Huyết Sử Võ Lâm

Chương 20 - Một Cuộc Kỳ Ngộ

trước
tiếp

Kim Yến Tử không biết được đôi nam nữ đó là ai, song nghe họ ăn nói lả lơi với nhau, nàng hết sức lo sợ.

Du Bội Ngọc lúc quăng nàng ra đây đã điểm huyệt nàng, thành thử bây giờ có tìm chỗ ẩn nấp cũng chẳng làm sao di chuyển được.

Nàng hy vọng Ngân Quang lão nhân trước khi rời đi, có phá hủy cơ quan mở đóng khung cửa, nếu đúng như vậy thì hai người đó không thể nào vào đây bắt gặp nàng trong tình cảnh này.

Bỗng, Xảo Thủ Tam Lang ngưng bặt tiếng cười, đoạn hỏi :

– Sao lại thế này? Chừng như có ai hãm cơ quan mở cửa? Mà lại có dấu kiếm chém nơi đó? Hay là bên trong có người tẩu thoát ra ngoài?

Ngân Hoa Nương hừ một tiếng :

– Bên trong làm gì có người mà bảo là tẩu thoát ra ngoài? Đây là một nơi hoàn toàn bí mật, gia gia ta chỉ tiết lộ với ba chị em ta mà thôi, không một kẻ thứ tư nào được biết!

Bỗng Xảo Thủ Tam Lang trầm giọng :

– Tại hạ nghi là có kẻ nào đó đã vào đây rồi, và sự bí mật cầm như bị tiết lộ mất! Vào lọt đến đây, kẻ đó hẳn phải là một tay phi thường vậy!

Ngân Hoa Nương cười lớn :

– Dù phi thường, kẻ đó cũng chẳng đáng cho Tam thiếu gia của Như Ý Đường phải ngán! Có đúng vậy chăng?

Xảo Thủ Tam Lang cũng cười vang :

– Tại hạ sợ gì chứ?… Tại hạ chẳng biết sợ ai cả! Chỉ sợ mỗi mình cô nương thôi!

Giả như cô nương có luyện được công phu của Tỏa Hồn Nương Tử, thì chắc chắn tại hạ phải bại trận!

Ngân Hoa Nương cười tít :

– Ta muốn học công phu của Tỏa Hồn Nương Tử chẳng qua để chờ ngươi đó!

Một tiếng cách vang lên, cánh cửa mở tung ra.

Bóng người hiện ra trước tiên là một thiếu niên vận chiếc áo màu xanh dơi, tay cầm một đôi Thủy Nga My Thích.

Nhìn qua dáng dấp của hắn, tất phải hiểu hắn có võ công khá cao.

Da mặt hắn trắng xanh, mũi giống mỏ chim ưng. Hắn có phong độ của một người miệt mài trong tửu sắc, nhưng ngược lại đôi mắt của hắn sáng vô cùng, đôi mắt biểu hiện một tinh thần dũng mãnh bất phàm.

Đôi mắt đó dán chặt trên con ngươi của Kim Yến Tử.

Kim Yến Tử cũng trừng mắt nhìn hắn, song không nói gì cả.

Xảo Thủ Tam Lang vụt cười to :

– Tại hạ đã bảo là có người vào đây, cô nương không chịu tin, mà lại là người đẹp nữa! Chẳng biết nàng bị ai điểm huyệt mà bất động như thế?

Ngân Hoa Nương bước tới.

Nàng vận y phục ngắn, thành quá hở hang, tà khí bốc mạnh quanh người nàng, đặc biệt hơn hết là ánh mắt nàng, trông dâm dật vô tưởng.

Nàng trầm giọng :

– Kẻ điểm huyệt nàng ở đâu? Sao chẳng thấy?

Xảo Thủ Tam Lang bước tới, lấy ngón chân ấn vào huyện đạo của Kim Yến Tử.

Cử động đó, vô lễ quá, Kim Yến Tử sôi giận, quắc mắt nhìn hắn.

Hắn cười hì hì thốt :

– Tội nghiệp tiểu cô nương quá chừng! Kẻ nào điểm huyệt cô nương thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào! Nói cho tại hạ biết đi cô nương, tại hạ sẽ trừng trị hắn!

Ngân Hoa Nương bật cười khanh khách :

– Tiểu muội tử cho y biết đi, y là Tam Lang, đa tình bậc nhất đấy, y thấy tiểu muội tử bị kẻ nào đó khinh miệt, y tức giận liền. Ai lại nỡ trông thấy người đẹp bị khinh miệt mà làm ngơ, không can thiệp chứ?

Xảo Thủ Tam Lang cười lớn :

– Giọng nói của cô nương chua quá, nghe chừng có pha dấm!

Ngân Hoa Nương vòng tay qua, câu vào cổ hắn :

– Ta không thích ngươi, thì làm gì ta phải ghen?

