Không có tiếng gõ cửa, cửa đã bị đẩy ra.
Cát Đình Hương chầm chậm bước vào, bước đến trước mặt Quách Ngọc Nương.
Hai nắm tay của lão nắm chặt lại, ánh mắt tựa như lưỡi đao đã tuốt ra khỏi vỏ, lão nhìn lom lom vào mặt Quách Ngọc Nương.
Quách Ngọc Nương thở ra một hơi nói :
– Ông đã đến rồi đấy, mau mau kêu y buông tay em ra.
Cát Đình Hương không hề mở miệng.
Lão đang nhìn y phục nhàu nát của cô, đầu tóc tán loạn của cô, ánh mắt bỗng tràn đầy vẻ bi thương và phẫn nộ.
Lão chầm chậm thò tay ra, mở tung bàn tay, bàn tay của lão đang đẫm đầy mồ hôi, và đang run rẩy.
Trong lòng bàn tay lão có một tờ giấy vò nát, lão bỗng hỏi :
– Đây có phải là của cô viết không?
Quách Ngọc Nương cắn chặt răng nói :
– Y bắt em viết đấy, mỗi chữ đều vậy.
Cát Đình Hương nói :
– Dĩ nhiên là vậy.
Quách Ngọc Nương nói :
– Ông biết rồi sao?
Cát Đình Hương lạnh lùng nói :
– Chẳng ai cam tâm tình nguyện viết xuống tội trạng của mình cả.
Quách Ngọc Nương nói :
– Nhưng những lời viết trên đó, đâu phải là ý của em đâu.
Cát Đình Hương nói :
– Ta chỉ hỏi cô, đây có phải là bút tích của cô không ?
Quách Ngọc Nương chỉ còn nước thừa nhận :
– Đúng vậy.
Cát Đình Hương bỗng cười lạt nói :
– Cô tự mình xem đi, đây có phải là bút tích của cùng một người?
Lão ném đám giấy nhàu nát lại trước mặt Quách Ngọc Nương.
Quách Ngọc Nương mở ra, cô phát hiện ra có hai tờ giấy trong đó, một tờ là bài thơ lúc nãy, còn một tờ là một lá thơ.
Mồng chín tháng chín, không quy thuận, thì phải chết!
Đấy là thông điệp của Thanh Long hội, xem nét chữ cũng dùng tay trái viết.
Hai tờ giấy đều có nét chữ giống hoàn toàn như nhau, chỉ bất quá …
Quách Ngọc Nương bỗng la lên :
– Đây … đây không phải chữ em viết.
Cát Đình Hương cười lạt nói :
– Lúc nãy cô cũng có thừa nhận đâu.
Quách Ngọc Nương nói :
– Lúc nãy em còn chưa nhận ra, đấy không phải là tờ giấy em viết.
Vốn thuộc Thanh Long hội
Đến đây làm gian tế …
Câu thơ trên tờ giấy tuy cũng là một, nhưng nét chữ không còn phải vậy.
Dĩ nhiên cô nhận ra được nét chữ của mình viết.
Ai là người viết bài thơ giống vậy để hại cô?
Cát Đình Hương hỏi :
– Tờ giấy này có phải ở nơi đây không?
Quách Ngọc Nương gật gật đầu, trên bàn còn có một chồng giấy tương tự.
Cát Đình Hương hỏi :
– Mực viết ra bài thơ này, có phải là ở đây không?
Quách Ngọc Nương chỉ còn nước gật đầu.
Cát Đình Hương nói :
– Ta đã hỏi Cát Thành, y cũng biết đây là tờ giấy Tiêu Thiếu Anh đã bức bách cô viết ra, y tiếp lấy tờ giấy, lập tức đem lại giao cho ta, dù có người muốn giả tạo ra một tờ khác, cũng nhất định không thể nào kịp, huống gì người khác cũng không có cùng một thứ mực, cùng một thứ giấy.
Quách Ngọc Nương nói :
– Nhưng em …
Cát Đình Hương ngắt ngang lời của cô, lão lạnh lùng nói :
– Hiện tại chắc cô đã biết rõ, Tiêu Thiếu Anh cố ý bắt cô viết bài thơ này bằng tay trái, bởi vì y chỉ bất quá muốn gạt cô viết nét chữ ra.
Trái tim của Quách Ngọc Nương đã chìm hẳn xuống.
Cô bỗng phát hiện ra, chuyện này quả thật không buồn cười chút nào, quả thật muốn chết người thật!
Tiêu Thiếu Anh thở ra một hơi, cười khổ nói :
– Tôi vốn không thể ngờ cô ta lại là người của Thanh Long hội, lại càng không ngờ cô ta bỗng hạ độc thủ ám toán tôi, may mà tôi chưa say, nếu không nhát đao đó đã lấy mạng tôi rồi.
Quách Ngọc Nương lại la lớn lên :
– Ngươi có điên không …
Cát Đình Hương nói :
– Y không điên, cô mới là điên, cô vốn không nên đi làm cái chuyện ngu xuẩn này.
Quách Ngọc Nương nói :
– Nhưng em không hề ám toán y, em chẳng hề động thủ, làm gì y!
Cát Đình Hương nói :
– Nhát đao đó không phải cô đâm sao?
Quách Ngọc Nương nói :
– Nhất định không phải.
Cát Đình Hương cười lạt nói :
– Nếu không phải cô, không lẽ lại là y?
Không ai hạ độc thủ vào chính mình!
Bất kỳ ai cũng nhìn ra được, Tiêu Thiếu Anh không phải là kẻ điên.
Cát Đình Hương nói :
– Y giết xong Vương Đồng, y biết quá nhiều bí mật, lại quá thông minh, hiện tại cách mồng chín tháng chín cũng không xa, cô không thể nào để y sống đến ngày đó.
Quách Ngọc Nương nói :
– Nhưng em đã biết võ công của y quá rõ, tại sao em muốn tự mình ra tay?
Cát Đình Hương nói :
– Bởi vì cô biết y có tình ý với cô, không những vậy còn bị thương, chính là cơ hội tốt nhất cho cô.
