Trên đời không một ai mà không có lúc giông giống bùn lầy. Bước chân của người dẫm lên, đất cứng ngang nhiên phản kháng nhưng bùn lầy thì không.
Nó chỉ cam tâm, nhẫn nại để cho người dẫm lún, càng lúc nó càng mềm. Trên đời này nếu có vật mềm thì trước nhất phải kể đến bùn lầy.
Lý Tầm Hoan tự ví mình như thế và hắn rất thích như thế.
Vòng tường của Hưng Vân trang hình như mới được tô vôi lại, dầu ban đêm cũng vẫn thấy huy hoàng.
Thế mà bảng hiệu của quán lão Tôn Gù đã rơi đổ không biết tự bao giờ.
Ông ta đã giải ghệ rồi chăng?
Từ con đường ẩm thấp bên ngoài, khó lòng thấy được bóng người trong trang viện.
Bây giờ trời đã sáng rồi, tự nhiên không bao giờ thấy ánh đèn “cứ mỗi tối, trên ngôi lâu đài nhỏ phía sau một ánh đèn leo lét…”
Hơn hai năm qua, đêm nào cũng thế.
Lý Tầm Hoan chợt nhớ tới những chuyện mà hắn không muốn nhớ.
Trong vòng hai năm nay, hắn đã thường trực bên khung cửa nơi quán lão Tôn Gù để nhìn ánh đèn, hắn cứ trông cho trời mau tối, hắn lại muốn cho trời cứ tối mãi.
Hai năm dài đằng đẵng, chừng nhớ lại hắn cảm thấy như mới ngày hôm qua.
Lão Tôn Gù vẫn kề cận bầu bạn cùng với hắn, lão không hề mở miệng.
Tôn Tiểu Bạch vụt thở dài :
– Bây giờ còn chưa đến giờ cơm tối, thực khách hãy còn chần chờ, không biết Nhị thúc tôi đang làm gì? Phải chăng cũng đang lau bàn ghế?
Thực khách không bao giờ đến nữa.
Vì Lão Tôn Gù đã đi rồi.
Không một ai để han hỏi, mà nếu có, chắc không một ai biết lão đi đâu.
Mọt con người suốt mười ba năm dài ẩn nhẫn lau bàn dọn rượu mà không ai nhìn ra tông tích như thế, nếu khi cần đi thì nhất định cũng như lúc ở, nghĩa là rất khó có ai biết được.
Quả thật, Lão Tôn Gù không còn trong quán.
Trên những chiếc bàn cũ kỹ, bụi đã đóng đầy.
Lý Tầm Hoan dẫn Tôn Tiểu Bạch đi thẳng ra sau.
Gian phòng của hắn vẫn còn, trống rỗng, mạng nhện giăng bốn phía.
Gian phòng của Lão Tôn Gù cũng không còn một vật gì.
Nhưng Lý Tầm Hoan vùng dừng lại.
Hắn nhìn chăm chú vào khung cửa sổ, nơi cạnh giường ngủ của Lão Tôn Gù.
Dưới khung cửa sổ nho nhỏ có một mũi tên bằng dấu mực.
Khung cửa lâu ngày đã biến màu đen xạm, dấu mực cũng đen.
Chỉ khi nào chú tâm thì mới nhìn thấy.
Người chú tâm chỉ là người mật thiết Lão Tôn Gù.
Chỉ có những người thâm lắm mới biết đó là phòng dành riêng cho lão.
Những kẻ đến đây tạm chú năm ba ngày, nửa tháng, không kẻ nào chú ý.
Chính Tôn Tiểu Bạch cùng đi với Lý Tầm Hoan nhưng nàng không nhìn thấy, nàng chỉ thấy nhờ đôi mắt chầm chập nhìn vào đó của Lý Tầm Hoan.
Mũi tên chỉ thẳng phía sau.
Phía sau có một ngõ hẹp mà là ngõ cụt. Tận đầu ngõ có một khung cửa, khung cửa bằng cây roi mòi cũng đã mục rồi. Đây là một vấn đề mới mặc dầu cánh cửa mục đã lâu rồi.
Vì chỉ khi vào phòng của Lão Tôn Gù, mở cửa sổ của lão thì mới nhìn thấy ngõ cụt ấy.
Mũi tên dành cho người thân của lão.
