Thùng xe khá rộng và khá cao.
Long Thiếu Vân ngồi trong góc nhìn một con người trước mặt.
Người ấy đứng trong xe.
Đi xe mà hắn cũng không ngồi.
Bất luận xe lăn trên đường thẳng hay đổ dốc gập ghềnh, hắn vẫn cứ đứng yên như cây trụ.
Long Thiếu Vân thật chưa thấy người nào như thế, hắn cũng không tưởng tượng trên đời này lại có người như thế.
Hắn nghĩ rằng trên đời này toàn những thằng ngu, tất cả đều có thể bị hắn nắm tay trên mà đùa cợt nhưng không hiểu sao đứng trước mặt con người này, hắn bỗng hơi sờ sợ.
Đứng trước mặt người, hắn bỗng cảm thấy hình như sát khí lãng đãng đâu đây, hắn cảm nghe rờn rợn.
Nhưng hắn lại vô cùng đắc ý.
Điều mà hắn yêu cầu, Thượng Quan Kim Hồng đã bằng lòng.
“Anh Hùng Thiếp” đã được phát hành đi rồi, nhiều người nhận được, ngày đại lễ kết giao đã được định vàn ngày mồng một tháng sáu.
Bây giờ có Kinh Vô Mạng cùng đi, Lý Tầm Hoan nhất định là phải chết.
Hắn nghĩ rằng trên đời này không có người nào cứu được Lý Tầm Hoan.
Nghĩ không ra tức là không có. Hắn thở phào và dựa vào thành xe lim dim đôi mắt, hắn chỉ lim dim chứ không hề ngủ, hắn rất cảnh giác, không khi nào hắn ngủ dọc đường.
Hắn nhắm mắt lại và hắn chợt như còn thấy nụ cười tươi với đôi mắt long lanh và giọng nói ngọt xớt của “Dì Lâm”: “Công tử quả thật không còn bé nữa, công tử còn biết nhiều chuyện hơn người lớn, tôi thật không biết công tử học được những “cái ấy” ở đâu?”.
Nhớ lại đến chuyện ấy Long Thiếu Vân cười thầm :
– Có những chuyện mà không cần phải học, chỉ đến lúc “hành sự” rồi tự nhiên biết.
Hắn cảm thấy quả thật mình là người lớn hẳn hoi.
Thứ cảm giác ấy đã làm cho đại đa số những đứa trẻ vị thành niên phải say sưa.
Con nít thường cố gắng làm ra bộ người lớn, người già thì lại cố hết sức tạo dáng cách của trẻ con, âu đó cũng là chuyện bi thương nhất của đời người.
Giá như một đứa trẻ khác, khi nghĩ đến chuyện ấy tất sẽ say sưa, sẽ nghiền ngẫm mãi cho chín mùi sự say sưa ấy chứ không thèm nghĩ thêm gì nữa nhưng Long Thiếu Vân thì có khác, hắn nghĩ sâu hơn.
Tại sao “Dì Lâm” lại làm như thế với mình?
Vì ham muốn thật tình hay vì muốn dò tin tức của Lý Tầm Hoan?
Nghĩ đến chuyện ấy, tinh thần của Long Thiếu Vân chợt tỉnh táo lạ thường.
Tại sao nàng lại hỏi về chỗ hiện tại của Lý Tầm Hoan?
Chẳng lẽ nàng mong cứu hắn?
Đó chỉ là suy luận theo thứ lớp, chứ Long Thiếu Vân biết chắc chuyện đó không thể có, hắn biết Lâm Tiên Nhi căm hận Lý Tầm Hoan dữ lắm, hắn cũng biết nàng sắp bày mưu kế cho Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng giết Lý Tầm Hoan?
Nhưng nếu thế nàng dò hỏi với mục đích gì?
Hắn không còn cách nào nghĩ thêm gì nữa vì hắn nghĩ không ra.
Hắn không biết rằng tình trạng bây giờ đã thay đổi hẳn rồi.
Ban đầu, thật sự thì Lâm Tiên Nhi muốn nhờ tay Thượng Quan Kim Hồng giết Lý Tầm Hoan nhưng đến bây giờ thì cái thế chung đã biến đổi lạ lùng, nếu không nói là kỳ diệu.
Nếu Lâm Tiên Nhi muốn giữ thế quân bình giữa nàng và Thượng Quan Kim Hồng thì nàng không thể để cho Lý Tầm Hoan chết được.