Ánh mắt của lão lại tràn đầy bi thương và phẫn hận, lão chầm chậm nói :
– Chỉ tiếc là không những cô xem thường y quá, cô cũng nhìn lầm y, y không phải là thứ đàn ông vì đàn bà mà đâm đầu vào chỗ chết, trên đời này không có người đàn bà nào gạt được y, ngay cả cô cũng không thể.
Quách Ngọc Nương nói :
– Nhưng …
Cát Đình Hương nắm chặt hai tay nói :
– Nhưng cô lại cơ hồ gạt được ta.
Quách Ngọc Nương hỏi :
– Không lẽ ông … ông thà tin y, chứ không tin vào em?
Cát Đình Hương nói :
– Ta vốn là thà tin vào cô …
Muốn một lão già thừa nhận mình bị một người đàn bà mình yêu thương, gạt gẫm mình, đúng là một thứ thống khổ khó mà chịu đựng cho nổi.
Gương mặt kiên nghị nghiêm trang của lão đã nhăn nhó lại vì thống khổ, lão buồn rầu nói :
– Ta cũng thà giết y đi, nói y là một tên dối trá, đang oan uổng cô.
Quách Ngọc Nương bỗng cười lạt nói :
– Nhưng ông làm vậy không được, vì ông là Cát Đình Hương, là một tay đại anh hùng siêu quần bạt tụy, dĩ nhiên ông không thể vì một người đàn bà, mà hủy đi cái danh vọng của ông.
Cát Đình Hương nói :
– Tuyệt đối không thể.
Quách Ngọc Nương nói :
– Vì để biểu hiện ông là kẻ dũng cảm ra sao, quyết tâm ra sao, ông đành phải giết tôi thôi?
Cát Đình Hương nói :
– Thương Hương đường có được tới ngày nay, không phải chỉ do một mình ta làm nên, Thương Hương đường có sự nghiệp đó, cũng không biết đã phải chôn đi bao nhiêu hài cốt, dù cho ta không tiếc để cô hủy nó đi, những anh hồn đã chết rồi sẽ không chịu đáp ứng.
Lão chầm chậm quay người lại, trầm giọng hô lên :
– Cát Tân!
Cát Tân đứng ngay trước cửa.
Trong bóng đêm, xem ra y càng lộ vẻ trấn định và lạnh lùng, làm như y đã biến thành một Vương Đồng thứ hai.
Nhiệm vụ của Vương Đồng thường thường chỉ có một thứ :
– Giết người!
Tiêu Thiếu Anh buông tay Quách Ngọc Nương ra, y biết bây giờ cô chẳng khác gì một người đã chết!
Cát Đình Hương chẳng thèm nhìn cô thêm nửa con mắt, lão nắm chặt hai nắm tay lại, gân xanh nổi lên, lão đã hạ quyết tâm!
Cát Đình Hương đã quyết tâm rồi, còn ai có thể dao động được nữa không?
Quách Ngọc Nương bỗng xông ra, nắm lấy chéo áo của lão, gào lên :
– Tại sao ông kêu người khác lại giết tôi, tại sao ông không dám tự tay mình động thủ đi?
Cát Đình Hương đưa tay chặt một cái, vạt áo đứt ra.
Đây chính là câu trả lời của lão, ân tình giữa bọn họ, cũng chính như vạt áo vừa mới chém đứt đoạn!
Quách Ngọc Nương cắn chặt răng, cười lạt nói :
– Bất kể ra sao, tôi cũng là người đàn bà của ông nếu ông là một tay nam tử hán thật, ông muốn giết tôi, thì cũng nên tự tay động thủ !
Cô bỗng mở phanh ngực áo ra, để lộ bộ ngực trắng ngần như tuyết.
– Chỉ cần ông nhẫn tâm hạ thủ, ông cứ việc rút đao ra, móc lấy trái tim của tôi.
Cô biết lão nhất định không thể nào nhẫn tâm hạ thủ, cô rất hiểu tình cảm và dục vọng của lão đối với cô.
Chỉ tiếc là lần này cô đã nghĩ lầm.
Ánh mắt của Cát Đình Hương không có dục vọng, chỉ có phẫn nộ trong đó.
Cặp nhũ hoa nõn nà không một tì vết kia, vốn là vật lão trân quý muôn vàn, bây giờ lão mới biết, không phải chỉ có lão là người duy nhất ve vuốt qua nó.
Lửa ghen thiêu đốt, thậm chí còn cường liệt hơn cả lửa hận.
Lão đã là ông già.
Cô lại còn quá trẻ.
Chỉ cần cô còn đó, sớm muộn gì cũng có một ngày thuộc về người khác.
– Cô muốn tôi tự tay giết cô thật sao?
Quách Ngọc Nương ưỡn ngực lên, nói :
– Chỉ cần ông nhẫn tâm được, tôi tình nguyện chết về tay ông.
Cát Đình Hương nói :
– Được!
Tiếng “được” vừa ra khỏi miệng, thanh đao cũng đã vung ra.
Ánh đao lóe lên, đâm như điện xẹt vào lồng ngực của cô.
Quách Ngọc Nương nhìn lão kinh ngạc, cặp mắt mỹ lệ đã từ từ lồi hẳn ra ngoài, đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
Cô chết cũng không thể tin được lão đã hạ thủ thật.
– Ông … ông ác độc thật …
Đấy là câu cuối cùng cô thốt ra.
* * * * *
Đêm đã khuya.
Gió đêm đã lạnh muốn thấu xương, thân hình mềm mại ấm áp của Quách Ngọc Nương đã từ từ lạnh băng, khắp nơi cũng đều băng giá.
Cát Đình Hương đứng bất động ở đó, đuôi mắt giật giật không ngớt, vết nhăn nheo càng hằn sâu trên gương mặt, làm như lão bỗng già đi mất mười tuổi.
Tiêu Thiếu Anh nhìn lão, y bỗng cười lớn lên, cười không ngớt.
Cát Đình Hương nhịn không nổi gằn giọng hét lớn :
– Câm mồm lại!
