Nếu muốn biết trong giang hồ ai là người không biết lễ mạo, câu trả lời sẽ rất là đơn giản: Tây Môn Xuy Tuyết.
Một người trước giờ không muốn mở miệng, dĩ nhiên là không biết nói những lời khách sáo.
Vì vậy nếu nói một cách nghiêm chỉnh, chỉ cần hiểu rõ con người của Tây Môn Xuy Tuyết, không ai sẽ cho y là một người không biết lễ mạo.
Do đó, trong giang hồ, chỉ còn lại một người duy nhất không biết lễ mạo.
Đó là Ngưu Nhục Thang.
Không những nàng ta không biết lễ mạo, mà còn không đếm xỉa gì đến lễ mạo.
Bởi vì nàng ta vừa gặp Cung Tố Tố, lập tức đã giở giọng hạch hỏi người ta ra nói :
– Ngươi biết nguyên nhân cái chết của Lục Tiểu Phụng?
Nếu muốn nói người nào có hàm dưỡng nhất trong giang hồ, phải kể tới Cung Tố Tố trong đó.
Bởi vì Cung Tố nghe Ngưu Nhục Thang hỏi vậy, mà không thấy bà ta tức giận gì, mặt mày cũng không thay đổi, biểu tình vẫn lãnh đạm cao quý như lúc nào.
Bà ta chỉ thở ra một hơi dài nói :
– Một người giỏi giang như vậy, tại sao lại phải bị chết yểu?
– Ai giết y?
Ngưu Nhục Thang hỏi.
Cung Tố Tố lại thở ra một hơi dài nói :
– Lục Tiểu Phụng là người tôi rất ngưỡng mộ, bây giờ lại chết ở Hoàng Thạch trấn này, làm tôi đau lòng không tả được.
– Nói đến chuyện đau lòng, người đau lòng nhất phải là tôi mới đúng.
Ngưu Nhục Thang nói.
– Tại sao?
– Không lẽ bà không biết liên hệ giữa tôi và y?
Ngưu Nhục Thang nói :
– Bà mau mau nói cho tôi biết, ai giết y? Tôi nhất định sẽ báo thù cho y.
– Ai giết y? Ai mà giết được Lục Tiểu Phụng? Giết được Lục Tiểu Phụng, chỉ có người thân nhất của y, là người y không hề đề phòng đến.
– Là ai?
– Cô sẽ biết ngay bây giờ. Tôi đã sai người đem những người đó lại, bọn họ còn chưa lại, tại sao mình không uống vài ly rượu, đưa tiễn anh linh của Lục đại hiệp?
Cung Tố Tố lại thở ra một hơi dài, nâng ly lên, uống cạn một hơi.
Ngưu Nhục Thang cũng nâng ly lên uống cạn một hơi.
Ngay cả Tây Môn Xuy Tuyết cũng dùng động tác nhanh nhẹn ít khi thấy y làm, ực một hơi cạn ly rượu. Uống xong, y bỏ ly rượu xuống bàn.
Lúc này, bàn tay phải y đang cầm ly rượu.
Lúc này, động tác của y là bỏ ly rượu xuống mặt bàn.
Lúc này, tấm màn phía sau lưng y bỗng bay ra một người.
Một người trong tay cầm một thanh kiếm, một người đàn bà.
Trong khoảnh khắc lúc Tây Môn Xuy Tuyết bỏ ly rượu xuống bàn, chính là lúc đâm lén y tốt nhất, bởi vì y vừa mới uống rượu xong, sức chú ý còn chưa tập trung, không những vậy còn đang bỏ ly xuống, bàn tay phải động tác còn đang lỏng lẻo.
Người đàn bà này tựa hồ đã tính đúng vào chuyện chỉ đánh một phát là trúng.
Nàng ta lầm.
Nếu Tây Môn Xuy Tuyết dễ dàng bị đâm trúng như vậy, y đã không phải là Tây Môn Xuy Tuyết từ lâu, y đã là một người chết.
Người chết không biết cử động, Tây Môn Xuy Tuyết biết.
Thân hình của Tây Môn Xuy Tuyết, chỉ cần dựa vào cái sức đặt ly rượu xuống, đã hướng về bên phải tà tà bay ra.
Người đàn bà hành thích y đâm một nhát không trúng, chẳng thèm đuổi theo, nàng ta đứng đó, đứng ngay giữa sảnh đường, đối diện với Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết vẫn đứng lạnh lùng ở đó, nhìn nàng ta với cặp mắt như không nhìn thấy gì cả.
Cung Tố Tố đứng dậy, lớn tiếng la mắng :
– Cung Bình, ngươi tính làm gì thế?
– Tôi nghe Tây Môn Xuy Tuyết kiếm thuật đã luyện đến mức độ không dùng kiếm, tôi muốn lãnh giáo một phen.
