Đông Xưởng thuộc Cơ Mật viện.
“Ngũ Quân Đô Đốc” là cơ quan tối cao thống lãnh quân tình, chia làm Tiền, Hậu, Tả, Hữu và Trung Quân Đô Đốc, năm tước phẩm cao nhất về quân sự.
“Hữu Quân Đô Đốc” thống lãnh các tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Thiểm Tây, Quảng Tây và Tứ Xuyên.
Trước “Hữu Quân Đô Đốc phủ” có một tòa khách xá.
Màn đêm đã buông xuống, gian khách xá đèn đuốc huy hoàng.
Gian khách xá của “Hữu Quân Đô Đốc phủ” thiết trí y như một huyện đường, vừa trang nhã vừa trang nghiêm và tự nhiên là vô cùng im tịnh.
Lại một chiếc bàn nhỏ trong khách xá, một lão già trên dưới năm mươi đang ngồi trước một chồng giấy cao nghệu và đang chăm chú dưới ánh đèn.
Ông ta trông thật là quắc thước, với khuôn mặt xương xương, với đôi mắt xanh hoắc trông dáng cách vừa phong ngã vừa nghiêm nghị.
Bất cứ một ai, khi nhìn qua cũng không khỏi phần kính nể.
Ông ta cũng ăn mặc áo xanh.
Phía sau lưng lão già áo xanh là một gã đại hán cũng áo xanh, hắn khoảng hơn hai mươi tuổi, trông con người khôi ngô tuấn tú.
Hắn đứng thật thẳng, dáng sắc cương nghị lạ lùng.
Chỉ nhìn thoáng qua gương mặt và cách đứng của hắn, ai cũng có thể nhận ra đó là một gã thanh niên trầm tĩnh cứng rắn hơn người. Không khí thật im lìm.
Lão già áo xanh phiên duyệt chồng giấy bày trước mặt, tên đại hán đứng sau lưng bất động.
Thình lình, bên ngoài một giọng nói thật cao, thật trong phá tan bầu không khí lặng trang :
– Thảo dân cầu kiến Đề Đốc.
Lão già áo xanh vẫn dán mắt vào chồng giấy.
Tên đại hán nhẹ bước ra ngoài, hắn hỏi không lớn lắm nhưng giọng hắn rất rõ ràng :
– Kẻ nào đang đêm đột nhập Đề Đốc phủ?
Tiếng bên ngoài trả lời :
– Giang hồ thảo dân cầu kiến.
Tên đại hán mím môi dợm bước ra nhưng ngay lúc đó lão già áo xanh ngẩng mặt :
– Đã đến rồi thì cứ cho vào.
Giọng nói ông ta thật là trấn tĩnh, chuyện xảy ra đột ngột, nhưng ông ta vẫn không lộ vẻ kinh nghi.
Tên đại hán khẽ cúi mình tuân lịnh và bước ra mở cửa.
Bạch Y Khách.
Tên đại hán nhẹ giọng :
– Đề Đốc cho vời.
Bạch Y Khách bước vào, tên đại hán theo sau sát gót.
Bằng vào cách đi như thế, bằng vào con người của tên đại hán ai cũng biết rằng bất cứ kẻ nào manh động cũng sẽ bó tay.
Bạch Y Khách vẫn thong dong bước tới vòng tay :
– Thảo dân xin tham kiến Đề Đốc đại nhân.
Lão già áo xanh khẽ vẫy tay :
– Xin mời ngồi.
Bạch Y Khách vòng tay :
– Đại nhân ngồi trên, thảo dân không dám vô lễ.
Lão già áo xanh điềm đạm :
– Không sao, bản chức vẫn xem bá tánh như bằng hữu.
Bạch Y Khách nói :
– Đã từ lâu thảo dân nghe đức độ thương nước yêu dân của Đề Đốc, nếu không thì thảo dân đâu dám mạo muội bái kiến.
Lão già áo xanh chận hỏi :
– Các hạ đến gặp bản chức có chuyện chi?
Bạch Y Khách đáp :
– Thảo dân có một chuyện cơ mật xin được trực tiếp bẩm cáo.
