Xuyên Tâm Lệnh

Chương 20 - Đa Thiểu Tình Cừu

trước
tiếp

Lão phụ áo gấm nhẹ phất ống tay áo, lao vút thân hình, nhẹ nhàng như chim én ra khỏi khu rừng, chặn đần chàng, dịu giọng thốt :

– Tiểu tử! Không nên hận mẫu thân ngươi!

Triển Mộng Bạch nắm chặt đôi tay, cắn mạnh răng, không đáp.

Lão phụ tiếp :

– Ngượi hận bà ấy, vì bà ly khai phụ thân ngươi, và từ lúc vào đây, suốt mười mấy năm dài, bà không hề đưa tin về nhà, có phải vậy chăng?

Đoạn bà thở dài, lại tiếp :

– Tuy nhiên lòng ngươi còn hướng về bà, bởi có người con nào lại không thương mẹ, ngươi hận song ngươi khóc, điều đó chứng tỏ hình bóng của mẫu thân ngươi chưa hề phai mờ trong tâm tư ngươi. Và ngươi đau khổ vô cùng.

Mắt chàng ươn ướt, chàng nghe lão phụ nói như thế, bất giác không cầm được lệ thảm, để mặt đôi giòng tuôn chảy…

Lão phụ vỗ tay nhẹ lên đầu vai chàng tiếp luôn :

– Đi, đi theo già! Đi theo mà nhìn một vài vật còn hơi hướm của mẫu thân ngươi. Thấy những vật đó rồi, có thể là ngươi không còn hận bà nữa!

Giọng nói hiền dịu của lão phụ có cái mỵ lực bất khả kháng, mỵ lực đó làm tiêu tan ý chí cương quyết của Triển Mộng Bạch, chàng không còn tự chủ, thờ thẩn bước theo bà, Lão phụ vừa đi vừa cười nhẹ, hỏi :

– Cách đây không lâu lắm, có một thiếu niên mạo nhận là ngươi, đến sơ cốc, ngươi có biết hắn là ai chăng?

Triển Mộng Bạch lắc đầu, chàng đang miên man nghĩ ngợi, có sá gì việc nhỏ mọn đó mà hòng quan tâm?

Lão phụ tiếp :

Hắn có hình dáng thanh kỳ, dung mạo tuấn tú, cử động hoa bướm, thái độ văn nhã phi thường. Cốc chủ vừa trông thất hắn là thích ngay, chẳng những truyền dạy võ công cho hắn, mà lại còn hứa gã Tiêu Phi Vũ cho hắn.

Triển Mộng Bạch buột miệng kêu khẽ :

– A?…

Nhưng chàng không chịu nói nhiều, bởi tâm tư chàng đang bị xáo trộn vì những ý niệm về mẹ.

Lão phụ lại tiếp :

– Ngờ đâu hắn học xong mấy môn công, lại âm thầm ra đi, thoạt đầu thì ai ai cũng khẩn cấp về sự ly khai bất minh của hắn, song dần dần, người ta phát hiện ra, hắn chỉ là một kẻ giả mạo.

Triển Mộng Bạch đã nói được một tiếng, cứ thế đáp luôn :

– A?

Lão phụ áo gấm cau mày :

– Sao ngươi không nói tiếng gì hết?

Triển Mộng Bạch đáp :

– Tại hạ đâu có lời gì để nói?

Lão phụ tiếp :

– Thiếu niên đó, biết rõ gia đình của họ Triển, ngoài ra hắn cũng biết luôn cái việc Mạc Vong Ngã đi tìm nữa.

Rồi bà hỏi :

– Ngươi có nhận thấy là kỳ quái chăng?

Triển Mộng Bạch lơ là :

– Thật là kỳ quái.

Lão phụ lại tiếp :

– Ta đoán là hắn có quan hệ chi đó với ngươi, hắn biết luôn cả những di ngôn của mẫu thân ngươi! Ngươi thử nghĩ xem, hắn là ai?

Triển Mộng Bạch chợt tỉnh ngộ, thầm nghĩ :

– Biết được di ngôn của mẹ ta, trừ ta ra, chỉ còn có Tô Siển Tuyết, chẳng lẽ thiếu niên đó lại là do bà ấy sai đến Đế Vương cốc?

Chàng đáp :

– Tại hạ không đoán nổi!

Lão phụ thở dài :

– Phàm những kẽ không thích nói, lại là những kẻ thích dùng mắt để nhìnm tai để nghe.

Và nhựng kẻ thích dùng mắt tai hơn miệng là những kẻ ít chịu nói thật!

Triển Mộng Bạch đang theo dõi giòng tâm tưởng buột miệng buông gọn, chừng như vô ý thức :

– Vậy sao?

Lão phụ nhìn chàng vụt cười khan, thốt :

– Thiên hạ cho rằng ngươi là một nam nhi, chứ ta thì nghĩ ngươi là nữ tử!

Triển Mộng Bạch cũng buông gọn như trước :

– Vậy sao?

Lão phụ trố mắt, nhìn chàng một lúc, vẻ kinh ngạc hiện rõ nơi gương mặt bà.

Cuối cùng bà lại điểm một nụ cười, rồi tiếp :

– Già rất thích đấu khẩu, song gặp ngươi, già không sao mở miệng nói!

Bà lại cười, đoạn tiếp luôn :

– Ngươi nên biết là vừa rồi ngươi khỏi phải qua một cửa khó khăn nhất. Chứ nếu không thì dù cho ngươi đối đáp suốt ngày đêm cũng chẳng hết chuyện.

Triển Mộng Bạch giật mình, thầm nghĩ :

– Thì ra bà này là một nhân vật thứ hai, khó tiếp xúc nhất!

Bất giác, chàng thở dài.

Lão phụ nói :

– Ngươi than thở về việc gì?

Triển Mộng Bạch thốt :

– Tại hạ nghĩ, phu nhân hẳn phải tịch mịch lắm!

Lão phụ áo gấm trầm lặng một lúc lâu, rồi thấp giọng hỏi tiếp :

– Ai nói với ngươi như thế?

Triển Mộng Bạch đáp :

– Nếu không như thế sao phu nhân lại tìm người mà đấu khẩu?

Lão phụlại trầm ngâm, cuối cùng bà lộ vẻ u buồn buông gọn :

– Quen tịch mịch, cũng là một điều hay!

Triển Mộng Bạch tiếp :

– Xem ra, trong Đế Vương cốc, nhiều người tịch mịch quá. Do đó, mà ai ai cũng có cái tánh quái dị, mỗi người quái dị mỗi cách. Nếu bắt buộc tại hạ phải nhận chịu tịch mịch, thì thà lưu lảng khắp sông hồ sống cuộc đời bần khổ, còn dễ chịu hơn ngồi một chỗ, ngồi trên bạc vàng, châu ngọc, mà để cho tịch mịch bao phủ quanh mình!

