Mười chín tháng tư, đêm.
Không khí trong gian phòng trống đã dần dần ngạt thở, bởi vì cái tầng cuối này đã nằm dưới mặt hồ, tuyệt đối không thể có một chỗ nào thông gió được, nếu có một chỗ hở, nước sẽ lập tức tràn vào ngay, thuyền lập tức sẽ chìm.
Có điều, Nguyên Bảo chẳng quan tâm gì đến không khí nơi đây, nó chỉ quan tâm đến con người Quách Địa Diệt.
Mỗi chuyện có liên quan đến người này, đáng lý ra phải là không thể nào xảy ra, dĩ nhiên cũng chẳng một ai giải thích được.
Nguyên Bảo không phục.
Nó đang mãi suy nghĩ, tìm cách giải thích, nghĩ muốn nhức cả đầu, nó vẫn còn chưa nghĩ ra tý gì manh mối.
– Các ông có để ý đến cái đầu của tôi không.
Nó bỗng hỏi Quách Địa Diệt :
– Ông xem có phải nó đang biến đổi không?
– Ta nhìn không ra.
– Có điều tôi biết nó đã biến đổi lắm, biến thành ra to gấp ba lần thường ngày.
Nguyên Bảo cười khổ :
– Cái đầu của tôi vốn đã không nhỏ, có điều hiện tại, cái đầu của tôi ít nhất đã lớn bằng ba cái đầu thường, thật đúng là đã biến thành “đầu lớn như đấu”.
Nó lại hỏi Quách Địa Diệt :
– Ông có biết một người vì sao mà cái đầu bỗng biến thành ra lớn vậy không?
– Tại sao?
– Bởi vì tôi nghĩ không ra.
Nguyên Bảo rốt cuộc thừa nhận :
– Những chuyện liên quan đến cha con vợ chồng của ông, tôi hoàn toàn nghĩ không ra.
Nó ôm lấy đầu :
– Tôi cứ tưởng tôi thông minh lắm, thế giới này đại khái còn chưa có chuyện gì tôi nghĩ không ra. Có điều chỉ nghĩ đến chuyện của các người, cái đầu của tôi đã lập tức chướng ra, chướng ra vừa lớn vừa nặng, nặng đến nỗi cái cổ của tôi cũng bị đè muốn gãy cả luôn.
– Chú đáng lý ra không nên đi nghĩ mấy chuyện đó.
Quách Địa Diệt nói :
– Đây vốn là chuyện bí mật nên vĩnh viễn chôn vùi xuống đáy sâu, trừ ba người chúng ta ra, chẳng ai nên biết tới.
– Tại sao?
– Bởi vì cái bí mật đó giống như một thanh hung đao, có thể làm tổn hại người khác.
Quách Địa Diệt nói :
– Nếu có người đem khui nó ra, không những làm tổn thương đến chúng ta, cũng có thể làm tổn thương đến chính họ.
– Ba người các ông là ba người nào?
Nguyên Bảo lại hỏi :
– Có phải là Lý tướng quân, Cao Thiên Tuyệt và ông?
– Đúng vậy.
– Có điều, bây giờ ông nhất định phải để cho hai người khác nữa biết mới xong.
Nguyên Bảo nói :
– Bởi vì hai người này có quyền được biết.
Hình như nó sợ Quách Địa Diệt hiểu trật đi :
– Tôi nói hai người này, dĩ nhiên là tôi và con trai ông.
Nguyên Bảo nói :
– Mỗi người ai cũng có quyền biết đến chuyện gì bí mật về thân thế của mình.
– Còn chú?
Quách Địa Diệt hỏi Nguyên Bảo :
– Chú có quyền gì biết đến bí mật của người khác?
– Bởi vì hiện tại, tôi đã đến chỗ không biết không còn được nữa.
Nguyên Bảo nói :
– Nếu ông không nói cho tôi biết, trong lòng ông cũng khó chịu lắm đấy.
Thật ra, nó chẳng có lấy một lý do gì để biết, nhưng nó nói làm như là nó có cả một trăm lý do vậy, không những vậy còn rất là chí lý đường hoàng.
