Gió cũng thổi nhưng không mạnh lắm, cây lá vẫn đưa nhưng khung cảnh cũng vẫn vắng hoe.
Không có những tiếng gì lấn át thế nhưng Lâm Tiên Nhi vẫn làm như vì gió, vì lá khua nên nàng không nghe những lời qua lại của Lý Tầm Hoan và Tôn Tiểu Bạch.
Hình như nàng bỗng biến thành một người vừa câm vừa điếc.
Tôn Tiểu Bạch vụt chuyển qua chuyện khác :
– Anh có biết chuyện Long Tiêu Vân và Thượng Quan Kim Hồng kết bái với nhau không?
Lý Tầm Hoan gật đầu :
– Có nghe nói qua và cô và ông cô cũng vì chuyện đó mà đến đây?
Tôn Tiểu Bạch gật đầu :
– Đúng thế vì biết rằng nơi đó sẽ gặp nhiều người.
Nàng khẽ liếc Lý Tầm Hoan và nhếch môi cười :
– Nhưng chủ yếu vẫn là… vẫn biết chắc chắc nơi đó có anh.
Bây giờ Lý Tầm Hoan mới chợt nhận ra sự xưng hô thay đổi của Tôn Tiểu Bạch.
Từ khi bắt đầu gặp gỡ đến này, Tôn Tiểu Bạch nhất luận gọi Lý Tầm Hoan là Lý thám hoa nhưng mới đây, khi gặp lại lần này, nàng đã mấy lần gọi hắn bằng anh.
Có rất nhiều lý do đẻ giải thích lối cải biến sửa danh như thế nhưng riêng Lý Tầm Hoan, hắn thấy đây lại là một lần biến cố manh nha trong đời hắn.
Hắn len lén thở dài.
Hăn khẽ liếc vào mặt nàng, không hiểu tại sao bỗng dưng hắn thấy lòng mình hơi bàng hoàng như vừa thấm rượu.
Tôn Tiểu Bạch nhìn hắn, mặt nàng phơn phớt như một mùa xuân.
Qua thật lâu, Lý Tầm Hoan lại thở dài :
– Nếu không có cô và Tôn lão tiên sinh thì lần gặp Thượng Quan Kim Hồng này có lẽ.
Hắn biết chuyện gián đoạn trận đấu giữa hắn và Thượng Quan Kim Hồng có bàn tay ông cháu Tôn Tiểu Bạch nhúng vào nhưng hắn không nói thẳng.
Tôn Tiểu Bạch mỉm cười :
– Có lẽ sao? Có lẽ Thượng Quan Kim Hồng bây giờ đã nằm kỹ trong cỗ quan tài phải không?
Lý Tầm Hoan mỉm cười không nói.
Hắn biết không sớm thì muộn giữa hắn và Thượng Quan Kim Hồng cũng sẽ có một cuộc quyết đấu nhưng hắn không muốn để cập chuyện ấy thêm nhiều.
Hắn biết một khi trong lo lắng nhiều về một việc gì thì tâm tất nhiên dao động.
Tôn Tiểu Bạch nói :
– Thật ra đối với Thượng Quan Kim Hồng cũng không cần phải có thái độ đạo nghĩa, giá như ngay khi hắn nhận được cái chết con hắn mà ra tay cũng chẳng sao.
Lý Tầm Hoan cười :
– Dầu có thừa lúc ấy mà ra tay thì cũng chưa chắc đã thắng hắn.
Tôn Tiểu Bạch gặn lại :
– Chưa chắc? Anh cho rằng trước cái chết của con hắn, lòng hắn không chút gì bấn loạn cả sao?
Lý Tầm Hoan nói :
– Không hẳn như thế vì máu vẫn trong ruột chảy ra, dầu sao, con người của hắn vẫn có nhân tính.
Tôn Tiểu Bạch nói :
– Thế thì tại sao anh lại không chịu ra tay? Anh cần biết rằng anh có lưu lại hắn một chút tình chưa chắc hắn cũng sẽ đối với anh như thế.
