Huyết Sử Võ Lâm

Chương 19 - Diễn Biến Bất Ngờ

trước
tiếp

Du Bội Ngọc toan thừa dịp lão nhân phân tâm qua tràng cười và câu nói của lão, phản công để chiếm lại vị trí đã mất, song chàng cảm thấy lực bất tòng tâm, không thể nào thực hiện cái ý định đó được.

Mảnh bố trắng bọc đầu bao mặt đã ướt đẫm mồ hôi, nếu lúc đó chàng chạy đi thì còn hy vọng thoát thân.

Nhưng, chạy như vậy là phải bỏ rơi Kim Yến Tử, điều mà chàng không thể làm.

Lão nhân như đoán được tâm ý chàng, bật cười vang :

– Nếu ngươi không lập tức vào trong, trước hết ta đóng cửa lại, nhốt nàng trong đó rồi sẽ xử trí ngươi sau. Muốn còn là đôi đồng mạng uyên ương thì vào ngay đi!

Du Bội Ngọc thở dài :

– Nếu vậy, xin tiền bối bước qua một bên cho tại hạ đi vào!

Lão nhân lại cười ha hả, bước qua một bên nhường lối cho Du Bội Ngọc.

Chàng không do dự, từ từ bước tới.

Ngờ đâu, đến giữa cửa, chàng phát xuất hai chưởng chớp nhoáng tấn công bất thình lình lão nhân không đứng xa chàng lắm.

Bởi không đề phòng, lão nhân chẳng làm sao hóa giải hai chưởng đó kịp thời, bắt buộc lão phải lùi lại hai bước.

Lão lùi đi là cửa vọng hoàn toàn trống trải.

Du Bội Ngọc day qua Kim Yến Tử, cao giọng bảo :

– Chạy đi! Tại hạ đứng đây ngăn chặn lão! Mất dịp này thì cầm như cả hai đều bỏ mạng đấy!

Lần này, Kim Yến Tử không cãi nữa, vừa bước ra vừa run run giọng hỏi :

– Còn ngươi?…

Du Bội Ngọc bực qua, quả thật nàng lắm chuyện, cứ mỗi chút là mỗi hỏi, trong khi chàng cần giữ bình tĩnh vận dụng chân khí, làm sao đối đáp được?

Con người đẹp đẽ như vậy, sao mà ngu thế?

Chàng muốn bóp cổ nàng, rồi nói toạc vào mặt nàng :

– Đi ra rồi tìm cách giải cứu cho ta chẳng được sao, cái cô bé ngu ngốc?

Nhưng chàng làm sao dám mở miệng, trong khi cần giữ vững chân ngươn tương trì với lão nhân?

Lão nhân chừng như cũng đoán được ý của chàng, lão tìm cách khích Kim Yến Tử :

– Hắn quyết cứu ngươi, bất chấp an nguy, mạo hiểm ở lại, ngươi bỏ đi thì còn gì tình nghĩa nữa?

Kim Yến Tử dậm chân :

– Ta không thể chạy đi một mình đâu, ta nhất định ở lại, nếu có chết thì cùng chết với nhau, chết chung một chỗ!

Lão nhân bật cười ha hả :

– Hay lắm! Có khí phách lắm! Con người có lương tâm khi nào bỏ rơi đồng bọn, cốt mưu cầu an toàn riêng cho bản thân?

Du Bội Ngọc vừa khẩn trương vừa tức uất, nếu có thể thì chàng đã tung một cước bắn vọt Kim Yến Tử ra ngoài xa, vì tức uất, tinh thần lại phân tán lượt nữa, bị lão nhân đảo bộ, lấy tư thế đánh ra mấy chưởng, chấn dội chàng trở về trong nhà.

Lần này thì chàng không làm sao lướt nổi trở lại chỗ cũ nơi chắn ngang lối đi của lão nhân.

Lão nhân bật cười ha hả :

– Hắn đã vào trong rồi, cô nương chưa vào theo sao?…

Lão gọi nàng là cô nương, với giọng đầy mỉa mai, lão gọi nàng như để khích nộ Du Bội Ngọc…

Kim Yến Tử hừ một tiếng :

– Vào hay không mặc tôi, lão làm gì phải giục?

Du Bội Ngọc quát chận, Kim Yến Tử lảo đảo bước vào, cố gượng đi tới nhưng kiệt sức quá, đứng không vững, ngã nhào vào lòng chàng.

Lão nhân bật cười cuồng dại :

– Lão phu đã nói không giết ngươi thì chẳng khi nào lão phu giết ngươi, nhưng nếu các ngươi chết ngộp thì cũng đừng oán hận lão phu nhé!

Một tiếng cách vang lên, cánh cửa đóng lại liền. Cửa đóng là bức tường xê dịch lại như trước.

Bên trong, Kim Yến Tử khóc lên, vừa khóc vừa gào :

– Tại ta! Ta làm liên lụy cho ngươi!… Phải chi ngươi cứ chạy đi!… Một mình chạy đi!…

Du Bội Ngọc thở dài :

– Còn cô nương? Tại sao cô nương không chạy đi? Cứ chạy đi rồi tìm cách giải cứu tại hạ chẳng được sao? Cô nương phản ứng chậm quá, thành ra cả hai đành phải khổ!

Kim Yến Tử giật mình!

Nhưng nàng ngưng khóc, rồi bật cười khan.

Du Bội Ngọc cau mày :

– Cô nương cười được à? Tại hạ nói sai chăng?