– Không những vậy, trong tay tôi dù có một thanh hung đao, tôi cũng không lấy nó ra làm hại người khác.
Nguyên Bảo nói giọng rất khoan khoái :
– Cho dù đó là thanh hung đao, đến tay tôi sẽ biến thành ra điều lành điều tốt.
Quách Địa Diệt nhìn nó, rồi lại nhìn Tiêu Tuấn đang đứng như khúc gỗ bên kia, ông ta bỗng thở ra :
– Được, ta nói cho ngươi nghe.
Quách Địa Diệt nói với Nguyên Bảo :
– Trên đời này vốn chẳng có thứ bí mật gì có thể vĩnh viễn được giấu diếm, hiện tại hình như cũng đã đến lúc ta nên nói rõ ràng ra cho mọi người nghe.
Nguyên Bảo cũng đang nhìn ông ta, vẻ mặt bỗng biến ra thành hoàn toàn nghiêm trang và thành khẩn :
– Ông chỉ việc nói đi, tôi bảo đảm ông sẽ không hối hận đâu.
Bọn họ nhìn nhau chăm chú, trong lòng mỗi người hình như đã có một thứ gì giao ước cảm thông với nhau mà chỉ có hai người thể hội được.
Bọn họ đều biết người kia đã hoàn toàn hiểu được ý của mình.
Vì vậy Quách Địa Diệt bèn kể lại chuyện xưa của mình.
* * * * *
Nhiều năm về trước, một đứa bé nghịch ngợm mà hiếu động đi lạc vào trong một dãy núi hoang vu, những ai bị lạc trong rừng núi, nếu không phải bị hổ báo làm một chầu no nê, thì cũng bị chết dần chết mòn vì đói, trước giờ chưa có ai còn sống sót ra khỏi đó.
Nhưng vận khí thằng bé lại đặc biệt thật tốt, bởi vì nó vô ý bước lạc vào một hang núi bí mật, gặp phải hai chị em tuổi tác cũng xấp xỉ nó, người đẹp đẽ tựa thiên tiên.
Bọn họ không những cứu nó, mà còn đem nó về nhà mình.
Thằng bé đó dĩ nhiên cũng là một đứa bé vô cùng thông minh, vô cùng dễ thương, không những vậy còn biết làm người ta quý mến nữa.
Đây là do nó được huấn luyện từ bao nhiêu chuyện gian khổ trong cuộc sống ra.
Nó vốn là một đứa bé mồ côi vận mệnh thật bi thảm, có điều, từ hôm đó trở đi, cuộc đời nó đã cải biến.
Bởi vì phụ thân của cặp chị em đó, là một dị nhân ẩn cư từ lâu, một thân vũ công đã đến mức thần kỳ, siêu nhập hóa cảnh, chỉ vì bà vợ yêu quý chết thảm, mới trốn đời chôn giấu tên tuổi, đến ẩn cư trong nơi rừng rú hoang vu này.
Ông ta nhận đứa trẻ này vào nuôi.
Ông ta nhìn ra được hai đứa con gái đều rất thích thằng bé, ông ta cũng nhìn ra được thằng bé này thông minh tuyệt đỉnh.
Cặp chị em này tuy đều xinh đẹp như nhau, nhưng tính khí lại hoàn toàn không giống nhau, cô chị ôn nhu văn vẻ điềm tĩnh, cô em tranh cường hiếu thắng, không những vậy, thường thường còn hay giận lẫy.
Thằng bé tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nó đã hiểu chuyện phải làm cách gì để cả hai chị em đều vui vẻ với nhau.
Trong cuộc sống đấu tranh gian khổ để sinh tồn, mọi người ai ai cũng không thể không nổ lực học tập những thứ như vậy, huống gì lúc đó, nó chỉ bất quá là một đứa bé vẫn còn đâu hơn mười tuổi.
Mỗi đứa bé đều có lúc sẽ thưởng thành, bọn họ rồi cũng trưởng thành lúc nào không hay biết. Tuy không ai dạy cho bọn họ, nhưng bọn họ cũng đã hiểu được một chút gì về chuyện nam nữ.
Thế giới này vốn có rất nhiều chuyện không cần người khác dạy.