Lý Tầm Hoan cười :
– Tôi với hắn bây giờ đã lâm vào thế bất tương dung, căn bản là không có tình gì cả.
Tôn Tiểu Bạch nói :
– Thế thì.
Lý Tầm Hoan cười :
– Cô nhận rằng một khi mình làm một chuyện gì nương tay với người khác là mình đã vì họ mà lưu tình hay sao? Không, quan niệm của tôi không phải thế đâu, tôi nghĩ rằng một khi mình có một hành động phải, việc đó không vì ai cả mà mình làm cho chính bản thân mình.
Mắt hắn đăm đăm nhìn về phía xa xôi như đang đưa tâm hồn mình đến một nơi xa nào đó và hắn ung dung nói tiếp :
– Chẳng hạn như khi gặp một người hành khất, mình trao họ một món quà hoặc một ít tiền, lúc đó mình đâu có nghĩ là mình muốn lưu ân nghĩa? Mà cũng chưa chắc mình đã có lòng nhân, chẳng qua, vấn đề nằm trong cảnh “ta có người” không nên mình hành động cho lương tâm mình không ray rứt. Như thế, tất cả những hành động mà người đời có thể gọi là “nhân nghĩa” ấy, trước hết là làm cho chính bản thân mình. Sự báo đáp trên đời cũng có nhưng đó là việc riêng của họ, không thể nhập vào người đã thi ân.
Tôn Tiểu Bạch nhìn sững Lý Tầm Hoan, không hiểu nàng cảm thông câu nói ấy hay là nàng kinh ngạc.
Thật lâu, nàng hỏi lại :
– Như vậy, trên đời này không có chuyện người này thi ân cho người khác?
Lý Tầm Hoan cười :
– Tuỳ theo từng quan niệm nhưng theo tôi thì không.
Ngần ngừ một phút, Tôn Tiểu Bạch lại hỏi :
– Như vậy trong đời, anh không hề ghi ân với bất cứ một ai?
Lý Tầm Hoan hỏi lại :
– Cô muốn tôi có mang ân ai không chứ gì?
Tôn Tiểu Bạch gật đầu.
Lý Tầm Hoan cũng làm thinh.
Hình như hắn hơi lựng khựng nhưng rồi hắn nói :
– Phải nói thật tình rằng tôi cũng chưa ý thức vấn đề cho chắc chắn nhưng tôi nghĩ rằng bất cứ ai hành động theo lẽ phải, nếu mình cần ghi nhớ lẽ phải, nếu mình có một sự trả ân nào đó thì hành động ấy cũng theo lẽ phải.
Tôn Tiểu Bạch bật cười :
– Anh mâu thuẫn lắm, ông tôi bảo : họ Lý khi ban ân cho người khác thì rất dễ quên nhưng khi người khác ban ân cho hắn thì hắn ngàn đời cứ nhớ.
Lý Tầm Hoan cười.
Hắn cũng cảm thấy vấn đề vô cùng phức tạp khó mà giải thích.
Tôn Tiểu Bạch nói :
– Nhưng anh có nhận anh là người tốt hay không?
Lý Tầm Hoan cười :
– Nếu tôi quả là người tốt như người ta tưởng tượng thì có lẽ tôi đã chết hơn tám mươi lần.
Lần này thì chính Lý Tầm Hoan chuyển sang chuyện khác, hắn hỏi :
– Lúc Thượng Quan Kim Hồng kính tôi một chén rượu, cô có còn ở bên ngoài hay không?
Tôn Tiểu Bạch lắc đầu :
– Đã đi rồi, chuyện đó sau đó mới nghe.
Nàng cười cười nói tiếp :
– Hiện tại anh và Thượng Quan Kim Hồng đều là nhân vật được coi là tuyệt đỉnh, nhất cử nhất động của anh và hắn đều là tin tức chấn động võ lâm, chính tối hôm nay trong thành này có cả vạn người nghị luận về anh và hắn.
