Viên Nguyệt Loan Đao

Chương 9 - Hải Nhân Thính Văn

trước
tiếp

Tuổi tác Liễu Nhược Tùng đã có thể là phụ thân Đinh Bằng, trong giang hồ cũng chẳng phải nhân vật vô danh, vậy mà lão dám làm chuyện này trước mặt anh hùng thiên hạ.

Ngoài lão ra, chẳng ai có thể dám làm nổi chuyện này!

Thanh Thanh chép miệng than :

– Con người này quả thực mặt dày, làm chuyện thật tuyệt!

Đinh Bằng nói :

– Bất luận lão cầu xin ta chuyện gì, ta đều không đáp ứng, không dè lão cầu xin ta thu nhận làm đồ đệ.

Thanh Thanh hỏi :

– Chàng có đáp ứng lão không?

Đinh Bằng mỉm cười :

– Có được một đồ đệ như lão, cũng chẳng có gì sai.

Thanh Thanh không nói gì thêm. Tuy trong lòng nàng cảm thấy chuyện này không được đúng lắm, nhưng chuyện Đinh Bằng làm, từ trước tới giờ, nàng chưa hề phản đối.

* * * * *

Nhưng chuyện xảy ra hiện giờ, khác với kỳ vọng của nàng, nàng vốn chỉ hy vọng Đinh Bằng làm một người hỏi lòng không thẹn, cùng nàng hưởng trọn cuộc đời khoái lạc tại một nơi yên tĩnh nào đó. Nhưng Đinh Bằng có dã tâm.

Mỗi nam nhân đều có dã tâm, cần có dã tâm, nói một cách khác, “dã tâm” tức là hùng tâm, một nam nhân không có hùng tâm tráng chí, căn bản không thể kể là nam nhân.

Thanh Thanh không trách Đinh Bằng, chẳng qua nàng chỉ ngại dã tâm của Đinh Bằng quá lớn, lớn hơn nàng tưởng tượng.

“Dã tâm” giống như quái thú thời đại hồng hoang thượng cổ, chỉ cần nó tồn tại, sẽ mỗi ngày một trở thành lớn, lớn đến ngày bản thân nó cũng không cách khống chế.

Đối với một người có dã tâm mà nói, gặp được loại người như Liễu Nhược Tùng là hữu dụng phi thường.

Thanh Thanh chỉ ngại một điểm.

Nàng chỉ sợ dã tâm của Đinh Bằng lớn tới lúc ngay chàng cũng không tự khống chế được, trái lại bị dã tâm của mình nuốt trọn. Nghĩ đến điểm này, nàng lại nghĩ đến một chuyện đáng sợ hơn. Nàng chợt hỏi Đinh Bằng :

– Hôm nay Thần Kiếm sơn trang có người tới không?

– Không.

– Thiếp nhớ hình như chàng có phái người chuyên trình gửi thiệp đi…

– Thiệp mời gửi đi, ngoại trừ Tạ Hiểu Phong, đệ nhất kiếm khách, danh trấn đương thời, chủ nhân Thần Kiếm sơn trang, một vị “Tạ tiên sinh” khác cũng có phiếu mời.

Vị Tạ tiên sinh mặt tròn trịa, mình mập mập, mặt luôn tươi cười với vẻ hòa khí.

Ngày mười lăm tháng bảy, bốn năm trước, lúc Đinh Bằng bị nhục tại Vạn Tùng sơn trang, vị Tạ tiên sinh này cũng có mặt tại đó.

Nhưng hôm nay họ đều không tới.

Nghĩ đến chuyện này, Đinh Bằng không vui vẻ như vừa rồi, nói tiếp :

– Chẳng những Thần Kiếm sơn trang không có ai tới, mà người trong vùng đó cũng không ai tới.

Thanh Thanh hỏi :

– Người trong vùng đó, chàng còn mời những ai?

– Điền Nhất Phi và Thương Chấn.

– Thiếp biết Thương Chấn, người này là Bảo chủ Thương gia bảo, là một danh gia còn lại duy nhất của “Ngũ Hành kiếm pháp”.

Nàng suy nghĩ một chút, nói tiếp :

– Ngũ Hành kiếm pháp “lãnh tịch khó luyện”, nếu thiếp kể ra mười người kiếm pháp tối cao trong thiên hạ hiện thời, Thương Chấn tuyệt chẳng phải là một trong số mười người đó.

Đinh Bằng cười :

– Phải chăng nương tử định an ủi ta, kêu ta chớ nên bực tức vì một người như lão phải không?

Thanh Thanh cũng cười.

Đinh Bằng lại nói :

– Dù ta có bực tức về lão ta, cũng chẳng thể coi thường người này.

Thanh Thanh hỏi :

– Sao vậy?

– Ngũ Hành kiếm pháp tuy “lãnh tịch khó luyện”, nhưng lúc sử dụng uy lực rất lớn, vì ngũ hành tương sinh tương khắc, trong đó có những biến hóa, người khác không thể ngờ tới, đương nhiên càng không thể chống cự.

Thanh Thanh mỉm cười :

– Có lý.

Đinh Bằng nói tiếp :

– Kiếm pháp của Thương Chấn, tuy vẫn chưa thể liệt vào trong số mười đại kiếm khách đương thời, nhưng cũng có thể kể là nhất lưu cao thủ trong giang hồ. Hơn nữa, võ công gia truyền, căn cơ thâm hậu, nội lực cao thâm, cũng có thể bổ túc cho kiếm pháp.

Thanh Thanh nói :

– Hình như chàng biết rất nhiều về Thương Chấn.

– Chỉ cần là nhất lưu cao thủ trong giang hồ, người nào ta cũng đều biết về họ rất nhiều.

Chàng lại cười cười tiếp :

– Vì mỗi người họ đều có thể sẽ là đối thủ của ta.

Thanh Thanh vẫn cười, nhưng cười có vẻ miễn cưỡng.

Nàng đã nhận ra, Đinh Bằng chẳng những suy nghĩ chu đáo hơn, kiến giải tinh xác hơn, tình tự cũng chín chắn ổn định hơn, đã không còn như trước, thường thường gặp một chuyện nhỏ cũng bực tức.

Vì dã tâm của Đinh Bằng càng ngày càng lớn.

Hắn nói :

– Tri kỷ tri bỉ mới có thể bách chiến bách thắng.

Cặp mặt hắn lại rực sáng vì phấn khởi, nói tiếp :

– Ta tuyệt không để mình bị bại dưới tay một kẻ nào nữa.

Thanh Thanh than thở trong lòng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tươi cười hỏi :

– Người khác là những người nào?

– Bất cứ ai cũng vậy.

– Tạ gia Tam thiếu gia Tạ Hiểu Phong, cũng trong số những người đó?

– Tạ Hiểu Phong cũng thế, bất kể là gì, ông ta cũng là một con người.