Xảo Thủ Tam Lang rùn cổ xuống, cười khúc khích :

– Tại hạ có cô nương còn để ý đến ai nữa chứ? Hai chiếc đùi của cô nương…

Đột nhiên hắn ngã sụm xuống tại chỗ, hắn không kịp rú lên một tiếng, hắn tắt thở ngay, nụ cười vẫn còn gắn trên vành môi.

Kim Yến Tử sững sờ!

Sự tình diễn ra trên chỗ tưởng tượng của nàng, nàng chẳng tin là chính mắt nàng trông thấy sự thật, tưởng chừng nàng đang nằm mộng!

Xảo Thủ Tam Lang chết, Ngân Hoa Nương không buồn nhìn hắn nửa mắt, nàng lại nhìn qua Kim Yến Tử, mỉm cười thốt :

– Cái thứ nam nhân, thấy thiếu nữ là muốn vồ vập liền, có chết cũng chẳng oan uổng gì! Dù cho tôi không vì thơ thơ tôi cũng giết hắn như thường!

Kim Yến Tử trố mắt :

– Cô nương vì tôi?

Ngân Hoa Nương dịu giọng :

– Thơ thơ không nhận ra tôi chứ tôi nhận ra thơ thơ! Thơ thơ là vị nữ hiệp Kim Yến Tử, có thinh danh chấn động trên giang hồ đúng không?

Kim Yến Tử lại trố mắt :

– Cô nương là ai?

Ngân Hoa Nương thở dài :

– Tôi là kẻ lênh đênh, cơ khổ…

Kim Yến Tử cười lớn :

– Cô nương còn có phụ thân, có tỷ muội, sao gọi là lênh đênh, cơ khổ được?

Ngân Hoa Nương chớp chớp mắt, lệ thảm tuôn tròng, cúi ấp đầu, nức nở :

– Có phụ thân, có tỷ muội cũng như không có, thơ thơ ơi! Ai cũng oán ghét tôi, ai cũng khinh miệt hiếp đáp tôi, tôi không chịu nổi, tôi…

Nàng muốn nói là nàng phải thoát ly gia đình, sống với kiếp linh đinh, cơ khổ.

Kim Yến Tử nghe lòng yếu lại, nhưng vụt cao giọng hỏi :

– Cô nương dám giết người, có sợ gì đâu mà không chịu nổi gia đình hiếp bức?

Ngân Hoa Nương rung rung giọng :

– Thơ thơ biết không, hắn nhờ tôi đưa hắn đến đây, dọc đường tôi bị hắn giở đủ trò khả ố, nếu tôi không giết hắn thì còn biết bao nhiêu thiếu nữ bị hắn lăng nhục?

Bỗng nàng nhào xuống mình Kim Yến Tử, bật khóc to :

– Thơ thơ! Thơ thơ còn trách tôi nữa sao? Tôi làm như thế, không phải sao?

Kim Yến Tử lại mềm lòng, thở dài :

– Phải! Tôi không trách cô nương! Trên thế gian này có nhiều nam nhân đáng bị giết như hắn lắm!

Nàng không thể hiểu được tại sao Ngân Hoa Nương lừa nàng. Nếu nàng có ác ý đối với nàng, thì Ngân Hoa Nương cứ chém nàng một đao là xong, hà tất phải dàn cảnh?

Dù nàng có kinh nghiệm giang hồ, song thực ra, nàng sánh làm sao được với Ngân Hoa Nương!

Ngân Hoa Nương đã giải khai huyệt đạo cho Kim Yến Tử rồi.

Nàng cười lên, thốt :

– Không ngờ thơ thơ lại hiểu được tôi! Tôi cảm kích quá, thơ thơ ơi!

Kim Yến Tử thở dài :

– Cô nương cứu tôi, tôi phải cảm kích mới đúng chứ?

Ngân Hoa Nương cúi đầu một lúc, đột nhiên thốt :

– Tôi có một điều tâm sự, chẳng biết có nên nói cho thơ thơ nghe hay chăng?

Kim Yến Tử trầm giọng :

– Nếu không tiện thì thôi! Chứ tôi sẵn sàng nghe!

Ngân Hoa Nương trầm buồn tiếp :

– Tôi linh đinh cơ khổ thế này, chẳng biết thơ thơ có bằng lòng nhận tôi làm tiểu muội chăng?

Kim Yến Tử giật mình kêu lên :

– Thì chúng ta đã chẳng quen biết nhau đấy sao? Như vậy chẳng đủ à?

Ngân Hoa Nương càng khóc lớn :

– Phụ thân tôi từ bỏ, tỷ muội tôi không nhìn, tôi khổ sở biết bao! Không ai biết thương xót tôi! Tôi đi đến đâu cũng bị người ta đối xử lạnh nhạt… tôi… tôi…

Nàng khóc ngất, không nói được gì thêm.