Nếu Lý Tầm Hoan mà chết, nàng không còn người lợi dụng để nàng lợi dụng khống chế Thượng Quan Kim Hồng thì thế quân bình giữa nàng và hắn sẽ không còn, hắn sẽ đạp trên đầu nàng chứ không còn nhân nhượng.
Bằng vào khẩu khí của Thượng Quan Kim Hồng, nàng thấy lòng dạ hắn như lật ngửa bàn tay :
– Ta không phải là Kinh Vô Mạng cũng không giống Tiểu Phi, ta với nàng chỉ nương tựa để có lợi cả đôi bên, cho đến khi nào giá trị lợi dụng hết rồi thì lúc ấy sẽ tính sau.
Như vậy, Lý Tầm Hoan chưa chết được, Lý Tầm Hoan chưa chết thì Tiểu Phi vẫn phải sống hoài, hắn lại là cái thế để Lâm Tiên Nhi dựa vào mà khống chế Lý Tầm Hoan.
Tiểu Phi phải sống và phải ở với nàng, ở với nàng nhưng không thể hưởng thụ nơi nàng, nàng phải làm cho hắn thấy nàng là cô gái trắng trong, Thủy chung với hắn để chờ ngày hôn lễ, nếu nàng để cho hắn thỏa mãn, hắn sẽ thấy dễ dàng là nàng không trinh trắng như hắn tưởng, thần tượng nàng trong óc hắn sẽ đổ ngay.
Thần tượng của nàng trong óc hắn bị đổ thì nàng không còn lợi dụng được con người của hắn.
Long Thiếu Vân tự cho mình là khôn quỷ, là quá thông minh nhưng sự thật khi gặp Lâm Tiên Nhi, hắn chỉ là chú cừu non đứng trước cáo già.
Lòng dạ đàn bà, sự trơ tráo của đàn bà, những bậc thông minh nhất trên đời đôi khi đành bái phục.
Cỗ xe đỗ lại nơi náo nhiệt nhất trong thị trấn.
Cỗ xe đỗ ngay trước cửa một tiệm buôn tơ lụa lớn nhất trong thành.
Phải chăng Lý Tầm Hoan bị giam giữ nơi đây?
Cha con của Long Tiêu Vân thật không hổ danh là hạng người lợi hại, họ hiểu rất rõ ý nghĩa của câu: “Tiểu ẩn thì ẩn trong núi còn đại ẩn thì ẩn ngay giữa chợ”.
Họ hiểu rất rõ ở vào một nơi đông đảo nhất, nhộn nhịp nhất sẽ tránh được nhiều tai mắt.
Long Thiếu Vân đứng lên mỉm cười :
– Xin mời Tiên sinh lên xe.
Kinh Vô Mạng nói :
– Hãy đi trước.
Từ lúc lên xe cho đến bây giờ, hắn chỉ nói với Long Thiếu Vân một câu. Hắn không bao giờ đi trước một ai, hắn cũng không bằng lòng ai theo ở phía sau mình.
Cả một hàng quản lý và kẻ làm công cười cười nghinh lễ, Long Thiếu Vân và Kinh Vô Mạng đi thẳng vào trong.
Bên sau là kho chứa tơ lụa ngập đầy.
Lý Tầm Hoan bị giam giấu trong kho tơ lụa này chăng?
Thật quả đúng là một chỗ giam lý tưởng cho người muốn giấu.
Nhưng Long Thiếu Vân không dừng chân, hắn đi thẳng ra phía sau, cửa sau.
Bên ngoài cửa sau có sẵn một cỗ xe.
Bây giờ Long Thiếu Vân không nói một lời, hắn chỉ vòng tay vừa thi lễ vừa ra hiệu cho Kinh Vô Mạng rồi nhảy tuốt lên xe.
Như vậy, Lý Tầm Hoan không có bị giam giữ nơi đây.
Chuyện ghé vào để đổi xe, chẳng qua là chuyện đánh lạc hướng nếu có người theo dõi.
Chuyện suy tính của cha con Long Tiêu Vân quả có sâu hơn người khác.
Cỗ xe lăn bánh vòng ra phía sau để thẳng về nẻo ngoại ô.
Sau cùng, cỗ xe dừng lại trước một kho chứa lúa.