Lão già áo xanh nhìn thẳng vào mặt người đối diện :
– Chuyện chi gọi là cơ mật?
Bạch Y Khách khẽ liếc tên đại hán hộ vệ ngập ngừng :
– Vị này là…
Lão già áo xanh chận ngang :
– Không sao, túc hạ tự nhiên, đó là tên hộ vệ thân tín của ta.
Bạch Y Khách lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy đứng dậy trao lên, nhưng tên đại hán hộ vệ đã tràn tới đưa tay chận lại…
Bạch Y Khách hạ cánh tay xuống và lách tránh một bên không cho tên đại hán đụng vào cuốn giấy.
Lão già áo xanh điềm đạm :
– Hãy để cho vị ấy tự nhiên. Bằng vào chuyện vào đến sát bên mà hàng rào phòng vệ bên ngoài không hay đủ thấy rằng ngươi không đủ sức để cản được vị túc hạ ấy đâu.
Tên áo đen tránh ra, nhưng vẻ mặt hắn vẫn chưa thỏa mãn.
Lão già áo xanh đưa tay nói tiếp :
– Túc hạ hãy trao cho ta.
Bạch Y Khách trao lên và sau khi xem qua, Lão già áo xanh biến sắc :
– Túc hạ làm sao có bản danh sách này?
Nghe đến hai tiếng “danh sách”, tên đại hán hộ vệ hơi đổi sắc…
Bạch Y Khách đáp :
– Thảo dân tình cờ gặp trong quán rượu ở “Bá Kiều”. Có một người bán vật này cho hai tên gian tế Mãn Châu, thật thì thảo dân không biết đó là bản danh sách, nhưng khi thấy người trao nó lại là người của “Đông Xưởng” nên thảo dân đoạt lấy…
Lão già áo xanh cau mặt :
– Mật thám “Đông Xưởng”? Hừ lớn gan nhỉ? Hắn đâu?
Bạch Y Khách đáp :
– Không dám giấu đại nhân, tên mật thám “Đông Xưởng” và hai tên gian tế Mãn Châu đã bị thảo dân giết cả rồi.
Lão già áo xanh hơi kinh ngạc, nhưng rồi ông ta lại gật đầu :
– Tốt lắm, loạn thần tặc tử, ai ai cũng có quyền giết cả.
Bạch Y Khách nói :
– Thảo dân biết người của “Đông Xưởng” có mặt tại Trường An vì thế nên thảo dân vội tìm đến, kết quả là thảo dân đã gặp viên đầu lãnh, hỏi ra chuyện hắn cũng là bè đảng mưu việc phá hại quốc gia…
Lão già áo xanh cau mặt :
– Những kẻ ấy bây giờ ở đâu?
Bạch Y Khách đáp :
– Thảo dân cũng đã giết cả rồi.
Lão già áo xanh gục gật :
– Hay, giết là phải…. Như thế túc hạ tìm được manh mối gì?
Bạch Y Khách liền nói :
– Cứ theo tên đầu đảng khai thì bản danh sách được đưa ra từ Đề Đốc phủ.
Lão già áo xanh hơi biến sắc :
Ông ta mím môi gục gật đầu :
– Đúng lắm, cái lỗi là do nơi “Hữu Quân Đô Đốc phủ” của bản chức, những nơi nào khác không thể có được bản danh sách này… chỉ có điều từ trước đến nay bản chức đã hết sức cẩn thận…
Bạch Y Khách lại đón nói :
– Thảo dân muốn nói thẳng một câu là đại nhân tuy cẩn thận, nhưng dùng người không cẩn thận.
Tên hộ vệ áo đen vùng quát lớn :
– Thật là cả gan, ngươi dám mạo phạm đến Đề Đốc đại nhân thế à?
Câu nói của hắn cùng một lượt với cánh tay vung, chưởng phong bay thẳng vào ngực người áo trắng…
Bạch Y Khách lật nghiêng bàn tay, bằng một cách thật dễ dàng, hắn nắm cứng lấy cổ tay nơi mạch môn của tên hộ vệ :
– Các hạ muốn sát nhân diệt khẩu đấy à?
