Ngũ Hành Sinh Khắc

Chương 47 - Độc Nhân Thực Độc Nhân

trước
tiếp

Chiếc kiệu hoa từ từ tiến thẳng đến Tục Vạn Hương. Nó dừng lại bên cạnh nàng. Bội Phân Phân trong bộ cánh quái gở diêm dúa từ phía sau kiệu bước lên. Gã ngắm Vạn Hương bằng ánh mắt cũng quái dị như chính bộ y phục của gã.

Bội Phân Phân cất giọng eo éo, nghe muốn nhói màng nhĩ :

– Ta chỉ sợ Tục cô nương không đến.

– Sao ta lại không đến chứ?

Phân Phân vén rèm kiệu :

– Mời Tục cô nương.

Vạn Hương bước vào trong kiệu.

Phân Phân buông rèm xuống, ra lệnh cho bốn gã phu khiêng kiệu. Tất cả nhanh chóng lên đường. Bội Phân Phân đi sau chiếc kiệu hoa, thỉnh thoảng lại phồng mũi thật to như để thu hết mùi hương có một không hai từ chiếc kiệu phả ra. Khi cánh mũi của Phân Phân xẹp xuống thì hai cánh môi dẩu lên, điểm một nụ cười kỳ dị như chính ánh mắt của gã.

Dãy đèn lồng xa xa đong đưa trong đêm như những ánh ma trơi dập dờn bởi những ngọn gió đêm hiu hiu. Phân Phân lướt lên trước. Y ra dấu để bốn gã giáo đồ Dị Thần giáo đứng dạt qua hai bên nhường lối cho chiếc kiệu hoa của Tục Vạn Hương.

Bọn phu khiêng kiệu tiến thẳng đến gian thư sảnh còn sáng đèn.

Bội Phân Phân vén rèm kiệu :

– Tục cô nương. Chúng ta đã đến nơi rồi.

Vạn Hương bước ra. Nàng nhìn gian thư sảnh đang hắt ánh đèn qua khung cửa sổ.

Phân Phân nói :

– Người mà cô nương muốn gặp đang ở trong gian thư sảnh này.

– Đa tạ Lầu chủ đã cho Vạn Hương cơ hội này.

Phân Phân cười ruồi. Hai cánh môi đỏ choét của gã thêm tởm lợm bởi nụ cười đó.

Y giả lả nói :

– Cô nương khách sáo quá. Ta chỉ muốn làm những việc nhỏ như thế này mà thôi.

Y hướng tay về phía cửa thư sảnh :

– Mời cô nương.

Nàng từ tốn ôm quyền xá Bội Phân Phân :

– Tôi vô cùng cảm kích Lầu chủ.

– Ấy… Chúng ta đều là đều là người nhà với nhau mà. Cô nương cứ tự nhiên.

Nàng xá Phân Phân một lần nữa rồi rảo bước tiến về phía gian thư sảnh. Phân Phân nhìn theo nàng, điểm một nụ cười rất nhiều ẩn ý. Y lẩn nhanh vào mái hiên của gian phòng bên cạnh. Động tác của Phân Phân thật hối hả. Y vội vã khép cửa lại. Mặc dù trong gian thư sảnh này tối đen, chẳng thể thấy gì nhưng Bội Phân Phân vẫn nhanh nhẹn khác thường, cứ như y biết rất rõ mọi đồ vật trong phòng. Y lần bước đến bên vách và úp mặt vào chiếc mặt nạ, nhìn qua gian thư sảnh mà Tục Vạn Hương vừa bước vào.

Bên kia, Vạn Hương vừa bước vào đã chạm mặt ngay với Độc Chủ Hành. Lão Độc đang nhai ngồm ngoàm miếng đùi gà, liền đặt xuống nhìn nàng. Lão chớp mắt rồi nói :

– Thất nương…

Vạn Hương rảo bước đến bàn yến tiệc của lão. Nàng bắc chiếc đôn ngồi xuống trước mặt lão. Nàng nhìn lão và từ tốn nói :

– Cốc Chủ hẳn không ngờ tôi lại đến tìm người.