Ánh mắt Đinh Bằng càng rực sáng hơn :

– Sớm muộn cũng có một ngày ta cùng ông ta so cao thấp.

Thanh Thanh nhìn chồng, trong ánh mắt có vẻ lo buồn. Mỗi lần Đinh Bằng nhắc tới Tạ Hiểu Phong, mắt nàng luôn lộ biểu tình như vậy.

Con người Tạ Hiểu Phong, đối với nàng, hình như có một nỗi lo sợ chẳng thể tiết lộ với người khác.

Nàng là Hồ, Hồ có thể giải quyết được hết mọi lo ngại.

Tạ Hiểu Phong tuy là kiếm trung thần kiếm, nhân trung kiếm thần, nhưng cũng chỉ là một con người mà thôi.

Tại sao nàng lại sợ một phàm nhân?

Phải chăng đây cũng là bí mật của nàng?

Bí mật trong lòng một người, nếu không thể nói ra được với ai, cũng sẽ biến thành một loại thống khổ, một loại áp lực.

Đinh Bằng không chú ý đến biểu tình của Thanh Thanh, lại nói :

– Thương gia bảo, ở gần Thần Kiếm sơn trang, Thương Chấn không đến, rất có thể chịu ảnh hưởng của Tạ Hiểu Phong. Thiên hạ vô song Tạ tam thiếu, đương nhiên chẳng coi một hậu sinh tiểu tử như ta đáng kể gì.

Thanh Thanh không muốn bàn đến chuyện con người Tạ Hiểu Phong nữa, nên nàng hỏi lảng sang chuyện khác :

– Còn Điền Nhất Phi? Hắn là người như thế nào?

Đinh Bằng hỏi lại :

– Nương tử có biết trong giang hồ có một nữ nhân tên “Quỷ Ảnh Vô Song Phi nương tử” không?

– Có phải chàng nói Điền Bình?

– Đúng, ta muốn nói là bà ta.

– Đương nhiên thiếp biết bà ta, thiếp cũng đã được nghe rất nhiều truyền thuyết về bà ta.

Giang hồ truyền thuyết về Điền Bình quả thực không ít.

Bà ta là một trong số ba nữ nhân đẹp nhất giang hồ, và cũng là một nữ nhân đáng sợ nhất.

Khinh công của bà ta cao tuyệt, chẳng những không một nữ nhân nào sánh bằng, cả nam nhân sờ được tới bà ta cũng đều rất hiếm.

Bà ta đã thành danh rất lâu, tính ra đến nay cũng khoảng bốn năm mươi tuổi. Nhưng căn cứ lời một người mới gặp bà ta gần đây, thì nhìn bà ta nhiều lắm cũng chỉ lối hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Đinh Bằng nói :

– Điền Nhất Phi là truyền nhân duy nhất của Điền Bình, có người nói y là điệt sanh của bà ta, có người nói là đường đệ của bà ta, cũng có người nói y là con riêng của bà ta. Quan hệ giữa hai người, cũng không ai rõ, mọi người chỉ biết, khinh công của Điền Nhất Phi quả thực đã được chân truyền của bà ta, cũng có thể được kể là nhất lưu cao thủ.

Thanh Thanh hỏi :

– Điền Nhất Phi cũng trú ngụ gần Thần Kiếm sơn trang?

– Hành tung của Điền Bình rất quỷ bí, không ai rõ bà ta có nhà hay không, cũng không ai rõ bà ta ở đâu; Điền Nhất Phi cũng thế, chỉ biết gần đây y ngụ trong một khách sạn gần Thần Kiếm sơn trang, đã gần tới nửa năm.

– Tại sao y muốn trú ngụ tại đó?

– Vì y muốn làm nữ tế của Thần Kiếm sơn trang. Cho nên, Tạ Hiểu Phong đã không đến đương nhiên y cũng không đến.

– Hình như Tạ Hiểu Phong không lấy vợ, sao lại có con gái?

Đinh Bằng mỉm cười, nói :

– Đó là chuyện riêng của ông ta, nương tử nên nhớ, ta không bao giờ tò mò chuyện riêng của người khác. Đây là nguyên tắc của Đinh Bằng, cũng là một mỹ đức, điểm này chàng không bao giờ thay đổi.

* * * * *

Cửa sổ mở rộng, vì Thanh Thanh không sợ lạnh.

Đứng trước cửa sổ, có thể nhìn thấy mặt trăng vừa ló dạng phía chân trời, và thủy trì bên cạnh Thủy các.

Thủy trì đã đóng băng.

Ánh sáng trăng tròn, và đăng quang bốn bề soi trên mặt hàn băng thủy trì, nhìn lấp láng giống một tấm gương lớn.

Vừa lúc Đinh Bằng bước tới trước khung cửa sổ, trên mặt thủy kính bỗng xuất hiện một bóng người.

Bóng người tới rất lẹ, với nhãn lực của Đinh Bằng cũng không nhìn rõ bóng người từ đâu tới, chỉ thấy một hình người màu xám nháng lên một cái, đã vượt qua băng trì rộng hai mươi trượng.

Đêm nay cao thủ tụ họp tại Viên Nguyệt sơn trang rất nhiều, đủ mọi môn;

kiếm thuật, đao pháp, chưởng lực, ám khí, khinh công, nhất lưu cao thủ của mỗi loại võ công đều có mặt đầy đủ.

Nhưng khinh công của bóng người vừa tới, tuyệt không ai trong trang viện sánh kịp.

Đinh Bằng định gọi Thanh Thanh lại coi, nhưng chàng chưa kịp quay đầu, đã nhìn thấy một chuyện mà chưa bao giờ chàng có thể quên được.

Bóng người đó bỗng dưng giữa chia thành hai nửa, giống như một người bằng giấy bỗng bị xé thành hai mảnh.

* * * * *

Trong Thủy các chỉ bày một bàn tiệc, khách chỉ có chín vị, nhưng bên cạnh có hơn mười người đứng hầu.

Khách được mời ngồi trên bàn tiệc này, đương nhiên đều là nhất đẳng danh gia trong giang hồ.

Người ngồi trên chủ vị, thân hình cao lớn, tiếng như chuông rền, mắt đỏ, tóc trắng, uống rượu như cá kình hớp nước, ăn thịt mỗi miếng một cục lớn, không ai có thể nhìn ra người này đã tám chín mươi tuổi. Mọi người nhường người này ngồi thượng vị, chẳng phải hoàn toàn vì tuổi tác, “Đại Lực Phủ Vương” Mạnh Khai Sơn, lúc trẻ đã được nhiều người tôn trọng. Hai mươi năm trước, ông ta đã rửa tay quy ẩn, rất ít đi lại trong giang hồ.

Lần này, Đinh Bằng có thể mời được ông ta, mọi người đều phải công nhận thể diện chủ nhân thực không nhỏ.