Tên áo đen biến sắc, nhưng liền khi đó, hắn vung tay trái còn lại tống ngay vào mặt Bạch Y Khách…
Năm ngón tay siết thêm vào mạch môn của hắn, Bạch Y Khách mỉm cười :
– Mạch môn đã bị chế mà vẫn còn ngang ngạnh, khen các hạ đấy.
Tên áo đen toàn thân bủn rủn, hắn buông xuôi cánh tay…
Lão già áo xanh trầm giọng :
– Túc hạ định làm gì?
Bạch Y Khách đáp :
– Bẩm đại nhân, cứ theo cung từ của tên đầu lãnh “Đông Xưởng” thì hắn đã cho người tiềm phục vào làm người thân cận của đại nhân, hắn là một tên hộ vệ…
Lão già áo xanh sửng sốt, ông ta nhìn thẳng vào mặt tên hộ vệ nói :
– Triệu Anh Kiệt, ngươi…
Triệu Anh Kiệt vội nói :
– Oan cho tôi lắm, đại nhân…
Bạch Y Khách nắm tay áo của hắn xé toạt một đường dài, nơi cánh tay của hắn bày ra vết xâm một con rồng xanh lờn lợt….
Thấy dấu hiệu của nhân viên mật thám “Đông Xưởng”, lão già áo xanh run giọng vì giận dữ :
– Triệu Anh Kiệt, ngươi đáp ân ta đấy à?
Đưa một ngón tay điểm vào trọng huyệt của Triệu Anh Kiệt, làm cho hắn ngã xuống, Bạch Y Khách khẽ nghiêng mình :
– Nhà có gia huấn, nước có quốc pháp, tên này vốn là Hộ Vệ của đại nhân, thảo dân không dám vọng động, xin đại nhân tùy tiện.
Dứt tiếng, nghiêng mình thêm lần nữa và quay ra cửa.
Lão già áo xanh đứng phắt lên :
– Túc hạ, xin nán lại…
Bạch Y Khách quay đầu :
– Đại nhân có chi dạy bảo?
Lão già áo xanh nói :
– Xin tráng sĩ cho bản chức được hầu chuyện thêm đôi chút.
Bạch Y Khách nghiêng mình :
– Không dám, đại nhân cứ dạy, thảo dân xin nghe.
Lão già áo xanh đưa tay :
– Xin mời tráng sĩ ngồi.
Bạch Y Khách nghiêng mình lần nữa thưa :
– Dám bẩm đại nhân, thảo dân vì chuyện gấp bên mình, vả lại thiết nghĩ đại nhân cũng đang bận về việc quốc gia nên không tiện ngồi lâu.
Lão già áo xanh cừơi gượng :
– Người giang hồ phải chăng không thích cùng quan nha thân cận, có phải thế chăng tráng sĩ?
Bạch Y Khách đáp :
– Thảo dân không thể phủ nhận một sự thực như thế, nhưng với đại nhân thì không giống hoàn toàn, vì đại nhân đối với bá tính xem như huynh đệ, bá tính cảm mến ân đức ngài như phụ mẫu.
Lão già áo xanh mỉm cười :
– Cám ơn tráng sĩ, bản chức muốn hỏi, tôn tính danh của tráng sĩ là gì?
Bạch Y Khách đáp :
– Không dám, thảo dân họ Lý.
Lão già áo xanh nói :
– Bản chức thật vô cùng cảm kích Lý tráng sĩ. Nếu không có Lý tráng sĩ hộ trợ, suýt chút nữa bản chức đã thành một tội nhân. Bãi quan cách chức chỉ là chuyện nhỏ, cho cùng đến phải đền tội bằng tính mạng cũng chẳng nghĩa lý chi, nhưng chuyện đối với các tướng trấn thủ biên cương, đối với trăm họ…
Ông ta lắc đầu áo não :
– Những chuyện như thế thật tình bản chức cảm thấy quá to tát.