Người thân không có nghĩa là ruột thịt vì người ruột thịt trừ hai ông cháu của Tôn lão Tiên sinh, không một ai bén mảng vào đây. Hai ông cháu của Tôn Tiểu Bạch tuy có vào đây nhưng không có ở lại đây, vậy thì người thân ấy là Lý Tầm Hoan.
Mũi tên chỉ cho Lý Tầm Hoan, nhất định phải là chuyện có liên quan tới hắn.
Lý Tầm Hoan dẫn Tôn Tiểu Bạch đi ra ngõ cụt.
Nàng tỏ thái độ e dè :
– Hay là Thượng Quan Kim Hồng đánh bẫy?
Lý Tầm Hoan không nói, hắn chỉ mỉm cười bước lần đi. Thượng Quan Kim Hồng không hề biết chuyện liên quan mật thiết giữa Lão Tôn Gù và hắn, mũi tên này nhất định là mũi tên của Lão Tôn Gù dành cho hắn mà thôi.
Tôn Tiểu Bạch nói :
– Anh không nên đi, nếu cần là tôi đi.
Lý Tầm Hoan hỏi :
– Tại sao?
Tôn Tiểu Bạch đáp :
– Thượng Quan Kim Hồng muốn giết anh chứ không phải là tôi.
Lý Tầm Hoan hỏi :
– Vì thế nên cô nhất quyết theo vào?
Tôn Tiểu Bạch nói :
– Không đi thì không khám phá được ý nghĩ của mũi tên.
Lý Tầm Hoan nói :
– Như vậy thì cô hiểu tôi không bằng Thượng Quan Kim Hồng.
Tôn Tiểu Bạch hỏi :
– Sao vậy?
Lý Tầm Hoan nói :
– Nếu quả Thượng Quan Kim Hồng giăng cái bẫy nàng, hắn đã hiểu chắc rằng tôi nhất định sẽ vô, dầu bò đi bằng đầu gối, tôi cũng vẫn phải vô.
Tôn Tiểu Bạch nhìn hắn trân trân, nước mắt nàng tuôn chảy. Nàng vụt lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, nước mắt đẫm lên ngực hắn. Nàng úp mặt nàng vào mặt hắn, nàng muốn dùng nước mắt của nàng để xóa bớt vẻ tiều tụy bởi tháng năm chồng chất khổ đau. Chiếc thân cứng như đá của Lý Tầm Hoan mềm lần, hắn quàng tay ôm chặt lấy nàng.
Hai người ôm nhau rất chặt.
Họ ôm nhau lần đầu, họ cảm tưởng đây là lần cuối.
Đi vào ngõ cụt, nếu là bẫy của Thượng Quan Kim Hồng thì không một ai đoán chắc, Lý Tầm Hoan cũng không dám chắc rằng mình sẽ có ngày trở ra.
Càng nghĩ như thế nhiều hơn là Tôn Tiểu Bạch.
Nhưng chỉ thoáng qua, lòng tự tin của nàng động mạnh, nàng nói một câu quả quyết :
– Không, nhất định anh phải trở ra vì.
Nàng không nói hết câu nhưng Lý Tầm Hoan đã hiểu.
Nàng muốn nói nhất định hắn phải trở ra vì nơi đây đã có nàng chờ đợi.
Nàng muốn nói đến sức mạnh của tình yêu.
Chỉ có tình yêu, tình yêu là sức mạnh vạn năng.
Bằng vào nó, người ta sẽ xô ngã tường thành, bằng vào nó người ta sẽ vượt qua tất cả những gì nguy hiểm.
Tình yêu đã tạo cho người một niềm tin tuyệt đối.
Ánh sáng gần như không lọt được vào con đường hẹp.
Bước vào lòng đường, người ta có cảm tưởng như đang đi vào địa đạo.
Con đường ẩm thấp và âm u.
Cánh cửa cũ đã mục và chỉ khép lại.
Cánh cửa được xô bật ra, người đứng ngoài nhất định sẽ buồn nôn.
Máu, một mùi tanh tưởi.
Tiếp liền theo là nghe hơi thở ồ ồ, thứ hơi thở của dã thú mang thương.
Bên trong cánh cửa là một gian hầm rộng lớn.
Có lẽ nơi đó dùng để làm hầm chứa rượu.
Nhưng bây giờ không nghe mùi rượu, chỉ có một mùi tanh.