Phụ thân tuổi tác cũng lớn, hiển nhiên cũng đã chuẩn bị cho thằng bé đến tuổi trưởng thành này làm con rể mình.
Thằng bé cũng hiểu chuyện đó.
Tuy trước giờ nó rất chiều cô em hay nũng nịu đòi hỏi, nhưng nó đã chọn cô chị văn vẻ điềm tĩnh ôn nhu kia làm ý trung nhân từ lâu.
Lúc đó, cô chị cũng đã là một thiếu nữ hoàn toàn trưởng thành, những chuyện đó dĩ nhiên là cô đã hiểu ra ngay.
Vì vậy mà cặp nam nữ trẻ tuổi tuy chưa được danh chính ngôn thuận thành thân nhưng hai lòng đã hứa, vào một đêm mùa hạ thật êm đềm đó, bèn kết hợp với nhau.
Đây đáng lý ra phải là một thiên cố sự vô cùng mỹ lệ, mỹ lệ nhất trong các chuyện thần thoại mỹ lệ.
Có điều những chuyện xảy ra sau đó, lại làm cho ba người bọn họ đều hối hận đau khổ cả một đời.
Nghe đến đó, Nguyên Bảo lại nhịn không nổi phải hỏi Quách Địa Diệt :
– Đứa bé đó là ông?
– Đúng vậy.
– Còn cô chị? Có phải là Lý tướng quân?
– Đúng vậy.
Cô chị là Tướng Quân, cô em là Cao Thiên Tuyệt không còn nghi ngờ gì nữa, chị em ruột với nhau tại sao lại biến thành hai kẻ tử địch?
Cô chị ôn nhu văn vẻ điềm tĩnh tại sao lại biến thành đại đạo Lý tướng quân tung hoành giang hồ như vậy?
Nguyên Bảo dĩ nhiên lại nhịn không nổi phải hỏi :
– Rồi sau ra sao?
Nó hỏi Quách Địa Diệt :
– Rồi sau chuyện gì xảy ra?
Về sau, phụ thân dần dần già đi, xem ra còn già nua cằn cỗi hơn cả tuổi tác của ông ta nhiều.
Bởi vì ông ta quá cô đơn và tịch mịch, đối với chuyện xưa quá nhung nhớ quá hoài niệm.
Những chuyện đó vốn là những thứ làm người ta dễ dàng biến thành già nua, suy nhược.
Một buổi tối mưa gió liên miên, cái ngày kỵ giỗ của bà vợ, ông ta uống thứ rượu mạnh chế cất trong rừng núi, có hơi nhiều hơn bình thời một chút.
Tối hôm ta ông ta bèn liệt giường.
Ai cũng sẽ có lúc suy lão rồi bệnh tật rồi chết, huống gì đối với một kẻ vốn không còn lưu luyến gì đến cuộc đời.
Có điều trong lúc lâm tử, ông lại nói cho mấy đứa nhỏ nghe nguyện vọng của mình, một nguyện vọng cuối cùng, một yêu cầu cuối cùng.
Ông ta muốn thằng bé lấy con gái thứ hai của mình, muốn thằng bé đáp ứng suốt đời bảo hộ cho nó.
Đấy không phải là ông ta thiên vị, mà vì ông ta quá hiểu tính tình hai đứa con gái của mình.
Ông ta làm vậy, chỉ vì ông ta biết đứa con gái nhỏ tuy ngoài mặt thì mạnh mẽ hơn chị, trong lòng lại yếu đuối, chịu không nổi dằn vặt, cũng chịu không nổi đả kích, nếu không có một người đàn ông vừa có mưu trí vừa có lực lượng để bảo hộ cho nó, nó sẽ rất dễ dàng bị hư hỏng chán đời.
Thằng bé này là người vô cùng thích hợp không nghi ngờ gì cả, không những vậy, trước giờ, nó cũng chiều chuộng con nhỏ, chắc chắn hai đứa cũng đã có ý gì với nhau.
Vì vậy, ông ta cho rằng mình đã quyết định sáng suốt và hợp lý, nhưng ông có biết đâu cái quyết định đó đã làm cho hai đứa con gái ông đau khổ một đời.
… Một lão ông tịch mịch, làm sao hiểu nổi tâm sự của những người trẻ tuổi?