Bạch Y Khách nói :
– Kể từ đức Thánh tổ thiết lập cơ quan “Đông Xưởng” bao nhiêu năm nay triều đình trông cậy và dựa hẳn vào đó, coi như tai mắt thính nhất, đắc dụng nhất cho việc an quốc trị dân…
Hắn nhìn thẳng vào mặt của lão già áo xanh và nói tiếp :
– Thành tích của “Đông Xưởng” thật không ai phủ nhận, nhưng cũng chính vì thế, triều đình lại gần như giao toàn quyền cho họ, tệ đoan từ đó phát sinh.
Lão già áo xanh gật đầu :
– Lý tráng sĩ nói đúng, chính ngay bản chức, là một Hữu Quân Đô Đốc nhưng thật sự cũng đâu được tín nhiệm bằng cơ quan “Đông Xưởng”.
Ông ta cười gượng và nói tiếp :
– Nhưng dầu sao đi nữa, chuyện dùng người bất cẩn suýt sinh đại sự, chuyện đó bản chức vẫn thấy mình có tội.
Bạch Y Khách đáp :
– Đó chẳng qua đại nhân tự nghiêm tự trách thế thôi.
Lão già áo xanh lắc đầu :
– Thôi, chuyện ấy xin gát lại. Bản chức muốn biết qua môn phái của tráng sĩ, chẳng biết có nên chăng?
Bạch Y Khách đáp :
– Thảo dân không thuộc môn phái nào cả.
Lão già áo xanh nhướng mắt :
– Lý tráng sĩ không môn phái?
Bạch Y Khách nói :
– Bẩm đại nhân, người trong giang hồ cũng không nhất thiết đều phải có môn phái.
Lão già áo xanh ngập ngừng.
– Thế thì, Lý tráng sĩ… à à, không biết nên hỏi như thế nào cho phải… không biết có nên hỏi thăm sư phụ của Lý tráng sĩ chăng?
Bạch Y Khách đáp :
– Đồ đệ luôn luôn úy kị tính danh sư phụ, xin đại nhân thứ cho.
Lão già áo xanh khoát tay :
– Không có chi, ai cũng có những điều phải giữ lại nơi lòng, nhất là những kẻ sĩ giang hồ, Lý tráng sĩ không tiện nói, bản chức cũng không dám hỏi nhiều….
Bạch Y Khách nghiêng mình :
– Đa tạ đại nhân.
Lão già áo xanh nói :
– Ngay bây giờ triều đình quả thật là đa sự, bên ngoài Mãn Châu khuấy rối, bên trong thảo khấu các xứ nổi lên, thêm vào đó lại quá tin vào cơ quan “Đông Xưởng”, trong khi nội bộ của họ chứa chấp quá nhiều phản loạn… Lý tráng sĩ mang trong mình tuyệt học võ công lại có lòng thương thiên hạ….
Bạch Y Khách chặn hỏi :
– Đại nhân muốn thảo dân vì triều đình mà ra sức?
Lão già áo xanh gật đầu :
– Vâng, nếu Lý tráng sĩ bằng lòng làm việc tại Đô đốc phủ, bằng vào tuyệt học ấy, bản chức tin rằng không quá ba năm…
Bạch Y Khách mỉm cười :
– Đại nhân, trong vòng ba năm ấy, biến sự thay đổi biết bao, quân cơ trọng đại không nên sơ suất…
Lão già áo xanh chớp mắt :
– Lý tráng sĩ muốn nói…
Bạch Y Khách lắc đầu :
– Thảo dân không dám nghĩ đến hoạn đồ.
Lão già áo xanh cau mặt :
– Lý tráng sĩ…
Bạch Y Khách ngắt lời :
– Đại nhân, muốn báo đáp quốc gia, không phải không là quan là không làm được, vả lại, thống lãnh ba quân xông sát giữa sa trường không giống chuyện giết chóc trong chốn giang hồ, nó đòi hỏi phải có tài thao lượt, thảo dân vốn là kẻ thô lậu giang hồ…
Lão già áo xanh nói :
– Giang hồ không phải hiếm kẻ tài ba.
Bạch Y Khách lắc đầu :
– Thảo dân không dám nhận lấy hai chữ tài ba mà đại nhân vừa nói, nhưng thảo dân vẫn có thể lãnh trọng nhiệm.
Lão già áo xanh hỏi :
– Chẳng hay Lý tráng sĩ muốn nói đến trọng nhiệm nào?