Lý Tầm Hoan gượng cười :
– Chính vì thế mà tôi tất phục ông cô, chính ông cố đã biến từ cuộc diện này sang cuộc diện khác mà chính người trong cuộc cũng không hề hay biết.
Tôn Tiểu Bạch trầm ngâm :
– Thật thì ông tôi biết rõ nhiều chuyện lắm.
Không hiểu nghĩ sao, nàng lảng sang chuyện khác :
– Anh có biết khẩu quan tài ấy ai đưa tới đó hay không?
Lý Tầm Hoan cười :
– Đáng lý tôi phải hỏi, không hỏi thì thôi chứ sao cô lại hỏi tôi?
Tôn Tiểu Bạch cười :
– Thật thì cái gì tôi cũng có thể hiểu qua nhưng chỉ riêng anh là tôi không làm sao hiểu được.
Nàng nói mà mắt cứ dán vào mặt Lý Tầm Hoan, tia mắt nàng nói lên một sự thán phục,chẳng những thế, tia mắt của nàng đang ỷ lại, nàng cảm thấy trước mặt hắn thật rất khó người nào làm gì nàng được.
Lý Tầm Hoan cũng thấy ánh mắt của nàng, hắn đã thấy lòng nàng.
Hắn muốn đưa tay quàng vào vai nàng cho cả hai người được chút hơi ấm cúng thế nhưng hắn lại không làm.
Hắn quay mặt sang hướng khác và cúi mình ho nhè nhẹ.
Hình như Tôn Tiểu Bạch cũng đợi chờ.
Thật lâu, nàng thở dài :
– Hình như anh rất sợ có người hiểu rõ lòng mình, vì thế cho nên anh luôn luôn phòng bị.
Lý Tầm Hoan hỏi :
– Sợ? Nhưng sợ cái gì đâu?
Tôn Tiểu Bạch nhìn hắn vụt nói :
– Anh sợ có người yêu anh.
Nàng nói tiếp bằng một giọng trầm trâm :
– Vì anh rất sợ có người đọc được lòng mình bởi vì bất cứ người nào, bất cứ cô gái nào nếu đã hiểu rõ lòng anh rồi thì không làm sao mà không yêu anh được. Anh bằng lòng cho người ta hận thù chứ không dám để người ta yêu, có phải thế không?
Lý Tầm Hoan cười :
– Bây giờ thì quả là xã hội cải biến, rất nhiều khoản, mười năm về trước, không một cô gái nào dám nói tiếng yêu.
Tôn Tiểu Bạch nói :
– Bây giờ về sau cũng chưa chắc có cô gái nào khi không mà dám nói như thế đâu, bất luận tôi sinh vào thời kỳ nào, cho dù tôi sinh ra hồi một trăm trước thì một khi lòng tôi đã nghĩ là tôi cứ nói thẳng ra, một trăm tiếng yêu tôi cũng dám nói như thường.
Đúng, bất luận thời nào cũng có thể có những cô gái như nàng.
Nàng là con người dám nghĩ, dám nói, dám làm, dám yêu, dám hận. Nhưng cũng có thể nếu nàng sinh nhằm thời đại xưa nhất định người ta sẽ bảo thái độ của nàng như thế là điên hoặc chính nàng là một người điên.
Đêm này sương vẫn còn xuống thật nhiều.
Tôn Tiểu Bạch đi chầm chậm trong màn sương, hình như nàng cố kéo dài và rất mong đoạn đường đừng bao giờ tới chỗ cuối cùng. Lý Tầm Hoan vốn rất nóng lòng gặp lại Tiểu Phi nhưng bây giờ hắn cũng không hối thúc nàng.
Trong những năm gần đây, tâm tình của hắn rất nặng nề gần như chìm lỉm, hắn có cảm giác như một cái gọng tròng qua cổ đè nặng xuống, nặng mãi, nặng mãi cơ hồ không còn thở được.