Dưới hầm có cả thảy mười mấy người.
Miệng họ ngậm câm.
Đó là một cuộc ác chiến, cuộc ác chiến chậm chạp, họ đã mỏi mệt, họ đang gầm gừ xả từng nhát một.
Hình như sức lực đã mỏi dần nhưng họ quyết không ngưng.
Họ nhất định không lên tiếng, đao xả vào da thịt, họ cũng ngậm miệng chống lại chứ không kêu rú.
Tất cả vốn có hai mươi bảy người, hiện tại đã có chín người nằm yên dưới đất.
Còn lại mười tám người chi ra hai phía, một bên đông một bên ít.
Một bên gồm mười ba người, họ mặc áo vàng, họ có nón rộng vành nhưng bây giờ thì nón đã tả tơi.
Binh khí của họ cũng có nhiều thứ : đao, kiếm, chuỳ, có cả người dùng bàn toán sắt.
Một bên đáng lý là chín người nhưng bây giờ chỉ còn năm, trong đó có một người mù.
Chỉ cần thấy người này thôi, Lý Tầm Hoan biết họ là ai.
Trung Nguyên bát nghĩa.
Những người anh em của Thiết Giáp Kim Cương nhưng từ ngày người anh cả bị chết thì Thiết Giáp Kim Cương trốn đi, hắn ra vùng quan ngoại và gặp Lý Tầm Hoan.
Hắn cảm ân tri ngộ, hắn bằng lòng làm nghĩa bộc cho Lý Tầm Hoan nhưng họ Lý chỉ xem hắn là người bạn.
Lý Tầm Hoan không hỏi hắn và hắn cũng không nói một tiếng nào về lai lịch hắn nhưng sau này Lý Tầm Hoan biết sau khi người anh cả của Trung Nguyên bát nghĩa bị chết, những người còn lại quả quyết là do Thiết Giáp Kim Cương đã bán đứng bạn mình. Họ đã khổ công lùng kiếm Thiết Giáp Kim Cương để trả thù.
Thiết Giáp Kim Cương không chịu nói nhưng Lý Tầm Hoan trở lại Trung Nguyên, vì cảm ân tri ngộ, không muốn cho Lý Tầm Hoan phải lặn lội về mình mà cũng vì nhớ quê cha đất tổ, Thiết Giáp Kim Cương theo về.
Hắn bị bọn Trung Nguyên bát nghĩa bắt đi được, đã bị bọn họ lập bàn tế để mổ bụng lấy gan Thiết Giáp Kim Cương nếu không có Tiểu Phi cứu kịp thì hắn đã chết rồi thế nhưng hắn không hề kêu oan mặc dầu hắn không hề nhìn nhận mình có tội.
Hắn cam tâm chịu chết chứ hắn không chị nói một lời nào về cái chết của người anh cả trong Trung Nguyên bát nghĩa.
Bây giờ trước nhất, trong gian hầm này, Lý Tầm Hoan thấy rõ bốn người còn sống của Trung Nguyên bát nghĩa: người đàn bà chột mắt Ông Đại Nương, Âm Dương Quái Thủ Công Tôn Vũ, thêm hai người nữa mà Lý Tầm Hoan chỉ biết mặt chứ không biết tên, đó là gã thầy bói mù và tên bán rượu.
Sau đó thì Lý Tầm Hoan thấy Thiết Giáp Kim Cương.
Thiết Giáp Kim Cương mình trần trùi trụi, hắn đứng giữa hai phe.
Hắn chống lại áo vàng Kim Tiền bang để che chở cho phía Trung Nguyên bát nghĩa nhưng do dồng thời hắn cũng bị phe Trung Nguyên bát nghĩa tấn công.
Chỉ thoáng nhìn qua, Lý Tầm Hoan có thể đoán ra cơ sự.
Tuy không chắc lắm nhưng hắn biết ngay rằng phe Trung Nguyên bát nghĩa vẫn cố theo dõi Thiết Giáp Kim Cương, có thể họ vừa bắt gặp Thiết Giáp Kim Cương thì lại đụng đầu ngay với bọn Kim Tiền bang và mặc dầu trong lúc nguy ngập, Thiết Giáp Kim Cương vẫn cố che chở cho Trung Nguyên bát nghĩa.
Nhưng tại sao họ gặp tại nơi này?