Kim Yến Tử lườm chàng :

– Thế tại sao ngươi không chạy đi rồi tìm cách trở lại cứu ta?

Du Bội Ngọc sững sờ!

Một lúc sau, chàng nhếch nụ cười khổ :

– Tại hạ tưởng cho là cô nương vụn tính, không ngờ tại hạ lại vụn tính hơn!

Kim Yến Tử dịu giọng :

– Ngươi không vụn tính đâu! Chỉ vì ngươi quá lo ngại cho ta, cứ nghĩ đến ta mà quên mình!

Du Bội Ngọc đưa tay vuốt mái tóc đen tuyền của nàng, lại thở dài :

– Còn cô nương? Cô nương lại không quả lo ngại cho tại hạ sao? Cô nương cứ nghĩ đến tại hạ mà quên mình!

Mồ côi mẹ từ thủa nhỏ, Du Bội Ngọc lớn lên dưới sự giáo dưỡng của cha, tuy có đính hôn nhưng chưa hề sờ mó đến một ngón tay vị hôn thê, thì làm gì có những giây phút rung cảm qua cuộc tiếp xúc đầy tình tứ giữa nam và nữ.

Giờ đây, Kim Yến Tử nép sát vào lòng chàng, hương từ người nàng bốc lên mình chàng, da thịt nàng truyền qua một cảm giác đê mê, chàng ngây ngất say sưa, tay vuốt tóc nàng, lòng rạo rực.

Chàng không hiểu được lúc đó chàng khoan khoái hay lo sợ, chàng vui hay buồn, cái cảnh đàn rằng nguy hại, song nhờ cảnh nguy hại đó, chàng lại được gần nàng, được biết cái cảm giác vừa rợn mà vừa êm, vừa nôn nao vừa đê mê…

Nàng cũng chẳng hơn gì chàng, cũng say sưa, cũng ngây ngất, cũng quên luôn thực tại có nhiều hãi hùng đang chờ cả hai.

Lâu lắm, Kim Yến Tử rời lòng chàng, đứng lên, gương mặt thoáng điểm hồng, điểm một nụ cười :

– Ngươi xem, chúng ta thành ngốc tử cả rồi! Nếu cửa đóng được do cơ quan bên ngoài thì hẳn bên trong cũng có cơ quan mở ra chứ? Nếu không thì người bên trong làm sao ra ngoài? Bởi Cung chủ vào đây rồi hẳn phải đóng cửa lại, rồi chẳng lẽ cứ ở mãi trong này, chờ người bên ngoài mở cửa cho chứ không có cao hứng lúc nào mở lúc đó?

Nàng nói có lý, bởi nhận thấy có lý, nên nàng quan tâm.

Du Bội Ngọc thở dài :

– Dù có cơ quan thì bên trong cũng như bên ngoài, cơ quan đó phải được đặt cùng một nơi, lão nhân đã đóng cửa hẳn lão cũng đã phá hỏng cơ quan đó rồi, có khi nào lão quá dại dột để nguyên cho chúng ta sử dụng đâu?

Kim Yến Tử giật mình :

– Nhưng… chẳng lẽ lão không tiếc số châu báu này?

Du Bội Ngọc cười khổ :

– Tiếc hay không thì không thành vấn đề, bởi có ai khuân vác đi đâu mà lão sợ mất? Chúng ta ở lại đây, sớm muộn gì cũng phải chết, thì còn ai đâu chuyển vận kho báu đi nơi khác mà lão lo ngại? Một ngày nào đó, lão sẽ trở lại với đông người, lão sẽ tìm cách phá cửa, lấy vật báu đi! Số châu báu này, dù muốn dù không vẫn thuộc quyền sở hữu của lão, lão muốn hưởng dụng lúc nào, tùy lão.

Kim Yến Tử ngồi xuống, mỉm cười thốt :

– Trước đây mấy khắc thời gian, ta cứ tưởng đâu là sẽ cùng ngươi chết chung một chỗ. Nhưng lạ lùng làm sao, bây giờ biết rõ là mình phải chết, ta lại chẳng sợ chết chút nào. Bây giờ ta mới biết, chết không phải là điều đáng sợ, huống hồ lại được chết chung với ngươi, chết bên cạnh ngươi! Ta chết như vậy còn sướng hơn tám người kia!

Bỗng Du Bội Ngọc sáng mắt, kêu lên :

– Cô nương nói gì? Tám thiếu nữ đó?

Kim Yến Tử chẳng hiểu chàng có ý tứ gì, gật gật đầu :

– Phải!

Chàng chụp tay nàng, bóp nhanh :

– Tám nàng? Cô nương nhớ kỹ chứ? Tám nàng chứ không phải chín?

Kim Yến Tử quả quyết :

– Tám! Không thiếu không thừa!

Du Bội Ngọc kêu to hơn :

– Quan trọng lắm! Quan trọng lắm, cô nương!

Kim Yến Tử nhận ra niềm hân hoan hiện lên trong ánh mắt chàng. Nàng vô cùng kỳ quái, liền hỏi :

– Tại sao? Quan trọng như thế nào?

Du Bội Ngọc lại bóp tay nàng mạnh hơn :

– Lão nhân đó đã nói là có đúng chín nàng vào đây, chắc chắn lão không nhìn sai đâu. Mà cô nương thì nói là chỉ có tám cái xác, chắc chắn cô nương cũng không đếm sai!

Chàng thở phào mấy lượt nhìn nàng, gằn từng tiếng :

– Tại hạ hỏi cô nương, còn nàng thứ chín đâu?