Chỉ gần đây, khi nào cùng ở chung một chõ, cùng gần gũi với Tôn Tiểu Bạch, hắn mới cảm thấy vơi nhẹ một phần nào.
Hắn chợt phát giác Tôn Tiểu Bạch mới là con người thông cảm hắn hơn ai hết.
Nàng hiểu hắn đến mức độ mà những tư tưởng của hắn chưa thành hình là nàng có thể biết ngay.
Có thể được cùng người hiểu mình sâu như thế ngồi nói chuyện thật không còn thú vị nào bằng.
Thế nhưng Lý Tầm Hoan lại bắt đầu có ý nghĩ cần nên “Bằng lòng để cho người hận chứ không dám để cho người yêu”.
Có phải thế không?
Lý Tầm Hoan chợt nghe lòng mình quặn thắt.
Hắn vừa cảm thấy vui vui là nỗi buồn mênh mong vô cớ tràn vào.
Hắn không phải không bằng lòng để cho người yêu mà đúng như Tôn Tiểu Bạch vừa nói, hắn không thể hay đúng hơn nữa là “không dám”.
Hắn cảm thấy mình không còn gì để “cho ai” mà cũng không còn chỗ để mà tiếp nhận.
Mỗi một con người đều có một cái “gông” riêng, trừ khi chính bản thân người ấy giải tỏa, còn thì không một ai, dù có muốn cũng không thể cởi dùm.
Lý Tầm Hoan như thế, Tiểu Phi cũng như thế.
Nhưng “gông xiềng” trong cổ họ có phải vĩnh viễn không thể nào giải thoát được? Chẳng nhẽ họ phải mang nó xuống mò?
Đang đi, đang vui vẻ với Tôn Tiểu Bạch, Lý Tầm Hoan chợt nghe lòng nặng trĩu.
Và ngay khi đó, Tôn Tiểu Bạch bỗng dừng chân :
– Tới rồi.
Con đường rất vắng.
Bên đường có một gian nhà nhỏ, trong nhà ánh đèn sáng rực.
Tôn Tiểu Bạch quay lại hỏi Lâm Tiên Nhi :
Chỗ này cô biết chứ, phải không?
Tự nhiên là Lâm Tiên Nhi rất biết, nàng biết hơn ai hết vì đó là “nhà” của nàng và Tiểu Phi.
Nàng cắn môi gật đầu.
Nhưng rồi nàng vẫn không dằn được, nàng hỏi giọng ngập ngừng :
– Có phải. Tiểu Phi đã về rồi?
Tôn Tiểu Bạch gặn lại :
– Cô có muốn vào gặp hắn không?
Lâm Tiên Nhi nói :
– Tôi… tôi có thể vào được chứ?
Tôn Tiểu Bạch cười gằn :
– Đây vốn là nhà của cô, nếu cô muốn vào thì chuyện rất tự nhiên chứ có gì phải hỏi người khác.
Lâm Tiên Nhi cúi mặt :
– Nhưng… nhưng bây giờ.
Tôn Tiểu Bạch nói :
– Bây giờ tự nhiên là có khác chứ không còn như trước nữa, về chuyện đó chắc cô cũng đã biết hậu quả do ai gây ra rồi chứ?
Nàng cười nhạt và nói tiếp :
– Đáng lý cô có thể ở đây bình yên vui sướng, sống suốt đời với một hạnh phúc trọn vẹn, thế mà cô lại không muốn bởi vì cô đã xem thường cái nhà của cô, xem thường người đã yêu cô và chính cô cũng tự xem thường mình.
Lâm Tiên Nhi cúi đầu thấp giọng :
– Bây giờ tôi đã biết tôi đã sai lầm, tôi còn sống đến ngày này là nhờ có hắn bảo vệ, giá như không có hắn tôi đã chết lâu rồi.