Độc Chủ Hành rót rượu ra chén :

– Không. Ta sao lại ngờ với không ngờ chứ. Ta biết nàng sẽ đến tìm ta.

Vạn Hương bưng chén rượu của lão uống cạn. Nàng đặt chén xuống bàn :

– Sao lão biết ta sẽ đến tìm lão chứ? Nếu không có Bội Phân Phân thì e rằng ta có đi khắp cõi giang hồ cũng khó mà tìm được lão.

– Ta không tin nàng phải lặn lội khắp cõi giang hồ mênh mông để tìm ta. Bởi nàng biết cách tìm ra ta mà. Với lại nàng phải tìm ta thôi.

– Lão biết ta đi tìm lão à. Tất nhiên lão cũng biết mục đích của ta chứ.

Độc Chủ Hành thản nhiên rót rượu ra chén. Lão nhón tay bốc một trái táo bỏ vào miệng nhai ngồm ngoàm. Độc Chủ Hành vừa nhanh vừa nói :

– Tất nhiên là phải biết rồi. Chính vì ta biết nên khi nghe Phân Phân báo nàng muốn gặp ta là ta có mặt ngay để xem nàng có thực hiện được ý đồ của nàng không.

Vạn Hương lại bưng chén rượu của mình lên uống cạn. Nàng đặt chén xuống bàn, nhìn lão hỏi :

– Lão biết mục đích của ta?

– Ta nói biết là biết. Nàng muốn tìn ta không phải vì nhớ vì yêu mà chỉ vì muốn trả thù cho sáu người kia. Lục tỷ của nàng đang mong muốn nàng chuộc lại những gì đã làm. Nếu như nàng không thả ta ra thì họ đâu đã biến thành những miếng thịt ngon để ta nhấm nháp chứ.

Vạn Hương mỉm cười.

Độc Chủ Hành hỏi nàng :

– Ta nói không đúng hay sao mà nàng cười?

– Lão nói rất đúng. Ta tìm lão chỉ để trả thì mà thôi.

– Rất khẳng khái. Thế thì nàng sẽ làm gì để trả thù cho lục tỷ của nàng? Nàng càng thẳn thắng chừng nào thì ta càng thích thú chừng đó.

Lão rót rượu ra chén rồi vội vã bưng uống như sợ Tục Vạn Hương sẽ đoạt lấy. Đặt chén xuống bàn, lão nói tiếp :

– Võ công của nàng thì chẳng bằng ta rồi. Còn độc công thì lại thọ giáo từ ta. Tất cả những gì nàng biết thì ta đều biết. Thế thì nàng sẽ dùng cách chi để trả thù cho lục tỷ của nàng?

Vạn Hương mỉm cười. Nàng bưng bầu rượu rót ra chén rồi bưng uống. Uống xong chén rượu đó, Vạn Hương từ tốn nói :

– Tại sao lão đã được ta ban cho cơ hội thoát cảnh đại lao tăm tối mà lại quên ngay lời hứa mà hãm hại lục tỷ của ta chứ? Lục tỷ của ta có đáng bị trừng phạt như vậy không?

Vạn Hương vừa hỏi dứt lời thì mặt của Độc Chủ Hành đã biến qua mày tái nhợt.

Trên dung diện quái gở của lão hiện ra nét sát nhân cuồng tâm.

Lão rít muột luồng chân nguyên căng phồng lồng ngực như muốn dụng chân khí ngăn chận sự phẫn nộ, không cho nó phát tác ra ngoài. Mặc dù lão đã dụng hết sự kiên tâm nhưng giọng nói vẫn biểu lộ sự hằn học. Độc Chủ Hành chỉ Vạn Hương :

– Nàng và sáu ả kia do chính tay ta chuộc ra khỏi kỹ lâu đem về Lạc Hồn cốc.

Thế mà các ngươi dám âm mưu nhốt ta vào địa lao. Cái việc đó, ta còn có thể cho qua nhưng các ngươi đã lập bè, lập cánh, dựng thành Thất Tuyệt Ma Nữ, đem nam nhân về Lạc Hồn cốc để bỡn cợt ta.