Liễu Nhược Tùng đang rót rượu cho ông ta.

Hiện tại, Liễu Nhược Tùng đã xuất hiện với thân phận đệ tử của chủ nhân, mặt không đổi sắc, cười cười, nói nói, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vừa rồi.

Mạnh Khai Sơn chợt vỗ mạnh vai Liễu Nhược Tùng, lớn tiếng cười, nói :

– Ta thực bội phục lão đệ, năng khuất năng thân, mới là đại trượng phu.

Liễu Nhược Tùng không chút thẹn thùng, đỏ mặt, vẫn tươi cười nói :

– Đó cũng nhờ các vị tiền bối nương tay giúp đỡ.

Hàn Trúc lạnh lùng nói :

– Hiện tại chúng ta đều đã biến thành tiền bối của ngươi rồi!

Liễu Nhược Tùng mỉm cười, trả lời :

– Từ nay về sau, tại hạ đã được làm người lần thứ hai, bằng hữu của gia sư, đều là tiền bối của tại hạ.

Mạnh Khai Sơn lại cả cười nói :

– Hay, nói rất hay, người có thể nói ra được những lời này, tương lai nhất định làm nên nghiệp lớn.

Hồng Mai chép miệng than :

– Mạnh lão gia nói không sai, hiện tại, tại hạ cũng phải bội phục n.

Hàn Trúc cười lạnh :

– Chỉ đáng tiếc…

Ông ta không nói tiếp, chẳng phải không muốn nói thêm vài lời bỉ mặt Liễu Nhược Tùng, mà vì ông ta chợt thấy một bóng người.

Bóng người này bay đến quá lẹ.

Cửa sổ bốn bề thuỷ các đều mở rộng, các anh hùng hảo hán trong Thủy các đều có nội công thâm hậu, đương nhiên không sợ lạnh, hơn nữa, mỗi người đều đã uống khá nhiều rượu.

Hàn băng thủy trì ngoài song, trên mặt băng nổi ánh vầng trăng tròn.

Bóng người nầy đột ngột xuất hiện, đột ngột tới bên ngoài cửa sổ Thủy các.

Thân pháp người này chẳng những đã lẹ, mà tư thế còn mỹ diệu, người cũng rất dễ coi, khôi ngô tuấn vĩ, my thanh mục túc, chỉ có điều sắc mặt nhìn dưới ánh trăng hơi tái xanh.

Lâm Tường Hùng giao du rộng rãi, hầu như tất cả nhất lưu cao thủ trong giang hồ ông ta đều nhận biết.

Đương nhiên ông ta cũng nhận biết người này, Điền Nhất Phi đương nhiên có thể kể là nhất lưu cao thủ, khinh công cao tuyệt, còn hơn cao thủ trong cao thủ.

Bóng người vừa xuất hiện, Lâm Tường Hùng đã đẩy chén đứng dậy, lớn tiếng cười, nói :

– Đến trễ bị phạt ba chén, ngươi…

Tiếng cười của ông chợt tắc nghẹn, như bị một người dùng dao cắt đứt cổ họng!

* * * * *

Trăng tròn trên cao chiếu ánh sáng trên mặt Điền Nhất Phi.

Dưới chân tóc giữa trán chợt xuất hiện một giọt máu tươi.

Máu tươi vừa thấm ra, chợt biến thành một vệt dài.

Vệt máu tươi từ trán, qua mi tâm, sống mũi, nhân trung, môi miệng, cằm dưới đi thẳng xuống, lẫn vào trong y phục.

Vệt máu vốn rất nhỏ, chợt mở rộng, mỗi lúc một rộng, mỗi lúc một rộng…

Đầu Điền Nhất Phi chợt từ chỗ xuất hiện vệt máu vừa rồi, bị chẻ ra…

Kế tiếp, thân mình y cũng từ từ chẻ làm đôi ngay khoảng giữa, nửa mình bên trái ngã xuống phía trái, nữa mình bên phải ngã xuống bên phải, máu tươi tịtrong giữa tóe ra như mưa.

Vừa rồi rõ ràng còn là một người toàn vẹn, đột nhiên đã bị chẻ làm hai mảnh!

* * * * *

Không ai nhúc nhích, không ai lên tiếng, thậm chí, hơi thở cũng đã ngừng, trong chớp mắt, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

Trong Thủy các, tuy đều là đại hành nhân, đại danh gia trong giang hồ, nhưng chưa ai đã thấy qua chuyện thế này.

Bọn liễu hoàn, gia đinh đứng hầu bên cạnh, có một nửa đã ngất xỉu, còn một nửa khác đã thấm ướt quần lót!

Trong Thủy các bỗng xông lên đầy mùi hôi thúi, nhưng không ai cảm thấy gì.

Cũng không rõ bao lâu, Mạnh Khai Sơn chợt bưng hồ rượu, kê lên miệng ực hết cả một hồ rượu đầy, rồi mới thở ra một hơi dài, nói: “Đao thật lẹ!”

Lâm Tưởng Hùng ngạc nhiên :

– Đao? Đao ở đâu?

Mạnh Khai Sơn hình như không nghe Lâm Tường Hùng nói gì, lại thở dài một tiếng, nói tiếp :

– Đã bốn mươi năm rồi, ta chưa hề nhìn thấy qua một đao nào lẹ như đao này!

Nam Cung Huê Thụ chợt nói :

– Tại hạ chỉ nghe tiên phụ năm xưa từng nói qua về loại khoái đao này, nhưng chưa thấy qua.

Mạnh Khai Sơn nói :

– Lão phu đã sống tám mươi bảy tuổi, cũng chỉ thấy qua một lần thôi.

Khuôn mặt đỏ của ông ta đã trở thành trắng bệch, mỗi nét nhăn trên mặt đều hằn sâu thêm, mắt cũng lộ vẻ rất sợ hãi. Ông ta lại nhớ đến một chuyện đã từng nhìn thấy tận mắt, bốn mươi năm trước.

Đại Lực Phủ Vương tuy là hảo hán, không sợ trời, không sợ đất, nhưng chỉ nhớ đến chuyện đó, đã thấy rùng mình kinh hãi, như muốn bay hồn vỡ mật!

Ông ta kể :

– Lúc đó lão phu còn trẻ, vẫn thường đi lại trong giang hồ, có một hôm, lão phu đi qua tràng kiều ở Bảo Định phủ… Lúc đó, cũng vào mùa đông, khí trời rất lạnh, trên cầu đón đầy băng tuyết, rất ít người đi đường. Lão phu chợt thấy một người từ phía trước hấp tấp chạy tới, như có ác quỷ đuổi theo phía sau. Lão phu nhận ra người đó. Ông ta cũng là một vị hào kiệt, thành danh trong giang hồ, võ công rất cao, được người kêu danh hiệu là “Thiết Đởm”. Cho nên lão phu thực nghĩ không ra, tại sao ông ta sợ hãi dữ dội như vậy? Có ai đuổi theo phía sau ông ta? Trong lúc lão phu còn suy nghĩ, phía sau đã có người đuổi kịp tới, đao quang nháng lên, chém xuống giữa đầu người đó. Người đó không bị chém ngã, vẫn liều chạy trốn về phiá trước. Trường kiều dài vài trăm trượng. Người đó chạy mãi tới đầu cầu, thân mình mới bỗng dưng từ giữ chẻ làm đôi!