Kim Yến Tử chừng như hiểu, chừng như không hiểu, lẩm nhẩm :

– Nàng thứ chín! Sao chẳng thấy xác nàng?…

Du Bội Ngọc mơ màng :

– Xác nàng đâu? Tại sao chúng ta không thấy? Một cái xác người, nào phải chuyện nhỏ?

Kim Yến Tử ạ lên một tiếng :

– Đúng! Nào phải là một vật nhỏ, mà mắt không nhìn thấy?

Du Bội Ngọc gắt :

– Cô nương chẳng hiểu chi hết! Nếu không có xác của nàng thứ chín, thì nghĩa là nàng ấy không chết, nàng ấy không ở đây thì nàng đã phải tìm thấy lối ra, chẳng lẽ nàng độn thổ được ra ngoài?

Kim Yến Tử lại đứng lên, lại nhảy nhót, reo :

– Đúng!

Rồi nàng cười :

– Ngươi không ngu chút nào! Chính ta mới là kẻ ngu!

* * * * *

Đang chờ chết, chịu chết, bỗng thấy có một tia hy vọng sống được, cả hai vui lên.

Có ai không vui như họ vui?

Họ vui, họ quên mất một điều! Là nàng thứ chín vào đây được, thoát ra được, tại sao không mang châu báu theo? Nếu không mang châu báu theo, thì tìm đến kho tàng làm gì? Mạo hiểm làm gì?

Ngân Quang lão nhân lấy cuốn bí kíp trong cái hộc bằng đá, hộc rất lớn, hộc đó còn mở tung ra, lão chưa kịp đậy nắp lại.

Trước hộc đá, có chiếc bồ đoàn, cũng bằng đá, trạm trổ lằng nhằng không thành hình gì cả.

Một chiếc bố đoàn được đặt tại đây, không hợp cảnh chút nào. Mà bồ đoàn lại bằng đá, lại càng không hợp hơn nữa, bởi bồ đoàn thì phải mềm mại, người ngồi trên đó cảm thấy thư thái mà ngồi lâu được!

Một chiếc bồ đoàn bất hợp như vậy, lại được đặt ở đây, hẳn phải có chỗ riêng biệt.

Du Bội Ngọc đoán là bồ đoàn có che giấu một bí mật gì bên dưới.

Chàng bước đến gần bồ đoàn.

Chàng nhận ra, nó mường tượng liền lạc với nền, xô thử nó không ngã, nhấc lên nó không nhúc nhích, đảo về bất cứ hướng nào, nó không xoay chuyển.

Thất vọng, chàng thở dài.

Chàng ngẩng đầu nhìn lên vách, bên trên hốc đá, thấy có trạm nhiều cặp hình người, cũng loại hình dâm tục như bên ngoài.

Mỗi cặp hình là một chữ, tay chân và thân thể là những nét chữ.

Tất cả những hình đó hiệp lại thành bốn câu :

Đắc ngã Bí kíp, nhập ngã Chí môn Truyền ngã Tâm pháp, bái ngã Di Linh Hung, Kiết, Họa, Phúc, Duy ngã Thính Lịnh Vi ngã lưu ngôn, Tất Dĩ thân Tuẩn.

Bên cạnh bốn câu đó, còn có mấy hàng chữ nhỏ, mấy hàng chữ nhỏ, giải thích bốn hàng chữ lớn :

– Được bí kíp của ta, phải vào môn phái của ta, quỳ trước bồ đoàn hướng vào vách, thành tâm thành ý, cúi đầu sát đất lạy đúng tám mươi mốt lần, làm đủ lễ để bái sư, tự nhiên sẽ hưởng phúc. Nếu trái lịnh ta, lấy được bí kíp mà bỏ đi, quỷ hồn của ta sẽ theo dõi đòi mạng. Ghi nhớ! Ghi nhớ!

Ngân Quang lão nhân đâu có làm mấy điều đó? Lão có trọng vọng gì Tỏa Hồn Nương Tử? Lão không tin là một người đã chết rồi, có thể làm gì hại được lão.

Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc, đoạn ngồi xuống trước bồ đoàn,vập vập đầu xuống đất.

Kim Yến Tử vừa giật mình vừa cười :

– Ngươi định làm lễ bái sư?

Du Bội Ngọc vừa vập đầu, vừa cười đáp :

– Lúc sống đã làm nhiều chuyện kinh thiên động địa, lúc chết đi Tỏa Hồn cung chủ cũng không để cho tâm tư an ổn! Thật là kỳ quái!

Kim Yến Tử thốt :

– Một con người phi thường có khi nào chịu để cho cái chết của mình quá tầm thường! Phải làm một cái gì để lại sau cái chết chứ? Có như vậy mới phải!

Du Bội Ngọc gật đầu :

– Cho nên , tại hạ nghĩ, phí công điêu khắc mấy lời di chúc như trên, hẳn phải có dụng ý gì, và chắc chắn mấy chữ đó có chứa ẩn một bí mật nào đây…

Kim Yến Tử cau mày :

– Nhưng một ngươi đã chết rồi, có thể nào làm được những việc đó?

Bỗng nàng biến sắc :

– Hay là… hay là bà ta chưa chết?

Đúng lúc đó, Du Bội Ngọc đã vập đầu đủ tám mươi mốt lượt.

Bức vách có khắc chữ đột nhiên mở ra, hai cánh khép qua hai bên.

Một vầng sáng chói từ trong vách chiếu ra.

Chiếc bồ đoàn tự động chui vào hộc đá.