– Hừ, ta xem ngươi không muốn sống nữa thì phải.
Ngưu Nhục Thang nói.
Cung Bình chẳng thèm nhìn Ngưu Nhục Thang đến nửa con mắt, cặp mắt nhìn đăm đăm vào Tây Môn Xuy Tuyết, nói :
– Rút kiếm đi thôi.
– Ta xem ngươi quả thật hết muốn sống rồi.
Ngưu Nhục Thang nói :
– Ngươi dám khiêu khích Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm? Ngươi có biết hậu quả sau khi y rút kiếm ra không?
Cung Bình vẫn không thèm để ý đến nàng ta.
Ngưu Nhục Thang lại nói :
– Ngươi chết chắc rồi.
Cung Bình cười nhạt nói :
– Chuyện nào cũng có ngoại lệ của nó.
Nói xong câu đó, nàng ta đâm ra liên tiếp hai mươi bốn chiêu kiếm.
Thân hình của Tây Môn Xuy Tuyết liên tiếp biến đổi hai mươi bốn tư thế, sau đó, ánh kiếm lóe lên một cái.
Không ai thấy Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm ra sao, cũng chẳng ai thấy Tây Môn Xuy Tuyết đâm vào Cung Bình như thế nào, bọn họ thấy chỉ là một ánh kiếm lóe lên.
Sau đó, Cung Bình ngã gục xuống.
* * * * *
Cung Bình ngã xuống đất kêu lên một tiếng, tiếp theo đó là tiếng cười của Sa đại hộ.
– Hảo kiếm pháp.
Sa đại hộ vừa vỗ tay, vừa bước từ ngoài vào.
– Tây Môn Xuy Tuyết đã đạt đến mức độ không dùng kiếm, quả thật danh bất hư truyền.
Phía sau Sa đại hộ, còn có bà chủ, ông chủ tiệm tạp hóa, và gã ăn mày Hoàng Tiểu Trùng.
Ông chủ tiệm tạp hóa nhìn Tây Môn Xuy Tuyết và Ngưu Nhục Thang, nói :
– Thật ra, ta đã biết hung thủ là ai từ lâu.
– Là ai?
Ngưu Nhục Thang hỏi.
Ông chủ cười cười không trả lời, người trả lời là bà chủ :
– Thật ra y chẳng biết ai là hung thủ.
– Làm sao bà biết là tôi không biết ai là hung thủ?
– Ông mà biết, ông còn không nói ra ngay?
– Nói ra ngay? Nói ra ngay, làm sao tôi còn sống nhăn tới bây giờ?
Gã ăn mày bây giờ bỗng xen vào :
– Ông không sợ hung thủ giết ông bịt miệng sao?
– Giết ta bịt miệng? Như vậy y không sợ bị bại lộ ra sao?
– Rốt cuộc ai là hung thủ?
Ngưu Nhục Thang hỏi rà tới.
– Hung thủ rất có nhiều người.
Câu nói ấy ở ngoài cửa vọng vào.
– Tại sao?
Gã ăn mày hỏi Triệu Hạt Tử là người đang bước vào.
– Tại sao? Hung thủ càng nhiều, tiệm quan tài của ta càng làm ăn thịnh vượng thêm, ha ha ha ha.
Gương mặt lạnh lẽo của Tây Môn Xuy Tuyết bỗng nhiên thoáng qua một nụ cười nhạt, y mở miệng ra nói, không những vậy còn nói không ít :
– Hung thủ có rất nhiều người.
Một câu nói như vậy, dĩ nhiên là làm cho mọi người nghe muốn giật nẩy mình lên.
Vì vậy, ngay cả Ngưu Nhục Thang cũng cùng một bọn, đứng ngớ mặt ra ở đó, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về Tây Môn Xuy Tuyết.
Ngưu Nhục Thanh nhịn không nổi cất tiếng hỏi :
– Là những ai?
– Y.
Tây Môn Xuy Tuyết chỉ vào Sa đại hộ.
– Y.
Tây Môn Xuy Tuyết chỉ vào ông chủ, rồi lại chỉ vào bà chủ, Triệu Hạt Tử, gã ăn mày, nói liền một mạch bốn chữ “y”.
– Còn nữa.
Tây Môn Xuy Tuyết bỗng nhiên lại thêm hai chữ.
– Còn nữa?
Ngưu Nhục Thang mở to mắt ra nhìn.
– Bà ta.
Tây Môn Xuy Tuyết chỉ vào Cung Tố Tố.
Trong sảnh đường bỗng nhiên có tiếng cười vang dội lên.
Tiếng cười dĩ nhiên không phải là từ Tây Môn Xuy Tuyết và Ngưu Nhục Thang, mà là những hung thủ Tây Môn Xuy Tuyết đã chỉ mặt ra.