Bạch Y Khách đáp :
– Đại nhân nên biết rằng hiện tại trong thành Trường An này tiềm phục không biết bao nhiêu nguy hiểm, anh hùng, thảo khấu giang hồ tụ tập rất đông.
Lão già áo xanh cau mặt :
– Chuyện đó thật tình bản chức không hay biết, chắc Lý tráng sĩ muốn nói…
Bạch Y Khách nói nhanh :
– Gian tế Mãn Châu đã đột nhập Trường An thành, họ đã cùng với nhà phú hộ họ Tổ thông đồng, dòng họ Hải Hoàng tại Cúc Hoa đảo Liêu Đông cũng đang manh tâm mật kết với Mãn Châu, ngoài ra bọn gian tế Mãn Châu còn vãi tiền ra mua chuộc giang hồ hảo hán lợi dụng để gây thế lực để thâm nhập các cơ quan, âm mưu nội công ngoại kích. Đại nhân thọ nhiệm kinh lược năm tỉnh, thống suất binh nhung, không thể không tìm xét chuyện đó.
Lão già áo xanh biến sắc :
– Lại có chuyện đó sao? Lý tráng sĩ nghe ai nói thế?
Bạch Y Khách đáp :
– Chính mắt của thảo dân nhìn thấy chứ không phải chỉ nghe.
Lão già áo xanh chím miệng thở ra :
– Tại làm sao bản chức không hề hay biết một chuyện nào…
Bạch Y Khách nói :
– Họ hành động vô cùng lợi hại, không khi nào họ phô trương nhanh thế, họ chỉ cho từng toàn nhỏ xâm nhập bí mật, chẳng những đại nhân mà cho đến các quan đầu tỉnh cũng khó lòng biết được, họ không biết được thì đại nhân làm sao có được bản cáo chính xác.
Lão già áo xanh lắc đầu :
– Thật quả là lợi hại…
Bạch Y Khách nói :
– Nếu các tỉnh miền tây nam này lọt cả vào tay bọn gian tế Mãn Châu, cộng với lực lượng quân sự đang uy hiếp miền bắc của họ, thì e giang sơn này…
Lão già áo xanh rung đông :
– Được rồi, bản chức sẽ chỉ thị cho các nơi tăng phòng và tập nã.
Bạch Y Khách lắc đầu :
– Tăng phòng thì được, nhưng tập nã thì không nên, đại nhân nên biết, họ phái tới đây toàn là những tay kiệt liệt giang hồ, không phải thảo dân xem nhẹ quan quân, nhưng đối với số đó, quan quân không thể nào khống chế được.
Lão già áo xanh cau mày :
– Cứ như Lý tráng sĩ thì ta phải làm sao?
Bạch Y Khách đáp :
– Đại nhân cứ chỉ thị cho các tỉnh tăng phòng, nếu khi họ phát hiện được những ai có hành động thông đồng với giặc thì trọn quyền bắt giết. Ngoài ra, còn lại những công chuyện khác, thảo dân xin gánh lấy.
Lão già áo xanh gặn lại :
– Một mình Lý tráng sĩ gánh lấy?
Bạch Y Kháchk nói :
– Đó là trọng trách mà thảo dân vừa nói với đại nhân.
Lão già áo xanh trầm ngâm :
– Thế thì… cũng được, Lý tráng sĩ đã không muốn dính liếu vào việc quan quân, mà bằng lòng tại giang hồ vì quốc gia ra sức thì cũng là chuyện tốt. Nếu khi cần, Lý tráng sĩ có thể thông báo cho bản chức, bất cứ chuyện thi, bản chức cũng sẽ cố sức làm thỏa mãn, hoặc giả, bản chức có thể chỉ thị cho các nơi về Lý tráng sĩ…
Bạch Y Khách khoát tay nói :
– Không nên, nếu đại nhân cho họ biết về thảo dân thì công việc của thảo dân sẽ không còn hiệu quả.
Lão già áo xanh gật đầu :
– Lý tráng sĩ nói đúng.
Bạch Y Khách vòng tay :
– Cũng đã mất nhiều thì giờ, thảo dân còn quá nhiều công việc phải làm, xin phép đại nhân cho thảo dân được cáo từ.