Thằng bé này là do một tay lão ông nuôi lớn thành người, làm sao nó có thể từ chối được lời yêu cầu cuối cùng đó của ông ta?
Cô chị cũng không nói gì.
Phụ thân của cô không hề nhận xét lầm lẫn về cô, trước giờ cô là người ngoài mềm trong cứng, bất kể chuyện gì oan ức đả kích đến đâu cô đều chịu đựng được, bất kể gặp chuyện gì uẩn ức đến đâu cô cũng không nói ra.
Vì vậy lão ông chết đi được hai hôm, cô bèn len lén bỏ đi, len lén ly khai thân nhân và tình nhân duy nhất của cô trên thế gian này.
Trước giờ cô chưa hề nói cho ai biết, lúc đó cô đã có mang.
Vì vậy thằng nhỏ còn chưa sinh ra, số mệnh đã an bày sẵn, nó không được có phụ thân.
Nguyên Bảo không thấy biểu tình trên gương mặt của Tiêu Tuấn bây giờ.
Nó không nỡ nhìn, cũng không muốn nhìn, cho dù nó muốn nhìn, chắc gì đã nhìn thấy rõ.
Bởi vì cặp mắt của nó bây giờ cũng đang mơ hồ, hình như tùy thời tùy lúc sẽ có nước mắt chảy ròng ròng xuống.
Nó đồng tình với Quách Địa Diệt.
Bất kể là ai trong tình cảnh đó, đều không thể có con đường thứ hai để chọn, trừ khi người đó chẳng biết một chút gì ơn nghĩa, thế thì người đó thật tình chẳng thể kể là một con người.
Nó cũng đồng tình với cô chị ôn nhu mà quật cường kia.
Phụ thân để lại di mệnh cô không dám vi kháng, muội muội cả đời hạnh phúc cô không nỡ nhẫn tâm hủy hoại.
Cô cũng không muốn tình nhân phải đau khổ khó xử.
Trừ chuyện bỏ đi, cô còn làm gì được hơn?
Nguyên Bảo có thể tưởng tượng ra được, lúc cô bỏ đi, trái tim của cô nhất định đã tan nát thành từng mảnh vụn.
Dĩ nhiên nó lại càng đồng tình đứa bé.
Có điều, nó cũng biết, cô em cũng là kẻ bất hạnh, bởi vì cô chẳng biết chuyện gì cả.
Dĩ nhiên cô lại càng không vi kháng di mệnh phụ thân để lại, bởi vì cô cũng đã âm thầm gởi gắm mình vào Quách Địa Diệt từ lâu.
Một cô bé làm sao lại vô duyên vô cố đi từ chối không lấy một người con trai mình vốn thương yêu sâu đậm làm chồng?
Lão ông cũng không lầm.
Một người làm cha, trước khi chết, đã chọn được cho con gái mình một người bạn lữ xứng đáng để phó thác.
Ai nói được ông ta lầm lẫn?
Bọn họ không ai sai lầm cả, thế thì lầm lỗi ở người nào?
Nguyên Bảo cũng nói không ra nổi, những chuyện đó vốn chẳng ai có cách gì phán đoán được.
Vì vậy Nguyên Bảo chỉ có thể hỏi :
– Rồi sau ra sao?
Nó lại hỏi Quách Địa Diệt :
– Rồi sau chuyện gì xảy ra?
Sau này, Thiên Tuyệt Địa Diệt xuất hiện trong giang hồ, bỗng dưng xuất hiện như một kỳ tích.
Lúc đó, cũng còn chưa ai biết được bọn họ là vợ chồng, cũng chẳng ai biết được Cao Thiên Tuyệt là đàn bà, bà ta không muốn cho ai biết.
Bởi vì, bà ta cho rằng đàn bà trong giang hồ thể nào cũng bị người ta khinh thị, có nhiều tay anh hùng hảo hán gặp đàn bà đều nhường nhịn đi đôi ba phần, có kẻ thậm chí còn không chịu giao thủ với đàn bà nữa là khác.
Bà ta không muốn người khác nhường mình, bà ta muốn người khác sợ mình.