Nhưng Lý Tầm Hoan cũng không có nơi đây vì Long Thiếu Vân lại thay đổi thêm một cỗ xe.
Lần này thì họ đi bằng một chiếc xe bò, chiếc xe chở đầy những bao lúa.
Long Thiếu Vân cười nói với Kinh Vô Mạng :
– Xin vui lòng.
Kinh Vô Mạng không nói tiếng nào.
Cỗ xe bò lại trở vòng ra thị trấn.
Chẳng những kế hoạch chu mật, hành động thật nhanh, đường đi cong quẹo lại càng làm cho người không làm sao ngờ đến.
Cho dầu gặp phái Vạn Vô Thất, người thám tử kinh đô nổi danh Cửu Tỷ Sư Tử theo đến đây cũng đành phải trở về không.
Long Thiếu Vân biết Kinh Vô Mạng không khi nào ngỏ lời khen, chỉ mong hắn điểm nhẹ một nụ cười kín đáo, thế nhưng hắn vẫn trơ trơ.
Làm được chuyện đắc ý, được một lời khen tặng, cũng giống như tình nhân hẹn ước tình nhân, họ bỏ công phu trau chuốc không hề biết mỏi, họ chỉ mong gặp được một tình nhân ban cho một nụ cười tán thưởng.
Thế mà Kinh Vô Mạng vẫn trơ trơ đôi mắt cá chết nhìn vào khoảng trống chứ không liếc vào mặt Long Thiếu Vân, làm như hắn không coi cái công phu của cha con Long Thiếu Vân vào đâu.
Chiếc xe bò rẽ vào một con đường vắng vẻ nhất trong thành, nơi đây chỉ độ khoảng bảy nóc gia.
Nhưng bảy nóc gia này là bảy nhà quyền thế, nếu không phải Vương Hầu thì cũng là Phú Hộ.
Xe đang đi chầm chậm, một trong bảy nóc nhà đó vụt mở hoát cửa ngoài.
Chiếc xe đi ngay vào đó.
Nhà này ai cũng biết, đó là tư gia của đương triều Tả Lang Ngự Sử Phan Lâm Tuyền.
Giang hồ hào kiệt không thể giao tiếp với nhà quan, chẳng lẽ Lý Tầm Hoan lại được giam giữ kín trong ngôi nhà ấy.
Chuyện nhất định không thể có.
Nhưng người đứng giữa sân lộ thiên trước tòa đại sảnh tươi cười đón tiếp thì quả là Long Tiêu Vân.
Kinh Vô Mạng xuống xe, Long Tiêu Vân bước lại nghênh đón, hắn vòng tay cười rạng rỡ :
– Đã nghe đại danh của Kinh tiên sinh lâu rồi, hôm nay gặp gỡ thật là vạn hạnh, chỉ tiếc đường không thuận tiện, không nghênh tiếp được xa hơn, xin Tiên sinh thứ cho.
Kinh Vô Mạng chỉ nhìn xuống tay mình bằng tia mắt trơ trơ chứ không đáp lễ.
Long Tiêu Vân cười cười nói tiếp :
– Đại sảnh đã sẵn bày tiệc rượu tẩy trần, xin thỉnh Kinh tiên sinh vào dùng đôi chén cho ấm dạ.
Kinh Vô Mạng vẫn đứng yên và hỏi bằng một giọng lạnh lùng :
– Lý Tầm Hoan ở tại đây?
Long Tiêu Vân luôn nở nụ cười :
– Đây vốn là tư gia của Phàn tướng công, ông ta vừa được Hoàng Thượng cho nghỉ phép ba tháng để nhàn du và nhân vì vị quản gia nơi này vốn là chỗ bạn bè và nhân Phàn tướng công vắng nhà, tại hạ xin mượn nơi đây dùng đỡ.
Tỏ ra mình đã chọn một chỗ mà không ai ngờ đến, Long Tiêu Vân lộ vẻ đắc ý vô cùng.
Kinh Vô Mạng vẫn nhìn sững tay mình, nhưng thình lình hắn hỏi :
– Các hạ cho rằng không ai có thể theo dõi hắn đến đây?
Long Tiêu Vân tái mặt nhưng hắn đã cười ngay :
– Nếu có người theo dõi được đến đây thì tại hạ xin khấu đầu bái phục.
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
– Được các hạ chuẩn bị khấu đầu.