Nói xong, hắn quay mình ra cửa.
Lão già áo xanh đứng lên :
– Bản chức xin tiễn hành…
Ông chỉ nói được mấy tiếng thì bóng dáng người áo trắng đã không còn thấy nữa.
Lão già áo xanh khựng lại ngẩn ngơ…
* * * * *
“Khai Nguyên tự” là một nơi rất náo nhiệt, cũng là một thứ “chợ đêm” của Trường An.
Ban ngày vốn đã là nơi nhiệt náo mà khi lên đèn thì lại càng tưng bừng hơn nữa.
Khai Nguyên tự tại Trường An cũng giống như Tướng Quốc tự tại Khai Phong phủ, cũng như Thiên Tử miếu tại Nam Kinh, cũng như Thiên Kiều ở Bắc Kinh… đó là nơi mà giới giang hồ thường gọi là “ngọa hổ tàng long”, nó là nơi tập hợp phồn thịnh nhất mà cũng là ô tạp nhất.
Trước cửa Khai Nguyên tự, từng dãy từng dãy những hàng thức ăn bày bán dài cả một khoảng đường.
Nơi đây không có thức ăn nào thiếu mặt.
Từ những món ăn bình thường cho đến những thức ăn dành cho dân sang cả, không thiếu một thứ nào.
Trong một gian hàng bán thức ăn, có một gã thiếu niên da mặt đen sạm đang ngồi uống rượu một mình.
Chợt có ngừơi vỗ vai hắn và nhỏ tiếng :
– Tiểu Lý, có người kiếm anh kìa.
Hắn ngẩng mặt lên, hắn đúng là “Khoái Thủ” Tiểu Lý, gã thanh niên đã mang viên ngọc “Mãn Châu” đến tiệm cầm đồ.
Hắn ngẩng lên nhìn ngừơi vỗ vai hắn, người đó hơi thấp, mập mạp, bằng vào dáng cách, ai cũng biết hắn là kẻ buôn bán ở nơi đây.
“Khoái Thủ” Tiểu Lý cười :
– A… anh mập, ngồi… ngồi làm vài chén đi.
Hắn kéo tay gã mập, dáng cách và giọng nói của hắn xem chừng thân thiết lắm.
Gã mập không ngồi, gã nói :
– Bữa khác đi, bữa nay không rảnh. Tiểu Lý, có người hỏi thăm anh.
Tiểu Lý nhướng mắt :
– Kiếm tôi à? Chứ không phải anh kiếm tôi sao?
Gã Mập lắc đầu :
– Không, người đó là Quản gia Kim phủ.
Hắn đưa tay chỉ chỉ phía ngoài.
Tiểu Lý nhìn ra thấy một gã trung niên đại hán, người đó ăn vận khá sang.
Tiểu Lý lớn tiếng :
– À, Quản gia Kim phủ đấy à? Xin mời.
Hắn không đứng lên, hắn nói chuyện như nói với người…bạn nhỏ.
Người trung niên đại hán bước vào, gã mập chào rồi rút lui luôn.
Tiểu Lý chỉ chỉ chiếc ghế :
– Ngồi.
Người trung niên giọng hơi cao ngạo :
– Ngươi là “Khoái Thủ” Tiểu Lý?
Tiểu Lý gật đầu :
– Đúng, tôi đây, sao?
Người trung niên lạnh lùng :
– Không có sao, ta chỉ sợ kiếm lầm.
Tiểu Lý nói :
– Lầm sao được, trước Khai Nguyên tự này chỉ một mình tôi là “Khoái Thủ” Tiểu Lý thôi mà.
Người trung niên đại hán nói :
– Như thế là tốt, gia chủ ta bảo nói với ngươi biết, thứ mà ngươi đòi hỏi đã có đủ số rồi, ngươi muốn đưa đến đâu?
Tiểu Lý cười :
– Tôi xin hỏi trước câu này, anh ở Kim phủ làm nhiệm vụ gì thế?
Người trung niên đại hán gặn lại :
– Ngươi hỏi để làm gì?