Kim Yến Tử thương hại nàng quá, ôm nàng vỗ về :

– Tiểu muội đừng quá bi thảm! Tôi có khước từ, không nhận tiểu muội đâu?

Nhưng… nhưng tiểu muội cho tôi biết tên họ là chi, để tiện việc xưng hô!

Ngân Hoa Nương mừng rỡ, ngưng khóc rồi nhoẻn miệng cười :

– Tôi hồ đồ quá! Thơ thơ ngồi lại đi, cho Hoa Ngân Phụng này lạy một lạy!

Nàng thốt xong, cúi lạy liền.

Kim Yến Tử nâng nàng đứng lên, điểm một nụ cười :

– Tôi là Kim Yến Tử, tiểu muội là Ngân Phụng Hoàng! Đúng là trời sanh chúng ta để trở thành một đôi thơ muội!

Chính nàng cũng cô độc, cũng phiêu bạt khắp giang hồ, lắm lúc cũng buồn tủi tứ cố vô thân, giờ được một nghĩa muội xinh đẹp như thế này, kể ra cũng may mắn lắm.

Nàng hân hoan vô cùng.

Nàng biết đâu, con phụng hoàng của nàng lại chính là một con chim ưng, trong một thời cơ nào đó, xé rách nàng mà xơi sống, như chim ưng xé xác một con gà?

Tại sao Ngân Hoa Nương lại phải cấu tạo nên sự tình này? Cái lý do, ngoài nàng ra, còn ai biết được?

* * * * *

Ngân Hoa Nương đảo mắt nhìn quanh tòa thạch thất, cao hứng vô cùng.

Nàng giữ ý không hề hỏi Kim Yến Tử tại sao nàng có mặt nơi đây, bị ai điểm huyệt.

Nàng không nói gì cả, song Kim Yến Tử đâu có chịu nín thinh?

Kim Yến Tử thốt :

– Nơi đây, châu báu rất nhiều, song bên trong kia mới có nhiều vật quý hơn!

Ngân Hoa Nương trố mắt :

– Bên trong còn có một địa điểm khác nữa sao?

Hỏi như thể để che giấu sự hiểu biết của nàng, chứ làm gì nàng không rõ là bên trong còn có một tòa thạch thất khác nữa?

Nếu không thì cái người điểm huyệt Kim Yến Tử thoát đi nơi nào?

Chính nàng từ cửa động đi vào, có trông thấy ai đi ra đâu?

Kim Yến Tử trầm giọng :

– Tiểu muội theo tôi đây! Phải hết sức cẩn thận nhé! Vô luận là trông thấy gì, không được nói gì hết. Tiểu muội có chịu vậy chăng?

Ngân Hoa Nương gật đầu :

– Thơ thơ bảo gì, sao tiểu muội lại chẳng dám chẳng chịu?

Kim Yến Tử lấy chiếc nắp rương, dán lên đầu, y theo phương pháp cũ mà làm.

Ngân Hoa Nương hết sức kỳ quái, song không mở miệng hỏi chi cả.

Bồ đoàn chui vào hộc đá, vách mở ra.

Trong khi Ngân Hoa Nương kinh ngạc, bên trong Kim Yến Tử kêu lên :

– Sao thế này?

Du Bội Ngọc và Lâm Diêu Bình mất dạng.

Nhờ chiếc nắp rương ngăn chặn mảnh vách, có lối ra vào, Ngân Hoa Nương bước vào.

Nhìn gian nhà, Ngân Hoa Nương vừa sợ vừa mừng. Còn Kim Yến Tử thì thừ người ra như kẻ mất hồn.

Nàng lẩm nhẩm :

– Họ đi đâu? Họ đi đâu?

Ngân Hoa Nương trố mắt :

– Họ là ai?

Kim Yến Tử không đáp, đi vòng vòng quanh chiếc quan tài bằng đá. Nàng phát giác ra một cái hang.

Trong số các chiếc lọ, có hai chiếc đã vỡ.

Dù ngu xuẩn đến đâu, nàng nhìn qua tình hình đã đoán được sự gì đã xảy ra.

Du Bội Ngọc dùng vũ lực toan cưỡng hiếp Lâm Diêu Bình, nàng vùng vẫy, cả hai vật nhau, làm vỡ hai chiếc lọ đựng thuốc kích dâm, Lâm Diêu Bình bị nhiễm chất đó, dâm tâm phát động.

Cho nên thoạt đầu, nàng còn mắng còn la, cuối cùng thì nàng rên ư ử, rồi nín lặng…

Trong lúc cả hai vật nhau, họ chạm phải một mấu chốt cơ quan, cơ quan chuyển động, bày ra cái hang đó. Cả hai cùng nhào xuống hang.