* * * * *

Nghe Mạnh Khai Sơn kể xong chuyện kinh tâm động phách, sống lưng mọi người lại đổ mồ hôi lạnh.

Lâm Tường Hùng phải uống luôn một hơi mấy chén rượu, mới có thể lên tiếng :

– Trên đời quả thực có đao lẹ như vậy sao?

Mạnh Khai Sơn nói :

– Chuyện đó lão phu tận mắt nhìn thấy, tuy đã qua bốn mươi năm, nhưng đến giờ, mỗi khi nhắm mắt, người bạn bị hại đó lại như xuất hiện sờ sờ trước mắt, và thân mình sờ sờ bị chẻ làm hai mảnh!

Giọng ông ta có vẻ buồn :

– Không dè chuyện đã cách bốn mươi năm, tình trạng ngày đó lại trùng hiện.

Lâm Tường Hùng hỏi :

– Kẻ giết chết người quen của Mạnh lão gia đó là ai?

Mạnh Khai Sơn nói :

– Lão phu không nhìn thấy, chỉ thấy đao quang nháng lên một cái, người đó đã không thấy.

Tôn Phục Hổ hỏi :

– Người bạn quen của Mạnh lão gia là ai?

– Lão phu chỉ biết người, chớ không rõ tên người đó.

Mạnh Khai Sơn là một nam nhi đầy huyết tính, lòng dạ thẳng ngay, chưa từng nói dối. Lúc ông ta nói dối, ai cũng có thể nhận ra ngay. Hiện tại, mọi người đều đã thấy rõ, ông ta không nó thực, đương nhiên ông ta biết kẻ giết người là ai, kể cả tên của người bạn ông ta, ông ta cũng phải biết rõ mới đúng.

Nhưng, ông ta không dám nói ra.

Chuyện đã hơn bốn mươi năm trước, tại sao đến bây giờ ông ta cũng vẫn không dám tiết lộ, lý do lợi hại gì khiến ông sợ hãi như vậy?

Vấn đề này đương nhiên không ai dám hỏi thẳng ra, nhưng có người đổi cách hỏi :

– Mạnh lão gia có nghĩ rằng Điền Nhất Phi và người bạn của lão gia đều bị chết dưới đao của cùng một người không?

Mạnh Khai Sơn vẫn làm thinh. Ông ta đã ngậm miệng, hình như đã quyết tâm không nói gì nữa.

Tôn Phục Hổ chép miệng than :

– Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra bốn mươi năm trước, anh hùng của bốn mươi năm trước, đến nay cũng chẳng có mấy người còn sống…

Lâm Tưởng Hùng xen lời :

– Mạnh lão gia há chẳng còn sống đó sao?

Mạnh Khai Sơn vẫn còn sống, thì người giết bạn ông ta rất có thể cũng còn sống.

Vậy người đó là ai?

Mọi người hy vọng Mạnh Khai Sơn nói ra, tất cả đều nhìn ông ta, đều hy vọng ông ta lên tiếng.

Nhưng, những lời họ nghe được, là âm thanh của một người khác. Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào như giọng một cô gái nhỏ :

– Mạnh Khai Sơn! Ngươi hãy rót cho ta một chén rượu.

* * * * *

Mạnh Khai Sơn, năm nay đã tám mươi bảy tuổi, từ lúc mười bảy tuổi đã xông xáo giang hồ, cây búa lớn nặng sáu mươi ba cân trong tay, rất ít khi gặp đối thủ.

“Búa” là loại binh khí nặng nề, chiêu thức biến hoá khó tránh khỏi kém phần linh hoạt, cho nên người dùng búa trong giang hồ không có được bao nhiêu.

Nhưng, nếu có người đã được tôn làm “Phủ vương”, chẳng phải đơn giản.

Trong mấy mươi năm gần đây, có lẽ chỉ có người rót rượu cho ông ta, chớ người kêu ông ta rót rượu e rằng chẳng có bao nhiêu.

Hiện tại, lại có người kêu ông ta rót rượu, mà nghe giọng nói lại như là một cô gái nhỏ!

Lâm Tường Hùng ngồi đối diện Mạnh Khai Sơn, nên đã nhìn rất rõ biểu tình trên nét mặt của ông ta.

Chỉ thấy sắc mặt ông ta chợt biến đổi, sắc mặt vốn hồng hào, bỗng biến như mặt hàn băng bên ngoài Thủy các, không có chút máu, cặp mắt cũng lộ đầy nét sợ hãi!

Giọng cô gái nhỏ kêu ông ta rót rượu, chẳng những ông ta không nổi giận, mà còn sợ hãi…

Lâm Tường Hùng quay đầu nhìn theo ánh mắt của Mạnh Khai Sơn, nhìn thấy một lão thái bà.

Trong Thủy các, không có tiểu nữ hài, chỉ có một lão thái bà, đen gầy, loắt choắt, đứng bên cạnh một lão già cũng đen gầy, loắt choắt. Cả hai đều mặt quần áo vải thô màu xám tro. Cả hai đều đứng, nhưng cũng không cao hơn những người đang ngồi bao nhiêu, trông họ giống như một cặp vợ chồng từ nhà quê mới tới, không có vẻ gì đặc biệt.

Điểm kỳ quái duy nhất là những người trong Thủy các, ai nấy đều là nhân vật thành danh trong giang hồ, mà không ai nhìn rõ họ từ đâu tới, và tới lúc nào?

Đến khi lão thái bà lên tiếng, mọi người lại càng kinh hãi hơn.

Bà ta trông có vẻ già hơn Mạnh Khai Sơn, nhưng giọng nói trong trẻo như một cô gái nhỏ.

Người kêu Mạnh Khai Sơn rót rượu vừa rồi là bà ta, hiện tại, bà ta lại nhắc thêm một lần nữa.

Lần này, bà chưa nói hết lời, Mạnh Khai Sơn đã hấp tấp rót rượu

Ông ta lau một cái chén thật kỹ, rót đầy chén rượu, hai tay bưng kính cẩn đưa tới trước mặt lão thái bà.

Lão thái bà híp mắt nhìn lão, khẽ nói :

– Lâu năm không gặp, ngươi đã già rồi!

Mạnh Khai Sơn khẽ đáp :

– Dạ!

Lão thái bà nói tiếp :

– Nghe nói khi một người đến tuổi già, dần dần biến thành bép xép nói nhiều…

Mạnh Khai Sơn tay đã phát run, run đến độ rượu trong chén tràn ra ngoài.