Long Tiêu Vân cười :
– Nếu là.
Hắn chỉ nói được hai tiếng là nụ cười biến mất.
Nhìn theo tia mắt của cha mình, da mặt của Long Thiếu Vân vụt xuống màu xanh.
Nơi góc tường đang đứng một người.
Người ấy không biết đến tự bao giờ và từ đâu đến.
Mình hắn mặc bộ y phục màu xanh vốn là y phục mới nhưng bây giờ thì bị xây xát cả ở khuỷu tay đầu gố, mình mẩy tóc tai của hắn bụi đất bám đầy.
Nhưng tuy hắn đứng xa xa mà Long Tiêu Vân bỗng cảm nghe sát khí đằng đằng.
Mọi người nhìn hắn nhưng thật sự thì đang nhìn thanh kiếm bên hông của hắn.
Thanh kiếm không có vỏ.
Hắn là Tiểu Phi.
Trên đời chắc có lẽ một mình Tiểu Phi có thể theo dõi đến đây.
Giảo hoạt nhất, giỏi chạy nhất, giỏi trốn tránh nhất là Hồ Ly.
Thính hơi nhất được huấn luyện kỹ càng nhất là chó săn nhưng chưa chắc đã theo nổi Hồ Ly.
Tiểu Phi hồi mới mười một tuổi tay không đã bắt được Hồ Ly, một lão Hồ Ly.
Hắn bắt Hồ Ly bằng theo dõi chứ không phải bằng tình cờ.
Suốt lộ trình rõ ràng là gian khổ, vì thế cho nên thân hắn xác xơ.
Nhưng chính như thế mới đúng là Tiểu Phi.
Chỉ có trường hợp như thế hiển lộ sự kiên cường, dũng mãnh của Tiểu Phi, hiển lộ cá tính với rừng của hắn.
Một cá tính trầm tĩnh, một cá tính dị thường.
Long Tiêu Vân khôi phục được sự trấn tĩnh rất nhanh, hắn tươi cười :
– À, Tiểu Phi tôn huynh, hân hạnh, hân hạnh.
Tiểu Phi nhìn bằng tia mắt lạnh lùng.
Long Tiêu Vân lại nói :
– Huynh đài quả thật đã theo dõi được đến đây, thật đệ vô cùng bội phục.
Tiểu Phi vẫn nhìn thẳng, mắt hắn thật sáng thật bén.
Trải qua hai ngày đêm theo dõi, hình như hắn đã khôi phục phần nào trong cái bén nhọn của tia nhìn.
Long Tiêu Vân vẫn tươi cười :
– Phương thức theo dõi của huynh đài quả thật cao minh. Chỉ tiếc một điều là sự cao minh ấy sớm bị vị Kinh tiên sinh đây phát giác.
Tia mắt như điện của Tiểu Phi quét vào mặt Kinh Vô Mạng.
Kinh Vô Mạng cũng đang nhìn hắn.
Ánh mắt hai người đụng vào nhau y như mũi kiếm báu chạm vào đá cứng. Không ai đoán nổi mũi kiếm cứng vì thép tốt hay mặt đá rắn chắc bởi trui rèn bởi tuế nguyệt tường lưu?
Hai người tuy không nói lời nào nhưng hai tia mắt phát ra nhiều hoa lửa.
Long Tiêu Vân nhìn Kinh Vô Mạng rồi lại nhìn Tiểu Phi, hắn hỏi :
– Kinh tiên sinh tuy đã phát giác huynh đài nhưng trước sau vẫn không nói một lời, huynh đài có biết tại sao?
Tia mắt của Tiểu Phi hìn như bị hút vào nhau với tia mắt của Kinh Vô Mạng nên cứ đăm đăm chứ không hề dời đổi, không hề chớp nháy.
Long Tiêu Vân thong dong nói tiếp :
– Bởi vì vị Kinh tiên sinh vốn rất muốn huynh đài đến đây.
Hướng về phía Kinh Vô Mạng, Long Tiêu Vân cười cười :
– Kinh tiên sinh, không biết tại hạ đoán có trúng không nhỉ?
Ánh mắt của Kinh Vô Mạng cũng đã bị hút vào nhau với tia mắt của Tiểu Phi, hắn đã chẳng nói một tiếng nào mà cũng không rời tia mắt, cả hai như không còn nghe thấy tiếng động xung quanh.