Nơi gương mặt của lão phụ nét y buồn lẫn ai oán hiện rõ, với thần sắc đó, bà lại điểm một nụ cười.

Dĩ nhiên, nụ cười của bà thê thảm làm sao!

Bà thốt :

– Trên thế gian này, có ai cam tâm tình nguyện chịu cảnh tịch mịch đâu? Bất quá vì sự tình bức bách, con người không thể thoát thành ra phải nhẫn nhịn.

Họ đến một khu rừng trúc.

Nơi đó, có lầu các, có đình đài, toàn kiến trúc nào cũng hoa lệ, huy hoàng. Trước đây, Triển Mộng Bạch vì lầm lẫn, có vào, song rồi trở ra liền.

Lão phụ đưa tay chỉ :

– Ta cư ngụ tại nơi đó! Mẫu thân ngươi cũng cư ngụ nơi đó.

Triển Mộng Bạch không nói gì, lặng lẽ theo bà.

Họ đến trước một ngôi nhà, trong đó có mấy nàng tiểu hầu đang chơi cờ, thấy chủ nhân vội đứng lên, nghiêng mình làm lễ.

Họ cúi đầu, song mắt thì liếc xéo lên Triển Mộng Bạch.

Lão phụ khẽ điểm một nụ cười. Triển Mộng Bạch vào hoa sảnh, qua luôn thơ phòng, đến hành lang phía hậu, bên cạnh hàng lang, có vuông sân độ nữa mẫu, trồng toàn một loại hoa cúc. Cúc đang nở hoa rực rỡ.

Sát bên sân hoa, có ao nước trong, cạnh ao, có mấy dãy phòng, bên ngoài có rào trúc bao bọc.

Phía trước, hay ở bất cứ nơi nào khác trong Đế Vương cốc, thì hoa lệ, thì huy hoàng, trái lại, ở đây thì cực kỳ đơn giản, gần như thô sơ.

Đến nơi đây rồi, Triển Mộng Bạch dừng chân lại, sững sờ.

Khung cảnh trước mặt chàng là khung cảnh tại gia trang, ở Hàng Châu, không một điểm nhỏ nào khác biệt! Đúng là cái cảnh hậu viên của nhà chàng.

Vào đây, chàng tưởng chừng như mình đặt chân trở lại quê hương!

Chàng thường nghe phụ thân chàng nói lại, mẫu thân chàng lúc ở nhà, thì cư ngụ tại hậu viên, lại rất thích hoa cúc.

(Mất trang 266)

Bất giác lệ thảm cuộn giòng, chàng không buồn ngăn chặn, hoặc lau ráo.

Bên ngoài rào trúc, có treo một chiếc lục lạc vàng nhỏ. Gió phất qua, lục lạc lay động khua reng reng…

Lão phụ áo gấm thốt :

– Mẫu thân ngươi cư ngụ tại nơi này. Vô luận là ai, muốn gặp bà, đến đây rồi, phải rung chiếc lục lạc đó, chứ không tự tiện vào ngay! Bây giờ thì…

Bà thở dài, xô cánh cửa rào bước vào.

Qua vuông sân, là tới nhà, trước nhà có mái hiên, nền hiên chẳng có một hạt bụi nhỏ.

Song cửa cũng sạch như chùi, rồi những bàn ghế, vật dụng bên trong nhà cũng thế, chừng như có gia nhân quét dọn hàng ngày, dù chủ nhân đã vĩnh viễn ra đi, không hề trở lại.

Nơi góc nhà, có chiếc bàn nhỏ, thêm mấy bức họa vẽ dở dang, ngổn ngang trên một chiếc bàn khác.

Lão phụ lại buông tiếng thở dài, rồi tiếp :

– Lúc người còn, vật nào ở nơi nào, thì lúc người vắng, vật vẫn ở y chỗ cũ, Cốc chủ muốn bảo trì nguyên vẹn nơi mẫu thân ngươi cư ngụ cho nên chẳng một ai dám sờ mó đến một vật chi cả.

Triển Mộng Bạch xúc động đến rung người, đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại từng vật, từng vật.

Chàng nghĩ, tại cố hương nơi hậu viện gia trang của chàng cư ngụ, cũng được bảo trì nguyên vẹn thế này. Hơn mười năm trôi qua, chẳng một vật nào được dời đổi vị trí của nó.

Chàng nhớ luôn, cứ mỗi chiều, khi tà dương dịu nóng, phụ thân chàng nhẹ bước đến đó, trang trọng sờ lên từng vật, từng vật ngày nào mẫu thân chàng từng sờ mó đến, tưởng chừng như cái chạm hôm nay sẽ gặp hơi hướm của người hôm nào ra đi, nhưng còn lưu lại nơi vật đó.

Chàng nhìn theo bóng phụ nhân, tà dương nhuộm vàng mái tóc bạc của người, mái tóc đáng lẽ còn xanh, sầu muộn chất chồng, làm heo hắt dần mà thành ra thay sắc…

Tim động, máu chảy, trí động, phút chốc, chàng mất tự chủ, òa lên khóc.

Lão phụ không ngăn, để mặc chàng khóc, có khóc mới vơi đi được phần nào buồn thương sầu hận.

Bà trầm gương mặt thốt :

– Nếu có một người tịch mịch nhất tại nơi này, thì người đó là mẫu thân ngươi. Bà ở đây, trọn mười lăm năm dài, bà không hề ly khai vuông rào trúc. Bên cạnh bà, chỉ có một tiểu đầu. Thôi, chúng ta đến đại điện đi.

* * * * *

Tuy họ có vẻ khẩn trương, sao chẳng ai dám mở miệng nói một tiếng gì.

Phấn hầu hoa Phi quỳ trên bực thềm, tóc xòa rối, không gian chẳng có gió thoảng song chốc chốc hắn rung rung.

Tóc rung, là toàn thân hắn rung, điều đó chứng tỏ hắn đang trải qua một cơn kinh khiếp hãi hùng.

Tiên Man Phong cũng có mặt, nàng quỳ bên cạnh hắn, đầu cuối thấp.

Triển Mộng Bạch dợm chân bước tới.

Tám tiếng loảng xoảng vang lên, mười sáu ngọn kích giáo xoa chân chàng.

Võ sĩ đứng đầu bên tả, có gương mặt đen, râu cũng đen trầm giọng thốt :

– Cốc chủ thăng điện, bất cứ ai cũng chẳng được bước tới nửa bước.