Du Bội Ngọc ngồi trước bồ đoàn, vập đầu đủ tám mươi mốt lượt, đôi chân tê dại, không đứng lên nổi, bị bồ đoàn cuốn luôn vào hộc đá.

Vì vầng sáng chiếu bất ngờ làm chói mắt, Du Bội Ngọc chẳng cảm thấy gì cả, cảm thấy bồ đoàn chuyển động, cấp tốc nhào qua một bên rơi xuống đất.

Có tiếng rắc rắc vang lên, như thân hình chàng chạm vỡ một vật gì.

Rồi một đợt khói lờ mờ, không rõ từ đâu bắn ram chiếc bồ đoàn rời hộc đá trở về chỗ cũ, vách đá cũng liền lại như cũ.

Các diễn biến của tình hình quá nhanh, Du Bội Ngọc không thể nào phản ứng kịp, chàng đã hít phải mấy hơi khói thơm thơm, nhưng chừng như châm chít trong người một cách khó chịu.

Chàng không tưởng là tuân theo di ngôn trên vách lại gặp phải những sự lạ đó, chàng liền phong bế hô hấp.

Hít hơi khói, đó là họa hay phúc?

* * * * *

Kim Yến Tử bị vầng sáng chói mạnh, không mở mắt nổi.

Nàng chỉ thấy mơ hồ là bồ đoàn chui vào hộc đá rồi lại chui ra, chứ chẳng thấy gì khác.

Bây giờ nhìn lại, vẫn chẳng thấy hộc đá có biến đổi chi cả.

Nhưng nàng biến sắc, nhận ra Du Bội Ngọc đã mất dạng. Nàng sững sờ một lúc rồi cất tiếng gọi to.

Gọi vỡ yết hầu, cũng chẳng có ma nào nghe tiếng nàng.

Mất Du Bội Ngọc rồi, nàng làm sao? Làm sao? Nàng còn nương cậy ai trong hoàn cảnh nguy nan này?

Nàng đã hiểu, bắt đầu từ giờ phút này, nàng sống được cũng chỉ bằng vào trí và lực của nàng, nàng chết cũng do nàng.

Khi đã hiểu mất chỗ tựa nương, thoạt đầu nàng còn hoang mang lo sợ, song qua cơn hoang mang lo sợ, nàng trở nên kiên cường phi thường, sự kiên cường phát sinh từ ý chí tự tồn và nàng trầm tĩnh lạ thường.

Bỗng nàng kêu lên :

– Ta minh bạch rồi!

Thì ra nàng đã tìm được cơ quan, nơi chân bồ đoàn.

Bồ đoàn không thể nhấc bổng lên, không thể xoay chuyển, song nếu ngồi lên đó, rồi vập đầu như chày mổ thì thừa sức di chuyển, bởi làm như vậy là dùng cách sử dụng cơ quan.

Vập đầu đúng số tám mươi mốt, cơ quan bên dưới may động, cơ quan liên lạc với vách, vách mở rộng ra, lại động đến một mấu chốt khác, sau đó bồ đoàn trở về chỗ cũ, vách liền lại ngay.

Sự rất đơn giản, song Tỏa Hồn cung chủ cố giả vờ cho có vẻ nào thần bí, gieo sự khiếp đảm cho những người vào đây.

Không do dự, nàng ngồi trên bồ đoàn, vập đầu như lạy.

Nàng làm đủ mười hai lượt, vụt nhún chân lao vút lên không.

Trước đó, nàng để ý thấy một chiếc rương bằng sắt, đặt trên một chiếc chậu cao gần hộc đá.

Nàng lao vút lên không, vọt đến chiếc rương, giật chiếc nắp, rồi quay lại bồ đoàn, đặt chiếc nắp rương sau lưng, rồi tiếp tục vập đầu cho đủ số tám mươi mốt lượt.

Cũng như Du Bội Ngọc, nàng được chiếc bồ đoàn chui qua hộc đá, đưa tuốt vào bên trong, do khoảng trống nơi vách đá vừa mở.

Nàng biết rõ, bồ đoàn chui vào là mở ra liền, nên vừa qua khỏi khoảng trống nơi vách, nàng hoành tay chụp nhanh chiếc rương, quăng ngược lại.

Nàng có tài phóng ám khí bách phát bách trúng nên phóng nắp rương rất dễ dàng.

Nắp rương sắt bay đi, bằng thời gian với chiếc bồ đoàn trở ra ngoài và vách đá khép lại.

Nhưng vách đá không khép liền lạc như trước được, bởi chiếc nắp rương do nàng quăng ra, nằm ngay khoảng giữa, giữa hai mảnh vách rời nhau.

Nàng điểm một nụ cười, mặt lộ vẻ đắc ý.

* * * * *

Bên trong vách là một tòa thạch thất, hình bát giác, có gắn những chiếc gương bằng đồng, nơi mỗi gương đồng có một hạt minh châu, minh châu lớn hạt nhưng gương đồng nhỏ khuôn, bất quá chỉ vừa vặn viền quanh vừa đủ phản chiếu ánh hạt châu, vừa tăng vẻ ngoạn mục.

Gương đồng rất nhiều, minh châu rất nhiều, châu sáng, gương chiếu, nhìn thoáng qua mường tượng những sao trời.

Nơi giữa nhà có một cỗ áo quan bằng đá, cỗ quan là vật duy nhất trang trí tòa nhà, nhưng Kim Yến Tử không buồn nhìn áo quan, nàng bận tìm một thứ gì khác.

Cái gì đó chính là Du Bội Ngọc.