Kim Yến Tử đứng bên miệng hang nhìn xuống, thấy lòng hang sâu vô cùng, cố vận dụng nhãn quang nhìn một lúc vẫn chẳng nhận ra bên dưới có gì quái lạ, hay chỉ là một cái hang không đáy…

Nàng khẩn trương ra mặt, vụt bảo Ngân Hoa Nương :

– Tiểu muội ở đây chờ ngu thơ nhé! Ngu thơ xuống đấy xem sao!

Ngân Hoa Nương nhìn sang hộc đá, trong đó có mấy quyển sách bằng lụa hồng và chiếc lọ đựng thuốc kích thích tình dục, gật đầu :

– Thơ thơ cẩn thận nhé! Đừng để Hoa Ngân Phụng này vừa có thơ thơ liền mất thơ thơ!…

Kim Yến Tử mỉm cười :

– Cứ yên trí! Ngu thơ không chết dễ dàng như thế đâu!

Nàng rà rà chân quanh lòng hang, phát giác ra hang lai lái như hình một chiếc thang, song lại là thang một chứ không có nấc.

Nàng nhắm mắt buông mình cho tuột xuống.

Khi nàng mở mắt ra, bất giác kinh ngạc kêu lên mấy tiếng.

Thì ra bên dưới chính là cung Hành Lạc!

* * * * *

Hang khá rộng, có cái vẻ thiên nhiên, tựa hồ không có bàn tay người cải tạo, bất quá có khảm ngọc gắn châu nhưng châu ngọc đó chiếu sáng nơi những vú đá.

Nơi đó, có một chiếc giường rất êm, lót gấm, cạnh giường có một cái bàn thấp, trên bàn có chén ngọc bình vàng.

Bên dưới hang, có một lòng ao, nhưng ao đã cạn nước, quanh ao có khắc những hình dâm ô như mọi nơi nàng đã trải qua trong cái động kỳ bí này.

Khung cảnh tĩnh mịch vô cùng.

Có lẽ năm xưa, nơi này không dứt tiếng cười tiếng nói, nhưng cảnh đã theo chủ nhân mà chìm trong quên lãng của thời gian, thành hoang lạnh chứ chẳng điêu tàn…

Từ bên trên tuột xuống, chạm ngay lòng ao có nước ấm, rồi ở trong nước ấm, nhìn lên hình điêu khắc gợi tình, tất phải quên đi những gì còn vương vấn tục trần, cho rằng mình lạc vào thiên thai.

Do đó, tuy đi xuống mà ví là Đăng Thiên.

Giờ đây, ao đã khô, cảnh đã vắng, nhưng những hình khiêu dâm vẫn còn hiệu lực kích thích của nó…

Song, Du Bội Ngọc và Lâm Diêu Bình không có mặt tại đây.

Nàng bước quanh lòng hang, phát hiện ra sau một vách đá khá to, có ánh sáng thiên nhiên truyền vào.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Nơi có ánh sáng thiên nhiên đó chính là nơi xuất nhập.

Du Bội Ngọc đã đi rồi!

Chàng đi như thế được sao? Chính chàng điểm huyệt nàng, bỏ nàng lại đây, làm sao nàng thoát thân?

Kim Yến Tử không cầm được giòng lệ hận, để nó tuôn dài theo má.

Bên trên, Ngân Hoa Nương gọi to :

– Thơ thơ! Có sao không?

Kim Yến Tử đáp :

– Hiện giờ thì chưa có gì. Tiểu muội xuống đi!

Nàng lau nhanh ngấn lệ, không muốn cho Ngân Hoa Nương trông thấy vẻ bi thảm của nàng.

Nàng cương quyết xem tất cả những gì diễn biến tại đây như một cơn mộng, vĩnh viễn không còn nghĩ ngợi đến nữa.

Cũng như nàng sẽ vĩnh viễn quên Du Bội Ngọc.

Nàng không nghĩ đến một việc.

Lâm Diêu Bình căm hận Du Bội Ngọc vô cùng, có khi nào chịu cùng đi chung với chàng?

Nhất là qua cơn dục loạn đó, tỉnh ngộ ra, nàng càng giận Du Bội Ngọc hơn, bởi có thiếu nữ nào không hận kẻ đã phá hoại trinh tiết của mình?

* * * * *

Bên ngoài động, thái dương đã lên, ánh sáng chiếu khắp vùng, hoa núi phô màu, gió núi vờn qua, đem cái mát của bình minh rải rác lên vạn vật.

Ngân Hoa Nương khuân từng chiếc rương châu báu trong động ra ngoài.

Kim Yến Tử thở dài :

– Phụng muội xem kìa, đóa hoa ngọc có nạm châu đó, trên thế gian này có vật nào đẹp bằng!

Ngân Hoa Nương mỉm cười :

– Châu ngọc bất quá chỉ khích động lòng ham muốn của người đời, chứ không có ma lực nào làm cho con người đời tôn kính, phục tùng!

Kim Yến Tử nhìn lên vầng mây trôi ngang trời, lẩm nhẩm :

– Có một cái gì trên đời quý giá hơn châu ngọc! Châu ngọc không đánh đổi được nó! Bao nhiêu châu ngọc trên thế gian cũng không đánh đổi được!