Thật lâu, Long Tiêu Vân lại cười tươi :
– Kinh tiên sinh mong huynh đài đến đây chỉ có một nguyên nhân là giết huynh đài.
Long Thiếu Vân tiếp theo :
– Kinh tiên sinh muốn giết ai, từ trước đến giờ chưa một ai thoát khỏi.
Tia mắt của Tiểu Phi bây giờ mới bắt đầu di động.
Hắn dời ngay vào thanh kiếm của Kinh Vô Mạng.
Gần như đồng thời, tia mắt của Kinh Vô Mạng cũng đưa ngay thanh kiếm của Tiểu Phi thật nhanh.
Có lẽ trên đời này chưa có hai thanh kiếm nào giống như thế.
Hai thanh kiếm dù không phải là thứ “cổ kiếm thiên niên” cũng không phải thứ danh lưu Binh Khí Phổ, nó là hai thanh kiếm thường.
Chỉ có điều, hai thanh kiếm rất bén, rất mỏng, thứ kiếm dễ gãy làm đôi.
Kiếm tuy giống nhau nhưng cách giắt kiếm của hai người lại khác.
Kiếm của Tiểu Phi giắt chính giữa sợi dây đai, đốc kiếm xéo về bên phải.
Kiếm của Kinh Vô Mạng giắt ngay bên phải, đốc kiếm quay qua phía trái.
Nhưng cả hai người phảng phất một thứ hấp lực dị thường, thứ hấp lực không ai có thể giải thích thật thông.
Ánh mắt của hai người khi chạm vào thanh kiếm của nhau thì chân họ cùng một lúc tiến lên nhưng ánh mắt vẫn không rời thanh kiếm.
Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách hai người chỉ còn hơn một sải tay và cả hai cùng dừng lại.
Họ giống như hai cây cột trụ bị chôn cứng sâu mặt đất.
Không ai có thể tìm thấy một sự may động nào.
Họ hành động thật rập khuôn nhưng không phải kẻ trước người sau mà cùng một lúc, dường như ý nghĩ của người này chưa phát lộ thì người kia đã hay rồi.
Trực giác của họ vô cùng bén nhạy.
Kinh Vô Mạng vận trường bào nhưng vạt áo cũng chỉ khuất qua đầu gối, tay áo của hắn buộc lại, bàn tay ló hẳn ra ngoài, những ngón tay khá dài, những đốt xương lồi cao chứng tỏ con người nhiều sức mạnh.
Áo của Tiểu Phi ngắn hơn, ống tay áo của hắn bị xướt rách đi nhiều chỗ thật dài, ngón tay của hắn thật dài, thật nhỏ, nhưng da dẻ trông quá nhám, ở xa nhìn như có hột.
Hình như móng tay của họ được cắt luôn, hình như họ không bằng lòng bất cứ thứ gì có thể can ngại họ khi rút kiếm.
Có thể nói đây là hai con người giống nhau nhất trên đời.
Tự nhiên họ không phải giống nhau về sắc diện như hai em ruột, họ giống nhau về phong cách, về tư thế và về thái độ đối đầu.
Bây giờ thì họ đã gặp nhau, đối diện.
Chỉ khi nào họ đứng đối diện với nhau, người ta mới thấy những điều dị biệt, dáng cách của họ có giống nhau nhưng trong căn bản khí chất lại khác hoàn toàn.
Sắc diện của Tiểu Phi tuy trầm tĩnh, lạnh lùng nhưng mắt hắn nhiều lúc lóe lên như lửa, thứ lửa cương quyết dị thường, chỉ nhìn vào ai cũng có thể thấy con người đó có bị cháy cả thể xác tiểu cả linh hồn, hắn cũng không khi nào hối tiếc.
Kinh Vô Mạng thì như lúc nào cũng mang một chiếc mặt nạ mãi mãi không hề bộc lộ một cái gì đang có trong lòng.
Nhưng bất cứ chiếc mặt nạ nào cũng chừa hai con mắt, từ nơi đó người ta có thể nhìn thấy được những gì, trái lại với Kinh Vô Mạng thì phải chịu bó tay vì đôi mắt hắn là đôi mắt cá chết. Cửa sổ tâm hồn của hắn luôn luôn đóng chặt, kín rim.
Toàn thân Kinh Vô Mạng giống y như tượng đất, có lẽ khi chưa sinh ra hắn đã bị bỏ vào lửa, thân hình hắn biến thành một khối không có huyết mạch lưu thông.