Oai danh của Thiên Tuyệt Địa Diệt càng lúc càng lên cao, anh hào trong chốn lục lâm, hảo hán trong hắc đạo, đã bại dưới tay bọn họ không biết bao nhiêu, nếu bọn họ đã truy lùng người nào, chẳng ai trước giờ có thể thoát khỏi nổi bàn tay của bọn họ.
Chỉ có một người ngoại lệ.
Người này chính là kẻ bỗng dưng xuất hiện giữa lúc tên tuổi bọn họ đang đến hồi cao nhất, Tam Tiếu Kinh Hồn Lý tướng quân.
Vì phải truy lùng Lý tướng quân, Thiên Tuyệt Địa Diệt đã từng ước định một kế hoạch vô cùng chu mật, động viên hết bao nhiêu nhân lực và vật lực, không những vậy, còn đợi đến cả sáu tháng trời.
Có điều bọn họ vẫn cứ thất bại.
Kế hoạch của bọn họ, mỗi bước, mỗi chi tiết hình như đã nằm trong vòng dự liệu của Lý tướng quân.
Bọn họ chưa từng gặp qua Lý tướng quân, có điều hình như Lý tướng quân đối với sinh hoạt tập quán của bọn họ lại hiểu rõ vô cùng, thậm chí hình như còn hiểu rõ cả tư tưởng của bọn họ.
Trên trời dưới đất, chỉ có một người có thể hiểu bọn họ được như vậy.
Tuyệt đối chỉ có một người.
Không khí trong khoang thuyền càng ngột ngạt, hô hấp của Quách Địa Diệt đã thấy khó khăn lắm.
Vết thương của ông ta ở bên ngực, thật không nhẹ gì, nhưng ông ta vẫn còn ráng sức nói tiếp :
– Lúc đó, bọn ta mới nghĩ đến chuyện, cái vị Đại Tiếu Tướng Quân này rất có thể chính là Cao Thiên Xọa.
Cao Thiên Xọa, đây là lần đầu tiên Nguyên Bảo nghe tới tên thật của Lý tướng quân, cũng là lần đầu tiên Tiêu Tuấn nghe đến tên mẹ mình.
Quách Địa Diệt lộ vẻ buồn rầu :
– Bọn ta ba người ở chung với nhau lâu năm, trừ bà ta ra, nhất định không thể có người thứ hai nào có thể hiểu rõ được hai chúng ta như vậy.
Ông ta nói :
– Có điều, mãi cho đến lúc đó, Cao Thiên Tuyệt còn chưa biết lý do tại sao chị mình lại đi chống đối mình.
– Tại sao ông không nói cho bà ta hay?
– Một người đau lòng đã quá đủ rồi, tại sao ta còn làm thêm bà ta đau lòng nữa?
Quách Địa Diệt than thở :
– Huống gì, chuyện này vốn không phải là chuyện để người ngoài biết, nói ra chẳng có gì hay ho với ai.
– Tôi không trách ông, bởi vì ông là người trong cuộc.
Nguyên Bảo cũng đang than thở :
– Người trong cuộc mê muội, câu đó còn mãi đến bây giờ, ít nhiều nó cũng có đạo lý.
Nó lại nói :
– Có điều, tôi cũng không hiểu, lúc đó bà ta đã len lén bỏ đi rồi, đã chịu phục tòng di mệnh của phụ thân, thành toàn cho các người rồi, về sau tại sao lại muốn làm chuyện như thế này?
– Lúc đó ta cũng không hiểu, bởi vì ta cũng không biết bà ta đã có đứa con trong bụng.
Quách Địa Diệt nói :
– Có những nút thắt càng xiết càng chặt, càng mở càng không ra, có những chuyện cũng thế, càng nghĩ càng khúc mắc, một người đàn bà sinh con rồi, cách suy nghĩ cũng sẽ thay đổi.
Lối suy nghĩ của đàn bà, vốn chẳng có người đàn ông nào hoàn toàn hiểu được.
Quách Địa Diệt nói :
– Vì vậy, lúc đó ta tính đi tìm bà ta, đơn độc đi tìm bà ta nói chuyện.
– Ông tìm ra bà ta không?
– Ta tìm ra.