Triển Mộng Bạch nóng nảy :

– Tại hạ có việc…

Võ sĩ lắc đầu :

– Dù việc khẩn cấp, cũng phải chờ.

Đã hai lượt nhầm lẫn, Triển Mộng Bạch tự nguyên không muốn tranh luận với người trong cốc vì sợ phải phạm lỗi nữa, nên chàng im lặng lùi lại mấy bước.

Nhưng lùi lại, không phải điềm nhiên chờ, dù sao thì chàng có những tính hiếu kỳ trước những cảnh tượng lạ lùng đó.

Chàng nhìn đăm đăm về phía trước, xem sự tình tiến diễn thế nào.

Một lúc lâu, Tiêu Phi Vũ từ trong màn bước ra, quỳ xuống một bên Tiêu man Phong.

Nàng cúi đầu im lặng.

Sau đó, hai đồng tử vận áo vàng mang ra hai chiếc ghế đặt cạnh hương án. Cả hai, từ diện mạo tới y phục, thần thái, đều giống nhau như hai giọt nước.

Rồi tiếng chuông đổ vang lên, chấn động đến chín tầng mây.

Chuông thinh chưa lắng, Ngọc Cơ chân nhân và Thiên Phàm đại sư từ phía sau bức màn bước ra, không nói gì, mỗi người ngồi lên mọt chiếc ghế.

Biết là Đế Vương cốc chủ sắp thăng diện, Triển Mộng Bạch nghe tim hồi hộp vô cùng.

Chàng hồi hộp, chẳng phải vì cái uy vũ của một người, mà chính là vì nôn nóng xem rõ mặt mày của nhân vật truyền kỳ trong võ lâm.

Bức màn cuốn lên, một người vận áo gấm màu vàng xuất hiện. Mặt trắng quá, như xanh, tuy ốm nhưng không tiều tụy như phần đông cáng người cao tuổi, đôi mắt sáng lạ lùng.

Lão nhân từ từ tiến tới, ngối sau long án. Đến lúc đó chuông thinh mới dứt. Chuông thinh dứt, là không giang trầm lặng nặng nề.

Đồng tử bên tả cao giọng truyền :

– Tư pháp nhân nghe lịnh!

Lão nhân gù bước tới ba bước, nghiêng mình đáp :

– Thiết đà có mặt.

Đế Vương cốc chủ từ từ hỏi :

– Dùng ngụy kế, gây tổn thương cho người, mạo phạm tiền bối, hiếp bước nhược tử, tàn ngược vô cô, những hành vi đó có làm nhục bổn môn không?

Thiết Đà cao giọng :

– Có làm bại hoại thinh danh bổn môn.

Đế Vương cốc chủ lại hỏi :

– Đáng thọ hình phạt nào?

Thiết Đà đáp :

– Tội nặng là phải xử tử, tội nhẹ là bị trục xuất ra khỏi cốc.

Lão phụ chánh phu nhân và Tiêu Man Phong cùng biến sắc.

Hoa phi rung rung giọng trấn tĩnh :

– Bẩm cáo phụ vương, con vì mối oan cừu của phụ vương với Cung Cẩm Bậc nên mới hạ độc thủ, sát hại lão ta, cầu xin phụ vương…

Đế Vương cốc chủ nạt :

– Câm!

Lão nạt không lớn tiếng lắm, song có đầy đủ oai nghiêm, người nghe sợ hãi hơn là nghe một tiếng quát.

Rồi lão tiếp :

– Ngay ngày nay, Hoa phi phải rời xa bổn cốc, vĩnh viễn chẳng được trở lại, vĩnh viễn không được mượn danh nghĩa Đế Vương cốc mà hống hách với người đời, nếu bất tuân, sẽ bị truy nã xử quyết.

Hoa Phi khóc ngất.

Lão phụ chánh phu nhân run giọng kêu lên :

– Ông… Ông…

Đế vương chốc chủ nạt ngang :

– Quy củ của tiền nhân để lại, bản tòa không thể tự chuyên hủy diệt, phu nhân hãy lui lại.

Hoa phi đập đầu ba lượt, đoạn thốt :

– Thẩm thẩm ơi, điệt nhi…

Hắn không buông dứt câu, quay nhanh mình bước đi liền.

Đột nhiên Tiêu Man Phong gọi to :

– Đại ca…

Nàng ngẩng mặt nhìn cha, mặt nàng đẫm lệ, giọng run run :

– Con cam tội bất hiếu, không thể báo đáp ơn sanh thành dưỡng dục của song thân.

Đế Vương cốc chủ khép nửa vành mi, hỏi :

– Ngươi muốn đi nữa sao?

Tiêu man Phong nức nở :

– Nữ nhi xuất giá là phải theo chồng, thân con nay đã thuộc nơi Hoa Phi, dù Hoa Phi đắc tội với Đế Vương cốc, hắn vẫn là chồng của con…

Đế Vương cốc chủ trầm lặng nghe con nói, một lúc lâu, lão vẫy tay :

– Được, con cứ đi!

Tiêu Man Phong gật đầu lạy ba lượt, đứng lên, lùi lại ba bước, không một tiếng giã biệt mẫu thân, nắm tay Hoa Phi, cả hai quay mình lặng lẽ bước trên thảm gấm, xuống từng bậc thềm…

Lão phụ chánh phu nhân vụt hét lớn :

– Tốt, phụ thân ngươi đã không xem ta là vợ nữa, ta có lưu lại đây cũng đóng vai một kẻ thừa!

Bà nện đầu trượng xuống nền, nghe cốc cốc, rồi cao giọng gọi :

– Phi nhi! Man Phong đợi mẹ!

Nhấn đầu trượng bà vút mình theo đôi vợ chồng true.

Đế Vương cốc chủ gọi :

– Phu nhân…

Lão phụ không quay đầu lại, thốt oang oang :

– Nơi đây chẳng dung người thì trong vòng trời đất rộng, hẳn cũng có chỗ khác cho người dung thân. Ba mẹ con ta đến nơi nào, cũng sống được, ông yên chí!

Cả ba đã qua khỏi hàng võ sĩ, họ đi ngang chỗ Triển Mộng Bạch đứng, lão phụ phun phèo bãi nước bọt.

Triển Mộng Bạch cố dằn cơn sôi sục trong tâm, không phát lạc.

Cả ba đã đi hết đường thềm lát gấm, đến cửa ngoài.

Từ lúc họ đi, mọi người trong gian nhà đều im lặng, họ đi đã lâu rồi mọi người vẫn còn im lặng, không ai nói tiếng gì, không ai nhúc nhích động khỏi vị trí.