Giọng nói của nàng càng lúc càng thấp xuống, nước mắt nàng từng giọt, từng giọt lăn dài trên má :
– Lúc tôi và hắn yêu nhau, không một ai dám đụng tới chân lông tôi nhưng bây giờ… bây giờ thì bất cứ ai cũng có thể kết liễu sinh mạng của tôi.
Tôn Tiểu Bạch nhìn nàng lanh lảnh :
– Cô tưởng rằng hắn vẫn còn như trước à? Cô cho rằng hắn sẽ bảo hộ cô như trước à?
Lâm Tiên Nhi tức tởi :
– Tôi… tôi đâu có biết.tôi bây giờ chẳng biết gì.
Nàng vụt ngửa mặt lên nói lớn :
– Tôi chỉ muốn thấy anh ấy một lần nữa thôi, tôi muốn nói với anh ấy đôi lời rồi sẽ đi ngay, sự yêu cầu đó tôi nghĩ rằng cũng không quá đáng, tôi nghĩ các người không nên quá bức.
Tôn Tiểu Bạch nói :
– Thật thì tôi cũng đâu có bức cô, chỉ có điều những lời nói của cô bây giờ rất khó làm cho ai tin được.
Lâm Tiên Nhi nói :
– Cho dầu nếu sau đó mà tôi không chịu đi thì các người vẫn có thể đuổi tôi đi có sao đâu.
Tôn Tiểu Bạch trầm ngâm và khẽ liếc Lý Tầm Hoan.
Lý Tầm Hoan đứng trơ trơ, hắn không lộ một vẻ gì.
Tuy bên ngoài thản nhiên như thế nhưng trong lòng hắn loạn vô cùng.
Trong đời của hắn, nhược điểm lớn nhất là lòng hắn quá mềm, có lúc hắn biết rõ ràng chuyện đó không nên làm, thế mà hắn không thể nào cự tuyệt.
Rất nhiều người biết rõ nhược điểm của hắn và cũng rất nhiều người đã lợi dụng nhược điểm ấy, tự nhiên là họ đã thành công.
Hắn cũng biết rõ như thế, hắn biết hắn bị người lợi dụng nhưng hắn cũng không làm sao cải biến.
Hắn cam tâm để cho người ta làm điều không phải với hắn ngàn lần nhưng hắn không bằng lòng làm chỉ một lần không phải với ai.
Có nhiều lúc hắn thấy rõ là đang bị người ta gạt thế mà hắn vẫn bằng lòng để cho họ thành công.
Bởi vì hắn thấy rằng chỉ cần một người trong đời này nói với hắn những lời nói thật thì sự hy sinh của hắn suốt đời cũng chẳng thấy thiệt thòi.
Hắn cảm thấy rằng hắn cứ sống cho trọn vẹn với lòng hắn, ai bảo hắn quân tử cũng được, ai bảo hắn là thằng ngu, hắn cũng không hề cãi lại, hắn cho lòng hắn mà thôi.
Bất cứ ai gặp hắn cũng đều không bao giờ có chuyện hối hận về sau.
Hắn chưa từng làm cho ai đổ mồ hôi, càng rất ít làm cho người đổ máu.
Mồ hôi và máu, hắn đã đổ ra cho rất nhiều người.
Có một việc hắn không làm sao tránh được là những việc của hắn làm thường khiến cho người rơi nước mắt, nước mắt cảm kích, nước mắt thương cảm.
Tôn Tiểu Bạch nhìn hắn thở dài.
Nàng biết Lý Tầm Hoan quyết không thể nhẫn tâm cự tuyệt, hắn gần như không hề cự tuyệt với ai.
Lâm Tiên Nhi nói giọng buồn buồn :
– Đây cũng có thể là lần cuối cùng tôi gặp lại hắn, nếu sau này hắn biết các người đã đuổi tôi đi, không cho tôi gặp hắn thì hắn nhất định sẽ hận suốt đời.