Vấn đề đó tuy khó hiểu nhưng Lý Tầm Hoan vẫn đoán được phần nào.
Có thể vì không tìm ra tung tích cho nên bọn Trung Nguyên bát nghĩa lẩn quẩn Hưng Vân trang vì họ nghĩ rằng giữa Thiết Giáp Kim Cương và Lý Tầm Hoan hãy còn liên lạc nên Lý Tầm Hoan bất thần có thể trở lại Hưng Vân trang, vì thế họ cứ bám lấy nơi này nhất định có ngày gặp được Thiết Giáp Kim Cương.
Riêng phần Thiết Giáp Kim Cương, có thể vì không được tin tức của Lý Tầm Hoan nên hắn về đây dò la tin tức và gặp ngay bọn Kim Tiền bang.
Lý Tầm Hoan bước vào nhưng không một ai hay.
Một phần vì hắn đứng bên trên, còn đám người đánh nhau ở tụt dưới hầm, một phần họ đang khổ chiến đến mức rã rời, họ không còn nghe thấy bên ngoài, nhất là Lý Tầm Hoan bước vào thật nhẹ.
Thiết Giáp Kim Cương mình trần trùng trục, đúng với cái danh hiệu mà hắn đang mang, vóc thân cao lớn và rắn chắc y như tượng đá.
Ánh thép nhoáng lên, một lưỡi câu liêm quắm mạnh vào thân cây, Thiết Giáp Kim Cương vẫn trơ trơ.
Gã áo vàng vận dụng tận lực giật một cái thật mạnh, một miếng thịt từ bả vai Thiết Giáp Kim Cương văng ra, máu chảy đầm đìa.
Không một cái nhăn mặt, Thiết Giáp Kim Cương vung tay đấm mạnh.
Bình!
Gã áo vàng cầm câu liêm văng bổng lên không, đụng vào trần nhà, bụi đất đổ xuống ào ào và gã nằm nín thở.
Quay mặt về phía Trung Nguyên bát nghĩa, Thiết Giáp Kim Cương la lên :
– Các anh hãy rút đi, để mình tôi đoạn hậu, rút nhanh đi.
Ông Đại Nương rống lên :
– Không đi, có chết bọn ta cũng mang ngươi theo cùng chết.
Bình!
Một tên áo vàng vung mạnh cây thiết trượng, Ông Đại Nương bật ngửa ra sau nhưng mụ ta gượng dậy ngay thét lớn :
– Tên Thiết Giáp Kim Cương này là của chúng ta, ngoài chúng ta ra, không ai được động vào hắn nếu không.
Ánh thép nhoáng lên, thanh đại đao của một tên áo vàng đã phạt mạnh, Thiết Giáp Kim Cương lật đật trầm qua nhưng đã trễ rồi.
Ông Đại Nương gập mình xuống như thân cây đốn gốc rồi bật ngửa ra sau, con mắt của mụ ta trừng trừng nhìn Thiết Giáp Kim Cương.
Một cái chết không đau đớn và mang theo cả một nỗi oán hờn.
Thiết Giáp Kim Cương nghiến răng, hắn đã bị thêm một đao nữa nhưng hắn vẫn trơ trơ, hắn quắc mắt nhìn Công Tôn Vũ :
– Các anh còn chưa chịu đi sao? Các anh đã thấy máu hay chưa? Nếu các anh chết hết thì ai là người mang tôi đi theo?
Tên thầy bói mù cười sằng sặc :
– Bọn ta dầu có chết đi nhất định oan hồn cũng lôi kéo ngươi đi.
Võ công của tên thấy bói tuy đáng sợ nhưng dầu có giỏi, có luyện được đôi tai rất thính nhưng cũng vẫn là người mù, nhất là trong một trận khổ chiến kéo dài như thế này, sự thính tai của hắn cũng lần lần giảm sút.
Hắn vừa nói dứt câu thì ngọn câu liêm thứ hai đã quặt sâu vào bụng gã.
Đối phương giật mạnh, Thiết Giáp Kim Cương vùng nhắm mắt.
Da bụng của gã thầy bói banh ra, ruột gan theo máu đổ ào ra nền đất. Thiết Giáp Kim Cương thét lên :
– Tại sao các anh chưa chịu bỏ đi? Chỉ cần các anh còn sống thì tôi sẽ đến tận nơi nạp mạng.