Gương mặt người nào cũng trầm trọng, trong cái vẻ trầm trọng đó, thoáng lộ vẻ u buồn.

– Tiểu huynh đệ hãy vì lão phu, chiếu ứng lấy nó nhé!

Câu nói của lão hàm ý sâu xa, Triển Mộng Bạch thừa hiểu, chẳng nói gì chỉ cúi đầu vâng lãnh.

Thiên Phàm đại sư và Ngọc Cơ chân nhân một lần nữa, thốt lời cáo biệt.

Triển Mộng Bạch vụt ngẩng đầu lên, hướng về Đế Vương cốc chủ cất cao giọng :

– Đã đến lúc đệ tử tìm đến Lam đại tiên sinh, như lời giao ước lúc nào!

Đé vương Cốc chủ trầm ngâm một chút hỏi :

– Tiẻu huynh đệ muốn đi ngay?

Triển Mộng Bạch đáp :

– Xong việc rồi, đệ tử sẽ trở lại đây nhờ lão nhân gia dạy dỗ.

Đế Vương cốc chủ nhếch nụ cười thầm :

– Tieu huynh đệ nóng báo thù nhà, chỉ sợ sau khi gặp Lam đại tiên sinh rồi không còn thời gian trở về đây với lão phu! Vậy chẳng nên nghĩ ngợi xa xôi, cứ lo báo thù đi, khi nào xong rồi sẽ trở lại.

Triển Mộng Bạch thầm nghĩ :

– Lão nhân gia đã đối xử với ta có cái ơn trọng như non thái, ta nóng long phục cừu, song vẫn không thể không đáp ơn người!

Thiết đà bỗng cao giọng hỏi :

– Cừu nhân của tiểu huynh đệ là ai?

Triển Mộng Bạch thở dài :

– Cừu nhân của tại hạ là cừu nhân của toàn thể vũ lâm là một kẻ thù chung của tất cả.

Kẻ đó là ai, thú thật cho đến bây giờ, tại hạ cũng chưa biết lai lịch.

Thiết Đà sững sờ, nhìn chàng chăm chăm rồi hỏi :

– Nói thế là nghĩa gì chứ?

Triển Mộng Bạch lượt thuật sự tình quanh vụ Tình Nhân tiễn gây tử vong cho nhiều nhân vật võ lâm.

Thiết Đà trầm ngâm một lúc, vụt cười lên ha hả :

– Lão phu với tiểu huynh đệ đánh cuộc xem nào!

Triển Mộng Bạch trố mắt :

– Đánh cuộc? Về chuyện gì?

Thiết Đà đáp :

– Xem trong hai chúng ta, ai tìm ra trước lai lịch của chủ nhân Tình Nhân tiễn.

Triển Mộng Bạch hỏi :

– Cuộc như thế nào?

Thiết Đà tiếp :

– Ai mà tìm được trước là thắng. Nếu lão phu thắng thì cứ mỗi năm, tiểu huynh đệ phải đến đây lưu lại một thời gian. Nếu tiểu huynh thắng thì thân già này sẽ tùy thuộc tiểu huynh sử dụng.

Triển Mộng Bạch cười lớn :

– Chấp nhận.

Song phương xòe tay vỗ tay vào nhau giao kết.

Thiên Phàm đại sư gật gù :

– Thiết thí chủ thích đánh cuộc, gì thì chẳng biết chứ cái cuộc này rất thú, bần tăng tuy đã thí thân ngoại vật, nhưng vẫn sẵn sàng là một chứng nhân.

Ngoc Cơ chân nhân phụ họa :

– Có Chưởng môn đại sư phái thiếu lâm đúng chứng, thì đúng là một cuộc cá không tiền khoáng hậu.

Thiết đà hướng về Đế Vương cốc chủ :

– Đại ca, ba hôm nữa tiểu đệ rời cốc!

Triển Mộng Bạch cũng thốt :

– Sau ba hôm nữa, tại hạ cũng bắt đầu khởi công truy tầm kẻ thù.

Thiết đà cười lớn :

– Khá lắm tiểu tử! Phàm hành sự, phải tranh thủ thời gian. Tiểu tử rất xứng đáng được đại ca Cốc chủ và lão phu gọi là tiểu huynh đệ.

Đế Vương cốc chủ mỉm cười song lòng nao nao…

Đoạn lão hướng dẫn mọi người, còng qua chiếc lư đồng, đến tịnh xá, nơi đây thanh khiết phi thường.

Giữa nhà, có một chiếc lư đồng khác, nhỏ hơn, Đế vương khẽ xoay nắp lư từ từ nhích động dịch qua một bên, bày ra cửa miệng con đường hầm.

Cốc chủ định tiễn họ ra khỏi dịa đạo xong Thiên Phàm và Ngoc Cơ ngăn lại.

Địa đạo sáng lên, do những hạt minh châu gắn hai bên vách soi đường đi.

Ngọc Cơ chân nhân tán :

– Đế Vương cốc chủ quả thật là một kỳ nhân! Có đến đây rồi, quan sát những kiến trúc, mới nhận định được cái tài của người đó.

Ngọc Cơ chân nhân và Thiên Phẩm đại sư lướt đi như bay, Triển Mộng Bạch cố gắng lắm mới khỏi tụt hậu.

Không lâu lắm, họ đã ra đến tận đầu đường. Bên trên, đầu dây cỏ lau che chằng chịt, xa xa có một cội tùng, bên cạnh cội tùng có một phiến đá, vật thực còn nguyên song người thì lại vắng bóng.

Thiên Phàm đại sư ra khỏi địa đạo trước, nhìn quanh quẩn chẳng thấy bọn đệ tử đâu cả.

Thần sắc biến đổi, đại sư buột miệng kêu lên :

– Tại sao chúng vắng mặt? Hay là có biến cố gì đã xảy ra?

Triển Mộng Bạch hỏi :

– Làm sao biết là có biến cố?

Ngọc Cơ chân nhân cũng biến sắc mặt, đáp :

– Không duyên không cớ, thì dù có phải ở lại đây, chờ đợi sáu tháng một năm, cũng phải chờ đợi, chẳng bao giờ dám tùy tiện bỏ đi nơi khác.

Đạo trưởng nói thế vì quy củ của hai phái Thiếu Lâm và Võ Đương rất uy nghiêm, chết thì chịu chứ không khi nào bọn đệ tử ám vi phạm.

Thiên Phàm đại sư cau mày :

– Cũng có thể là do một lẽ chi đó, chúng tạm ly khai nơi này…

Bỗng đại sư biến sắc mặt hơn trước.