Ngân Hoa Nương bật cười khanh khách :

– Thơ thơ động niềm tâm sự rồi à?

Kim Yến Tử lại thở dài, không đáp.

Ngân Hoa Nương tiếp :

– Thơ thơ chờ một chút nhé! Tiểu muội chạy đây một chút, trở lại ngay!

Nàng chạy đi, Kim Yến Tử ngây người tại đó, chờ.

Không lâu lắm, Ngân Hoa Nương đã thuê được ba cỗ xe to đến nơi.

Ngoài ba cỗ xe còn có hai con ngựa.

Ba gã phu xe trố mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn những chiếc rương, nhưng chúng chẳng nói gì cả, lẳng lặng tiếp tay Ngân Hoa Nương chất lên xe.

Đối với nam nhân, Ngân Hoa Nương quả thật có tài điều khiển.

Họ đi theo một con suối, dần dần đến chân núi.

Đang ngồi trên mình ngựa, bỗng Ngân Hoa Nương trông thấy một mảnh bố trên mặt suối. Mảnh bố bị một ngọn cỏ vướng vào, cứ lềnh bềnh tại đó, chưa thoát theo dòng. Kim Yến Tử cũng thấy mảnh bố.

Nàng xuống ngựa liền, bẻ cành cây vớt mảnh bố lên, nhận ra dấu máu trên bố vẫn còn.

Đúng là mảnh bố bọc đầu bao mặt của Du Bội Ngọc!

Và như vậy là chàng có dừng lại đây một lúc, tháo mảnh bố ra rửa đầu rửa mặt và cũng có lẽ chàng soi mình trong nước, soát lại dung mạo…

Chàng thấy những vết thương trên mặt mình, đã nghĩ như thế nào?

Và lúc đó Lâm Diêu Bình ở đâu? Còn bên cạnh chàng chăng hay là đã bỏ đi rồi? Nàng thừa nhận chồng chưa cưới của nàng chưa?

Du Bội Ngọc này với Du Bội Ngọc chết rồi có đúng là một người hay không?

Kim Yến Tử quăng mảnh bố xuống đất, lấy chân dậm lên, vừa dậm vừa mắng thầm :

– Ngươi đừng mong ta còn tưởng nghĩ đến ngươi nữa! Ta vĩnh viễn quên ngươi rồi! Ta cầm như chưa hề gặp ngươi lần nào trong đời ta!

Ngân Hoa Nương thấy tất cả những gì nàng tỏ lộ, song lờ đi như chẳng biết, không hỏi một tiếng nào.

Đoàn người và xe xuôi về Tây Nam, chừng như đi vào đất Thục.

Con đường đó là một trục giao thông khá quan trọng, khách giang hồ thường qua lại.

Từ xa, họ trông thấy tà áo vàng óng ánh của Kim Yến Tử họ đã biết nàng là ai rồi, nên đều tránh qua các lối khác đi, không dám chạm mặt nàng.

Trong suốt ngày đó, Kim Yến Tử gặp ít nhất cũng trên bốn mươi người nhưng chẳng một ai dám tiếp cận nàng.

Kim Yến Tử muốn hỏi thăm họ một vài câu, xem họ có gặp một thanh niên bị thương nơi mặt chăng, và thanh niên đó có một thiếu nữ đồng hành chăng, song hỏi như vậy là lộ tâm sự mình, nên nàng đành cắn răng, nín lặng.

Ngân Hoa Nương mỉm cười thốt :

– Đi đường có thơ thơ, tiểu muội không còn sợ ai quấy nhiễu cả. Phải biết, với ba kho báu này, tiểu muội đi một mình có thể mất mạng đấy!

Bỗng một người từ phía hậi, cưỡi ngựa lướt tới.

Người ngồi trên ngựa có gương mặt trắng, mặc áo gấm, khí sắc đường đường, bên hông lủng lẳng một thanh đoản đao, nạm ngọc châu rất nhiều, chiếu sáng ngời.

Người đó không ai khác hơn là Thần Đao công tử.

Kim Yến Tử vừa trông thấy hắn, liền day mặt qua hướng khác, như nhìn thấy một người xa lạ.

Trái lại, Thần Đao công tử gặp nàng, hân hoan phi thường.

Tuy nhiên, hắn cất giọng đầy oán hờn :

– Yến muội! Yến muội bỏ đi đột ngột, không báo qua một lời cho ngu huynh được biết! Ngu huynh khổ sở biết bao!

Kim Yến Tử lạnh lùng :

– Ai khiến ngươi tìm ta? Ai khiến ngươi khổ sở?

Thần Đao công tử giật mình :

– Ngu huynh không tìm Yến muội thì tìm ai?