Nói đến đây, Độc Chủ Hành như không dằn nỗi cơn phẫn nộ trào dâng, liền đập tay xuống bàn quát :

– Thất nương… Ta sao lại không biết ghen chứ? Hừ…

Sau tiếng hừ nhạt, lão thở dốc từng cơn một :

– Các ngươi thật là quá quắt.

Vạn Hương từ tốn nói :

– Lão ghen ư?

Độc Chủ Hành chồm tới :

– Sao ta không biết ghen chứ? Khối óc và trái tim của ta tan nát vì nghe tiếng cười đùa trăng gió của các nàng.

– Lão hãy bình tĩnh.

– Ta không thể bình tĩnh được. Hừ… Trong đại lao khổ hình, ta thề sẽ ăn thịt hết các ngươi.

Lão ngửa mặt cười sằn sặc, vừa cười vừa xoa bụng nói :

– Cuối cùng thì ta cũng đã thực hiện được cái điều khao khát lúc còn ở trong đại lao Lạc Hồn cốc.

Vạn Hương cau mày, lắc đầu :

– Lão chưa thực hiện được điều đó đâu.

Độc Chủ Hành trợn mắt :

– Sao… Ta chưa thực hiện được à?

Lão chỉ vào bụng mình :

– Ta đã nuốt trọn sáu ả nha đầu quỷ quyệt kia vào bụng mình rồi. Sáu ả đó vĩnh viễn nằm yên trong bụng ta mà chẳng còn dịp trăng hoa với gã nam nhân nào cả.

Vạn Hương cầm bầu rượu chuốc ra chén rồi bưng uống. Nhìn Vạn Hương uống rượu, Độc Chủ Hành thoạt nheo mày. Lão lấp lửng nói :

– Ý của nàng muốn gì?

Vạn Hương đặt chén xuống bàn :

– Lão chưa thực hiện được điều khao khát lúc bị giam trong đại lao Lạc Hồn cốc vì lão chỉ mới ăn thịt được sáu người. Còn thiếu một người mới đủ Thất Tuyệt Ma Nữ.

Độc Chủ Hành từ từ ngồi xuống.

Lão nhìn Vạn Hương không chớp mắt :

– Nàng hẹn ta đến đây để ta ăn thịt nàng à?

Nhìn thẳng vào mắt lão, Vạn Hương khẳng khái nói :

– Một mình ta không thể lập thành Thất Tuyệt Ma Nữ. Nhưng ta chỉ sợ lão không thể ăn thịt được ta mà thôi.

– Sao… Ta không thể ăn thịt được nàng à? Ta chưa ăn tươi nuốt sống nàng bởi vì ta còn nghĩ đến…

Vạn Hương đập chén rượu xuống sàn thư sảnh.

Chén rượu vỡ nát.

Nàng nhìn thẳng vào mắt dcg, gằn giọng nói :

– Lão đừng bao giờ nói chuyện ân nghĩa với ta. Giữa ta và lão chẳng có ân nghĩa gì đâu. Nếu có thì ta cũng đã trả cho lão rồi. Giớ đây, giữa ta và lão chỉ có hận thù mà thôi. Nếu khao khát của lão là ăn thịt ta thì ngược lại, ta cũng muốn lóc thịt lão ra.

Nàng nói xong, mỉm cười rồi tiếp :

– Ta nhìn thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt của lão.

Độc Chủ Hành sa sầm mặt, thoạt chồm tới :

– Ta có thể sợ nàng ư?

Lão rít lên :

– Không… Ta làm gì phải sợ nàng.

Vạn Hương buông một tiếng thở ra, ôn nhu nói :

– Nếu ta không cùng lục tỷ sum họp với nhau thì thể xác của ta sẽ thuộc về bất cứ gã nam nhân nào mà lão căm ghét.

Độc Chủ Hành trợn mắt :

– Nàng…

Vạn Hương từ từ đứng lên, thản nhiên trút xiêm y của mình :

– Lão hãy nhìn thật kỹ thể xác của ta xem.

Độc Chủ Hành gần như trợn tròn mắt, chăm chăm nhìn Vạn Hương.