Ngọc Cơ chân nhân cùng Triển Mộng Bạch nhìn theo ánh mắt của đại sư.

Dưới một tàng tùng, nằm giữa bụi cỏ, có một bàn tay máu tươi còn rỉ ra.

Một bàn tay tả, móng nở ra cắt ngắn lại, long bàn tay hơi chai.

Ngọc Cơ chân nhân bước tới, nhặt bàn tay lên, quan sát một lúc đoạn thốt :

– Không phải bàn tay của đồ đệ bần đạo, bởi vì chúng luyện một chưởng pháp diệu mềm, còn bàn tay này có dấu chai nơi lòng chứng tỏ chủ nhân nó luyện ngoại gia chưởng lực.

Đạo nhân nhìn sang Thiên Phàm đại sư, bỏ lửng câu nói.

Thiên Phàm đại sư biến sắc mặt lần thứ ba, đáp :

– Tiểu đồ pháp hiệu Vô Tâm luyện ngoại gia chưởng lực.

Như vậy bàn tay này là của Vô Tâm hòa thương, một trong hai đệ tử theo đại sư tới đây.

Ngọc Cơ chân nhân trầm giọng :

– Tứ đại đệ tử trong phái thiếu lâm, là những cao thủ tuyệt đại trên giang hồ, và đệ tử bần đạo là những tay khá, nếu có biến cố gì, thì chúng cũng thừa sức đối phó, song tại sao chúng vắng mặt? Chúng bại chăng? Đánh bại chúng hẳn phải là nhân vật phi phàm.

Thiên Phàm gật đầu :

– Cả bốn người hiệp lực, dù đối phương có võ công như thế nào, cũng khó áp đảo nổi chúng. Thế mà chúng bại, thì bần tăng không hiểu nổi đói phương là ai, có bản lĩnh trên nổi tưởng tượng của bần tăng.

Phải, họ hiểu tài nghệ của đồ đệ hơn ai hết, họ nghĩ rằng đánh bại được bốn đệ tử của họ cùng hiệp sức, trong vũ lâm, ngày nay chẳng có mấy người.

Thế mà cả bốn đệ tử cùng thất tung, nếu họ chẳng bị đánh bại thì làm sao thất tung được.

Bất giác cả hai rùng mình dù họ là những thái sơn, những bắc đẩu trong vũ lâm. Họ cũng nao núng phần nào cho kẻ nào đó, chế ngự nổi đồ đệ của họ.

Điều làm họ kinh dị hơn hết, là tại vùng hoang sơn này có một tay ma đầu ẩn náu, một đại ma đầu bí mật, chính họ cùng còn chưa biết thì ai biết.

Tay đại ma đầu đó lại ở bên cạnh Đế Vương cốc chủ. Dám định căn cứ kề cận Đế Vương cốc, hẳn chẳng phải là kẻ bình thường rồi.

Ngọc Cơ chân nhân ngưng trọng thần sắc, dùng ngón tay se se mấy sợi râu dài, lẩm nhẩm :

– Linh Phong, Linh Thạch là hai đệ tử của bần đạo có tánh tình hòa nhã nhất, hơn nữa, từ ngày nhập môn đến nay, chúng không hề xuất ngoại sanh sự với bất cứ ai thì là gì có cừu oán với khách giang hồ.

Thiên Phàm đại sư cau mày :

– Đệ tử của bần tăng cũng chẳng phải là những kẻ nóng nảy gây sự, làm gì có vấn đề hiềm khích với ai? Nói nhiều cũng vô ích, bây giờ chỉ còn cách là bần tăng cùng đạo huynh, phân công mỗi người một hướng, tìm xem có dấu vết gì khả nghi chăng?

Ngọc Cơ chân nhân phất tay áo, rít gió một tiếng vù, vẻ cương quyết hiện lên trên mặt, vỗ mạnh tay vào đốc kiếm, cao giọng thốt :

– Hơn mấy mươi năm qua, không hề màng đến thế sự mà giờ đây bần đạo thấy bắt buộc phải vung kiếm thép trở lại giang hồ.

Thanh kiếm của đạo trưởng tên Phục ma ngày nào gây chấn động khắp bốn phương trời, bắt đầu hôm nay, nó không còn nằm yên trong vỏ nữa.

Phục ma thanh kiếm se phải đẫm máu, ít nhất cũng một lần, trước khi vĩnh viễn nằm yên trong vỏ.

Thiên Phàm đại sư tiếp nối với giọng trầm trầm :

– Bần tăng không thể không trùng khai sát giới. Trước cái thế chẳng đặng đừng, bần tăng phải vi phạm đức hiếu sanh của thế tôn.

Cả hai biểu hiện đạo nghĩa sư đồ đến cao độ, Triển Mộng Bạch bất giác cảm thấy hùng khí bốc bừng, máu trong người sôi động, chàng lớn tiếng hỏi :

– Hai vị có thể chấp nhận cho tại hạ góp công.

Ngọc Cơ chân nhân đáp nhanh :

– Được lắm chứ, thế là chúng ta ba người phân công ra ba hướng khác nhau, ai phát hiện ra điều chi lạ, lập tức hú vọng mấy tiếng dài báo hiệu, bần đạo xin đi trước.

Tay áo phất lên, lão đạo chỉ còn là một điểm màu tía, vẽ thành một vệt dài, chớp mắt đã biến mất nơi xa xa…

Thiên Phàm đại sư thở dài :

– Ngọc Cơ chân nhân này nay đã lướng tuổi rồi mà oai phong vẫn còn y như thời niên tráng.

Đại sư cũng phất tay áo lên, đồng thời dặn với :

– Cẩn thận nhé, bần tăng đi đây.

Thân pháp đại sư chẳng kém Ngọc Cơ chân nhân chút nào.

Đạo trưởng lão sư đi rồi, tịch mịch bao trùm quanh Triển Mộng Bạch.

Gió từ ngàn phương cuốn về, xuyên qua cành lá vi vu tạo nên tiếng động duy nhất của núi rừng.

Một cái gì huyền bí phảng phất trong không gian, gieo rợn nơi lòng Triển Mộng Bạch.

Song chàng có sợ chi?

Dù quanh chàng có ma quái đang chực chờ, chàng nhích bước là chúng đổ ra hãm hại chàng cũng không hề nao núng. Hào tâm đang sôi động, hiệp khí bốc bừng, chàng khinh thường nguy hiểm. Thắng cũng đấu, bại cũng đấu, bắt buộc chàngphải tìm chạm mặt với bọn ma đầu nào đó.

Chàng bước tới, những bước dài và kiên quyết, mắt đảo nhìn ra bốn phía, tai lắng nghe tiếng động mọi phương.