Thì kìa, chàng đang ngồi xếp bằng tròn, toàn thân rung rung, mảnh bố bao trên đầu đẫm ướt như vừa bị tạt nước. Nước nhỏ ròng ròng từ mảnh bố rơi xuống y phục chàng.

Kim Yến Tử kinh hãi, kêu lên :

– Ngươi… tại sao ngươi ra thân thể như vậy?

Du Bội Ngọc cắn răng, đôi mắt nhắm nghiền, chẳng rõ chàng có nghe Kim Yến Tử kêu hay không, đôi mắt không mở.

Kim Yến Tử vô cùng khiếp đảm, chụp bàn tay chàng.

Bất ngờ, Du Bội Ngọc xoay bàn tay đánh ngang qua làm nàng ngã nhào.

Kim Yến Tử thét lớn :

– Ngươi làm sao thế?

Du Bội Ngọc hừ một tiếng :

– Cô nương… cô nương đừng quấy nhiễu tại hạ, hãy để yên cho tại hạ điều tức một chút, là chẳng còn gì đáng ngại nữa!

Nói được tròn câu, Du Bội Ngọc cảm thấy nhọc phờ người.

Kim Yến Tử đứng lên, không còn dám gọi chàng nữa.

Nàng nhận ra, cạnh mình chàng có những mảnh nhỏ chớp sáng, màu hồng, song chẳng biết là vật gì.

Phía sau cỗ áo quan có một cái hộc, cửa hộc đã mở tung ra.

Trong hộc, có độ bảy tám chiếc bình bằng pha lê, màu hồng. Những bình đó chớp chớp như ánh sao, đồng thể chất và màu sắc với những mảnh quanh người chàng.

Bên cạnh những chiếc bình đó, có mấy quyển sách, cũng màu hồng, đồng loại với quyển do Ngân Quang lão nhân đã nhặt được và đem đi. Sách bằng lụa mỏng.

Sách bị lật ra, những trang sách tung tóe bừa bãi, chừng như bị người mở ra, tra cứu và vất ngổn ngang, không buồn xếp lại đàng hoàng.

Kim Yến Tử cho rằng Du Bội Ngọc có sờ mó đến những quyển sách đó. Nàng cũng muốn nhìn qua cho biết ghi chép những gì.

Đọc qua vài trang, bất giác nàng đỏ mặt, tim đập rộn lên.

Nơi trang trước của quyển đầu, có một hàng chữ :

– Tỏa Hồn bí kíp, đắc chi, cực lạc!

Nơi trang trước một quyển khác, có hàng chữ :

– Tỏa Hồn bí dược, đắc chi, thăng thiên!

Dưới hàng chữ đó, có câu chú giải :

– Phần thiếu nữ nào bắt được bí kíp này, là có phúc phận lớn lao, học được một năm có thể làm mê mẩn nam nhân, học ba năm có thể bắt cả nam nhân trong thế gian mọp dưới gấu quần. Ngoài mấy quyển bí kíp này, nếu có những quyển tương tự, những quyển đó toàn là giả mạo. Nếu luyện theo những quyển giả mạo, sẽ vĩnh viễn trầm mình trong biển khổ, không làm sao ngoi mình lên khỏi. Đã vậy, thân thể đau đớn mãi mãi, cuối cùng, chịu không nổi mà chết!

Kim Yến Tử đọc tiếp qua mấy quyển kế, những quyển đó ghi chú những phương pháp hành lạc.

Nàng toan hủy diệt tất cả những quyển sách đó, song chẳng hiểu tại sao nàng cảm thấy tiếc, không dám hủy diệt.

Do dự một chút, bỗng linh cơ phát động, nàng thầm nghĩ :

– Hay là hắn trúng phải độc một trong những chiếc bình này? Như vậy, hẳn phải có phương pháp giải cứu trong những phương pháp này!

Rồi nàng tìm quyển sách dậy về phương pháp giải độc, quả nhiên có đoạn ghi chú cách thức, rất rõ ràng :

– Những chiếc bình này chứa toàn thuốc kích thích tình dục, hoặc thuốc nước hoặc thuốc hoàn, hoặc giống như phấn, nam nhân uống phải, lập tức phải tìm nữ nhân để thỏa mãn tình dục nếu không thì rỉ máu qua thất khiếu mà chết!

Kim Yến Tử suýt rú lên.

Nàng nhìn sang Du Bội Ngọc thấy chàng trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt như bốc lửa.

Du Bội Ngọc nghiến răng ken két, cố thốt mấy tiếng :

– Cô nương… đi đi… đi gấp… !

Kim Yến Tử sững sờ, ngây người tại chỗ.

Chàng đã vì nàng mà lâm vào cảnh đó, nàng có thể bỏ mặc chàng mà đi sao?

Nàng đi rồi, chắc chắn không lâu lắm, máu sẽ rỉ qua thất khiếu chàng và chàng phải chết.

Bỗng nàng nhoẻn miệng cười, thay vì đi ra, nàng lại bước về phía chàng.

Lúc đó, nàng không thể nhận định rõ rệt là nàng vui, nàng thẹn, nàng sợ hãi, hay ra sao nữa.

Du Bội Ngọc run run giọng bảo :

– Đừng! Đừng lại gần tại hạ! Cô nương!

Kim Yến Tử nhắm mắt lại, nhào vào lòng chàng.

Nàng cương quyết hy sinh để cứu chàng.

Nhưng, trên thế gian này, có thiếu nữ nào dám hy sinh như vậy, cho một chàng trai mà mình không yêu thích?