Kim Yến Tử cười lạnh :

– Kiếm ai thì kiếm chứ việc gì đến ta mà hỏi ta? Trong thiên hạ, có bao nhiêu người sao ngươi không tìm, lại tìm ta?

Không ngờ Kim Yến Tử đổi thái độ lạnh lùng nhanh chóng đến thế, Thần Đao công tử sững sờ.

Niềm hân hoan chớm hiện, vụt tắt ngay.

Ngân Hoa Nương nhìn sang hắn, giục ngựa đến gần, thấp giọng thốt :

– Hai hôm nay, thơ thơ tôi không được bình tĩnh lắm, công tử hãy nhẫn nhịn một chút đi, rồi muốn nói gì nói sau!

Thần Đao công tử lại giật mình :

– Thơ thơ của cô nương?

Ngân Hoa Nương mỉm cười :

– Thế công tử không thích có một người tiểu muội như tôi à?

Thần Đao công tử đưa mắt quan sát nàng từ đầu đến chân, bất giác tâm thần bấn loạn, si si dại dại, không nói được tiếng nào cả.

Ngân Hoa Nương ưỡn ẹo lưng một tý cho có vẻ tình tứ, cười duyên tiếp :

– Nếu công tử muốn cho tôi gọi là tỷ phu, thì công tử phải vuốt ve tôi, tâng bốc tôi, nghe theo lời tôi mới được!

Rồi nàng giục ngựa chạy đi, ngựa vừa vọt, nàng quay đầu lại gọi :

– Công tử không theo tôi sao?

Thần Đao công tử như bị người hớp hồn, thúc chân vào hông ngựa, giục ngựa theo liền.

Niềm oán hận Kim Yến Tử tiêu tan như mây khói.

Đến trưa họ dừng chân lại trấn Nhạc Gia Tự, vừa nghỉ chân vừa dùng bữa.

Ngân Hoa Nương chọn bàn, chọn thức ăn, rồi cưỡng bách Kim Yến Tử và Thần Đao công tử ngồi gần nhau, nàng thì thầm với người này một câu, với người kia mấy tiếng. Nàng luôn miệng cười tí toét.

Thần Đao công tử là kẻ đa tình, thấy sắc đẹp là bám vào như thiêu thân bám ánh lửa, hắn như quên hẳn Kim Yến Tử, hắn cứ theo dõi hành động của Ngân Hoa Nương, nàng cười hắn cười, nàng thốt hắn lắng nghe.

Ngân Hoa Nương chốc chốc liếc xéo sang hắn, mỗi lần nàng liếc qua hắn thấy thần hồn chơi vơi xa rời hắn…

Bỗng, Ngân Hoa Nương vỗ tay lên thanh đoản đao của hắn, tán :

– Thật chẳng hổ cái danh Thần Đao công tử! Đây là một thanh đao hi hữu!

Thần Đao công tử đắc ý cười vang :

– Cô nương biết không, trên giang hồ, chẳng có một thanh đao, thần kiếm nào sánh bằng!

Như vô tình, như hữu ý, Ngân Hoa Nương chụp tay hắn, cười hắc hắc :

– Thật vậy à?

Thần Đao công tử quả quyết :

– Bửu đao của tại hạ chặt đứt vô số đao kiếm hữu hạng trên giang hồ rồi đó, cô nương!

Ngân Hoa Nương trố mắt :

– Độ chừng bao nhiêu?

Thần Đao công tử nhẩm tính một chút :

– Bảy tám mươi thanh gì đó!

Ngân Hoa Nương nhìn hắn, trong mắt ánh ngời niềm thán phục. Nàng nắm tay hắn bóp mạnh, không buông, lại cười duyên, thốt :

– Có công tử bên cạnh, tôi chẳng còn biết sợ là gì nữa cả!

Thần Đao công tử phồng ngực, tưởng chừng như buồng ngực vỡ ngay, tim vọt ra ngoài.

Hai cánh mũi của hắn vểnh ra, thần sắc dương dương.

Tuy không quan tâm đến hắn nữa, Kim Yến Tử thấy hắn mất hồn vía như vậy bên cạnh Ngân Hoa Nương, không khỏi sôi giận.

Trên thế gian này, có thiếu nữ nào chấp nhận một nam nhân đang bò lăn bò lết dưới gấu quần mình, lại với tay nắm gấu quần của kẻ khác chăng? Dù không còn yêu nam nhân đó nữa, thiếu nữ vẫn muốn nam nhân đó phải mãi mãi là nô lệ của mình, nếu hắn quay mặt về nơi khác, là mình bị chạm vào tự ái, phải hận, phải thù.

Nhất là sự tình diễn ra trước mắt thiếu nữ, thì thiếu nữ nào lại chịu nổi sự trở mặt đó?

Nhưng đối thủ của Kim Yến Tử lại là nghĩa muội của nàng, thì nàng làm sao?