Ngày tan hoàng hôn xuống, thu dọn những tia nắng cuối cùng, dọn không gian trao trả lại cho đêm sắp về.

Đâu đây tiếng côn trùng eo ốc, rồi gió đùa lay ngọn cỏ, gió hốt những chiếc lá vàng từ cành rải xuống, tất cả đều nói lên niềm tang tóc. Nhưng tang tóc đâu không thấy chứ sát khí vừa lan rộng, vừa lắng động bốn bề.

Bỗng chàng thấy ánh lửa từ xa chớp sáng rồi tắt, lửa chớp tắt liên tục.

Chàng nhìn kỹ một chút thì nhận ra lửa đó di động qua những thân cây trong rừng phía trước, khuất cây thì lửa tắt, ra khoảng trống thí lửa sáng.

Có lửa lá có người, lửa di động là người đang chuyển động. Khung cảnh ma quái của rừng thiêng đã là một cảnh đáng sợ lúc đêm về, huống hồ có một ánh lửa chập chờn điểm xuyết cho nó.

Song đã cương quyết đi tìm một hình ma bóng quỷ thì khi nào Triển Mộng Bạch chùng bước.

Nhìn ánh lửa làm chuẩn, chàng từ từ bước tới.

Chàng đi một lúc, qua khỏi khu rừng, trước mặt là hòn núi cao chặn ngang.

Trăng vừa lên, không gian không còn tới tăm lắm, giúp cho tầm mắt chàng trông được xa hơn trước.

Chàng nhận rõ ánh lửa, là một mồi lửa, do một quái vật có bộ lông màu tro ngà cầm, chính quái vật di chuyển về một phương nào trong hòn núi đó.

Quái vật thân thể giống như người, bởi nó đi hai chân, một tay cầm mồi lửa, tay kia xách một con sơn la, máu me chảy ròng ròng.

Quái vật không mặt y phục tuy giống người, nó quấn quanh thân thể một tấm da beo.

Hình dáng nó, cao năm thước, ngang ba thước, xem như xuông và dĩ nhiên nặng nề hẳn phải chậm chạp. Song nó di chuyển nhanh nhẹn phi thường.

Nó đi thẳng đến cách núi, chui vào một cái động.

Triển Mộng Bạch ở bên ngoài, tìm chỗ thuận tiện nhìn xem quái vật sẽ làm gì.

Bên trong động, lửa cháy cao ngọn, hẳn nhiên là do quái vật đốt lên.

Lửa vừa bừng sáng một tràng cười cũng bừng dậy theo liền, âm thanh quái dị to và lớn, nghe như tiếng hổ rống.

Triển Mộng Bạch lắng tai, nhận ra tiếng cười tuy lớn song giữa khoảng dứt của âm vang có tiếng rên khẽ.

Tiếng rên của nhiều người, tuy khẽ song đều đều, khi tiếng cười trỗi lớn thì át mất tiếng rên, lúc ngưng lại để tiếp tục, tiếng rên nghe rất rõ.

Triển Mộng Bạch kinh hãi, thầm ngĩ :

– Hay là đệ tử của Thiên Phàm đại sư và Ngọc Cơ chân nhân bị quái vật bắt mang về đây?

Chàng bò nhẹ tới gần miệng động hơn, ngóng cổ nhìn vào trong.

Bất giác chàng giật mình.

Bên tả có hai đạo nhân vận áo màu lam, bên hữu có hai hòa thượng, tất cả bốn người bị treo cao, trở chân lên, dộng đầu xuống.

Toàn thân của họ bê bết những máu tươi, chứng tỏ họ bị quái vật hạ thủ không lâu lắm.

Cả bốn người cùng buông thõng cánh tay xuống đất, tuy không thấy rõ mặt, nhưng theo tình hình chàng cũng đoán được là họ bị hành hạ cực kỳ tàn khốc.

Quái vật ngồi trước đống lửa, đưa long ra ngoài cửa động, đang nướng con la do y mang về.

Thịt la chưa chín hẳn, y tét một đùi, để nguyên như vậy đưa lên miệng cắn, nhai muốt ngon lành.

Máu la hòa với nước dãi của y chảy ròng ròng hai bên mép, trông tởm lạ lùng.

Ngẩng mặt lên ăn thịt la, Triển Mộng Bạch mới nhận ra y có đủ mắt mũi tai như người.

Có điều lông mọc rất dài và nhiều, màu trăng trắng, thành ra y giống vật nhiều hơn giống người.

Đôi mắt của y sáng quá, bên ngoài có lớp lông phủ trùm thế mà nhãn quang chớp chớp như ánh sao.

Triển Mộng Bạch rùng mình, thầm nghĩ :

– Y là người hay vật? Hay là sơn tinh dã quỷ?

Quái vật ăn hơn nữa đùi la, bỗng đứng lên, bật cười khanh khách nói :

– Tiểu hòa thượng! Tiểu đạo sĩ! Các ngươi có muốn ăn thịt này không?

Thinh âm khó nghe, nhưng đúng là thinh âm của người, thế ra quái vật là người.

Hẳn là người cao niên lắm nên tóc râu lông đều bạc trắng.

Hỏi rối, quái vật lại cười vang, cười một lúc lại tiếp :

– A! Ta biết rồi! Hòa thượng cũng như dạo sĩ là những kẻ ăn trường chay, khi nào dám xơi thịt la!

Đoạn y cười vang rồi tiếp :

– Nhưng khi đói, thì còn kể gì là chay, là mặn, đói rã ruột ra thì cái gì mà chẳng ngoạm, chẳng nốc? Các người biết không, khi đói, ta ăn cả thằn lằn rắn mối, cóc, ểnh ương. Bất cứ loại bò bay nào, ta bắt được là nhai ngấu nghiến, nhai tươi, nhai sống, đừng nói là nướng chín thế này.

Đôi mắt của y sáng quắt, trong ánh mắt, lửa căm hờn bốc lên, oán khí bừng bừng.

Y bước tới đạo nhân gần, nhét đùi thịt vào miệng đạo nhân. Đùi to quá, nhét không vô, y quẹt qua quẹt lại nơi vành môi của đạo nhân hét :

– Cắn, nhai nuốt ngay lập tức! Trái lời ta, ta giết ngay!

Triển Mộng Bạch gớm quá, suýt nôn ọe mấy lần.

Trong khi quái vật tung chân múa tay thích thú thì đạo nhân mửa thật sự.

Có lẽ vì bụng trống, chẳng có gì thoát ra khỏi miệng, chỉ có nước dãi lòng thòng.