Tiêu Thiếu Anh vẫn còn đang cười :
– Tôi không câm miệng lại được, tôi nhịn không được phải cười.
Cát Đình Hương tức giận hỏi :
– Tại sao?
Tiêu Thiếu Anh cười nói :
– Bất cứ ai giết lầm người, tôi đều nhịn không được phải cười.
Cát Đình Hương bỗng quay phắt người lại, nhìn y trừng trừng, đồng tử con mắt lão thu nhỏ lại, toàn thân lão đang cứng ngắc ra đó :
– Ta giết lầm cô ta?
Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu, mỉm cười nói :
– Sai quá chừng thôi.
Cát Đình Hương làm như bị người ta đấm cho một quyền vào ngực, ngay cả đứng cũng đứng không vững!
– Cô ta không phải là người trong Thanh Long hội?
– Không phải!
– Cô ta không ám toán ngươi?
– Không phải!
Tiêu Thiếu Anh rút cây đao trên ngực ra, lưỡi đao rất ngắn, vết thương không sâu lắm :
– Cây đao này tôi đã tự tay chế tạo ra, tôi chỉ bất quá nhè nhẹ đâm cho mình một cái.
– Nhưng nét chữ đó …
– Nét chữ đó cũng không phải của cô ta, cái tờ giấy này không phải của cô ta viết.
Tiêu Thiếu Anh mỉm cười nói :
– Cái tờ cô ta viết đã bị người đổi tráo giữa đường rồi.
Cát Đình Hương loạng choạng lùi lại, ngã xuống một chiếc ghế.
Biến cố xảy ra quá lớn cho lão … bất cứ cho người nào khác. Tự tay giết người đàn bà mình thương yêu, vốn là thứ thống khổ không cách nào nhẫn nại nổi, huống gì lão lại giết lầm.
Tiêu Thiếu Anh mỉm cười nói :
– Bài thơ này vốn là do tôi làm, giấy viết cũng trong phòng tôi, tôi đã kêu người viết trước một tờ từ lâu.
– Ba phong thơ kia cũng là ngươi viết sao?
– Đúng vậy.
– Ngươi mới thật là gian tế của Thanh Long hội?
– Sai rồi.
– Rốt cuộc ngươi là ai?
– Là kẻ đang chờ cơ hội thanh toán món nợ với ông.
Tiêu Thiếu Anh nói tiếp :
– Đã chờ hai năm nay rồi.
– Hai năm?
– Hai năm trước, tội bị trục xuất ra khỏi Song Hoàn môn, vốn là để đối phó với ông.
Tiêu Thiếu Anh cười cười nói tiếp :
– Ông phải nên biết là, dù tôi có uống say đến đâu, cũng không đi làm những chuyện như vậy.
Cát Đình Hương lại lộ vẻ kinh ngạc vô cùng :
– Không lẽ ngươi không hề bị trục xuất ra khỏi Song Hoàn môn?
Tiêu Thiếu Anh hỏi :
– Có phải ông nghĩ rằng mình đáng ra phải biết chuyện bí mật này?
Cát Đình Hương hỏi :
– Tại sao?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Hai năm trước chúng tôi đã biết Song Hoàn môn có gian tế của ông trong đó, vì vậy bí mật này, ngoài tiên sư và Thịnh Như Lan ra, không hề có ai khác biết được.
Cát Đình Hương nói :
– Chỉ tiếc là ngươi vẫn còn chưa biết gian tế của chúng ta là ai.
Tiêu Thiếu Anh thở ra nói :
– Quả thật chúng tôi không nhìn ra được ai là người đã bị ông mua chuộc, đệ tử của Song Hoàn môn vốn đều là những tay nam nhi bằng sắt bằng thép.
Cát Đình Hương cười lạt nói :
– Người bằng sắt bằng thép cũng có giá tiền vậy.
Tiêu Thiếu Anh hằn học nói :
– Chỉ hận là chúng tôi tìm không ra được y, chứ tìm được, Song Hoàn môn cũng không đến nỗi bị thua tàn tệ như vậy.
Cát Đình Hương nói :
– Vì vậy bây giờ cho dù ngươi đã biết y là ai, cũng đã quá muộn.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Vẫn còn chưa muộn lắm.
Cát Đình Hương hỏi :
– Hiện tại ngươi chắc trong tay sẽ đánh bại được ta?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Hiện tại tôi đã đánh bại ông rồi!
Cát Đình Hương lạnh lùng nói :
– Câu nói đó e rằng có hơi sớm một chút chăng?
Lão bỗng vung tay lên, hô một tiếng lớn :
– Cát Tân!
– Có mặt!
Cát Tân không lộ vẻ gì trên mặt, ánh mắt của y như một lưỡi đao dính vào người Tiêu Thiếu Anh!
Y biết nhiệm vụ của mình.
Nhiệm vụ của y là giết người!
Nhưng Tiêu Thiếu Anh lại bật cười, y mỉm cười hỏi :
– Lão ta muốn ngươi lại giết ta?
Cát Tân nói :
– Đúng vậy.
Tiêu Thiếu Anh hỏi :
– Có phải ngươi muốn giết ta thật không?
Cát Tân nói :
– Không phải.
Tiêu Thiếu Anh hỏi :
– Ngươi muốn giết ai đây?
* * * * *
Trái tim của Cát Đình Hương chìm xuống.
Người Cát Tân muốn giết, chẳng phải là Tiêu Thiếu Anh, mà là lão.
Lúc trước tuy lão nhất định không thể nào ngờ được, nhưng bây giờ lão bỗng hoàn toàn hiểu ra. Gian tế trong Thương Hương đường, chẳng phải là Vương Đồng, lại càng không phải là Quách Ngọc Nương.
– Thì ra kẻ gian tế duy nhất trong Thương Hương đường lại là ngươi.
Cát Tân thừa nhận :
– Người bạn duy nhất của tôi, chính là Tiêu Thiếu Anh!
Cát Đình Hương hỏi :
– Có phải y kêu ngươi lại đây?