Tiểu Phi có thể nhẫn nại, có thể đợi chờ nhưng tuyệt nhiên không thể chịu đựng để cho bất cứ ai sai khiến.
Kinh Vô Mạng có thể chỉ vì một lời nói mà giết người, thậm chí có thể vì một khía cạnh mong manh nào đó mà giết người nhưng lúc cần lại có thể chịu đựng cho người điều khiển.
Cả hai đều có những dị thường đáng sợ.
Người ta sẽ thầm nghĩ không hiểu tại sao, tạo hóa lại sinh ra hai con người như thế mà lại để cho họ gặp nhau?
Thu đã tàn rồi.
Cây lá thật tiên sơ.
Gió không mạnh nhưng những chiếc lá mất nguồn nhựa sống vẫn bay lả tả, không biết có phải quả thật chúng vì không cuống hay vì sát khí của hai con hổ ghim nhau làm cho phải bị bứt một cách vội vàng.
Cả một bầu trời đất bỗng như đông đặc, bỗng như không còn một sinh vật nào khác nữa.
Thanh kiếm của hai người tuy hãy còn giắt cứng trong lưng, tay của họ tuy chưa máy động nhưng hai cha con Long Tiêu Vân đã cảm thấy hơi thở nghẹt dần.
Thình lình, một vừng ánh sáng túa ra bắn xẹt vào con người Tiểu Phi.
Long Tiêu Vân đã “tiên hạ thủ vi cường”.
Hắn không hoàn toàn hy vọng ám khí có thể đánh ngã được Tiểu Phi, hắn chỉ cố làm cho Tiểu Phi phân tâm để thanh kiếm của Kinh Vô Mạng có thể dễ trúng mục tiêu.
Ánh kiếm lóe lên.
Một loạt tiếng “leng keng” phát ra, vừng ánh sáng từ trong tay của Long Tiêu Vân bay lên vùng tắt ngấm. Thanh kiếm của Kinh Vô Mạng đã tuốt ra và bay lượn sát mang tai Tiểu Phi.
Tiểu Phi đã nắm cứng đốc kiếm của mình nhưng mũi kiến dừng lại chứ không thoát hẳn sợi dây đai.
Ám khí đã bị kiếm của Kinh Vô Mạng đánh rơi.
Hai cái mặt của cha con Long Tiêu Vân tái xạm.
Ánh mắt của Kinh Vô Mạng và Tiểu Phi vẫn dán y chỗ cũ, mặt họ không đổi sắc.
Kinh Vô Mạng chầm chậm tra kiếm trở vào.
Bàn tay của Tiểu Phi chầm chậm buông ra.
Qua một lúc thật lâu, Kinh Vô Mạng vụt nói :
– Ngươi đã thấy thanh kiếm của ta nhắm vào ám khí chứ không phải hướng vào ngươi.
Tiểu Phi nói :
– Thấy.
Kinh Vô Mạng nói :
– Ngươi thật là bình tĩnh.
Đúng, sự bình tĩnh của Tiểu Phi đã làm cho mắt hắn vô cùng chính xác.
Ám khí của Long Tiêu Vân tung ra gần như cùng một lượt với thanh kiếm của Kinh Vô Mạng tuốt ra, bất cứ ai cũng có thể hiểu rằng cả hai cùng nhắm một mục tiêu là tập kích Tiểu Phi nhưng với con mắt của Tiểu Phi thì không.
Cũng không phải hắn hiểu người mà là hắn thấy.
Mắt hắn thật tinh.
Nếu hắn hiểu người thì hắn khỏi phải đặt tay vào đốc kiếm nhưng nếu hắn không thấy chính xác thì hắn đã rút hẳn thanh kiếm ra chứ không khi nào lại ngưng ngang.
Nhưng dầu với cách nào, hắn cũng chỉ rút kiếm chứ thân hình hắn không nhúc nhích, hắn không tránh né.
Kinh Vô Mạng nói tiếp :
– Nhưng nhãn ứng của ngươi hơi chậm.
Trầm ngâm một lúc, vẻ mặt của Tiểu Phi vụt hiện nhiều thống khổ và cuối cùng hắn nói :
– Đúng.
Kinh Vô Mạng nói :
– Ta có thể giết ngươi.
