôi.
Trong một cuộc chiến, một bên tấn công như gió đùa, bảo chống lại đông người, bên kia chỉ có một người, lại tay không, cơ thắng bại hầu như rõ rệt ra một mảnh.
Lập tức, Triển Mộng Bạch không còn đắn đo do dự được nữa, trong tình thế này, không liều không được.
Chàng nhập nội, cùng người cầm đôi Vạn Tự Đoạt quyết tử chiến.
Cả hai xoắn tít vào nhau, đảo lộn, tung hoành, nhưng không rời nhau.
Do đó, ba gã kia không dám đánh loạn vào, sợ chạm phải người nhà.
Vừa đánh, Triển Mộng Bạch vừa đảo mắt nhìn quanh, cố tìm một sơ hở của địch, khai huyết lộ vọt đi.
Đến bây giờ, cái dũng cảm của chàng mới biểu lộ đúng mức.
Người cầm đôi Vạn Tự Đoạt cao giọng cảnh cáo các người kia :
– Vô luận như thế nào, trước hết, phải hạ tên này. Nếu không, mụ nữ ma đầu trở lại chúng ta sẽ nguy mất!
Bây giờ, Triển Mộng Bạch mới nhận ra âm thanh của người đó.
Và, đây chính là Phương Cự Mộc!
Hắn chưa đi về cốc, hắn còn quanh quẩn trong vùng!
Chàng hét lớn :
– Phương Cự Mộc!
Nhận ra chính là Phương Cự Mộc, chàng hết sức làm lạ, chẳng hiểu tại sao hắn muốn sát hại chàng!
Phương Cự Mộc cười lạnh một tiếng, gia tăng tốc độ bàn tay, ba gã kia cùng hét lớn lên, cùng vung đao theo thế liên hoàn công tới.
Triển Mộng Bạch lúc đó rối loạn tâm tư, phản ứng mất phần linh hoạt.
Chàng nghe lạnh ở đầu vai tả, Vạn Tự Đoạt đã phớt qua, rọc một đường, máu tươi từ nơi vết thương trào ra liền.
Bấy giờ, Phương Cự Mộc mới lên tiếng.
Hắn lên tiếng lần thứ hau, từ lúc đầu hắn và thuộc hạ trở lại, bao vây Triển Mộng Bạch.
Hắn quát :
– Nạp mạng đi được sống! Ngoan cố chống cự là tan thây!
Vết thương không làm chàng đau đớn lắm, Triển Mộng Bạch vung tay, đánh ra một lúc năm quyền.
Máu càng chảy theo đà chuyển động của chàng, nhìn thấy máu chàng không khiếp hãi, trái lại chàng còn cáu tiết hơn, dũng khí càng bốc cao hơn nữa.
Dũng khí của chàng bốc cao độ, gần như chàng liều, giả như địch có chặt hết đôi tay, đôi chân, chàng cũng dùng đầu mà đánh.
Tuy đắc thù qua một đường Vạn Tự Đoạt, thấy dũng khí của Triển Mộng Bạch, Phương Cự Mộc bất giác kinh hãi.
Hơn mấy mươi năm lăn lộn khắp sông hồ, hắn chưa từng gặp một thiếu niên nào can đảm như đối tượng.
Xa xa, bỗng có tiếng thở dài rất khẽ, và người thở dài, buột miệng tán :
– Tiểu tử đáng ngợi lắm!
Câu tán cũng rất khẽ, như tiếng thở dài.
Âm thanh rất ấm rất dịu, chỉ có nữ nhân mới phát ra được một âm thanh như vậy.
Tiếng thở dài tiếng tán thưởng vừa vang lên, vọng đến cục trường bọn Phương Cự Mộc bốn người đều biến sắc.
Một bóng người lướt tới nhẹ nhàng như cánh én.