Lão thái bà vẫn tiếp :

– Nghe nói nếu một người biến thành bép xép nói nhiều, thì cách cõi chết không xa…

Mạnh Khai Sơn run giọng :

– Lão phu thật tình không nói gì, quả thực không nói…

Lão thái bà ngắt lời :

– Dù ngươi không nói, hiện giờ những người ở đây cũng đều đoán ra, chúng ta là người mà ngươi đã gặp ngoài Bảo Định thành bốn mươi năm trước.

Chẳng có ai trong bọn họ là ngu, nếu họ đã đoán được ra điểm này, đương nhiên họ cũng nghĩ ra gã tiểu tử họ Điền cũng chết dưới đao của chúng ta.

Bà ta nói không sai. Những người trong Thủy các, không ai ngu, quả thực họ đã nghĩ đến điểm nàỵ Có điều, họ vẫn rất khó tin, hai người già loắt choắt như vậy, sao có thể sử dụng được đao pháp nhanh đến thế. Nhưng biểu tình của Mạnh Khai Sơn, lại khiến họ chẳng thể không tin.

Quả thực Mạnh Khai Sơn đã quá sợ, sợ đến độ muốn ngã xỉu, rượu trong chén đã bị tràn đổ hết ra áo của lão…

Lão thái bà chợt hỏi :

– Năm nay có phải ngươi đã ngoài tám mươi tuổi rồi không?

Mạnh Khai Sơn đánh răng cầm cập, cố gắng mới thốt ra được một tiếng :

– Phải!

– Ngươi đã sống được hơn tám mươi tuổi, chết cũng chẳng kể là oan uổng, hà tất ngươi phải hại mọi người đều chết theo?

Mạnh Khai Sơn lắp bắp :

– Tại.. Tại… hạ không…

– Ngươi rõ ràng đã biết, chỉ cần có một người trong đây đoán ra lai lịch của chúng ta, thì tất cả không ai được sống để ra khỏi đây, thế chẳng phải ngươi đã hại người ta sao?

Lão thái bà nói với thái độ như coi mọi người trong Thủy các đều là đồ bỏ, muốn lấy mạng họ lúc nào cũng được, chẳng khác như bóp chết mấy con kiến!

Chung Triển chợt cất tiếng cười lạnh: “Đồ khùng!”

Lão thái bà hỏi :

– Ngươi nói trong đây có người khùng?

– Phải.

– Ai Khùng?

– Mụ già ngươi chứ ai!

Hồng Mai cũng chợt cất tiếng cười lớn, nói :

– Nói đúng quá, lão thái bà này nếu không khùng, tại sao có thể nói ra những lời như thế được?

Tôn Phục Hổ cũng chợt đập mạnh tay trên bàn, nói :

– Đúng!

Lâm Tường Hùng cũng cười lớn :

– Mụ ta muốn tất cả chúng ta đều bị chết tại đây, mụ ta cho rằng chúng ta là người gì?

Hàn Trúc lạnh lùng phụ họa :

– Chính mụ ta cũng không biết mụ ta là người gì?…

Nam Cung Huê Thụ chép miệng, nói :

– Các vị chớ nên nói như vậy…

Hàn Trúc hỏi :

– Tại sao?

Nam Cung Huê Thụ giải thích :

– Với thân phận địa vị như các vị, hà tất lại đi chấp nhất một lão thái bà khùng như mụ…

Mấy người nói qua nói lại, mỗi người một câu, hoàn toàn đều không ai coi cặp vợ chồng lão thái bà ra gì.

Kỳ quái là, lão thái bà không lộ vẻ tức giận, trái lại, Mạnh Khai Sơn lộ vẻ mừng.

Chỉ có người không nhận ra lai lịch cặp vợ chồng này, mới dám nói năng vô lễ như vậy.

Mọi người đều không ai nhận ra lai lịch của họ, cho nên mọi người đều có cơ hội sống.

Cuối cùng, lão thái bà khẽ thở dài nói :

– Lão gia chúng ta thường nói: Một người biết chuyện càng ít, càng sống được lâu hơn, nghe ra cũng có lý.

Lão đầu nọ không nói một câu, mặt cũng không nét biểu lộ gì. Có thể vì những lời lão muốn nói đã được lão thái bà nói ra hết rồi.

Lão thái bà nói tiếp :

– Các ngươi đã không nhận ra ta, ta cũng làm biếng chẳng muốn lao xao với các người nữa.

Liễu Nhược Tùng chợt cười cười, nói :

– Hai vị đã tới đây, xin mời ngồi xuống dùng chén rượu nhạt.

Lão thái bà cười lạt :

– Chỗ này không xứng cho lão nhân gia chúng ta ngồi uống rượu!

Liễu Nhược Tùng hỏi tiếp :

– Chỗ này đã không xứng cho hai vị ngồi uống rượu, tại sao hai vị lại đến?

– Chúng ta đến đòi người.

– Đòi người? đòi người nào?

– Một người họ Thương, tên Thương Chấn, và một tiểu a đầu họ Tạ.

Nói tới tên hai người này, nét mặt lão thái bà lại lộ vẻ giận dữ, hằn học :

– Chỉ cần các ngươi giao ra hai người này, lúc đó ngươi có quỳ xuống lạy lục ta, ta cũng không thèm lưu lại một khắc.

Liễu Nhược Tùng lại hỏi :

– Hai vị kiếm hai người này làm gì?

– Ta không muốn làm gì, chỉ muốn chúng sống thêm mấy năm nữa thôi!

Cặp mắt bà ta lộ vẻ oán độc, nói tiếp :

– Ta chỉ muốn chúng muốn chết cũng không chết đuợc!

Liễu Nhược Tùng nói :

– Ở đây có mấy tiểu a đầu, có lẽ cũng có vài đứa họ Tạ, Thương Chấn tại hạ cũng biết.

– Vậy hắn ở đâu?

– Tại hạ không rõ.

Lão đầu đứng bên cạnh lão thái bà, chợt lên tiếng :

– Ta biết hắn ở đâu rồi.

Lão thái bà quay sang hỏi :

– Lão biết từ lúc nào?

– Vừa rồi.

– Hắn ở đâu?

– Trong Thủy các này.

Tôn Phục Hổ không nín được hỏi :

– Lão già ngươi nói Thương Chấn ở trong Thủy các này?

Lão đầu từ từ khẽ gật đầu, mặt vẫn không chút biểu tình.

Tôn Phục Hổ hỏi tiếp :

– Tại sao chúng ta không thấy hắn?

Lão đầu đã ngậm miệng không nói thêm lời nào.

Lão thái bà nói :

– Lão gia chúng ta nói hắn ở đây, nhất định hắn ở đây, lời lão gia ta nói không bao giờ sai.