Nếu sẵn sàng dâng hiến cho một chàng trai mình yêu thích thì đâu còn gọi được la hy sinh?

Sự kiện đó lại đồng tình, do đồng tình, không hơn không kém.

Nàng nhắm mắt, tình nguyện tiếp nhận những gì sẽ diễn ra.

Bỗng nàng nghe nhói ở hông.

Thì ra, Du Bội Ngọc đã điểm huyệt nàng, tiếp theo đó nàng bị chàng nhấc bổng lên, tung qua khoảng trống nơi vách đá bay ra ngoài.

Chiếc nắp rương bằng sắt bật theo sau, văng ra xa, hai mảnh vách mất vật chỏi, khép lại liền.

Kim Yến Tử hết sức cảm kích mà chừng như nàng cũng thất vọng.

Nàng biết rõ, Du Bội Ngọc chưa mất lý trí, chàng không muốn làm gì hại đến nàng.

Nàng biết, chàng điểm huyệt nàng là muốn ngăn chặn nàng tìm cách trở vào, thà rằng chàng bị nhốt bên trong chờ cái chết đến với chàng, hơn là miễn cưỡng tìm cái sống trên sự phá hoại cuộc đời nàng.

Nàng khóc, rên rỉ :

– Ngươi… tại sao thế?… Ngươi tưởng ta chỉ vì cứu ngươi mà làm như vậy thôi à?

Ta tình nguyện mà! Ta thích mến ngươi mà! Thật sự, ta yêu ngươi…

* * * * *

Có một lối bí mật, do theo lối đó, Du Bội Ngọc thốt vọng ra ngoài.

Cả hai có thể đối thoại với nhau, song bây giờ, nếu họ thay đổi chủ ý, thiết tưởng cũng quá muộn rồi.

Du Bội Ngọc vỗ vào vách, thốt vọng ra :

– Cô nương biết chứ! Tại hạ đâu thể làm như thế! Tại hạ đâu có thể hủy hoại cuộc đời của cô nương!

Kim Yến Tử hét lên :

– Ngươi không chấp nhận như vậy, là ngươi phải chết!

Du Bội Ngọc đáp :

– Tại hạ… thực tình… tại hạ Kim Yến Tử khóc to hơn :

– Ngươi bằng lòng chịu chết? Ngươi không nghĩ đến ta? Ta yêu ngươi…

Du Bội Ngọc run giọng :

– Cô nương tha thứ cho tại hạ…

Kim Yến Tử gào to :

– Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Vĩnh viễn ta không bao giờ tha thứ cho ngươi!

Ngươi cứ tưởng là ngươi không nỡ làm hại ta, ngươi có biết đâu, ngươi cự tuyệt ta, ngươi làm cho ta đau khổ, ta thất vọng, ngươi còn làm hại ta hơn!

Chính nàng cũng chẳng rõ tại sao nàng nói ra được những lời đó. Nàng lại hy vọng Du Bội Ngọc tìm cách ra ngoài.

Du Bội Ngọc nghe toàn thân nóng ran lên, như đang ngồi trong lò lửa cao giọng thốt :

– Tại hạ lầm! Tại hạ vụn tính quá! Tại hạ cũng thích cô nương…

Kim Yến Tử giận :

– Thì tìm cách ra đây, ra ngay! Ngươi không thể ra được sao?

Du Bội Ngọc đáp :

– Muộn mất rồi! Muộn rồi cô nương ơi!

Kim Yến Tử dậm chân thình thịch :

– Ngươi biết chứ, nếu không ra được là phải chết!

Du Bội Ngọc trầm giọng :

– Biết làm sao hơn, cô nương! Dù có phải chết tại hạ cũng cảm kích sự thành thật của cô nương!

Chàng nghe nhiệt độ trong người tăng cao hơn trước nhiều. Đang lúc bối rối, bỗng chàng thấy nhiệt độ đó xuống nhanh, xuống gấp đến đỗi chàng tưởng mình đang nằm trong một khối băng giá.

Bên ngoài, Kim Yến Tử làm gì thấy được những diễn biến bên trong?

Lúc đó, nắp quan tài đá vụt mở, một nữ nhân diễm lệ như tiên tử bước ra.

Nàng xuất hiện bất ngờ, âm thầm như một tiên tử thực sự. Nhưng, nơi đây làm gì có tiên tử! Thì bất quá, nàng hiện ra như một u hồn!

Chính sự xuất hiện của nàng làm cho Du Bội Ngọc kinh ngạc mát lạnh người trở lại trong khi hỏa dục bừng cháy cao độ.

Người trong quan tài sống lại chăng?

Nàng vận chiếc áo trắng như tuyết, gương mặt nàng hầu như trắng hơn cả màu áo.

Nàng nhìn Du Bội Ngọc đang vặn mình chống cự với sức thuốc hoành hành, điểm nụ cười lạnh, thốt :

– Hai ngươi đúng là một đôi đồng mạng uyên ương! Ta sẽ cho hai ngươi chết chung một chỗ!

Nàng chưa chết? Nàng là ai?

Tại sao lại nằm trong quan tài khi nàng chưa chết?

Du Bội Ngọc dù thấy quỷ hiện cũng không sợ bằng thấy nàng.

Trời!

Nàng là Lâm Diêu Bình!

Tám nàng kia! Tám nàng đã chết rồi, đều là đệ tử của Bách Hoa Môn!