Một đạo nhân vừa rên vừa hỏi :

– Sao ngươi không giết bọn ta?

Quái vật cười ha hả :

– Giết các ngươi? Đâu có dễ dàng vậy? Giết các ngươi hóa ra dành phưong tiện cho các ngươi sao? Không, ta không làm vậy, ta sẽ hành hạ cho các ngươi không còn hình người, rồi tự các ngươi chết dần chết mòn, thấm thía cái khổ tới phút giây cuối cùng.

Đạo nhân đó tiếp qua tiếng rên :

– Bọn ta nào cò cừu oán chi với nhà ngươi, sao ngươi lại muốn…

Quái vật hét chận :

– Không cừu không oán! Ha ha! Mấy mươi năm trước đây, ta thọ cực hình, ta đau khổ thiết tưởng từ nghìn trước đến nghìn đời sau, chẳng một ai thọ khổ như ta! Chính bọn các ngươi hãm hại ta!

Y bật cười cuồng dại, cười một lúc lại hỏi :

– Ngươi có biết tư vị của một con thằn lằn, một con rắn mối chưa? Được rồi, ta sẽ cho các ngươi nếm cái tư vị đó.

Bỗng y hụp mình xuống rồi đưa tay mò mò…

Đạo nhân đối thoại với quái vật trước đó, nhìn ba người bạn thấy người nào cũng hấp hối, như cái chết sát bên mình, suy nghĩ một chút vụt kêu lên :

– Được, ngươi phóng thích ba người kia, ta tiết lộ cho ngươi biết.

Quái vật đúng lên liền đáp :

– Ngươi nói đi, ngươi nói xong là ta phóng thích họ ngay nhưng nên nhớ là phải nói thật đấy! Nếu ta biết ngươi gạt ta thì ta sẽ hành hạ ngươi đúng một năm.

Đạo nhân thở dài nói :

– Ngươi muốn biết gì cứ hỏi nhanh lên!

Quái vật cười lớn :

– Ba mươi năm trước, ta không hề thấy một người nào giữ kín miệng như bình nhét nút!

Ta biết lắm, không khi nào ngươi dám không nói.

Y ngưng bật tiếng cười hét to :

– Đế Vương cốc ở đâu?

Đạo nhân đáp :

– Ngay vùng Côn Lôn này.

Quái vật lại hét :

– Đường vào cốc ở đâu? Có những ám hiệu gì, cơ quan gì, làm thế nào tránh được cạm bẫy?

Đạo nhân bị treo bên cạnh, rung rung người, cất giọng run run :

– Sư huynh! Đừng nói! Nếu nói ra thì…

Quái vật hoành tay đánh mạnh một chưởng vào mặt đạo nhân, máu tươi theo tay nhỏ xuống ròng ròng.

Đạo nhân hôn mê liền.

Quái vật rít một tràng cười ghê rợn, hai hàm răng trắng của y bày ra, trong lạnh mình.

Y gằn từng tiếng :

– Kẻ nào dám mở miệng, ta sẽ nướng kẻ đó ngay.

Triển Mộng Bạch nấp mình, theo dõi những diễn tiến bên trong động, đến lúc đó không dằn long được nữa, lập tức nhảy vọt ra.

Đúng lúc quái vật cười vang, chàng quát lớn :

– Quay mình lại, ta không muốn hạ thủ với những kẻ đưa lưng lại ta. Hạ thủ sau lưng, giết lén là hèn!

Quái vật ngưng ngay tràng cười, đôi mắt sáng long lên, bắn ra tia chớp ngời sát khí, khàn giọng hỏi :

– Lão quái vật Ngọc Cơ đến đó phải không?

Giọng y khàn khàn, mất hẳn cái oai vừa rồi, điều đó chứng tỏ y khẩn trương cực độ.

Triển Mộng Bạch cười lạnh :

– Ta đây thừa sức bắt ngươi, cần gì Ngọc Cơ chân nhân xuất hiện.

Quái vật lạnh lùng :

– Vậy ngươi là lão trọc Thiên Phàm?

Y vừa thốt vừa ngầm vận chân khí, chuẩn bị đầy đủ công lực.

Y thừa hiểu, không ai dám đánh sau lưng y, do đó y vận đủ chân khí, khi nào sung mãn rồi, y mới quay mình đối diện với địch.

Triển Mộng Bạch hừ một tiếng :

– Cũng chẳng có Thiên Phàm đại sư. Ta đã nói, một mình ta cũng dư sức giết ngươi, cần gì các vị đó ra mặt.

Quái vật vụt quay lại nhìn, vừa trông thấy Triển Mộng Bạch, y kinh di phi thường.

Y không tưởng là một kẻ có tài đi đến bên cạnh lão, êm nhẹ hơn chiếc lá rơi, chính y chẳng hay biết lại là một thiếu niên.

Y sững sờ một chút, sau đó cất cao giọng hỏi :

– Ngươi là cái quái gì, từ đâu đến?

Triển Mộng Bạch quát trả :

– Ngươi là cái quái gì?

Quái vật nhe răng cười hắc hắc :

– Lão gia? Lão gia là ma vương từ địa ngục chui lên, để làm cái việc càn quét bọn thối tha các ngươi.

Với ánh lửa bập bùng, với hình hài quái dị, y giống một ma vương vô cùng.

Nhưng dù là ma vương thật sự, Triển Mộng Bạch cũng không hề nao núng, huống hồ chàng đã biết đối tượng chỉ là một con người.

Bất quá con người đó khác biệt hơn người thường thôi.

Chàng bật cười cuồng dại, đoạn cao giọng thốt :

– Dù ngươi là ma vương, là ác quỷ, thiếu gia vẫn xem như trẻ con. Đừng hù dọa thiếu gia.

Bỗng chàng nhảy vọt tới, tung một quyền ngay mặt quái vật.

Quái vật rít một tràng cười ghê rợn :

– Gan ngươi bao lớn mà dám động thủ với lão gia?

Y không tránh không né.

Tay quyền đi được nửa tầm, Triển Mộng Bạch thu về, dịch chân một bước.

Quái vật cười ha hả :

– Sợ rồi à?

Triển Mộng Bạch hét :

– Ta sợ gì chứ?

Quái vật bĩu môi :

– Không sợ sao ngươi chẳng dám tấn công?

Triển Mộng Bạch cười giòn :

– Bình sanh thiếu gia không thích đánh những kẻ không hoàn thủ, đánh như vậy, có thắng cũng chẳng vinh hạnh gì.

Quái vật cao giọng :

– Khá lắm đó!

Chính y xuất thủ trước, tuy đúng cách xa ba thước y vẫn vung quyền, xuất chiêu theo lối cách không.