Tôn Phục Hổ :

– Lần này lão cũng không nói sai?

– Tuyệt không sai.

Tôn Phục Hổ chép miệng, nói :

– Nếu hai người có thể tìm ra được Thương Chấn, ta sẽ…

Lão thái bà ngắt lời hỏi :

– Ngươi sẽ sao?

– Ta sẽ…

Tôn Phục Hổ chưa nói hết lời, Lâm Tường Hùng bỗng chồm tới, bịt miệng hắn lại.

Lão thái bà cười lạnh nói :

– Thương Chấn, cả người này cũng nhìn thấy ngươi, sao ngươi chưa chịu bò ra đây?

Chỉ có tiếng người cười lạt, nói :

– Bằng vào nhỡn lực của hắn mà có thể nhận ra được ta, đó mới là chuyện lạ.

* * * * *

Đương nhiên Thương Chấn cũng được mời tới, và đương nhiên cũng đã sắp đặt ngồi trong Thủy các, nhưng cho đến hiện tại ông ta vẫn chưa lộ diện.

Kỳ quái là giọng người nói vừa rồi lại chính là giọng nói của Thương Chấn. Mọi người rõ ràng đã nghe tiếng nói của Thương Chấn, nhưng lại không thấy người của ông ta đâu.

Thủy các tuy không nhỏ, nhưng cũng không kể là lớn lắm, vậy Thương Chấn đang ẩn núp ở chỗ nào?

Thương Chấn đã ở trong Thủy các từ lâu, nhưng trước mặt mọi người đều là nhân vật giang hồ, tai mắt tinh tường, vậy mà chẳng ai nhìn thấy lão ta. Vì không ai ngờ tới, một vị Ngũ Hành bảo chủ, địa vị tôn trọng, danh vang giang hồ, lại giả dạng thành một kẻ không ai dám tin!

Khách trong Thủy các có chín vị, nhưng bọn đầy tớ gia đinh đứng hầu hai bên có tới mười hai người, sáu nam, sáu nữ. Nam bận áo dài xanh giày trắng. Nữ bận áo ngắn, quần lam. Người nào người nấy đều như tượng sành mới từ trong lò nung lấy ra, trầm mặt, quy củ, lạnh lùng. Mỗi người đều như đã được chọn lựa kỹ càng, và huấn luyện nghiêm khắc. Muốn làm một tên đầy tớ trong gia đình phú hộ, cũng chẳng phải chuyện dễ.

Nhưng bất luận người đã được huấn luyện nghiêm khắc tới đâu, bỗng dưng thấy một người đang sống sờ sờ bị chẻ làm đôi, thì ai nấy đều không tránh khỏi sợ hãi, trong số mười hai người hầu bàn, ít ra cũng có một nửa số người bị bủn rủn tay chân, ngã lăn xuống đất, không đứng dậy nổi.

Chuyện này không ai oán trách họ, cũng không ai chú ý đến họ, thậm chí cũng không ai thèm nhìn một cái. Trong Thủy các, điạ vị của họ không có giá trịbằng con cá nướng.

Cho nên không ai nhìn thấy Thương Chấn!…

Thương Chấn là một người rất tự trọng thân phận, luôn tỏ ra rất khí phái, không ai ngờ ông ta lại dám tự hạ thân phận tôn quí, giả dạng làm đám nô bộc, rồi cũng giả bộ sợ hãi nằm lăn dưới đất giả chết.

Đáng tiếc, hiện giờ ông ta không còn giả dạng được nữa, đành phải đứng dậy; đứng dậy với bộ quần áo màu xanh, giày trắng mà suốt đời ông ta chưa hề mặc, nét mặt tái xanh!…

Hiện tại, mọi người mới nhận ra, trên mặt ông ta mang một mặt nạ da người.

Lâm Tường Hùng cố ý chép miệng than :

– Thương bảo chủ nói thực không sai, với nhỡn lực của tại hạ, chẳng thể nào nhận ra được Thương bảo chủ, bằng không tại hạ đâu dám mạo muội để Bảo chủ đứng hầu rót rượu!

Nam Cung Huê Thụ nói lối :

– Chiếc mặt nạ Thương bảo chủ mang trên mặt là chiếc mặt nạ do đích tay Thất Xảo Đồng Tử năm xưa chế tạo, chúng ta là phàm nhân, mắt thịt, đương nhiên không thể nhìn ra.

Mai Hoa lão phu nhân phụ hoạ :

– Nghe nói, năm xưa lúc đương thời loại mặt nạ này đã rất quý giá, lưu truyền trong giang hồ không có bao nhiêu, hiện tại, còn lại nhiều lắm cũng chỉ lối hai hay ba chiếc là cùng.

Hàn Trúc lạnh lùng nói :

– Không dè một vị Thương bảo chủ quanh minh, lỗi lạc, cũng lén cất giữ một chiếc.

Mai Hoa hỏi :

– Tại sao người quanh minh, lỗi lạc, không thể mang loại mặt nạ này? Tại sao muốn cất giữ phải lén lút?

Hàn Trúc nói :

– Chẳng lẽ ông bạn quên chiếc mặt nạ loại này làm bằng gì sao?

Lâm Tường Hùng nói :

– Hình như tại hạ nghe nói, mặt nạ được chế tạo bằng da mông đít người chết.

Mai Hoa lắt đầu lia liạ, lớn tiếng :

– Không đúng, không đúng, với thân phận của Thương bảo chủ, đời nào lại mang mặt nạ bằng da mông đít người chết trên mặt, chắc chắn ông bạn đã nghe lầm!

Mấy người nói qua, nói lại toàn giọng châm chọc, chế diễu…

Cuối cùng, Thương Chấn lên tiếng hỏi :

– Các người đã nói xong chưa?

Lâm Tường Hùng nói :

– Chưa, tại hạ còn một chuyện không rõ.

Thương Chấn hỏi :

– Chuyện gì?

Lâm Tường Hùng: Hôm nay chủ nhân ở đây mở đại yến đãi khách, có hàng mấy trăm bàn tiệc, chỗ người càng đông, càng dễ ẩn thân, tại sao Thương bảo chủ không đến những nơi nhiều người đó, mà lại lén lút vào trong Thủy các này?

Thương Chấn nói :

– Vì ta vốn cho rằng các vị đều là bạn của ta, dù hành tung của ta có bị bại lộ, các vị là những anh hùng hiệp nghĩa, danh môn chính phái, cũng không nỡ để ta bị chết dưới tay của bọn tà ma ngoại đạo.

Tôn Phục Hổ bỗng chồm dậy lớn tiếng hỏi :

– Tà ma ngoại đạo? Ai là tà ma ngoại đạo?