Tên mặt rỗ nghiến răng :
– Không, ngươi phải đền tội ngay hôm nay.
Thiết Giáp Kim Cương nhìn hắn chăm chăm và vụt hỏi :
– Nếu tôi chết thì các anh có đi không chứ?
Công Tôn Vũ cười gằn :
– Bọn ta đến đây chỉ vì ngươi, còn thì đi hay không cũng không quan hệ.
Thiết Giáp Kim Cương nhìn sững thanh Âm Dương đao của Công Tôn Vũ thình lình lao tới thật nhanh.
Cả vóc thân như hòn non bộ của Thiết Giáp Kim Cương tạo hành trớn mang không ai cản nổi, cả vóc thân như tế lao thẳng vào mũi Âm Dương đao nhọn lếu.
Bựt!
Mũi đao lún vào ngực hắn, mũi đao ló tới phía sau lưng, Công Tôn Vũ rống lên một tiếng rồi rút mạnh thanh đao, một vòi máu từ nơi ngực Thiết Giáp Kim Cương xối vào mặt hắn.
Thiết Giáp Kim Cương từ từ ngã xuống.
Công Tôn Vũ nhào xuống ôm chầm Thiết Giáp Kim Cương nhưng ngay khi ấy thì lưng hắn cũng vừa bị ba nhọn đoản thương cắm lút.
Thiết Giáp Kim Cương la lên đứt quãng :
– Nợ tôi đã trả rồi… các… các anh hãy đi đi…
Công Tôn Vũ rống lên :
– Chúng ta đã lầm… chúng ta đã… hắn không phải… không phải…
Tiếng la của hắn đứt đoạn, máu từ lưng hắn bực ra chảy xối lên mặt đất.
Máu đọng thành từng vũng.
Hai mươi bảy người đã hết mười sáu người ngã xuống.
Cuộc chiến tuy có chậm nhưng vẫn không ngưng.
Bọn Trung Nguyên bát nghĩa chỉ còn lại ba người.
Họ lui vào một góc quyết tâm tử chiến.
Tên tiều phu vung ngọn búa phạt ngang phạt dọc và lớn tiếng :
– Nhị ca, có rút hay không?
Gã mặt rỗ rít lên :
– Rút? Trung Nguyên bát nghĩa có chết thì hãy cùng chết với nhau, kẻ nào nói rút kẻ đó như không còn trong hàng ngũ Trung Nguyên bát nghĩa.
Tên áo vàng cười sằng sặc :
– Tốt, các ngươi nói nghĩa khí, ta sẽ cho tròn nghĩa khí.
Thanh đao của hắn lại nhấc lên.
Nhưng chỉ mới nửa chừng, hắn buông xuôi tay xuống, hai mắt trợn trừng.
Một ngọn đao nhỏ ghim đúng vào yết hầu của hắn.
Máu phún ra mọt vìu dài, hai tay hắn run run bịt vào cổ hắn.
Không khí đột nhiên ngưng đọng, không còn ai lên tiếng, hơi thở cũng gần như không còn nghe nữa.
Tiểu Lý Phi Đao!
Tất cả những động tác giết người đều ngưng lại một lượt như cái máy.
Bao nhiêu cặp mắt dồn về nhìn trân trối ngọn đao.
Không biết ngọn đao từ đâu bay tới nhưng họ cũng biết rằng người đó là ai.
Chỗ tam cấp xuống hầm nằm ngay trong góc, Lý Tầm Hoan đứng im nơi đó.
Tất cả những người dưới hầm đều biết nhưng không một ai dám ngẩng mặt, họ làm như mũi đao đang nhìn dáo dác, cứ hễ bắt gặp đôi mắt của ai là bay thẳng vào yết hầu kẻ đó.
Họ sợ con mắt của ngọn đao.
Vì thế, không ai bảo ai, người nào cũng nhìn ngay xuống chân mình.
Họ là những kẻ ưu tú của Kim Tiền bang mà những kẻ cao hạng của Thượng Quan Kim Hồng là những kẻ không hề sợ chết nhưng bây giờ cuộc chiến dằng dai khốc liệt đã làm cho họ mệt nhừ.
Dưới chân họ là những xác chết.
Có người mới đây, thanh đao trong tay gần như còn loang loáng thế mà chỉ một cái nháy mắt đã nằm im.
Cái chết thật còn dễ dàng hơn cái sống.