Quyền chưa đến địch, quyền phong đã cuốn tới rồi. Lực đạo rất mạnh, Triển Mộng Bạch chưa từng thấy ai có cái khí thế hùng cường như vậy.

Chàng cho rằng, dù Lam đại tiên sinh, tiên sinh cũng không xuất phát nổi một lực đạo phi thường cỡ đó.

Lập tức chàng ngã ngửa ra, nương theo thế, đá thốc một chân nhắm vào mạch môn quái vật.

Quái vật cười vang :

– Ngươi học cách đá của tên nông phu nào thế?

Y xoay bàn tay, biến quyền thành chưởng, chặt xuống cổ chân Triển Mộng Bạch.

Triển Mộng Bạch nương theo đà, loan người qua một bên, xoay mình đối diện, vung hai tay đánh tới. Thế đá của Triển Mộng Bạch thật tầm thường, song chàng mượn cái tầm thường đó để mở đầu cho cuộc tấn công thật sự, và qua cái đá đầu tiên, những chiêu thức kế tiếp được thi triển cực kỳ ảo diệu, biến hóa nguy dị.

Chàng biểu hiện một đấu pháp vô cùng bí ảo, quái vật không khỏi hãi hùng.

Y không tưởng nổi là đối tượng có tài năng đáng khiếp như vậy.

Nhưng bất quá y chỉ ngầm tán thưởng tài nghệ đối phưong, chứ chẳng phải y nao núng trước thần diệu của chàng.

Đừng nói là chàng, dù hiện tại bậc sư trưởng của chàng đúng trước mặt y, y cũng chẳng hề nao núng.

Y hét một tiếng lớn, xoay người nửa vòng, thân hình đã dịch sát đến Triển Mộng Bạch phía sau long, đồng thời y bật cười vang :

– Thử xem ngươi tránh được chiêu thức này của ta chăng?

Nói là một chiêu thức, buông xong câu đó y xuất đúng năm chưởng.

Triển Mộng Bạch với cái lối tốc chíến tốc thắng, trước khí thế hùng mạnh của đối phương không hề lùi, không hề tránh, quay nhanh mình, đồng thời vung chưởng nghinh đón.

Bên kia năm chưởng, bên này năm quyền, quyền chưởng giao chạm, tiếng bốp bốp vang lên như tiếng liên châu nổ.

Bọn đệ tử thiếu lâm và vũ đương hết sức hãi, họ đinh ninh là Triển Mộng Bạch hứng chận đủ năm chưởng của quái vật rồi thế nào chàng cũng phải ngã.

Nhưng sự thực lại khác, chính quái vật không giữ vững đôi chân, phải lùi lại nữa bước.

Y uất ức mở to đôi mắt hằn rõ những đường gân máu đỏ ngầu, đoạn tiến lên đánh luôn ra năm chưởng nửa.

Phát xuất năm chưởng đầu, y chỉ dùng ba thành lực, y nghĩ là để đánh dọa chàng thôi, chứ làm gì chàng dám đón chận chưởng của y.

Trên thế gian này, có ai dám động thủ với y, trừ những kẻ đi tìm cái chết.

Ngờ đâu, Triển Mộng Bạch không sợ trời, không ngán đất, thì một quái vật dù hung dữ đến dâu, đối với chàng cũng chẳng có nghĩa gì.

Chàng dốc toàn công lực nghinh đón, thành ra quái vật bị chấn động trở lại.

Y sôi giận, đánh tiếp năm chưởng, với công lực tăng gia quyết hạ Triển Mộng Bạch cho hả tức.

Y cười lớn gọi :

– Tiểu tử tiếp năm chưởng này xem sao?

Triển Mộng Bạch quát :

– Sợ gì! Dù là trăm chưởng, ngàn chưởng, ta cũng dám tiếp như thường.

Năm tiếng bốp vang lên lớn hơn loạt trước, Triển Mộng Bạch cảm thấy toàn thân rung chuyển, để khỏi ngã, chàng nhún chân tung mình lên không, loan mấy vòng, đáp xuống phía sau đống lửa.

Một đạo nhân thắp giọng gọi chàng :

-Thí chủ chưa phải là đối thủ của quái vật, hãy thừa dịp này thoát chạy, may ra tránh được tai!

Triển Mộng Bạch lạnh lùng đáp :

– Đa tạ đạo trưởng.

Đạo trưởng tiếp :

– Lối vào Đế Vương cốc ở tại…

Đạo nhân muốn cho Triển Mộng Bạch chạy vào đó lánh nạn, nên cố ý nói lớn một chút, cho quái vật lắng tai nghe, y lắng tai thì cái tâm phải phân tán.

Giá như Triển Mộng Bạch không chạy vào đó, thì cũng có thời gian chạy đi nơi khác.

Điều cần thiết là làm sao cho quái vật đừng lưu ý đến chàng.

Ngờ đâu, Triển Mộng Bạch không chạy mà nhảy ngang qua đóng lửa hét to :

– Lão quái vật hãy tiếp năm chiêu của ta đánh trả đây.

Song phương lại tiếp tục cuộc đấu.

Thế công của chàng hoàn toàn khác biệt, khiến quái vật hết sức lạ lùng, y buột miệng tán :

– Hay quá! Kể ra ngươi có tài thật sự! Ngươi học ở đâu cái lối đánh đó.

Dĩ nhiên, y vừa cất tiếng vừa xuất thủ phản công.

Triển Mộng Bạch càng đánh càng hăng, bật cười ha hả :

– Hay lắm à? Chưa hết đâu, rồi ngươi sẽ thấy cái lạ hơn nữa!

Chàng biết rằng, mình không thủ thắng nổi trước quái vật, nếu đánh lâu, chắc chắn phải thảm bại, song làm sao chịu được khi thấy đạo sĩ và hòa thượng bốn người bị quái vật hành hạ tàn nhẫn.

Chàng thầm nghĩ :

– Ta cứ tưởng trên đời này, chỉ có Tiêu cốc chủ và Lam đại tiên sinh là hai tay có võ công tuyệt cao, không ngờ lại có lão quái vật này.

Dung hòa hai sở học của họ Lam và họ Tiêu, hiệp với những chiêu chàng tự sáng tác, Triển Mộng Bạch dốc toàn lực chống trả với quái vật.

Quái vật cũng chẳng vừa, giở toàn lực ra úng chiến.

Bọn đạo nhân và hòa thượng sững sờ. Bình sanh họ chưa từng thấy những chiêu thức đặc dị do song phương phát xuất, họ mải mê theo dõi, quên hẳn đang bị treo ngược đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.