Cát Tân cười lạt nói :
– Nếu không phải vì y, làm sao tôi chịu đi làm nô tài cho họ Cát của ông?
Cát Đình Hương thở dài nói :
– Chỉ hận lúc đó ta không tra xét rõ ràng lai lịch của ngươi.
Cát Tân lạnh lùng nói :
– Lúc đó ông đâu tính trọng dụng tôi, cũng chẳng ai bỏ công đi điều tra lai lịch một đứa nô tài.
Cát Đình Hương nói :
– Ngươi tính cũng đúng lắm đấy.
Cát Tân nói :
– Nếu không tính đúng, tôi cũng chẳng lại đây.
Cát Đình Hương hỏi :
– Hai phong thơ kia là do ngươi viết ra?
Cát Tân nói :
– Đúng, không sai một chữ.
Cát Đình Hương thở ra :
– Ta phải nghĩ ra mới phải, muốn vào thư phòng của ta, không ai dễ dàng bằng ngươi.
Cát Tân nói :
– Chỉ tiếc là ông chưa bao giờ nghĩ đến.
Tiêu Thiếu Anh cười cười nói :
– Bởi vì ông cứ lo lắng chuyện Thanh Long hội, để hết tâm trí ra đề phòng bọn họ, vì vậy chẳng còn tâm tư đâu mà đi chú ý chuyện khác.
Cát Tân nói :
– Ông cho rằng Song Hoàn môn đã bại trận hoàn toàn, không còn gì đáng lo nữa.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Nhưng ông quên mất, trong Song Hoàn môn, còn có một Tiêu Thiếu Anh!
Cát Đình Hương hỏi :
– Không lẽ Thanh Long hội không hề lại tìm ta sao?
Cát Tân nói :
– Không.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Chúng tôi chỉ bất quá lợi dụng ba tiếng Thanh Long hội, để dẫn khai sự chú ý của ông, để ông khẩn trương lên.
Bất kỳ ai tâm tình đã khẩn trương lên, đều không khỏi bị sơ xuất.
Bất kỳ sơ xuất nhỏ cách mấy, đều có thể tạo thành lầm lỗi trí mệnh.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Vương Đồng không hề đi tìm tôi, chính là tôi đi tìm y, tôi kêu Cát Tân tìm cách giữ y lại.
Cát Tân nói :
– Tôi là kẻ thân tín của ông, y cũng như ông vậy, y nằm mộng cũng không ngờ gì đến tôi.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Trong Thương Hương đường, chỉ có y là người tôi chân chính cố kỵ nhất.
Cát Đình Hương nói :
– Vì vậy, ngươi đã quyết định hạ độc thủ với ta, ngươi nhất định phải giết y trước.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Thật ra, tôi cũng có thể chờ thêm vài ngày nữa, nhưng …
Cát Đình Hương nói :
– Nhưng ngươi không chờ.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Bởi vì tôi không thể nào chờ được nữa.
Cát Đình Hương hỏi :
– Tại sao?
Tiêu Thiếu Anh thở ra nói :
– Bởi vì lòng dạ tôi không cứng rắn nổi, bởi vì ông đối với tôi, thật tình quá tử tế, tôi sợ tôi sẽ đổi ý.
Cho đến bây giờ, Cát Đình Hương mới hiểu ra, tại sao lúc Tiêu Thiếu Anh nhìn lão, vẻ mặt lại kỳ quái như vậy.
Đây đúng là chuyện đáng sợ, đáng sợ cho lòng tin của mình.
Cát Đình Hương nói :
– Có phải ngươi sợ ngươi sẽ không thể nhẫn tâm hạ độc thủ vào ta?
Tiêu Thiếu Anh thở dài nói :
– Đúng là tôi sợ, sợ muốn chết luôn. Tôi đã bỏ ra cái giá quá đắt rồi.
Cát Đình Hương hỏi :
– Ngươi bỏ ra cái giá gì?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Ít nhất tôi đã bỏ mất bàn tay.
Cát Đình Hương hỏi :
– Bàn tay đó cũng là chính ngươi tự tay chặt đi?
Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu nói :
– Tôi không khi nào để ông nghi ngờ tôi, tôi cũng biết Vương Đồng rất có giá trị trong đầu ông, tôi bỗng giết y đi, ông sẽ không khỏi nghi ngờ tôi.
Cát Đình Hương nói :
– Ngươi là một đối thủ thật phi phàm, ta muốn đối phó ngươi, phải dùng thủ đoạn phi phàm, cũng phải bỏ ra cái giá thật phi phàm.
Lão chầm chậm nói tiếp :
– Bất kể ra sao, lấy một bàn tay đổi lấy cái mạng của Vương Đồng, cũng đáng giá lắm.
Cát Tân nói :
– Không những y là một trợ thủ đắc lực nhất của ông, y còn là người bạn trung thực của ông nữa.
Cát Đình Hương buồn rầu nói :
– Nhưng ta lại lấy mắt nhìn y chết về tay ngươi.
Cát Tân lạnh lùng nói :
– Tôi không thể nào để y có cơ hội mở miệng.
Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói :
– Thật ra, dù y có cơ hội mở miệng, ông cũng chắc gì đã tin vào lời của y.
Cát Đình Hương nói :
– Ta …
Tiêu Thiếu Anh ngắt lời lão :
– Quách Ngọc Nương không phải là có cơ hội mở miệng ra sao, nhưng lời cô ta nói, không phải ông chẳng tin được chữ nào sao?
Gương mặt của Cát Đình Hương nhăn nhúm lại vì thống khổ. Cả đời lão, làm chuyện gì trước giờ không bao giờ hối hận, nhưng hiện tại, trong lòng lão, hối hận tựa như con rắn độc, đang cắn xé lấy trái tim lão.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Hiện tại dĩ nhiên là ông cũng đã rõ, bài thơ cô ta viết xuống, nét chữ tại sao lại giống phong thơ của tôi in hệt?
Cát Đình Hương nói :
– Bởi vì đấy cũng là của Cát Tân ngụy tạo ra.
Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu nói :
– Tôi kêu Cát Thành đem tờ giấy có bài thơ đưa lại cho ông, tôi biết y nhất định sẽ giao cho người đứng trước cửa là Cát Tân trước.
Cát Đình Hương nói :
– Vì vậy ngươi bèn kêu y viết trước một tờ, để sẵn trong người.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Y còn chưa bước vào, đã tráo tờ giấy của Quách Ngọc Nương viết rồi.
Cái kế này không những cay độc, mà còn rất chu mật.
Cát Đình Hương nói :
– Cô ta không có thù hận gì với ngươi, tại sao ngươi lại nhất định muốn cô ta phải chết?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Không những tôi muốn cô ta chết, tôi còn muốn cô ta chết về tay ông.
Cát Đình Hương hỏi :
– Tại sao?
Ánh mắt của Tiêu Thiếu Anh bỗng đầy vẻ thù hận, y nói từng tiếng một :
– Bởi vì Thịnh Như Lan cũng chết về tay ông.
Cát Đình Hương hỏi :
– Thịnh Như Lan? Con gái của Thịnh Thiên Bá?
Cát Đình Hương lại nói :
– Không phải là ngươi vì cô ta, mới bị trục xuất ra khỏi Song Hoàn môn sao?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Tôi đã nói rồi, đó chỉ bất quá là một cái cớ, một thủ đoạn để đối phó với ông.
Thật ra …
Cát Đình Hương nói :
– Thật ra, cô ta là tình nhân của ngươi?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Không những là tình nhân của tôi, mà cũng là vợ của tôi, nếu không phải vì ông, chúng tôi vốn có thể sống một cuộc đời sung sướng với nhau, chúng tôi còn đã tính đâu vào đó, sinh ba đứa con trai, hai đứa con gái.
Gương mặt của y đã bị nhăn nhó lại vì đau đớn, ngay cả cặp mắt cũng đỏ ngầu lên :
– Nhưng ông đã giết nàng, vì vậy tôi cũng muốn ông tự tay giết người đàn bà ông yêu thương nhất đời!
Thù hận!
Đấy chính là thù hận!
Đây vốn là thứ tình cảm, trừ khi phải phục thù xong, không thể nào có cách gì làm tiêu giải đi được, có lúc nó còn mãnh liệt hơn cả tình yêu.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Hiện tại ông đã chính mắt nhìn người bạn trung thực nhất của mình chết dưới lưỡi đao, rồi lại chính tay giết người đàn bà ông thương yêu nhất đời, ông sống đó mà còn có gì ý tứ nữa?
Cát Đình Hương hỏi :
– Ngươi muốn ta chết?
Tiêu Thiếu Anh lạnh lùng nói :
– Tôi cũng không nhất định ông phải chết, bởi vì tôi biết dù ông còn sống đó, cũng như là một người đã chết.
Cát Đình Hương nắm chặt hai nắm tay, lão nhìn y chăm chăm, rồi bỗng hỏi :
– Còn ngươi? Hiện tại ngươi sống đó mà có nhiều ý tứ lắm sao?
Câu nói đó cũng như một ngọn roi, đánh mạnh lên người Tiêu Thiếu Anh!
… Báo thù có phải làm cho người ta quên được đi bao nhiêu thống khổ và thù hận?
… Bao nhiêu thứ đã bị hủy diệt hết rồi, có phải vì báo thù mà lại sống trở lại?
Tiêu Thiếu Anh không trả lời được.
Trên thế gian đã có loài người, thì sẽ có yêu thương.
Có yêu thương, thì sẽ có thù hận.
Vấn đề đó đã có ngay từ buổi ban đầu, không những vậy còn lưu truyền mãi, cho đến lúc nào loài người bị hủy diệt hết mới thôi.
Thịnh Thiên Bá mười sáu tuổi ra xuất đạo, tung hoành giang hồ bốn chục năm, trải qua mấy trăm trận, một mình khai sáng ra Song Hoàn môn, cũng coi như là oai phong một đời, hiện tại còn lưu lại, chỉ bất quá là cặp vòng thế thôi.
Không chừng lão ta còn không chỉ để lại có bao nhiêu đó.
… Còn có gì nữa?
Thù hận!
Cát Đình Hương bỗng nhớ lại lời Quách Ngọc Nương nói với lão, hiện tại Quách Ngọc Nương đã chết, thù hận thì vẫn còn đó.
Hiện tại lão mới biết thù hận là chuyện đáng sợ đến đâu.
Cát Đình Hương thở dài nói :
– Ngươi vốn có thể sống một cuộc đời sung sướng, bởi vì ta có thể để cho ngươi sống sung sướng hơn đại đa số những người khác, thậm chí, ta còn tính giao Thương Hương đường lại cho ngươi, nhưng ngươi thà chém đứt bàn tay của mình, thà làm kẻ tàn phế suốt đời.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Bây giờ có phải ông đã hiểu rõ tại sao tôi làm vậy ?
Cát Đình Hương gật gật đầu, nói :
– Ta hiểu rõ rồi, ngươi làm vậy vì thù hận.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Đúng vậy, thù hận!
Cát Đình Hương nói :
– Vì vậy dù ta có hiểu rõ đấy, nhưng người đánh bại ta không phải là ngươi, lại càng không phải là Song Hoàn môn.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Tôi hiểu.
Cát Đình Hương nói :
– Tốt nhất là ngươi vĩnh viễn không nên quên điều đó.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Tôi nhất định sẽ không bao giờ quên.
Cát Đình Hương cười cười, lão nói :
– Chỉ tiếc là ngươi còn quên mất một chuyện.
Tiêu Thiếu Anh hỏi :
– Sao?
Cát Đình Hương nói :
– Ngươi quên mất … một người.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Sao?
Cát Đình Hương nói :
– Cái người chân chính bán đứng Song Hoàn môn đó.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Ông lầm rồi, tôi càng không quên được hắn.
Cát Đình Hương hỏi :
– Ngươi biết y là ai rồi sao?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Lý Thiên Sơn.