Bọn họ cười rất đắc ý, điều làm cho Ngưu Nhục Thang kinh ngạc là, chỉ có bao nhiêu người đó, Tây Môn Xuy Tuyết nhất định sẽ thu thập được cả bọn, tại sao bọn họ còn cười lên như vậy? Không lẽ bọn họ đều không phải là hung thủ mới cười như vậy?
Câu hỏi ấy đã được trả lời ngay lập tức.
Bởi vì Cung Tố Tố đã ngưng bặt tiếng cười, bà ta nói :
– Tây Môn Xuy Tuyết, ngươi đoán đúng lắm, mỗi người trong Hoàng Thạch trấn này, đều là hung thủ đã giết Lục Tiểu Phụng.
– Chỉ rất tiếc.
Bà chủ nói :
– Ngươi biết cũng hơi muộn.
– Không, không muộn tý nào cả.
Triệu Hạt Tử nói.
– Tại sao lại không muộn?
Gã ăn mày hỏi.
– Bởi vì vừa đúng lúc vào ngủ trong quan tài của ta.
Biểu tình trên gương mặt của bọn họ đều biến thành ra rất khoái trá.
Còn gương mặt trước giờ không thay đổi của Tây Môn Xuy Tuyết, bây giờ bỗng biến khác hẳn ra.
Không những biến đi, mồ hôi còn chảy ra dầm dề trên trán.
Ngưu Nhục Thang thấy biểu tình trên gương mặt của Tây Môn Xuy Tuyết, nàng ta cũng biến hẳn sắc mặt, há hốc mồm ra, mà chẳng nói được tiếng nào.
Cung Tố Tố nhìn Ngưu Nhục Thang, cười đắc ý nói :
– Chắc cô muốn hỏi, trong rượu có độc hay không, có đúng không?
Ngưu Nhục Thang càng mở tròn to mắt lên.
– Ta nói cho cô nghe, trong rượu có độc.
Cung Tố Tố càng cười đắc ý.
Gã ăn mày bước lại trước mặt Ngưu Nhục Thang, thò tay ra béo vào má nàng ta một cái, cười hi hi nói :
– Bây giờ có phải càng lúc cô càng không thấy gì trước mặt không?
Gã ăn mày lại vỗ nhẹ hai cái vào hai bên má nàng ta, nói :
– Cô còn đắc ý gì nữa không? Cô còn có lời nói gì của Tây Môn Xuy Tuyết đại hiệp để chuyển lại không, cứ việc nói cho bọn ta nghe.
Ngưu Nhục Thang loạng choạng bước lại chỗ Tây Môn Xuy Tuyết, chỉ bước có hai bước, nàng ta ngã ầm xuống, ngón tay nàng ta vừa chạm vào mũi giày của Tây Môn Xuy Tuyết.
Bàn tay yếu đuối không có tý sức lực gì của nàng ta, một cái đụng nhẹ không có gì, mà làm như là bốn lạng đẩy ngàn cân, đẩy Tây Môn Xuy Tuyết bổ nhào ra.
Tiếng cười đắc ý, lại vang lên cả sảnh đường.
* * * * *
Trên một con đưòng phố náo nhiệt phồn hoa, trong một quán rượu đang làm ăn tấp nập, còn ai đi chú ý đến một cặp vợ chồng già nua?
Tuy không có ai chú ý, tuy lão già và bà lão đang ngồi trong một góc, bọn họ nói chuyện với nhau cũng rất nhỏ.
Lão già chau mày lại, nhìn bà lão, nói :
– Bây giờ bà đi Hoàng Thạch trấn sao?
– Bây giờ không đi, còn đợi lúc nào?
– Dĩ nhiên là đợi sự tình rõ ràng hết rồi mới đi.
– Tôi sợ là trễ quá.
– Làm sao mà trễ được?
– Đợi đến lúc vụ án này phá xong, tiểu bằng hữu của chúng ta chỉ sợ bị hại mất.
– Tây Môn Xuy Tuyết cũng bị hại sao?
– Chính là vậy.
– Y mà bị hại? Bà nói chuyện gì cho mới mẻ tý xíu đi.
– Ông cho là buồn cười lắm sao?
– Chẳng buồn cười tý nào. Bà đừng quên rằng, Liễu Như Cương chết trong Hoàng Thạch trấn, Lục Tiểu Phụng cũng chết trong Hoàng Thạch trấn.
Lão già càng chau tít lông mày lại. Lão ta bỗng nhiên đứng dậy.
Bà lão nắm tay lão ta lại hỏi :
– Ông tính làm gì thế?
– Làm gì nữa? Tới Hoàng Thạch trấn chứ làm gì.