– Các người bỏ không biết bao nhiêu công lao ra tìm cũng tìm không ra bà ta, tại sao một mình ông đi tìm, lại tìm ngay ra được?
– Bởi vì lúc đó ta đã biết bà ta là ai.
Quách Địa Diệt nói :
– Cách suy nghĩ và tập quán của bà ta, chúng ta cũng hiểu được.
Nguyên Bảo bỗng thở ra một hơi nói :
– Thế thì nguy rồi.
– Tại sao?
– Ba người các ông lớn lên cùng một chỗ, ông tìm ra được bà ta, Cao Thiên Tuyệt dĩ nhiên cũng tìm ra được.
Nguyên Bảo nói :
– Lúc ông tìm ra bà ta, Cao Thiên Tuyệt nhất định cũng đã ở đâu quanh đó.
Nguyên Bảo cười khổ :
– Chỉ tiếc là, không những ông là người trong cuộc, mà ông chẳng được cái thông minh của tôi, vì vậy nhất định sẽ nghĩ không ra chỗ đó, vì vậy, chắc là bị Cao Thiên Tuyệt nắm chóc ngay giữa đương trường.
Quách Địa Diệt không trả lời, bởi vì hô hấp của ông ta đã thấy càng thêm khó khăn, nói không ra nổi tiếng.
Nguyên Bảo vốn có nhiều chuyện nữa để hỏi.
… Cao Thiên Tuyệt phát hiện ra chuyện tư tình của ông chồng và bà chị của mình rồi, bà ta dùng cách gì, thái độ gì xử lý chuyện đó?
… Cánh tay của Cao Thiên Tuyệt tại sao lại bị chặt đi? Ai chặt đi cánh tay của bà ta?
… Tại sao Lý tướng quân bỗng dưng thoái ẩn? Lẳng lặng bồng con về ẩn cư nơi hẻo lánh, ưu uất hàm hận mà chết, trước khi chết lại đem con phó thác cho Cái bang?
… Tại sao Quách Địa Diệt lại đồng thời đoạn tuyệt với vợ của mình và tình nhân của mình? Tại sao lúc bị quần hào truy nã, vẫn thừa nhận ông ta là Lý tướng quân?
Nhưng Tiêu Tuấn thì bây giờ đã hiểu ra được nhiều chuyện lắm.
… Y đã hiểu tại sao Cao Thiên Tuyệt muốn chém đi cánh tay của y.
… Y đã hiểu tại sao lúc y nghe giọng nói của Cao Thiên Tuyệt, y lại cảm thấy sao quen thuộc thân thiết quá.
… Y đã hiểu tại sao Nhiệm lão bang chủ nói mẹ y bị Lý tướng quân hãm hại chết.
Nếu không phải vì chuyện tình và cừu níu kéo nhau, không cách gì hóa giải được, mẹ y làm sao hóa thân đi làm Lý tướng quân?
Nếu cái nhân vật Lý tướng quân này chưa từng xuất hiện, thì mẹ của y làm sao mà phải ưu uất đến chết.
… Dĩ nhiên y cũng đã hiểu tại sao Cao Thiên Tuyệt nhất định bắt y đi giết Quách Địa Diệt, có điều lúc y đắc thủ rồi, không những chẳng có chút gì sung sướng, mà ngược lại còn phát ra tiếng cười vừa bi thương vừa đáng sợ đó.
Những chuyện phức tạp ngoắt ngoéo đó, hiện tại Tiêu Tuấn đã hoàn toàn hiểu rõ, có điều vấn đề Nguyên Bảo nghĩ không ra, nó vẫn còn cứ nghĩ không ra.
Y cũng như Nguyên Bảo vậy, cũng rất muốn hỏi cho rõ ràng.
Nhưng hiện tại, bọn họ chẳng còn có thể hỏi gì được nữa.
Hiện tại những vấn đề đó đã không còn là vấn đề trọng yếu nhất, vấn đề trọng yếu nhất là, bọn họ làm cách nào mới có thể thoát ra được khỏi chốn này.
Bởi vì, nếu bọn họ còn không mau mau ra khỏi nơi đây, bọn họ rất có thể sẽ bị ngộp thở ngay ra đó.