Không làm sao được, hẳn phải tránh, đừng thấy cái cảnh xốn mắt đó, nàng gạt chén rượu qua một bên, đứng lên, xô ghế, bước ra ngoài.

Thần Đao công tử biết có việc chẳng lành rồi, vội cười lớn bảo :

– Yến muội còn nhớ cái gã Du Bội Ngọc ấy chứ?

Kim Yến Tử giật mình!

Cái tên Du Bội Ngọc từ của miệng Thần Đao công tử thoát ra như ba móc câu, móc chân nàng lại tại chỗ.

Nàng chờ cho con tim lắng dịu một chút, lấy vẻ lạnh lùng hỏi :

– Du Bội Ngọc đã chết rồi, phải không?

Thần Đao công tử mỉm cười :

– Tử một gã, sanh một gã khác!

Kim Yến Tử đưa tay vịn khung cửa cho khỏi ngã. Nàng cố giữ vẻ lạnh lùng, nhưng sự miễn cưỡng hiện lộ rõ rệt, ai cũng trông thấy được.

Biết mình chưa được bình tĩnh, nàng không dám quay đầu lại liền.

Bởi không nhìn lại, nàng không thấy được thần sắc của Ngân Hoa Nương biến đổi hơn nàng nhiều.

Nàng không nói gì cả, song Ngân Hoa Nương không câm lặng được, cao giọng hỏi :

– Cả hai Du Bội Ngọc đều nhận được?

Thần Đao công tử cười lạnh :

– Chẳng những biết người biết mặt, tại hạ còn biết lòng cả hai!

Ngân Hoa Nương chớp chớp mắt, điểm một nụ cười :

– Nghe nói, gã Du Bội Ngọc đã chết rồi đó, là con trai của đương kim võ lâm Minh chủ, có dáng dấp tuấn tú khôi ngô, tính tình lại hòa nhã, ôn nhu. Còn cái gã Du Bội Ngọc sống đó, hắn là con người như thế nào? Có sánh bằng gã đã chết không?

Thần Đao công tử thốt :

– Luận về dáng dấp kẻ sống không bằng kẻ chết. Luận về tính tình thì cả hai như nhau, cũng hòa nhã, cũng ôn nhu khả ái!

Hắn cố ý dìm giá trị của kẻ đã chết, nâng cao giá trị kẻ còn sống, nhưng hắn có biết đâu Kim Yến Tử lại chú trọng đến kẻ còn sống mà chẳng mảy may chú ý đến kẻ đã chết?

Nằm mộng, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi cả hai Du Bội Ngọc chỉ là một người.

Kim Yến Tử cười khanh khách :

– Thế thì Du Bội Ngọc còn sống là mỹ nam tử rồi!

Thần Đao công tử nhìn lên, chỉ thấy lưng nàng, bởi nàng chưa quay lưng lại.

Hắn cười lớn, tiếp :

– Đúng vậy! Du Bội Ngọc còn sống là một mỹ nam tử, hắn đẹp hơn Du Bội Ngọc đã chết mấy phần. Rất tiếc, chẳng rõ ai ác độc rạch một vết đao nơi mặt hắn.

Dù có vết sẹo đó, hắn vẫn đẹp hơn Du Bội Ngọc chết!

Hắn muốn nói thế để chọc tức Kim Yến Tử, nhưng hắn làm cho Ngân Hoa Nương giật mình kinh hãi, còn Kim Yến Tử hân hoan vô cùng.

Nàng cười vang, thốt :

– Thì ra có đến hai Du Bội Ngọc! Thì ra hắn không là vị hôn phu của Lâm Diêu Bình! Thì ra hắn bị thương không nặng lắm, hắn cũng chẳng xấu xí!

Nàng cười thì lớn tiếng, nhưng thốt lại thấp giọng như tự lẩm nhẩm với nàng.

Thần Đao công tử hét lên :

– Yến muội nói gì?

Kim Yến Tử mỉm cười :

– Ta có nói chi đâu? Bất quá ta cho rằng, những gì ta thắc mắc, thì ngươi đã giải thích cho ta biết hết rồi!

Thần Đao công tử trầm giọng :

– Ngu huynh không hiểu nổi ý tứ của Yến muội!

Kim Yến Tử thản nhiên :

– Không hiểu nổi thì càng hay!

Ngân Hoa Nương đột nhiên bật cười :

– Công tử gặp hắn tại đâu? Chúng tôi muốn thấy mặt hắn một lần cho biết!

Thần Đao công tử đáp :

– Chiều hôm qua, tại hạ trông thấy hắn một lần. Lúc đó, tại hạ cũng chưa biết tên hắn là Du Bội Ngọc. Hắn đi với một thiếu nữ!

Ngân Hoa Nương trừng mắt, sắc mặt nàng biến đổi quái dị :

– Chỉ có mỗi một thiếu nữ theo hắn?

Thần Đao công tử hừ lạnh :

– Chứ cô nương muốn có mấy thiếu nữ theo hắn?