Tôn Tiểu Bạch nói :
– Ngươi chỉ nói vài câu, nói xong lập tức đi ngay phải không?
Lâm Tiên Nhi nở nụ cười buồn :
– Chẳng lẽ tôi thật chẳng biết gì cả hay sao? Chẳng lẽ tôi cứ chờ cho các người đuổi sao? Tôi chỉ mong các người đáp ứng yêu cầu tối hậu này, trọn đời tôi sẽ cảm kích không quên.
Tôn Tiểu Bạch lại nhìn Lý Tầm Hoan, hắn nhè nhẹ thở ra :
– Hãy để cho cô ấy vào đi, vô luận thế nào mình cũng đành chịu vậy.
Trong nhà rất nóng.
Bởi vì trong giữa nhà có bốn lò lửa cực lớn, than hồng hừng hực.
Bao nhiêu đồ vật trong nhà cũng vì thế mà trở nên hồng.
Da mặt của Tiểu Phi cũng hồng, toàn thân hắn ửng hồng.
Hắn được đặt nằm chính giữa bốn lò lửa, hắn chỉ ở trần chỉ mặc mỗi một cái khố nhỏ thôi.
Chiếc khố của hắn bây giờ đã ướt mèm.
Hắn nằm ngửa mặt, mồ hôi hắn tuôn ra như tắm, hơi thở hắn dập dồn.
Phía trong góc nhà, Tôn lão tiên sinh đang ngồi hút thuốc.
Tiểu Phi nằm ngửa, mắt hắn mở trao tráo, hình như hắn không thấy một ai.
Nhưng bất cứ ai khi bước vào là thấy hắn ngay.
Tôn Tiểu Bạch buộc miệng kêu lên :
– Ông, ông làm gì thế? Sao ông… bộ ông tính hấp hắn à?
Tôn lão tiên sinh him híp mắt thở phào khỏi thuốc :
– Hấp chứ sao, hấp cho rượu trong người hắn tuôn ra, cho tinh thần hắn tỉnh táo, chứ nếu không thì hắn sẽ điên ngay.
Lý Tầm Hoan chợt nhớ Lữ Phụng Tiên.
Cứ theo cách này thì Lữ Phụng Tiên sẽ điên thật đấy.
Tôn lão tiên sinh nhìn Lý Tầm Hoan và nói :
– Tôi muốn hấp luôn cho huyệt khí ế của hắn chảy ra, cho hắn trở Tiểu Phi hành một con người mới.
Lý Tầm Hoan vòng tay vái dài :
– Xem chừng tại hạ có lẽ cũng phải hấp luôn nhưng sợ nếu bao nhiêu rượu trong người chảy ra hết thì tại hạ chắc chỉ còn là cái thùng trống rỗng.
Tôn lão tiên sinh chớp mắt :
– Ngoài rượu ra, chẳng lẽ trong người của Thám hoa không có gì nữa hay sao?
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
– Có lẽ cũng còn, còn một cái bao tử.
Tôn lão tiên sinh vỗ tay cười :
– Hay lắm, có một cái bao tử mà là một bao tử học vấn vì nếu không có một cái bao tử học vấn thì làm sao là có thể nói ra điều ấy.
Ông ta trầm ngâm một chút rồi nói tiếp :
– Thật thì tôi cũng muốn hấp Thám hoa một bận lắm, muốn thử xem ngoài rượu ra, trong người Thám hoa còn có những thứ gì nữa không, thử xem tạo hóa đã dùng cái chất gì để tạo thành một người như Thám hoa như thế.
Tôn Tiểu Bạch hỏi :
– Rồi sau đó nữa là gì?
Tôn lão tiên sinh nói :
– Sau đó ta sẽ mô phỏng theo đó mà làm cho tất cả thiên hạ đều như thế ấy, ta sẽ mang tất cả đến đây xem những thứ mà ta đã kiếm được trong người của Thám hoa nhét vào bao tử họ y như là nhét gia vị để tiềm vịt vậy mà.