Lâm Diêu Bình là nàng thứ chín, thất tung! Bởi nàng thất tung nên Ngân Quang lão nhân không thấy nàng trở ra, và Du Bội Ngọc cùng Kim Yến Tử không thấy xác nàng.

Du Bội Ngọc kêu lên :

– Lâm Diêu Bình! Làm sao cô nương lại ở đây?

Lâm Diêu Bình biến sắc :

– Ngươi là ai? Sao lại biết tên ta?

Du Bội Ngọc cao giọng hơn :

– Tại hạ là Du Bội Ngọc!

Lâm Diêu Bình giật mình, liền theo đó, nàng bình tĩnh trở lại, thốt :

– Thì ra ngươi là Du Bội Ngọc! Ngươi không chịu đổi tên?

Du Bội Ngọc vẫn cao giọng :

– Tại hạ là Du Bội Ngọc, tại sao tại hạ lại phải đổi tên?

Lâm Diêu Bình hừ một tiếng :

– Vô luận ngươi đổi tên hay không đổi, giờ đây chẳng còn quan hệ gì nữa. Bởi ngươi đã muốn chết thì mang tên mới hay tên cũ cũng thế! Ngươi phải chết dù ngươi chưa muốn chết! Đã biết những bí mật tại đây là phải chết!

Du Bội Ngọc cố gương đứng lên.

Bỗng chàng phát giác trong cỗ áo quan còn có xác người. Xác đó là một nữ nhân, tươi như còn sống, cũng đẹp tuyệt trần!

Chàng hét lên :

– Tại sao thế? Việc gì thế này?

Lâm Diêu Bình cười lạnh :

– Ngươi kinh hãi? Cho ngươi biết, xác trong quan tài đó là xác của Tỏa Hồn Nương Tử đấy, lúc sống bà đã làm cho thiên hạ đảo điên, lúc chết, bà vẫn có bí thuật bảo vệ sắc đẹp, bảo vệ xác còn nguyên vẹn!

Du Bội Ngọc rung rung giọng :

– Còn… còn cô nương?

Lâm Diêu Bình vẫn lạnh lùng :

– Ta nghe có người vào đây, lập tức nấp trong áo quan, ta nhận ra ngươi, ngươi có võ công cao, nên không muốn động thủ làm gì cho mệt sức. Bởi tránh động thủ, ta phải tạm thời ẩn mặt…

Du Bội Ngọc tỉnh ngộ :

– Thì ra là mê dược! Cô nương bố trí mê dược, hãm hại tại hạ!

Lâm Diêu Bình cười lạnh :

– Chính ta cũng bị chiếc bồ đoàn hất vào đây, ta biết rõ thế nào cũng có người vào đây như ta nên đã bố trí trước một loại mê dược, ta cần gì phải động thủ nếu ta muốn giết người!

Du Bội Ngọc trố mắt :

– Cô nương đã đổi tâm địa từ thiện lương sang tàn độc từ phút giây nào thế?

Lâm Diêu Bình điềm nhiên :

– Con người độc trên thế gian này rất nhiều. Nếu ta không độc, tất ta phải bị hãm hại!

Du Bội Ngọc cười thảm :

– Nhưng tại hạ là vị hôn phu của cô nương! Cô nương nỡ nào…

Lâm Diêu Bình tát mạnh tay vào mặt chàng, thét :

– Vị hôn phu của ta đã chết rồi, ngươi dám mạo nhận à?

Nàng tát mạnh tay quá, nhưng Du Bội Ngọc không nghe đau đớn gì cả, chàng giương mắt nhìn sang qua lỗ hổ của mảnh bố, lẩm bẩm :

– Cô nương… là vợ của tại hạ… Cô nương là vị hôn thê của tại hạ… !

Lâm Diêu Bình sợ ánh mắt của chàng.

Nàng thoáng biến sắc, rung rung giọng :

– Ngươi… ngươi muốn gì?

Du Bội Ngọc nhếch mép điểm một nụ cười. Nụ cười của chàng quái dị vô tưởng. Chàng tiếp tục lẩm nhẩm :

– Cô nương là vị hôn thê của tại hạ! Cô nương là…

Đột nhiên, chàng vọt mình tới.

Nhờ dùng nội lực, bức chế độc dược, chàng còn giữ được phần nào lý trí, giờ đây độc dược phát tác, phần lý trí còn lại tiêu tan mất, chàng không làm sao kiềm hãm dục vọng, do đó mất cả tự chủ, nhào tới Lâm Diêu Bình.

Lâm Diêu Bình vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, quát to :

– Ngươi điên à? Ngươi dám bạo hành à?

Nàng dang tay, định tát vào mặt chàng.

Chàng không tránh, ngang nhiên hứng cái tát đó như lần trước, đôi mắt chàng mở to hơn, ánh mắt bốc rực hơn, Lâm Diêu Bình lùi một bước, chàng bước tới hai bước.

Lâm Diêu Bình có ngờ đâu mặt chàng có một lượt bố bao bên ngoài nên dù đánh ra với toàn nội lực, hai cái tát tai đó chẳng làm chàng đau đớn như nàng nghĩ.

Độc dược lúc đó đã phát tác khắp cơ thể chàng, độc dược bức mạnh tưởng chừng thân thể chàng vỡ tung ra như thể quả cầu bị dồn hơi quá nhiều, chính sức thuốc đó phát ra, chế ngăn chưởng lực của Lâm Diêu Bình, nhờ thế mà chàng không nghe đau đớn.

Lâm Diêu Bình sợ quá độ, không còn làm cách nào khác hơn là quay mình bỏ chạy.