Cát Đình Hương lại lộ vẻ kinh ngạc rõ ràng :
– Sao ngươi biết chắc chắn là y?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Bởi vì tôi tìm không ra thi thể của hắn.
Cát Đình Hương hỏi :
– Ngươi đã đi tìm rồi sao?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Tôi đã tìm trong đám loạn thạch ở gò núi đó hết cả mười ba ngày.
Cát Đình Hương thở ra một hơi dài.
Thật tình lão không ngờ rằng Tiêu Thiếu Anh lại làm được chuyện như vậy, trên đời này vốn không có ai làm được.
Điều duy nhất khiến người ta làm được, chỉ có thù hận!
– Ngươi đã biết y ở đâu chưa?
Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu nói :
– Ông không nên quan tâm đến Tôn Tân quá như vậy, y không phải là Tôn Tân, y là Lý Thiên Sơn.
Cát Đình Hương nói :
– Chỉ dựa vào điểm đó thôi, ngươi đã nhìn ra được sao?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Còn có một điểm nữa.
Cát Đình Hương hỏi :
– Điểm gì?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Ông nói Tôn Tân bị thương vì cú chưởng của Lý Thiên Sơn, vì vậy mới bị nội thương nặng như vậy, nhưng tôi thì có biết, nội lực của Lý Thiên Sơn không cao thâm gì, chưởng lực cũng không trầm trọng.
Y cười lạt nói tiếp :
– Bởi vì trước giờ hắn là người thông minh, người thông minh lúc nào cũng không chịu được cực khổ, lúc nào cũng muốn đi đường gần hơn, muốn luyện nội lực và chưởng lực, chẳng có con đường nào gần để đi cả. Không những vậy, căn phòng đó lại quá u ám, “Tôn Tân” lại cứ trùm mền núp trong đó, không dám ló mặt ra ngoài.
Cát Đình Hương nói :
– Vì vậy ngươi đã nhận ra được y từ lâu?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Tuy không từ lâu, nhưng cũng không trễ lắm.
Cát Đình Hương hỏi :
– Tại sao ngươi không hạ thủ giết y?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Tôi cũng không gấp gì.
Cát Đình Hương hỏi :
– Tại sao?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Bởi vì ông đã là một lão già, lại không có con trai, đợi ông trăm tuổi rồi, một dãy giang sơn này là của tôi, vì vậy chỉ cần ông chết đi, y không có cách gì sống nổi.
Cát Đình Hương cười khổ nói :
– Xem ra những lời ta nói, quả thật ngươi đều không quên.
Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói :
– Bởi vì tôi cũng biết, lời nói của kẻ thù, thường thường còn có giá trị hơn bạn bè nhiều lắm.
Cát Đình Hương nhìn nhìn y, ánh mắt của lão đã hoàn toàn trống không, lại giống như đang nhìn về phương trời xa xăm. Phương trời xa xăm cũng chỉ có một màn đêm tối.
– Thịnh Thiên Bá lúc chết cũng nói một câu, ta còn chưa quên.
Cát Đình Hương bỗng nói.
– Ông ta nói gì?
– Ta hỏi ông ta, còn muốn sống nữa không? Y trả lời là, một người đến lúc nên chết rồi, nếu còn muốn sống nữa, thì người đó không những ngu xuẩn mà còn rất buồn cười.
– Ông không muốn làm một người buồn cười?
– Ta không muốn.
Cát Đình Hương nói :
– Ta tuyệt đối không muốn vậy.
Lão bỗng bước lại, dưới bàn tay lão bày ra một cặp ngân hoàn sáng loang loáng.
Đa Tình Hoàn!
Trên vòng có mười ba cái ngấn.
– Giết một người, là khắc xuống vòng một ngấn đao.
Cát Đình Hương lại khắc lên cái vòng một ngấn nữa.
Tiêu Thiếu Anh nhịn không nổi hỏi :
– Ông cũng muốn dùng cặp vòng này để giết người?
Cát Đình Hương nói :
– Đúng vậy.
Tiêu Thiếu Anh hỏi :
– Ông muốn giết ai?
Cát Đình Hương nói :
– Ta.
Vòng còn đang sáng rực, lão chầm chậm nói tiếp :
– Cặp Đa Tình Hoàn này dưới mắt ta tuy không đáng một đồng, nhưng nó để lại cừu hận nhiều quá chừng, cặp Đa Tình Hoàn này tuy vĩnh viễn không cách nào đánh bại được ta, nhưng cừu hận còn để lại, đủ để hủy diệt con người ta.
Giọng nói của lão rất nhỏ, nhưng cặp vòng trong tay lão đã đưa cao lên.
Bỗng ánh vòng màu bạc lóe lên, đập mạnh xuống.
Máu tươi tung tóe như những giọt mưa.
Người của Cát Đình Hương đã ngã xuống, ngã trong vũng máu của mình, lão bỗng loạng choạng ráng bò dậy :
– Còn một chuyện, ngươi cũng không được quên.
Tiêu Thiếu Anh đang lắng nghe.
Y không hề muốn nghe nhưng không thể không nghe, bởi vì y biết một người trước giờ lâm tử, nói ra lời nào, nhất định đều có giá trị vô cùng.
Tiêu Thiếu Anh dỏng tai nghe.
Cát Đình Hương không hề làm y thất vọng :
– Giết ta không phải là Đa Tình Hoàn, mà là thù hận!
* * * * *
Nếu bạn nghe kể câu chuyện này, bạn phải hiểu rằng, câu chuyện đã cho chúng ta một bài học!
Chính bản thân của thù hận, là một thứ vũ khí, không những vậy, nó còn là một thứ vũ khí đáng sợ nhất.
Vì vậy vũ khí thứ tư này, không phải là Đa Tình Hoàn, mà là thù hận.
Nếu bạn đã nghe kể câu chuyện này, thì tốt nhất là tiếp tục nghe thêm, vì hiện tại còn chưa phải là kết cuộc của câu chuyện.
* * * * *
Đêm khuya, còn khuya nữa.