Ngân Hoa Nương căm hờn :

– Tiện tỳ! Tiện tỳ đáng ghét vô cùng! Đành bỏ đại thơ chạy theo hắn!

Nàng tin quyết thiếu nữ đó là Thiết Hoa Nương.

Thần Đao công tử mỉm cười :

– Thực buồn cười vô cùng! Thiếu nữ đó trước kia là vợ chưa cưới của Du Bội Ngọc. Du Bội Ngọc chết rồi, nàng lại theo một Du Bội Ngọc khác! Nếu Du Bội Ngọc thứ hai này chết, chắc nàng lại tìm một Du Bội Ngọc thứ ba!

Ngân Hoa Nương giật mình :

– Công tử nói sao? Thiếu nữ đó thực sự là ai?

Thần Đao công tử lạnh lùng :

– Lâm Diêu Bình, con gái của Lăng Hoa kiếm khách chứ còn ai nữa!

Ngân Hoa Nương đột nhiên cười lớn :

– Hay quá! Hay vô cùng! Thì ra hắn lại bắt sang họ Lâm nữa rồi! Hắn đúng là một tay phong lưu!

Nàng tin quyết là Thiết Hoa Nương bị Du Bội Ngọc bỏ rơi, chàng chụp ngay Lâm Diêu Bình.

Tâm sự của nàng chỉ có nàng biết, Thần Đao công tử làm gì biết được? Bởi không biết được hẳn lấy làm lạ, chẳng hiểu tại sao nàng lại biến đổi thái độ liền liền, thoạt hận, thoạt lo, thoạt cười như kẻ mất lý trí.

Hắn nhìn sững nàng một chút, rồi thuật tiếp :

– Tại hạ nhận ra Lâm Diêu Bình không mang tang lại đi với trai một đường, tại hạ có ý khinh khi nàng. Có ai ngờ, trước kia thì nàng làm như nàng là thần là thánh, đoan chánh, trang nghiêm, bất khả xâm phạm, bây giờ lại đi lấy trai? Thì ra, nàng chỉ là một dâm nữ!

Ngân Hoa Nương bật cười khanh khách :

– Cùng đi một đường với nam nhân chưa hẳn là dâm nữ, hiện tại giờ đây tôi chẳng phải cùng đi với công tử sao? Tôi có là dâm nữ đâu?

Thần Đao công tử mê man nhìn nàng, định nắm tay nàng, si si dại dại thốt :

– Tự nhiên là không rồi, cô nương! Cô nương có là…

Bỗng, Kim Yến Tử thét lên :

– Rồi sau đó, sự việc ra sao? Tại sao ngươi không thuật tiếp?

Thần Đao công tử rụt tay về, ngồi ngay ngắn, đoạn đằng hắng một tiếng thốt :

– Sau đó, ngu huynh vào khách sạn, còn họ thì vào một ngôi nhà!

Kim Yến Tử cười lạt :

– Thì ra, ngươi là một kẻ quá tò mò, tìm hiểu sự riêng tư của người ta!

Ngân Hoa Nương bật cười khanh khách :

– Theo dõi họ như vậy, công tử có mục đích gì? Không lẽ công tử định rình xem ho… ? Có gì thích thú mà rình xem việc đó? Thích, là người trong cuộc thích, chứ công tử chia sớt được gì?

Thần Đao công tử đỏ mặt, cao giọng :

– Tại hạ nào phải hạng người đê hèn như thế? Bất quá, tại thị trấn đó chỉ có mỗi một khách sạn, gồm nhiều ngôi nhà riêng biệt, tại hạ ở một nơi, họ ở riêng một nơi khác, nào phải chung dưới một mái nhà đâu? Vả lại, nếu không vào khách sạn, thuê chỗ ngủ, dễ thường tại hạ phải ngủ ngoài vệ đường à? Tại sao phải tránh họ chứ?

Ngân Hoa Nương mỉm cười :

– Đừng nổi giận chứ, công tử. Thật ra thì vô tình trông thấy này nọ cũng chẳng sao!

Thần Đao công tử nín lặng.

Ngân Hoa Nương lại tiếp :

– Chắc trong đêm đó, công tử cũng len lén nhìn chứ?

Thần Đao công tử lại hét :

– Tại hạ làm gì hèn như thế? Thiếu chi điều đáng cho tại hạ nhìn, lại đi nhìn trộm cái việc đó?

Rồi hắn trầm giọng :

– Đến nửa đêm, không rõ cả hai làm gì nhau, lại náo động lên…

Kim Yến Tử bây giờ mới quay mặt lại :

– Họ làm gì nhau?

Thần Đao công tử tiếp :

– Nghe náo động, ngu huynh chạy đến nhìn qua kẽ vách thấy Lâm Diêu Bình như người lâm phải trọng bịnh, nàng đứng không vững, chính Du Bội Ngọc bế nàng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.