Tiểu Lý nói :
– Đừng giận chứ, tôi hỏi như thế đâu có gì quá đáng? Cần xem lời lẽ bảo đảm không?
Người trung niên đại hán gầm mặt :
– Chủ gia ta đã sai ta đến đây thì lời nói phải có bảo đảm chứ.
Tiểu Lý nghiêm mặt :
– Làm sao tôi biết anh là người của Kim phủ.
Người trung niên nói :
– Vậy ngươi có thể cùng ta đến Kim phủ.
Tiểu Lý lắc đầu :
– Tôi không rảnh, tôi là một tiểu quỉ thì làm sao dám vào miếu lớn.
Người trung niên cừơi nhạt :
– Ngươi đừng giở giọng với ta, ta đã thông báo như thế rồi, muốn tin hay không thì tùy ở ngươi.
Tiểu Lý nhướng mắt :
– Nổi nóng rồi à? Nhớ rằng không phải muốn nóng là nóng nghe, chuyện thiệt hại không phải nơi tôi đâu nhé.
Người trung niên giạn xanh mặt :
– Ta là người dưới, người làm mướn cho thiên hạ… Người anh em đừng làm khó dễ chi cả.
Bây giờ hắn mới gượng cười, có lẽ hắn thấy không thể làm mặt cao được nữa.
Tiểu Lý gật gật đầu :
– Nói thế thì còn nghe được được, vậy anh về bẩm lại chủ nhân anh, tối nay hãy vận tải “thứ ấy” đến triền phía Bắc Lư Sơn là “tiền trao cháo múc”.
Người trung niên đại hán đi rồi. Tiểu Lý làm thêm mấy chén nữa rồi cũng đứng lên…
* * * * *
Đêm tối trầm trầm, bốn phía không một tiếng người.
Một bóng trắng xẹt ngang, xẹt thẳng vào một tòa trang viên.
Tiếp liền theo, có tiếng :
– Giang hồ Bạch Y Khách đã đến đây.
Ánh sáng bật lên, mấy mươi ngọn đèn rực lên một lúc.
Người áo trắng bị lộ rõ dưới những ngọn đèn, dưới nách hắn có kẹp một người, một gã da trắng như bông sữa, một gã công tử “bột”.
Bạch Y Khách mỉm cười :
– Phựt đèn thình lình làm hết hồn thế? Giá như bây giờ mà bốn bên loạn tiễn thì tại hạ chắc biến thành con nhím… La Thành!
Có tiếng người tiếp theo :
– À… thì ra Bạch lão đệ, vậy mà ta cứ tưởng ai…
Bạch Y Khách nói :
– Xin lỗi, ta đến sớm hai ngày, sứ giả đâu?
Lão trán sói sứ giả “Cúc Hoa đảo” bước lại đứng sát bên lão già áo trắng và hỏi tiếp :
– Các hạ bảo ba ngày sao hôm nay lại đến?
Bạch Y Khách mỉm cười :
– Ta đã có nói rồi.
Lão trán sói khoát tay :
– Được, được… sớm thì sớm cũng chẳng sao, cũng không có gì đáng nói lòng vòng…. Ta cần người, các hạ cần vàng, chuyện trao đổi cũng chẳng mấy khó khăn.
Bạch Y Khách mỉm cười :
– Sứ giả thật đúng là người nhanh tay mau miệng.
Lão trán sói cừơi cười, lão nhìn gã “công tử bột” đang bị Bạch Y Khách kẹp trong tay và hỏi :
– Vị đó là hoàng tộc Mãn Châu đó à?
Bạch Y Khách đáp :
– Vâng, người khách phương xa đấy.
Lão trán sói chăm chú :
– Xem cách ăn vận thì quả có giống…
Bạch Y Khách ném một vật về phía lão và nói :
– Sứ giả hãy xem vật này, người thường không có được đâu.
Lão trán sói cầm lên tay, viên ngọc thạch chiếu màu tím đỏ, chỉ nhìn qua là biết ngay vật vô giá trong đời.