Trong sân yên tĩnh, không có bóng người, cũng không có tiếng người.
Người đâu rồi?
– Nhà bếp đều làm cơm cho mỗi nơi ba lần, mỗi lần đặt mười bàn.
Cát Tân đang mỉm cười đắc ý :
– Tối nay tôi đã thêm đồ ăn vào mỗi nơi.
– Đồ ăn gì?
– Thịt xào phổ thông thôi, nhưng chất liệu thì mua từ Thần Châu về.
– Chất liệu gì?
– Hạp Thụy Thái (cơm buồn ngủ).
Tiêu Thiếu Anh bật cười :
– Thảo nào mà bọn họ không ngủ say như vậy.
Tuy y đang cười, nụ cười xem ra rất trống vắng, phục thù không hề đem lại thỏa mãn, sung sướng gì cho y, hiện tại y còn cảm thấy ngược lại trống lỗng như đã mất gì đó.
Trong cái sân thứ tám, màn đêm dày đặc, nhưng song cửa nhỏ còn có ánh đèn chiếu ra.
Một cái đèn lu mờ như hạt đậu.
Bệnh nhân nằm trên giường đã ngồi dậy, ngồi dưới ánh đèn, chờ đợi.
Ánh đèn chiếu trên mặt y gương mặt xương xẩu vàng vọt, quả nhiên là bệnh lâu ngày chưa khỏi.
Nhưng cặp mắt của y thì sáng rực, còn sáng hơn cả ánh đèn.
Cửa để mở.
Y nhìn Tiêu Thiếu Anh và Cát Tân bước vào, bỗng cười lên một tiếng rồi nói :
– Quả nhiên ngươi đã lại.
Tiêu Thiếu Anh hỏi :
– Ngươi biết chúng ta sẽ lại sao?
Bệnh nhân gật gật đầu.
Tiêu Thiếu Anh lạnh lùng nói :
– Tại sao ngươi còn chưa chạy đi? Có phải ngươi biết không còn đường nào để trốn không?
Bệnh nhân lại bật cười lên, lúc y cười, gương mặt vẫn hoàn toàn không một chút biểu tình, tiếng cười hình như nghe từ viễn phương lại.
Tiêu Thiếu Anh nhìn y lom lom, lạnh lùng nói :
– Cái mặt nạ da người trên mặt ngươi làm không được tốt lắm.
Bệnh nhân nói :
– Vì vậy ta cũng chẳng muốn để ai thấy mặt.
Tiêu Thiếu Anh cười nói :
– Ngươi không ngờ ta nhận ra?
Bệnh nhân mỉm cười nói :
– Nhưng ta biết nhất định ngươi sẽ suy đoán ra được, ta vẫn cho rằng ngươi là một người thông minh tuyệt đỉnh trước giờ.
Y bỗng xoay mặt lại, cúi đầu xuống, đợi đến lúc y xoay mặt qua nhìn Tiêu Thiếu Anh, gương mặt xương xẩu vàng vọt đã biến thành trắng bệch mà thanh tú, lúc y còn thiếu niên, y vốn là một tay mỹ nam tử phong độ.
Lý Thiên Sơn, quả nhiên là Lý Thiên Sơn.
Tiêu Thiếu Anh bỗng thở ra, nói :
– Chúng ta đã chưa gặp nhau được hai năm nay, không ngờ lại gặp mặt trong hoàn cảnh như thế này.
Lý Thiên Sơn nói :
– Ta cũng không ngờ.
Trên bàn có rượu, rượu mạnh, y rót ra một ly, uống nhâm nhi một mình.
Lý Thiên Sơn nói :
– Ngươi không sợ trong rượu có độc, ta cũng có thể rót cho ngươi một ly.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Ta sợ.
Cát Tân bỗng nói :
– Tôi không sợ.
Y rót một ly rượu ra thật, uống một hơi cạn.
Tiêu Thiếu Anh nhìn y, bỗng hỏi :
– Ngươi còn nhớ chúng ta quen nhau như thế nào không?
Cát Tân nói :
– Năm xưa ta cũng tính đầu nhập Song Hoàn môn, ta bị kẻ thù truy nã gắt quá.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Nhưng có một người kiên trì không chịu cho, bởi vì y đã thấy ra ngươi vì tỵ cừu mà lại, y không muốn phiền phức vào thân.
Cát Tân nói :
– Vì vậy tôi chỉ còn nước bỏ đi.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Nhưng ta thì rất đồng tình với ngươi, vì vậy ngươi đi rồi, ta còn đi theo ngươi một khúc thật xa, lén lút giết giùm ngươi ba kẻ thù từ Trung Nguyên theo đuổi ngươi lại.
Cát Tân nói :
– Vì vậy chúng ta bèn kết bạn với nhau.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Ngươi còn nhớ cái người kiên trì không chịu nhận ngươi vào Song Hoàn môn là ai không?
Cát Tân nói :
– Lý Thiên Sơn, hiện tại có phải ông muốn tôi giết y giùm cho ông không?
Tiêu Thiếu Anh thở ra nói :
– Y dù gì cũng là huynh đệ đồng môn với ta.
Cát Tân nói :
– Vì vậy ông không muốn tự tay mình động thủ?
Tiêu Thiếu Anh không hề phủ nhận.
Tiêu Thiếu Anh hỏi :
– Hiện tại ngươi đã chuẩn bị giết người?
Cát Tân gật gật đầu nói :
– Chỉ bất quá người tôi muốn giết không phải là y.
Tiêu Thiếu Anh hỏi :
– Không phải là y thì ai bây giờ?
Cát Tân nói :
– Ông.
Tiêu Thiếu Anh thộn mặt ra, gương mặt của y thậm chí còn kinh ngạc hơn cả của Cát Đình Hương lúc nãy.
Cho đến bây giờ, y mới hiểu được tâm tình của Cát Đình Hương lúc đó, nhưng y còn chưa hiểu, tại sao Cát Tân muốn giết y.
Lý Thiên Sơn lại bật cười, y cười lớn nói :
– Ta biết ngươi nhất định không hiểu đây là chuyện gì.