Thương Chấn cười lạnh :

– Chẳng lẽ cái vị đều không rõ hai vị này là…

Ông ta không nói hết câu, vì ông ta không còn cách nào để nói tiếp, vì chỉ trong một thoáng, đã có hai ba mươi đạo hàn quang nhắm vào mình ông ta, tất cả đều nhằm những điểm trí mạng!…

* * * * *

Người ra tay thứ nhất là Lâm Tường Hùng, kế đến là Tôn Phục Hổ, Chung Triển, Mai Hoa, Hàn Trúc, Nam Cung Huê Thụ. Những người này đều xuất thân danh môn, trong giang hồ ít có người rõ họ biết sử dụng ám khí. Vì thường ngày, họ đều cho ám khí là bàng môn tả đạo, họ luôn coi khinh những người nổi danh về ám khí. Nhưng hiện tại, họ sử dụng ám khí, chẳng những ra tay mau lẹ, mà còn âm hiểm lang độc, không có chút gì kém những người chuyên sử dụng ám khí mà ngày thường họ vẫn khinh bỉ. Hiển nhiên, họ đã hạ quyết tâm, không để cho Thương Chấn sống để nói hết câu nói này, mà họ đã sẵn sàng ám khí trên tay, rồi bất thần cùng ra tay một lượt.

Thương Chấn làm sao có thể nghĩ rằng họ cùng ra tay một lượt? Làm sao có thể tránh thoát? Ông ta đinh ninh đã cầm chắc cái chết, và ông ta cũng không ngờ lại có người ra tay cứu mình.

Trong thoáng chốc, đao quang nháng lên. Đao quang màu trắng bạc xẹt trên một vòng hai mươi bảy món ám khí khác nhau, lập tức trên mặt đất, biến thành năm mươi tư mảnh. Mỗi món ám khí đều bị đao chặt làm đôi. Trong số hai mươi bảy món ám khí này, có đủ loại: Thiết Liên tử, Mai Hoa châm, Tử Mẫu kim thoa, Tam Lăng Thấu Cốt tiêu, có vuông, có tròn, có nhọn, có bằng, có lớn, có nhỏ, mỗi môn ám khí đều bị đao chặt làm đôi ngay chính giữa.

Một nhát đao quá mau, quá chính xác. Chỉ nháng lên một cái, rồi vụt tắt!

Lão đầu vẫn nét mặt lạnh lùng không chút biểu tình, còn lão thái bà, ánh mắt lấp lánh sáng rực, chẳng khác đao quang vừa lướt qua một vệt trên không.

Nhưng trên tay hai người này đều không thấy có đao. Không ai nhìn rõ, một đao vừa rồi xuất thủ như thế nào, tại sao đột nhiên biến mất?…

Sắc mặt mọi người biến đổi!…

Thương Chấn chợt ngửa mặt thở dài nói :

– Thực không ngờ, đạo nghĩa bạn bè tôn trọng lẫn nhau trong hơn hai mươi năm, mà lại ra tay dồn ta vào cái chết..

Ông ta chợt cười lạnh, nói với vợ chồng lão thái bà :

– Nhưng ta nên nghĩ đến chuyện, vì ta nhìn thấy nhiều hơn hai vị…

Lão thái bà hỏi :

– Ngươi đã nhìn thấu điều gì hơn chúng ta?

Thương Chấn :

– Vừa rồi lúc ngoài miệng bọn họ mắng hai vị là khùng, thì hai tay họ dưới gầm bàn, đã lén lút kéo áo nhau làm dấu, có người tay còn run bần bật!…

Lão thái bà dục :

– Nói tiếp đi!

– Hành động đó, chứng tỏ bọn họ đã biết hai vị là ai, nhưng họ phải cố ý giấu hai vị điểm này. Vì hai vị có nói, trong bọn họ chỉ cần có một người đoán ra lai lịch của hai vị, sẽ chẳng có ai sống ra khỏi chỗ này. Cho nên họ cố ý diễn trò, làm như họ vốn không rõ hai vị là ai, bằng không họ đâu có dám buông lời vô lễ, chế nhạo hai vị là điên khùng!

Lão thái bà cất tiếng cười lạnh :

– À, thì ra ở đây quả nhiên chẳng có tên nào ngu xuẩn

Thương Chấn hỏi :

– Không dè tại hạ cũng có mặt tại đây, mà còn bất hạnh là bạn của họ.

Lão thái bà nói tiếp :

– Bọn họ đã rõ lai lịch của chúng ta, đương nhiên họ không còn nhận ngươi là bạn nữa.

Thương Chấn :

– Cho nên họ nhất định muốn chế nhạo, châm chọc tại hạ, để chứng tỏ họ coi thường tại hạ, và nếu có ai muốn giết tại hạ, họ cũng tuyệt nhiên không can thiệp.

Lão thái bà :

– Chỉ tiếc ta lại không gấp muốn lấy mạng ngươi.

Thương Chấn :

– Tại hạ chưa chết, vẫn có thể nói chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể nói rõ lai lịch hai vị.

Lão thái bà :

– Chỉ cần ngươi nói ra, bọn họ cũng chết theo ngươi.

Thương Chấn có vẻ hằn học :

– Bọn họ đã không coi tại hạ là bằng hữu, đương nhiên tại hạ cùng không để cho họ được toại nguyện.

Lão thái bà :

– Bọn họ đâu có ai ngu, nhất định họ cũng đã nghĩ tới điểm này, nên đã ra tay trước.

Thương Chấn :

– Nhưng họ không ngờ lại có người ra tay cứu tại hạ.

Giọng lão thái bà lạnh lùng :

– Bọn họ cũng không ngờ ta có thể cứu được ngươi.

Trong chớp mắt, một lằn dao quang chém rớt hai mươi bảy món ám khí, trên đời dễ có mấy người làm được.

Thương Chấn :

– Vừa rồi Lâm Tường Hùng bịt miệng Tôn Phục Hổ, chẳng phải là hắn đã nhìn thấy tại hạ có mặt tại đây.

Lão thái bà :

– Nhưng có thể hắn đã đoán ra lão gia chúng ta là ai rồi phải không?

Thương Chấn :

– Đương nhiên hắn cũng biết trong đời Thiết trưởng lão chưa nói điều gì không căn cứ, hay làm chuyện gì không nắm vững…

Lão thái bà :

– Người không rõ tỳ khí của lão gia chúng ta e rằng rất ít.

Thương Chấn :

– Cho nên bọn họ càng không thể để tại hạ nói ra lão gia là một trong “Tứ đại trưởng lão” của “Ma giáo” đã nổi danh thiên hạ đệ nhất khoái đao từ bốn mươi năm trước.

Cuối cùng, Thương Chấn đã nói ra lai lịch của lão đầu. Thương Chấn chưa nói dứt câu, Hàn Trúc đã tung mình nhảy lao ra ngoài Thủy các như mũi tên bắn.

* * * * *

Yếu quyết của khinh công là “nhẹ”, nhất định phải nhẹ mới nhanh được.