Sinh mạng bây giờ chỉ còn giá trị trong một cái vẫy tay giá trị về thời gian.
Họ mệt mỏi thể xác nhưng điều làm cho họ uể oải là cái đờ đẫn tinh thần.
Chính sự bải hoải tinh thần đó mới làm cho họ bắt đầu sợ cái chết mà trong đời họ có lẽ họ chưa từng nghĩ tới, chưa từng nói một câu nào.
Tiểu Lý Phi Đao bây giờ đồng nghĩa cùng với tiếng “chết”.
Gã tiều phu vụt nói :
– Tiểu Lý Phi Đao.
Lý Tầm Hoan đáp thật nhẹ :
– Vâng, tôi đây.
Gã tiều phu thở phào từ từ ngồi xuống.
Gã bán rượu và người mặt rỗ cũng ngồi theo.
Sự mệt nhọc bây giờ mới chính thức đến với họ.
Lý Tầm Hoan chầm chậm bước vào lại trước mặt của những tên áo vàng.
Hai tay hắn không có đao.
Nhưng dưới sự tưởng tượng của những tên áo vàng, ngọn đao của Lý Tầm Hoan đang ở trong mắt hắn.
Theo họ, hắn nhìn vào đâu là ngọn đao sẽ ghim đúng vào nơi đó.
Lý Tầm Hoan nhìn thẳng vào mặt tên áo vàng cầm đao quắm :
– Thượng Quan Kim Hồng đã cho các vị giăng một cái bẫy nơi đây?
Tên áo vàng gật đầu.
Lý Tầm Hoan nói :
– Các vị hãy cho tôi biết thêm những cái bẫy khác.
Tên áo vàng nói :
– Chúng tôi là người của Kim Tiền bang.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
– Tôi biết.
Tên áo vàng nói :
– Người của Kim Tiền bang trong một trường hợp nào đó có thể cho đối phương biết những chuyện đã qua.
Lý Tầm Hoan nhìn hắn.
Tên áo vàng nói :
– Bây giờ các hạ muốn chúng tôi nói chuyện chưa xảy đến?
Lý Tầm Hoan không nói, tia mắt đăm đăm.
Tên áo vàng nói :
– Chúng tôi chỉ có thể trả lời bằng cách.
Cánh tay hắn hất mạnh lên, ngọn đao hắn quắm bổ vào trán hắn.
Bụp!
Y như người ta bổ một trái dừa khô, chỉ nghe một tiếng dội khô khan, óc và máu vọt ra, thây người ngã xuống.
Dưới gian hầm im phăng phắc.
Thật lâu, Lý Tầm Hoan nói :
– Tôi không bức các vị, tôi cũng mong các vị đừng có bức tôi.
Hắn quay lại phía những người của Trung Nguyên bát nghĩa.
Ngay khi ấy, Thiết Giáp Kim Cương cựa mình kêu khe khẽ :
– Dịch Minh Hồ… Nhị ca…
Tên tiều phu lên tiếng :
– Dịch Minh Hồ có đây.
Thiết Giáp Kim Cương hỏi bằng giọng yếu ớt :
– Nợ của tôi đã trả xong rồi chứ?
Dịch Minh Hồ nói :
– Xong, ngươi có thể yên lòng.
Thiết Giáp Kim Cương nói :
– Nhưng tôi còn một chuyện cần phải nói.
Dịch Minh Hồ lạnh lùng :
– Nói đi.
Thiết Giáp Kim Cương nói :
– Tuy tôi có lỗi với Ông đại ca nhưng không hề bán đứng anh ấy.
Dịch Minh Hồ ngắt ngang :
– Ngươi không cần nói, điều đó ta biết.
Quả thật hắn biết mà bây giờ ai cũng có thể biết.
Một con người nếu có dã tâm bán đứng anh em thì khi đã đến mức chết sống chỉ còn trong đường tơ kẽ tóc như trường hợp này không bao giờ có thể vì anh em mà chịu chết.
Ai cũng biết, sở dĩ hắn có cái tên Thiết Giáp Kim Cương vì không một ai có thể đánh ngã hắn, chỉ trừ vật bén nhọn, còn thì dầu cho chùy sắt cũng không làm gì hắn được.
Võ công hắn không cao nhưng sức hắn thật kinh hồn, chỉ cần hắn bằng lòng chạy thì cho dù bao nhiêu người vây chặt, hắn vẫn càng chạy như không, một vài vết thương đối với hắn không ăn nhằm gì cả.