Du Bội Ngọc lập tức đuổi theo.

Hiện tại, chàng như một con dã thú, săn đuổi con mồi, chàng mất hẳn cái phong thái ôn nhu hòa nhã như ngày nào…

* * * * *

Tuy không trông thấy những gì xảy ra bên trong, Kim Yến Tử cũng nghe tiếng động, nàng nghe được, tất nhiên đoán được đại khái tình hình.

Nàng gọi lớn :

– Du Bội Ngọc! Du Bội Ngọc! Ngươi làm gì thế?

Chỉ có tiếng dội đáp lại, bên trong vẫn im lìm.

Kim Yến Tử khẩn trương ra mặt, lại thét lên :

– Du Bội Ngọc! Ngươi làm gì thế? Sao ta hiến dâng, ngươi không nhận, ngươi lại đòi hỏi nơi nàng? Ngươi thích nàng hơn ta sao?

Lần này, Du Bội Ngọc cất tiếng :

– Nàng là… là…

Kim Yến Tử rung rung giọng :

– Ngươi đã nói là ngươi thích ta kia mà? Ngươi chỉ thích mỗi mình ta thôi mà!

Du Bội Ngọc rít lên :

– Tại hạ không… không…

Lâm Diêu Bình cũng hét lên :

– Gã điên kia, ngươi đã thích nàng ấy, sao ngươi không đòi hỏi nơi nàng, làm gì bức ta như thế?

Du Bội Ngọc trầm giọng :

– Tại hạ thích cô nương, chỉ thích cô nương thôi! Cô nương là vợ của tại hạ mà!

Lâm Diêu Bình mắng :

– Câm miệng lại! Ai là vợ ngươi?

Bên ngoài, Kim Yến Tử bật khóc ồ ồ.

Nàng đang khóc, bỗng giật mình, ngưng khóc ngay khi bên trong Lâm Diêu Bình rú lên một tiếng.

Tiếng rú đó có ý nghĩa vô cùng, tiếng rú đó vang lên, vọng đến tai Kim Yến Tử như một mũi tên lao vào tim nàng.

Nàng đã hiểu, Lâm Diêu Bình đã bị Du Bội Ngọc chụp trúng rồi, theo nàng đã hiểu, Du Bội Ngọc đang làm gì Lâm Diêu Bình khiến nàng ấy phải rú lên như vậy!

Trong khi Lâm Diêu Bình sợ hãi mà rú, cố tránh mà không tránh khỏi nên bị chụp, thì Kim Yến Tử lại ước mong Du Bội Ngọc đuổi theo nàng, chụp trúng nàng, và làm những gì chàng đang làm với Lâm Diêu Bình.

Nàng muốn ở vào địa vị của Lâm Diêu Bình, nhưng trớ trêu thay, Du Bội Ngọc ngảnh mặt với nàng, quay về với Lâm Diêu Bình, Lâm Diêu Bình rú lên làm nàng đau nhói nơi tim.

Những gì kế tiếp diễn ra sau tiếng rú?

Lâm Diêu Bình vùng vẫy, Lâm Diêu Bình mắng, tiếng mắng thoạt đầu nghe lớn, rồi dần dần nhỏ, thoạt đầu mắng gấp, sau rồi mắng chậm, mắng miễn cưỡng, cuối cùng là những tiếng rên ư ử.

Rồi bên trong im lìm.

Thà có tiếng động, thà có nghe mắng nghe la bên trong, Kim Yến Tử còn chịu được.

Cái im lìm đó là nàng muốn chết đi được!

Bên trong im lìm, bên ngoài nàng lại bật khóc. Nàng khóc nghe thảm hơn tiếng khóc của Lâm Diêu Bình.

Nạn nhân không thê thảm bằng nàng!

Nhưng bên trong nghe im lặng quá lâu, bên ngoài nàng cũng ngừng khóc lâu rồi.

Nàng đợi mãi, chẳng nghe tiếng động, bất giác kinh hãi, nghĩ là rất có thể Du Bội Ngọc đã bỏ đi rồi.

Chàng đi như vậy, thì nàng làm sao?

Ít nhất, dù không ưa thích nàng, để chọn Lâm Diêu Bình làm cái việc giải độc cho, thì chàng cũng phải tìm cách nào cứu nàng thoát khỏi nơi này chứ?

Một lúc lâu, nàng nghe có tiếng chân người.

Rồi một thiếu nữ cười trong trẻo, cười mấy tiếng lại thốt :

– Xảo Thủ Tam Lang quả thật là một tay tuyệt vời. Tuy nhiên, nếu ta không thỉnh ngươi đến đây thì ngươi làm gì biết mà tìm đến?

Có tiếng cười đáp lại, tiếng cười của một nam nhân :

– Chẳng phải tại hạ khoa trương trước mặt cô nương, ngoài đại ca, nhị ca của tại hạ, trên thế gian này chẳng còn tay nào sành cái việc đó! Có thể bảo bộ ba của tại hạ vô địch về cái thuật mà cô nương vừa tán dương đó!

Thiếu nữ cười vang :

– Đã có nhiều nàng mê tít như vậy, sao ngươi chưa lập gia đình?

Nam nhân cười, đáp lại :

– Tại hạ chưa lập gia đình vì còn chờ cô nương đó!

Nếu Du Bội Ngọc nghe lọt cuộc đối thoại của đôi nam nữ lẳng lơ này, hẳn chàng nhận ra dễ dàng thiếu nữ không ai khác hơn là Ngân Hoa Nương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.