Mặc nhiên trước ánh mắt ngạp tràn dục vọng của Độc Chủ Hành, Vạn Hương bình thản trút bỏ xiêm y. Nàng ví như một con tằm chui ra khỏi kén để phơi bày toàn bộ tấm thân với những đường nét tuyệt mỹ, thật gợi tình mà bất cứ ai cũng khó mà dằn được tà tâm.

Độc Chủ Hành nuốt nước bọt.

Trong gian thư sảnh kế bên, Bội Phân Phân cũng gần như nín thở khi tấm thân của Vạn Hương đập vào mắt gã. Gã nghĩ thầm :

– “Ôi chao… đúng là một tiên nữ. Nếu biết nàng có tấm thân đẹp thế này thì ta đã không để cho nàng vào gian thư sảnh của lão quỷ này.”

Vạn Hương nhìn lão độc nói :

– Ta vẫn còn đẹp như hôm nào chứ?

– Nàng vẫn còn đẹp. Đúng là Thất nương của lão.

Vạn Hương hơi kiễng chân tạo dáng. Động tác của nàng càng khiến lão Độc phấn khích, gần như muốn nghẹt thở. Bao nhiêu nỗi tức giận gần như bị thân thể của Vạn Hương xóa sạch ra khỏi tâm tưởng của lão.

Độc Chủ Hành buột miệng nói :

– Thất nương.

Vạn Hương nhìn thẳng vào mắt lão :

– Rất tiếc là ta không còn là Thất nương của lão nữa rồi.

Độc Chủ Hành nhíu mày :

– Nàng nói sao? Nàng không còn là Thất nương của lão phu nữa à?

Vạn Hương gật đầu :

– Đúng như vậy đó.

Vạn Hương đặt tay lên vùng nhũ hoa của mình :

– Ta tự nhận ra mình có một thể xác tuyệt đẹp mà bất cứ một nam nhân nào cũng nuôi ý chiếm đoạt. Những nam nhân kia đám mặt anh hùng mà mỹ nam tử hơn lão nhiều.

Sắc diện của Độc Chủ Hành từ từ đanh lại. Nó dần hồi biến qua màu tai tái :

– Nàng nói vậy có ý gì?

Vạn Hương mỉm cười :

– Lão chưa nhận ra ý định của ta à? Thế thì nghe đây. ta sẽ sẵn sàng dâng thể xác nàng cho bất kỳ một nam nhân có trong đời này. Nhưng với lão thì không.

Vạn Hương nhắm mắt lại, từ tốn nói :

– Ta nhớ lại những gì mà mình đã trải qua với Hạ Quân Bình. Chàng sao trượng phu, trượng nghĩa quá. Nằm trong vòng tay chàng, ta như được sưởi ấm cả cõi lòng băng giá. Ta chỉ mong những cảm xúc vĩnh hằng đó đừng biến mất trong thân thể này.

Một tấm thân nhơ nhuốc, trong vòng tay ô uế vẩn đục của lão, đã được gội rửa trong vòng tay của chàng.

Những lời của Vạn Hương ví như tiếng sét, tiếng sấm vỗ vào thính nhĩ lão Độc.

Sắc diện lão xanh tái và trong cùng sâu thẳm nổi lên niềm uất hận dâng tràn.

Lão rít lên :

– Im ngay. Nàng muốn ta ăn tươi nuốt sống nàng ư?

Vạn Hương mở mắt nhìn Độc Chủ Hành :

– Lão đâu thể ăn được thịt của ta. Ta thoát y để lão thấy mà hoài niệm, và để lão đau khổ. Ta biết lão là một kẻ ích kỷ, đê tiện, một con người quá xấu xa và tàn nhẫn, chỉ biết sống bằng dục vọng thấp hèn. Lão đáng bị đày đọa về tâm linh.

Nàng cười khảy, nhún vai nói tiếp :

– Lão đã từng chiếm dụng thể xác ta nhưng nó không thuộc về lão mà thuộc về Hạ Quân Bình.

Độc Chủ Hành lạng người vươn trảo chộp tới vai của Tục Vạn Hương. Nàng mặc nhiên với trảo công của lão Độc.