Thân hình Hàn Trúc gầy như cây trúc, lại lùn nhỏ, so với đại đa số người khác, “nhẹ” hơn nhiều. Lão ta có thể được kể là một trong số mười hai người có khinh công cao trong giang hồ. Lúc lão ta vọt đi, không ai ngăn cản, cũng không ai có thể cản nổi, chỉ có đao quang nháng lên một cái.

Đao quang nhánh lên, thân mình lão vẫn vụt đi, trong chớp mắt đã lướt qua mặt băng trì.

Vầng trăng tròn trên không.

Trên trời có trăng, mặt băng trì cũng có trăng.

Ánh trăng trên trời giao chiếu cùng ánh trăng trên mặt băng trì, mọi người đều có thể nhìn rất rõ ràng một bóng người gầy nhỏ, nhẹ nhàng, mau lẹ lướt qua băng trì.

Mọi người cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, người này đột nhiên bị chẻ làm hai mảnh!

Không ai dám nhúc nhích nữa. Lúc Hàn Trúc lao mình vọt đi, mọi người khác cũng đều đề khí, lấy thế, chuẩn bị nhảy ra theo. Nhưng hiện thời, những người này đều khựng lại, một hơi chân khí vừa rồi đã biến thành mồ hôi lạnh!

Đao quang nháng lên một cái rồi vụt tắt. Nhưng lần này, mọi người đều đã nhìn rõ, đao quang từ trong tay áo rộng của lão đầu bay ra. Ống tay áo của lão rất rộng, rất dài. Đao quang từ trong ống tay áo lão bay ra màu trắng bạc.

Lão thái bà chợt nói: “Hắn đã lầm rồi!”

Thương Chấn nói tiếp:

– Quả thực hắn đã lầm, hắn nên biết chưa ai có thể trốn thoát dưới đao của Yến Tử.

Lão thái bà nói :

– Ngươi cũng đã lầm.

Thương Chấn ngạc nhiên :

– Hả?

– Ngươi cũng nên nghe qua một câu nói.

– Câu nói gì?

– Yến Tử song phi, thư hùng thiết yến, nhất đao trung phân, tả hữu tái kiến.

– Câu này tuy không hay, nhưng tại hạ cũng có nghe qua.

– Nếu đã nghe qua, ngươi cũng nên rõ, trong Tứ đại Trưởng lão của “Ma giáo”, chỉ có Thiết Yến là hai người. Đao của lão gia chúng ta tuy lẹ, nhưng nhất định cần có lão bà ta ra tay, mới có thể đầy đủ uy lực.

– Tại hạ cũng đã nghe nói.

– Nhưng dù cả hai chúng ta cùng ra tay “Thiết Yến song phi” vẫn chẳng thể kể là thiên hạ đệ nhất khoái đao.

– Vẫn không thể?…

– Tuyệt đối không thể.

Thương Chấn khẽ than :

– Nhưng đao của hai vị thực đã nhanh lắm rồi!

Lão thái bà nói :

– Ngươi cho rằng đao của chúng ta đã nhanh lắm, chỉ vì ngươi vốn chưa thấy thiên hạ chân chính đệ nhất khoái đao.

Nét mặt bà ta chợt biểu lộ vẻ rất kỳ quái nói tiếp :

– Cây đao cong cong đó, thực là…

Lão già đứng im không nói năng từ nãy giờ, bỗng ngắt lời bà ta với giọng lạnh lùng :

– Bà cũng già rồi!…

Nữ nhân rất ít có người chịu nhận mình già, nhưng lần này lão thái bà lập tức thừa nhận :

– Ta đã già, quả thực ta đã già, bằng không tại sao ta lại trở thành lắm chuyện như vậy? Trong khi nói, nét mặt bà ta vẫn lộ vẻ kỳ quái, cũng không rõ là tôn kính hay oán độc? Hâm mộ hay phẫn nộ? Mấy loại tình cảm này vốn chẳng thể cùng bộc lộ một lúc trên nét mặt của một người.

Thanh đao cong đó, có phải màu xanh xanh hay không…, vấn đề này đã không ai có thể trả lời, vì lão thái bà vừa đổi giọng hỏi Thương Chấn :

– Ta có thể một đao giết chết ngươi không?

– “Được”.

Thương Chấn vốn không phải người dễ khuất phục, nhưng lần này lão ta đã lập tức thừa nhận.

Lão thái bà khẽ chép miệng :

– Ta biết ngươi là một con người rất khả ái, lúc nào cũng làm bộ làm dáng ra vẻ ta đây tài giỏi, và cũng muốn mọi người đều nhận là ngươi tài giỏi…

Thương Chấn cũng gật đầu thừa nhận.

Lão thái bà nói tiếp :

– Ngũ Hành kiếm pháp của ngươi, căn bản chưa dùng tới lần nào, và cuộc sống của ngươi trên đời này đối với người khác cũng chưa có điểm gì tốt.

Đương nhiên Thương Chấn cũng không biện bạch.

Lão thái bà nói tiếp :

– Nhưng ngươi cũng có một điểm tốt, ít ra còn hơn những kẻ ở đây tự mệnh danh là quân tử bất phàm, vì ngươi đã dám nói sự thực.

Điểm này đương nhiên Thương Chấn cũng không phản đối.

Lão thái bà tiếp :

– Cho nên ta không muốn giết ngươi, mà chỉ muốn ngươi trao con a đầu nhỏ đó ra đây, ta sẽ tha cho ngươi đi.

Thương Chấn trầm ngâm dây lát, nói :

– Chẳng hay lão bà có thể cho tại hạ nói với bọn họ mấy lời không?

– Bọn họ là ai?

– Họ là những người mà trước đây tại hạ vẫn nhận là bạn bè của tại hạ.

– Hiện giờ ngươi đã rõ họ là loại bằng hữu như thế nào, tại sao ngươi còn muốn nói gì với họ?

– Tại hạ chỉ nói với họ một câu thôi.

Lần này, lão thái bà chưa kịp mở miệng, thì lão đầu đã vội cướp lời:

– Để cho hắn nói đi.

Một người ít nói, khi đã nói đương nhiên có oai lực phần nào.

Lão thái bà tiếp lời :

– Lão gia ta đã để cho ngươi nói, còn có kẻ nào có thể cản được ngươi.

Bà ta chép miệng tiếp :

– Hiện giờ ngươi có muốn không nói cũng không được nữa!

Thương Chấn liền bước tới ghé tai năm người: Tôn Phục Hổ, Lâm Tường Hùng, Mai Hoa, Chung Triển, và Nam Cung Huê Thụ, nói nhỏ với mỗi người một câu; lão bỏ qua Mạnh Khai Sơn và Liễu Nhược Tùng.

Không ai rõ lão nói với người nghe câu gì, nhưng nghe xong, ai nấy đều biến sắc, biến sắc một cách đáng sợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.