Tôn Tiểu Bạch cười :
– Nếu ông làm như thế thì tất cả thiên hạ sẽ trở thành Thám hoa hết trọi.
Tôn lão tiên sinh nói :
– Thiên hạ đều biến thành Thám hoa có sao đâu.
Tôn Tiểu Bạch nói :
– Nếu họ trở thành Thám hoa hết thì e có chỗ bất tiện.
Tôn lão tiên sinh hỏi :
– Bất tiện ở chỗ nào?
Tôn Tiểu Bạch cúi đầu không nói.
Hai ông cháu “nhà kể chuyện” này có một thói quen, cứ hễ bắt đầu vào chuyện là họ nói luôn không ngừng, ông một câu cháu một câu, người hỏi người trả lời, không ai chen vào được cả.
Nhưng bây giờ thì nàng làm thinh, chính nhờ cái làm thinh đó của nàng mà Lý Tầm Hoan mới có cơ hội xen vào :
– Nếu tiền bối biến tất cả thiên hạ trở thành tại hạ thì chắc có lẽ chỉ có một người đồng ý.
Tôn lão tiên sinh hỏi :
– Người nào đống ý?
Lý Tầm Hoan cười :
– Ông bán rượu.
Tôn lão tiên sinh cũng bật cười :
– Tôi cũng biết rằng nếu tôi làm như thế thì chắc chắn cũng chỉ có một người không tán thành.
Tôn Tiểu Bạch buộc miệng :
– Ai thế ông?
Hỏi xong nàng hối hận ngay vì nàng thừa biết ông nàng muốn nói ai rồi.
Quả nhiên, Tôn lão tiên sinh cười chúm chím :
– Cô chứ còn ai nữa.
Tôn Tiểu Bạch đỏ mặt cúi đầu :
– Cháu… cháu làm sao lại không tán thành.
Tôn lão tiên sinh cười :
– Thiên hạ nếu biến thành Thám hoa tất cả thì cháu biết chọn người nào.
Tôn Tiểu Bạch nhướng mắt :
– Ông kỳ quá hè.
Nàng quay phắt mặt đi nơi khác và hai má đỏ rần.
Gian nhà bỗng yên phăng phắt.
Chung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng kêu lách tách đều đều.
Lâm Tiên Nhi dã bước vào.
Nàng đi thẳng đến trước mặt Tiểu Phi.
Nàng đứng im lìm nhìn hắn.
Hai mắt của Tiểu Phi hình như cũng đã thấy nàng nhưng hắn vẫn làm thinh.
Lâm Tiên Nhi thở ra và nói giọng buồn buồn :
– Tôi đến đây là cốt để nói với anh vài lời, nghe hay không là tùy ở nơi anh.
Tiểu Phi vẫn làm thinh.
Lâm Tiên Nhi chầm chậm nói tiếp :
– Ngày hôm đó, tôi biết anh rất đau khổ nhưng tôi thì không thể không làm như thế bởi vì tôi không thể để yên cho anh vào tay của Thượng Quan Kim Hồng, tôi chỉ còn phải làm như thế, chỉ làm như thế Thượng Quan Kim Hồng mới sẽ không giết anh.
Tiểu Phi vẫn làm thinh.
Rồi tay hắn nắm thật chặt.
Lâm Tiên Nhi nói :
– Hôm nay tôi trở về đây, tôi không hề yêu cầu anh thông cảm hiểu cho, càng không yêu cầu anh tha thứ, tôi đã tự biết duyên phận của chúng ta đã hết rồi.
Nàng thở dài một hơi rồi nói tiếp :
– Tôi nói cho anh biết những điều đó chỉ mong lòng anh bớt phần khó chịu bởi vì tôi mong anh hãy vui mà sống, còn phần tôi.
Tôn Tiểu Bạch vụt lớn tiếng :
– Cô nói hơi nhiều rồi đó nghe.