Thời đó, dĩ nhiên bọn họ còn chưa biết nếu không khí đã bắt đầu bớt dưỡng khí đi rồi, bất kỳ ai vũ công có cao cường đến đâu, người ta cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi yếu đuối không có sức lực, sau đó sẽ nằm ngủ thiếp đi không còn dậy nổi.
Có điều, một người nếu không cách nào hô hấp được, cũng sẽ bị ngộp thở, chuyện đó ngàn năm đến giờ ai ai cũng biết.
Nguyên Bảo bỗng nói :
– Chỉ có một cách.
Nó nói :
– Tôi nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn có một cách.
– Cách gì?
– Đục một lỗ dưới đáy thuyền, để nước hồ tràn vào, chúng ta sẽ có thể thoát ra.
Nguyên Bảo thở ra :
– Chỉ tiếc là cách này không dễ dàng gì.
Cách này dĩ nhiên là không dễ dàng tý nào.
Bởi vì đây là một chiếc thuyền chế tạo đặc biệt rất kiên cố, mỗi tấm ván thuyền đều được chọn lựa kỹ càng, không những vậy còn dày hơn những thứ gỗ bất kỳ ai từng thấy nhiều.
Nếu Quách Địa Diệt không bị thụ thương, đối với ông ta, đấy chỉ là chuyện nhấc bàn tay lên.
Chỉ tiếc là, không những ông ta bị thương, ông ta còn bị thương nặng.
Nguyên Bảo còn ôm một chút gì hy vọng, vì vậy nó còn đang hỏi Quách Địa Diệt :
– Vết thương của ông có bôi thuốc gì vào chưa, có bớt được đi tý nào không?
Người trong giang hồ suốt ngày sống giữa rừng đao kiếm, không khỏi có những lúc bị thương, trong người ắt hẳn phải đem theo thuốc men độc đáo gì đó.
Chỉ tiếc Quách Địa Diệt không phải ai xa lạ, vì vậy Nguyên Bảo vội vàng bỏ đi cái ý tưởng đó.
– Dĩ nhiên trong người ông không đem theo thuốc men gì.
Nguyên Bảo thở ra :
– Nếu vũ công của tôi cũng như ông vậy, tôi đã cho rằng trên đời này chẳng ai đụng được đến cả sợi tóc của tôi, tôi cũng chẳng đem theo gì thuốc men trong người.
Quách Địa Diệt không còn thấy phản ứng.
Ông ta bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vô cùng vô cùng mệt mỏi, cả đời ông ta chưa hề có lúc nào mệt mỏi như thế.
Tuy ông ta còn nghe Nguyên Bảo đang nói gì, nhưng ông ta chẳng còn có chút sức lực để phản ứng.
Nguyên Bảo và Tiêu Tuấn cũng giống vậy, tuy bọn họ còn suy nghĩ được, nhưng tư tưởng đã biến thành chậm chạp hơn lúc bình thời nhiều.
Bọn họ cũng thình lình nhập vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Mãi đến lúc bọn họ nghe có một loạt tiếng gõ đinh đinh đông đông, bọn họ mới tỉnh lại được một chút.
Tiếng động truyền lại từ ngoài chỗ ván thuyền bọn họ tính muốn đập phá ra lúc nãy.
Bọn họ tính đập thủng ra một lỗ hổng trên ván thuyền, rất tiếc bọn họ đã hoàn toàn không có chút sức lực.
Hiện tại, bên ngoài đang có người đập phá dùm họ, không những vậy, còn sắp phá ra một lỗ thủng ngay liền đó, người bên ngoài là ai?
Nơi đây là dưới đáy thuyền, đã nằm sâu dưới mặt hồ.
“Bụp” một tiếng, ván thuyền đã bị đục thủng một lỗ lớn, có điều bên ngoài không thấy có nước hồ tràn vào.
Ngay cả một giọt cũng không, chỉ có gió.
Nguyên Bảo bừng tỉnh lại, rồi lập tức thộn mặt ra.
Nó đích xác là một người thông minh tuyệt đỉnh, có điều nó cũng nghĩ không ra tại sao bên ngoài lại không có nước, chỉ có gió.