Triển Mộng Bạch chưa kịp nhìn xem bóng đó là ai, một đạo âm nhu kình lực cuốn tới chạm vào vai chàng, đạo âm nhu kình lực đẩy chàng lùi lại xa ngoài năm thước.
Đồng thời ba tiếng xoảng vang lên, ba thanh đao đã rớt xuống đất.
Phương Cự Mộc thoáng nhìn, nhận thấy người vừa đến vận chiếc áo trắng.
Người đó, chẳng phải là Tiêu Tam phu nhân, như hắn đã hoài nghi.
Bởi không phải là Tiêu Tam phu nhân, dù sao thì người đó không hẳn có thái độ quyết liệt lắm, Phương Cự Mộc trấn định tâm thần.
Dùng tay không, đánh rơi ba thanh cương đao, đánh rơi một cách dễ dàng, như gạc ba thanh gỗ trong tay trẻ nít, người mới đến phải có võ công tuyệt đỉnh.
Biết như vậy, song y không ngán, bởi không ngán nên y lấy ngay bình tĩnh.
Hắn không ngán, vì người đó hoàn toàn xa lạ đối với hắn. Nếu người đó đứng về cánh đối lập. Thì bất quá chỉ uy hiếp hắn vũ lực là cùng.
Mà đối với con nhà võ, khi nào một vũ lực có thể làm cho ai khuất phục? Vũ lực, chỉ định đoạt thắng và bại, thứ vũ lực không thể là một áp lực lâu bền.
Áp lực lâu bền đối với hắn chỉ có mỗi một Tiêu Tam phu nhân thôi.
Bởi Tiêu Tam phu nhân có liên hệ với chúa công hắn, phu nhân có một thế lực thực sự với hắn.
Bây giờ, người đó chẳng phải là phu nhân, thì khi nào hắn sợ?
Hắn quát :
– Bà là ai?
Nữ nhân áo trắng cười nhẹ hỏi lại :
– Ngươi không nhận ra ta sao?
Bàn tay của bà đưa lên, bàn tay đó điểm nhanh vào huyệt Kiên Tỉnh nơi đầu vai Phương Cự Mộc.
Ba đại hán kia cũng rú lên một tiếng kinh hoàng cùng quay mình thoát chạy.
Nữ nhân áo trắng mỉm cười :
– Các ngươi không chạy được đâu!
Chân bà nhít động, thân hình đã bám sát ba đại hán, bàn tay lại đưa lên.
Đương nhiên là bà điểm huyệt chúng.
Triển Mộng Bạch sững sờ.
Chế ngự xong Phương Cự Mộc và ba đại hán, nữ nhân từ từ tiến về phía chàng.
Mớ tóc còn đen vấn cao, mắt đen sáng như hai điểm sao. Đôi mắt tuyệt vời, nữ nhân vận toàn trắng, làn da cũng trắng, da mặt da tay…
Thân hình bà như một khối châu ngọc lớn điêu khắc mà thành. Tất cả những gì nơi bà đều chiếu ngời.
Tuy nhiên, nhìn kỹ một chút, hẳn phải nhận thấy bên nụ cười tươi như hoa của bà, phảng phất có nét thời gian lưu lại, lại ẩn ước có hận buồn…
Giữa đôi mày, một vài đường nhắn kín đáo kéo lên như đường tơ, và cạnh mớ tóc mai, có một vài sợi trắng…
Bốn đại hán kia, Triển Mộng Bạch vận dụng tất cả lực bình sinh, nghinh chiến vẫn không thoát khỏi áp lực của chúng.
Bà chỉ vẩy bàn tay mấy lượt, là hạ chúng dễ dàng, hạ chúng dễ như cất bước nhàn du, không hề thở một hơi gấp.
Bà ung dung, thư thái, như mạng phụ từ khuê các sau khi trang điểm qua loa, cất bước dạo hoa viên.