Lâm Tiên Nhi cười, giọng cười của nàng nghe đứt ruột :
– Vâng, tôi cũng đã tự thấy mình nói quá nhiều.
Quả thật nàng không nói thêm một tiếng, nàng quay mặt trở ra.
Nàng đi không nhanh nhưng không hề quay lại.
Lâm Tiên Nhi ra gần tới cửa, Lý Tầm Hoan thở phào.
Hắn biết nếu hôm nay mà Lâm Tiên Nhi ra khỏi nhà này thì mãi mãi Tiểu Phi nhất định không bao giờ gặp lại.
Chỉ cần hắn không gặp lại nàng thì cuộc đời hắn nhất định sẽ trùng sinh.
Lâm Tiên Nhi tự nhiên cũng hiểu rất rõ ràng, hôm nay nàng ra khỏi nơi đây thì cũng kể như nàng ra khỏi cuộc đời.
Bước chân của nàng tuy vẫn không chậm hơn nhưng mắt nàng đã lộ đầy vẻ sợ sệt, trong nhà tuy sáng lắm nhưng chính trong nhà sáng làm cho nên bên ngoài tối vô cùng.
Bên ngoài đã tối, lòng nàng lại càng nghe tối hơn thế nữa.
Trên không tuy có rất nhiều sao nhưng sao vẫn không làm sáng được lòng người.
Trong lòng Lâm Tiên Nhi bây giờ thật tối.
Nàng sinh ra vốn ưu thích quá nhiều chuyện, nàng ưa thích cái đẹp, nàng ưa thích sự a dua, nàng ưa thích tiếng vỗ tay, nàng ưa thích xa xỉ, lãng phí, nàng ưa thích hưởng thụ, nàng ưa thích được người ta yêu nàng mà nàng cũng yêu thích bị người ta hận.
Chính nàng sống là nhờ vào những thứ đó, nàng vì những thứ đó mà sống.
Giá như không có những thứ đó thì cho dầu nàng có sống, cuộc sống cũng chẳng có gì thú vị.
Bóng tối càng phút càng gần.
Vì Lâm Tiên Nhi đã gần ra khỏi cửa.
Đôi mắt nàng vụt lộ ra những tia oán độc, bằng vào đôi mắt ấy, có thể thấy nàng, nếu đủ khả năng, nàng sẽ đem tất cả nhân loại ra giết sạch.
Nhưng cũng ngay lúc ấy, ngay giữa lúc nàng sắp đi vào bóng tối của cuộc đời, Tiểu Phi vụt nhổm dậy, hắn lớn tiếng :
– Khoan.
Thật không có ai có thể ngờ rằng chỉ một tiếng ấy thôi, chỉ trong một tiếng của Tiểu Phi mà không biết bao nhiêu chuyện bất hạnh sẽ xảy ra.
Cũng ngay trong lúc ấy những gì dự tính trong lòng của Lâm Tiên Nhi vùng cải biến.
Ánh mắt của nàng vụt sáng lên.
Bao nhiêu đắc ý, bao nhiêu kiêu ngạo vùng sống dậy trong lòng nàng.
Trong giờ phút tối tăm nhất cuộc đời, Lâm Tiên Nhi bỗng thấy đột nhiên bừng sáng.
Thứ ánh sáng huy hoàng, mỹ lệ nhất mà có lẽ từ khi lăn lộn đến giờ, nàng mới có được.
“Chỉ có lòng kiêu ngạo và tự tin mới đúng là trang sức đẹp nhất của đàn bà”
Một người đàn bà không có lòng tự tin, không có một hy vọng thì dầu cho người đàn bà ấy có đẹp đến mức nào cũng không bao giờ quyến rũ được ai.
Cũng như dưới mắt của đàn bà, chỉ có những người đàn ông thành công chứ không hề có người đàn ông xấu đẹp.
“Chỉ có thành công trong sự nghiệp mới đúng là “trang sức phẩm” của đàn ông”.