Vạn Hương bình thản nói :

– Lão định làm gì ta?

Độc Chủ Hành rít lên :

– Nàng đang đày đọa trái tim của ta.

– Trái tim của lão ư?

Vạn Hương lắc đầu :

– Lão đâu có tim. Chỉ có Hạ huynh mới có trái tim nhân nghĩa, biết yêu thương, trân trọng thân xác này mà thôi.

Độc Chủ Hành nghiến răng ken két :

– Sao… Trong nàng chỉ có một một tiểu tử Hạ Quân Bình thôi ư?

Vạn Hương gật đầu :

– Đúng. Lão còn nhớ tại gian cổ miếu hôm nào chứ? Hạ huynh giờ đâu còn như xưa để lão bắt nạt. Ta nhìn thấy rõ nỗi sợ hãi trong lão.

Nàng lại cười, từ tốn nói tiếp :

– Ta đến phó hội với lão để lão có cơ hội thỏa mãn những khát khao u tối, để rồi sau đó phải chịu sự quả báo trừng phạt của Hạ huynh.

Nàng nhìn thẳng vào đáy mắt lão :

– Cái chết của ta sẽ thôi thúc trong tâm tưởng Hạ Quân Bình nỗi oán thù.

Nàng chỉ vào ngực Độc Chủ Hành :

– Ta không trả hận được cho lục tỷ nhưng Hạ Quân Bình thì có thể thay ta bắt lão phải trả những món nợ đã vay.

Độc Chủ Hành nghiến răng ken két. Những gì Tục Vạn Hương thốt ra khiến lão không sao kềm chế nổi. Lão đã từng bị những cơn ghen tuông hành hạ khi còn ở trong đại lao Lạc Hồn cốc. Nay những cảm xác ghen tuông kia ví như ngọn lửa hỏa diệm sơn muốn thiêu cháy tâm não lão.

Độc Chủ Hành nghiến răng, rít lên từng tiếng, biểu lộ cảm xúc tức giận tột cùng của mình :

– Thất nương. Hạ tiểu tử kia sẽ chẳng làm gì được ta đâu. Không chừng nay mai, y sẽ phải quỳ gối van xin được toàn mạng nữa. Nhưng một khi ý của nàng đã như vậy thì ta sẽ chìu theo nàng vậy.

Lão nắn nót hai bờ vai của Tục Vạn Hương, rồi bất ngờ vận công bóp mạnh.

Hai xương vai của nàng gãy vụn nhưng mặt hoa của nàng chỉ hơi biến đổi một chút. Tinh nhãn vẫn đóng đinh vào mặt Độc Chủ Hành.

Nàng nén cái đau nhói buốt đến tận óc, từ tốn nói :

– Lão đúng là một tên tiểu nhân đê tiện, bỉ ổi.

Độc Chủ Hành thở dốc :

– Đúng… ta là một kẻ tiểu nhân đê tiện, bỉ ổi. Ta sẽ chứng minh điều nàng vừa nói.

Độc Chủ Hành buông vai Vạn Hương rồi nhấc bổng nàng lên, quẳng xuống sàn thư sảnh.

Vạn Hương nằm dài trên sàn thư sảnh, thần nhãn vẫn nhìn chằm chằm vào Độc Chủ Hành :

– Lão chẳng làm gì được ta đâu.

Lão độc rít lên :

– Sao lại không chứ?

Lão vừa nói vừa cởi phăng y trang của mình. Vạn Hương không hề lộ vẻ hốt hoảng trước hành động của lão Độc.

Nàng mỉm cười nói :

– Thể xác của ta đã thuộc vè Hạ huynh rồi. Lão có chiếm đoạt nó để buộc ta phải thuộc về lão cũng chỉ vô ích mà thôi.

Độc Chủ Hành gầm lên :

– Không.

Lão chồm lên người Vạn Hương, dí chiếc miệng gớm ghiếc vào tai nàng :

– Ta vừa chiếm dụng thể xác nàng vừa ăn từng miếng thịt của nàng để mãi mãi nàng thuộc về ta.