Thế nhưng bây giờ hắn lại không chịu chạy, hắn chỉ chống đỡ cho anh em hắn chạy.
Người như thế không khi nào là người bán đứng anh em.
Lý Tầm Hoan quỳ xuống kêu nho nhỏ :
– Thiết Giáp Kim Cương… Thiết Giáp Kim Cương.
Đôi mắt trong màng máu và mồ hôi nhầy nhụa hé ra, Thiết Giáp Kim Cương lộ đầy vẻ mừng vui :
– Thiếu gia… thiếu gia đã tới rồi… tôi biết.
Hắn cố gằng ngồi lên nhưng hắn lại té nằm trở xuống.
Lý Tầm Hoan quỳ xuống bên cạnh hắn, lấy vạt áo lau sạch máu và mồ hôi trên mặt hắn.
Mặt hắn không hề nhăn nhó, trái lại thật tươi, mắt hắn nhìn sâu vào mắt của người bạn thân :
– Thiếu gia… tôi không tiếc vì đã hành động kịp thời.
Bây giờ thì Lý Tầm Hoan đã biết cả rồi.
Hắn biết qua câu nói ấy, hắn biết qua ánh mắt ấy.
Như vậy thì quá đúng, Thượng Quan Kim Hồng đã đoán đúng.
Hắn tin chắc rằng trước khi hội ước, nhất định Lý Tầm Hoan sẽ trở lại Hưng Vân trang, hắn là con người không tình cảm nhưng hắn đoán tình cảm con người khác rất đúng, nhất là hắn đoán về tình cảm của Lý Tầm Hoan rất đúng.
Hắn trao thiếp mời hội ước nhưng hắn không chắc thắng, hắn muốn giết trước Lý Tầm Hoan, hắn bố trí một màng lưới bên cạnh Hưng Vân trang.
Nhưng làm sao Thiết Giáp Kim Cương lại biết âm mưu đó?
Lý Tầm Hoan nhìn Thiết Giáp Kim Cương, hơi thở của hắn đã yếu lần nhưng hắn vẫn cố nói :
– Lão… Tôn Gù vì chuyện gấp phải ra vùng… quan ngoại.
Thôi, như thế là đủ rồi.
Vì việc không dừng được nhưng cũng không tìm gặp Lý Tầm Hoan kịp, Lão Tôn Gù đã tìm báo cho Thiết Giáp Kim Cương, cẩn thận hơn, lão còn lưu dấu hiệu “mũi tên đen” lại nơi phòng lão cho Lý Tầm Hoan.
Chính vì thế mà Thiết Giáp Kim Cương đã đến đây.
Nước mắt của Lý Tầm Hoan chảy dài theo má.
Hắn nói với Thiết Giáp Kim Cương :
– Anh hãy nói đi… còn những gì anh chưa nói.
Thiết Giáp Kim Cương dùng tàn lực lắc đầu :
– Không, như thế… đã… đã đủ rồi.
Lý Tầm Hoan nói :
– Nhưng còn những chyện rất mập mờ, anh không hại Ông Thiên Kiệt nhưng tại sao anh chạy trốn? Tại sao anh không chịu biện bạch? Nói đi anh.
Thiết Giáp Kim Cương nói thật nhỏ, nhỏ đến mức Lý Tầm Hoan phải kề tai xuống :
– Không… tôi không trốn một ai cả… tôi… tôi muốn trốn chính tôi.
Hắn nở nụ cười, nụ cười thỏa mãn và hắn ngoẻn đầu.
Nhiều tiếng nấc nổi lên.
Gã mặt rỗ vùng nói lớn :
– Hắn không chịu nói nhưng tôi biết.
Lý Tầm Hoan quay lại.
Dịch Minh Hồ cũng quay lại.
Gã mặt rỗ cúi mặt thở dài.
Hắn biết, như vậy Trung Nguyên bát nghĩa chỉ một mình hắn biết nhưng tại sao hắn lại không chịu nói?
Tia mắt của Dịch Minh Hồ như điện lạnh xoáy vào mắt hắn.
Lý Tầm Hoan dịu giọng :
– Các hạ biết sao?
Tên mặt rỗ ngẩng mặt lên, nước mắt đầm đìa.