Tiêu Thiếu Anh kinh ngạc nhìn y, rồi lại nhìn Cát Tân, y nói :
– Các ngươi …
Cát Tân lạnh lùng nói :
– Chúng ta chẳng phải bạn bè, chỉ bất quá, lúc y muốn ta giết người, ta sẽ giết.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Bởi vì một con rồng?
– Thanh Long …
Tiêu Thiếu Anh rốt cuộc hiểu ra :
– Không lẽ các ngươi đều là người của Thanh Long hội?
Lý Thiên Sơn mỉm cười, ngâm lên :
– Vốn thuộc Thanh Long hội
Đến đây làm gian tế
Mồng chín tháng chín tới
Bay lượn lên cửu thiên.
Cát Tân nói :
– Y kiên trì không cho ta vào Song Hoàn môn, chỉ vì y muốn ta gia nhập Thanh Long hội.
Tiêu Thiếu Anh hỏi :
– Ngươi đã vào Thanh Long hội từ lâu?
Lý Thiên Sơn gật gật đầu nói :
– Vì vậy Cát Đình Hương muốn lại câu kết ta, dĩ nhiên là ta chịu.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Bởi vì ngươi đang tính thừa cơ lợi dụng lão, đi tiêu diệt Song Hoàn môn.
Lý Thiên Sơn nói :
– Đúng vậy.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Xong rồi ngươi lại lợi dụng ta, đi tiêu diệt Thương Hương đường.
Cát Tân nói :
– Vì vậy ngươi muốn ta ngụy tạo ba phong thơ, chính hợp ý ta lắm.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Những tên thích khách bao mặt, đều là các ngươi tìm lại?
Lý Thiên Sơn nói :
– Vì vậy bốn vị Đường chủ của Thương Hương đường đều chết, bảy đại đệ tử của Song Hoàn môn cũng chết mất ba người.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Quách Ngọc Nương dĩ nhiên cũng là người của các ngươi, vì vậy cô ta mới thường thường lại đây.
Cát Tân nói :
– Cát Thành cũng là người của chúng ta, vì vậy y mới nói dối giùm cho Quách Ngọc Nương.
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Nhưng các ngươi lại để cho ta hại Quách Ngọc Nương chết.
Lý Thiên Sơn hững hờ nói :
– Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ đã hoàn thành, Song Hoàn môn và Thương Hương đường đều đã bị chúng ta chặt đứt hết căn rễ, cô ta chết sống ra sao, chúng ta chẳng còn phải để tâm đến.
Tiêu Thiếu Anh cảm thấy chân tay lạnh ngắt, toàn thân cũng lạnh ngắt.
Tiêu Thiếu Anh chầm chậm đứng dậy, bỗng nhiên tay phải y đưa lên, tinh lên một tiếng, bảy điểm hàn quang xét ra như chớp giật.
– Thất Tinh Thấu Cốt châm.
Cát Tân tung người lên, nhưng đã chậm đi một bước, bảy điểm hàn quang đều toàn bộ dính vào ngực của y, y tung người lên cao, rồi ngã ầm ra cạnh chân tường.
Lý Thiên Sơn lạnh lùng nhìn, gương mặt hoàn toàn không một chút biểu tình, y hững hờ nói :
– Không ngờ ngươi còn có một ống Thất Tinh Thấu Cốt châm.
Tiêu Thiếu Anh cười lạt nói :
– Đừng quên Thất Tinh Thấu Cốt châm còn có một cặp để lại trên thế gian này.
Lý Thiên Sơn nói :
– Ngươi đưa một cặp cho Cát Tân, cố ý kêu y ám toán sau lưng ngươi?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Đấy chỉ bất quá là một màn kịch, diễn ra cho Cát Đình Hương xem.
Lý Thiên Sơn nói :
– Sau đó ngươi bèn kêu Cát Tân thừa cơ nhét ống châm vào trong người Vương Đồng?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Ta cũng có học được cách đổ thừa.
Lý Thiên Sơn nói :
– Hiện tại ngươi lại dùng nó để giết Cát Tân?
Tiêu Thiếu Anh nói :
– Y không biết ta còn có một cặp nữa, bất cứ chuyện gì, ta đều để lại cho mình một thứ.
Lý Thiên Sơn cười lạt nói :
– Chỉ tiếc đó là một thứ cuối cùng.
Y bỗng đá một cái, đá đổ cái bàn đi, bàn tay chém qua bên trái của Tiêu Thiếu Anh như điện xẹt.
Tiêu Thiếu Anh chỉ còn thừa một bàn tay, trên ngực còn đang chảy máu.
Y không còn cách chống đỡ, không còn cách tránh né, nhưng y còn có một chiêu, một chiêu chân chính tối hậu.
Lý Thiên Sơn quên mất, cổ tay của y, còn có thể trang bị một ống Thất Tinh Thấu Cốt châm.
Phát ra thứ châm đó, không cần phải dùng sức cổ tay và bàn tay.
Bọn họ đồng thời ngã xuống, bàn lật nghiêng qua, đèn cùng bị đổ xuống, đổ trên vũng rượu mạnh, lửa bỗng nhiên bùng lên, trong khoảnh khắc đã nuốt hết bọn họ vào trong đó.
Bao nhiêu ân oán, thù hận, ái tình, bí mật của bọn họ, cứ như vậy mà chôn vùi trong ngọn lửa. Đợi đến lúc lửa đã tắt đi rồi, trời cũng vừa sáng …
* * * * *
Loại vũ khí thứ tư, là một loại vũ khí thật kỳ dị, nó rất giàu tình cảm sắc thái của con người, so với Bích Ngọc đao, còn ngưng trọng hơn. Đây chính là Đa Tình Hoàn.
Nhưng nó cũng không phải là thứ vũ khí sắc bén nhất, sắc bén hơn nó là “ân oán, thù hận”, đó mới là thứ trí mệnh nhất.
—————————————————————————
Xin xem tiếp Bá Vương Thương – Đệ ngũ Thất Chủng Binh Khí truyền kỳ