Và bà xuất hiện, đem cái rạng rỡ chan hòa ra vạn vật chung quanh, như một tiên nữ lâm phàm, vâng sứ mạng thiên đìng, bố đức thi ân cho trần thế.
Bà phong thái siêu trần, thoát tục, nhìn qua bà, là ai cũng mến cảm ngay.
Bà điểm một nụ cười hiền dịu, hỏi :
– Thương thế của ngươi có nặng lắm không?
Triển Mộng Bạch nghiêng mình :
– Chẳng đáng lo ngại!
Nữ nhân áo trắng vẫn cười :
– Ngươi ương nạnh can cường có một!
Rồi bà phất ống tay áo, chuyển mình, bước đi.
Triển Mộng Bạch bước gấp theo, gọi :
– Xin tiền bối dừng chân?
Nữ nhân áo trắng dừng lại :
– Việc gì nữa đây?
Triển Mộng Bạch nghiêng mình :
– Đại đức bất báo, tại hạ chẳng bao giờ dám nói đến cái ơn cứu mạng. Chi xin phu nhân cho biết quý tánh, cao danh…
Nữ nhân cười tươi :
– Vị Tiêu Tam phu nhân nhận ra ta là ai, ngươi cần gì phải hỏi!
Bà dừng lại rồi tiếp :
– Khi nào bà ấy trở lại, ngươi cho bà biết, có Tô Siển Tuyết đi ngang qua đây, để lời thăm hỏi!
Triển Mộng Bạch giật mình :
– Tộ.. phu nhân!
Chàng làm sao quên gấp tên đó? Tiêu Tam phu nhân vừa nói cho chàng biết cách đây chẳng mấy phút giây.
Nhưng Tiêu Tam phu nhân đề cập đến tên đó, với niềm oán hận, chính điều đó hiện giờ làm cho chàng hoang mang không ít.
Giữa hai người có mối liên quan gì?
Dù sao Tô Siển Tuyết đối với chàng, có cái ơn cứu mạng, ơn đó chàng chẳng bao giờ quên.
Tô Siển Tuyết cười hỏi :
– Ngươi nhớ những gì ta vừa nói chứ?
Triển Mộng Bạch chưa kịp đáp, một giọng nói lạnh lùng đâu đây vọng đến, đáp thay chàng :
– Tự nhiên ta quên ngươi! Khi nào ta quên được ngươi!
Tô Siển Tuyết biến sắc mặt, nhưng liền sau đó, điểm nụ cười.
Triển Mộng Bạch ngẩng đầu lên thấy Tiêu Tam phu nhân từ từ bước đến, tay tả nắm ngang hông một đại hán áo đen mang như mang một con thỏ, tay hữu cầm một ống địch bằng vàng.
Đại hán có thân hình khôi vỉ, nhưng xem như chẳng có trọng lượng nào trong tay bà.
Hắn không dám làm một cử động nhỏ để vùng vẫy khỏi bày ta bà, trái lại hắn còn run rẩy như đuôi đứt thạch sùng.
Tiêu Tam phu nhân có làn da mặt xanh xao, bây giờ gương mặt đo cành xanh hơn. Ánh mắt vẫn lạnh lùng như hôm nào.
Bà không nhìn Tô Siển Tuyết.
Tô Siển tuyết cũng không hề quay lại.
Chẳng hiểu tại sao Triển Mộng Bạch cảm thấy lạnh từng cơn. Chàng toan quay mình bước đi rời khỏi nơi này, nhưng trực giác phát hiện niềm oán độc trong ánh mắt của Tiêu Tam phu nhân.
Chàng lại cảm thấy ẩn ước sát cơ lẫn lộn trong niềm oán độc đó.
Chàng tự hỏi tại sao Tiêu Tam phu nhân lại oán hận cực độ con người hiền dịu như Tô Siển Tuyết.
Và chàng cũng chẳng biết tại sao mình lại tha thiết quan tâm đến hai nữ nhân bí mật này.