Lão vừa nói vừa há miệng ngoạm vào má của Vạn Hương.

Vạn Hương trợn mắt, nghiến răng. Nàng cảm nhận rõ hai hàm răng của Độc Chủ Hành xé toạc lớp da mặt. Trong cảnh đau đớn cùng cực, Vạn Hương luôn nghĩ đến Quân Bình.

Nàng nhủ thầm :

– “Hạ huynh. Hãy thứ lỗi cho muội vì đã không nghe lời huynh. Nhưng Thất Tuyệt Ma Nữ đã thề đồng sinh đồng tử khi trở thành chủ nhân của Lạc Hồn cốc. Nay lục tỷ đã chết bởi Độc Chủ Hành thì muội phải buộc lão trả lại món nợ đó.”

Nàng luôn tâm niệm về Hạ Quân Bình để khỏa lấp những cái đau khủng khiếp mà lão Độc đang dày xéo cơ thể nàng.

Lão như một tên cuồng sát, mất cả nhân tính. Lão như bị cuốn vào những cảm giác ăn thịt người như hôm nào mà ngấu nghiến cắt tiếp vào bờ vai của Vạn Hương.

Hoạt cảnh diễn ra đập vào mắt Bội Phân Phân. Bình thời tại Dạ Tình Thủy Lầu, Phân Phân đã từng chứng kiến bao nhiêu cảnh ái ân cuồng nhiệt nhưng y chưa từng thấy cảnh ái ân như vầy bao giờ. Tất cả những gì diễn ra trong gian thư sảnh kia không làm Phân Phân nao núng thần trí mà ngược lại, có một cảm giác gì đó khiến y nao nao.

Bội Phân Phân cắn răng vào môi, ngỡ như môi y chực đứt lìa.

Đang cuồng nhiệt với những trò man rợ, bất chợt Độc Chủ Hành bật nhỏm dậy, mắt trợn trừng nhìn Tục Vạn Hương :

– Nàng…

Vạn Hương điểm một nụ cười mỉm.

Lão độc run rẩy, cố gượng ngồi lên. Lão ngập ngừng nói :

– Quỷ nữ… nàng dám tẩm thân thể mình trong Hủy Nhục Dược Tán ư?

Vạn Hương gật đầu nói :

– Tất cả cơ thể ta đều được tẩm độc để dâng cho lão quỷ mà.

Độc Chủ Hành nghiến răng ken két :

– Thì ra… nàng khích bác ta để thực hiện ý đồ trả thù.

– Lão đã vay thì phải trả.

Độc Chủ Hành rít lên :

– Vạn Hương. Ta không ngờ nàng dám dụng thân mình để đầu độc ta.

– Có vậy mới buộc được lão trả nợ chứ. Đằng nào thì ta cũng chết, thì có gì khiến ta sợ chứ?

Độc Chủ Hành rít lên :

– Nàng lầm rồi…

Độc Chủ Hành vừa nói vừa vận công. Toàn thân lão đỏ gay, vùng đan điền nhấp nha nhấp nhô. Một lúc sau, lão rùng mình ọi toàn bộ số thịt tươi vừa mới nuốt vào bụng.

Mặc dù lão đã ọi được số thịt tẩm độc ra ngoài nhưng toàn thân lão đã nổi đầy những mụn đỏ ối, ngứa ngáy vô cùng, buộc lão phải gãi liên tục. Lão càng gãi thì nó càng ngứa.

Lão biến sắc :

– Vạn Hương…

Vạn Hương nhìn lão Độc Chủ Hành :

– Nếu lão có thể giữ được cái mạng thì cũng chịu sự đày đoại đến hết cuộc đời.

Lão ở lại mà hưởng những gì đáng được hưởng. Ta đi trước đây.

Nàng nói xong, tự cắn lưỡi và bứt đứt kinh mạnh để ra đi, thoát khỏi sự ô trọc trong cảnh giới giang hồ đầy bụi bặm.

Bội Phân Phân từ từ khuỵ xuống, muốn ngất lịm bởi hoạt cảnh sau cùng đập vào mắt gã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.