Lão trán sói gật gù :
– Quả đúng là báu vật, cứ như thế này thì đúng là hoàng tộc Mãn Châu rồi, nhưng…
lão cười cười nói tiếp :
– Có điều vì các hạ đến sớm hơn ngày hẹn, cho nên số vàng chưa đủ…
Bạch Y Khách cười :
– Sứ giả khiêm nhượng mãi, đường đường một vị sứ giả Cúc Hoa đảo mà năm ngàn lượng vàng lại không có hay sao?
Lão trán sói đáp :
– Thật thì năm ngàn lượng vàng rồng đâu phải là số nhỏ.
Bạch Y Khách nói :
– Nếu hôm nay mà sứ giả thật tình chưa có đủ thì thôi, cũng chẳng sao, tại hạ tạm đưa vị hoàng tộc Mãn Châu này về, ba hôm sau đưa đến. Nhưng tại hạ cũng xin báo trước, nếu trong vòng ba ngày mà có người cho giá cao hơn thì xin sứ giả đừng phiền….
Lão già áo trắng đằng hắng :
– Sứ giả, Bạch lão đệ đã đến đây, không lẽ mình lại để về không? Hay là cứ trao hết tất cả những gì mình mang theo có lẽ tiện hơn.
Bạch Y Khách gật đầu :
– Đúng, có lẽ như thế mà tiện hơn là để kéo dài thì giờ.
Lão trán sói cười :
– Các hạ không phải là người chuyên mua bán nhưng thật quả hơn người mua bán rất nhiều.
Như không thèm chú ý đến câu châm chích ấy, Bạch Y Khách nói :
– Thật tình không phải tại hạ muốn đến sớm, nhưng vì tin tức có vẻ thất lạc ra ngoài, vì thế có người bắt đầu trả giá cao… vì có người đã leo tới giá năm vạn lượng, tại hạ lại không muốn thất ước với sứ giả, vạn bất đắc dĩ phải đến sớm, tại hạ sợ lòng mình không bảo đảm được chuyện… thấy của sinh tham.
Lão trán sói mỉm cười :
– Cứ như thế thì ta còn phải cám ơn các hạ…
Và quay bảo lão già áo trắng :
– Hãy ra sau mang vật đến đây :
Lão già áo trắng quay vào, sau đó mang ra một chiếc rương cung kính nói với lão trán sói :
– Cũng may hết sức, thuộc hạ đã đếm kỹ lại vừa đúng chẵn năm ngàn lượng, không hơn không kém.
Bạch Y Khách cười :
– Thật là vừa vặn quá!
Lão trán sói nói :
– Còn phân nửa là xấp ngân phiếu…
Lão già áo trắng đáp :
– Vâng, đầy đủ cả, cùng trong chiếc rương này.
Lão trán sói nói với Bạch Y Khách :
– Các hạ bây giờ….
Bạch Y Khách chận nói :
– Chuyện buôn bán cốt là ở chữ “thành”, không ai nên lừa ai, tại hạ xin giao người và nhận lấy vàng.
Hắn bước tới buông gã công tử Mãn Châu xuống đất và đưa tay lấy cái rương trên tay lão già trán sói…
Hai tay của Bạch Y Khách, lão trán sói cũng hai tay đưa chiếc rương, lão nhếch mép cười :
– Lần thứ nhất trong đời, ta mới gặp các hạ là người thẳng thắn nhất.
Lão trán sói buông tay thả chiếc rương và thụt lui mấy bước.
Bạch Y Khách vẫn đứng với một cảm giác ngờ ngợ.
Lão trán sói đỏ mặt gượng cười :
– Tôi đã xem lầm, các hạ quả là con người phi thường, có lẽ hơn cả mười người sứ giả của Cúc Hoa đảo, cũng may ta chưa đặt tất cả sức mình, chứ nếu không thì chắc chắn sẽ bị sức phản đàn mà chết. Thôi, bây giờ các hạ có thể mở rương kiềm điểm lại cho đủ số.
Bạch Y Khách cười :
– Sứ giả đã chẳng sợ “hàng giả” thì tại hạ đâu lại sợ bị lừa, không sao, tại hạ xin từ biệt.
Chỉ thấy bóng trắng nhoáng lên một cái, Bạch Y Khách đã mất hút vào màn đêm…