Tiểu Phi đáp ngay :
– Đúng.
Nghe đến đây, hai cha con Long Tiêu Vân đưa mắt liếc vào nhau và cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kinh Vô Mạng vụt nói :
– Nhưng ta không giết ngươi.
Hai cha con Long Tiêu Vân tái mặt.
Tiểu Phi nhìn thẳng vào đôi mắt cá chết của Kinh Vô Mạng và hắn hỏi chầm chậm :
– Ngươi không giết ta?
Kinh Vô Mạng nói :
– Ta không giết ngươi tại vì ngươi là Tiểu Phi.
Đôi mắt cá chết của hắn vụt như sống lại, bức màn thống khổ vụt nổi lên, so với thống khổ của Tiểu Phi vừa rồi có lẽ còn hơn một bậc.
Tia mắt hắn nhìn vào khoảng trống không làm như nơi trống không đó có một người đang đứng. Một tiên nữ, một hồ ly ngồi nắm thành một hình người.
Qua một lúc khá lâu, hắn nói :
– Nếu ta là ngươi thì hôm nay ta không thể giết ngươi.
Câu nói đó có lẽ luôn cả Tiểu Phi cũng không hiểu chứ đừng nói đến ai khác.
Câu nói của Kinh Vô Mạng chỉ một mình Kinh Vô Mạng hiểu.
Bất luận là ai, nếu trong hai năm ở vào cái sinh hoạt của Tiểu Phi, phản ứng tự nhiên trở thành chậm chạp, huống chi, trong cái thời gian đó, mỗi đêm hắn lại phải uống tô canh.
Bất luận là ai, nếu mỗi đêm đều bị chất ma túy ngấm vào cơ thế như thế suốt hai năm thì phản ứng nhất định phải bị trì độc.
Kinh Vô Mạng không giết Tiểu Phi, không phải vì động lòng trắc ẩn mà nhiều nỗi thống khổ của Tiểu Phi, bởi vì chính hắn cũng có nỗi thống khổ giống như Tiểu Phi.
Hắn muốn Tiểu Phi sống, cũng có thể không rõ ràng nhưng ngộ thức hắn muốn Tiểu Phi chia cái thống khổ của hắn đang mang.
Một kẻ thất tình, nếu hay biết có một người cũng bị bỏ rơi tự nhiên nỗi thống khổ trong lòng mình vô hình được giảm đi đôi chút.
Người thua bạc nếu thấy một người thua đậm hơn mình trong lòng tức khắc nghe có phần dễ chịu hơn.
Tiểu Phi đứng như trời trồng, hình như hắn đang nhai đi nhai lại câu nói của Kinh Vô Mạng.
Kinh Vô Mạng nói :
– Ngươi có thể đi đi.
Tiểu Phi ngẩng mặt quyết liệt :
– Ta không đi.
Kinh Vô Mạng gặn lại :
– Ngươi không đi? Ngươi muốn ta giết ngươi?
Tiểu Phi nói :
– Đúng.
Trầm ngâm mộ lúc, Kinh Vô Mạng hỏi :
– Vì Lý Tầm Hoan.
Tiểu Phi đáp :
– Phải, chỉ cần ta còn sống, chỉ cần hơi thở vẫn còn, ta không bao giờ để hắn chết bởi tay ngươi.
Long Thiếu Vân vùng kêu lớn :
– Thế còn Lâm Tiên Nhi? Ngươi đành nhẫn tâm để cho nàng vì ngươi mà đau khổ?
Trái tim Tiểu Phi vụt như bị ai đâm vào một mũi kim, hắn cảm nghe nhức nhối, ngực hắn như dần.
Kinh Vô Mạng không nhìn hắn nữa, hắn quay lại ngó Long Tiêu Vân nói từng tiếng một :
– Ta thích giết người, ta thích chính tay ta giết, ngươi hiểu rõ hay không?
Long Tiêu Vân cố gắng mỉm cười :
– Biết, tôi biết rõ.
Kinh Vô Mạng nói :
– Tốt, ngươi biết rõ là tốt, không thì ta sẽ giết ngươi.
Hắn xoay mình lại và nói luôn :
– Lý Tầm Hoan ở đâu? Hãy đưa ta đến đó.
Long Thiếu Vân khẽ liếc về phía Tiểu Phi :
– Còn hắn?
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
– Ta muốn giết hắn lúc nào cũng được.